Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 119

246@-

Lần này xuất viện về nhà, Sầm Tây đương nhiên sẽ về sống tại Lục Cảnh Uyển cùng Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên, ở căn nhà đối diện với gia đình của Chu Thừa Quyết.


 


Lúc này đúng vào dịp nghỉ đông, đây hoàn toàn là thời gian nghỉ lễ, sau đó lại là Tết Nguyên Đán. Cho đến khi học kỳ mới bắt đầu, nếu không có gì đặc biệt thì cô sẽ không phải quay lại trường học quá sớm.


 


Trước đó Sầm Tây tạm thời quay lại ký túc xá chỉ vì cô muốn thăm hỏi tình hình của Tưởng Ý Thù, sợ cô ấy xảy ra chuyện, với lại cô chưa lên kế hoạch cho kỳ nghỉ đông.


Sáng sớm, Trình Khải Thiên lái xe rời khỏi bãi đỗ xe ngầm của bệnh viện, ông ấy nhìn về phía Sầm Tây qua kính chiếu hậu, hỏi cô một cách cẩn thận: “Hay là chúng ta về nhà trước? Con nghĩ xem trong ký túc xá có đồ gì cần mang về không. Ba mẹ sẽ đi cùng con thu xếp một chút?”


 


Sầm Tây hé miệng, nhưng không vội trả lời ngay.


 


Cô suy nghĩ một lúc, thật sự là có khá nhiều đồ trong ký túc xá. Lúc trước khi dọn vào, Chu Thừa Quyết lo lắng cô sẽ thiếu đồ đạc, nên vội vã mua cho cô rất nhiều thứ. Sau đó anh lại có thói quen gửi đồ đến ký túc xá, khiến căn phòng nhỏ của cô gần như đã chật cứng.


 


Tuy nhiên, vì vẫn còn ba năm nữa ở lại trường nên hầu hết đồ đạc tạm thời không cần mang đi. Còn những vật dụng cần dùng hằng ngày như laptop đã được cô mang theo trong khoảng thời gian thường xuyên qua lại giữa công ty của Chu Thừa Quyết và Vọng Giang.


 


Nếu nói phải đi lấy đồ dùng cần thiết của cô thì tốt nhất nên về thẳng Vọng Giang thay vì ký túc xá.


 


Nhưng Sầm Tây không thể không thừa nhận rằng cô vẫn ước ao có được một cảnh tượng giống như Tưởng Ý Thù và những người bạn cùng phòng khác, có ba mẹ giúp đỡ thu xếp hành lý, đưa đón, cùng nhau rời đi. Cô vẫn luôn cảm thấy ghen tị và mơ ước về nó.


 


Giờ đây, khi thật sự có cơ hội, dù không có gì cần mang, cô vẫn muốn thử một lần tuân theo cảm xúc của chính mình.


 


 


Sầm Tây hơi chờ mong mà gật đầu với Trình Khải Thiên. Đương nhiên là ông ấy đồng ý vô điều kiện.


 


Tuy nhiên, trước khi đến ký túc xá, cô lại nghĩ đến việc về Vọng Giang, vì thật sự có vài thứ ở đó cần mang về.


 


Vừa thốt ra lời này, Chu Thừa Quyết vốn đang nghiêm túc ngồi yên bên cạnh, không nhịn được mà đưa tay ra, đặt cánh tay lên vai cô, nhẹ nhàng vuốt qua gương mặt cô, rồi thấp giọng hỏi bên tai cô: “Có ý gì? Không định về Vọng Giang nữa sao?”


 


“Không phải...” Sầm Tây hơi ngượng ngùng, dùng khuỷu tay đẩy nhẹ vào ngực anh, đẩy anh ra một chút, rồi đè thấp giọng nói: “Đừng lại gần em như vậy nữa...”


 


“Anh là bạn trai chính thức của em, dựa gần một chút thì đã làm sao?” Chu Thừa Quyết cố tình tiến lại gần cô hơn.


 


Sầm Tây đang định trả lời lại thì Uông Nguyệt ngồi ở ghế lái phụ đã lấy một xấp tờ rơi quảng cáo, cuộn lại rồi vươn tay ra hàng ghế sau, gõ vào đầu Chu Thừa Quyết không chút nương tay: “ Tên nhóc này, làm gì thế? Đừng có bắt nạt em gái!”


