Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 74: Đậu hũ thối vang danh chục dặm
93@-
Miêu Viễn Sơn chực ọe ra tới nơi.
Lòng anh bực bội không tả xiết, phí quản lý mỗi năm đóng đâu có thiếu đồng nào, sao lại để cái mùi kinh khủng này xuất hiện trong khu biệt thự được cơ chứ?
Đang định rút điện thoại gọi cho quản gia riêng của mình, thì anh bỗng thấy một chiếc xe điện chở đầy thùng hàng chạy vụt qua.
Cái bóng người trên xe, Miêu Viễn Sơn nhận ra.
Chính là quản gia biệt thự của Lâm Huyền – Trịnh Vĩ .
Lúc này, Trịnh Vĩ như đã “trang bị tận răng”, đeo khẩu trang, bao tay kín mít để lái xe. Mà thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng nôn khan.
Chuyện gì đây?
Người này không làm quản gia nữa, đổi nghề đi gánh phân rồi à?
Nhưng thấy hướng xe chạy là về phía biệt thự của Lâm Huyền, sự tò mò trong lòng Miêu Viễn Sơn tức thì lấn át cả cái mùi khó ngửi đang xộc vào mũi.
Do dự vài giây, Miêu Viễn Sơn liền men theo hướng xe chạy, đi về phía nhà hắn.
Ngay cửa biệt thự.
Trịnh Vĩ đang giúp Lâm Huyền chuẩn bị đồ đạc trong sân.
Món đậu hũ thối mà hệ thống cung cấp này quả thực là “bá đạo” quá rồi.
Ngay khoảnh khắc ngửi thấy mùi, Lâm Huyền đã chặn đứng ngay ý định tàn phá chính gian bếp của mình. May mà sân biệt thự đủ rộng, cứ bày biện sẵn sàng trên xe bán hàng là xong.
“Cậu đang làm cái trò gì vậy?”
Miêu Viễn Sơn vừa bịt mũi vừa nhăn mặt bước vào sân.
“Hôm nay định bán đậu hũ thối ấy mà.”
Chẳng biết có phải do ngửi lâu hay không mà hắn bắt đầu hơi quen với cái mùi này. Thậm chí nếu hít hà kỹ, dường như còn có thể cảm nhận được thoang thoảng hương đậu nành.
Phải công nhận, sức mạnh của sự quen thuộc thật đáng gờm.
“Đậu hũ thối?”
Miêu Viễn Sơn không có mấy cái thói xấu của đám con nhà giàu. Nhà hàng sang trọng đã ăn, quán cóc vỉa hè cũng chẳng nề hà. Món ăn vặt trứ danh gần như ai cũng từng nghe qua như đậu hũ thối, dĩ nhiên anh cũng đã từng thử. Thậm chí còn cất công đến tận nơi khai sinh ra món này để thưởng thức hương vị chính gốc nhất.
Nhưng dù là đậu hũ thối “chính tông” cũng làm gì có loại nào thối đến mức này.
“Cậu chắc đây là đậu hũ thối chứ không phải đậu hũ hỏng à?”
Miêu Viễn Sơn nhìn Lâm Huyền chuyển từng miếng đậu đen sì vào thùng nguyên liệu.
Chẳng biết có phải ảo giác không, mà khi lại gần, cái mùi nồng nặc xộc vào mũi ấy dường như lại không còn khó chịu đến thế nữa.
“Hỏng sao được mà hỏng.”
Lâm Huyền bình thản lạ thường.
Dù chính hắn cũng thấy cái mùi này hơi nặng đô thật, nhưng từ trước đến giờ, nguyên liệu hệ thống cung cấp chỉ có xịn sò hơn chứ làm gì có chuyện hỏng.
“Hôm nay mấy giờ dọn hàng, tôi qua thử.”
Miêu Viễn Sơn hỏi.
“Sáu rưỡi.”
“Ok.”
Trò chuyện dăm ba câu, Miêu Viễn Sơn lại tiếp tục hành trình đi bộ cho tiêu cơm của mình.
…………
…………
Chỉ có điều, cái sự “nổi” này là trong nội bộ fandom mà thôi.
Là người duy nhất được Lam Tâm Duyệt trả lời bài đăng hôm qua, lại còn được thưởng thức món ngon giống hệt thần tượng, rất nhiều fan tò mò không biết Hà Tĩnh San mua tháp khoai tây ở đâu và nóng lòng muốn đi “check-in đu idol”.
Thế là chẳng có gì lạ khi cô nhận được vô số lời mời vào các nhóm chat của fan.
Hà Tĩnh San, một fan quèn tàng hình trong giới, đời nào được quan tâm đến thế này. Cô nàng liền hào phóng chia sẻ mọi thông tin về món tháp khoai tây.
Tốc độ lan truyền thông tin giữa các fan nhanh như điện xẹt.
Chẳng mấy chốc, ai cũng biết ở cổng sân vận động nơi diễn ra concert của Lam Tâm Duyệt, có một xe hàng bán tháp khoai tây được chính thần tượng khen nức nở.
Hơn năm giờ chiều, Lâm Huyền chuẩn bị xong xuôi.
Sẵn sàng dọn hàng ra ngoài.
Tại cổng lớn sang chảnh của khu Kim Ngự Hoa Phủ.
Lâm Huyền chuyển đến đây cũng được mấy ngày rồi. Nhân viên của Kim Ngự Hoa Phủ gần như đã biết mặt ông chủ nhà có một không hai này. Rõ ràng ở biệt thự xịn sò như vậy, mà ngày nào cũng cưỡi xe bán hàng rong ra ngoài.
Thế là hai anh bảo vệ đứng gác sắp chán đến chết khô, thấy chiếc xe bán hàng đang từ từ tiến lại, liền lén lút buôn dưa lê vài câu.
“Bảo này, sao giàu thế mà còn phải đi bán hàng rong nhỉ?”
“Thế giới của người giàu, cậu không hiểu nổi đâu…”
Hai người đang nói chuyện thì bất giác cùng nhíu mày.
Ngay khoảnh khắc chiếc xe của Lâm Huyền lướt qua, một luồng mùi hôi thối theo gió ập tới.
Cả hai anh bảo vệ đều đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, bình thường sẽ không bao giờ thất thố… trừ khi gặp phải tình huống éo le.
“Thối không thể tả nổi!”
Hai anh bảo vệ ngỡ ngàng nhìn chiếc xe bán hàng đã đi xa.
Nếu không phải nhìn thấy mấy cái nồi niêu xoong chảo trên xe, có khi hai người còn tưởng phen này Lâm Huyền đổi nghề đi gánh phân thật chứ.
…………
…………
Nhờ màn PR nhiệt tình của Hà Tĩnh San trong giới fan, khi Lâm Huyền đủng đỉnh đạp xe đến sân vận động, chỗ bán hàng hôm qua của hắn đã có một đám đông vây kín.
Hà Tĩnh San sớm đã ngóng dài cả cổ.
Vừa thấy bóng dáng chiếc xe của Lâm Huyền, cô đã hét lớn từ xa:
“Tháp khoai tây đến rồi!”
Trong phút chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Huyền.
Khoảnh khắc này, hắn bỗng có ảo giác mình là minh tinh.
Thấy đám đông có xu hướng xúm lại, Lâm Huyền vội thắng xe kít một tiếng, la lớn: “Từ từ, đừng chen lấn, để tôi dựng xe xong đã!”
Thực ra, dù hắn không nói, đám fan vốn đang hừng hực khí thế muốn mua tháp khoai tây “cheap moment” với idol cũng đã khựng lại.
Họ chỉ ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc theo gió bay tới.
“Trời đất ơi, thối quá!”
“Má ơi, sao mà thối dữ vậy trời.”
“Khoai tây bị hư rồi hay gì?!”
Đám đông đang vây quanh không những không tiến lên mà còn vội vàng lùi lại. Có người thậm chí còn đeo luôn cả khẩu trang.
Lâm Huyền vội vã dựng xe xong, lúc này mới nhìn đám đông giải thích:
“Hôm nay không bán tháp khoai tây nữa, bán đậu hũ thối.”
Hôm nay không bán tháp khoai tây nữa?
Đây quả là một tin sét đánh.
“Ủa ông chủ, tháp khoai tây ngon như vậy, sao nói không bán là không bán nữa?”
“Đúng đó, tối qua em nằm mơ còn thấy mình ăn hai xiên liền đó!”
Mấy cô fan người một câu, kẻ một câu.
Thực ra ngoài việc tháp khoai tây quá ngon, chủ yếu là vì họ đã đi khoe khoang khắp các group fan. Khiến cho những người chưa được ăn hóng đến mức level max.
Nếu những người bạn cùng fandom lặn lội tới đây mà không được ăn, thì thật quá là thất vọng.
Nếu là mấy khách quen lâu năm, chắc chắn họ sẽ mặt không biến sắc mà bảo với đám fan non trẻ này rằng:
Quen đi rồi sẽ ổn.
Cái người Lâm Huyền này, chưa bao giờ để ai ăn cho đã thèm cả.
Nhưng nói thật, từ tháp khoai tây thơm nức mũi chuyển sang đậu hũ thối, bước nhảy này quả thực có hơi lớn.
Khi Lâm Huyền dựng xe xong, cái mùi lên men của đậu hũ thối càng lan tỏa rộng hơn.
Nếu là đậu hũ thối bình thường thì thôi đi, dù gì cũng là món ăn vặt phổ biến. Nhưng món “đậu hũ thối vang danh chục dặm” này của Lâm Huyền thì quả là danh bất hư truyền. Từ lúc chiếc xe đến cho tới giờ, cái mùi thối cứ phải gọi là triền miên bất tận.
Mấy cô fan đứng gần xe muốn ngạt thở tới nơi. Ai nấy mặt mày tái mét, tay bịt chặt mũi, chẳng biết nói gì cho phải.
Trong chốc lát, trước xe hàng của Lâm Huyền rõ ràng vây quanh bao nhiêu người, vậy mà không một ai gọi món.
Lâm Huyền thấy cảnh này, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Dù sao thì món đậu hũ thối này cũng giống như sầu riêng vậy. Người mê thì nghiện chết đi được, người không ăn được thì chỉ ngửi thấy mùi thôi đã muốn mọc thêm tám cẳng bốn chân mà chạy cho nhanh.
Bán hàng rong lâu như vậy, Lâm Huyền cũng coi như đã kinh qua đủ loại tình huống. Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản, treo tấm biển hiệu lên.
“Đậu Hũ Thối Thập Lý / 25 tệ một phần.”
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Miêu Viễn Sơn chực ọe ra tới nơi.
Lòng anh bực bội không tả xiết, phí quản lý mỗi năm đóng đâu có thiếu đồng nào, sao lại để cái mùi kinh khủng này xuất hiện trong khu biệt thự được cơ chứ?
Đang định rút điện thoại gọi cho quản gia riêng của mình, thì anh bỗng thấy một chiếc xe điện chở đầy thùng hàng chạy vụt qua.
Cái bóng người trên xe, Miêu Viễn Sơn nhận ra.
Chính là quản gia biệt thự của Lâm Huyền – Trịnh Vĩ .
Lúc này, Trịnh Vĩ như đã “trang bị tận răng”, đeo khẩu trang, bao tay kín mít để lái xe. Mà thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng nôn khan.
Chuyện gì đây?
Người này không làm quản gia nữa, đổi nghề đi gánh phân rồi à?
Nhưng thấy hướng xe chạy là về phía biệt thự của Lâm Huyền, sự tò mò trong lòng Miêu Viễn Sơn tức thì lấn át cả cái mùi khó ngửi đang xộc vào mũi.
Do dự vài giây, Miêu Viễn Sơn liền men theo hướng xe chạy, đi về phía nhà hắn.
Ngay cửa biệt thự.
Trịnh Vĩ đang giúp Lâm Huyền chuẩn bị đồ đạc trong sân.
Món đậu hũ thối mà hệ thống cung cấp này quả thực là “bá đạo” quá rồi.
Ngay khoảnh khắc ngửi thấy mùi, Lâm Huyền đã chặn đứng ngay ý định tàn phá chính gian bếp của mình. May mà sân biệt thự đủ rộng, cứ bày biện sẵn sàng trên xe bán hàng là xong.
“Cậu đang làm cái trò gì vậy?”
Miêu Viễn Sơn vừa bịt mũi vừa nhăn mặt bước vào sân.
“Hôm nay định bán đậu hũ thối ấy mà.”
Chẳng biết có phải do ngửi lâu hay không mà hắn bắt đầu hơi quen với cái mùi này. Thậm chí nếu hít hà kỹ, dường như còn có thể cảm nhận được thoang thoảng hương đậu nành.
Phải công nhận, sức mạnh của sự quen thuộc thật đáng gờm.
“Đậu hũ thối?”
Miêu Viễn Sơn không có mấy cái thói xấu của đám con nhà giàu. Nhà hàng sang trọng đã ăn, quán cóc vỉa hè cũng chẳng nề hà. Món ăn vặt trứ danh gần như ai cũng từng nghe qua như đậu hũ thối, dĩ nhiên anh cũng đã từng thử. Thậm chí còn cất công đến tận nơi khai sinh ra món này để thưởng thức hương vị chính gốc nhất.
Nhưng dù là đậu hũ thối “chính tông” cũng làm gì có loại nào thối đến mức này.
“Cậu chắc đây là đậu hũ thối chứ không phải đậu hũ hỏng à?”
Miêu Viễn Sơn nhìn Lâm Huyền chuyển từng miếng đậu đen sì vào thùng nguyên liệu.
Chẳng biết có phải ảo giác không, mà khi lại gần, cái mùi nồng nặc xộc vào mũi ấy dường như lại không còn khó chịu đến thế nữa.
“Hỏng sao được mà hỏng.”
Lâm Huyền bình thản lạ thường.
Dù chính hắn cũng thấy cái mùi này hơi nặng đô thật, nhưng từ trước đến giờ, nguyên liệu hệ thống cung cấp chỉ có xịn sò hơn chứ làm gì có chuyện hỏng.
“Hôm nay mấy giờ dọn hàng, tôi qua thử.”
Miêu Viễn Sơn hỏi.
“Sáu rưỡi.”
“Ok.”
Trò chuyện dăm ba câu, Miêu Viễn Sơn lại tiếp tục hành trình đi bộ cho tiêu cơm của mình.
…………
…………
Chỉ có điều, cái sự “nổi” này là trong nội bộ fandom mà thôi.
Là người duy nhất được Lam Tâm Duyệt trả lời bài đăng hôm qua, lại còn được thưởng thức món ngon giống hệt thần tượng, rất nhiều fan tò mò không biết Hà Tĩnh San mua tháp khoai tây ở đâu và nóng lòng muốn đi “check-in đu idol”.
Thế là chẳng có gì lạ khi cô nhận được vô số lời mời vào các nhóm chat của fan.
Hà Tĩnh San, một fan quèn tàng hình trong giới, đời nào được quan tâm đến thế này. Cô nàng liền hào phóng chia sẻ mọi thông tin về món tháp khoai tây.
Tốc độ lan truyền thông tin giữa các fan nhanh như điện xẹt.
Chẳng mấy chốc, ai cũng biết ở cổng sân vận động nơi diễn ra concert của Lam Tâm Duyệt, có một xe hàng bán tháp khoai tây được chính thần tượng khen nức nở.
Hơn năm giờ chiều, Lâm Huyền chuẩn bị xong xuôi.
Sẵn sàng dọn hàng ra ngoài.
Tại cổng lớn sang chảnh của khu Kim Ngự Hoa Phủ.
Lâm Huyền chuyển đến đây cũng được mấy ngày rồi. Nhân viên của Kim Ngự Hoa Phủ gần như đã biết mặt ông chủ nhà có một không hai này. Rõ ràng ở biệt thự xịn sò như vậy, mà ngày nào cũng cưỡi xe bán hàng rong ra ngoài.
Thế là hai anh bảo vệ đứng gác sắp chán đến chết khô, thấy chiếc xe bán hàng đang từ từ tiến lại, liền lén lút buôn dưa lê vài câu.
“Bảo này, sao giàu thế mà còn phải đi bán hàng rong nhỉ?”
“Thế giới của người giàu, cậu không hiểu nổi đâu…”
Hai người đang nói chuyện thì bất giác cùng nhíu mày.
Ngay khoảnh khắc chiếc xe của Lâm Huyền lướt qua, một luồng mùi hôi thối theo gió ập tới.
Cả hai anh bảo vệ đều đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, bình thường sẽ không bao giờ thất thố… trừ khi gặp phải tình huống éo le.
“Thối không thể tả nổi!”
Hai anh bảo vệ ngỡ ngàng nhìn chiếc xe bán hàng đã đi xa.
Nếu không phải nhìn thấy mấy cái nồi niêu xoong chảo trên xe, có khi hai người còn tưởng phen này Lâm Huyền đổi nghề đi gánh phân thật chứ.
…………
…………
Nhờ màn PR nhiệt tình của Hà Tĩnh San trong giới fan, khi Lâm Huyền đủng đỉnh đạp xe đến sân vận động, chỗ bán hàng hôm qua của hắn đã có một đám đông vây kín.
Hà Tĩnh San sớm đã ngóng dài cả cổ.
Vừa thấy bóng dáng chiếc xe của Lâm Huyền, cô đã hét lớn từ xa:
“Tháp khoai tây đến rồi!”
Trong phút chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Huyền.
Khoảnh khắc này, hắn bỗng có ảo giác mình là minh tinh.
Thấy đám đông có xu hướng xúm lại, Lâm Huyền vội thắng xe kít một tiếng, la lớn: “Từ từ, đừng chen lấn, để tôi dựng xe xong đã!”
Thực ra, dù hắn không nói, đám fan vốn đang hừng hực khí thế muốn mua tháp khoai tây “cheap moment” với idol cũng đã khựng lại.
Họ chỉ ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc theo gió bay tới.
“Trời đất ơi, thối quá!”
“Má ơi, sao mà thối dữ vậy trời.”
“Khoai tây bị hư rồi hay gì?!”
Đám đông đang vây quanh không những không tiến lên mà còn vội vàng lùi lại. Có người thậm chí còn đeo luôn cả khẩu trang.
Lâm Huyền vội vã dựng xe xong, lúc này mới nhìn đám đông giải thích:
“Hôm nay không bán tháp khoai tây nữa, bán đậu hũ thối.”
Hôm nay không bán tháp khoai tây nữa?
Đây quả là một tin sét đánh.
“Ủa ông chủ, tháp khoai tây ngon như vậy, sao nói không bán là không bán nữa?”
“Đúng đó, tối qua em nằm mơ còn thấy mình ăn hai xiên liền đó!”
Mấy cô fan người một câu, kẻ một câu.
Thực ra ngoài việc tháp khoai tây quá ngon, chủ yếu là vì họ đã đi khoe khoang khắp các group fan. Khiến cho những người chưa được ăn hóng đến mức level max.
Nếu những người bạn cùng fandom lặn lội tới đây mà không được ăn, thì thật quá là thất vọng.
Nếu là mấy khách quen lâu năm, chắc chắn họ sẽ mặt không biến sắc mà bảo với đám fan non trẻ này rằng:
Quen đi rồi sẽ ổn.
Cái người Lâm Huyền này, chưa bao giờ để ai ăn cho đã thèm cả.
Nhưng nói thật, từ tháp khoai tây thơm nức mũi chuyển sang đậu hũ thối, bước nhảy này quả thực có hơi lớn.
Khi Lâm Huyền dựng xe xong, cái mùi lên men của đậu hũ thối càng lan tỏa rộng hơn.
Nếu là đậu hũ thối bình thường thì thôi đi, dù gì cũng là món ăn vặt phổ biến. Nhưng món “đậu hũ thối vang danh chục dặm” này của Lâm Huyền thì quả là danh bất hư truyền. Từ lúc chiếc xe đến cho tới giờ, cái mùi thối cứ phải gọi là triền miên bất tận.
Mấy cô fan đứng gần xe muốn ngạt thở tới nơi. Ai nấy mặt mày tái mét, tay bịt chặt mũi, chẳng biết nói gì cho phải.
Trong chốc lát, trước xe hàng của Lâm Huyền rõ ràng vây quanh bao nhiêu người, vậy mà không một ai gọi món.
Lâm Huyền thấy cảnh này, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Dù sao thì món đậu hũ thối này cũng giống như sầu riêng vậy. Người mê thì nghiện chết đi được, người không ăn được thì chỉ ngửi thấy mùi thôi đã muốn mọc thêm tám cẳng bốn chân mà chạy cho nhanh.
Bán hàng rong lâu như vậy, Lâm Huyền cũng coi như đã kinh qua đủ loại tình huống. Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản, treo tấm biển hiệu lên.
“Đậu Hũ Thối Thập Lý / 25 tệ một phần.”
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 74: Đậu hũ thối vang danh chục dặm
10.0/10 từ 24 lượt.