Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 116

16@-

Cô biết, Chu Khâu Kiến sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.

 

Quả nhiên, chưa tới nửa tiếng sau, ông ta đã dùng chính tài khoản từng liên lạc với cô, đăng liền một chuỗi bài viết tố cáo trên mạng.

 

Ông ta tố cáo rằng đứa con gái do mình vất vả nuôi lớn, giờ nổi danh rồi thì lập tức vứt bỏ cha mẹ nghèo khó. Mẹ bệnh nằm liệt giường cũng không hỏi han, cha què chân cũng không đoái hoài. Đúng là đồ sói mắt trắng!

Trong bài tố còn kèm theo vài tấm ảnh lúc nhỏ của Sầm Tây ở Gia Lâm để chứng minh quan hệ cha con.

 

Dư luận đôi khi thật nực cười. Kẻ hùa theo chưa từng nghĩ ngợi. Chỉ cần có người dẫn dắt, cả bầy cứ thế lao vào theo.

 

Trong chớp mắt, mạng xã hội nổi bão, công kích và hoài nghi ào ạt ập đến như nước lũ.

 

Sầm Tây chỉ lướt qua vài bình luận, không chọn cách tự biện minh trên mạng. Cô đem theo chứng cứ đã công chứng, cùng đoạn video từ camera giám sát thang máy lưu giữ suốt mấy năm qua và cả đoạn ghi âm cô thu được dưới gầm giường ở Gia Lâm, đến thẳng đồn cảnh sát trình báo.

 

Xử lý xong hết thảy, cô bình tĩnh đi siêu thị vẫn hay đi cùng Chu Thừa Quyết, mua một xe đầy đồ ăn theo khẩu vị hai người.

 

Xách hai túi đồ đầy ắp trở về Vọng Giang, vừa về đến nhà, cô nhanh nhẹn nấu xong một bàn đồ ăn.

 

Sau đó cô đi tắm. Lúc bước ra, điện thoại suýt nữa bị mấy cuộc gọi của Chu Thừa Quyết làm cho nổ tung.

 

 

Cô lau khô nước trên tay, vội vàng bắt máy trong khi điện thoại vẫn còn rung: "Anh sao thế?"

 

"Em đang ở đâu?"


Giọng của Chu Thừa Quyết trong điện thoại hoàn toàn mất đi vẻ trầm ổn thường ngày. Ngay cả mấy hôm trước, khi phải đối diện với trận chiến sống còn quyết định sự tồn vong của công ty, anh cũng chưa từng cuống quýt như vậy.


"Anh gọi cho em bao nhiêu cuộc rồi? Em đang ở đâu? Anh đến ngay."

 

" Em trốn tránh anh cũng vô ích. Đừng nghĩ đến chuyện bỏ đi. Giờ anh đã có đủ năng lực để giải quyết mọi chuyện. Em hãy tin anh, cho anh một cơ hội."


Giọng nói của Chu Thừa Quyết dồn dập, gấp gáp:" Anh đã xử lý truyện trên mạng rồi. Còn về phần Chu Khâu Kiến, anh tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta. Ông ta không ảnh hưởng được đến chúng ta. Đừng đi, em—"

 

"Em đang ở nhà mà."



Cô ngắt lời anh, giọng điềm tĩnh:"Vừa nãy em đi tắm, điện thoại để ngoài phòng khách nên không nghe thấy…"

 

Đầu dây bên kia im lặng mấy chục giây, chỉ còn lại tiếng động cơ xe thể thao gầm rú vang lên qua loa điện thoại. Cô lo lắng nói:
"Anh lái xe cẩn thận. Hay là cứ tạm cúp máy trước đi?"

 

"Em thật sự đang ở nhà?" Chu Thừa Quyết vẫn không yên tâm, lại xác nhận thêm lần nữa.

 

"Ừm. Em còn nấu cả một bàn đồ ăn ngon. Tối nay anh về ăn cơm nhé?"


Giọng cô mềm mại.

 

"Anh về ngày đây. Chờ anh."


Chu Thừa Quyết nhấn mạnh lại:"Em nhất định phải đợi anh."

