Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 90: Em đã tuyên thệ trong nhóm rồi

84@-

Châu Vân nhìn người đàn ông trung niên rời đi, trong lòng không khỏi tiếc nuối.


Đây đều là tiền cả đấy.


Cô cảm thấy có lẽ cả đời này mình cũng không thể nào có được thái độ như ông chủ, tiền đưa tới tận cửa mà còn đẩy ra ngoài.


Suy cho cùng, hoàn cảnh mỗi người mỗi khác.


Châu Vân thầm thở dài, không nghĩ nhiều nữa. Những ngày tháng khổ cực nhất đã qua rồi, bây giờ cô chỉ muốn nuôi dạy con gái khôn lớn nên người.


Nghĩ đến đây, một cảm giác áy náy lại dâng lên trong lòng cô.


Cô có thể đoán được, lúc mình ra khỏi nhà buổi sáng, bé Hiểu Hiểu chắc chắn đã tủi thân lắm.


Cảm xúc của con trẻ làm sao qua mắt được người làm mẹ.


May mà mấy ngày này tan học cô đều có thể đến đón con bé rồi.


Bên này, Lâm Huyền tiễn khách xong, liền cầm viên phấn viết thêm một dòng lên tấm bảng đen.


Để tránh khách hàng phải chờ đợi quá lâu, tất cả các món ăn của quán chỉ nhận mua mang về tối đa ba phần, không giới hạn loại.


Nói cách khác, từ ngày mai, dù quán có bao nhiêu món, khách muốn mua mang đi cũng chỉ có thể chọn nhiều nhất là ba loại hoặc ba phần.


Còn việc cấm hoàn toàn chuyện bán mang về, Lâm Huyền suy nghĩ một lúc và cảm thấy không cần thiết.


Dù sao thì cái sân cũng chỉ có bấy nhiêu, ngồi kín chỗ cũng chỉ được khoảng hai mươi người. Vào giờ cao điểm mà bắt khách phải đứng đợi thì có hơi quá đáng.


Hắn đã quan sát, người nào ăn khỏe lắm thì cũng chỉ hai xửng bánh bao một bát mì là no căng, nên giới hạn ba phần mang về là vừa đẹp.



Ăn trưa xong, nghỉ ngơi một lát.


Lâm Huyền lại thay quần áo thể thao như thường lệ, đi ra con đường chính của khu Long Hồ.


Khỏi phải nói, đương nhiên là để hoàn thành nhiệm vụ chạy bán marathon của ngày hôm nay.


"Không biết sẽ mở khóa được công thức món gì đây."


Lâm Huyền vừa khởi động, vừa háo hức mong chờ trong lòng.


Khởi động xong, hắn bắt đầu chạy. Nhờ thể chất được tăng cường hôm qua, cộng thêm kinh nghiệm chạy đường dài mấy ngày nay, Lâm Huyền cảm thấy hôm nay có hy vọng phá kỷ lục của bản thân, hoàn thành trong vòng hai tiếng rưỡi.


Chạy được trong khoảng thời gian này đã được xem là trình độ khá giỏi rồi.


Thông thường, nhà vô địch bán marathon sẽ mất khoảng một tiếng.


Dù có hệ thống buff thể chất, Lâm Huyền cũng không dám mơ mộng, khó lắm, nỗ lực và thiên phú thiếu một thứ cũng không được.


Lâm Huyền đang tập trung chạy, không hề để ý rằng, phía sau lưng mình đã lén lút xuất hiện một "kẻ bám đuôi".


"Kẻ bám đuôi" này mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bóng lưng phía trước, sau đó hơi tăng tốc, vượt qua Lâm Huyền rồi quay đầu lại nhìn.


"ÔNG CHỦ LÂM!!!!!"


Tiếng gào thét xé ruột xé gan vang vọng hai bên đường.


Lũ chim trên cây giật mình bay tán loạn, mấy người khách du lịch đang đi dạo hai bên cũng đồng loạt dừng bước ngoái lại nhìn, với vẻ mặt hóng hớt "có biến gì chăng?".


Lâm Huyền cũng bị tiếng hét bất thình lình làm cho giật nảy mình, ngơ ngác nhìn cậu trai trẻ trước mặt.


"Kẻ bám đuôi" này chính là cậu sinh viên năm nhất 19 tuổi từng một mình xông pha góc xem mắt, Kiều Lương.



Kiều Lương mặt mày kích động, dường như cảm thấy nói vậy vẫn chưa đủ để diễn tả hết tâm trạng của mình.


Thế là cậu chàng bồi thêm một câu tình cảm lai láng hơn: "Thiệt đó ông chủ, em nhớ anh muốn chết luôn! Anh không biết dạo này em sống sao đâu."


"Trong mơ em toàn thấy đồ ăn anh nấu, lần nào tỉnh dậy gối cũng ướt sũng một mảng…"


Tâm sự của Kiều Lương còn chưa dứt, thì bên cạnh bỗng vang lên hai tiếng hét kìm nén.


Chỉ thấy hai cô gái trẻ đang nắm chặt tay, ôm lấy tim, vành mắt đỏ hoe, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hai người.


Thấy Kiều Lương quay đầu nhìn sang, một trong hai cô còn giơ tay làm hành động "cố lên".


Hiển nhiên, một sự hiểu lầm không thể nào diễn tả bằng lời đã nảy sinh.


Không khí có phần gượng gạo.


Kiều Lương gãi đầu, cười hề hề: "Ngại quá ông chủ ơi, dạo này em cày phim Hàn hơi nhiều, nhập tâm quá."


Lâm Huyền khôn ngoan không dây dưa vào chủ đề này, thấy Kiều Lương cũng đang mặc đồ thể thao, liền nói: "Nếu chạy bộ thì chạy cùng đi."


"Dạ được ạ, được ạ!"


Kiều Lương vội gật đầu, khó khăn lắm mới gặp được ông chủ Lâm, cậu nói gì cũng không để anh dễ dàng chuồn mất.


Cả hai cùng tăng tốc, chạy trốn khỏi cái khu vực quê-muốn-chết-đi-được này.


Chạy được một lúc, không khí trở lại bình thường, hai người mới bắt đầu trò chuyện.


Lúc này Lâm Huyền mới biết, cậu nhóc này là sinh viên năm nhất của một trường đại học nào đó, khoa thể thao. Lần này đến đây chính là để tham gia giải bán marathon Long Hồ.


Hơn nữa, Kiều Lương lại còn là khách quen lâu năm.



Đã là khách quen, tự nhiên biết rõ quy luật bán hàng của Lâm Huyền.


"Tuần này anh bán ở khu Long Hồ ạ?"


"Ừm, tuần này không bán rong, tôi thuê một cái sân ở khu nhà số 6."


Lâm Huyền quay người chỉ về phía khu nhà số 6. Từ đây vẫn chưa quá xa, có thể nhìn thấy được.


"Hì hì, tuyệt quá, cuối cùng cũng được ăn đồ ăn ông chủ nấu rồi."


Giờ phút này, Kiều Lương cảm thấy mình là sinh viên thể thao may mắn nhất thế giới, đi tham gia một giải chạy thôi mà cũng gặp được ông chủ Lâm.


Đúng chuẩn con cưng của trời rồi.


"Tuần này tôi bán buổi sáng, từ tám giờ đến mười hai giờ, hôm nay cậu không ăn được đâu." Lâm Huyền vội giải thích.


"A, tiếc thật, nhưng mai ăn cũng được ạ."


Kiều Lương tiu nghỉu một lúc, nhưng rồi nhanh chóng lạc quan trở lại. Gương mặt cậu vẫn tràn ngập vẻ trong trẻo chưa bị xã hội vùi dập.


Sau đó như nhớ ra điều gì, cậu lấy điện thoại ra, giọng có phần khẩn khoản.


"Cái đó, ông chủ Lâm, em đăng tin anh bán ở đây lên nhóm được không ạ?"


"Em đã tuyên thệ trong nhóm rồi…"


Lâm Huyền thì không để tâm chuyện có người đăng địa điểm bán hàng của mình, dù sao đó cũng là tự do cá nhân, có cản cũng không được.


Nhưng nghe đến câu sau, hắn có hơi ngớ người.


"Tuyên thệ? Tuyên thệ cái gì?"



Nói rồi, sợ Lâm Huyền không tin, Kiều Lương lập tức lướt tìm lịch sử trò chuyện, bấm vào một đoạn ghi âm do chính mình gửi.


Phát.


"Em xin thề, từ giờ phút này trở đi, tuyệt đối không giấu nhẹm thông tin về quán của ông chủ Lâm, một khi biết được, sẽ báo cáo trong nhóm ngay lập tức. Nếu trái lời thề này, nguyện mua mì gói không có gói gia vị, mua rau nhất định bị chém thêm năm trăm đồng!"


Phát xong, Kiều Lương còn tìm thêm mấy đoạn ghi âm tuyên thệ khác.


"Em nói anh nghe, bây giờ muốn vào nhóm là bắt buộc phải tuyên thệ đó."


Kiều Lương cười hì hì, vẻ mặt vô cùng thích thú.


Lâm Huyền: ………… Đúng là hết nói nổi.


Thật lòng mà nói, hắn thừa nhận mình đã xem thường độ lầy của những người trong nhóm này, lại còn bày ra cái trò con bò là tuyên thệ gia nhập nhóm nữa chứ.


"Cậu đã thề rồi thì cứ đăng đi."


Lâm Huyền dở khóc dở cười, phải khó khăn lắm mới điều chỉnh lại được cảm xúc.


"Nhưng đã cậu muốn đăng thì tôi sẽ cho cậu thông tin chính xác, để tránh đến lúc đó có người mất công một chuyến."


"Đầu tiên, địa điểm là khu nhà số 6, khu du lịch Long Hồ, lát nữa tôi chia sẻ vị trí cho."


"Thời gian bán hàng là từ 8 giờ sáng đến 12 giờ trưa, bán bữa sáng và bữa trưa. Hiện tại có bánh bao súp…"


"Giá cả là…………"


"Cuối cùng, lần này chỉ tiếp khách có giấy chứng nhận tham gia bán marathon…"


Nghe đến câu cuối cùng, bàn tay đang gõ chữ của Kiều Lương khựng lại.


"Ông chủ, anh đúng là đỉnh của chóp…"


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 90: Em đã tuyên thệ trong nhóm rồi
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...