Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 108
Sau một lúc được anh dỗ dành, cuối cùng Sầm Tây cũng bắt đầu cảm thấy ngượng.
Cô lúng túng quấn chăn, rút khỏi vòng tay của anh, rồi lăn vài vòng quay mặt vào tường, co người lại như một con mèo nhỏ tránh né.Chu Thừa Quyết nhìn bóng lưng cô, thấy buồn cười không chịu được. Anh đưa tay chạm vào má cô, liền bị cô đẩy ra. Sầm Tây vẫn không chịu quay đầu lại.
“Em làm gì thế?” Anh khẽ cười, giọng trầm thấp vang bên tai cô.
Trong chăn, mãi một lúc sau mới vang lên tiếng cô nghẹn ngào đáp lại: “Không có gì hết.”
Chu Thừa Quyết cứ thế ngồi bên mép giường, không có ý định rời đi. Trong không gian tĩnh lặng, cuối cùng Sầm Tây cũng chịu mở miệng hỏi, nhưng vẫn quay lưng về phía anh: “Nửa đêm rồi anh còn chưa ngủ, là đang làm gì vậy?”
“Có vài việc cần xử lý một chút.” Anh trả lời qua loa, sợ cô lo lắng.
“ Tăng ca ?” Sầm Tây hỏi tiếp.
“Ừm...” Anh trả lời uể oải, không để tâm mấy.
Ngay khoảnh khắc anh vừa dứt lời, Sầm Tây liền lăn thêm mấy vòng, rúc lại gần anh, khẽ nắm lấy tay anh: “Vậy thì anh mau làm đi, xử lý xong sớm rồi còn nghỉ ngơi.”
Cả hai đều là học sinh giỏi, nên hiểu rõ nhau. Cô biết trong lòng anh có một loại quyết tâm và kỷ luật ăn sâu vào máu, giống như chính cô cũng từng nhiều đêm thức trắng vì công việc. Dù đau lòng cho anh, nhưng cô cũng không ngốc đến mức bắt anh bỏ lại hết công việc để nghỉ ngơi.
Chu Thừa Quyết khẽ gật đầu, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ lên má cô như trấn an, sau đó chỉnh lại chăn cho cô rồi mới đứng dậy trở lại bàn làm việc.
Lúc này Sầm Tây đã tỉnh hẳn, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, không dám nghĩ lại chuyện điên rồ vừa rồi. Càng nghĩ đến những lời ngọt ngào anh thì thầm bên tai, mặt cô lại càng đỏ bừng như sắp bốc cháy.
Cô xấu hổ đến không chịu được, vội bật dậy xuống giường đi rửa mặt, vừa để làm dịu lại cảm xúc, vừa tiện xóa sạch những dấu vết nước mắt khi nãy cô khóc trong lòng anh.
Nghe có tiếng động sau lưng, Chu Thừa Quyết đang gõ bàn phím liền ngoảnh đầu nhìn lại: “Em đi vệ sinh à?”
“Ừ, rửa mặt luôn.” Sầm Tây làm như không có gì, liếc nhìn anh, “Anh tập trung làm việc đi, khuya rồi.”
Chu Thừa Quyết bị giọng điệu nghiêm túc của cô chọc cười: “Nghiêm khắc quá đi.”
Nói rồi, anh quay trở lại đối diện với máy tính. Dù đây là phòng ngủ mà Sầm Tây đã sống hơn bốn năm, cô quen thuộc với nơi này hơn ai hết, nhưng không hiểu sao anh vẫn thấy không yên tâm khi cô một mình mò mẫm đi ra ban công vào ban đêm. Anh lặng lẽ quay đầu nhìn theo cô hai lần, tay này gõ bàn phím, tay kia bật đèn pin điện thoại chiếu theo hướng cô đi, như muốn soi sáng đường cho cô.
Sau khi rửa mặt xong, Sầm Tây đã bình tĩnh hơn nhiều. Cô không nghĩ linh tinh nữa, đi đến bàn nhỏ, pha một ly nước táo đỏ ấm rồi đặt trước mặt Chu Thừa Quyết.
“Anh làm xong thì mau đi ngủ đi. Không cho phép uống cà phê hay trà nữa.” Cô đặt ly nước xuống, rồi tự nhiên đưa tay xoa bóp nhẹ phần vai và cổ của anh mấy cái.
Chu Thừa Quyết đang gõ bàn phím, khựng lại đôi chút, giọng nói mang theo vẻ ngạc nhiên và không giấu được sự sung sướng:
“ Tăng ca còn được đãi ngộ như thế này à?”
“ Anh làm việc đi. Đừng có nói linh tinh.” Cô bật cười, vừa thẹn vừa bực.
“Được rồi được rồi.” Chu Thừa Quyết khẽ cười, nhưng vẫn vươn tay nắm lấy mu bàn tay cô đang xoa vai cho mình, nhẹ nhàng vỗ hai cái, “Em đừng lo, đi ngủ trước đi. Anh cũng sắp xong rồi.”
“Vậy em đợi anh một chút.”
“Ngủ đi.”
Thấy Sầm Tây không trả lời, Chu Thừa Quyết liền chẳng nghiêm túc được bao lâu mà trêu thêm một câu: “Nhìn em thế này, anh rất dễ lơ là công việc, chỉ muốn làm việc khác.”
“……”
Cô gái nhỏ chỉ biết chui sâu hơn vào trong chăn, trốn đi như con mèo con chui về ổ.
Cũng không rõ là do ly nước táo đỏ đơn giản kia phát huy tác dụng, hay là nhờ mấy cái xoa vai dịu dàng của cô mà anh tỉnh táo hơn, hoặc là bỗng nhiên nhận ra phía sau còn có người đang đợi mình… Tóm lại, đêm đó, hiệu suất làm việc của Chu Thừa Quyết bỗng tăng lên thấy rõ. Không bao lâu sau, mọi việc còn dang dở trong ngày đã được anh giải quyết gọn gàng đâu vào đấy.
Tắt máy tính, quay lại bên giường, anh phát hiện cô gái nhỏ này vẫn chưa ngủ, nhưng khi anh vừa đến gần thì cô lại nhắm mắt giả vờ say giấc.
Chu Thừa Quyết khẽ cười, không vạch trần cô, chỉ nằm xuống bên cạnh, kéo cô vào lòng, rồi nhẹ giọng nói bên tai: “Đợi anh lâu chưa, bảo bối?”
Khi cảm nhận được cơ thể cô khẽ cứng lại vì câu nói ấy, anh cười khẽ, có chút gian tà.
Sau nửa đêm, hai người ngủ rất ngon và yên bình.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời mới hắt qua rèm cửa sổ, Chu Thừa Quyết đã dậy sớm hơn Sầm Tây. Anh tiện tay tắt báo thức mà cô đã cài, rồi hôn lên trán cô từng chút một để gọi cô dậy.
Sầm Tây mở mắt ra liền thấy khuôn mặt anh gần trong gang tấc.
Cô vẫn chưa quen với kiểu thân mật thế này.
Tim đập rộn lên, nhưng cô vẫn cố nhịn.
Cô vùi mặt vào ngực anh, không nhìn anh cũng không cho anh nhìn mình, lí nhí nói: “Anh sắp đi rồi à?”
“Ừ.” – Chu Thừa Quyết hôn l*n đ*nh đầu cô, giọng còn hơi khàn vì mới tỉnh – “Muốn tranh thủ ghé công ty trước giờ cơm.”
“Không nỡ sao?” – Chưa đợi cô trả lời, anh đã chủ động gợi ý – “Nói gì đó dễ nghe đi.”
Sầm Tây bật cười: “Em không nỡ xa anh.”
Chu Thừa Quyết hài lòng, đứng dậy thay quần áo. Thấy cô cũng định dậy theo, anh lại kéo chăn đắp lại cho cô: “Không cần tiễn anh, ngủ thêm chút nữa đi.”
“Em cũng dậy luôn.” – Sầm Tây bình tĩnh nói.
Chu Thừa Quyết không giấu được nụ cười, nhướng mày hỏi: “Thật sự không nỡ xa anh à?”
Sầm Tây cũng cong môi cười, rất phối hợp đáp: “Ừm.”
“Vậy anh khỏi đi làm luôn nhé?”
Anh đùa một câu nhưng tay vẫn nhanh nhẹn cài cúc áo, thay đồ xong liền xách hành lý rời khỏi phòng.
Cuối cùng, anh vẫn không nỡ bắt Sầm Tây không được tiễn mình, nên vẫn để cô đưa anh ra cửa.
Không lâu sau khi anh đi, điện thoại của Sầm Tây để ở đầu giường rung lên mấy cái.
Lúc đó cô vẫn còn ôm cái gối mà tối qua Chu Thừa Quyết nằm ngủ, lười nhác chui vào trong chăn. Nghe tiếng báo tin nhắn, cô lấy điện thoại ra xem.
Tin nhắn đến từ Chu Thừa Quyết:
zcj:
Vừa ra khỏi phòng em đã gặp người quen.
Mẹ nuôi anh đến.
Nhưng chắc cũng không có gì to tát đâu. Có lẽ mẹ cũng đoán được chuyện của tụi mình từ lâu rồi.
Đừng xấu hổ, chúng ta đâu phải học sinh cấp ba nữa.
Nếu anh không nói gì thì thôi, Sầm Tây còn thấy chẳng có gì to tát. Nhưng chính vì anh nói kiểu “cái gì cũng được”, nên cô lại bỗng thấy chột dạ.
Rõ ràng tối qua bọn họ chẳng làm gì quá đáng, mà bị anh nói cứ như có gì đó rồi vậy.
Sầm Tây đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng.
Cô luôn có cảm giác đặc biệt với Uông Nguyệt.
Không giống như Giang Lan Y luôn bảo vệ và cổ vũ cô vô điều kiện, không giống như dì út âm thầm giúp đỡ trong khả năng của mình và không can thiệp quá sâu vào chuyện của cô.
Cô từng nhận được rất nhiều sự giúp đỡ, nhưng với Uông Nguyệt, khi bà ấy chính thức bước vào cuộc đời cô, thì khoảng cách giữa hai người đã nhanh chóng được xóa bỏ.
Uông Nguyệt cũng thường khen cô. Nhưng nếu cô có sai sót, bà ấy cũng không ngần ngại chỉ ra, còn dẫn dắt cô đưa ra quyết định chín chắn hơn, học cách xử lý mọi việc một cách trưởng thành hơn.
Vừa sẵn sàng khen ngợi, cũng không ngại thẳng thắn phê bình, hoàn toàn không sợ rằng sự nghiêm khắc ấy sẽ làm tổn thương mối quan hệ giữa hai người.
Từ nhỏ đến lớn, Sầm Tây gần như phải tự mình dò đường qua sông, chưa từng có ai thực sự dạy bảo hay dẫn dắt cô đi đúng hướng. Có được ngày hôm nay, cô đã phải cố gắng đến mức tận lực.
Thế nên, sau khi gặp Uông Nguyệt, những chật vật trước kia của cô dần vơi bớt.
Không chỉ là dạy cô, Uông Nguyệt còn sẵn lòng chia sẻ những kinh nghiệm nhỏ trong cuộc sống, cùng cô nói về lý tưởng, ước mơ và những điều muốn phấn đấu cho tương lai.
Hiểu được cách nghĩ của cô, bà ấy sẽ không ngại đưa ra lời khuyên, bàn bạc cùng cô, giúp cô lên kế hoạch cụ thể cho vài năm tới.
Thậm chí, khi cần thiết, bà ấy còn sẵn sàng chia sẻ các mối quan hệ, tài nguyên của bản thân để mở đường cho cô.
Trong hành trình trưởng thành của mình, Sầm Tây chưa từng thấy có ai đóng vai trò như vậy. Vì vậy, cảm giác của cô dành cho Uông Nguyệt rất phức tạp, vừa xa lạ, vừa không dứt được sự ỷ lại, lại có chút lo lắng sợ rằng mình sẽ vượt quá giới hạn.
Hai người từng cùng nhau nói về tương lai, có những mục tiêu rõ ràng cần hoàn thành.
Cô biết mình có rất nhiều việc cần làm.
Nên giờ đây, ở độ tuổi này, cô đột nhiên dùng thời gian và tinh lực của mình vào mối tình với một chàng trai…
Cô lo không biết có khiến Uông Nguyệt luôn đặt kỳ vọng vào cô thất vọng hay không?
Ngay khoảnh khắc ấy, cô bất chợt hiểu được vì sao trước kia, Tưởng Ý Thù lại bất chấp tất cả để giành phần thắng trong cuộc thi chạy bộ ấy, rồi sau đó quay lại nói với cô: “Ba mẹ đặt quá nhiều kỳ vọng vào tôi, nên tôi buộc phải thắng.”
Trước đây, Sầm Tây từng âm thầm ghen tị với Tưởng Ý Thù. Dù áp lực của cô ấy rất lớn, nhưng ít nhất còn có cha mẹ kỳ vọng, được yêu thương, được chờ mong. Cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau đớn đó, cả đời Sầm Tây cũng chưa từng được trải qua.
Nhưng hơn bốn năm trôi qua, dường như cô cũng lén nếm thử được một chút cảm giác đó.
Chỉ là, áp lực cô phải chịu còn lớn hơn nhiều so với Tưởng Ý Thù. Dù sao Tưởng Ý Thù cũng chỉ phải đối mặt với cha mẹ ruột. Cô ấy luôn sợ khiến bọn họ thất vọng, nhưng cha mẹ cô ấy vẫn chưa từng thực sự bỏ rơi cô ấy.
Còn Sầm Tây thì khác. Cô đã bị bỏ rơi quá nhiều lần, sai một bước thôi cũng chẳng có cơ hội sửa lại. Cuộc đời cô không cho phép cô mắc lỗi. Chỉ cần hơi sơ suất một chút, cô rất có thể sẽ lại bị vứt bỏ thêm một lần nữa.
Vậy mà lúc này, cô lại bắt đầu có lòng tham, vừa không muốn khiến ai thất vọng, lại không nỡ buông tay Chu Thừa Quyết.
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên từ xa, càng lúc càng gần. Tim Sầm Tây đập ngày càng nhanh, gần như mất kiểm soát.
Đến cả áo ngủ cũng chưa kịp thay, tiếng gõ cửa đã vang lên—là Uông Nguyệt.
Cửa vừa mở, Sầm Tây cúi đầu, như một đứa trẻ phạm lỗi đang chờ bị phán tội. Trong lòng cô là một mảnh hỗn loạn tuyệt vọng.
Một giây sau, tiếng cười nhẹ vang lên:
Rõ ràng là Giang Lan Y nhờ bà ấy giúp, bà ấy cũng từng nghe sơ qua chuyện hồi cấp ba của Chu Thừa Quyết. Uông Nguyệt dẫn dắt Sầm Tây suốt hơn bốn năm, vậy mà lại không nối được hai đứa lại với nhau.
“Sau đó dì ngồi tám chuyện với dì Giang của con cả đêm, khóc đến đỏ cả mắt. Nhưng giờ mọi chuyện tốt rồi là được.”
Sầm Tây không ngờ mọi thứ lại được hóa giải nhẹ nhàng như vậy. Những điều cô sợ hãi, trốn tránh, cuối cùng cũng không xảy ra. Cô thở phào, đứng yên tại chỗ như chưa kịp hoàn hồn.
Trong khi đó, Uông Nguyệt lại vô cùng thoải mái, đi thẳng ra khu bếp nhỏ ngoài ban công, vừa đi vừa hỏi: “Con đun nước chưa? Dì khát khô cả cổ. Trên xe chỉ có một chai nước ngọt, càng uống càng khát, phải uống chút nước lọc mới đỡ.”
“ Dạ, có… nhưng cái đó con uống rồi—” Sầm Tây định nhắc.
“Không sao.”
Cô còn chưa nói hết, Uông Nguyệt đã cầm lấy chiếc cốc sứ màu hồng nhạt mà cô vừa uống dở.
Nhìn có vẻ bà ấy thực sự rất khát, một hơi uống cạn luôn phần nước còn lại, sau đó đặt cốc xuống, nghiêng đầu nhìn Sầm Tây:
“Đi thôi, xuống dưới lầu. Dì mang theo đồ ăn ngon, cùng xuống lấy.”
“…Được ạ.”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh