Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 91: Tổng giám đốc Tạ thông thái
121@-
Hội Vây Bắt Ông Chủ Lâm
Ba giờ chiều, trong nhóm không một ai lên tiếng.
Giờ này, hoặc là đang học, hoặc là đang làm việc.
Mãi cho đến khi một tin nhắn mới đột ngột hiện lên.
Kiều Đang Chạy: Tôi có phải là thằng đẹp trai nhất thế giới không?
Cà Phê Không Sữa: Hết trò rồi thì đi cạp đất mà ăn đi, đừng lên đây lên cơn.
Nhà Thám Hiểm Trong Chăn: Uống nhầm cồn à?
Đại Ma Vương Teemo: Không có gương thì ra vũng nước mà soi.
Kiều Lương, đang chạy bộ chậm cùng Lâm Huyền, không ngờ đám "báo thủ" trong nhóm lại chẳng nể nang gì.
Các người cứ chờ đấy! Sẽ có lúc phải quỳ xuống cầu xin tôi thôi.
Kiều Lương xoay ngang điện thoại, mở camera trước.
Tách!
Một tấm ảnh selfie được lưu vào album, trong ảnh có dính nửa khuôn mặt nhìn nghiêng của Lâm Huyền.
Sau đó, cậu lại mở cuộc trò chuyện nhóm.
Kiều Đang Chạy: ??? Tôi cho các người một cơ hội tổ chức lại ngôn ngữ đấy.
Kiều Đang Chạy: [Hình ảnh]
Đại Ma Vương Teemo: Tôi vẫn giữ nguyên câu nói đó, không có gương thì ra vũng nước mà soi.
Giây tiếp theo.
Đại Ma Vương Teemo đã thu hồi một tin nhắn.
Đại Ma Vương Teemo: Vãi chưởng! Ông chủ Lâm!?
Câu này như thể vừa bật một công tắc nào đó, tin nhắn bắt đầu nhảy điên cuồng.
Nhà Thám Hiểm Trong Chăn: Đù má, thật sự là ông chủ Lâm à? Mày gặp ở đâu thế?
Nhà Thám Hiểm Trong Chăn: Anh ơi, em công nhận anh là chàng trai đẹp nhất thế giới.
Đại Ma Vương Teemo: Đại ca, em sai rồi, anh là người đẹp trai nhất, đẹp trai tới mức bá cháy bọ chét…
Cà Phê Không Sữa: Đờ mờ!! Thiệt là ông chủ Lâm! Anh đẹp trai ơi, cho xin địa chỉ!
Chanh Vàng Chanh Xanh: Anh đẹp trai ơi, cho xin địa chỉ!
Tin nhắn liên tục được làm mới, toàn một màu "Anh đẹp trai ơi, cho xin địa chỉ!".
Kiều Lương nhìn điện thoại, khóe miệng nhếch lên, cảm giác còn khó ghìm hơn cả súng AK. Cậu cảm thấy cả đời này chắc khó mà có được cơ hội thứ hai được nhiều người gọi là "anh đẹp trai" cùng một lúc như thế này.
Đùa thì đùa, giỡn thì giỡn, chứ đừng lấy tin tức của ông chủ Lâm ra làm trò.
Kiều Lương cũng không úp mở nữa, trực tiếp gõ lại những lời Lâm Huyền vừa nói rồi gửi vào nhóm.
Nhóm chat im lặng hai giây.
"Đờ mờ! Ông chủ Lâm không phải là con người!"
"Tôi chuyển cậu năm chục, cậu đạp ông chủ Lâm hộ tôi hai phát."
"Tôi đi học chạy 1000m kiểm tra thể lực còn suýt chết dí trên đường chạy, giờ bắt tôi tham gia bán marathon á?"
"Tức chết mất, thèm ăn đồ ông chủ Lâm nấu quá, nhưng mà lại không muốn chạy bộ!"
"Cậu quỳ xuống cầu xin ông chủ Lâm thu hồi thần thông giùm tôi đi!"
Trong nhóm tiếng than oán vang trời, tin nhắn bay loạn xạ.
Kiều Lương lại gõ thêm: "Có giấy chứng nhận tham gia thi đấu, chứ có phải bắt mọi người đoạt giải, giật chức vô địch đâu, quan trọng là góp vui mà."
"Bán marathon không đáng sợ vậy đâu, không bắt buộc phải chạy hết toàn bộ quãng đường, ai không trụ nổi thì chủ động rời khỏi đường chạy là được."
