Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 122
Đây là lần đầu tiên trong đời Chu Thừa Quyết mua loại đồ này.
Không xem nhãn hiệu, không để ý kích cỡ, cũng chẳng quan tâm kiểu dáng hay mùi hương, anh cứ thế gom sạch rồi đóng gói mang đi.
Hành động đó thật sự làm cho Sầm Tây sợ hết hồn.
Lúc hai người quay lại xe, Chu Thừa Quyết chỉ im lặng lái xe, mắt nhìn thẳng, mặt lạnh tanh, không nói thêm một lời nào.
Từ trước đến nay, anh luôn dịu dàng với Sầm Tây, tính tình ôn hòa, thậm chí có thể nói là chưa từng nổi nóng với cô.
Cho dù có lúc anh hơi nghiêm khắc một chút, cô cũng chưa bao giờ thấy sợ anh.
Nhưng lần này thì khác.
Cô không sợ vẻ mặt lạnh lùng kia, chỉ là nghĩ đến đống đồ đang chất đầy trên ghế sau, trong lòng cô không khỏi cảm thấy thấp thỏm.
Mặc dù hai người đã ở bên nhau khá lâu, nhưng thật ra vẫn chưa bao giờ đi quá xa.
Bây giờ cô không còn là con nít, cũng hiểu được ít nhiều chuyện ấy là như thế nào.
Thời đại học, trong ký túc xá, trừ Tưởng Ý Thù chỉ lo học hành ra thì hai người bạn còn lại cùng phòng với cô đều có bạn trai.
Hai người đó không chăm chăm vào việc học như Tưởng Ý Thù, cũng không bận rộn với công tác xã hội như Sầm Tây, bọn họ chỉ là những sinh viên bình thường, thích yêu đương và tận hưởng cuộc sống.
Thời gian học hành đa phần đều dành cho việc yêu đương, giải trí. Thỉnh thoảng hai người còn không thèm về ký túc xá ngủ.
Mỗi lần trở về, trên người bọn họ cũng toàn những dấu vết mập mờ.
Bọn họ rất thẳng thắn, mỗi lần trước khi đi ngủ còn hay tám chuyện yêu đương với nhau, kể đủ thứ chuyện riêng tư thân mật.
Biết Sầm Tây cũng có bạn trai, thỉnh thoảng bọn họ cũng hỏi cô vài câu.
Thấy cô ấp úng trả lời không xong, còn đỏ mặt, bọn họ đều kinh ngạc. Chẳng lẽ yêu lâu vậy rồi mà vẫn chưa làm gì?
Sầm Tây chỉ có thể cười trừ, gật bừa cho qua.
Bạn cùng phòng nói, Chu Thừa Quyết đúng là không tệ.
Anh nổi tiếng ở trường, xuất thân tốt, ai cũng biết anh từng là vận động viên bơi lội, thành tích cũng rất xuất sắc.
Mấy chàng trai học thể thao thường có tinh lực rất dồi dào, thế nên hay bị đồn là tay ăn chơi điêu luyện. Tinh lực không có chỗ xả thì sẽ nghẹn đến phát điên.
Vậy mà yêu nhau lâu như vậy rồi nhưng Chu Thừa Quyết vẫn nhịn được, chứng tỏ anh rất tôn trọng Sầm Tây, không phải loại chỉ biết nghĩ đến chuyện đó.
Bạn cùng phòng còn nói đùa:“Yêu nhau lâu vậy thì sớm muộn gì cũng tới thôi. Chỉ khổ cho Sầm Tây nhà chúng ta. Chu Thừa Quyết là kiểu trai thể thao thi đấu xông pha, nhìn là biết chắc chắn không phải hạng thường đâu nha.”
Bọn họ từng gặp Chu Thừa Quyết vài lần khi đi ăn chung. Khi anh đứng cạnh hai anh người yêu của bọn họ thì đúng là khác biệt rõ rệt. Hai người kia trông như thể bị đè bẹp bởi khí chất của anh.
Thế mà mỗi lần hai bạn cùng phòng đi ra ngoài “ qua đêm”, hôm sau về cũng mệt rã rời, lên giường ngủ bù nguyên buổi sáng.
Bọn họ hay nói đùa:“Đàn ông lên giường là chẳng còn dịu dàng gì nữa. Bình thường có nhẹ nhàng cách mấy thì đến khi gặp chuyện này cũng chẳng biết thương hoa tiếc ngọc đâu.”
Huống hồ Chu Thừa Quyết lại còn là kiểu “tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi”, nên mấy người liền tụ họp lại, tổng kết ra một sự thật cho Sầm Tây:“Đến lúc đó, cưng chắc phải chết đi sống lại!”
Sầm Tây thì xấu hổ tới mặt đỏ tía tai.
Không biết sao mỗi lần nói chuyện lại kéo tới chủ đề này.
Cô chưa từng trải qua, cũng không dám nói gì nhiều, chỉ biết chui vào trong chăn đỏ bừng cả mặt, cũng không dám trả lời tin nhắn của Chu Thừa Quyết.
Dù ngại là vậy, nhưng thật ra cô không bài xích chuyện đó.
Cô nói sợ, vậy anh liền dừng lại.
Nhưng giờ, hai người đã bên nhau một thời gian dài, cô cũng không còn cảm thấy sợ như trước nữa.
Chỉ là... da mặt cô mỏng. Chuyện này vẫn phải đợi Chu Thừa Quyết chủ động mới được.
Anh thì lại tôn trọng cô quá mức.
Nếu cô không nói rõ là mình đã sẵn sàng, thì làm sao anh biết được?
Mà cô lại không thể nào tự nhiên chạy đến nói với anh rằng: “Làm đi, em không sợ nữa.”
Cho dù có đánh chết cô cũng không mở miệng nói ra lời này được.
Vậy là mọi chuyện đi vào bế tắc.
Nhưng tối nay, thật sự là một cơ hội hiếm có.
Nói thật, Sầm Tây cũng hơi mong chờ.
Dù các bạn cùng phòng có than thở gì đi chăng nữa, nhưng ai nghe cũng biết mấy lời than vãn ấy toàn là... ngọt ngào.
Không phải sợ làm chuyện ấy, mà là lo, nếu anh quá mạnh bạo, liệu có khi nào cô sẽ thật sự bị “ mất nửa cái mạng” không.
Dù gì... đàn ông trong chuyện này đúng là không dễ dịu dàng.
Nếu Chu Thừa Quyết vẫn còn đang giận, đêm nay, liệu cô có chịu nổi không đây?
Sau khi quay lại Vọng Giang, Sầm Tây cũng không dám nói gì thêm với anh nữa. Trong đầu cô chỉ nghĩ, lẽ ra lúc đầu nên vỗ về anh một chút, dỗ dành cho khéo, biết đâu anh sẽ dịu dàng hơn.
Khổ nỗi, đàn ông mà ghen thì chẳng ai dễ dỗ cả. Chu Thừa Quyết càng là kiểu người như vậy.
Anh không nói lời nào, cô cũng im re chẳng dám mở miệng. Sắc mặt Chu Thừa Quyết càng lúc càng đen sì, tốc độ lái xe cũng vô thức nhanh lên rõ rệt.
Đến lúc Sầm Tây cảm thấy thật sự bất ổn, cô mới lên tiếng:“Chu Thừa Quyết…”
Anh không trả lời.
“Bạn trai…” – Cô đổi giọng, nhẹ nhàng nũng nịu.
Anh vẫn chẳng có phản ứng gì.
Sầm Tây quá hiểu con người anh. Cô không sợ anh làm mặt lạnh, cũng chẳng sợ anh phớt lờ, nhưng lại sợ nhất là anh lái xe quá nhanh, thế nên cô đành nói thẳng:“Anh lái nhanh quá… em sợ…”
Chu Thừa Quyết vẫn không thèm nhìn cô lấy một cái, cũng không nói câu nào. Nhưng Sầm Tây cảm nhận rõ tốc độ xe đã chậm lại.
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được mà cong môi cười trộm.
Kết quả là nụ cười này hình như không được kín đáo cho lắm, còn có phần đắc ý, liền bị Chu Thừa Quyết bắt được. Anh nghiêng đầu liếc cô một cái, ánh mắt lạnh băng, như thể đang nói: Cứ cười đi. Xem em còn cười được bao lâu nữa, rồi cũng sẽ phải khóc thôi!
Sầm Tây lập tức rụt cổ lại, né sang một bên, mím môi, giấu đi ý cười, rồi chu môi làm bộ đáng thương với anh.
Dáng vẻ đó quả thật khiến người ta mềm lòng. Cuối cùng Chu Thừa Quyết cũng có chút phản ứng, anh nén cơn giận, hừ lạnh một tiếng rồi đánh lái vào bãi đỗ dưới tầng hầm.
Sau khi xuống xe, hai người cùng bước vào thang máy. Lúc này không phải lo ảnh hưởng đến việc lái xe nữa, cuối cùng Sầm Tây cũng dám có động tác.
Bình thường toàn là Chu Thừa Quyết dỗ cô, hiếm lắm mới có dịp cô dỗ lại anh, tất nhiên phải ra sức một chút.
Cô giơ tay ôm lấy cánh tay đang buông thõng của anh, cả người nép sát lại gần, ngẩng đầu lên cười lấy lòng với anh.
Chu Thừa Quyết gồng mình không cúi đầu nhìn cô, vẫn giữ cái mặt lạnh như tiền, nhìn thẳng về phía trước, nhưng anh vẫn thu hết vẻ mặt làm nũng của cô vào mắt qua bức tường tráng gương trong thang máy.
“Chu Thừa Quyết…” – Cô lại dịu giọng gọi anh. Giọng nói nhỏ nhẹ như móng vuốt của mèo con cào vào lòng người, khiến người nghe ngứa ngáy.
Nếu là ngày thường, chắc anh đã không chịu nổi, cúi xuống nâng mặt cô lên hôn một cái thật mạnh.
Nhưng đêm nay thì khác, anh hiếm khi nổi tính, muốn làm cao một chút, phải kiên trì lâu hơn tí nữa.
Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động dỗ anh như vậy.
Phải nói là, cảm giác này… thật sự khiến anh rất hưởng thụ.
“Đừng giận mà…” – Sầm Tây vừa ôm vừa khẽ lắc tay anh. Không biết cô học ai mà lại còn vô thức dụi dụi như mèo con.
Chu Thừa Quyết thở hắt ra một cái, rõ ràng là đang cố kiềm chế, quay đầu sang chỗ khác, giả vờ định rút tay ra khỏi tay cô.
Sầm Tây không chịu buông. Anh cũng không dùng sức quá mạnh, chỉ giằng nhẹ vài cái rồi mặc kệ, cứ thế bị cô dắt tới cửa nhà.
Người đàn ông lạnh mặt mở cửa.
Về tới địa bàn quen thuộc, lá gan của Sầm Tây càng lớn hơn. Cô không chỉ dính sát vào anh, mà còn chủ động kiễng chân, khẽ hôn lên khóe môi anh.
Chu Thừa Quyết bị hành động lấy lòng đầy chủ động của cô làm cho rung rinh, cơn ghen cũng tiêu tan hơn phân nửa. Hai người còn chưa kịp bật đèn. Trong căn phòng tối om, bọn họ còn chẳng nhìn rõ biểu cảm của đối phương, nhưng anh lại không kiềm được, khóe môi hơi nhếch lên.
Khổ nỗi, Sầm Tây lại không hợp tác. Đúng ngay lúc đó, cô đưa tay bật đèn.
Ánh sáng bừng lên, Chu Thừa Quyết suýt chút nữa không kịp giấu đi nụ cười vừa mới để lộ.
Anh quay đầu đi, lại giả vờ rút tay ra.
Sầm Tây không nản, vẫn quấn lấy anh, dụi đầu vào cổ anh.
Chu Thừa Quyết vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, ra vẻ “Đừng có chạm vào anh”.
Cuối cùng, sau một hồi cô cố gắng không ngừng, nhẹ nhàng chạm được môi anh.
Ở đâu đó trong lòng anh bắt đầu xao động.
Anh hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng chịu mở miệng:“Miệng toàn mùi rượu.”
Sầm Tây nghe thấy anh lên tiếng, biết anh đã bớt giận phần nào, lập tức ngoan ngoãn nói:“Vậy em đi rửa mặt!”
Vừa dứt lời, cô đã chạy nhanh như chớp vào phòng tắm.
Dỗ xong liền chạy.
Chu Thừa Quyết suýt thì tức đến bật cười.
Nhưng khổ nỗi anh lại chẳng có cách nào với cô cả, đành lặng lẽ đi sang phòng tắm bên cạnh để bình tĩnh lại.
Vừa rồi cô trêu anh quá đáng yêu. Nếu không điều chỉnh lại trạng thái hiện tại, anh thật sự không dám chắc mình có kìm được mà không “ăn” cô ngay trong tối nay hay không.
Khi Sầm Tây bước ra từ phòng tắm, Chu Thừa Quyết đã tắm xong, anh đang ngồi trên ghế sofa.
Anh không xem điện thoại cũng chẳng bật TV, chỉ ngồi đó với vẻ mặt vô cảm.
Thùng rác bên cạnh sofa nhét đầy những thứ vừa mua.
Sầm Tây đi nhẹ nhàng đến trước mặt anh, liếc nhìn thùng rác rồi hỏi:“Sao vậy… anh vứt hết rồi à?”
“ Nhỏ quá.” – Anh đáp tỉnh bơ.
Sầm Tây: “……”
Thật ra không phải anh mua toàn loại nhỏ. Khi mua, anh ấy thậm chí còn chẳng nhìn kỹ, nhưng đã mua đủ mọi kích cỡ trong tiệm, kiểu gì cũng sẽ dùng được.
Chỉ là Chu Thừa Quyết vốn là người rất truyền thống, trong lòng luôn nghĩ những chuyện như vậy nên tiến tới một cách tự nhiên, không cần gượng ép. Lần đầu tiên của hai người, anh muốn dành cho cô một trải nghiệm đáng nhớ, chứ không phải lợi dụng cơ hội.
Lúc nãy anh vội vội vàng vàng mua cả đống, thật ra chỉ là muốn dọa cô một chút. Bây giờ bình tĩnh lại thì anh lại có chút không nỡ.
Sầm Tây cúi người, lục trong hộp sạch sẽ lôi ra đôi bao cao su ban nãy, nhìn hai giây rồi dường như hiểu được tâm ý Chu Thừa Quyết dành cho mình.
Cô nhớ đến lời bạn cùng phòng từng nói, trong lòng bất giác cảm động thêm một lần nữa.
Cô không ngờ, ngay cả trong lúc như vậy, anh vẫn có thể giữ được sự tôn trọng và kiềm chế dành cho cô.
Nhưng cô cũng đã để anh đợi lâu rồi. Bây giờ cô không muốn để anh đợi thêm nữa.
Sầm Tây tiện tay thả gói đồ lên sofa, bước tới trước mặt anh. Cô dùng chân đá rơi dép, rồi dùng chân trần mềm mại khẽ chạm vào cẳng chân anh.
Chu Thừa Quyết hơi nhướn mày, nhưng rất nhanh liền che giấu biểu cảm, lạnh lùng nói:
“Đừng động vào anh.”
Sầm Tây chẳng để ý, càng cố tình trêu chọc.
Chu Thừa Quyết vốn còn giả vờ nhìn chằm chằm bàn trà như chẳng quan tâm, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn cô: “ Em muốn bị dạy dỗ hả?”
Tai Sầm Tây đỏ bừng, cô hít sâu một hơi rồi ngồi lên đùi anh.
“Tránh ra.” – Anh quay mặt đi, giọng lạnh như băng, nhưng tay lại không kìm được ôm lấy eo cô, sợ cô ngồi không vững.
“Không.” – Sầm Tây đưa tay vòng lên cổ anh.
Anh quay đầu lại liếc cô, tiếp tục dằn giọng:
“Tránh ra. Em có nghe thấy không?”
“Không nghe.”
“Anh đang giận, em không thấy à?” – Giọng anh trầm xuống, tay siết nhẹ eo cô.
“Anh không giận đâu.” – Giọng cô có chút nũng nịu.
“Có giận.”
“ Em muốn làm cái gì anh cũng đều làm cùng em.”
“ Em muốn gì, anh đều cho em.”
“ Em muốn ăn gì, anh sẽ nấu, sau đó đợi em về nhà cùng ăn... Em thì hay rồi...”
Chu Thừa Quyết dừng lại, không muốn nói tiếp. Anh vốn không thích kể công. Đối với anh, hành động luôn quan trọng hơn lời nói. Dù anh làm gì cũng chỉ vì muốn tốt cho cô, chứ không phải để được khen ngợi.
Ngay cả anh cũng thấy mấy lời mình vừa nói có phần sến súa, nói ra rồi lại hối hận.
Nhưng Sầm Tây thì không nghĩ như vậy. Anh làm nhiều như thế, nói vài câu thì đã làm sao.
Trong lòng cô gái nhỏ ấm áp, thấy anh im lặng không nói gì thì cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh. Hôn một cái rồi lùi ra, sau đó lại tiếp tục cúi xuống hôn thêm, từng cái, từng cái lặp lại liên tục.
Ngọn lửa mà Chu Thừa Quyết vừa nén xuống lập tức lại bùng lên.
Anh quay mặt đi một cách không được tự nhiên, giọng khàn khàn đến lạ: “Đừng dụ dỗ anh.”
“Anh không muốn sao?” – Sầm Tây thấy anh quay đi, liền liều lĩnh hôn lên cổ anh.
“Sầm Tây.” – Chu Thừa Quyết nghiến chặt răng.
“Anh không muốn sao?” – Cô khẽ hỏi.
“Em nghĩ có khả năng đó sao?”
“ Vậy em cũng muốn.”
Chu Thừa Quyết quay lại, ánh mắt thay đổi ngay lập tức.
Cô gái nắm lấy tay anh, kéo tay anh đặt lên người mình.
Cả hai đều không có kinh nghiệm, hơi thở rối loạn quyện vào nhau.
Nhưng với chuyện này, rõ ràng Chu Thừa Quyết học rất nhanh, động tác dần dần trở nên thành thục.
Dáng người của Sầm Tây tuy nhỏ nhắn, nhưng thật ra rất quyến rũ.
Dù Chu Thừa Quyết có kiểm soát tốt thế nào, nhưng đến lúc này cũng khó mà kìm nén được.
Một số âm thanh lạ lẫm bật ra từ miệng của Sầm Tây.
“Lớn quá...”
“Chu Thừa Quyết, đừng mà...”
“Không phải em cũng muốn à?” – Anh thấp giọng cười, “Em muốn, anh liền cho. Anh đối với em vẫn luôn như vậy mà...”
Cả người Sầm Tây run lên từng đợt, cô không còn suy nghĩ được gì nữa, cũng chẳng thể phản kháng, chỉ có thể để mặc anh ôm mình vào phòng ngủ.
Tiếng mở bao vang lên rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh, xen lẫn với tiếng thở gấp và những rung động mãnh liệt, khiến đầu óc cô trống rỗng, chỉ còn lại nhịp tim hỗn loạn.
Mặc dù Chu Thừa Quyết không có kinh nghiệm về chuyện này, nhưng lại rất biết cách quan tâm cô.
Dù là lần đầu, anh vẫn khiến mọi thứ trở nên vô cùng tự nhiên và dịu dàng.
Cho đến khi Sầm Tây nằm xụi lơ trên giường, anh mới bắt đầu quan tâm chính mình.
Sầm Tây nghe thấy âm thanh xé vỏ bao, cuối cùng cũng lấy lại chút lý trí, cất tiếng hỏi: “Anh đã từng dùng chưa...?”
“Chưa.”
“Vậy có biết dùng không...? Có cần đọc hướng dẫn sử dụng không?” – Giọng cô có chút lo lắng.
Chu Thừa Quyết dùng miệng xé mở bao, một tay đang bận, tay kia giữ chặt cô lại:
“Giờ còn tâm trí lo mấy chuyện đó? Hửm?”
“Ưm...”
“Em chỉ cần kêu thôi, anh thích nghe.”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh