Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 123
190@-
Có những chuyện còn vượt xa sức tưởng tượng của Sầm Tây.
Dù cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi thật sự phải đối mặt, lý trí của cô gần như mất kiểm soát dưới sự khống chế của Chu Thừa Quyết.
Cô vô thức đưa tay tìm kiếm, ngón tay yếu ớt lướt qua từng lọn tóc đen mềm của anh. Cảm giác như không thể thở nổi, cũng chẳng còn chút sức lực nào, cô chỉ có thể buông xuôi, để mặc mọi thứ cho anh dẫn dắt.
Mồ hôi nóng hổi từ trán Chu Thừa Quyết nhỏ giọt xuống cần cổ trắng nõn của cô. Bàn tay lớn của anh siết chặt lấy cô, mười ngón tay đan xen, hai người cùng nhau bước vào một hành trình chưa từng trải qua, mới lạ, sâu sắc, và cuốn hút đến lạ thường.
Cô không kìm được mà cong người, nghiêng mình đến gần môi anh.
Ngay khoảnh khắc Chu Thừa Quyết cúi người áp sát, những âm thanh xa lạ thoát ra từ bờ môi cô, vang vọng khắp không gian mập mờ.
Giờ phút này, cô đã chẳng còn để tâm đến xấu hổ, cũng chẳng còn khả năng suy nghĩ gì cả, chỉ có thể để anh lưu lại từng dấu vết trên cơ thể mình, để anh không ngừng đến gần, không ngừng chiếm hữu cô, thật sâu, như muốn hoàn toàn hoà làm một.
Bàn tay nhỏ nhắn siết chặt tấm ga trải giường, rồi lại bất giác lần tìm lên sống lưng rộng lớn của anh.
Miệng cô lẩm bẩm gọi tên anh, như vừa cầu xin anh tha cho mình, lại vừa chẳng thể ngăn bản thân muốn tiếp tục.
Sự k*ch th*ch kéo dài khiến tâm trí cô gần như trôi tuột khỏi thực tại.
Đến cuối cùng, đôi môi cô khẽ hé, chỉ có thể yếu ớt phát ra những tiếng thở theo nhịp điệu của anh.
Một lần thỏa mãn, một lần chỉ thuộc về cô.
Tuy Chu Thừa Quyết vẫn còn h*m m**n, nhưng tình cảm sâu nặng với cô khiến anh biết tự kiềm chế. Anh ôm chặt cô vào lòng, để cơ thể cô áp sát vào vòng tay nóng bỏng của mình, rồi nhẹ nhàng hôn lên từng đường nét trên khuôn mặt, bên tai, đến cả cần cổ lấm tấm mồ hôi của cô.
Dù chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện nam nữ, nhưng bản năng của anh luôn biết cách đối xử dịu dàng với Sầm Tây. Thậm chí trong cả chuyện này, anh cũng không quên lo sẽ làm cô bị thương.
Dẫu vậy, chỉ một lần đã là quá sức với cô.
Giờ phút này, cô mệt đến mức chỉ có thể ôm lấy anh, th* d*c trong lòng anh, mí mắt cũng không nâng lên nổi, tay chân hoàn toàn kiệt sức, mặc cho anh sắp xếp.
Trong tình trạng ấy, anh biết mình không thể tiếp tục, cũng hiểu lúc này cô cần được vỗ về hơn là làm bất cứ điều gì khác.
Rõ ràng chỉ cần chạm nhẹ vào cô là bản thân gần như không thể kiềm chế, nhưng anh vẫn cố nhẫn nại, dùng những cái hôn dịu dàng để an ủi cô.
Không một lời nói, anh chỉ yên lặng ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn như vậy suốt hơn nửa tiếng. Cuối cùng, Sầm Tây mới dần điều hòa lại nhịp thở, rồi thiếp đi trong vòng tay anh.
Chu Thừa Quyết ôm cô thêm mười phút nữa. Chờ đến khi cô đã ngủ say, anh mới lặng lẽ rời giường, một mình vào phòng tắm.
Sau khi giải tỏa xong, anh cũng không dám lập tức trở lại bên cô, sợ chỉ cần đụng vào cô sẽ lại không kiềm chế được. Anh khoác tạm áo choàng tắm, rời khỏi phòng ngủ, tìm việc gì đó để làm, phân tán tinh lực và sự chú ý.
