Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 118
184@-
Đã nhiều năm trôi qua như thế, nhưng Sầm Tây vẫn không hề thích đến bệnh viện. Từ khi có ký ức đến nay, trừ lần sốt cao phải đến phòng y tế nhờ Chu Thừa Quyết bế đi, cô chưa từng nằm viện lần nào.
Dạo gần đây, chi phí sinh hoạt tăng vọt, tiêu tốn không ít tiền, mà những khoản đó đều không nằm trong khả năng chi trả của cô.
Hơn nữa, vào bệnh viện thường thấy trẻ con đều có cha mẹ đi cùng, còn cô chỉ có một mình, cô đơn đến mức không khỏi thấy chạnh lòng.
Sầm Tây chưa bao giờ dám nghĩ rằng, trong kiếp này, cô lại có cơ hội được gặp lại cha mẹ ruột của mình.
Cô từng nghĩ mình là đứa trẻ bị bỏ rơi, không ai cần đến. Nhưng hóa ra, không phải vậy.
Trong lúc gấp gáp cứu chữa cho người bệnh, ba cô đã vô tình để cho kẻ xấu có cơ hội ra tay bắt cóc cô, khiến cô bị thất lạc nhiều năm.
Ông ấy đã sống trong ân hận và day dứt suốt nửa đời người, đi khắp nơi tìm kiếm cô cùng mẹ cô, không hề từ bỏ dù chỉ một giây.
Và bây giờ, sau bao năm miệt mài nghiên cứu kỹ thuật nhận diện đồng tử, giúp cho nhiều gia đình được đoàn tụ, ông ấy cũng đã tự cứu lấy gia đình của mình.
Cuối cùng, bọn họ đã tìm được cô.
Căn phòng bệnh vẫn nồng nặc mùi thuốc sát trùng, nhưng lần này, cô không còn đơn độc nữa.
Khi ngã xuống hồ, những âm thanh cô nghe được dường như không phải là ảo giác. Tưởng Ý Thù có ba mẹ đau lòng cho cô ấy, kêu gọi người cứu giúp thì cô cũng có.
Ngay khi nhận được tin tức xác nhận, Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên đã lập tức đi cùng Chu Thừa Quyết đến Đại học Nam Gia, chỉ để có thể được nhìn thấy Sầm Tây sớm hơn một chút.
May mắn thay, bọn họ đã đến kịp thời. May mắn thay, bọn họ đã cứu được cô từ dưới hồ lên. Mọi chuyện vẫn còn kịp.
Uông Nguyệt ngồi bên giường bệnh, nhìn cô gái nhỏ từng sống cùng mình suốt bốn năm qua. Trong mắt bà không chỉ có thương yêu, mà còn có cả day dứt và sợ hãi chưa từng có.
Một người phụ nữ từng đứng vững trước bao nhiêu phiên toà xét xử, đối mặt với bao nhiêu vụ án mạng cũng không hề run sợ, nhưng giờ lại vì con gái ruột của mình mà cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ nợ Sầm Tây quá nhiều, đến mức không dám mong được cô tha thứ. Chỉ sợ cô không muốn cho những người làm cha mẹ đáng trách như bọn họ một cơ hội bù đắp, không muốn để cho bọn họ bước vào cuộc đời cô nữa.
Nhưng dù sao đó cũng là điều mà bọn họ đáng phải nhận. Người sai là bọn họ, nhưng đau lòng thay, hậu quả lại do con gái của bọn họ gánh chịu suốt hai mươi năm. Nếu cô không tha thứ, cũng là điều hiển nhiên.
Trình Khải Thiên đứng ở gần đó cũng nghĩ như vậy. Ông ấy chưa từng mong đợi con gái sẽ tha thứ cho mình, chỉ hy vọng cô hiểu rằng, việc bọn họ thất lạc nhau không phải vì cô bị ốm, không ai ghét bỏ hay vứt bỏ cô cả. Tất cả là lỗi của ông ấy. Con gái quý giá nhất của ông ấy chưa bao giờ làm sai bất cứ điều gì.
Uông Nguyệt đỏ mắt, ngồi bên cạnh Sầm Tây, muốn đưa tay chạm vào cô, nhưng lại chỉ dám dừng tay giữa không trung, không dám tiến tới.