"Phong cảnh ở khu Long Hồ đẹp thế này, coi như đi dạo thôi."
Nhắc đến lĩnh vực sở trường của mình, Kiều Lương rất nhiệt tình phổ cập kiến thức cho mọi người trong nhóm.
Trong văn phòng, Tạ Hồng Vũ nhíu mày nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Vốn dĩ thấy tin tức của ông chủ Lâm còn rất vui mừng, nhưng không ngờ lại còn có yêu cầu oái oăm như vậy.
"Haizz, phải chi ông chủ Lâm thiếu tiền thì tốt rồi."
Tạ - đại gia - Hồng Vũ thở dài một tiếng, cảm thấy mình đường đường là một tổng giám đốc công ty mà sao ăn một bữa cơm cũng khó khăn quá vậy.
Ngoài bản thân cuộc thi bán marathon ra, với thân phận là một tổng giám đốc, thường ngày anh cũng rất bận rộn.
Không thể nào ngày nào cũng bỏ ra mấy tiếng đồng hồ đi đi về về chỉ để ăn một bữa cơm rồi quay lại được.
Đúng lúc này, trợ lý gõ cửa bước vào.
"Tổng giám đốc Tạ, đây là một số phương án phòng video ngắn lên kế hoạch gần đây, cần anh xem xét và phê duyệt."
Tạ Hồng Vũ cầm lấy bản kế hoạch.
Trong kế hoạch có các mảng như mukbang, bình luận gameshow, công sở, v.v...
Về cơ bản đều là những kế hoạch nhắm vào các điểm nóng video ngắn gần đây.
Xem được một lúc, Tạ Hồng Vũ bỗng nhướn mày, ánh mắt dừng lại trên bản kế hoạch về mảng công sở.
Một trong những trang đó viết về việc quay video bình luận các hoạt động team-building bá đạo.
Team-building bá đạo?
Tạ Hồng Vũ mỉm cười, rút trang kế hoạch đó ra.
"Gần đây độ hot của video ngắn mảng công sở luôn rất tốt, có thể dùng cái này để thử nghiệm."
"Tôi vừa hay có một ý tưởng, quay video công ty tổ chức cho nhân viên một buổi team-building chạy bán marathon, cậu thấy thế nào?"
Trợ lý: ??
Bán marathon?
Trợ lý ban đầu còn ngơ ngác, nhưng nghĩ lại, hình như cũng bá đạo thật.
Có công ty nào đàng hoàng lại tổ chức team-building cho nhân viên chạy bán marathon không? Đây rõ ràng là hành hạ người ta mà?
Cái này mà làm thành video đăng lên mạng, chắc chắn dân mạng sẽ vào bình luận chửi rủa ầm ầm, hiệu ứng chương trình chắc chắn sẽ bùng nổ.
"Theo tôi được biết, khu du lịch Long Hồ gần đây cũng sắp tổ chức giải chạy bán marathon, chúng ta còn có thể ké fame nữa."
Tạ Hồng Vũ tiếp tục sắp xếp.
"Vẫn phải là sếp Tạ nhà ta."
Trợ lý mặt mày hớn hở, cảm thấy phương án này rất có tiềm năng.
Thấy trợ lý hăm hở ra ngoài sắp xếp công việc.
Tạ Hồng Vũ nhoẻn miệng cười, thế này thì công việc và mỹ thực cả hai đều vẹn toàn, mình đúng là quá thông minh mà.
Đây có lẽ là ý trời rồi.
Tạ Hồng Vũ nghĩ một lát, mở điện thoại, vào nhóm chat gửi một câu.
"Vừa hay có công việc phải đến khu Long Hồ, xem ra sẽ không bỏ lỡ mỹ thực của ông chủ Lâm rồi."
"Ô, đại gia đến rồi!"
"Trùng hợp vậy thật sao?"
"Công việc của đại gia, không phải cũng trùng hợp liên quan đến bán marathon đấy chứ?"
"Ừm, chính là trùng hợp như vậy đấy."
"Cười chết mất, ai mà tin chứ, công việc chỉ là cái cớ, đi ăn đồ ông chủ Lâm nấu mới là thật!"
"… Thật sự là đi làm việc mà."
"Đại gia đã nói vậy thì em cứ tin vậy đi."
Các thành viên trong nhóm mắt tinh như cú vọ, đời nào tin Tạ Hồng Vũ lại trùng hợp có công việc ở Long Hồ.
Chắc chắn là vì ông chủ Lâm ở Long Hồ, sau đó mới có lịch trình công việc.
Chỉ có thể nói, tổng giám đốc công ty chính là tùy hứng như vậy.
Bốn rưỡi chiều, Châu Vân đứng ở cổng trường mẫu giáo đợi bé Hiểu Hiểu tan học.
Khi các bạn nhỏ lần lượt được phụ huynh đón về, cô nhanh chóng nhìn thấy con gái mình trong hàng.
"Hiểu Hiểu, mẹ ở đây này."
Châu Vân lập tức vẫy tay gọi.
Hiểu Hiểu lập tức ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy mẹ, gương mặt cô bé lộ rõ vẻ ngạc nhiên và vui mừng.
Không đợi cô giáo dặn dò, cô bé đã nhanh chóng chạy về phía Châu Vân, đồng thời từ trong túi lôi ra một vật màu trắng, không ngừng lắc lư.
"Chạy chậm thôi con, đừng va vào người khác, cẩn thận kẻo ngã."
Châu Vân vội vàng gọi.
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy bé Hiểu Hiểu đã va sượt vào một cậu bé khác cũng đang chạy.
Cả hai đứa trẻ đều ngã nhào ra đất.
Vật màu trắng trong tay Hiểu Hiểu văng ra, vừa hay rơi vào thùng rác cách đó không xa.
May mà trên mặt đất có trải một lớp thảm dày, cả hai đứa trẻ đều không bị thương.
Cậu bé lập tức đứng dậy, thậm chí còn rất ga lăng đưa tay ra, muốn kéo Hiểu Hiểu dậy.
Thế nhưng Hiểu Hiểu, không thèm nhìn tới, chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm vào thùng rác, nước mắt lưng tròng rồi tuôn ra.
"Sao thế con? Có phải bị ngã đau ở đâu không?" Châu Vân lập tức hoảng hốt.
"Không phải ạ, là bánh bao kim sa con để dành cho mẹ, rơi vào thùng rác mất rồi."
Hiểu Hiểu khóc nức nở.
Bánh bao kim sa? Châu Vân đang lúc thắc mắc, thì thấy cô giáo của Hiểu Hiểu đi tới.
"Chị là mẹ của bé Hiểu Hiểu phải không ạ…"
Sau khi cô giáo giải thích một hồi, Châu Vân mới biết.
Bữa ăn nhẹ hôm nay của trường mẫu giáo là hai cái bánh bao kim sa, Hiểu Hiểu ăn một cái xong, cảm thấy đặc biệt ngon, nên muốn để dành một cái cho cô.
Cái bánh bao này, Hiểu Hiểu từ sáng đã cẩn thận bảo vệ cho đến lúc tan học, không cho ai đụng vào.
Kết quả cuối cùng lại xảy ra sự cố.
"Thôi không khóc nữa nào Hiểu Hiểu, tuy mẹ không được ăn, nhưng mẹ đã cảm nhận được tấm lòng của con rồi."
Châu Vân dịu dàng an ủi con gái.
Cậu bé bên cạnh cũng ngồi xổm xuống, giọng non nớt nói: "Mình xin lỗi cậu, là do mình không tốt, lần sau có bánh bao kim sa, mình cho cậu ăn nhé."
…………
…………
"Đờ mờ, ông chủ Lâm! Sao em cảm giác thể lực của anh còn tốt hơn cả em vậy?"
Kiều Lương thở hồng hộc, trông như sắp đứt hơi tới nơi. Cậu vốn tưởng Lâm Huyền chỉ vận động để duy trì phong độ.
Không ngờ anh lại chạy hết cả quãng đường.
Còn "dân thể thao" hơn cả thằng sinh viên khoa thể thao nhà cậu.
"Dù sao thì nấu ăn cũng là việc tốn sức, thể lực của tôi đương nhiên phải tốt hơn rồi."
Lâm Huyền đã cố gắng diễn ra vẻ rất mệt, nhưng thực tế hắn đã hoàn toàn hồi phục.
Thể chất lại +1.
Công thức món ăn mới cũng đã được mở khóa.
Mở khóa công thức: Bánh bao kim sa chảy
Lần này lại mở khóa được một món điểm tâm ngọt.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Hội Vây Bắt Ông Chủ Lâm
Ba giờ chiều, trong nhóm không một ai lên tiếng.