 


“...?” Chu Thừa Quyết suýt nữa không nhịn được cười, dịch ra một chút khoảng cách rồi nhìn Sầm Tây một cách khó hiểu, thốt ra hai từ: “Em gái?”


 


Sầm Tây: “...”


 


Cô em gái này còn từng ngủ cùng anh trên một chiếc giường vào mấy ngày trước đấy.


 


Vọng Giang là nơi ở mà Chu Thừa Quyết mua khi còn học cấp ba để thuận tiện cho việc đi học. Hầu hết thời gian anh sống một mình, ngay cả Giang Lan Y cũng ít khi tới đây, còn Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên thì chưa bao giờ lên lầu.


 


Trình Khải Thiên chỉ biết vị trí khu chung cư, nên sau khi lái xe vào gara, lại không biết phải đi cửa thang máy nào.


 


Ông ấy liền hỏi một câu: "Chúng ta phải đi hướng nào?"


 


Chu Thừa Quyết lười biếng dựa vào khung cửa sổ xe, chẳng thèm nhìn, chỉ nghiêng đầu liếc Sầm Tây một cái, rồi im lặng.


 


Sầm Tây cũng chẳng suy nghĩ nhiều, thấy Chu Thừa Quyết không trả lời, liền tự nhiên lên tiếng: " Đi thẳng tới cuối, rồi rẽ phải."


 



Chu Thừa Quyết nhìn ra ngoài cửa sổ xe, anh khẽ cong môi ở góc độ mà Sầm Tây không thể nhìn thấy.


 


Ra khỏi xe, mọi người đi vào thang máy, Chu Thừa Quyết không vội vã đi trước, chỉ thong thả theo sau, để Sầm Tây tự nhiên dẫn đường đến đúng cửa thang máy, rồi đợi cô ấn nút tầng. Thang máy từ từ di chuyển lên. Lúc này anh mới lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt: " Em gái rất quen thuộc với nhà của anh nhỉ?"


 


Sầm Tây: "......"


 


Một lúc sau, cửa thang máy mở ra, bốn người bước vào nhà của anh.


 


Uông Nguyệt nhìn Chu Thừa Quyết một cái, rồi chỉ tay vào khóa cửa, ý bảo anh mở cửa.


 


Chu Thừa Quyết vẫn thong thả đi sau cùng, vỗ nhẹ vai Sầm Tây, rồi nói với giọng từ tốn: " Em gái đi mở cửa đi. Em có vân tay và mật mã của nhà anh mà."


 


Sầm Tây: "......!"


 


Lúc này, Sầm Tây chỉ muốn b*p ch*t anh.


 


Dù ai cũng biết mối quan hệ của hai người, nhưng đây là trước mặt trưởng bối, Chu Thừa Quyết không cần mặt mũi nhưng cô cần.


 


Sầm Tây cắn môi, trừng anh một cái, không tiến lên mở cửa. Chu Thừa Quyết cười khẽ bất lực, cuối cùng đành phải tự đi qua mở cửa.


 


Sầm Tây chỉ định mang laptop và củ sạc về, nhưng vì hành động của Chu Thừa Quyết lúc nãy nên cô quyết tâm, vừa vào cửa đã chạy thẳng đến phòng thay đồ, nhanh chóng mở vali của anh ra. Sau đó cô quay sang nói với anh: " Anh trai, cho em mượn chiếc vali này một chút, được không?"


 


Cô rất biết cách làm thế nào để thuyết phục anh. Bình thường chỉ cần hai chữ “được không” đã đủ để cho cô dùng. Bây giờ còn thêm cả “anh trai”.


 


Chu Thừa Quyết gần như buột miệng đáp: "Được."


 


Nhưng ngay sau đó, anh lại cảm thấy hối hận.


 


"Em định chuyển nhà à? Sao lại mang vali lớn thế?" Chu Thừa Quyết nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng đi qua ngăn cô lại, " Đồ ngủ không cần mang đi. Mấy ngày nữa em cũng lại về thôi."


