Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 126: Hoàn
Sầm Tây không muốn nhận, bảo chỉ có một cái mà cậu cũng phải đội mũ.
Chu Thừa Quyết nói cậu có thể về nhà xin ba mẹ mua cho một cái mới.
Sầm Tây không đồng ý. Vì cô vất vả lắm mới có được một người bạn, sợ rằng khi phụ huynh biết thì tình bạn này sẽ chấm dứt.
Ở Gia Lâm, mọi người đều như vậy. Khi nghe nói cô xuất thân từ một gia đình không tốt, lại có người cha không ra gì, bọn họ liền sẽ cấm con cái không được chơi với cô.
Chu Thừa Quyết nhớ đến cuộc thi đua xe đạp ở trường. Nếu thắng sẽ nhận được một chiếc mũ bảo hiểm.
Cậu vui mừng nói cho Sầm Tây nghe, rồi mời cô đến xem cậu thi đấu.
Sầm Tây đồng ý.
Vào đúng ngày thi đấu, cô đã đến nơi.
Nhưng hai người không thể gặp lại nhau một lần nữa.
Cô gặp phải đám học sinh bắt nạt cậu lúc trước.
Những tên nhóc đó lên kế hoạch chặn đường Chu Thừa Quyết trước lúc thi đấu, định đánh cậu một trận thật thảm.
Làm sao Sầm Tây có thể để chuyện này xảy ra?
Dù lúc đó cô còn nhỏ, nhưng chỉ với lòng dũng cảm và quyết tâm bảo vệ bạn mình, cô đã một mình đối mặt và ngăn chặn cả đám con nít.
Sầm Tây bị đánh không nhẹ, nhưng bọn chúng cũng không phải là đối thủ của cô.
Chu Thừa Quyết hoàn thành cuộc thi một cách thuận lợi và giành được giải nhất, khiến đám học sinh kia tức giận vô cùng. Bọn họ về nhà bắt đầu mách lẻo với phụ huynh.
Chẳng mấy chốc, các phụ huynh đã tìm đến quán của dì út, mắng nhiếc cô một trận.
Chú của cô không thể nào bỏ tiền ra bồi thường, nên đám phụ huynh kia đã trút giận lên đầu cô.
Cuối cùng, chính dì út đã đứng ra ngăn bọn họ lại, kéo Sầm Tây đến một nơi vắng vẻ, cho cô chút tiền, rồi nhẹ giọng khuyên cô về Gia Lâm.
“Con gây chuyện lớn quá rồi. Dì cũng không thể giữ con lại. Sau này Cam Cam phải ngoan, đừng đánh nhau nữa, cố gắng học tập. Nếu sau này con có thể tới Nam Gia học cấp ba thì hãy quay lại đây.”
Sầm Tây biết mình đã gây ra phiền phức lớn cho dì út, nên dù trên người đầy thương tích nhưng cô vẫn nghẹn ngào xin lỗi bà ấy.
Sau ngày hôm đó, cô trở về Gia Lâm, mãi cho đến khi vào cấp 3, cô cũng không quay lại Nam Gia nữa.
Mặc dù Chu Thừa Quyết đã tìm kiếm cô khắp mọi ngõ ngách trên phố, nhưng cuối cùng vẫn không thể tìm được cô. Cậu cũng không thể đưa chiếc mũ bảo hiểm ấy cho cô.
Cậu bắt đầu đi khắp các con phố một mình, nhặt chai rỗng, dần dần hình thành thói quen thu lượm ve chai.
Trẻ con luôn có những suy nghĩ rất đặc biệt. Cậu nghĩ rằng, có lẽ một ngày nào đó, cô sẽ lại xuất hiện trước mặt mình, hỏi rằng liệu có thể cho cô một chiếc chai rỗng không. Khi đó, cậu chắc chắn sẽ lấy ra thật nhiều chai nhựa để đưa cho cô.
"Chào mừng em trở lại." Chu Thừa Quyết lại lặp lại một lần nữa.
Sầm Tây mỉm cười ngẩng đầu lên. Rõ ràng là cô đang cười nhưng nước mắt lại không kìm được mà chảy xuống.
"Đã lâu không gặp."
"Ừ, đã lâu không gặp."
**
Một năm trôi qua, nhà hai người ở Lục Cảnh Uyển đã rất lâu rồi mới xuất hiện cảnh tượng náo nhiệt như vậy .