Giờ này, hoặc là đang học, hoặc là đang làm việc.
Mãi cho đến khi một tin nhắn mới đột ngột hiện lên.
Kiều Đang Chạy: Tôi có phải là thằng đẹp trai nhất thế giới không?
Cà Phê Không Sữa: Hết trò rồi thì đi cạp đất mà ăn đi, đừng lên đây lên cơn.
Nhà Thám Hiểm Trong Chăn: Uống nhầm cồn à?
Đại Ma Vương Teemo: Không có gương thì ra vũng nước mà soi.
Kiều Lương, đang chạy bộ chậm cùng Lâm Huyền, không ngờ đám "báo thủ" trong nhóm lại chẳng nể nang gì.
Các người cứ chờ đấy! Sẽ có lúc phải quỳ xuống cầu xin tôi thôi.
Kiều Lương xoay ngang điện thoại, mở camera trước.
Tách!
Một tấm ảnh selfie được lưu vào album, trong ảnh có dính nửa khuôn mặt nhìn nghiêng của Lâm Huyền.
Sau đó, cậu lại mở cuộc trò chuyện nhóm.
Kiều Đang Chạy: ??? Tôi cho các người một cơ hội tổ chức lại ngôn ngữ đấy.
Kiều Đang Chạy: [Hình ảnh]
Đại Ma Vương Teemo: Tôi vẫn giữ nguyên câu nói đó, không có gương thì ra vũng nước mà soi.
Giây tiếp theo.
Đại Ma Vương Teemo đã thu hồi một tin nhắn.
Đại Ma Vương Teemo: Vãi chưởng! Ông chủ Lâm!?
Câu này như thể vừa bật một công tắc nào đó, tin nhắn bắt đầu nhảy điên cuồng.
Nhà Thám Hiểm Trong Chăn: Đù má, thật sự là ông chủ Lâm à? Mày gặp ở đâu thế?
Nhà Thám Hiểm Trong Chăn: Anh ơi, em công nhận anh là chàng trai đẹp nhất thế giới.
Đại Ma Vương Teemo: Đại ca, em sai rồi, anh là người đẹp trai nhất, đẹp trai tới mức bá cháy bọ chét…
Cà Phê Không Sữa: Đờ mờ!! Thiệt là ông chủ Lâm! Anh đẹp trai ơi, cho xin địa chỉ!
Chanh Vàng Chanh Xanh: Anh đẹp trai ơi, cho xin địa chỉ!
Tin nhắn liên tục được làm mới, toàn một màu "Anh đẹp trai ơi, cho xin địa chỉ!".
Kiều Lương nhìn điện thoại, khóe miệng nhếch lên, cảm giác còn khó ghìm hơn cả súng AK. Cậu cảm thấy cả đời này chắc khó mà có được cơ hội thứ hai được nhiều người gọi là "anh đẹp trai" cùng một lúc như thế này.
Đùa thì đùa, giỡn thì giỡn, chứ đừng lấy tin tức của ông chủ Lâm ra làm trò.
Kiều Lương cũng không úp mở nữa, trực tiếp gõ lại những lời Lâm Huyền vừa nói rồi gửi vào nhóm.
Nhóm chat im lặng hai giây.
"Đờ mờ! Ông chủ Lâm không phải là con người!"
"Tôi chuyển cậu năm chục, cậu đạp ông chủ Lâm hộ tôi hai phát."
"Tôi đi học chạy 1000m kiểm tra thể lực còn suýt chết dí trên đường chạy, giờ bắt tôi tham gia bán marathon á?"
"Tức chết mất, thèm ăn đồ ông chủ Lâm nấu quá, nhưng mà lại không muốn chạy bộ!"
"Cậu quỳ xuống cầu xin ông chủ Lâm thu hồi thần thông giùm tôi đi!"
Trong nhóm tiếng than oán vang trời, tin nhắn bay loạn xạ.
Kiều Lương lại gõ thêm: "Có giấy chứng nhận tham gia thi đấu, chứ có phải bắt mọi người đoạt giải, giật chức vô địch đâu, quan trọng là góp vui mà."
"Bán marathon không đáng sợ vậy đâu, không bắt buộc phải chạy hết toàn bộ quãng đường, ai không trụ nổi thì chủ động rời khỏi đường chạy là được."