 


Sầm Tây không để ý đến anh, tiếp tục thu dọn hết quần áo vào vali.


 


Nhưng cô vừa mới quay người đi, Chu Thừa Quyết đã lấy hết đồ trong vali ra, kéo một ngăn kéo rồi ném hết quần áo vào trong.


 


Sầm Tây quay lại, nhìn chiếc vali trống không, rồi lại nhìn anh: " Anh trai, anh lấy quần áo của em đi đâu rồi?"


 


"Anh không thấy." Chu Thừa Quyết quay mặt đi, tay xoa nhẹ sau cổ, rồi nói với giọng lạnh lùng: "Em thử gọi anh trai nữa xem?"


 


"Anh trai." Sầm Tây vốn không sợ anh.


 


Chu Thừa Quyết than thầm trong lòng không xong, biết vừa rồi mình làm hỏng chuyện, liền vội vàng nhỏ giọng nói: “Là anh sai rồi. Đừng làm ầm ĩ nữa. Quần áo thì bỏ lại đi, laptop thì em cứ mang theo, còn mấy thứ khác không cần sắp xếp nữa. Dù sao sau này em vẫn sẽ quay lại.”


 


Sầm Tây liếc nhìn anh một cái, muốn cười nhưng lại không muốn để anh thành công nhanh như vậy, đành kiềm chế cảm xúc, vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng: “Vậy thì, anh trai giúp em tìm laptop được không?”


 


Chu Thừa Quyết bị sự đáng yêu của cô làm cho bật cười: “Được, anh trai giúp em tìm.”


 


Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “anh trai” thật rõ ràng, nhẹ nhàng nhéo cằm cô, nói tiếp: “Nếu em đã thích gọi anh trai như vậy thì sau này cứ gọi thế đi. Dù sao anh nghe được cũng rất vui vẻ.”


 


Sầm Tây: “......”



 


Hai người vừa ra khỏi phòng quần áo, Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên đã đứng trong phòng khách đánh giá hết một lượt không gian xung quanh.


 


Uông Nguyệt đang xem xét cách bài trí, Trình Khải Thiên thì đang nhìn từ ban công, quan sát toàn bộ khu vực xung quanh, rồi quay lại nói với Chu Thừa Quyết: “Con chọn chỗ này cũng không tệ.”


 


Chu Thừa Quyết gật đầu: “ Gần Nam Gia nên lúc trước con ở đây để tiện đi học.”


 


Không chỉ có vị trí gần trường THPT Nam Gia mà ở đây còn là khu vực trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng, đi lại cũng vô cùng thuận tiện.


 


Sầm Tây nghe vậy liền hỏi: “ Hồi xưa anh chọn sống ở đây là vì tiện cho việc đi học sao?”


 


“Ừm.”


 


“Vậy sao sau khi tốt nghiệp cấp 3, anh vẫn ở đây?” Sầm Tây suy nghĩ một chút, “Chỗ này lại cách Đại học Nam Gia khá xa mà.”


 


Chu Thừa Quyết hạ giọng, nói nhỏ đến mức chỉ có mình cô nghe thấy: “Vì ở đây có kỷ niệm về em, nên anh không muốn dọn đi. Ngay cả đồ dùng trang trí trong nhà cũng chưa bao giờ thay đổi.”


 


Quả đúng như anh nói, mọi thứ đều giống hệt trước khi cô rời đi.


 


Trình Khải Thiên quay lại nhìn Sầm Tây, nói: “Nếu con thích sống ở đây thì ba mẹ có thể mua cho con một căn.”


 


Sầm Tây bất ngờ, mở to mắt, không thể tin được những gì mình vừa nghe, vô thức quay sang nhìn Chu Thừa Quyết.


 


“Đừng lo.” Chu Thừa Quyết thấy thế, không nhịn được cười, “Gia đình của em không thiếu tiền. Đây là tấm lòng của ba mẹ nuôi. Em phải dần làm quen đi.”


 


Chu Thừa Quyết tiếp tục: “Nhưng nếu mua nhà ở đây thì cũng không cần thiết lắm. Căn này của anh cũng đủ rồi.”