 

"Được."Cô mỉm cười: "Vậy em cúp máy đây. Anh tập trung lái xe đi."

 

"Đừng cúp, cứ để yên thế này." 

 

Anh vẫn chưa gặp được cô, trong lòng vẫn còn lo lắng không yên.

 

Chu Thừa Quyết về nhanh hơn nhiều so với cô tưởng. Khi anh đẩy cửa bước vào, đèn trong nhà đang chiếu sáng ấm áp. Lại Đây nghe thấy tiếng liền vui vẻ chạy ra đón anh, còn khoe mái tóc mới được cô buộc cho bằng vẻ mặt đầy tự hào.

 

Trong bếp, mùi đồ ăn thơm ngào ngạt. Cô thấy anh về, liền đứng dậy từ sau bàn ăn đầy ắp món ngon, xới cho anh một bát cơm nóng hổi:"Anh về rồi à? Rửa tay rồi ăn cơm nhé."

 

Nhưng lúc này Chu Thừa Quyết chẳng còn tâm trạng ăn uống. Anh đi vài bước đã đến bên cô, ôm chặt cô vào lòng. Môi anh dán lên vành tai cô, không ngừng hôn khẽ, giọng trầm khàn vang đến tận tim:"Không được bỏ đi nữa, có nghe không?"

 

"Em không đi."



Cô vòng tay ôm lại anh, "Em sẽ không rời đi nữa đâu."

 

" Đừng để ý những thứ trên mạng."


Anh nói với giọng nặng nề.

 

Cô bật cười. Tiếng cười nhẹ như không.
"Anh đừng lo lắng quá. Mấy hôm trước chẳng phải anh còn nói chỉ là bị chửi thôi à? Có gì ghê gớm đâu."

 

" Bọn họ mắng anh thì được, nhưng mắng em thì không được."

 

Giống như cô từng nói, cô không muốn thấy anh bị người khác mắng chửi, mà anh lại càng không cho phép cô bị tổn thương.

 

Tốc độ ra tay của Chu Thừa Quyết khiến người ta kinh ngạc. Sau khi biết Sầm Tây đã báo án và giữ lại bằng chứng, chỉ trong thời gian ăn một bữa cơm, anh đã lập tức sắp xếp bộ phận kỹ thuật xử lý toàn bộ những lời đồn thất thiệt liên quan đến cô trên mạng.

 

Cảnh sát cũng làm việc hiệu suất đến mức khiến người ta yên tâm. Chỉ hai tiếng sau đã có thông báo chính thức màu xanh chữ trắng, rõ ràng mạch lạc, chấm dứt hoàn toàn vở kịch nực cười này.

 

Tối hôm đó, hai người ăn cơm xong còn tiện thể nằm xem một bộ phim trên ghế sofa.

 

Cô xách túi trái cây và đồ ăn vặt vừa mua ở siêu thị buổi chiều ra bàn trà, rút một gói khoai tây chiên, bóc ra, nhét hai miếng vào miệng anh rồi thoải mái nằm thẳng lên người anh, gối đầu lên đùi anh, vừa nhâm nhi vừa thảnh thơi xem phim.

 

Còn Chu Thừa Quyết thì chẳng xem được bao nhiêu nội dung vào đầu. Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh chỉ dừng lại trên người cô.

 

Đêm đó, anh không ngủ nổi dù chỉ một giây.

 

Anh sợ... sợ rằng một khi tỉnh dậy, cô lại biến mất như năm ấy.

 

Sầm Tây ngủ ngon cả đêm, đến sáng tỉnh dậy thì phát hiện mình như một con bạch tuộc nhỏ đang quấn lấy Chu Thừa Quyết. Tay chân đều ôm lấy người anh.

 

Cô dụi mắt, khi nhận ra hiện trạng của mình thì cũng hơi ngượng, định lén lút bước xuống khỏi giường thì lại bị anh nắm lấy cổ tay:"Đi đâu đấy?"

 

"Đi vệ sinh..."

 

"Anh đi cùng."

 

Sầm Tây: "?"

 

Anh thật sự bị ám ảnh bởi việc cô âm thầm rời đi.

 

"Em phải về trường một chuyến hôm nay."
Cô nói.