Khoảng hơn một tiếng sau, Sầm Tây dần tỉnh lại.
Cô đưa tay tìm về bên giường theo thói quen, không sờ thấy Chu Thừa Quyết. Nhưng lần này, cô không còn cảm thấy hoảng hốt hay trống rỗng như trước nữa.
Cô khẽ dịch người sang bên cạnh, ôm lấy chiếc gối của anh, hít sâu vài hơi.
Chu Thừa Quyết không phải người quá đam mê hưởng thụ. Sầm Tây cũng không phải người yếu đuối. Cơ thể cô vốn có nền tảng sức khỏe tốt, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là đã thấy khỏe hơn. Lúc này cô cảm thấy hơi khát nước, cố gắng ngồi dậy.
Trên tủ đầu giường luôn có sẵn cốc nước ấm do Chu Thừa Quyết chuẩn bị từ trước, vì cô có thói quen uống nước buổi đêm.
Uống vài ngụm làm dịu cổ họng, cô nhìn ra phía cửa phòng ngủ hơi khép hờ. Cô biết anh chắc chắn vẫn còn ở trong nhà, không thể nào vừa xong chuyện đã rời đi.
Có phần tò mò, cô đặt ly xuống, quấn tấm chăn quanh người, rồi cẩn thận bước xuống giường.
Bàn chân vừa chạm vào thảm, cô không kìm được hít vào một hơi. Không phải vì đau, mà là nhức mỏi đến tê tái.
Sau một lúc điều chỉnh, cô mới có thể bước đi chậm chạp ra khỏi phòng, dáng đi không mấy bình thường.
Tấm chăn dài quét đất. Khi đi ngang qua phòng thay đồ, cô không bật đèn, tiện tay lấy đại một bộ đồ rộng từ trong tủ mặc vào, rồi men theo ánh sáng yếu ớt ngoài hành lang, tiến về phía phòng ăn.
Chu Thừa Quyết đang dọn bàn.
Tối nay anh đã nấu mấy món cô thích, chuẩn bị sẵn một bàn, nhưng tiếc là cô có việc nên không về ăn kịp. Giờ thì đồ ăn đã nguội.
Dù trời đang vào đông, nhưng Vọng Giang có nhiệt độ ổn định quanh năm, phòng cũng giữ nhiệt tốt. Tuy vậy, nhưng thức ăn để lâu cũng không còn ngon. Nhân lúc bản thân cần phân tán tinh lực, anh bắt đầu dọn dẹp, đem từng đĩa một đi rửa sạch.
Khi Sầm Tây đi đến phía sau anh, bước chân cô nhẹ đến mức không phát ra tiếng động.
Mãi đến khi đôi tay dài của cô vòng ra ôm lấy eo anh, động tác rửa chén của Chu Thừa Quyết mới khựng lại.
“Anh làm gì vậy ——” Cô vốn định hỏi anh sao nửa đêm còn chạy ra ngoài dọn dẹp, nhưng vừa mở miệng, giọng cô khàn đặc đến mức chính cô cũng thấy xấu hổ, đành phải ngậm miệng lại.
Chu Thừa Quyết bật cười trầm thấp, làm Sầm Tây đỏ bừng cả mặt.
Cô ho nhẹ hai tiếng, cẩn thận nói: “Anh đừng cười nữa…”
“Không cho cười? Ừm…” – Chu Thừa Quyết kéo dài giọng trêu chọc – “Hay là phải giống như ai đó ban nãy, vừa khóc vừa rên?”
“……!” Sầm Tây đỏ mặt tía tai. Ban nãy cô không thể kiểm soát được. Giờ bị anh nhắc lại, cô xấu hổ đến mức chỉ muốn trốn đi.
“Anh đừng nói nữa!”
“Lúc đó em đâu có nói vậy.” – Chu Thừa Quyết nhếch môi, cúi đầu ghé vào tai cô thì thầm – “Còn gọi anh là ‘anh trai’ nữa, đúng không?”
“…… Không có!” Một vài hình ảnh vụt qua hiện lên trong đầu, làm cả người cô nóng bừng.