 


Uông Nguyệt kéo Sầm Tây lại, ôm cô vào lòng, cười nói: “Không được. Nếu hai đứa cãi nhau, chỗ này không thể ở thì con có thể chuyển đến chỗ khác, không cần sợ bị ai bắt nạt.”


 


“Sao con dám chứ, mẹ nuôi? Có khi nào mà con dám cãi lại cô ấy đâu?” Chu Thừa Quyết cười nhẹ, “ Chỉ có thể là cô ấy không muốn nhìn thấy con. Nếu thật sự có ngày đó thì con sẽ để cô ấy ở trong nhà, còn con cút.”


 


Uông Nguyệt nhướn mày, vẻ mặt đầy kiêu ngạo nói ra một câu tàn nhẫn: “Nhớ kỹ lời con nói. Nếu con dám gây chuyện, mẹ nuôi, ba nuôi, và cả ba mẹ của con sẽ cùng nhau xử lý con đấy.”


 


“Được rồi.” Chu Thừa Quyết cười, không hề lo lắng. Vì anh tin tưởng mình hơn cả Sầm Tây.


 


Tối hôm đó, Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên tổ chức một bữa tiệc tại Lục Cảnh Uyển để chào đón Sầm Tây, mời rất nhiều bạn bè và người thân đến tham dự.


 


Mọi người dọn dẹp xong xuôi rồi rời khỏi Vọng Giang, tiện đường đi qua quán cá nướng đón dì út và em gái của Sầm Tây đến  tham gia bữa tiệc này.


 


Vợ chồng Uông Nguyệt rất cảm kích dì út của Sầm Tây, bởi vì khi Sầm Tây còn nhỏ, quán cá nướng của dì út đã cưu mang lúc cô không nơi nương tựa.


 


Dì út từng hứa với cô rằng nếu muốn đến Nam Gia học tập, thì có thể ở cùng bà ấy. Mặc dù không thể đảm bảo cho cô một cuộc sống ấm no đầy đủ, nhưng ít nhất cũng có một chỗ để cho cô đặt chân.


 


Nếu không phải nhờ vào lời hứa đó, cô cũng không có cơ hội tới Nam Gia học tập, gia đình ba người cũng không thể đoàn tụ.


 


Dì út cũng cảm thấy rất xúc động, vì không ngờ rằng đôi vợ chồng này lại chính là cha mẹ ruột của Sầm Tây.


 


Trước đây, đôi mắt của em gái cô đã được Trình Khải Thiên chữa khỏi, phẫu thuật rất thành công, sau đó cũng hồi phục rất tốt.


 



Còn bản thân bà ấy được Uông Nguyệt giúp đỡ trong vụ kiện ly hôn.


 


Ngay cả khi Uông Nguyệt chưa biết Sầm Tây chính là con gái ruột của mình, bà ấy cũng đã dùng hết sức lực của mình để kéo hai mẹ con dì út ra khỏi vực thẳm khó khăn.


 


Mọi thứ cứ như là một vòng tròn định mệnh.


 


Tối hôm đó, bữa tiệc mừng Sầm Tây trở về nhà được tổ chức rất long trọng.


 


Tuy rằng Sầm Tây đã biết được từ trước, cũng đã được Chu Thừa Quyết và mọi người giúp chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thực sự nhìn thấy cảnh tượng này, cô vẫn không thể dễ dàng thích ứng được.


 


Nhà họ Uông và nhà họ Trình đều rất giàu có, gần như không có họ hàng nào nghèo khó.


 


Sầm Tây là đứa cháu duy nhất của hai bên dòng họ, lại là người nhỏ tuổi nhất. Vì thế khi các bậc trưởng bối trong gia đình nhìn thấy cô, gần như không ai kìm được nước mắt.


 


Mỗi người đều cho tiền rất hào phóng. Sầm Tây chưa bao giờ thấy bao lì xì nào to như thế. Từng chồng từng chồng dày hơn cả một viên gạch xếp chồng lên nhau. 


 


Sau khi gặp qua vài người họ hàng, cô cảm thấy sắp không ôm hết số bao lì xì trong tay.