Sầm Tây vừa mới tỉnh dậy, tâm trí vẫn còn mơ hồ. Những ký ức trước khi rơi xuống nước lẫn lộn với thực tại khiến cô chưa thể tin nổi tất cả đều là sự thật.
Cô không thể phản ứng ngay được, chỉ theo bản năng nghiêng người về phía người mà cô tin tưởng nhất lúc này.
Chu Thừa Quyết nhận ra cô đang âm thầm dựa vào mình, liền khẽ nhích lại gần hơn, tránh động tới kim truyền trên mu bàn tay cô.
Anh nắm lấy tay cô, dịu dàng v**t v* mái tóc dài phủ trên vai:“Không sao đâu, em có sợ lắm không?”
Sầm Tây chậm rãi lắc đầu, giọng vẫn còn khàn:“Là do em bất cẩn quá.”
“Là anh đến muộn rồi.” – Chu Thừa Quyết nhận hết lỗi về mình.
Cô hơi bất ngờ nhìn anh:“Là anh cứu em sao?”
“Ừ. Nhưng… ba em cũng nhảy xuống theo. Chân em bị mắc vào dây leo dưới đáy hồ, là ông ấy đã liều mình kéo đứt dây đó. Nếu không thì chắc em cũng khó thoát thân như vậy.” – Chu Thừa Quyết không muốn nhận hết công lao về mình.
“Cảm ơn anh.” – Sầm Tây yếu ớt quay sang nhìn Trình Khải Thiên, khẽ nở một nụ cười nhạt, rồi lại nép vào lòng Chu Thừa Quyết. Sau bao lần cố gắng mạnh mẽ, cuối cùng cô cũng vỡ òa. Cô siết chặt vạt áo anh, khe khẽ mím môi, nghẹn ngào nói:“Em tưởng… sẽ không có ai đến cứu em nữa…”
Uông Nguyệt ngồi một bên nghe con gái nói mà không thể cầm được nước mắt. Bà ấy đưa tay che miệng, khóc nấc trong vòng tay Trình Khải Thiên. Người đàn ông ấy cũng đang đỏ hoe mắt, ôm lấy bà, lặng lẽ an ủi.
Phải đến hơn hai mươi phút sau, khi cảm xúc của Sầm Tây dần ổn định lại, bọn họ mới dám nói tiếp những chuyện quan trọng hơn.
Có vài điều, Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên không tiện mở lời. Dù đã thấy rõ những tấm ảnh hồi nhỏ của Sầm Tây do Chu Khâu Kiến đăng lên mạng, trong đó quần áo, kiểu tóc đều giống hệt ngày cô bị thất lạc và gần như chắc chắn cô là con gái của bọn họ… Nhưng nếu Chu Thừa Quyết không nhắc đến chuyện xét nghiệm ADN, bọn họ cũng không dám chủ động yêu cầu, chỉ vì sợ và không muốn cô cảm thấy bị ép buộc.
Tuy nhiên, để đảm bảo, quy trình xác nhận vẫn cần phải thực hiện. Dù hy vọng rất lớn, nhưng bọn họ cũng đã từng trải qua quá nhiều lần thất vọng. Từng có những người trông giống, kết quả ADN khớp rất cao, nhưng vẫn không phải.
Chu Thừa Quyết không muốn chuyện đó xảy ra lần nữa, nhưng cũng đành phải lên tiếng vì trước mắt, chỉ có anh là người phù hợp nhất để mở lời.
“Những tấm ảnh trên mạng là ảnh em hồi nhỏ. Trong ảnh, quần áo và kiểu tóc của em giống hệt với ngày em bị bắt cóc. Ba mẹ nuôi của em đã xác nhận. Nhưng để chắc chắn, tốt nhất vẫn nên làm xét nghiệm ADN. Phải được em đồng ý thì mới có thể làm được.” – Anh nhìn cô và hỏi, “Em đồng ý không?”
Sầm Tây siết chặt vạt áo anh theo phản xạ, trông có vẻ hơi lo lắng. Sau một lúc im lặng, cô quay sang nhìn Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên, rồi khẽ gật đầu:“Được.”
Chỉ cần cô gật đầu, mọi thủ tục sau đó diễn ra rất nhanh. Bác sĩ đến lấy mẫu xét nghiệm của Sầm Tây, rồi mời Trình Khải Thiên và Uông Nguyệt đi cùng phối hợp thực hiện các bước tiếp theo.
Chỉ cần cô gật đầu đồng ý, sau đó mọi thủ tục sẽ rất dễ dàng, nhanh chóng có bác sĩ đến lấy mẫu của Sầm Tây, đồng thời yêu cầu Trình Khải Thiên và Uông Nguyệt phối hợp một chút để hoàn thành các bước tiếp theo.
Sau khi hai người rời khỏi phòng bệnh, cuối cùng Sầm Tây cũng không kìm nén được nữa. Cảm giác lo lắng bấy lâu nay như được thả ra. Cô ngẩng đầu dựa vào ngực Chu Thừa Quyết, do dự một lúc mới lên tiếng hỏi: “Nếu kết quả không đúng thì sao…?”
Cô vừa mới chỉ có một chút cảm nhận về việc được yêu thương. Cảm giác đó quá mới mẻ, quá hấp dẫn, khiến cô không kìm lòng được mà mong muốn có thể kéo dài thêm một chút.
“Đừng lo lắng. Dù kết quả có không như mong đợi, những người yêu thương em vẫn còn đó.” Chu Thừa Quyết an ủi cô.
Mặc dù vậy, Sầm Tây vẫn không khỏi lo lắng.
Mãi đến khi kết quả được công bố, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả giám định cho thấy, cô đúng là con gái của Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên, không hề sai.
Khi kết quả được thông báo, Sầm Tây không kìm được mà nở nụ cười hạnh phúc, nhỏ giọng khoe với Chu Thừa Quyết: “Em cũng có ba mẹ rồi.”
Khoe xong, cô còn theo phản xạ nhìn về phía Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên, đảm bảo rằng hành động của mình không bị bọn họ phát hiện, rồi mới an tâm một chút.
Chu Thừa Quyết thấy vậy không nhịn được cười: “Chúc mừng em.”
“……” Sầm Tây cắn môi, ngượng ngùng nhìn hắn, “Đừng cười…”
“Không sao đâu, đừng ngại. Đó là ba mẹ của em, em làm gì cũng không sao.”
Tuy Sầm Tây vẫn còn cảm thấy ngại, nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Cũng may là Sầm Tây và Uông Nguyệt không phải hoàn toàn xa lạ. Bọn họ đã có một khoảng thời gian ở chung, nên giờ tiếp xúc không còn quá ngại ngùng.
Chỉ là dường như mọi người đều quá tốt với cô, khiến cô có chút khó thích nghi.
Ví dụ như trong phòng bệnh, đêm nào cũng có ba người túc trực.
Uông Nguyệt, Trình Khải Thiên, và Chu Thừa Quyết đều không cần ngủ, không ai muốn rời khỏi bên giường cô.
Một đêm cô cảm thấy khát, mơ mơ màng màng vươn tay lấy cốc nước trên tủ đầu giường, nhưng tay còn chưa kịp rút ra khỏi chăn thì ba ly nước đã đồng loạt đưa đến trước mặt cô.
Trong ba người, Sầm Tây không thân thiết với Trình Khải Thiên lắm. Cô do dự một lúc rồi cuối cùng chọn nhận ly nước của ông ấy.
Trình Khải Thiên thấy thế thì vui vẻ. Sau khi Sầm Tây uống xong, ông ấy còn không quên khoe với Uông Nguyệt.
Uông Nguyệt chỉ biết lắc đầu, còn có chút ghen tỵ.
Vì vậy, Sầm Tây đành phải vươn tay xin thêm một ly từ Uông Nguyệt, tính uống nốt phần còn lại.
Chu Thừa Quyết thấy vậy, chỉ cười nhạt, cô không chọn của anh mà uống hết hai ly rồi ngủ luôn.
Vào giữa đêm, có lẽ vì uống quá nhiều nước, Sầm Tây tỉnh giấc, có chút bối rối đi về phía toilet.
Nhìn thấy vậy, Chu Thừa Quyết theo phản xạ đứng dậy: “Để anh giúp em.”
Trình Khải Thiên là bác sĩ, nhìn thấy vậy liền có quyền lên tiếng, bèn nhìn Chu Thừa Quyết với vẻ nghiêm túc: “Con giúp cái gì? Tên nhóc này!”
Chu Thừa Quyết chỉ biết há miệng, không nói được gì.