Cha mẹ hai bên đều rất hài lòng với mối quan hệ hiện tại của Chu Thừa Quyết và Sầm Tây, không ai có ý kiến gì. Thậm chí, cả hai nhà còn tụ lại cùng nhau ăn Tết.
Sầm Tây và Chu Thừa Quyết đều bận rộn chạy ngược chạy xuôi, dán câu đối bên này, treo đèn lồng bên kia.
Chu Thừa Quyết nói đùa với ba mẹ mình: "Năm nay ăn Tết, ba mẹ nhớ cho tiền mừng tuổi nhiều một chút ."
Giang Lan Y liếc anh một cái, rồi nói: "Năm nay không có phần của con đâu. Tất cả đều để dành cho con gái của mẹ."
Trước đây, bà ấy chính là mẹ nuôi của con gái Uông Nguyệt. Mặc dù đoạn thời gian ấy ngắn ngủi nhưng cô cũng từng gọi bà ấy là mẹ nuôi suốt hai năm.
Chu Thừa Quyết không hài lòng lắm: " Con gái gì chứ? Mẹ mau bỏ cái suy nghĩ này đi. Mẹ chỉ có con dâu thôi."
"Con dâu cũng được, dù sao cũng tốt hơn con trai." Giang Lan Y nói xong, lại nhìn về phía Sầm Tây, "Mẹ sẽ cho con hết tiền mừng tuổi."
Sau khi nghe được câu này, Chu Thừa Quyết cũng không có ý kiến gì. Dù có phần của anh thì cuối cùng anh cũng sẽ đưa hết cho Sầm Tây.
Qua năm mới, Sầm Tây mặc đồ mới mà hai bà mẹ tặng cho. Hai người chọn nhiều đến mức đầy cả một xe, ít nhất cũng mười mấy bộ.
Thử đồ hết cả một ngày, sau khi về nhà, cô chỉ còn lại sức lực để gọi điện thoại cho Chu Thừa Quyết.
Chưa đầy một phút sau, người đàn ông ở nhà đối diện đã đến ngay lập tức.
Anh ngồi xuống bên giường, hầu hạ Sầm Tây như công chúa một cách thành thạo, xoa vai đấm chân cho cô, không kêu khổ lấy một câu.
Anh làm hết mọi thứ để cô được thoải mái.
Sầm Tây sảng khoái duỗi người, sau đó mới nói: "Mẹ mua cho em rất nhiều quần áo Tết. Nhưng mà Tết chỉ có mấy ngày, làm sao em mặc hết được?"
Mùa đông đâu cần thay đồ mới liên tục.
Chu Thừa Quyết lại có suy nghĩ của riêng mình: " Vậy cũng tốt. Mua nhiều đến mấy cũng không ngại. Anh xé hai ngày là hết."
"......"
Sầm Tây định đuổi anh đi, nhưng lúc này chẳng còn sức lực gì, đành phải bỏ cuộc.
Tối đêm giao thừa, mọi người tụ họp ở Lục Cảnh Uyển.
Lý Giai Thư, Nghiêm Tự và những người khác cũng đã đến, ngay cả Chu Khang Lạc cũng đến tham dự bầu không khí vui vẻ này.
Sầm Tây nhận tiền mừng tuổi đến mỏi tay. Tiền mừng tuổi cô nhận được nhiều đến mức phải đựng bằng vali.
Người cho vui vẻ, người nhận cũng vui vẻ. Chỉ có duy nhất một người không vui.
Đó là Chu Khang Lạc.
Năm ấy, cậu bé đã bị Chu Thừa Quyết lừa nên đến tận bây giờ vẫn cố chấp nghĩ rằng Sầm Tây là cô của mình, là chị em tốt của Lý Giai Thư - cô họ của cậu bé.
Chẳng phải nhà họ Chu sẽ không chấp nhận kiểu quan hệ vi phạm đạo đức và lẽ thường như vậy sao?
Cậu bé không thể làm bạn trai của chị Tây Tây, vậy sao anh họ lại có thể kết hôn với cô?
Chu Khang Lạc vô cùng ấm ức và tức giận, đến mức có thể ăn hết 50 cái cánh gà chiên Coca.
