Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 75: Làm ván cược đi

107@-

Thế nhưng, Lâm Huyền vẫn đánh giá thấp uy lực của món đậu hũ thối Thập Lý.


Tấm biển hiệu treo ra đã gần mười phút mà vẫn chưa có một mống nào ghé vào thử.


Thậm chí đám fan của Hà Tĩnh San vẫn đang ra sức thuyết phục Lâm Huyền.


Hà Tĩnh San vừa bịt mũi vừa nói: "Ông chủ, giờ vẫn còn sớm, hay là anh về lấy khoai tây đi ạ."


"Đúng đó đúng đó, anh xem đậu hũ thối có ai ăn đâu, chứ anh mà bán tháp khoai tây, riêng tôi mua 200 xiên để tặng các fan khác luôn!"


"Tôi mua 10 xiên!"


"Tôi mua 50 xiên!"


Trong giới đu idol, không bao giờ thiếu người có tiền.


Nhất là khi đối diện với món ăn "cheap moment" cùng thần tượng, họ chẳng bao giờ tiếc tiền trong ví mình.


Thậm chí họ còn công khai mở phiên đấu giá ngay trước quầy hàng của Lâm Huyền. Chỉ cần Lâm Huyền đồng ý tiếp tục bán món tháp khoai tây "cheap moment" với idol hôm qua, có bao nhiêu họ mua bấy nhiêu.


Tiếng tranh nhau mua hàng của các fan đã thu hút sự chú ý của không ít chủ quán khác đang bán hàng trên sân.


Với những sự kiện giải trí lớn như buổi hòa nhạc thế này, đám bán hàng rong sống nhờ lượng khách qua lại ai nấy đều thính tin hơn ai.


Có không ít người bán hàng đến sớm hơn cả Lâm Huyền.


Ngay sau quầy của hắn, một chị bán hàng rong nhìn mà mắt đỏ hoe vì ghen tị.


Nếu hàng của chị mà cũng được chào đón như thế, tối nay có nằm mơ chắc cũng cười đến tỉnh giấc.


Tuy nhiên, đối mặt với sự mong đợi nhiệt tình của các fan, Lâm Huyền chỉ đành nói lời xin lỗi.


"Xin lỗi mọi người nhiều, hôm nay tôi chỉ chuẩn bị nguyên liệu làm đậu hũ thối thôi, còn tháp khoai tây thì… lần sau nhé…"


Lâm Huyền của bây giờ đã quá sành sỏi trong việc an ủi những thực khách không được thỏa mãn cơn thèm.


Tay nghề của hắn là ở đây, chỉ cần đã thử qua món ăn của hắn, về cơ bản đều sẽ trở thành khách quen.


Mà hắn thì không thể nào đáp ứng yêu cầu của tất cả mọi người được.



Đến giờ vẫn có khách quen hỏi khi nào hắn bán lại cánh gà nướng, mì lòng heo và các món ăn vặt khác.


Lâm Huyền cũng chỉ có thể nói là "khi nào có dịp".


Hà Tĩnh San vẫn không chịu bỏ cuộc.


"Ông chủ Lâm, anh cũng thấy tiếng lòng của quảng đại quần chúng rồi đó."


"Làm ăn không thể cứng nhắc quá được! Tháp khoai tây được yêu thích thì nên làm tháp khoai tây chứ."


"Rốt cuộc đi bán hàng là để kiếm tiền, sao lại cứ phải khó dễ với đồng tiền làm gì?"


Hà Tĩnh San lấy tình cảm để lay động, dùng lý lẽ để thuyết phục.


Các fan xung quanh không ngừng gật đầu phụ họa.


Lâm Huyền có hơi bất lực, hắn từng nghe nói fan đu idol rất điên cuồng.


Hôm nay hắn mới được mở mang tầm mắt.


Những khách quen trước đây của hắn, nhiều lắm cũng chỉ càu nhàu vài câu rồi thôi.


Đâu có như đám fan này, cứ làm như hôm nay nhất định phải thuyết phục cho hắn thay đổi ý định mới cam lòng.


Nhưng rồi, Lâm Huyền liếc nhìn về phía xa, khóe miệng nở một nụ cười.


"Làm ván cược đi, nếu trong mười phút tới, tôi bán được hai mươi phần đậu hũ thối, chúng ta sẽ không nhắc đến tháp khoai tây nữa."


"Nếu không bán được, tôi sẽ về chuẩn bị nguyên liệu làm tháp khoai tây."


Nghe vậy, mắt các fan sáng rỡ lên.


Phải biết là họ đã đứng trước xe bán hàng một lúc lâu rồi mà chẳng thấy ai đến mua.


Về cơ bản, những người ngửi thấy mùi này từ xa đều sẽ tự động đi đường vòng.


Nếu không phải vì muốn ăn tháp khoai tây, ai mà thèm đứng đây chịu đựng cái mùi thối này tấn công liên tục chứ.


"Chốt đơn!"


Các fan trao đổi ánh mắt với nhau, đồng ý với ván cược miệng nho nhỏ này.



Trong mắt họ, ván cược này cầm chắc phần thắng rồi.


Đây là buổi hòa nhạc của Lam Tâm Duyệt, người đến đây về cơ bản đều là "người nhà".


Chỉ cần dặn dò một hai câu trong các nhóm fan của nhau, chắc chắn sẽ không ai đến mua đậu hũ thối.


Dù làm vậy có hơi không tử tế, nhưng vì tháp khoai tây, các fan cũng đành liều.


Thậm chí trong mắt họ, làm như vậy ngược lại còn là giúp Lâm Huyền kiếm tiền.


Biệt Đội Vây Bắt Ông Chủ Lâm


"Anh em ơi, tin đã xác nhận, ông chủ Lâm đang ở ngay cổng sân vận động."


"Xung phong!"


"Tốc biến bắt sống!"


"Các tay bắn tỉa đã vào vị trí!"


Nhóm chat bỗng chốc náo nhiệt như Tết đến.


Sau lần tóm được ông chủ Lâm bán  chả giò chiên và sữa tươi chiên, mọi người đều biết tuần này Lâm Huyền sẽ bán ở cổng sân vận động.


Có những thành phần rảnh rỗi tự nguyện làm trinh sát, thỉnh thoảng lại lượn một vòng qua sân vận động.


Thế là, tóm được ngay.


Các thành viên trong nhóm lúc này hóa thân thành những con "sói đói", thậm chí chẳng ai thèm hỏi lần này Lâm Huyền bán món gì.


Chỉ thấy những dòng "Xung phong!" liên tục được làm mới.


Trước xe bán hàng, các fan đồng loạt cầm điện thoại lên, dặn dò nhau tuyệt đối đừng đến mua đậu hũ thối.


Nhất định phải thắng ván cược này.


Ấy thế mà, tin nhắn của họ vừa gửi đi chưa được hai phút.


Một tiếng hú như sói tru vọng tới.


"Áuuuuu! Ông chủ Lâm, tôi nhớ anh muốn chết... thối chết tôi rồi!"



Một khách quen chạy như bay tới, vừa mở miệng đã suýt bị mùi thối từ quầy hàng hất cho lộn nhào.


Lâm Huyền cũng không nhớ rõ tên của những vị khách quen này, chỉ thấy mặt hơi quen.


Độ quen thuộc này cho thấy vị khách này đã ghé quầy của hắn ít nhất năm lần.


"Đậu hũ thối Thập Lý, anh muốn thử không?"


Lâm Huyền nói.


Vị khách quen bịt mũi, nếu là ở chỗ khác, anh ta đã quay đầu bỏ đi từ lâu rồi.


Ngửi cái mùi này, ai mà nuốt nổi thứ gì nữa.


Dù biết là đậu hũ thối, nhưng mùi này quả thực quá nồng.


Vị khách quen chỉ phân vân một giây rồi quyết định ăn.


Dù sao đây cũng là ông chủ Lâm, mà mình lại còn là người đầu tiên trong nhóm chạy đến.


Không ăn chẳng phải là lỗ chết à.


"Ăn chứ, cho một phần… à không, hai phần!"


Vị khách quen nói ngay.


Lời này vừa thốt ra, các fan lập tức buông tiếng thở dài đầy thất vọng.


Không ngờ quán của Lâm Huyền lại mở hàng nhanh đến vậy.


Vị khách quen ngơ ngác nhìn đám fan, cảm thấy có hơi khó hiểu.


Nhưng anh ta cũng chẳng quan tâm nhiều, được ăn đồ của ông chủ Lâm mới là chuyện quan trọng.


Còn các fan thì lại thầm động viên nhau.


Mới có hai phần thôi, vẫn còn cách thất bại trong ván cược đến mười tám phần!


Dầu trong chảo nóng dần lên, mép chảo bắt đầu sủi những bọt khí li ti.


Lâm Huyền ước chừng nhiệt độ dầu đã đủ, nhanh tay gắp mười hai miếng đậu hũ thối vào chảo.



Xèo xèo~


Tiếng chiên rán tức thì vang lên.


Nói cũng lạ, cùng với sự chìm nổi của những miếng đậu hũ trong chảo dầu.


Trong cái mùi thối khó ngửi kia, bỗng dưng xen lẫn một mùi thơm đậm đà.


Dưới nhiệt độ cao của dầu mỡ, những miếng đậu hũ thối lên men màu đen, tựa như vịt con xấu xí dần lột xác thành thiên nga trắng.


Khi lớp vỏ ngoài của đậu hũ phồng lên, nổi lềnh bềnh trên mặt dầu, Lâm Huyền nhanh chóng lấy hộp giấy, gắp những miếng đậu hũ đã chiên giòn cho vào.


Từng miếng đậu hũ đen bóng căng phồng.


Một phần đậu hũ thối có 6 miếng, hai phần là 12 miếng.


Tuy màu sắc không khác biệt là mấy, nhưng mùi hương lại nhanh chóng thay đổi.


"Thơm quá!"


Một fan có cái mũi thính đột nhiên cảm thán.


"Đồ phản bội!"


Người bên cạnh lập tức lườm cô gái.


Thế nhưng, dù có tự lừa mình dối người thế nào, cái hương thơm đậm đà của đồ chiên rán vẫn không ngừng lan tỏa trong không khí.


Hương thơm của các sản phẩm từ đậu.


Hương thơm sau khi lên men, lại được chuyển hóa ở nhiệt độ cao.


Mùi thối ban đầu trong không khí như thể được thanh tẩy.


Lâm Huyền như thể đang trình diễn một màn ảo thuật về mùi hương mà không ai có thể thấy được.


"Ăn nóng đi nhé."


Lâm Huyền đưa hai chiếc hộp cho vị khách quen đang nóng lòng chờ đợi.


"Đại đao của tôi đã đói khát lắm rồi!"


Vị khách quen nói đùa một câu, lập tức gắp một miếng đậu hũ thối lên, cẩn thận cắn một miếng.


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 75: Làm ván cược đi
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...