Lúc này, Uông Nguyệt có ưu thế rõ ràng. Bà ấy bắt chước dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi của Trình Khải Thiên mà khoe khoang từng chữ: “Mẹ, mẹ đỡ!”
Trình Khải Thiên: “……”
Chu Thừa Quyết: “……”
Sầm Tây không nhịn được mà cười, cô chưa bao giờ nghĩ Uông Nguyệt lại có mặt trẻ con như vậy.
Trình Khải Thiên cũng vậy.
Còn Chu Thừa Quyết... anh vẫn luôn như vậy.
Mấy ngày tiếp theo, phòng bệnh của Sầm Tây luôn đầy ắp đồ ăn vặt và trái cây. Bữa chính cũng thay đổi liên tục.
Có khi cô ăn không hết, liền âm thầm nhờ Chu Thừa Quyết giúp đỡ. Ai ngờ anh lại không ăn mà còn mang thêm nhiều món ngon đến.
Sầm Tây vừa ăn vừa bất đắc dĩ hỏi: “Sao anh không ăn?”
Chu Thừa Quyết rất thản nhiên đáp: “ Anh phải giữ gìn vóc dáng.”
Sầm Tây ngạc nhiên: “?”
Chu Thừa Quyết giải thích: “Vì bạn gái anh thích mấy chàng trai lớp thể chất nên anh phải giữ dáng để có thể cạnh tranh, không thể lơ là. Một giây cũng không được lãng phí.”
Sầm Tây: “……”
Dù sao Trình Khải Thiên cũng là bác sĩ, rất thận trọng trong việc theo dõi sức khỏe của Sầm Tây. Trước mỗi bữa ăn, ông ấy luôn hỏi cô có bị dị ứng gì không.
“ Trước đây ăn cái này có bị phản ứng gì không?” Trình Khải Thiên hỏi, chỉ vào cánh tay và cổ cô, “Có ngứa không?”
Sầm Tây nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không có gì lạ.”
Chu Thừa Quyết nhanh chóng đoán ra: “Cô ấy sẽ bị nổi mẩn ngứa.”
Trước đây cô chỉ lo ăn no, không để ý đến phản ứng của cơ thể. Giờ nhớ lại, hình như cô luôn bị nổi mẩn sau khi ăn một số thứ, nhưng trước đây chẳng ai để ý. Chỉ đến khi sống với Chu Thừa Quyết, anh mới chú ý và ghi nhớ những điều này.
Trình Khải Thiên ghi chú lại cẩn thận: “ Bà và mẹ con đều dị ứng với món này. Ăn vào sẽ nổi mẩn. Chắc chắn con cũng vậy.”
Vài ngày sau, Trình Khải Thiên đã ghi đầy nửa cuốn sổ tay về thói quen ăn uống và những thứ Sầm Tây không thể ăn.
Ngày xuất viện sắp đến, Sầm Tây đã quen với việc tự mình làm thủ tục xuất viện.
Cả đời cô đều tự mình lo liệu mọi việc lớn nhỏ, không quen dựa dẫm vào ai.
Vì vậy, hôm nay khi bác sĩ kiểm tra xong, cô liền hỏi về thủ tục xuất viện, cần giấy tờ gì, và chuẩn bị gì.
Nhưng vừa hỏi xong, Trình Khải Thiên đã nhanh chóng tiếp lời: “Ba đã làm xong hết rồi, con không cần phải lo.”
Sầm Tây lập tức nhìn sang phía Uông Nguyệt đang thu xếp quần áo sau khi cô tắm xong. Cô thấy Uông Nguyệt vừa bỏ quần áo vào vali hành lý mới mua mấy ngày trước, vừa nói mà không quay đầu lại: "Hành lý của con cũng đã sắp xếp xong rồi. Chờ chút nữa là có kết quả kiểm tra. Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta có thể về nhà."
Sầm Tây vô thức nhìn sang Chu Thừa Quyết.
Chu Thừa Quyết hiểu ý, liền tiến lại gần cô, cúi người xuống gần sát bên cạnh: "Làm sao vậy?"
Sầm Tây khẽ mím môi, rồi mỉm cười rạng rỡ, nói nhỏ với anh: "Em cảm thấy, hình như em thật sự có ba mẹ rồi."