Nhưng vấn đề là, cánh gà chiên Coca lại là món Sầm Tây thích nhất, nên cậu bé vẫn phải chừa lại một ít. Nếu không, anh trai nhất định sẽ đánh chết cậu bé.
Ngày Tết qua rất nhanh, mọi thứ lại trở về với guồng quay sinh hoạt bình thường như trước.
Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên vẫn không từ bỏ công việc làm từ thiện. Mục tiêu ban đầu của bọn họ là giúp đỡ những người gặp khó khăn. Dù giờ đây bọn họ đã tìm lại được con gái ruột, nhưng hai vợ chồng vẫn tiếp tục bước đi trên hành trình ấy, đi đến những nơi mà bọn họ có thể mang lại hy vọng.
Công việc của Sầm Tây ngày càng bận rộn. Cô vẫn tiếp tục học tập. Vào mỗi cuối tuần, Uông Nguyệt lại quay về Nam Gia, tự mình đón con gái từ trường học về nhà. Cả nhà lại quây quần bên nhau, trò chuyện về những chuyện thường ngày, chia sẻ cảm xúc và cả những dự định trong tương lai.
Sầm Tây học nhiều môn, còn bận viết tiếp phần sau của tiểu thuyết dang dở. Phần trước cô đã hoàn thành gần hết, phần sau thì chưa biết viết thế nào. Tương lai vẫn còn chưa tới, cô chỉ có thể viết theo trí tưởng tượng của bản thân.
Tiểu thuyết được bán rất chạy. Theo lời Lý Giai Thư nói thì cô có thể an tâm nghỉ ngơi dưỡng già rồi.
Tuy nhiên, với điều kiện gia đình hiện tại của cô thì Sầm Tây đã không còn phải lo kiếm kế sinh nhai như trước kia nữa.
Phía sau luôn có rất nhiều người yêu thương và ủng hộ cô.
Chu Thừa Quyết đã đưa cô đến căn biệt thự mà anh đã mua theo sở thích của cô. Cô tham quan một vòng xong, không thể giấu nổi sự thích thú trong lòng. Nhưng khi nhìn thấy căn biệt thự có hồ bơi trên tầng thượng, cô lại không khỏi lo lắng.
Chu Thừa Quyết hỏi: “Em còn sợ nước không?”
“Em không sợ.” Thật ra từ khi được cứu lên, cô đã không còn sợ nữa. Vì cô biết mình sẽ không bị bỏ rơi. “Em chỉ lo lắng cho anh thôi…”
“Anh không có gì phải sợ cả.” Anh thay đổi cũng là vì đã cứu được cô trước đó.
“Em có muốn thử xuống xem sao không?” Chu Thừa Quyết hỏi.
Sầm Tây có chút do dự: “Em không sợ nước nữa, nhưng em không biết bơi.”
Chu Thừa Quyết nghĩ rằng kỹ năng này khá quan trọng. Nếu một lúc nào đó cần dùng đến, dù anh hy vọng cô sẽ không phải gặp tình huống ấy, nhưng nếu cô học được thì cả hai sẽ cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Sầm Tây đồng ý với quan điểm của anh. Cô vốn là người có khả năng tiếp thu và học tập nhanh, lại có Chu Thừa Quyết tự tay chỉ dạy nên chắc cũng không khó.
Cô quyết định học bơi.
Cuối tuần đó, cả hai cùng nhau đi mua sắm những đồ dùng cần thiết.
Nhưng khi đi mua sắm, Sầm Tây nhận ra mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát.
Ban đầu, Chu Thừa Quyết rất nghiêm túc chọn lựa đồ bơi cho cô, hướng dẫn cô chọn đồ để học bơi, giải thích: “ Chọn đồ bơi cho nữ phải chọn kiểu dáng càng ôm người càng tốt, không dễ bị chìm, lực cản ít, tốc độ bơi sẽ nhanh hơn.”
Anh nói rất chuyên nghiệp, như thể đang chọn đồ cho vận động viên bơi lội thực thụ.
Nhân viên bán hàng cũng phụ họa thêm: “Đúng vậy, loại này rất tốt cho việc học bơi, nhưng nhược điểm là khó cởi, khá chật.”
Khó cởi.
Chu Thừa Quyết như bừng tỉnh. Lần đầu tiên anh thoát khỏi tư duy của một vận động viên chuyên nghiệp, bắt đầu thay đổi cách nhìn về chuyện này.