“Anh nhớ nhầm rồi!”
“Nhớ nhầm sao?” – Chu Thừa Quyết phối hợp hết sức “ăn ý”, còn cố tình kêu lên một tiếng đầy ám muội – “Vậy em giúp anh nhớ lại chút đi?”
“……”
Anh không biết xấu hổ còn giả giọng khóc thút thít bắt chước cô: “ Căng quá, Chu Thừa Quyết…”
Sầm Tây: “…… Không có.”
Chu Thừa Quyết nhướng nhẹ đuôi mày:
“Ồ, không căng à? Vậy là do anh chưa chăm sóc em đủ tốt. Nếu không thì…”
“Không cần!” – Sầm Tây hoảng hốt ngắt lời, không dám để anh nói tiếp.
“Chu Thừa Quyết, nhẹ chút đi, cầu xin anh…” – Chu Thừa Quyết lại bắt chước câu cô vừa nói với vẻ mặt tỉnh rụi.
“Chu Thừa Quyết!” – Sầm Tây chỉ muốn trốn đi. Sớm biết vậy cô đã không nên mò ra tìm anh vào giờ này.
“Không đúng, vừa rồi giọng em không như thế đâu.” – Anh không nhịn được bật cười.
Sầm Tây: “……”
“Chậm thôi, anh trai…” – Anh còn chưa chịu buông tha, cứ đuổi theo đến cùng.
“Anh đừng nói nữa……” – Sầm Tây cảm thấy mình sắp xấu hổ chết mất.
Rõ ràng ban đầu là cô chủ động, sao kết cục lại thành ra thế này?
Cô đành rúc vào lưng anh, mặt đỏ bừng, giọng đầy nũng nịu: “Không được nói nữa.”
Chu Thừa Quyết vừa rửa sạch chén bát xong, rút hai tờ khăn giấy lau tay, vừa làm vừa nghiêng đầu thì thầm bên tai cô. Giọng anh vừa khẽ khàng vừa gian xảo: “Thật sự… căng đến vậy à?”
Sầm Tây: “……”
“Nặng đến thế sao?”
Sầm Tây: “……”
“Thật sự muốn anh chậm lại hả?”
Sầm Tây: “……”
“Anh sợ chậm quá thì em càng không chịu nổi.”
Sầm Tây không thể nghe thêm được nữa, cảm thấy bản thân chắc phải ngâm mình trong nước lạnh mới cứu nổi. Cô buông tay ra khỏi người anh, quay người làm bộ chạy về phòng ngủ.
Không ngờ vừa mới bước được một bước, cơ thể đã nhắc nhở ngay: Cẩn thận, bây giờ không có khả năng chạy nổi đâu.
Cô khựng lại. Chu Thừa Quyết đã xử lý xong mọi thứ, lập tức quay lại nắm cổ tay cô kéo mạnh, kéo cô tới trước mặt.
“Còn sức để chạy cơ à?” – Anh hỏi, giọng thấp trầm mang theo chút nghi ngờ:
“Có phải anh còn nhẹ tay quá không?”
“Không… không phải…” – Sầm Tây lập tức lắc đầu, hiểu rõ ý anh muốn nói là gì,
“Em không còn chút sức nào…”
“Em còn đi được từ phòng ra đến đây, rõ ràng là lỗi của anh rồi.” – Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, không chớp.
“Không… không phải đâu… không phải lỗi của anh…” – Tim Sầm Tây đập rộn ràng. Cô cảm thấy như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Chu Thừa Quyết cụp mắt nhìn bộ đồ cô đang mặc, nhìn lên nhìn xuống mấy lần rồi đột nhiên bật cười, hỏi: “Em có biết mình đang mặc cái gì không?”
“Hả?” – Đề tài thay đổi quá nhanh khiến Sầm Tây chưa phản ứng kịp, vội cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ một cái nhìn thôi, má cô lại đỏ như sắp chảy máu.
Cái áo này… cô quen thuộc đến phát khóc.
Là đồng phục học sinh cấp ba mùa hè xanh trắng của trường Nam Gia nổi tiếng năm đó.
Mà bộ đồng phục này vốn là của Chu Thừa Quyết. Anh là người rất trọng tình cảm, dù đã tốt nghiệp cũng không nỡ vứt đồng phục đi, vẫn luôn cất kỹ trong tủ đồ ở phòng dành cho khách.