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đã nhiều năm trôi qua như thế, nhưng Sầm Tây vẫn không hề thích đến bệnh viện. Từ khi có ký ức đến nay, trừ lần sốt cao phải đến phòng y tế nhờ Chu Thừa Quyết bế đi, cô chưa từng nằm viện lần nào.
Dạo gần đây, chi phí sinh hoạt tăng vọt, tiêu tốn không ít tiền, mà những khoản đó đều không nằm trong khả năng chi trả của cô.
Hơn nữa, vào bệnh viện thường thấy trẻ con đều có cha mẹ đi cùng, còn cô chỉ có một mình, cô đơn đến mức không khỏi thấy chạnh lòng.
Sầm Tây chưa bao giờ dám nghĩ rằng, trong kiếp này, cô lại có cơ hội được gặp lại cha mẹ ruột của mình.
Cô từng nghĩ mình là đứa trẻ bị bỏ rơi, không ai cần đến. Nhưng hóa ra, không phải vậy.
Trong lúc gấp gáp cứu chữa cho người bệnh, ba cô đã vô tình để cho kẻ xấu có cơ hội ra tay bắt cóc cô, khiến cô bị thất lạc nhiều năm.
Ông ấy đã sống trong ân hận và day dứt suốt nửa đời người, đi khắp nơi tìm kiếm cô cùng mẹ cô, không hề từ bỏ dù chỉ một giây.
Và bây giờ, sau bao năm miệt mài nghiên cứu kỹ thuật nhận diện đồng tử, giúp cho nhiều gia đình được đoàn tụ, ông ấy cũng đã tự cứu lấy gia đình của mình.
Cuối cùng, bọn họ đã tìm được cô.
Căn phòng bệnh vẫn nồng nặc mùi thuốc sát trùng, nhưng lần này, cô không còn đơn độc nữa.
Khi ngã xuống hồ, những âm thanh cô nghe được dường như không phải là ảo giác. Tưởng Ý Thù có ba mẹ đau lòng cho cô ấy, kêu gọi người cứu giúp thì cô cũng có.
Ngay khi nhận được tin tức xác nhận, Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên đã lập tức đi cùng Chu Thừa Quyết đến Đại học Nam Gia, chỉ để có thể được nhìn thấy Sầm Tây sớm hơn một chút.
May mắn thay, bọn họ đã đến kịp thời. May mắn thay, bọn họ đã cứu được cô từ dưới hồ lên. Mọi chuyện vẫn còn kịp.
Uông Nguyệt ngồi bên giường bệnh, nhìn cô gái nhỏ từng sống cùng mình suốt bốn năm qua. Trong mắt bà không chỉ có thương yêu, mà còn có cả day dứt và sợ hãi chưa từng có.
Một người phụ nữ từng đứng vững trước bao nhiêu phiên toà xét xử, đối mặt với bao nhiêu vụ án mạng cũng không hề run sợ, nhưng giờ lại vì con gái ruột của mình mà cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ nợ Sầm Tây quá nhiều, đến mức không dám mong được cô tha thứ. Chỉ sợ cô không muốn cho những người làm cha mẹ đáng trách như bọn họ một cơ hội bù đắp, không muốn để cho bọn họ bước vào cuộc đời cô nữa.
Nhưng dù sao đó cũng là điều mà bọn họ đáng phải nhận. Người sai là bọn họ, nhưng đau lòng thay, hậu quả lại do con gái của bọn họ gánh chịu suốt hai mươi năm. Nếu cô không tha thứ, cũng là điều hiển nhiên.
Trình Khải Thiên đứng ở gần đó cũng nghĩ như vậy. Ông ấy chưa từng mong đợi con gái sẽ tha thứ cho mình, chỉ hy vọng cô hiểu rằng, việc bọn họ thất lạc nhau không phải vì cô bị ốm, không ai ghét bỏ hay vứt bỏ cô cả. Tất cả là lỗi của ông ấy. Con gái quý giá nhất của ông ấy chưa bao giờ làm sai bất cứ điều gì.
Uông Nguyệt đỏ mắt, ngồi bên cạnh Sầm Tây, muốn đưa tay chạm vào cô, nhưng lại chỉ dám dừng tay giữa không trung, không dám tiến tới.
Sầm Tây vừa mới tỉnh dậy, tâm trí vẫn còn mơ hồ. Những ký ức trước khi rơi xuống nước lẫn lộn với thực tại khiến cô chưa thể tin nổi tất cả đều là sự thật.
Cô không thể phản ứng ngay được, chỉ theo bản năng nghiêng người về phía người mà cô tin tưởng nhất lúc này.
Chu Thừa Quyết nhận ra cô đang âm thầm dựa vào mình, liền khẽ nhích lại gần hơn, tránh động tới kim truyền trên mu bàn tay cô.
Anh nắm lấy tay cô, dịu dàng v**t v* mái tóc dài phủ trên vai:“Không sao đâu, em có sợ lắm không?”
Sầm Tây chậm rãi lắc đầu, giọng vẫn còn khàn:“Là do em bất cẩn quá.”
“Là anh đến muộn rồi.” – Chu Thừa Quyết nhận hết lỗi về mình.
Cô hơi bất ngờ nhìn anh:“Là anh cứu em sao?”
“Ừ. Nhưng… ba em cũng nhảy xuống theo. Chân em bị mắc vào dây leo dưới đáy hồ, là ông ấy đã liều mình kéo đứt dây đó. Nếu không thì chắc em cũng khó thoát thân như vậy.” – Chu Thừa Quyết không muốn nhận hết công lao về mình.
“Cảm ơn anh.” – Sầm Tây yếu ớt quay sang nhìn Trình Khải Thiên, khẽ nở một nụ cười nhạt, rồi lại nép vào lòng Chu Thừa Quyết. Sau bao lần cố gắng mạnh mẽ, cuối cùng cô cũng vỡ òa. Cô siết chặt vạt áo anh, khe khẽ mím môi, nghẹn ngào nói:“Em tưởng… sẽ không có ai đến cứu em nữa…”
Uông Nguyệt ngồi một bên nghe con gái nói mà không thể cầm được nước mắt. Bà ấy đưa tay che miệng, khóc nấc trong vòng tay Trình Khải Thiên. Người đàn ông ấy cũng đang đỏ hoe mắt, ôm lấy bà, lặng lẽ an ủi.
Phải đến hơn hai mươi phút sau, khi cảm xúc của Sầm Tây dần ổn định lại, bọn họ mới dám nói tiếp những chuyện quan trọng hơn.
Có vài điều, Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên không tiện mở lời. Dù đã thấy rõ những tấm ảnh hồi nhỏ của Sầm Tây do Chu Khâu Kiến đăng lên mạng, trong đó quần áo, kiểu tóc đều giống hệt ngày cô bị thất lạc và gần như chắc chắn cô là con gái của bọn họ… Nhưng nếu Chu Thừa Quyết không nhắc đến chuyện xét nghiệm ADN, bọn họ cũng không dám chủ động yêu cầu, chỉ vì sợ và không muốn cô cảm thấy bị ép buộc.
Tuy nhiên, để đảm bảo, quy trình xác nhận vẫn cần phải thực hiện. Dù hy vọng rất lớn, nhưng bọn họ cũng đã từng trải qua quá nhiều lần thất vọng. Từng có những người trông giống, kết quả ADN khớp rất cao, nhưng vẫn không phải.
Chu Thừa Quyết không muốn chuyện đó xảy ra lần nữa, nhưng cũng đành phải lên tiếng vì trước mắt, chỉ có anh là người phù hợp nhất để mở lời.
“Những tấm ảnh trên mạng là ảnh em hồi nhỏ. Trong ảnh, quần áo và kiểu tóc của em giống hệt với ngày em bị bắt cóc. Ba mẹ nuôi của em đã xác nhận. Nhưng để chắc chắn, tốt nhất vẫn nên làm xét nghiệm ADN. Phải được em đồng ý thì mới có thể làm được.” – Anh nhìn cô và hỏi, “Em đồng ý không?”
Sầm Tây siết chặt vạt áo anh theo phản xạ, trông có vẻ hơi lo lắng. Sau một lúc im lặng, cô quay sang nhìn Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên, rồi khẽ gật đầu:“Được.”
Chỉ cần cô gật đầu, mọi thủ tục sau đó diễn ra rất nhanh. Bác sĩ đến lấy mẫu xét nghiệm của Sầm Tây, rồi mời Trình Khải Thiên và Uông Nguyệt đi cùng phối hợp thực hiện các bước tiếp theo.
Chỉ cần cô gật đầu đồng ý, sau đó mọi thủ tục sẽ rất dễ dàng, nhanh chóng có bác sĩ đến lấy mẫu của Sầm Tây, đồng thời yêu cầu Trình Khải Thiên và Uông Nguyệt phối hợp một chút để hoàn thành các bước tiếp theo.
Sau khi hai người rời khỏi phòng bệnh, cuối cùng Sầm Tây cũng không kìm nén được nữa. Cảm giác lo lắng bấy lâu nay như được thả ra. Cô ngẩng đầu dựa vào ngực Chu Thừa Quyết, do dự một lúc mới lên tiếng hỏi: “Nếu kết quả không đúng thì sao…?”
Cô vừa mới chỉ có một chút cảm nhận về việc được yêu thương. Cảm giác đó quá mới mẻ, quá hấp dẫn, khiến cô không kìm lòng được mà mong muốn có thể kéo dài thêm một chút.
“Đừng lo lắng. Dù kết quả có không như mong đợi, những người yêu thương em vẫn còn đó.” Chu Thừa Quyết an ủi cô.
Mặc dù vậy, Sầm Tây vẫn không khỏi lo lắng.
Mãi đến khi kết quả được công bố, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả giám định cho thấy, cô đúng là con gái của Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên, không hề sai.
Khi kết quả được thông báo, Sầm Tây không kìm được mà nở nụ cười hạnh phúc, nhỏ giọng khoe với Chu Thừa Quyết: “Em cũng có ba mẹ rồi.”
Khoe xong, cô còn theo phản xạ nhìn về phía Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên, đảm bảo rằng hành động của mình không bị bọn họ phát hiện, rồi mới an tâm một chút.
Chu Thừa Quyết thấy vậy không nhịn được cười: “Chúc mừng em.”
“……” Sầm Tây cắn môi, ngượng ngùng nhìn hắn, “Đừng cười…”
“Không sao đâu, đừng ngại. Đó là ba mẹ của em, em làm gì cũng không sao.”
Tuy Sầm Tây vẫn còn cảm thấy ngại, nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Cũng may là Sầm Tây và Uông Nguyệt không phải hoàn toàn xa lạ. Bọn họ đã có một khoảng thời gian ở chung, nên giờ tiếp xúc không còn quá ngại ngùng.
Chỉ là dường như mọi người đều quá tốt với cô, khiến cô có chút khó thích nghi.
Ví dụ như trong phòng bệnh, đêm nào cũng có ba người túc trực.
Uông Nguyệt, Trình Khải Thiên, và Chu Thừa Quyết đều không cần ngủ, không ai muốn rời khỏi bên giường cô.
Một đêm cô cảm thấy khát, mơ mơ màng màng vươn tay lấy cốc nước trên tủ đầu giường, nhưng tay còn chưa kịp rút ra khỏi chăn thì ba ly nước đã đồng loạt đưa đến trước mặt cô.
Trong ba người, Sầm Tây không thân thiết với Trình Khải Thiên lắm. Cô do dự một lúc rồi cuối cùng chọn nhận ly nước của ông ấy.
Trình Khải Thiên thấy thế thì vui vẻ. Sau khi Sầm Tây uống xong, ông ấy còn không quên khoe với Uông Nguyệt.
Uông Nguyệt chỉ biết lắc đầu, còn có chút ghen tỵ.
Vì vậy, Sầm Tây đành phải vươn tay xin thêm một ly từ Uông Nguyệt, tính uống nốt phần còn lại.
Chu Thừa Quyết thấy vậy, chỉ cười nhạt, cô không chọn của anh mà uống hết hai ly rồi ngủ luôn.
Vào giữa đêm, có lẽ vì uống quá nhiều nước, Sầm Tây tỉnh giấc, có chút bối rối đi về phía toilet.
Nhìn thấy vậy, Chu Thừa Quyết theo phản xạ đứng dậy: “Để anh giúp em.”
Trình Khải Thiên là bác sĩ, nhìn thấy vậy liền có quyền lên tiếng, bèn nhìn Chu Thừa Quyết với vẻ nghiêm túc: “Con giúp cái gì? Tên nhóc này!”
Chu Thừa Quyết chỉ biết há miệng, không nói được gì.
Lúc này, Uông Nguyệt có ưu thế rõ ràng. Bà ấy bắt chước dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi của Trình Khải Thiên mà khoe khoang từng chữ: “Mẹ, mẹ đỡ!”
Trình Khải Thiên: “……”
Chu Thừa Quyết: “……”
Sầm Tây không nhịn được mà cười, cô chưa bao giờ nghĩ Uông Nguyệt lại có mặt trẻ con như vậy.
Trình Khải Thiên cũng vậy.
Còn Chu Thừa Quyết... anh vẫn luôn như vậy.
Mấy ngày tiếp theo, phòng bệnh của Sầm Tây luôn đầy ắp đồ ăn vặt và trái cây. Bữa chính cũng thay đổi liên tục.
Có khi cô ăn không hết, liền âm thầm nhờ Chu Thừa Quyết giúp đỡ. Ai ngờ anh lại không ăn mà còn mang thêm nhiều món ngon đến.
Sầm Tây vừa ăn vừa bất đắc dĩ hỏi: “Sao anh không ăn?”
Chu Thừa Quyết rất thản nhiên đáp: “ Anh phải giữ gìn vóc dáng.”
Sầm Tây ngạc nhiên: “?”
Chu Thừa Quyết giải thích: “Vì bạn gái anh thích mấy chàng trai lớp thể chất nên anh phải giữ dáng để có thể cạnh tranh, không thể lơ là. Một giây cũng không được lãng phí.”
Sầm Tây: “……”
Dù sao Trình Khải Thiên cũng là bác sĩ, rất thận trọng trong việc theo dõi sức khỏe của Sầm Tây. Trước mỗi bữa ăn, ông ấy luôn hỏi cô có bị dị ứng gì không.
“ Trước đây ăn cái này có bị phản ứng gì không?” Trình Khải Thiên hỏi, chỉ vào cánh tay và cổ cô, “Có ngứa không?”
Sầm Tây nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không có gì lạ.”
Chu Thừa Quyết nhanh chóng đoán ra: “Cô ấy sẽ bị nổi mẩn ngứa.”
Trước đây cô chỉ lo ăn no, không để ý đến phản ứng của cơ thể. Giờ nhớ lại, hình như cô luôn bị nổi mẩn sau khi ăn một số thứ, nhưng trước đây chẳng ai để ý. Chỉ đến khi sống với Chu Thừa Quyết, anh mới chú ý và ghi nhớ những điều này.
Trình Khải Thiên ghi chú lại cẩn thận: “ Bà và mẹ con đều dị ứng với món này. Ăn vào sẽ nổi mẩn. Chắc chắn con cũng vậy.”
Vài ngày sau, Trình Khải Thiên đã ghi đầy nửa cuốn sổ tay về thói quen ăn uống và những thứ Sầm Tây không thể ăn.
Ngày xuất viện sắp đến, Sầm Tây đã quen với việc tự mình làm thủ tục xuất viện.
Cả đời cô đều tự mình lo liệu mọi việc lớn nhỏ, không quen dựa dẫm vào ai.
Vì vậy, hôm nay khi bác sĩ kiểm tra xong, cô liền hỏi về thủ tục xuất viện, cần giấy tờ gì, và chuẩn bị gì.
Nhưng vừa hỏi xong, Trình Khải Thiên đã nhanh chóng tiếp lời: “Ba đã làm xong hết rồi, con không cần phải lo.”
Sầm Tây lập tức nhìn sang phía Uông Nguyệt đang thu xếp quần áo sau khi cô tắm xong. Cô thấy Uông Nguyệt vừa bỏ quần áo vào vali hành lý mới mua mấy ngày trước, vừa nói mà không quay đầu lại: "Hành lý của con cũng đã sắp xếp xong rồi. Chờ chút nữa là có kết quả kiểm tra. Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta có thể về nhà."
Sầm Tây vô thức nhìn sang Chu Thừa Quyết.
Chu Thừa Quyết hiểu ý, liền tiến lại gần cô, cúi người xuống gần sát bên cạnh: "Làm sao vậy?"
Sầm Tây khẽ mím môi, rồi mỉm cười rạng rỡ, nói nhỏ với anh: "Em cảm thấy, hình như em thật sự có ba mẹ rồi."
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 118
10.0/10 từ 44 lượt.