Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 117

235@-

Ngay giây tiếp theo, mặt hồ vốn đã nổi đầy gợn sóng lại một lần nữa bị khuấy động.


 


Hình như có người nhảy xuống hồ.


 


Hình như có người đang bơi về phía cô.


Hình như… có người ôm chặt cô vào lòng.


 


Lực ôm này thật quen thuộc, vòng tay này cũng khiến cô cảm thấy thân thuộc kỳ lạ.


 


Có người đến cứu cô sao? Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ai đến cứu mình.


 


Vậy mà… cô thật sự không bị bỏ rơi.


 


Khoảnh khắc được kéo lên khỏi mặt nước, Sầm Tây không còn quan tâm được gì khác, chỉ không ngừng ho sặc sụa, cố gắng hít lấy từng ngụm không khí tươi mới mà cô khao khát.


 


Cô không biết mình có phải do thiếu oxy quá lâu nên đầu óc mơ hồ, thậm chí còn bắt đầu sinh ra ảo giác hay không.


 


Cô cứ có cảm giác… có ai đó đang gọi cô là “con gái”, gọi cô là “bảo bối”. Không phải gọi Tưởng Ý Thù, mà là gọi chính cô.


 


 


Rồi sau đó, cô không gắng gượng được nữa nhắm mắt, ngã vào vòng tay quen thuộc kia, chẳng còn biết gì nữa.


 


Lúc tỉnh lại, cô đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.


 


Xung quanh là một vòng người đứng chật kín — dì út, Chu Thừa Quyết, ba mẹ Chu Thừa Quyết, còn có cả Lý Giai Thư và Giang Kiều, tất cả đều đến cả.


 


Ngay cả dì Uông và chú Trình cũng có mặt. Chỉ là… cảm xúc của bọn họ hình như hơi kỳ lạ. Mắt hai người đỏ hoe như vừa khóc rất lâu, cứ thế lặng lẽ nhìn cô không rời.


 


Trước tình huống này, Sầm Tây hoàn toàn mơ hồ, theo phản xạ ngước nhìn Chu Thừa Quyết bên cạnh, có chút hoảng hốt mà vươn tay từ trong chăn kéo lấy vạt áo anh.


 


Chu Thừa Quyết nhanh chóng cảm nhận được động tác nhỏ của cô, liền nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia: “Tỉnh rồi à?”


 


Sầm Tây khẽ gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Dì Uông với chú Trình sao vậy?”


 


Chu Thừa Quyết khựng lại một giây, quay đầu nhìn Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên, rồi mới nhìn lại Sầm Tây: “Hai người không phải là chú dì của em.”


 


“Gì cơ?” Sầm Tây không hiểu.


 


“Kết quả khớp dữ liệu đã có rồi. Bọn họ… rất có thể là ba mẹ ruột của em.”


 


Sầm Tây vô thức trợn tròn mắt, môi run run nhếch lên một nụ cười yếu ớt, thấp giọng tự giễu: “Không thể nào… ba mẹ em đã sớm không cần em nữa rồi…”


 


Dì Uông và chú Trình tốt bụng như vậy, đến cả người lạ còn được bọn họ đối xử rất tử tế, sao có thể là những người nhẫn tâm vứt bỏ con ruột của mình chứ?


 


“Không ai bỏ rơi con cả. Ba mẹ chưa bao giờ muốn vứt bỏ con.” 


 



Dù bình thường luôn là một người sắc bén trên thương trường, nhưng lúc này Uông Nguyệt đối diện với đứa con gái đã thất lạc suốt bao năm mới tìm lại được, bà ấy cũng chẳng nói được gì rõ ràng, chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu: “Ba mẹ chưa từng bỏ rơi con.”


 


“Là lỗi của ba.” Trình Khải Thiên nói: “Là ba không cẩn thận làm mất con.”


 


“Khi con mới hai tuổi, trên đường bà bế con về nhà, thì gặp phải một người bị tai nạn đột nhiên ngã gục. Lúc đó xung quanh không có ai biết xử lý tình huống. Ba là bác sĩ nên phản ứng đầu tiên chính là lập tức sơ cứu cho người đó. Chỉ không ngờ sau khi ba làm hô hấp nhân tạo xong, lại chẳng thấy con đâu nữa.”