Vừa nãy cô lười bật đèn, tiện tay mò lấy đại một chiếc áo. Ai ngờ lại xui đến vậy, lấy trúng đúng cái này.
Chu Thừa Quyết l**m môi, yết hầu chuyển động lên xuống, khiến người ta không khỏi miệng đắng lưỡi khô.
Sầm Tây đột nhiên thấy chột dạ, âm thầm trách mình vừa rồi không chịu uống nước, rồi luống cuống quay đi: “Em… em đi uống nước, khát quá…”
“Không cần vội.” – Chu Thừa Quyết trực tiếp bế cô lên, đi vài bước đã tới cạnh bàn, nhẹ nhàng đặt cô lên trên.
“Em chạy gì chứ?”
“Không có chạy mà……”
“Vậy sao lại mặc bộ này?” – Anh cười khẽ, ánh mắt không rời khỏi cơ thể cô.
“Em… em không nhìn rõ ——”
“Anh không ngờ bộ đồng phục này lại còn có công dụng thế này.” – Chu Thừa Quyết vẫn chưa tha, “Xem ra bạn cùng bàn ngày xưa cũng chu đáo thật.”
Sầm Tây: “……”
“Đúng lúc.” – Anh xoay người cô lại, ấn nhẹ xuống cái bàn mà trước đây cả hai từng ngồi cùng nhau làm bài tập.
“Em nghỉ ngơi đủ rồi nhỉ?”
“Chu Thừa Quyết!” – Sầm Tây bị ép cúi người dán vào mặt bàn, vừa vặn nhìn thấy tập đề thi anh từng gom lại giúp cô từ năm lớp 10 đến lớp 12.
“Ở đây… không được đâu……”
“Sao mà không được?” – Chu Thừa Quyết đã bắt đầu hành động.
“Chỗ này chẳng phải vừa vặn lắm sao?”
“Bạn cùng bàn, đừng căng thẳng. Anh có thể dạy em từng chút một.”
Sầm Tây: “……”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Có những chuyện còn vượt xa sức tưởng tượng của Sầm Tây.
Dù cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi thật sự phải đối mặt, lý trí của cô gần như mất kiểm soát dưới sự khống chế của Chu Thừa Quyết.
Cô vô thức đưa tay tìm kiếm, ngón tay yếu ớt lướt qua từng lọn tóc đen mềm của anh. Cảm giác như không thể thở nổi, cũng chẳng còn chút sức lực nào, cô chỉ có thể buông xuôi, để mặc mọi thứ cho anh dẫn dắt.
Mồ hôi nóng hổi từ trán Chu Thừa Quyết nhỏ giọt xuống cần cổ trắng nõn của cô. Bàn tay lớn của anh siết chặt lấy cô, mười ngón tay đan xen, hai người cùng nhau bước vào một hành trình chưa từng trải qua, mới lạ, sâu sắc, và cuốn hút đến lạ thường.
Cô không kìm được mà cong người, nghiêng mình đến gần môi anh.
Ngay khoảnh khắc Chu Thừa Quyết cúi người áp sát, những âm thanh xa lạ thoát ra từ bờ môi cô, vang vọng khắp không gian mập mờ.
Giờ phút này, cô đã chẳng còn để tâm đến xấu hổ, cũng chẳng còn khả năng suy nghĩ gì cả, chỉ có thể để anh lưu lại từng dấu vết trên cơ thể mình, để anh không ngừng đến gần, không ngừng chiếm hữu cô, thật sâu, như muốn hoàn toàn hoà làm một.
Bàn tay nhỏ nhắn siết chặt tấm ga trải giường, rồi lại bất giác lần tìm lên sống lưng rộng lớn của anh.
Miệng cô lẩm bẩm gọi tên anh, như vừa cầu xin anh tha cho mình, lại vừa chẳng thể ngăn bản thân muốn tiếp tục.
Sự k*ch th*ch kéo dài khiến tâm trí cô gần như trôi tuột khỏi thực tại.
Đến cuối cùng, đôi môi cô khẽ hé, chỉ có thể yếu ớt phát ra những tiếng thở theo nhịp điệu của anh.
