Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 120
162@-
Mỗi ngày sau khi về nhà, Uông Nguyệt đều sẽ vào phòng của Sầm Tây, ở cùng cô một lúc trước khi ngủ.
Từ trước đến nay hai người vẫn thường xuyên ngủ chung, giờ đây lại là mẹ con nên chuyện này không có gì lạ cả.
Nhưng Sầm Tây không biết rằng, dù ban ngày Uông Nguyệt vẫn cứ là quý bà trưởng thành, giỏi giang như mọi khi, nhưng thực ra có những đêm, bà ấy không ngủ được.
Vào những lúc tỉnh giấc giữa đêm, Sầm Tây sẽ mơ màng cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng mình, thỉnh thoảng còn dịu dàng vén lại những sợi tóc rối trên trán cô.
Đó là sự quan tâm của mẹ mà trước kia cô chỉ có thể tưởng tượng ra. Nhưng giờ đây, cuối cùng cô cũng đã cảm nhận được.
Vài ngày sau, vào lúc nửa đêm, khi Sầm Tây tỉnh dậy đi vệ sinh, cô nhận ra Uông Nguyệt không còn nằm bên cạnh. Cô khẽ bước ra khỏi phòng. Ánh sáng mờ mờ từ ngoài hành lang dẫn đường cho cô tìm đến phòng khách.
Cuối cùng, trong màn đêm, cô phát hiện Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên đang đứng cạnh nhau trên ban công, không nói một lời, chỉ lặng lẽ an ủi và vỗ về nhau, lặng lẽ rơi nước mắt.
Đó là lần đầu tiên Sầm Tây thấy hai người bộc lộ cảm xúc như vậy, một sự xúc động mà cô chưa từng thấy ở bọn họ.
Sầm Tây không muốn làm phiền ba mẹ, nhẹ nhàng quay lại phòng mình, lấy điện thoại ra. Mặc dù đã khuya, cũng gần nửa đêm, nhưng cô vẫn không thể đợi được mà lập tức nhắn tin cho Chu Thừa Quyết, hỏi anh đã ngủ chưa.
Vào lúc 3 giờ sáng, hầu hết mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, Sầm Tây cũng không kỳ vọng Chu Thừa Quyết sẽ trả lời ngay lập tức. Sau khi gửi tin nhắn xong, cô định tắt điện thoại rồi đặt lại lên đầu giường, nhưng không ngờ Chu Thừa Quyết gọi lại ngay lập tức.
Giọng anh trầm khàn, rõ ràng là vừa mới tỉnh ngủ: "Có chuyện gì vậy?"
"Em có làm phiền anh không?" Sầm Tây ôm điện thoại, tựa đầu vào giường.
"Không có." Bên phía Chu Thừa Quyết nhanh chóng phát ra tiếng động, như thể anh vừa mới rời giường đứng dậy, "Sao thế? Không ngủ được à?"
Sầm Tây trả lời một câu không phải, rồi sau đó kể lại cho anh nghe những gì mình vừa nhìn thấy, do dự hỏi: “Liệu bọn họ có cảm thấy... hiện tại thế này có chút không hài lòng với em không?”
Sầm Tây có chút hoang mang. Vừa nói xong, cô cảm thấy trong lòng mình trống rỗng: “Liệu em có quá khác biệt với những gì mà bọn họ mong muốn ở một đứa con gái...”
Dù sao cô chưa từng nghĩ tới cha mẹ ruột của mình lại là những người như thế này. Trước đây cô luôn cho rằng đây là một giấc mơ không thể với tới.
Còn hai người họ có từng mong mỏi và hình dung về đứa con gái này không? Có lẽ bọn họ không thể ngờ được rằng, sau khi tìm lại được con gái lại chỉ là một người như cô thế này.
Sầm Tây cảm thấy rất bi quan. Đây là thói quen mà cô đã hình thành trong suốt nhiều năm qua. Càng bi quan thì càng ít hy vọng, ít hy vọng sẽ bớt thất vọng. Đây là cơ chế tự bảo vệ của chính cô.
“Ngốc à, khả năng lý giải của em thế này mà sao hồi trước thi văn lại được điểm cao như vậy? Anh sắp không phục rồi đấy.” Chu Thừa Quyết cố tình trêu chọc cô.
Sầm Tây hơi xấu hổ, cong môi cười: “Em thật sự không biết làm con gái thì phải làm như thế nào mới tốt ...”
Cô thật sự không có chút kinh nghiệm nào ở phương diện này.
“Em đã xuất sắc hơn bạn bè cùng trang lứa rất nhiều rồi, thậm chí có thể nói tổ tiên hiển linh phù hộ. Còn đối với ba mẹ em, thì chỉ cần em khỏe mạnh, bình an quay về, đó đã là một ân huệ lớn nhất rồi.” Chu Thừa Quyết nói, “Cảm giác tự trách, áy náy, đều giống như một ngọn núi lớn đè lên ba mẹ em. Bọn họ không thể hiện ra bên ngoài vì không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của em, không muốn em cảm thấy không được tự nhiên trong căn nhà này. Ba mẹ nuôi sợ em sẽ lo lắng cho bọn họ. Thực ra, bọn họ yêu thương em hơn em tưởng tượng nhiều.”
“Hãy tự tin lên! Sầm Tây trước kia nói sẽ tặng cho lão Diêu hai vị thủ khoa đi đâu rồi?” Chu Thừa Quyết trêu cô.
“Thực ra, bọn họ không hy vọng thấy em còn nhỏ tuổi mà đã thành công vang dội đâu. Anh nghĩ, có lẽ ba mẹ mong muốn nhìn thấy sau khi ăn xong, em có thể thoải mái đặt chén đũa xuống, không cần nói muốn giúp đỡ rửa bát, không cần phải tự mình làm mọi thứ, không cần phải nói xin lỗi hay cảm ơn.” Chu Thừa Quyết giải thích.
Sầm Tây thắc mắc: “ Như vậy là có ý gì?”
“Kỹ năng sinh tồn càng mạnh mẽ, cách đối nhân xử thế càng hoàn hảo thì càng có nghĩa là em đã phải trải qua rất nhiều đau khổ. Điều này cũng là thứ mà ba mẹ em không muốn nhìn thấy nhất.” Chu Thừa Quyết nói, “ Bọn họ sẽ không bao giờ muốn em phải chịu khổ.”
“Em không muốn nhìn thấy bọn họ như vậy. Ba mẹ em cũng không làm gì sai.” Sầm Tây nhớ lại hình ảnh vừa rồi, “Nhưng em thật sự không biết phải làm thế nào. Em không có kinh nghiệm làm con gái, Chu Thừa Quyết...”
Cô thực sự không có kinh nghiệm làm con gái.
“ Điều em cần làm không phải là suy xét bản thân đã làm tốt hay chưa, mà là chấp nhận mọi thứ bọn họ cho em một cách đương nhiên, thậm chí có thể chủ động yêu cầu bọn họ, chủ động đòi hỏi. Anh nghĩ, bọn họ sẽ rất vui khi thấy em làm vậy.”
“Thật à?” Sầm Tây không khỏi hoài nghi. Điều này rõ ràng không giống với thói quen tư duy của cô.
“Tin anh đi. Mọi tình yêu trên thế gian này đều có nguyên lý tương đối giống nhau .” Chu Thừa Quyết dịu dàng nói, “Anh yêu em, nên anh muốn em đối xử với anh như vậy. Anh nghĩ ba mẹ em cũng sẽ giống như thế.”
“Giống như bây giờ, em không ngần ngại gọi điện thoại cho anh lúc 3 giờ sáng. Anh nhận được cuộc gọi của em, thực sự rất vui.” Chu Thừa Quyết tiếp tục nói, “Nếu lần sau em không cần hỏi liệu có làm phiền anh hay không thì anh nghĩ anh sẽ càng vui hơn.”
“Ừ...” Lời thổ lộ bất ngờ khiến Sầm Tây có chút ngỡ ngàng. Cô ngẩn người một lúc, rồi cảm thấy trong lòng mình dấy lên một chút xấu hổ.
Dù hai người đã ở bên nhau một thời gian không ngắn, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
“ Ngại ngùng sao, bạn gái?” Chu Thừa Quyết cười nhẹ, chọc ghẹo cô.
Bị anh trêu chọc, Sầm Tây cảm thấy mặt mình nóng bừng. Cô chỉ biết đứng dậy khỏi giường, đi ra ngoài ban công phòng ngủ, cố gắng hít thở không khí lạnh để làm dịu đi sự xao xuyến trong lòng.
Ai ngờ vừa ra đến ban công, chưa kịp đứng vững, cô đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của Chu Thừa Quyết từ điện thoại: “Em ra ngoài mà không mang áo khoác à?”
Sầm Tây ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện, thấy Chu Thừa Quyết đang đứng dựa vào ban công đối diện phòng ngủ, một tay cầm điện thoại,nhìn cô chăm chú.
“Anh ra đây từ lúc nào thế?” Sầm Tây ngạc nhiên, giọng cô có chút kinh ngạc.
Hai căn biệt thự giống nhau. Phòng ngủ của bọn họ đối diện nhau, cả ban công cũng vậy.
Hai người chưa từng đối diện nhau ở góc độ như thế này.
“ Trong lúc nói chuyện điện thoại với em.” Chu Thừa Quyết nói, vẫn nhớ đến cái áo ngủ mỏng manh mà cô đang mặc, “Về phòng đi. Lấy áo khoác mặc vào rồi hãy ra ngoài.”
Sầm Tây “Ừ” một tiếng, nghe lời nhanh chóng quay lại phòng, lấy áo khoác rồi đi ra.
“Anh làm gì ở đây vậy?” Sầm Tây hỏi.
“Anh nghĩ em sẽ ra ngoài, nhưng không chắc sẽ gặp được em.” Chu Thừa Quyết cười với cô, “Không ngờ chúng ta lại thật sự ăn ý như vậy.”
Sầm Tây vô thức nhìn vào thời gian trò chuyện trên điện thoại. Lúc này đã trôi qua gần một tiếng kể từ lúc anh nhận cuộc gọi của cô.
Cô cũng không nhận ra, một tiếng lại trôi qua nhanh như vậy, mà Chu Thừa Quyết đã đứng ngoài gió lạnh suốt khoảng thời gian đó.
“Có gì hay mà anh cứ nhìn mãi vậy? Cũng không phải là chưa từng nhìn thấy. Anh đứng lạnh cả tiếng rồi...” Sầm Tây trêu đùa anh, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa chút đau lòng.
“Bạn trai chính thức cũng sắp bị đày vào lãnh cung rồi. Còn không cho người ta nỗ lực tranh thủ chút cơ hội sao?” Anh cười nói.
Đúng vậy, vài ngày nay cô vừa mới trở về nhà mình, quả thật không giống như trước kia, mỗi khi có thời gian rảnh là lại dành cho anh.
Nếu không phải Chu Thừa Quyết bận xong công việc lại tranh thủ thời gian đến thăm cô, thì có lẽ hai người sẽ không gặp được nhau trong một khoảng thời gian.
Nghĩ đến đây, Sầm Tây hiếm khi chủ động nhấc điện thoại, hôn lên màn hình một cái.
Chu Thừa Quyết định nói gì đó, nhưng nghe thấy âm thanh từ bên kia, anh bèn dừng lại, rồi dựa người vào lan can ban công, đứng thẳng người: “Vừa rồi em làm gì vậy?”
Sau khi làm xong, Sầm Tây vội vàng thu tay lại: “Không làm gì cả...”
“ Anh không để ý, vừa rồi không tính. Làm lại đi.” Chu Thừa Quyết lại tiếp tục, “ Âm thanh phải lớn hơn chút .”
“Anh có tật xấu gì vậy?.” Sầm Tây không nhịn được mà cười.
“Em mau đi khóa cửa phòng ngủ lại, đừng để mẹ em vào.” Chu Thừa Quyết lại nói.
Sầm Tây ngơ ngác: “Làm gì?”
Chu Thừa Quyết cười tươi không đứng đắn: “Bây giờ anh sẽ trèo ban công qua tìm em, làm một chút chuyện mà sinh viên nên làm.”
“......”
Sầm Tây bất giác c*n m** d***: “Chuyện gì mà sinh viên nên làm?”
“Em không biết sao?” Chu Thừa Quyết nhìn thẳng vào cô, ánh mắt đầy tính xâm lược và chiếm hữu.
Tim Sầm Tây đập nhanh, cô cố ý đánh trống lảng : “Thi lên thạc sĩ à?”
“......” Chu Thừa Quyết bị cô chọc cười.
Hai người đứng ở ban công, trò chuyện thêm một lúc, sau đó nghe thấy tiếng Uông Nguyệt đẩy cửa.
Sầm Tây nói chuyện xong liền cúp máy, quay vào phòng.
“Sao con lại tỉnh dậy?” Uông Nguyệt quan tâm hỏi.
Sầm Tây không muốn để Uông Nguyệt biết mình vừa nhìn thấy cảnh ba mẹ khóc, liền thuận miệng nói: “ Con đi toilet một chút.”
Rõ ràng Uông Nguyệt có chút tự trách vì rời khỏi cô giữa đêm. Sầm Tây nhanh chóng nhận ra cảm xúc của mẹ, nhớ lại lời Chu Thừa Quyết vừa nói “Thản nhiên nhận lấy, chủ động yêu cầu,” cô quyết định thử một lần.
Sầm Tây đi đến gần Uông Nguyệt, ôm lấy tay mẹ, hiếm khi làm nũng: “Mẹ, hình như con hơi đói. Con muốn ăn một tô mì nóng...”
Không thể không nói, khi Sầm Tây nói ra yêu cầu này, cô vẫn cảm thấy hơi lo lắng, sợ bị từ chối, sợ bị trách móc.
Nhưng đúng như lời Chu Thừa Quyết nói, ngay lập tức, trên mặt Uông Nguyệt xuất hiện một nụ cười hài lòng, thậm chí còn có vẻ ngạc nhiên: “Mẹ sẽ nấu cho con ăn. À không đúng, mẹ nấu không ngon đâu. Để mẹ gọi ba con dậy làm cho con.”
Sầm Tây há miệng định nói “Không cần phiền phức như vậy,” nhưng nhìn thấy nụ cười không thể kìm nén của Uông Nguyệt, cô lập tức ngậm miệng lại. Thay vì từ chối, cô nói: “Vậy mẹ bảo ba chiên thêm một quả trứng cho con nhé.”
“Được, được, bảo ba con chiên thêm vài quả cho con ăn thoải mái.” Uông Nguyệt vui vẻ đáp lại.
Ngày hôm sau, hai vợ chồng cùng với Chu Thừa Quyết đưa Sầm Tây đi xem nhà.
Mọi người cùng nhau đi xem vài chỗ. Trình Khải Thiên và Uông Nguyệt chuẩn bị mua cho Sầm Tây một căn biệt thự, nên muốn để cô có thể tự do lựa chọn và cảm nhận không gian, rồi mới quyết định mua.
Sau khi xem xong vài nơi, Sầm Tây nghe theo lời Chu Thừa Quyết, không khách sáo với bọn họ nữa mà nghiêm túc chọn lựa. Cô chỉ do dự giữa hai căn biệt thự, cuối cùng chọn căn không có hồ bơi gia đình, vì lo sẽ gợi lại một số ký ức không vui trong lòng Chu Thừa Quyết.
Chu Thừa Quyết đứng bên cạnh, nhận ra cô thật sự thích căn có hồ bơi kia hơn, bèn lên tiếng: “Chọn cái mình thích là được.”
Sầm Tây mỉm cười đáp: “Em rất thích căn này.”
“Vậy thì chọn nó đi.” Chu Thừa Quyết không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ thu lại thông tin của căn biệt thự còn lại vào trong tay.
Việc mua nhà chẳng phải là vấn đề gì lớn đối với Trình Khải Thiên và Uông Nguyệt, chỉ cần chuyển khoản và làm thủ tục sang tên là xong. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Mỗi ngày sau khi về nhà, Uông Nguyệt đều sẽ vào phòng của Sầm Tây, ở cùng cô một lúc trước khi ngủ.
Từ trước đến nay hai người vẫn thường xuyên ngủ chung, giờ đây lại là mẹ con nên chuyện này không có gì lạ cả.
Nhưng Sầm Tây không biết rằng, dù ban ngày Uông Nguyệt vẫn cứ là quý bà trưởng thành, giỏi giang như mọi khi, nhưng thực ra có những đêm, bà ấy không ngủ được.
Vào những lúc tỉnh giấc giữa đêm, Sầm Tây sẽ mơ màng cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng mình, thỉnh thoảng còn dịu dàng vén lại những sợi tóc rối trên trán cô.
Đó là sự quan tâm của mẹ mà trước kia cô chỉ có thể tưởng tượng ra. Nhưng giờ đây, cuối cùng cô cũng đã cảm nhận được.
Vài ngày sau, vào lúc nửa đêm, khi Sầm Tây tỉnh dậy đi vệ sinh, cô nhận ra Uông Nguyệt không còn nằm bên cạnh. Cô khẽ bước ra khỏi phòng. Ánh sáng mờ mờ từ ngoài hành lang dẫn đường cho cô tìm đến phòng khách.
Cuối cùng, trong màn đêm, cô phát hiện Uông Nguyệt và Trình Khải Thiên đang đứng cạnh nhau trên ban công, không nói một lời, chỉ lặng lẽ an ủi và vỗ về nhau, lặng lẽ rơi nước mắt.
Đó là lần đầu tiên Sầm Tây thấy hai người bộc lộ cảm xúc như vậy, một sự xúc động mà cô chưa từng thấy ở bọn họ.
Sầm Tây không muốn làm phiền ba mẹ, nhẹ nhàng quay lại phòng mình, lấy điện thoại ra. Mặc dù đã khuya, cũng gần nửa đêm, nhưng cô vẫn không thể đợi được mà lập tức nhắn tin cho Chu Thừa Quyết, hỏi anh đã ngủ chưa.
Vào lúc 3 giờ sáng, hầu hết mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, Sầm Tây cũng không kỳ vọng Chu Thừa Quyết sẽ trả lời ngay lập tức. Sau khi gửi tin nhắn xong, cô định tắt điện thoại rồi đặt lại lên đầu giường, nhưng không ngờ Chu Thừa Quyết gọi lại ngay lập tức.
Giọng anh trầm khàn, rõ ràng là vừa mới tỉnh ngủ: "Có chuyện gì vậy?"
"Em có làm phiền anh không?" Sầm Tây ôm điện thoại, tựa đầu vào giường.
"Không có." Bên phía Chu Thừa Quyết nhanh chóng phát ra tiếng động, như thể anh vừa mới rời giường đứng dậy, "Sao thế? Không ngủ được à?"
Sầm Tây trả lời một câu không phải, rồi sau đó kể lại cho anh nghe những gì mình vừa nhìn thấy, do dự hỏi: “Liệu bọn họ có cảm thấy... hiện tại thế này có chút không hài lòng với em không?”
Sầm Tây có chút hoang mang. Vừa nói xong, cô cảm thấy trong lòng mình trống rỗng: “Liệu em có quá khác biệt với những gì mà bọn họ mong muốn ở một đứa con gái...”
Dù sao cô chưa từng nghĩ tới cha mẹ ruột của mình lại là những người như thế này. Trước đây cô luôn cho rằng đây là một giấc mơ không thể với tới.
Còn hai người họ có từng mong mỏi và hình dung về đứa con gái này không? Có lẽ bọn họ không thể ngờ được rằng, sau khi tìm lại được con gái lại chỉ là một người như cô thế này.
Sầm Tây cảm thấy rất bi quan. Đây là thói quen mà cô đã hình thành trong suốt nhiều năm qua. Càng bi quan thì càng ít hy vọng, ít hy vọng sẽ bớt thất vọng. Đây là cơ chế tự bảo vệ của chính cô.
“Ngốc à, khả năng lý giải của em thế này mà sao hồi trước thi văn lại được điểm cao như vậy? Anh sắp không phục rồi đấy.” Chu Thừa Quyết cố tình trêu chọc cô.
Sầm Tây hơi xấu hổ, cong môi cười: “Em thật sự không biết làm con gái thì phải làm như thế nào mới tốt ...”
Cô thật sự không có chút kinh nghiệm nào ở phương diện này.
“Em đã xuất sắc hơn bạn bè cùng trang lứa rất nhiều rồi, thậm chí có thể nói tổ tiên hiển linh phù hộ. Còn đối với ba mẹ em, thì chỉ cần em khỏe mạnh, bình an quay về, đó đã là một ân huệ lớn nhất rồi.” Chu Thừa Quyết nói, “Cảm giác tự trách, áy náy, đều giống như một ngọn núi lớn đè lên ba mẹ em. Bọn họ không thể hiện ra bên ngoài vì không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của em, không muốn em cảm thấy không được tự nhiên trong căn nhà này. Ba mẹ nuôi sợ em sẽ lo lắng cho bọn họ. Thực ra, bọn họ yêu thương em hơn em tưởng tượng nhiều.”
“Hãy tự tin lên! Sầm Tây trước kia nói sẽ tặng cho lão Diêu hai vị thủ khoa đi đâu rồi?” Chu Thừa Quyết trêu cô.
“Thực ra, bọn họ không hy vọng thấy em còn nhỏ tuổi mà đã thành công vang dội đâu. Anh nghĩ, có lẽ ba mẹ mong muốn nhìn thấy sau khi ăn xong, em có thể thoải mái đặt chén đũa xuống, không cần nói muốn giúp đỡ rửa bát, không cần phải tự mình làm mọi thứ, không cần phải nói xin lỗi hay cảm ơn.” Chu Thừa Quyết giải thích.
Sầm Tây thắc mắc: “ Như vậy là có ý gì?”
“Kỹ năng sinh tồn càng mạnh mẽ, cách đối nhân xử thế càng hoàn hảo thì càng có nghĩa là em đã phải trải qua rất nhiều đau khổ. Điều này cũng là thứ mà ba mẹ em không muốn nhìn thấy nhất.” Chu Thừa Quyết nói, “ Bọn họ sẽ không bao giờ muốn em phải chịu khổ.”
“Em không muốn nhìn thấy bọn họ như vậy. Ba mẹ em cũng không làm gì sai.” Sầm Tây nhớ lại hình ảnh vừa rồi, “Nhưng em thật sự không biết phải làm thế nào. Em không có kinh nghiệm làm con gái, Chu Thừa Quyết...”
Cô thực sự không có kinh nghiệm làm con gái.
“ Điều em cần làm không phải là suy xét bản thân đã làm tốt hay chưa, mà là chấp nhận mọi thứ bọn họ cho em một cách đương nhiên, thậm chí có thể chủ động yêu cầu bọn họ, chủ động đòi hỏi. Anh nghĩ, bọn họ sẽ rất vui khi thấy em làm vậy.”
“Thật à?” Sầm Tây không khỏi hoài nghi. Điều này rõ ràng không giống với thói quen tư duy của cô.
“Tin anh đi. Mọi tình yêu trên thế gian này đều có nguyên lý tương đối giống nhau .” Chu Thừa Quyết dịu dàng nói, “Anh yêu em, nên anh muốn em đối xử với anh như vậy. Anh nghĩ ba mẹ em cũng sẽ giống như thế.”
“Giống như bây giờ, em không ngần ngại gọi điện thoại cho anh lúc 3 giờ sáng. Anh nhận được cuộc gọi của em, thực sự rất vui.” Chu Thừa Quyết tiếp tục nói, “Nếu lần sau em không cần hỏi liệu có làm phiền anh hay không thì anh nghĩ anh sẽ càng vui hơn.”
“Ừ...” Lời thổ lộ bất ngờ khiến Sầm Tây có chút ngỡ ngàng. Cô ngẩn người một lúc, rồi cảm thấy trong lòng mình dấy lên một chút xấu hổ.
Dù hai người đã ở bên nhau một thời gian không ngắn, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
“ Ngại ngùng sao, bạn gái?” Chu Thừa Quyết cười nhẹ, chọc ghẹo cô.
Bị anh trêu chọc, Sầm Tây cảm thấy mặt mình nóng bừng. Cô chỉ biết đứng dậy khỏi giường, đi ra ngoài ban công phòng ngủ, cố gắng hít thở không khí lạnh để làm dịu đi sự xao xuyến trong lòng.
Ai ngờ vừa ra đến ban công, chưa kịp đứng vững, cô đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của Chu Thừa Quyết từ điện thoại: “Em ra ngoài mà không mang áo khoác à?”
Sầm Tây ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện, thấy Chu Thừa Quyết đang đứng dựa vào ban công đối diện phòng ngủ, một tay cầm điện thoại,nhìn cô chăm chú.
“Anh ra đây từ lúc nào thế?” Sầm Tây ngạc nhiên, giọng cô có chút kinh ngạc.
Hai căn biệt thự giống nhau. Phòng ngủ của bọn họ đối diện nhau, cả ban công cũng vậy.
Hai người chưa từng đối diện nhau ở góc độ như thế này.
“ Trong lúc nói chuyện điện thoại với em.” Chu Thừa Quyết nói, vẫn nhớ đến cái áo ngủ mỏng manh mà cô đang mặc, “Về phòng đi. Lấy áo khoác mặc vào rồi hãy ra ngoài.”
Sầm Tây “Ừ” một tiếng, nghe lời nhanh chóng quay lại phòng, lấy áo khoác rồi đi ra.
“Anh làm gì ở đây vậy?” Sầm Tây hỏi.
“Anh nghĩ em sẽ ra ngoài, nhưng không chắc sẽ gặp được em.” Chu Thừa Quyết cười với cô, “Không ngờ chúng ta lại thật sự ăn ý như vậy.”
Sầm Tây vô thức nhìn vào thời gian trò chuyện trên điện thoại. Lúc này đã trôi qua gần một tiếng kể từ lúc anh nhận cuộc gọi của cô.
Cô cũng không nhận ra, một tiếng lại trôi qua nhanh như vậy, mà Chu Thừa Quyết đã đứng ngoài gió lạnh suốt khoảng thời gian đó.
“Có gì hay mà anh cứ nhìn mãi vậy? Cũng không phải là chưa từng nhìn thấy. Anh đứng lạnh cả tiếng rồi...” Sầm Tây trêu đùa anh, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa chút đau lòng.
“Bạn trai chính thức cũng sắp bị đày vào lãnh cung rồi. Còn không cho người ta nỗ lực tranh thủ chút cơ hội sao?” Anh cười nói.
Đúng vậy, vài ngày nay cô vừa mới trở về nhà mình, quả thật không giống như trước kia, mỗi khi có thời gian rảnh là lại dành cho anh.
Nếu không phải Chu Thừa Quyết bận xong công việc lại tranh thủ thời gian đến thăm cô, thì có lẽ hai người sẽ không gặp được nhau trong một khoảng thời gian.
Nghĩ đến đây, Sầm Tây hiếm khi chủ động nhấc điện thoại, hôn lên màn hình một cái.
Chu Thừa Quyết định nói gì đó, nhưng nghe thấy âm thanh từ bên kia, anh bèn dừng lại, rồi dựa người vào lan can ban công, đứng thẳng người: “Vừa rồi em làm gì vậy?”
Sau khi làm xong, Sầm Tây vội vàng thu tay lại: “Không làm gì cả...”
“ Anh không để ý, vừa rồi không tính. Làm lại đi.” Chu Thừa Quyết lại tiếp tục, “ Âm thanh phải lớn hơn chút .”
“Anh có tật xấu gì vậy?.” Sầm Tây không nhịn được mà cười.
“Em mau đi khóa cửa phòng ngủ lại, đừng để mẹ em vào.” Chu Thừa Quyết lại nói.
Sầm Tây ngơ ngác: “Làm gì?”
Chu Thừa Quyết cười tươi không đứng đắn: “Bây giờ anh sẽ trèo ban công qua tìm em, làm một chút chuyện mà sinh viên nên làm.”
“......”
Sầm Tây bất giác c*n m** d***: “Chuyện gì mà sinh viên nên làm?”
“Em không biết sao?” Chu Thừa Quyết nhìn thẳng vào cô, ánh mắt đầy tính xâm lược và chiếm hữu.
Tim Sầm Tây đập nhanh, cô cố ý đánh trống lảng : “Thi lên thạc sĩ à?”
“......” Chu Thừa Quyết bị cô chọc cười.
Hai người đứng ở ban công, trò chuyện thêm một lúc, sau đó nghe thấy tiếng Uông Nguyệt đẩy cửa.
Sầm Tây nói chuyện xong liền cúp máy, quay vào phòng.
“Sao con lại tỉnh dậy?” Uông Nguyệt quan tâm hỏi.
Sầm Tây không muốn để Uông Nguyệt biết mình vừa nhìn thấy cảnh ba mẹ khóc, liền thuận miệng nói: “ Con đi toilet một chút.”
Rõ ràng Uông Nguyệt có chút tự trách vì rời khỏi cô giữa đêm. Sầm Tây nhanh chóng nhận ra cảm xúc của mẹ, nhớ lại lời Chu Thừa Quyết vừa nói “Thản nhiên nhận lấy, chủ động yêu cầu,” cô quyết định thử một lần.
Sầm Tây đi đến gần Uông Nguyệt, ôm lấy tay mẹ, hiếm khi làm nũng: “Mẹ, hình như con hơi đói. Con muốn ăn một tô mì nóng...”
Không thể không nói, khi Sầm Tây nói ra yêu cầu này, cô vẫn cảm thấy hơi lo lắng, sợ bị từ chối, sợ bị trách móc.
Nhưng đúng như lời Chu Thừa Quyết nói, ngay lập tức, trên mặt Uông Nguyệt xuất hiện một nụ cười hài lòng, thậm chí còn có vẻ ngạc nhiên: “Mẹ sẽ nấu cho con ăn. À không đúng, mẹ nấu không ngon đâu. Để mẹ gọi ba con dậy làm cho con.”
Sầm Tây há miệng định nói “Không cần phiền phức như vậy,” nhưng nhìn thấy nụ cười không thể kìm nén của Uông Nguyệt, cô lập tức ngậm miệng lại. Thay vì từ chối, cô nói: “Vậy mẹ bảo ba chiên thêm một quả trứng cho con nhé.”
“Được, được, bảo ba con chiên thêm vài quả cho con ăn thoải mái.” Uông Nguyệt vui vẻ đáp lại.
Ngày hôm sau, hai vợ chồng cùng với Chu Thừa Quyết đưa Sầm Tây đi xem nhà.
Mọi người cùng nhau đi xem vài chỗ. Trình Khải Thiên và Uông Nguyệt chuẩn bị mua cho Sầm Tây một căn biệt thự, nên muốn để cô có thể tự do lựa chọn và cảm nhận không gian, rồi mới quyết định mua.
Sau khi xem xong vài nơi, Sầm Tây nghe theo lời Chu Thừa Quyết, không khách sáo với bọn họ nữa mà nghiêm túc chọn lựa. Cô chỉ do dự giữa hai căn biệt thự, cuối cùng chọn căn không có hồ bơi gia đình, vì lo sẽ gợi lại một số ký ức không vui trong lòng Chu Thừa Quyết.
Chu Thừa Quyết đứng bên cạnh, nhận ra cô thật sự thích căn có hồ bơi kia hơn, bèn lên tiếng: “Chọn cái mình thích là được.”
Sầm Tây mỉm cười đáp: “Em rất thích căn này.”
“Vậy thì chọn nó đi.” Chu Thừa Quyết không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ thu lại thông tin của căn biệt thự còn lại vào trong tay.
Việc mua nhà chẳng phải là vấn đề gì lớn đối với Trình Khải Thiên và Uông Nguyệt, chỉ cần chuyển khoản và làm thủ tục sang tên là xong. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 120
10.0/10 từ 44 lượt.