 


“Chắc là lúc ấy có kẻ buôn người nhân lúc hỗn loạn bắt con đi. Vì con hoảng sợ sốt cao mãi không hạ, nhưng bọn chúng lại không dám đưa con đến bệnh viện, cũng chẳng muốn tốn tiền chữa trị, sợ không nuôi nổi nên mới vứt con trước cửa trại trẻ mồ côi.”



Chu Thừa Quyết xoa nhẹ l*n đ*nh đầu cô: “Ba mẹ em chưa bao giờ muốn bỏ rơi em. Từng ấy năm qua đi, hai người bọn họ thậm chí chưa từng nghĩ sẽ sinh thêm một đứa con khác. Bọn họ chỉ muốn tìm lại em, tìm lại bảo bối duy nhất của bọn họ.”


 


“Con đã chịu khổ nhiều rồi, bảo bối của mẹ.” Uông Nguyệt nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, x** n*n từng chút từng chút một, trong mắt ngập xót xa.


 


Những ngày tiếp theo, lần đầu tiên Sầm Tây biết cảm giác có ba mẹ là thế nào.


 


Mỗi ngày có tám bữa tẩm bổ được mang đến tận giường. Cô vừa mở mắt ra là đã có đồ ăn ngay trước mặt.


 


Sau vài ngày liên tiếp như vậy, Sầm Tây không nhịn được mà bám lấy cánh tay Chu Thừa Quyết, nhỏ giọng than thở: “Thật ra em đã không sao rồi mà, cũng đâu cần phải nằm viện nữa, lại càng không cần ăn mấy thứ tẩm bổ này mỗi ngày…”


 


“Anh sờ thử bụng em mà xem. Em có cảm giác như mình sắp có hai lớp mỡ rồi ấy.” Nói xong cô còn chu môi, ưỡn cái bụng nhỏ tới trước mặt anh.


 


Chu Thừa Quyết tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, đưa tay ra chạm nhẹ vào eo cô, khẽ nhéo hai cái, sau đó nghiêm túc nhận xét: “Thế này mà gọi là mỡ sao?”


 


Sầm Tây: “?”


 


“Anh thấy em nên ăn thêm hai bữa nữa mới đủ.”


 


Sầm Tây: “…”


 


“Đó là ba mẹ em. Em tự đi nói với bọn họ đi.” Chu Thừa Quyết khẽ cong môi, cười trêu chọc, “Con rể đến nhà mẹ vợ thì thường chẳng có quyền phát ngôn đâu.”


 


Sầm Tây: “……”


 


Hôm xuất viện, Trình Khải Thiên lái xe đến đón cô. Hiếm khi Chu Thừa Quyết không phải làm tài xế, ngồi cạnh Sầm Tây ở ghế sau, cả quãng đường cứ sán lại gần cô.


 


Trình Khải Thiên vừa lái xe vừa nhìn gương chiếu hậu, khẽ ho một tiếng rồi lên giọng nhắc nhở: “Ngồi xe thì mỗi người nên giữ khoảng cách an toàn sẽ tốt hơn…”


 


Chu Thừa Quyết: “……?”


 


Sầm Tây không nhịn được khẽ mím môi cười.


 


Chu Thừa Quyết bất đắc dĩ ngồi thẳng lại, giơ tay khẽ nhéo má cô một cái: “À đúng rồi, cảnh sát đã bắt được Chu Khâu Kiến.”


 


Tối hôm xảy ra chuyện, Chu Khâu Kiến đột ngột biến mất, mãi đến sáng nay mới bị bắt ở Thủy Thành.


 


Nghe vậy, Uông Nguyệt lập tức tiếp lời: “Nghe nói tên khốn đó bị bọn giang hồ ở Thủy Thành đánh cho thừa sống thiếu chết.”


 


Trình Khải Thiên lạnh giọng: “Thủy Thành vốn nổi tiếng là ổ bài bạc. Đến đó mà không bị lột mất một lớp da thì cũng không ra khỏi nổi. Hắn ta dám mò đến nơi đấy, đúng là ác giả ác báo.”


 



Sầm Tây im lặng hai giây, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: “Anh đã làm gì?”


 


“Làm gì cơ?” Anh lười biếng nghiêng người về phía cô.


 


“Đừng có giả bộ.”


 


“……” Chu Thừa Quyết chậm rãi nói: “Chỉ là cho người mua cho ông ta vé máy bay đến Thủy Thành, sắp xếp mấy đêm khách sạn miễn phí. Còn lại… để ông ta tự chơi đùa với đám côn đồ địa phương thôi.”


 


Rõ ràng đây đúng là việc mà Chu Thừa Quyết có thể làm ra được.


 


Đụng đến anh thì thôi, nhưng mà dám đụng tới Sầm Tây thì anh chỉ cần động não một chút là có thể khiến kẻ đó mất nửa cái mạng mà chẳng cần tự làm bẩn tay mình.


 


“À, còn nữa. Lúc ở Thủy Thành, ông ta có tiêu một xấp tiền mặt. Trong đó có tờ trùng với số seri của sáu vạn tệ mất tích trước đó. Nhờ thế mà cảnh sát xác định được danh tính ngay, khỏi cần phí vé máy bay chở ông ta bay về.” Chu Thừa Quyết hỏi, “Số tiền đó là em cố tình dụ ông ta tiêu đúng không?”


 


“Bạn gái anh đúng là thông minh.”


 


Sầm Tây: “……”


 


Chu Thừa Quyết khẽ nói: “Hôm đó trong ảnh ông ta đăng lên mạng, có hai tấm chụp rõ em trong ngày mất tích. Trang phục, ngoại hình đều giống hệt. Mà ông ta thì đến năm em bốn tuổi mới nhận nuôi em, lẽ ra không thể có mấy tấm ảnh như vậy. Hơn nữa khung cảnh trong ảnh cũng không phải ở cô nhi viện, cho nên có thể khẳng định — người bắt cóc em năm đó chính là ông ta.”


 


Giọng Uông Nguyệt trầm xuống: “Chuyện này mẹ sẽ tiếp tục theo đến cùng.”


 


Bà ấy làm trong ngành luật, mà đây lại là chuyện liên quan đến con gái mình. Uông Nguyệt tuyệt đối sẽ không để cho kẻ đó dễ sống.


 


“Để con đi cùng.” Sầm Tây bỗng lên tiếng, “Có vài việc, con muốn đích thân giải quyết.”


 


Năm xưa, cũng vì ngày này mà cô mới chọn ban Xã hội và theo học Luật.


 


Uông Nguyệt quay đầu nhìn cô một cái: “Được.”


 


Năm sau, tháng Sáu, lại là mùa hè rực rỡ.


 


Uông Nguyệt với tư cách là luật sư đại diện cùng thân chủ của mình là Sầm Tây bước vào phòng xử án.


 


Trước khi khai mạc phiên toà, Chu Thừa Quyết đứng bên cạnh cô, hỏi: “Có hồi hộp không?”


 


Sầm Tây hít sâu một hơi, nói không hồi hộp thì là nói dối. Đây là vụ kiện đầu tiên trong đời cô lại là vì chính bản thân mình. Cô muốn tự mình đưa những kẻ từng làm tổn thương cô ra trước pháp luật.


 


Sầm Tây gật đầu thành thật.


 


Chu Thừa Quyết mỉm cười, đưa cho cô một ly Orange C Americano, sau đó xoa nhẹ đầu cô: “Sầm Tây, không sao đâu.”


 


Lý Giai Thư, Giang Kiều và các bạn khác cũng đến, vây quanh cô cổ vũ: “Sầm Tây, không sao hết. Kết thúc vụ này rồi tụi mình cùng về Nam Gia chơi nhé? Lão Diêu bảo tụi mình đến cổ vũ các em khoá dưới sắp chuẩn bị thi đại học.”


 


Sầm Tây mỉm cười gật đầu: “Được.”


 


Hôm đó, ghế dự thính chật kín người.



 


Uông Nguyệt, Trình Khải Thiên, Chu Thừa Quyết và ba mẹ của anh, Lý Giai Thư, Nghiêm Tự, Giang Kiều, Khúc Niên Niên, Lâm Thi Kỳ, Mao Lâm Hạo, Giang Cách, dì út và em gái cô — tất cả đều đến. Rất nhiều người yêu thương cô đã đứng về phía cô, tiếp thêm sức mạnh, làm chỗ dựa cho cô.


 


Dưới sự nỗ lực của Uông Nguyệt và chính bản thân Sầm Tây, cuối cùng Chu Khâu Kiến và những kẻ liên quan cũng đều bị kết án với mức án cao nhất theo luật định.


 


Hơn hai mươi năm, cuối cùng bọn họ cũng chờ được đến ngày này.


 


“Đi thôi đi thôi, về Nam Gia nào!” Lý Giai Thư phấn khích nắm tay Sầm Tây kéo đi, “ Lão Diêu hình như đã đứng đợi ngoài cổng trường lâu lắm rồi đó.”


 


Nghiêm Tự cười: “Không phải chứ? Giờ lão Diêu đã là hiệu phó rồi mà. Sao lại thấy bớt nghiêm túc hơn hồi xưa vậy?”


 


Mao Lâm Hạo cười hề hề: “Có khi sợ tôi đây làm hiệu trưởng thiệt, về đè đầu ông ấy nên giờ tranh thủ lấy lòng trước.”


 


“Phụt.” Giang Kiều hiếm khi chọc quê: “Cậu mở trường dạy hấp bánh bao thì may ra làm hiệu trưởng được đó.”


 


Cả nhóm ríu rít chọc ghẹo nhau, ồn ào náo nhiệt trở về trường cấp 3 Nam Gia, giống hệt như những ngày còn đi học.


 


Từ xa, Lý Giai Thư đã thấy lão Diêu đang đứng ở cổng, lập tức lao tới như đạn bắn: “Thời gian trôi qua nhanh quá lão Diêu!”


 


“Gọi cái gì mà lão Diêu, phải gọi là chủ nhiệm Diêu!”


 


“Không không không, bây giờ phải là Phó hiệu trưởng Diêu mới đúng!”


 


Cả đám cười phá lên.


 


Sầm Tây đi sau Chu Thừa Quyết, hơi áy náy gật đầu cười với lão Diêu. Dù sao năm đó cô từng hứa với ông ấy sẽ mang về hai thủ khoa cho Nam Gia nhưng kết quả cuối cùng lại không thể giữ lời.


 


Nhưng rõ ràng lão Diêu chẳng bận tâm đến điều đó. Vừa thấy Sầm Tây cũng đến, ông ấy xúc động đến suýt rơi nước mắt: “Tốt, tốt, đều quay về là tốt rồi. Nghe nói em thi đại học cũng đậu thủ khoa đúng không?”


 


Sầm Tây gật đầu.


 


“Giỏi lắm, không nuốt lời, nói được làm được. Tốt lắm.”


 


Sầm Tây không kìm được mà lau khoé mắt.


 


“Được rồi, mấy đứa nhóc này, hồi đó toàn là học sinh giỏi. Lát nữa đi gặp lứa học sinh mới lớp chọn, nhớ nói vài câu cổ vũ sĩ khí cho các em đấy.” Lão Diêu nhìn về phía Chu Thừa Quyết và Sầm Tây, “Đặc biệt là hai đứa, thủ khoa cả hai khối, càng phải nói nhiều một chút.”


 


Chu Thừa Quyết ra vẻ chẳng nghiêm túc: “Lão Diêu, xin tha cho kẻ hèn này đi. Em chỉ là kẻ mù chữ, trong nhà còn chẳng có quyền phát ngôn. Mọi chuyện liên quan đến phát biểu xin nhường hết cho thủ khoa ban xã hội – người đại diện của chúng em.”


 


“ Tôi thấy em lại muốn viết kiểm điểm rồi đấy.” Lão Diêu hừ một tiếng, “Hồi đó hai đứa không yêu sớm đấy chứ? Tôi quản chặt như thế, chắc không phải bắt đầu từ năm nhất đâu phải không?”


 


Chu Thừa Quyết liếc nhìn Sầm Tây bằng ánh mắt đầy ẩn ý, khẽ cong môi cười, nhưng không nói gì.


 


Cả đám cười ồ lên.


 


Mọi người cùng nhau bước vào lớp học quen thuộc của lớp chọn. Giữa tràng pháo tay rộn ràng, Sầm Tây bước lên bục giảng.


 



Lão Diêu nói:“Đây là Sầm Tây, đàn chị của các em, trước cũng là học sinh của lớp chọn chúng ta. Chắc ai cũng biết rồi nhỉ?”


 


“Biết —— rồi —— ạ!”


 


Tuy Sầm Tây không học cấp ba tại trường Nam Gia suốt hai năm cuối, nhưng vì phi vụ couple nổi tiếng khắp cõi mạng thời gian trước, nên độ nổi tiếng của cô ở đây đúng là không thể coi thường.


 


Không ít nữ sinh trong lớp còn mua cả sách cô viết, ai cũng mong được nhìn tận mắt người thật.


 


Lão Diêu cười:“Vậy để thủ khoa ban xã hội chia sẻ vài lời với mọi người đi.”


 


Sầm Tây cảm thấy câu này sao mà quen tai quá, rồi chợt nhớ ra điều gì đó. Cô không nhịn được cong môi cười, nhìn về phía các em học sinh bên dưới bục giảng: “Chào mọi người, tôi là Sầm Tây của lớp 10-18. Thời tiết hôm nay khá nóng nên tôi chỉ nói mấy câu thôi.”


 


“Ba năm tới có thể sẽ rất vất vả, nhưng mọi thành bại đều do con người quyết định. Người cũng có thể thắng trời. Chúc các bạn đạt được nguyện vọng, cố lên!”


 


Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn về phía lão Diêu.


 


Ông ấy ngẩn ra:“ Nói xong rồi?”


 


Sầm Tây:“Ừm… nói hai câu đơn giản vậy thôi…”


 


“...?” Lão Diêu cũng cảm thấy tình huống này có chút quen thuộc, cuối cùng mới phản ứng lại, vừa cười vừa lắc đầu:“Học ai không học, lại đi học cái trò này của Chu Thừa Quyết!”


 


Cả lớp cười ầm lên.


 


Bọn họ cũng đã từng đọc thấy tình huống này trong tiểu thuyết của Sầm Tây rồi.


 


Không khí bắt đầu náo nhiệt, có người lập tức giơ tay hỏi:“ Đàn chị ơi! Vậy sau này thì sao ạ? Truyện của chị vẫn chưa viết xong, sau này sẽ thế nào?!”


 


“Sau này à…”



Sầm Tây vô thức nghiêng đầu nhìn về phía cửa lớp – nơi Chu Thừa Quyết đang lười biếng dựa vào khung cửa. Anh bắt được ánh mắt của cô, khẽ cong môi cười rồi bước về phía cô.


 


Cả lớp đồng loạt nhìn về phía anh, rồi có người dẫn đầu trêu chọc. Bầu không khí càng thêm sôi nổi.


 


Sầm Tây bật cười, quay lại nhìn các đàn em phía dưới:“Sau này à, thì… anh ấy bước về phía chị thôi.”


 


Cũng chính vào mùa hè rực rỡ năm ấy, câu chuyện đã mở sang một chương mới.


 


Sau này, anh ấy bước về phía tôi.


 


Năm ấy gió thổi lay cây, ve kêu hè không dứt, tôi vươn tay chạm vào nắng gắt, ngỡ rằng bản thân đã níu giữ được cả một mùa hạ rực rỡ.


 


Tình yêu khai hoa chớm nở, chúng tôi không giấu nhau điều gì.


 


Chỉ bằng những dòng chữ giản đơn này, cô đã ghi lại cả một thời thanh xuân tươi đẹp của mình.


 


— Trích từ bản thảo của Sầm Tây lớp 10-18 trường THPT Nam Gia.



— Hoàn chính văn—


Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 117
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...