Một lần thỏa mãn, một lần chỉ thuộc về cô.
Tuy Chu Thừa Quyết vẫn còn h*m m**n, nhưng tình cảm sâu nặng với cô khiến anh biết tự kiềm chế. Anh ôm chặt cô vào lòng, để cơ thể cô áp sát vào vòng tay nóng bỏng của mình, rồi nhẹ nhàng hôn lên từng đường nét trên khuôn mặt, bên tai, đến cả cần cổ lấm tấm mồ hôi của cô.
Dù chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện nam nữ, nhưng bản năng của anh luôn biết cách đối xử dịu dàng với Sầm Tây. Thậm chí trong cả chuyện này, anh cũng không quên lo sẽ làm cô bị thương.
Dẫu vậy, chỉ một lần đã là quá sức với cô.
Giờ phút này, cô mệt đến mức chỉ có thể ôm lấy anh, th* d*c trong lòng anh, mí mắt cũng không nâng lên nổi, tay chân hoàn toàn kiệt sức, mặc cho anh sắp xếp.
Trong tình trạng ấy, anh biết mình không thể tiếp tục, cũng hiểu lúc này cô cần được vỗ về hơn là làm bất cứ điều gì khác.
Rõ ràng chỉ cần chạm nhẹ vào cô là bản thân gần như không thể kiềm chế, nhưng anh vẫn cố nhẫn nại, dùng những cái hôn dịu dàng để an ủi cô.
Không một lời nói, anh chỉ yên lặng ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn như vậy suốt hơn nửa tiếng. Cuối cùng, Sầm Tây mới dần điều hòa lại nhịp thở, rồi thiếp đi trong vòng tay anh.
Chu Thừa Quyết ôm cô thêm mười phút nữa. Chờ đến khi cô đã ngủ say, anh mới lặng lẽ rời giường, một mình vào phòng tắm.
Sau khi giải tỏa xong, anh cũng không dám lập tức trở lại bên cô, sợ chỉ cần đụng vào cô sẽ lại không kiềm chế được. Anh khoác tạm áo choàng tắm, rời khỏi phòng ngủ, tìm việc gì đó để làm, phân tán tinh lực và sự chú ý.
Khoảng hơn một tiếng sau, Sầm Tây dần tỉnh lại.
Cô đưa tay tìm về bên giường theo thói quen, không sờ thấy Chu Thừa Quyết. Nhưng lần này, cô không còn cảm thấy hoảng hốt hay trống rỗng như trước nữa.
Cô khẽ dịch người sang bên cạnh, ôm lấy chiếc gối của anh, hít sâu vài hơi.
Chu Thừa Quyết không phải người quá đam mê hưởng thụ. Sầm Tây cũng không phải người yếu đuối. Cơ thể cô vốn có nền tảng sức khỏe tốt, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là đã thấy khỏe hơn. Lúc này cô cảm thấy hơi khát nước, cố gắng ngồi dậy.
Trên tủ đầu giường luôn có sẵn cốc nước ấm do Chu Thừa Quyết chuẩn bị từ trước, vì cô có thói quen uống nước buổi đêm.
Uống vài ngụm làm dịu cổ họng, cô nhìn ra phía cửa phòng ngủ hơi khép hờ. Cô biết anh chắc chắn vẫn còn ở trong nhà, không thể nào vừa xong chuyện đã rời đi.
Có phần tò mò, cô đặt ly xuống, quấn tấm chăn quanh người, rồi cẩn thận bước xuống giường.
Bàn chân vừa chạm vào thảm, cô không kìm được hít vào một hơi. Không phải vì đau, mà là nhức mỏi đến tê tái.
Sau một lúc điều chỉnh, cô mới có thể bước đi chậm chạp ra khỏi phòng, dáng đi không mấy bình thường.
Tấm chăn dài quét đất. Khi đi ngang qua phòng thay đồ, cô không bật đèn, tiện tay lấy đại một bộ đồ rộng từ trong tủ mặc vào, rồi men theo ánh sáng yếu ớt ngoài hành lang, tiến về phía phòng ăn.
Chu Thừa Quyết đang dọn bàn.