"Phong cảnh ở khu Long Hồ đẹp thế này, coi như đi dạo thôi."
Nhắc đến lĩnh vực sở trường của mình, Kiều Lương rất nhiệt tình phổ cập kiến thức cho mọi người trong nhóm.
Trong văn phòng, Tạ Hồng Vũ nhíu mày nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Vốn dĩ thấy tin tức của ông chủ Lâm còn rất vui mừng, nhưng không ngờ lại còn có yêu cầu oái oăm như vậy.
"Haizz, phải chi ông chủ Lâm thiếu tiền thì tốt rồi."
Tạ - đại gia - Hồng Vũ thở dài một tiếng, cảm thấy mình đường đường là một tổng giám đốc công ty mà sao ăn một bữa cơm cũng khó khăn quá vậy.
Ngoài bản thân cuộc thi bán marathon ra, với thân phận là một tổng giám đốc, thường ngày anh cũng rất bận rộn.
Không thể nào ngày nào cũng bỏ ra mấy tiếng đồng hồ đi đi về về chỉ để ăn một bữa cơm rồi quay lại được.
Đúng lúc này, trợ lý gõ cửa bước vào.
"Tổng giám đốc Tạ, đây là một số phương án phòng video ngắn lên kế hoạch gần đây, cần anh xem xét và phê duyệt."
Tạ Hồng Vũ cầm lấy bản kế hoạch.
Trong kế hoạch có các mảng như mukbang, bình luận gameshow, công sở, v.v...
Về cơ bản đều là những kế hoạch nhắm vào các điểm nóng video ngắn gần đây.
Xem được một lúc, Tạ Hồng Vũ bỗng nhướn mày, ánh mắt dừng lại trên bản kế hoạch về mảng công sở.
Một trong những trang đó viết về việc quay video bình luận các hoạt động team-building bá đạo.
Team-building bá đạo?
Tạ Hồng Vũ mỉm cười, rút trang kế hoạch đó ra.
"Gần đây độ hot của video ngắn mảng công sở luôn rất tốt, có thể dùng cái này để thử nghiệm."
"Tôi vừa hay có một ý tưởng, quay video công ty tổ chức cho nhân viên một buổi team-building chạy bán marathon, cậu thấy thế nào?"
Trợ lý: ??
Bán marathon?
Trợ lý ban đầu còn ngơ ngác, nhưng nghĩ lại, hình như cũng bá đạo thật.
Có công ty nào đàng hoàng lại tổ chức team-building cho nhân viên chạy bán marathon không? Đây rõ ràng là hành hạ người ta mà?
Cái này mà làm thành video đăng lên mạng, chắc chắn dân mạng sẽ vào bình luận chửi rủa ầm ầm, hiệu ứng chương trình chắc chắn sẽ bùng nổ.
"Theo tôi được biết, khu du lịch Long Hồ gần đây cũng sắp tổ chức giải chạy bán marathon, chúng ta còn có thể ké fame nữa."
Tạ Hồng Vũ tiếp tục sắp xếp.
"Vẫn phải là sếp Tạ nhà ta."
Trợ lý mặt mày hớn hở, cảm thấy phương án này rất có tiềm năng.
Thấy trợ lý hăm hở ra ngoài sắp xếp công việc.
Tạ Hồng Vũ nhoẻn miệng cười, thế này thì công việc và mỹ thực cả hai đều vẹn toàn, mình đúng là quá thông minh mà.
Đây có lẽ là ý trời rồi.
Tạ Hồng Vũ nghĩ một lát, mở điện thoại, vào nhóm chat gửi một câu.
"Vừa hay có công việc phải đến khu Long Hồ, xem ra sẽ không bỏ lỡ mỹ thực của ông chủ Lâm rồi."
"Ô, đại gia đến rồi!"
"Trùng hợp vậy thật sao?"
"Công việc của đại gia, không phải cũng trùng hợp liên quan đến bán marathon đấy chứ?"
"Ừm, chính là trùng hợp như vậy đấy."
"Cười chết mất, ai mà tin chứ, công việc chỉ là cái cớ, đi ăn đồ ông chủ Lâm nấu mới là thật!"
"… Thật sự là đi làm việc mà."
"Đại gia đã nói vậy thì em cứ tin vậy đi."
Các thành viên trong nhóm mắt tinh như cú vọ, đời nào tin Tạ Hồng Vũ lại trùng hợp có công việc ở Long Hồ.