 

"Anh đưa em đi."

 

"Không cần đâu, em chỉ về xem Ý Thù một chút. Hôm qua thi xong rồi mà chẳng thấy cậu ấy thư giãn gì cả, cảm xúc có vẻ không ổn lắm."



Cô vòng tay lên cổ anh, nghiêm túc nói:
"Em thật sự không trốn đâu, yên tâm đi."

 

"Biết rồi."


Chu Thừa Quyết thuận tay ôm cô từ giường bế thẳng vào nhà vệ sinh. Nhớ đến hôm nay sẽ có kết quả đối chiếu dữ liệu, anh liền không cố chấp thêm nữa:"Vậy để lát nữa anh đến đón em."

 

"Vâng."

 

Ngày hôm đó, bầu không khí trong ký túc xá nặng nề hơn bình thường.

 

Tưởng Ý Thù đang úp mặt lên bàn lặng lẽ khóc. Hai bạn cùng phòng còn lại thì sợ đến không dám lên tiếng, chỉ biết ngồi bên cạnh, mắt nhìn nhau đầy lo lắng.

 

Thấy Sầm Tây trở lại, hai người cũng không dám nói gì, chỉ dám gõ chữ vào điện thoại rồi đưa cô xem:"Cậu ấy vừa có điểm vài môn rồi. Có mấy môn chỉ được hạng hai... một lát nữa ba mẹ cậu ấy tới... hình như cậu ấy rất căng thẳng..."

 

Sầm Tây khẽ gật đầu với cả hai, nhưng cũng không biết nên làm gì, chỉ đành nhẹ nhàng đặt một túi sữa dâu ấm vào tay Tưởng Ý Thù.

 

Lúc này cô ấy mới hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hoang mang nhìn về phía cô:
“Phải làm sao đây? Sầm Tây… tôi không đứng nhất, chắc chắn bọn họ sẽ thấy tôi thật đáng xấu hổ…”

 

“Nếu tôi không đứng nhất, liệu bà mẹ có bỏ rơi tôi không?”

 

“Sao có thể chứ…” Sầm Tây vô thức cúi đầu, giọng khẽ khàng, “ Đó là ba mẹ của cậu mà, là những người yêu cậu nhất trên đời này… Sao có thể dễ dàng từ bỏ cậu được…”

 

Khi nói ra câu ấy, ngay cả chính cô cũng không thể hoàn toàn thuyết phục được bản thân.

 

Dù gì thì cô cũng chưa từng cảm nhận được tình yêu vô điều kiện từ cha mẹ ruột. Cô chỉ mới bị một trận ốm nhỏ… vậy mà bọn họ đã lựa chọn vứt bỏ cô.

 

Bỗng bên ngoài ký túc xá vang lên tiếng bước chân xa lạ, sau đó là giọng một người phụ nữ trung niên:“Ý Thù, con có ở ký túc không? Ba mẹ đến đón con về đây.”

 

Tiếng gọi vừa dứt, sắc mặt của Tưởng Ý Thù vốn đã dịu đi đôi chút lập tức thay đổi. Cô ấy bật dậy khỏi bàn, chẳng nói chẳng rằng lướt qua Sầm Tây, lướt qua cả ba mẹ mình vừa bước vào, rồi cắm đầu chạy ra khỏi phòng.

 

Hai vợ chồng bị hành động của con gái mình làm cho đứng hình, còn Sầm Tây thì phản ứng nhanh hơn, lập tức đuổi theo.

 

Cô không biết Tưởng Ý Thù định chạy đi đâu, nhưng trực giác mách bảo rằng có thể cô ấy sẽ làm chuyện dại dột. Vì vậy, cô không dám lơ là nửa giây, chỉ biết dốc toàn lực đuổi sát phía sau.

 

Chạy qua mấy tòa nhà liên tiếp, cuối cùng cũng dừng lại bên hồ thực nghiệm sau nhà ăn.

 

Tưởng Ý Thù nhanh chóng trèo qua hàng rào cao ngang người.

 

“Ý Thù!” Sầm Tây gọi to.

 

“Cậu đừng lo cho tôi nữa… tôi không muốn để ba mẹ biết tôi chỉ đứng hạng hai…bọn họ nhất định sẽ thất vọng…” Tưởng Ý Thù đỏ hoe mắt, định nhảy xuống hồ.

 

“Không đâu.” Sầm Tây vội vàng bước tới, cũng trèo qua hàng rào, một tay bám lấy lan can, tay kia túm chặt cổ tay Tưởng Ý Thù, “Cậu biết không? Tôi từng quen một người dì. Dì ấy rất tốt với tôi. Cậu biết mà, tôi không có cha mẹ, có lúc thỉnh thoảng còn lén xem dì ấy như mẹ. Đã từng có một khoảng thời gian tôi cũng rất sợ làm dì ấy thất vọng… Nhưng rồi có một tối, dì ấy nói với tôi rằng… Chỉ cần chúng ta không đi sai đường, thì việc cố gắng trải nghiệm cuộc sống đã là rất mãn nguyện rồi. Có mục tiêu là tốt, nhưng không cần phải ép mình đạt được kết quả hoàn hảo. Không ai sẽ dễ dàng thất vọng về chúng ta cả.”

 

“Chỉ là một người quen tôi chưa tới năm năm mà còn nghĩ như vậy, huống hồ đó là ba mẹ đã nuôi nấng cậu từ nhỏ.” Sầm Tây siết chặt tay, giọng trầm xuống, “Lúc nãy khi chạy theo cậu, tự nhiên tôi nhớ lại hồi năm lớp mười, chúng ta thi chạy đường dài trong đại hội thể thao. Cậu bị ngã rồi ngất xỉu. Cậu có biết lúc đó ba mẹ cậu lo lắng thế nào không? Bọn họ không quan tâm cậu có giành được hạng nhất hay không. Ba cậu chỉ liên tục cầu xin bác sĩ cứu con gái ông ấy thôi.”

 

“Cậu không biết đâu, lúc ấy tôi ghen tị với cậu lắm.” Sầm Tây mím môi, mắt hơi ướt, nhưng vẫn mỉm cười với cô ấy, “Hôm đó tôi còn nói với Chu Thừa Quyết rằng, chắc ba mẹ cậu hẳn phải rất yêu cậu… chỉ cần nhìn cái tên của cậu thôi là đủ hiểu rồi. Ý Thù, trong lòng họ, sự tồn tại của cậu đã mang một ý nghĩa rất đặc biệt rồi.”

 

“Cuộc thi năm ấy, dù cậu không đứng nhất… nhưng ba mẹ cậu có từng thất vọng vì điều đó chưa?”

 

Tưởng Ý Thù khẽ lắc đầu, đôi mắt hoe đỏ. Ba mẹ cô ấy thậm chí còn chẳng thèm hỏi ai mới là người đứng nhất.

 

Mà người đứng nhất năm ấy… bị thương, chẳng ai phát hiện, chẳng ai quan tâm, cuối cùng cũng chỉ được thưởng vỏn vẹn năm mươi tệ.

 

“Vậy nên cậu là người rất may mắn đấy. Đừng căng thẳng quá. Bọn họ thật sự yêu cậu.” Sầm Tây cười khẽ, giọng mềm đi, “Đừng cứ mãi bám víu lấy những tiếc nuối nhỏ nhặt… hãy đối xử tốt với bản thân một chút. Thế giới này còn nhiều điều tuyệt vời đang chờ cậu trải nghiệm… hoàng hôn dát vàng, những dòng sông chảy dài… nơi nào cũng xứng đáng hơn cái hồ nước lạnh lẽo này.”

 

Cô vừa nói những lời này với Tưởng Ý Thù, vừa như đang tự nói với chính mình.

 

Tưởng Ý Thù: “Sầm Tây…”

 

Tiếng hét lo lắng vang lên bên hồ, là giọng của ba mẹ Tưởng Ý Thù:“Ý Thù, mau lên đây đi con. Ba mẹ còn muốn đưa con đi ăn món ngon nữa mà.”

 

“Thấy chưa? Bọn họ thật ra đã biết cậu chỉ đứng thứ nhì rồi… nhưng hai người vẫn đến đón cậu về nhà, chỉ là muốn cùng cậu ăn một bữa ngon thôi.” Sầm Tây nhẹ giọng khuyên nhủ, “Lên đi, Ý Thù.”

 

“Sầm Tây, chỗ này trơn quá, tôi sợ… tôi không lên được…” Lúc này Tưởng Ý Thù đã không còn ý định lao xuống nước nữa, nhưng nơi cô ấy đứng quá trơn, khiến cô ấy không dám cử động.

 

Sầm Tây không dám buông tay khỏi cổ tay của cô ấy. Nhưng hai người đã giằng co ở đây quá lâu, cánh tay cô níu lấy lan can đã phải gánh cả trọng lượng của hai cơ thể. Thể lực của cô cũng dần cạn kiệt. Cô chỉ có thể cố gắng dùng toàn lực tay còn lại kéo Ý Thù trở lại, tránh khỏi mấy tảng đá phủ rêu trơn trượt.

 

Nhưng sức cô không đủ… 

 

Chỉ trong khoảnh khắc, chân Tưởng Ý Thù trượt một cái, cả người rơi thẳng xuống hồ. Vì vẫn còn nắm chặt tay nhau nên Sầm Tây cũng bị kéo theo, rơi xuống đáy hồ sâu.

 

Ngay giây phút bị nước lạnh bao phủ, Sầm Tây chỉ nghe thấy tiếng hét vang khắp mặt hồ. Là ba mẹ của Tưởng Ý Thù đang gọi người tới cứu con gái của bọn họ, là tiếng bọn họ gào khóc vì lo cho con gái mình.

 

Ký ức bị nước nhấn chìm nhiều năm trước đột ngột ùa về. Khi ấy, cũng là những tiếng kêu gào ầm ĩ xung quanh, nhưng những người đó lo lắng là vì em trai cô… chứ chẳng ai để tâm tới cô cả.

 

Lần đó, cô không nhớ bản thân đã phải cố gắng đến mức nào… mới có thể bò được lên bờ, thoát chết trong gang tấc.

 

Nhưng đời người, sao có thể may mắn tới hai lần? Cô vốn chẳng phải người hay gặp vận may… cơ hội thoát chết sao có thể lại đến lần nữa?

 

Rõ ràng là vừa mới an ủi Tưởng Ý Thù xong… nhưng cô vẫn không nhịn được giữ mãi lấy tiếc nuối. Giá như cô cũng có ba mẹ yêu thương thì tốt biết bao…

 

Ít nhất thì… cũng sẽ không phải chết lạnh lẽo dưới đáy hồ khi còn trẻ như thế này mà chẳng ai bận tâm.

 

Không biết Chu Thừa Quyết sẽ buồn bao lâu… mong là anh đừng đau lòng quá… hãy sớm quên đi người đã hứa sẽ không rời bỏ anh nhưng cuối cùng vẫn phải thất hứa. Cô không thể ở lại, cũng chẳng giữ nổi một lời hứa với anh.

 

Toàn thân mỗi lúc một lạnh hơn, đến khoảnh khắc này, cô bỗng không kìm được mà nhớ đến vòng tay của Chu Thừa Quyết. Giá như trước khi rời đi, cô có thể ôm anh thêm một lần nữa thì tốt biết bao.

 

Sầm Tây không biết bơi, còn sợ nước. Sau khi rơi xuống hồ, cô thậm chí không còn sức để giãy giụa, chỉ có thể ngửa mặt lên trời một cách bất lực, chẳng làm được gì.

 

Trong lúc đầu óc dần trở nên mơ hồ, cô mơ hồ cảm nhận được có tiếng động khác lạ vang lên từ phía bờ hồ. Tiếng gọi vội vã ấy nghe quen đến lạ.

 

Hình như...bọn họ đang gọi tên cô.

 

Không chỉ có người đang gọi Tưởng Ý Thù, mà dường như cũng có người đang gọi cô.

 

Là ba mẹ sao? Là ông trời thấy cô sắp không qua khỏi nên mềm lòng gửi cho cô một món quà vào phút cuối?

 

Hay là… cô đã lên thiên đường rồi?



Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 116
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...