Tối nay anh đã nấu mấy món cô thích, chuẩn bị sẵn một bàn, nhưng tiếc là cô có việc nên không về ăn kịp. Giờ thì đồ ăn đã nguội.
Dù trời đang vào đông, nhưng Vọng Giang có nhiệt độ ổn định quanh năm, phòng cũng giữ nhiệt tốt. Tuy vậy, nhưng thức ăn để lâu cũng không còn ngon. Nhân lúc bản thân cần phân tán tinh lực, anh bắt đầu dọn dẹp, đem từng đĩa một đi rửa sạch.
Khi Sầm Tây đi đến phía sau anh, bước chân cô nhẹ đến mức không phát ra tiếng động.
Mãi đến khi đôi tay dài của cô vòng ra ôm lấy eo anh, động tác rửa chén của Chu Thừa Quyết mới khựng lại.
“Anh làm gì vậy ——” Cô vốn định hỏi anh sao nửa đêm còn chạy ra ngoài dọn dẹp, nhưng vừa mở miệng, giọng cô khàn đặc đến mức chính cô cũng thấy xấu hổ, đành phải ngậm miệng lại.
Chu Thừa Quyết bật cười trầm thấp, làm Sầm Tây đỏ bừng cả mặt.
Cô ho nhẹ hai tiếng, cẩn thận nói: “Anh đừng cười nữa…”
“Không cho cười? Ừm…” – Chu Thừa Quyết kéo dài giọng trêu chọc – “Hay là phải giống như ai đó ban nãy, vừa khóc vừa rên?”
“……!” Sầm Tây đỏ mặt tía tai. Ban nãy cô không thể kiểm soát được. Giờ bị anh nhắc lại, cô xấu hổ đến mức chỉ muốn trốn đi.
“Anh đừng nói nữa!”
“Lúc đó em đâu có nói vậy.” – Chu Thừa Quyết nhếch môi, cúi đầu ghé vào tai cô thì thầm – “Còn gọi anh là ‘anh trai’ nữa, đúng không?”
“…… Không có!” Một vài hình ảnh vụt qua hiện lên trong đầu, làm cả người cô nóng bừng.
“Anh nhớ nhầm rồi!”
“Nhớ nhầm sao?” – Chu Thừa Quyết phối hợp hết sức “ăn ý”, còn cố tình kêu lên một tiếng đầy ám muội – “Vậy em giúp anh nhớ lại chút đi?”
“……”
Anh không biết xấu hổ còn giả giọng khóc thút thít bắt chước cô: “ Căng quá, Chu Thừa Quyết…”
Sầm Tây: “…… Không có.”
Chu Thừa Quyết nhướng nhẹ đuôi mày:
“Ồ, không căng à? Vậy là do anh chưa chăm sóc em đủ tốt. Nếu không thì…”
“Không cần!” – Sầm Tây hoảng hốt ngắt lời, không dám để anh nói tiếp.
“Chu Thừa Quyết, nhẹ chút đi, cầu xin anh…” – Chu Thừa Quyết lại bắt chước câu cô vừa nói với vẻ mặt tỉnh rụi.
“Chu Thừa Quyết!” – Sầm Tây chỉ muốn trốn đi. Sớm biết vậy cô đã không nên mò ra tìm anh vào giờ này.
“Không đúng, vừa rồi giọng em không như thế đâu.” – Anh không nhịn được bật cười.
Sầm Tây: “……”
“Chậm thôi, anh trai…” – Anh còn chưa chịu buông tha, cứ đuổi theo đến cùng.
“Anh đừng nói nữa……” – Sầm Tây cảm thấy mình sắp xấu hổ chết mất.
Rõ ràng ban đầu là cô chủ động, sao kết cục lại thành ra thế này?
Cô đành rúc vào lưng anh, mặt đỏ bừng, giọng đầy nũng nịu: “Không được nói nữa.”
Chu Thừa Quyết vừa rửa sạch chén bát xong, rút hai tờ khăn giấy lau tay, vừa làm vừa nghiêng đầu thì thầm bên tai cô. Giọng anh vừa khẽ khàng vừa gian xảo: “Thật sự… căng đến vậy à?”
Sầm Tây: “……”
“Nặng đến thế sao?”
Sầm Tây: “……”
“Thật sự muốn anh chậm lại hả?”