Chắc chắn là vì ông chủ Lâm ở Long Hồ, sau đó mới có lịch trình công việc.
Chỉ có thể nói, tổng giám đốc công ty chính là tùy hứng như vậy.
Bốn rưỡi chiều, Châu Vân đứng ở cổng trường mẫu giáo đợi bé Hiểu Hiểu tan học.
Khi các bạn nhỏ lần lượt được phụ huynh đón về, cô nhanh chóng nhìn thấy con gái mình trong hàng.
"Hiểu Hiểu, mẹ ở đây này."
Châu Vân lập tức vẫy tay gọi.
Hiểu Hiểu lập tức ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy mẹ, gương mặt cô bé lộ rõ vẻ ngạc nhiên và vui mừng.
Không đợi cô giáo dặn dò, cô bé đã nhanh chóng chạy về phía Châu Vân, đồng thời từ trong túi lôi ra một vật màu trắng, không ngừng lắc lư.
"Chạy chậm thôi con, đừng va vào người khác, cẩn thận kẻo ngã."
Châu Vân vội vàng gọi.
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy bé Hiểu Hiểu đã va sượt vào một cậu bé khác cũng đang chạy.
Cả hai đứa trẻ đều ngã nhào ra đất.
Vật màu trắng trong tay Hiểu Hiểu văng ra, vừa hay rơi vào thùng rác cách đó không xa.
May mà trên mặt đất có trải một lớp thảm dày, cả hai đứa trẻ đều không bị thương.
Cậu bé lập tức đứng dậy, thậm chí còn rất ga lăng đưa tay ra, muốn kéo Hiểu Hiểu dậy.
Thế nhưng Hiểu Hiểu, không thèm nhìn tới, chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm vào thùng rác, nước mắt lưng tròng rồi tuôn ra.
"Sao thế con? Có phải bị ngã đau ở đâu không?" Châu Vân lập tức hoảng hốt.
"Không phải ạ, là bánh bao kim sa con để dành cho mẹ, rơi vào thùng rác mất rồi."
Hiểu Hiểu khóc nức nở.
Bánh bao kim sa? Châu Vân đang lúc thắc mắc, thì thấy cô giáo của Hiểu Hiểu đi tới.
"Chị là mẹ của bé Hiểu Hiểu phải không ạ…"
Sau khi cô giáo giải thích một hồi, Châu Vân mới biết.
Bữa ăn nhẹ hôm nay của trường mẫu giáo là hai cái bánh bao kim sa, Hiểu Hiểu ăn một cái xong, cảm thấy đặc biệt ngon, nên muốn để dành một cái cho cô.
Cái bánh bao này, Hiểu Hiểu từ sáng đã cẩn thận bảo vệ cho đến lúc tan học, không cho ai đụng vào.
Kết quả cuối cùng lại xảy ra sự cố.
"Thôi không khóc nữa nào Hiểu Hiểu, tuy mẹ không được ăn, nhưng mẹ đã cảm nhận được tấm lòng của con rồi."
Châu Vân dịu dàng an ủi con gái.
Cậu bé bên cạnh cũng ngồi xổm xuống, giọng non nớt nói: "Mình xin lỗi cậu, là do mình không tốt, lần sau có bánh bao kim sa, mình cho cậu ăn nhé."
…………
…………
"Đờ mờ, ông chủ Lâm! Sao em cảm giác thể lực của anh còn tốt hơn cả em vậy?"
Kiều Lương thở hồng hộc, trông như sắp đứt hơi tới nơi. Cậu vốn tưởng Lâm Huyền chỉ vận động để duy trì phong độ.
Không ngờ anh lại chạy hết cả quãng đường.
Còn "dân thể thao" hơn cả thằng sinh viên khoa thể thao nhà cậu.
"Dù sao thì nấu ăn cũng là việc tốn sức, thể lực của tôi đương nhiên phải tốt hơn rồi."
Lâm Huyền đã cố gắng diễn ra vẻ rất mệt, nhưng thực tế hắn đã hoàn toàn hồi phục.
Thể chất lại +1.
Công thức món ăn mới cũng đã được mở khóa.
Mở khóa công thức: Bánh bao kim sa chảy
Lần này lại mở khóa được một món điểm tâm ngọt.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 91: Tổng giám đốc Tạ thông thái
10.0/10 từ 24 lượt.