 


Cô cầu cứu nhìn về phía Chu Thừa Quyết, anh lại chỉ lặng lẽ đứng phía sau cô rồi mỉm cười. Khi thấy cô có vẻ lúng túng, anh liền đi qua cầm giúp một út, trấn an cô: "Cầm đi. Đây đều là tiền mừng. Vẫn là câu nói ấy, em phải tập quen dần đi, công chúa nhỏ."


 


Sầm Tây không khỏi ngượng ngùng vì xưng hô bất ngờ đó của anh.


 


Gần 9 giờ tối, khi đèn đuốc sáng trưng trong biệt thự lần lượt tiễn khách ra về, không gian xung quanh mới bắt đầu yên tĩnh trở lại.


 


Sầm Tây theo Uông Nguyệt vào phòng ngủ luôn để dành cho cô suốt bao nhiêu năm qua.


 


Căn biệt thự này được thiết kế tương tự với nhà của Chu Thừa Quyết. Phòng ngủ của cô lại nằm ở vị trí giống hệt với phòng ngủ của anh ở căn nhà đối diện.


 


Chỉ là phong cách trang trí trong phòng khác nhau hoàn toàn.


 


Cô nhớ rõ phòng ngủ của Chu Thừa Quyết có tông màu lạnh, vừa nhìn đã biết là dành cho con trai, còn phòng của cô thì được trang trí màu hồng và màu trắng đan xen, giống như căn phòng của một nàng công chúa, mỗi góc đều thể hiện sự tinh tế và mơ mộng của thiếu nữ.


 


Phòng để quần áo đã được Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên lấp đầy bởi đủ loại váy áo xinh đẹp.


 


Hai người ngồi với nhau một lúc, Uông Nguyệt mới nói: “Tất cả quần áo đều mới, đã được giặt sạch, có thể mặc trực tiếp. Số đo chắc chắn không thành vấn đề. Trước đây mẹ đã mua rất nhiều quần áo cho con rồi. Mẹ biết rõ số đo của con mà.”


 


Cũng may là, trước đây khi ở Trường An, hai người thường xuyên sống gần nhau như mẹ con. Mẹ luôn làm mọi việc vì con gái. Thực ra trong hơn bốn năm qua, Uông Nguyệt cũng đã làm không ít chuyện vì cô.


 


“ Con mệt không? Hay là đi tắm một cái cho thư giãn nhé.” Uông Nguyệt dẫn cô đến phòng tắm, vặn nước tắm cho cô một cách tự nhiên, “Con tắm xong thì nói mẹ một tiếng, để mẹ dẫn con đi xem phòng. Con cứ chọn cái nào mình thích nhé.”


 


“ Hả?” Sầm Tây vẫn chưa kịp phản ứng.


 


Uông Nguyệt giải thích: “Trước đây không phải con đã nói, khi kiếm được tiền nhuận bút, con muốn mua một căn hộ riêng cho mình ở Nam Gia sao?”


 


Sầm Tây chậm rãi gật đầu.


 


“ Mẹ và ba con đã bàn rồi. Nếu đó là ước mơ của con, con muốn tự mình thực hiện, thì chúng ta sẽ không can thiệp. Nếu con muốn mua, thì cứ mua. Mẹ và ba con đều rất quen thuộc với Nam Gia, có nhiều bạn bè trong lĩnh vực bất động sản, nên chúng ta sẽ giúp con tìm những căn hộ phù hợp nhất. Sau đó con cứ xem thử, nếu thích thì mua, có thể dùng làm văn phòng hay gì đó đều được.” Uông Nguyệt tiếp tục nói, “Về phần mua nhà lớn, ba và mẹ cũng đã tìm vài nơi rồi. Nếu con không muốn ở Vọng Giang thì cũng có thể suy nghĩ đến khu vực gần Đại học Nam Gia. Như vậy mỗi khi con đi học cũng sẽ rất thuận tiện.”


 


Sầm Tây vội vàng xua tay: “Không, không cần đâu ạ.”



 


“Làm sao lại không cần chứ?” Uông Nguyệt rất kiên quyết về chuyện này, dù sao đối với cả hai người, đây đều là tiền mừng con gái về nhà. Bọn họ đã xa cách với con gái bao nhiêu năm, giờ khó khăn lắm mới tìm lại được, chỉ muốn dành hết tình yêu thương và tiền bạc cho cô, “Con nhìn xem, A Quyết, Tiểu Tự, Giai Thư đều được ba mẹ mua cho đủ thứ. Bọn họ đều có thì con cũng phải có.”


 


Uông Nguyệt vừa nói, vừa chuẩn bị mọi thứ hết sức tỉ mỉ giúp cô, thậm chí cả kem đánh răng và nước ấm để đánh răng cũng đã xếp ngay ngắn trên kệ: “Mẹ sẽ lo những việc này. Con chỉ cần chọn cái mình thích, sau đó giao cho ba mẹ lo hết mấy việc trang trí, lắp đặt các thiết bị, quy hoạch sân vườn.”


 


Trong lúc tắm, Sầm Tây vẫn còn ngẩn người, cảm thấy những gì đang diễn ra thực sự giống như một giấc mơ, mà nó còn tuyệt vời hơn cả những gì cô từng tưởng tượng.


 


Sau khi thay đồ tắm ra ngoài, cô định sẽ thay đồ ngủ rồi gửi một tin nhắn cho Uông Nguyệt như bà ấy vừa bảo.


 


Ai ngờ, khi còn chưa kịp thay xong đồ ngủ, Chu Thừa Quyết đã bước vào từ ngoài cửa.


 


Anh không cho cô cơ hội phản kháng, một tay mạnh mẽ kéo cô ngã xuống giường.


 


“ Này...” Sầm Tây chống một tay lên ngực anh, tay kia tìm cách ngăn cản anh đang định cởi áo ngủ của cô, “Anh làm gì thế...”


 


"Anh trai đến thăm em gái, có được không?" Chu Thừa Quyết cười một cách đầy mờ ám.


 


"Sao anh lại đến đây?" Sầm Tây thấp giọng hỏi.


 


Chu Thừa Quyết cong môi cười: "Anh ở ngay nhà đối diện, qua đây có hai phút, sao lại không thể tới?"


 


"Đừng có đùa nữa. Ba mẹ em sắp lên rồi..." Sầm Tây cắn môi, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh.


 


"Không sao đâu." Chu Thừa Quyết không hề lo lắng, "Nhà em và nhà anh giống nhau. Anh trèo tường đã quen. Nếu ba mẹ em lên, em cứ gọi anh một tiếng anh trai, anh lập tức biến mất ngay."


 


Sầm Tây: "..."


 


"Vậy gọi thử một tiếng xem nào." Chu Thừa Quyết cười khẽ.


 


"Anh thật là!" Sầm Tây thầm hối hận vì không thay xong áo ngủ ngay từ đầu.


 


"Đừng mà, sáng nay lúc ở Vọng Giang, em gọi một tiếng rất dễ nghe đấy."


 


"..."


 


Ngoài cửa bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó là tiếng Uông Nguyệt gọi: " Tây Tây, con đã tắm xong chưa? Mẹ có thể vào không?"


 


Sầm Tây lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng đẩy Chu Thừa Quyết sang một bên, rồi chạy vội đến phòng thay đồ để thay đồ ngủ.


 


Khi Sầm Tây thay xong, bước ra ngoài, Chu Thừa Quyết và Uông Nguyệt đã ngồi ở trên ghế sofa.


 


Uông Nguyệt liếc anh một cái đầy khó chịu: "Sao con lại đến đây?"


 


"Đến diện kiến công chúa nhỏ của nhà mẹ." Chu Thừa Quyết nói với vẻ không đứng đắn.


 


Uông Nguyệt hừ một tiếng: " Con cũng đã tới diện kiến nhiều lần rồi. Vừa rồi đáng lẽ phải đuổi con đi mới đúng."


 


Trình Khải Thiên nói: " Nếu thật sự không nỡ đi thì bảo ba mẹ con bán con qua đây cũng được."


 


" Vậy cũng tốt." Chu Thừa Quyết kiên quyết nói, "Ở rể hay làm con rể đều không thành vấn đề. Anh trai sẵn sàng."


Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 119
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...