Sầm Tây: “……”
“Anh sợ chậm quá thì em càng không chịu nổi.”
Sầm Tây không thể nghe thêm được nữa, cảm thấy bản thân chắc phải ngâm mình trong nước lạnh mới cứu nổi. Cô buông tay ra khỏi người anh, quay người làm bộ chạy về phòng ngủ.
Không ngờ vừa mới bước được một bước, cơ thể đã nhắc nhở ngay: Cẩn thận, bây giờ không có khả năng chạy nổi đâu.
Cô khựng lại. Chu Thừa Quyết đã xử lý xong mọi thứ, lập tức quay lại nắm cổ tay cô kéo mạnh, kéo cô tới trước mặt.
“Còn sức để chạy cơ à?” – Anh hỏi, giọng thấp trầm mang theo chút nghi ngờ:
“Có phải anh còn nhẹ tay quá không?”
“Không… không phải…” – Sầm Tây lập tức lắc đầu, hiểu rõ ý anh muốn nói là gì,
“Em không còn chút sức nào…”
“Em còn đi được từ phòng ra đến đây, rõ ràng là lỗi của anh rồi.” – Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, không chớp.
“Không… không phải đâu… không phải lỗi của anh…” – Tim Sầm Tây đập rộn ràng. Cô cảm thấy như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Chu Thừa Quyết cụp mắt nhìn bộ đồ cô đang mặc, nhìn lên nhìn xuống mấy lần rồi đột nhiên bật cười, hỏi: “Em có biết mình đang mặc cái gì không?”
“Hả?” – Đề tài thay đổi quá nhanh khiến Sầm Tây chưa phản ứng kịp, vội cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ một cái nhìn thôi, má cô lại đỏ như sắp chảy máu.
Cái áo này… cô quen thuộc đến phát khóc.
Là đồng phục học sinh cấp ba mùa hè xanh trắng của trường Nam Gia nổi tiếng năm đó.
Mà bộ đồng phục này vốn là của Chu Thừa Quyết. Anh là người rất trọng tình cảm, dù đã tốt nghiệp cũng không nỡ vứt đồng phục đi, vẫn luôn cất kỹ trong tủ đồ ở phòng dành cho khách.
Vừa nãy cô lười bật đèn, tiện tay mò lấy đại một chiếc áo. Ai ngờ lại xui đến vậy, lấy trúng đúng cái này.
Chu Thừa Quyết l**m môi, yết hầu chuyển động lên xuống, khiến người ta không khỏi miệng đắng lưỡi khô.
Sầm Tây đột nhiên thấy chột dạ, âm thầm trách mình vừa rồi không chịu uống nước, rồi luống cuống quay đi: “Em… em đi uống nước, khát quá…”
“Không cần vội.” – Chu Thừa Quyết trực tiếp bế cô lên, đi vài bước đã tới cạnh bàn, nhẹ nhàng đặt cô lên trên.
“Em chạy gì chứ?”
“Không có chạy mà……”
“Vậy sao lại mặc bộ này?” – Anh cười khẽ, ánh mắt không rời khỏi cơ thể cô.
“Em… em không nhìn rõ ——”
“Anh không ngờ bộ đồng phục này lại còn có công dụng thế này.” – Chu Thừa Quyết vẫn chưa tha, “Xem ra bạn cùng bàn ngày xưa cũng chu đáo thật.”
Sầm Tây: “……”
“Đúng lúc.” – Anh xoay người cô lại, ấn nhẹ xuống cái bàn mà trước đây cả hai từng ngồi cùng nhau làm bài tập.
“Em nghỉ ngơi đủ rồi nhỉ?”
“Chu Thừa Quyết!” – Sầm Tây bị ép cúi người dán vào mặt bàn, vừa vặn nhìn thấy tập đề thi anh từng gom lại giúp cô từ năm lớp 10 đến lớp 12.
“Ở đây… không được đâu……”
“Sao mà không được?” – Chu Thừa Quyết đã bắt đầu hành động.
“Chỗ này chẳng phải vừa vặn lắm sao?”
“Bạn cùng bàn, đừng căng thẳng. Anh có thể dạy em từng chút một.”
Sầm Tây: “……”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 123
10.0/10 từ 44 lượt.