Vì thế, sau khi mua vài bộ đồ bơi, anh lại hướng mắt về phía khu vực bán bikini.
Sầm Tây vội vàng ngăn anh lại: “Chúng ta về nhà thôi.”
Nhân viên bán hàng nhìn theo ánh mắt của anh, rồi cười nói: “ Đồ bên kia thích hợp cho việc đi du lịch. Nếu anh chị muốn đi công viên nước thì thêm một chiếc khăn choàng lụa nữa là một lựa chọn hoàn hảo.”
Chu Thừa Quyết nghiêng đầu hỏi cô: “Em thích bộ nào? Chọn vài bộ đi.”
Sầm Tây gần như đã đoán trước sau khi mua những thứ này về, kết cục của cô sẽ như thế nào, nên lập tức từ chối nói: “Không cần đâu, em chỉ nghĩ nếu có thể làm cho tốc độ nhanh hơn...”
“ Đồ bơi này có thể giúp em bơi nhanh hơn.” Chu Thừa Quyết dừng lại một chút, tiến lại gần cô, nhẹ giọng nói bên tai cô:“Còn thứ bên kia có thể làm cho tốc độ của anh nhanh hơn.”
Nếu không phải cô đang cố gắng giữ bình tĩnh thì chắc chắn sẽ b*p ch*t anh ngay lúc này.
Cô không nghĩ rằng mấy thứ đó sẽ giúp anh nhanh hơn, mà sẽ chỉ giúp thời gian anh làm chuyện đó dài hơn…
“Không thích cái nào sao?” Chu Thừa Quyết hỏi lại lần nữa.
“ Đúng, không thích!” Sầm Tây kiên quyết từ chối.
“ Nếu em không có cái mình thích thì cứ chọn theo sở thích của anh vậy.” Chu Thừa Quyết không đổi sắc mặt nói, “ Anh thích tất cả, cứ thế mà mua hết đi.”
Sầm Tây: “!!”
Đêm đó, bể bơi trên tầng thượng sóng nước dập dềnh.
Động tác của Chu Thừa Quyết mạnh mẽ tạo ra từng đợt sóng lớn, bọt nước văng khắp thành bể. Anh chiếm hữu cô một cách mãnh liệt.
Cuối cùng, Sầm Tây chỉ biết thất thần nhìn những mảnh vải dệt trôi nổi trên mặt nước. Việc đầu tiên cô nghĩ đến là nhân viên bán hàng đã lừa cô!
Những bộ đồ bơi kia rõ ràng không khó cởi!
Cuối tháng Sáu, cuối cùng Sầm Tây cũng giành chiến thắng trong vụ kiện đầu tiên. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Chu Thừa Quyết lên kế hoạch đi du lịch để giúp cô thư giãn.
“Đọc phần sau của tiểu thuyết?” Cô truy hỏi.
“ Ừm...”
Chuyến đi lần này, mỗi một nơi mà cô đặt chân đến, mỗi khung cảnh từng chỉ tồn tại trong những trang sách và trí tưởng tượng của cô, nay đều hiện ra rõ ràng trước mắt một cách chân thực.
Phần sau của cuốn tiểu thuyết là những điều chưa từng xảy ra. Đó là viễn cảnh mà cô tự tay phác họa, là giấc mơ cô từng ấp ủ, là những hy vọng thầm kín của cô về tương lai.
Vậy mà anh lại kiên nhẫn đọc từng trang, rồi cẩn thận chuẩn bị mọi thứ cho cô không sót một thứ gì.
Từng câu từng chữ, từng điều ước, đều được anh thực hiện.
“Em muốn sống cuộc đời như thế nào, anh sẽ cùng em sống một cuộc đời như thế.” Anh thì thầm bên tai cô, đồng thời siết chặt cô vào lòng, hòa làm một với cô. “Như vậy... có giống những gì em từng mơ ước không?”
“Giống... Ưm...” Sầm Tây không còn nói được nên lời.
Thật ra cũng không hoàn toàn giống. So với tương lai mà cô từng mơ ước, hiện thực trước mắt thậm chí còn có phần sống động hơn. Những mảnh vải sặc sỡ bị xé rách nổi trên mặt nước. Không hoàn hảo, nhưng chân thực và rực rỡ đến kỳ lạ.
--- Hoàn toàn văn---
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh