Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 109

201@-

Hai ngày hoạt động công ích nhanh chóng khép lại trọn vẹn.


 


Trời đẹp được đúng hai hôm, đến đêm bế mạc thì trời bắt đầu mưa như trút nước, như thể ông trời cố dồn hết hai ngày mưa lại đổ xuống cùng một lúc.


 


Ngày hôm sau Sầm Tây còn có tiết học, nên từ chối ý định đến đón của Chu Thừa Quyết.


Ban đầu cô định buổi tối đi nhờ xe của Uông Nguyệt để về Nam Gia. Nhưng trận mưa lớn đã giữ chân cô lại. Mưa quá lớn, không nhìn thấy đường phía trước, hầu hết các tình nguyện viên đều bị kẹt lại trên đỉnh ngọn núi nhỏ này.


 


Mọi người đành xách hành lý quay trở lại phòng nghỉ.


 


Trên đỉnh núi ngoài khu nhà của trường Tiểu học Hy Vọng thì không có hàng quán hay tiệm cơm nào, càng không thể đặt cơm hộp. Chỗ duy nhất có thể ăn uống là nhà ăn của trường.


 


Sầm Tây ăn qua loa vài miếng rồi trở về phòng, bật máy tính định viết tiếp bản thảo.


 


Trước khi viết, cô sực nhớ có vài email cần kiểm tra, nhưng mấy hôm vừa rồi bận rộn lại quên mất.


 


Cô nhanh chóng mở hộp thư ra.


 


Mấy ngày không kiểm tra, số thư chưa đọc khá nhiều. Sầm Tây lướt qua một lượt, nội dung phần lớn vẫn quen thuộc như mọi khi. Cô chuẩn bị xử lý hết trong một lần, thì ánh mắt bỗng dừng lại trước một địa chỉ email lạ lẫm…


 


 


Trước đây cô chưa từng gửi bản thảo cho tài khoản đó, hai bên cũng chưa từng hợp tác lần nào.


 


Thế nhưng, tiêu đề của email lại khiến tim cô đập nhanh hơn một nhịp.


 


Sầm Tây vội vàng mở ra, cẩn thận đọc kỹ nội dung.


 


Đó là một lời đề nghị chuyển thể bản quyền từ một công ty lớn trong ngành giải trí. Công ty này là cái tên nổi tiếng trong giới xuất bản sách giấy, truyện tranh, hoạt hình… với vô số tác phẩm bán chạy, từng được nhắc đến nhiều lần như là một ông lớn trong giới.


 


Sầm Tây đã nghe danh công ty này từ lâu. Bọn họ không chỉ nổi tiếng mà còn có sức ảnh hưởng cực lớn, đặc biệt ở các sản phẩm dành cho giới trẻ– thanh xuân, ngôn tình, học đường…


 


Và giờ, chính bọn họ lại đang ngỏ lời mời cô xuất bản bản thảo nửa năm trước chỉ từng được đăng online và vẫn đang trong tình trạng viết dở.


 


Trong khoảnh khắc đó, Sầm Tây không thể tin nổi vào mắt mình.


 


Cô vội vã vào trang web chính thức để xác minh lại mọi thông tin, từ địa chỉ email cho đến nội dung thư. Khi chắc chắn không phải lừa đảo, cô không kìm được mà nắm chặt tay, cố gắng kìm nén sự vui sướng đang trào dâng trong lòng.


 


Cô biết, từ trước đến nay công ty này luôn trả phí bản quyền rất cao, lại thường chỉ hợp tác với các tác phẩm nổi tiếng. Nếu lần này mọi chuyện thuận lợi, cô hoàn toàn có thể tự dựa vào chính mình để mua được một căn hộ nhỏ ở Nam Gia. Ở nơi đó không ai có thể đuổi cô đi, một nơi gọi là nhà.


 


Bảy giờ tối, Uông Nguyệt không biết lôi được hai hộp lẩu tự sôi từ đâu ra, kéo Sầm Tây sang phòng mình ăn cùng.



 


Mỗi phòng trong ký túc xá của trường Tiểu học Hy Vọng đều có bố cục giống nhau, nhỏ hẹp, không có bàn ăn riêng. Hai người kê một cái bàn xếp đơn giản xuống đất, lót thêm hai tấm thảm, ngồi đối mặt nhau mà ăn.


 


Vừa ăn được một lúc, Sầm Tây liền kể cho Uông Nguyệt nghe về email cô vừa nhận được.


 


Tuy chuyện còn chưa chắc chắn, tiền cũng chưa vào túi, nhưng cô chưa từng che giấu điều gì với Uông Nguyệt. Từ trước đến nay, cô đều luôn có gì nói nấy.


 


Uông Nguyệt nghe xong liền vui thay cô. Bà ấy ngừng đũa, lập tức lấy điện thoại ra tra thông tin về công ty đó mấy năm gần đây, rồi hài lòng gật đầu:“Được đấy, công ty này không tồi chút nào, mấy năm qua cũng không dính dáng đến kiện tụng hay lùm xùm gì về pháp lý. Có thể yên tâm hợp tác.”.


“Thế con định làm gì với khoản tiền đầu tiên?” – Uông Nguyệt vừa hỏi vừa gắp cho Sầm Tây mấy lát thịt bò ba chỉ.


 


Sầm Tây biết bà ấy đang hỏi gì, nghĩ một lát rồi đáp: “Trước kia không phải con đã nói rồi sao? Nếu kiếm được tiền, thì đầu tiên là dành một phần để mua băng vệ sinh và nhu yếu phẩm cho mấy đứa nhỏ ở trường Tiểu học Hy Vọng.”


 


Uông Nguyệt tán thành gật đầu: “Ừ, mấy thứ đó đúng là thiếu thật, mà cũng không thể chỉ gửi tiền, phải gửi trực tiếp vật phẩm thì mới chắc đến được tay mấy bé gái.”


 


Bà ấy rất có kinh nghiệm nên nhắc nhở đầy thiết thực.


 


Sầm Tây gật gù, lại kể thêm một số kế hoạch từng nói với Uông Nguyệt, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Nếu còn có thể dư ra một chút, con muốn mua một căn hộ nhỏ ở Nam Gia. Không cần đẹp, không cần mới, chỉ cần là căn chung cư đơn nho nhỏ là được.”


 


Chỉ cần nơi đó có thể gọi là nhà, một nơi không ai có thể đuổi cô đi, một mái nhà thật sự thuộc về mình.


 


Uông Nguyệt tiếp tục gật đầu: “Ý tưởng hay đấy. Dựa theo điều kiện bản quyền mà công ty kia thường đưa ra, nguyện vọng này của con cũng không phải quá xa vời.”


 


Sầm Tây khẽ cười cong môi, trong mắt ánh lên sự kiên định.


 


“Chúc mừng con nhé. Sầm Tây của chúng ta sắp có nhà riêng rồi.” – Uông Nguyệt cười tươi, lại gắp thêm vài miếng thịt cho cô.


 


Ăn xong, hai người cùng nhau thu dọn bàn.


 


Ngoài trời sấm sét ầm ầm. Uông Nguyệt sống cùng Sầm Tây hơn bốn năm, biết cô có bóng ma tâm lý với mưa bão. Thế là bà ấy chủ động bảo cô ngủ lại phòng mình tối nay.


 


Sầm Tây gật đầu. Cô về phòng tắm rửa, thay đồ ngủ rồi ôm gối sang phòng Uông Nguyệt.


 


Hai người nằm trên một chiếc giường nhỏ, dù chênh nhau hơn hai mươi tuổi, nhưng vẫn có thể rì rầm trò chuyện suốt đêm không chán.


 


Uông Nguyệt không còn giữ vẻ nghiêm túc như thường ngày. Bản tính hay tám chuyện của bà ấy trỗi dậy, chọc chọc Sầm Tây, cười hỏi: “Con đã nghĩ ra tặng quà cho dì và dì Giang rồi, chẳng lẽ lại quên chuẩn bị gì đó cho tên nhóc Chu Thừa Quyết à?”


 


Sầm Tây nhất thời nghẹn lời, không biết nên trả lời sao.


 


Thật ra, cô có nghĩ đến anh. Làm sao có thể quên được? Nhưng cô cố tình lờ đi phần đó, không dám nhắc đến trước mặt Uông Nguyệt.


 



“Thế nào, có gì không dám nói?” – Uông Nguyệt mỉm cười nhìn cô, “Hôm đó mới gặp con buổi sáng là dì đã thấy con có gì đó là lạ, lúc đó còn tưởng là con ngại, giờ nghĩ lại thấy... không đơn giản như vậy.”


 


“Muốn nói gì cứ nói. Dì đã nuôi con hơn bốn năm, còn gì không thể chia sẻ?”


 


Lời của Uông Nguyệt nhẹ nhàng mà ấm áp, như từng chút một mở ra cánh cửa bị khóa chặt trong lòng Sầm Tây.


 


Cuối cùng, cô cũng chậm rãi kể hết.


 


Uông Nguyệt lặng lẽ nghe xong, xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Dì kỳ vọng ở con cao thật, nhưng đó là vì con có năng lực và tiềm chất. Tuy nhiên... dì chưa bao giờ ép con phải bay thật cao. Dì chỉ mong con sống một đời hạnh phúc. Nếu có thể đạt được kết quả tốt, thì tất nhiên càng tuyệt vời. Nhưng nếu không, cũng chẳng sao cả.”


 


“Không ai sẽ dễ dàng từ bỏ con đâu.” – Uông Nguyệt nói khẽ. – “Hà cớ gì phải tự tạo áp lực lớn cho mình đến vậy?”


 


Sầm Tây cắn môi, một lúc sau mới lên tiếng: “Hồi nhỏ... chắc là do con yếu quá, hay sốt cao. Cha mẹ ruột của con có lẽ cảm thấy nuôi không nổi con, nên dứt khoát chẳng buồn chữa trị nữa, ném con trước cửa côi nhi viện. Nhân viên công tác xã hội nói lúc nhặt được con, người con đỏ bừng, sốt đến mức hôn mê.”


 


“Sau đó con được một gia đình nhận nuôi, nhưng ở với bọn họ không bao lâu thì bọn họ sinh được con trai. Con chỉ cần ăn nhiều hơn một chút là bọn họ hận không thể đuổi con đi. Có lần, đứa em trai chơi ở bờ ao, không cẩn thận rơi xuống nước, con sốt ruột nhảy xuống cứu, nhưng lại không biết bơi... cũng rớt xuống luôn. Bọn họ cho rằng đó là lỗi của con, nên cứu được em trai rồi thì mặc kệ con chìm dưới nước. Suýt chút nữa... con đã chết đuối.”


 


“Nhưng con đâu cố ý muốn bị sốt? Em trai cũng đâu phải do con đẩy xuống nước…”


 


Không phải lỗi của cô. Nhưng cô lại luôn phải gánh lấy những hậu quả đáng sợ như vậy. Nhiều chuyện trong số đó, cô vốn không có sự lựa chọn, cũng chẳng đủ sức đánh cược.


 


Thật ra đây là lần đầu tiên Uông Nguyệt nghe cô nói ra những chuyện này. Trước giờ, bà ấy vẫn tưởng Sầm Tây chỉ là xuất thân nghèo khó, cần được giúp đỡ, không ngờ, một cô gái nhỏ như vậy lại đã phải trải qua quá nhiều chuyện đau lòng. Trái tim bà ấy chùng xuống, không kiềm được mà ôm cô vào lòng như một người mẹ, nhẹ giọng an ủi:



“Sầm Tây của chúng ta chỉ là từng gặp phải vài người không tốt thôi. Lần này vận xui coi như đã dùng hết rồi. Sau này, nhất định sẽ có rất nhiều người yêu thương con.”


 


Lúc hơn mười giờ đêm, mưa bắt đầu nặng hạt hơn, gió giật từng cơn dữ dội. Những con đường núi quanh vùng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu sạt lở. Một cụm nhà dân nhỏ nằm giữa sườn núi bị đất đá từ trên cao dội xuống, tàn phá nghiêm trọng. Khu này chủ yếu là người già và trẻ em sinh sống. Mọi người gần như không di tản kịp lúc. Thiên tai ập đến bất ngờ, khiến bọn họ bị mắc kẹt trong nguy hiểm.


 


Trong hành lang khu ký túc xá của trường Tiểu học Hy Vọng, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên. Những tình nguyện viên đã sớm đi ngủ nay lại nhận được thông báo khẩn cấp. Bọn họ nhanh chóng thay quần áo, chia tổ và xuống lầu.


 


Âm thanh hỗn loạn bên ngoài nhanh chóng làm Sầm Tây và Uông Nguyệt tỉnh giấc. Sau khi hỏi rõ tình hình, hai người liền thay đồ thật nhanh rồi lập tức tham gia vào đội ngũ cứu trợ.


 


Trận mưa lớn kéo dài suốt đêm ở Trường An khiến công tác cứu hộ và y tế gặp áp lực cực độ. Ở gần khu vực xảy ra tai nạn Uông Nguyệt cố gắng liên lạc suốt một thời gian dài mới may mắn kết nối được tín hiệu, lập tức báo tình hình cho Trình Khải Thiên đang ở Nam Gia. Hai mươi mấy năm đồng hành, xử lý vô số tình huống khẩn cấp cùng Uông Nguyệt, Trình Khải Thiên rất nhanh đã có phản ứng. Ông ấy lập tức cho người thành lập đội cứu trợ khẩn cấp có kinh nghiệm dày dặn, tức tốc lên đường tới hỗ trợ.


 


Khoảng hơn hai giờ sáng, Chu Thừa Quyết vừa mới kết thúc một ngày làm việc dài và mệt mỏi. Anh ngồi xuống, xoa bóp ngón tay nhức mỏi, lấy điện thoại ra theo thói quen, định nhắn tin cho Sầm Tây vài câu. Ngón tay vừa gõ vài chữ, anh chợt nhìn thấy đồng hồ. Đã quá muộn rồi. Lo sợ làm phiền giấc ngủ của cô, anh đành xóa hết những dòng tin nhắn vừa viết.


 


Anh đứng dậy, định đi rửa mặt nghỉ ngơi một chút thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Nghiêm Tự.


 


Anh chưa kịp lên tiếng, giọng Nghiêm Tự đã vang lên dồn dập: “ Mấy hôm nay Sầm Tây có đang ở Trường An không?”


 


“Có.” – Chu Thừa Quyết trả lời ngay.


 


“Trường An vừa xảy ra sạt lở nghiêm trọng. Chúng tôi được điều động đi cứu trợ. Cậu có muốn đi cùng không?” Nghiêm Tự biết sớm muộn gì Chu Thừa Quyết cũng biết chuyện này. Với tính cách của anh, chắc chắn sẽ lập tức chạy đến. Vậy thì chi bằng để anh đi cùng đội cứu trợ, chí ít sẽ an toàn hơn phần nào.



 


Chu Thừa Quyết gần như không cần suy nghĩ: “Bây giờ các cậu đang ở đâu? Gửi địa chỉ cho tôi. Tôi qua ngay.”


 


Dọc đường, bàn tay cầm vô-lăng của anh run rẩy không kiểm soát được.


 


Khi đến điểm tập kết thay xe, anh cau chặt mày, cầm điện thoại gọi cho Sầm Tây hết lần này đến lần khác. Số của cô vẫn không có ai bắt máy.


 


“Chắc chỉ là tín hiệu bị gián đoạn thôi. Bên Trường An nhiều khu vực vẫn vậy. Đừng lo quá.” – Nghiêm Tự cũng biết chuyện kiểu này có dỗ thế nào cũng vô dụng. Một giây không thấy người, thì tim Chu Thừa Quyết cũng chẳng yên nổi một giây.


 


Xe cứu trợ tới chân núi thì không thể tiếp tục đi được nữa, mọi người buộc phải xuống xe và đi bộ.


 


Đa số người trong đội cứu trợ đều có kinh nghiệm xử lý thiên tai, chỉ riêng Chu Thừa Quyết là chưa từng trải, nhưng kỳ lạ thay, anh lại là người vác nhiều đồ nhất và cũng là người leo núi nhanh nhất.


 


Đường đi sau đó đều là khu vực bị ảnh hưởng nặng. Gần như chỉ có một mình anh vẫn đi băng băng trên con đường lầy lội.


 


Mưa như trút, sấm chớp đùng đùng. Tiếng trẻ con, người già gào khóc, kêu cứu vang lên từng đợt, hỗn loạn và tuyệt vọng.


 


Đời này, chưa bao giờ anh rơi vào hoảng sợ  tột độ như vậy.


 


Rõ ràng đã đến đúng nơi cần đến, nhưng lại không thấy bóng dáng Sầm Tây đâu, cũng không nghe được tiếng cô.


 


Anh muốn tìm cô, nhưng cũng không thể bỏ mặc những người ngay trước mắt đang cần cứu. Thế là anh chỉ biết tự mình cố gắng, kiệt sức ôm từng đứa trẻ bị mắc kẹt trong bùn lầy ra ngoài, đưa cho nhóm tình nguyện viên phía sau đã làm việc mấy tiếng đồng hồ liền.


 


Mỗi lần cứu được một người, anh đều hỏi xem có ai thấy Sầm Tây không – nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu.


 


Thời gian trôi qua từng giây, nước lũ dâng lên đến ngang hông. Nỗi ám ảnh với nước trong anh cũng càng lúc càng rõ ràng và mãnh liệt.


 


Nhưng vào lúc này, anh không thể cho phép bản thân sợ hãi. Điều khiến anh lo sợ nhất không phải là nước, mà là... nếu tìm thấy cô, mà cô đã không còn…


 


Không biết đã cứu được bao nhiêu đứa trẻ. Vừa ôm thêm một đứa từ trong căn nhà ngập nước ra, anh đang định quay người đưa cho tình nguyện viên, thì bỗng nhiên phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc: “Chu Thừa Quyết?”


 


Anh khựng lại trong tích tắc. Quay người lại. Khi nhìn thấy người anh tìm kiếm bấy lâu đang bình yên đứng trước mặt, không hề xây xước gì, anh gần như không thể kiềm chế được mà đỏ mắt ngay lập tức.


 


Nhưng đây không phải lúc để xúc động.


 


Chu Thừa Quyết nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc: “Em có bị thương không?”


 


Sầm Tây vội vàng lắc đầu, đưa tay về phía anh.


 


Sau khi chắc chắn cô bình an vô sự, anh cũng bình tĩnh hơn hẳn. Anh đưa đứa trẻ cho cô, chỉ nói một câu: “Dẫn con bé lên trên, đến chỗ an toàn đi. Đừng quay lại nữa.”



 


“Anh nhớ cẩn thận đấy.” – Sầm Tây lo lắng nhìn anh.


 


“Đi đi!”


 


 



 


 


Khoảng gần bốn tiếng sau, cuộc sơ tán khẩn cấp trong đêm mới chính thức kết thúc. Sau khi kiểm tra và xác nhận không còn ai mắc kẹt, mọi người được đưa đến nghỉ tạm tại trường Tiểu học Hy Vọng trên đỉnh núi để chờ chỉ thị tiếp theo.


 


May mắn thay, đỉnh núi cách đó không xa. Trước đấy cũng có nhiều tình nguyện viên từ khắp nơi đến hỗ trợ công tác thiện nguyện, cộng thêm đội cứu viện do Trình Khải Thiên điều đến đến kịp thời. Vì vậy rất ít người bị thương tích nặng, đa phần chỉ bị xây xát nhẹ hoặc hoảng loạn tinh thần, chỉ cần nghỉ ngơi là ổn.


 


Phòng y tế tạm thời được bố trí trong hội trường lớn. Bầu không khí đã yên tĩnh trở lại.


 


Ngược lại, mấy người tham gia cứu trợ như Chu Thừa Quyết thì lại bị thương thấy rõ.


 


Sầm Tây bận rộn đến mức không kịp ngẩng đầu, vừa truyền nước đường glucose cho các em nhỏ đang sợ hãi, vừa liên tục lau nước mắt cho tụi nhỏ. Cô chẳng có thời gian để quan tâm đến mấy người lớn bên kia.


 


Nghiêm Tự thì ở một góc hội trường, vừa phụ mấy bác sĩ xử lý vết thương cho người bị thương nhẹ, vừa tranh thủ bóp lại cổ tay bị trật của Chu Thừa Quyết: “Này, có ổn không đấy?”


 


“Còn tạm. Chuyện này tôi đã từng gặp khi ở trong đội bơi rồi.”


 


“Không, ý tôi là cái vết trầy trên tay cậu ấy. Có định xử lý trước không?” – Nghiêm Tự chau mày, hất cằm về phía cánh tay trái của anh.


 


Chu Thừa Quyết liếc nhìn một cái, rồi lơ đễnh tiếp tục làm việc: “ Vết xước nhỏ này mà cũng gọi là bị thương ấy hả?”


 


“Ừ, chết rồi thì cũng chẳng ai quản.” – Nghiêm Tự trừng mắt, băng bó xong liền ngước lên gọi, “Người tiếp theo—”


 


Giọng anh ấy bỗng ngừng lại. Sau đó, anh ấy thấy Sầm Tây đang cầm nước đường bước tới gần, liền chào: “Này, chị Tây.”


 


Sầm Tây cười với anh ấy, đang định đưa chai nước cho anh ấy thì giọng nói của Chu Thừa Quyết bỗng vang lên từ phía sau. Anh rõ ràng cố ý làm ra vẻ: “Bạn gái, có thể lại đây một chút không?”


 


Sầm Tây: “……?”


 


Nghiêm Tự quay đầu liếc nhìn anh, suýt nữa bật cười tại chỗ, rồi nói nhỏ với cô: “Đi nhanh lên, trễ là vết thương khép miệng luôn đó.”


 


“ Hả?” – Sầm Tây chưa hiểu chuyện gì, nhưng vẫn chạy đến bên anh. “Anh sao thế?”


 


Chu Thừa Quyết làm bộ làm tịch, chìa cánh tay bị trầy ra trước mặt cô: “Anh bị thương nặng. Vết thương này… nếu không được bạn gái thương xót, chắc anh chết mất”


 


Sầm Tây: “……”


Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 109
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...