Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 124

191@-

Tầng cao nhất của tòa nhà Vọng Giang Số Một, trong phòng khách, phía trên bàn dài, áo đồng phục trắng xanh vẫn treo trên bờ vai mảnh khảnh Sầm Tây.


 


Cô gái yếu ớt chống tay ra phía sau, lòng bàn tay đè thấp xuống ngay đúng chỗ của bài thi năm xưa còn chưa hoàn thành. 


 


Trong nháy mắt chìm đắm, Sầm Tây bất chợt nhớ lại chuyện cũ.


Vẫn là trên chiếc bàn dài này, hai học sinh ngoan mặc đồng phục trắng xanh ngồi đối diện nhau cách một khoảng không xa.


 


Năm ấy, cả hai đều mang lý tưởng to lớn, mục tiêu giống nhau, đơn thuần vì một tờ kết quả mà không ngừng nỗ lực. Trên tay mỗi người là một bài thi, một cây bút.


 


Cô gái ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn thiếu niên đối diện: “Làm chứ?”



Thiếu niên không chút do dự: “Làm.”


 


Mùa hè sáu năm trước, gió lùa qua tán cây xào xạc, thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết đã cùng nhau luyện đề đến đêm khuya. So tốc độ, so kết quả, làm bạn đồng hành qua từng đêm ôn bài.


 


Còn bây giờ, hai người bọn họ đã hoàn thành mục tiêu năm xưa, cùng bước vào ngôi trường đại học mơ ước, trở thành một nửa quan trọng trong cuộc đời nhau.


 


Vẫn là đêm khuya, vẫn là nơi này. Thiếu niên năm ấy đã không còn ngây ngô, bây giờ đang bá đạo ôm chặt cô gái vào lòng, nở một nụ cười chẳng đứng đắn gì, như thể muốn tái diễn lại chuyện xưa theo cách của mình.


 


Chu Thừa Quyết cười cười, trầm giọng hỏi:


 


“ Sao nào, bạn cùng bàn?”


 


 


Lúc này Sầm Tây đã mệt đến mức không thốt ra nổi một câu hoàn chỉnh.


 


Bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi đặt lên bài thi, không có sức đưa ra câu trả lời.


 


Nửa đêm trôi qua, lúc này Sầm Tây mới thực sự hiểu rõ ý của câu “anh vẫn còn nương tay với em” mà Chu Thừa Quyết từng nói.


 


Cô chẳng nhớ rõ mình quay lại phòng tắm như thế nào, càng không biết anh đã tắm rửa cho cô ra sao, rồi lúc nào lại trở về giường.


 


Ngày hôm sau, cô ngủ một mạch đến tận trưa mà vẫn chưa tỉnh.


 


Chu Thừa Quyết sợ cô đói bụng, giữa chừng còn gọi cô dậy đút cho cô vài thìa cơm, rồi để mặc cô ngủ tiếp.


 


Mãi đến ba giờ chiều, đầu óc Sầm Tây mới dần tỉnh táo lại.


 



Mở mắt ra, cô vẫn bị anh ôm chặt trong lòng.


 


Dù không còn buồn ngủ, nhưng anh vẫn nằm yên bên cạnh cô cả buổi trưa.


 


Sầm Tây vốn là kiểu người uống rượu biết chừng mực, hiếm khi mất kiểm soát, mà tối qua cũng không uống nhiều. Có điều, chuyện xảy ra trước lúc cô ngất đi thì quả thực khiến người ta không thể nào quên nổi.


 


Khi hoàn toàn tỉnh táo, ký ức lập tức ùa về, từng hình ảnh mập mờ lần lượt xuất hiện trong đầu.


 


Cô xấu hổ đến mức không dám nghĩ tiếp, chỉ biết vùi mặt thật sâu vào ngực anh.


 


Rồi cô cảm nhận được tiếng cười khẽ vang lên từ lồng ngực anh.


 


Sầm Tây lại càng xấu hổ, muốn chui xuống đất cho rồi.


 


Ngay sau đó, giọng trầm thấp của Chu Thừa Quyết vang lên bên tai cô: “Em mà cúi thấp thêm tí nữa là anh lại phải ‘ôn tập’ với bạn cùng bàn rồi.”


 


“ …” – Sầm Tây không còn sức mà phản ứng, một tay bị anh nắm chặt, tay còn lại của cô cố gắng cấu véo anh, gằn từng chữ:
“Anh… không được nói nữa…”


 


“ Được, anh không nói nữa.” – Chu Thừa Quyết ngoan ngoãn gật đầu.


 


Nhưng chưa qua nổi hai giây, anh lại không nhịn được: “Nhưng mà… anh rất thích ‘làm’.”


 


“ …”


 


“Em không thích à? Bạn cùng bàn?”


 


“…” Sầm Tây chỉ muốn b*p ch*t anh cho rồi.


 


“Sáng nay em chủ động như thế cơ mà, nhìn cũng rất tận hưởng đấy.” – Chu Thừa Quyết cố nén cười, tiếp tục trêu chọc cô bạn gái da mặt mỏng đang nằm trong lòng mình.


 


Bị chọc tức, Sầm Tây vừa cấu anh, vừa cố rặn ra hai chữ mơ hồ:“Bình… thường…”


 


“Hả?” – Chu Thừa Quyết nhướng mày, không tin được vào tai mình.


 


“Bình thường thôi.” – Cô cố mạnh miệng.


 


“À ha…” – Chu Thừa Quyết gật gù, – “Thế có muốn “ôn tập” kiểu đặc biệt không?”


 



“?!”


 


 “Em nói sớm đi, anh luôn sẵn sàng phục vụ.”


 


Cuối cùng Chu Thừa Quyết cũng không trêu cô nữa. Dù gì hôm qua cũng là lần đầu tiên, kéo dài tới tận sáng hôm nay mới kết thúc. Dù anh còn muốn, cũng không nỡ làm cô đau.


 


“Em dậy không?” – Anh hỏi.


 


Trước kia Sầm Tây dậy rất đúng giờ, nhưng sống cùng Chu Thừa Quyết lâu rồi lại càng lười biếng. Cô rúc vào trong lòng anh, lắc đầu: “Nằm thêm chút nữa… Em không có sức.”


 


“Thế mà lúc cấu anh thì khỏe thế cơ đấy.” – Anh bật cười, kéo cho cô nằm thoải mái hơn.


 


Sầm Tây không chịu nổi nữa, vươn tay bịt miệng anh lại.


 


Chẳng ngờ người này lại không yên phận, hôn lên lòng bàn tay cô, khiến lòng bàn tay cô cũng nóng ran.


 


“Em có đói không?” – Anh hỏi.


 


“Đói…” – Cô khẽ gật đầu.


 


“ Chỗ nào đói?” – Anh lại bắt đầu trêu.


 


“ !!!” Sầm Tây nghiến răng, trong lòng gào thét.


 


Trước kia người này nghiêm túc lắm cơ mà?!


 


Cô nổi điên đạp anh mấy cái, anh không tránh, còn cười lớn, để mặc cô đá cho hả giận.


 


Xong xuôi, anh đứng dậy:“ Được rồi, anh đi nấu cơm cho em.”


 


“ Ừm.”


 


Giờ đây, Chu Thừa Quyết đã khác xa với chàng thiếu niên ngây ngô sáu năm trước. Tay nghề nấu ăn của anh cũng đã cải thiện rõ rệt.


 


Bị anh trêu đùa đến mức không ngủ tiếp được nữa, Sầm Tây nằm lười thêm một lát rồi rời giường, ra phòng khách.


 


Chu Thừa Quyết đang bận rộn trong bếp. Cô ngồi xuống tết tóc cho Lại Đây bé nhỏ theo thói quen.


 



Vừa tết tóc, cô vừa hỏi: “ Hôm nay sao lông của em rối thế? Nhìn như tổ quạ này.”


 


Lại Đây bực tức nhìn về phía Chu Thừa Quyết, phát ra hai tiếng gừ gừ như đang kể tội y như con nít, đáng yêu muốn xỉu.


 


Sầm Tây liếc nhìn anh, không nhịn được bật cười.


 


Cơm chưa nấu xong, cô vào phòng tắm rửa mặt thay đồ, rồi trở lại bàn ăn.


 


Một đêm trôi qua, căn phòng quen thuộc này lại dường như mang một cảm giác mới.


 


Cô để ý thấy bên cạnh bàn bếp, có thêm vài khung hình và đồ trang trí chưa từng thấy.


 


Sầm Tây bỗng nhớ tới ngày ấy, cô đã hứa với anh: “Từ nay, mỗi ngày đều cùng nhau ăn cơm nhé.”


 


Sầm Tây nhớ lại ngày hôm đó, khi cô đồng ý với anh rằng sau này đều sẽ cùng nhau ăn cơm mỗi ngày. Tối hôm đó, thiếu niên vui đến nỗi thức trắng đêm không ngủ. Sáng hôm sau, trong căn nhà này cũng rộn ràng như hôm nay, anh lại còn bày ra đủ trò mới mẻ để chơi.


 


Mấy thứ đó đều là do anh nghĩ ra để chơi cho đỡ chán trong lúc nửa đêm rảnh rỗi, không ngủ được.


 


Sầm Tây bật cười hỏi: “Chu Thừa Quyết, hôm qua anh lại thức trắng đêm hả?”


 


“Ừm…”


 


“Anh không thấy mệt sao?” Sầm Tây thật sự tò mò. Bởi vì khi ấy chính cô đã mệt đến mức không mở nổi mắt.


 


“Anh cũng thấy lạ,” Người đàn ông không quay lại, nhưng vẫn trả lời, “Rõ ràng là anh vận động nhiều hơn, sao em lại là người mệt?”


 


Sầm Tây: “……”


 


Chu Thừa Quyết không những không thấy mệt mà còn phấn khích đến phát điên, hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.


 


Thật ra đây cũng là lần đầu tiên của anh. Tuy trông có vẻ thành thạo hơn Sầm Tây một chút, nhưng thực chất cũng chỉ là hai người cùng nhau học hỏi nhau mà thôi. Anh chưa trải qua bao nhiêu sự đời, nên phấn khích đến mức không thể ngủ được cũng là chuyện bình thường.


 


Sầm Tây khẽ cong môi cười. Trong lúc chờ cơm, chẳng có việc gì làm, cô bắt đầu xem những bức ảnh mà anh vừa rửa ra.


 


Phần lớn là ảnh hồi nhỏ của Sầm Tây. Dù là do Uông Nguyệt hay Trình Khải Thiên chụp, hoặc chụp ở Gia Lâm, tất cả đều được rửa ra cùng lúc.


 


Trong đống ảnh ấy còn có một bức ảnh Chu Thừa Quyết hồi nhỏ, chụp lúc nhận giải trong một cuộc thi đua xe đạp. Phần thưởng là một chiếc mũ bảo hiểm. Sáu năm trước, anh đã tặng chiếc mũ đó cho cô.


 



Đột nhiên như nhớ ra điều gì, Sầm Tây cầm tấm ảnh lên, quay đầu nhìn về phía anh. Thấy anh đang mở một chai nước khoáng, đổ hết vào nồi, rồi ném cái chai rỗng vào túi giấy đựng chai đã dùng theo thói quen, cô không nhịn được hỏi:“Anh bắt đầu có thói quen thu gom ve chai từ khi nào vậy?”


 


“Chắc là… cấp một?” Chu Thừa Quyết rửa sạch đũa rồi thả xương sườn vào nồi lẩu.


 


“Đầu năm lớp sáu gì đó.”


 


“Cỡ tám, chín tuổi thì phải.”


 


Bảo sao lần đầu tiên cô đến Vọng Giang đưa cơm, anh lại có thể lục từ trong phòng ra hẳn hai túi chai nhựa để đưa cho cô.


 


Tim Sầm Tây đập hơi nhanh: “Lúc ở sân bóng rổ đó, em đến tìm anh xin chai rỗng…”


 


“Anh đã nhận ra em từ lâu rồi. Em tưởng anh thật sự thích giúp người lạ à?” Chu Thừa Quyết cười khẽ. “ Giúp em thu chai rỗng của mọi người trên sân bóng, giúp em đánh tên tóc vàng trước cửa nhà thờ, còn dẫn người mù đường như em về nhà, sợ em không theo kịp nên đi hai bước lại dừng một bước.


 


“ Em tưởng mọi chuyện tình cờ đến vậy sao?”


 


“Người khác không có đãi ngộ đó đâu.” Chu Thừa Quyết xoay người, lười biếng dựa vào bàn bếp, khẽ mỉm cười với cô: “ Đã lâu không gặp. Chào mừng em trở lại.”


 


…………………….


 


Năm Chu Thừa Quyết về nước, cậu chỉ mới tám tuổi. Từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, xung quanh cậu toàn là thầy cô, bạn bè và người giúp việc đều nói tiếng nước ngoài lưu loát, nên cậu cũng không ngoại lệ.


 


Lần đầu trở về quê hương, Chu Thừa Quyết còn rất bỡ ngỡ. Cậu nói tiếng Trung không tốt, gặp nhiều khó khăn khi giao tiếp với người xung quanh, rất khó để nhanh chóng thích nghi với môi trường mới.


 


Hồi đó, những đứa trẻ quanh cậu đều còn nhỏ. Hơn nữa, trường mà cậu theo học là trường tư, nên hầu hết học sinh đều xuất thân từ gia đình giàu có, được nuông chiều từ bé nên tính cách không được tốt lắm. Khi một đứa trẻ nói năng không rõ ràng như Chu Thừa Quyết bất ngờ xuất hiện, đa số bọn trẻ đều không chào đón.


 


Lúc đầu bọn trẻ chỉ là lạnh nhạt và xa lánh, không ai muốn làm việc nhóm với cậu, đồ chơi thì giữ khư khư không chịu cho cậu chơi cùng. Lâu dần, tình hình ngày càng tệ hơn, bọn trẻ bắt đầu chế nhạo cậu, bắt nạt công khai.


 


Bọn chúng tụ tập lại thành một nhóm, xô đẩy cậu, giật lấy đồ đạc của cậu, xé nát tranh vẽ của cậu, làm đổ khay cơm của cậu.


 


Thế nhưng Chu Thừa Quyết vốn là đứa trẻ rất ít dựa dẫm, không thích làm phiền người khác. Cậu sợ bố mẹ lo lắng nên chưa từng kể với ai. Bị ghét thì cậu cũng chẳng cố lấy lòng ai làm gì.


 


Cơm bị đổ ra đất, cậu cũng chẳng tỏ vẻ gì, chỉ lặng lẽ dọn dẹp rồi một mình rời khỏi lớp học dù đang đói bụng.


 


Sân trường không lớn, cậu cũng chẳng biết đi đâu, chỉ cố tìm một nơi vắng vẻ để yên tĩnh ngồi một mình.


 


Dưới gốc cây đa sau trường là "căn cứ bí mật" của riêng cậu. Ở đó, cậu có thể yên tâm ở một mình, không ai tìm thấy cậu, cũng không ai có thể bắt nạt cậu.


 


Cho đến một ngày, bên ngoài hàng rào sắt sau trường, cậu nghe thấy tiếng nói trong trẻo của một bé gái: “Chào cậu, cậu có thể giúp tớ nhặt cái chai nước kia được không?”


Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 124
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...