Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 62: Anh ơi, giờ tôi xin lỗi còn kịp không?

74@-

Lớp vỏ bánh giòn rụm bị cắn vỡ, phát ra một tiếng “rốp”. 


Ngay sau đó, nhân đậu đỏ thơm ngọt tràn ngập khoang miệng. Nhân đậu đỏ hơi nóng, Trịnh Vĩ không nhịn được mà xì xà xì xụp, nhưng vẫn không nỡ dừng lại. Hương đậu nồng nàn quyện với một chút vị sữa khiến Trịnh Vĩ không thể kìm lòng.


“Ngon quá đi mất!”


“Không ngờ chả giò nhân đậu đỏ lại ngon đến thế!”


Trước đây Trịnh Vĩ toàn ăn chả giò mặn, đây là lần đầu tiên anh ăn loại ngọt. Ban đầu anh còn nghĩ đây là một loại “thảm họa ẩm thực” nào đó, nhưng hương vị này hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của anh. Vỏ ngoài giòn tan, bên trong thơm ngọt mềm dẻo, quan trọng nhất là không quá ngọt, chỉ có thể nói là vừa phải. Phải biết rằng, lời khen cao nhất của người Hoa dành cho món tráng miệng, chính là “không ngọt”.


“Lâm tiên sinh, tay nghề này của anh, mang vào khách sạn cao cấp làm món tráng miệng cho tiệc trà chiều cũng dư sức!” – Trịnh Vĩ không nhịn được mà thán phục.


Anh từng cùng bạn bè đi mấy khách sạn gọi là cao cấp. Nào là thợ làm bánh Le Cordon Bleu của Pháp, đủ các loại danh hiệu. Vậy mà bánh ngọt, điểm tâm họ làm ra, so với món chả giò chiên này còn kém xa!


Mà Lâm Hoành ở bên cạnh, thấy bộ dạng này của Trịnh Vĩ cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, khẽ cắn một miếng chả giò.


Cũng là lớp vỏ giòn tan khó tả. Vừa cắn một miếng, Lâm Hoành lập tức cảm nhận được một mùi hương thanh mát đặc trưng của rau củ và nấm. Bắp cải, nấm hương, măng sợi. Bắp cải tiết ra vị ngọt của nước, nấm hương phụ trách mùi thơm, măng sợi tạo độ giòn sần sật. Chúng phối hợp với nhau một cách hoàn hảo.


Lâm Hoành chỉ cảm thấy toàn bộ đầu lưỡi ngập tràn trong một hương vị thỏa mãn. Mà mùi hương thanh mát của rau củ và nấm không hề khiến anh có cảm giác tội lỗi khi ăn đồ chiên dầu.


Điều này quá kinh ngạc! Lâm Hoành ngay lập tức bị hương vị của món chả giò chiên chinh phục. Anh tự hỏi mình cũng đâu phải người chưa từng ăn sơn hào hải vị, nhưng đúng là trước đây chưa từng được ăn món chả giò nào ngon đến thế.


“Anh… Lâm, tôi muốn lấy thêm mấy cái nữa.”


Lâm Hoành hít sâu một hơi.



Tập tành, quản lý ăn uống, biến hết đi cho nước nó trong!


Giờ anh chỉ muốn ăn tiếp mà thôi. Cùng lắm thì ngày mai tập thêm hai tiếng nữa. Mỹ thực ở ngay trước mắt, tự nhiên là phải thỏa mãn cái miệng trước đã.


Trịnh Vĩ thấy thái độ này của Lâm Hoành, lập tức nở một nụ cười đắc thắng.


“Hứ hứ, còn nói tôi không nhịn được mà ăn đồ chiên buổi tối.”


“Cậu xem, cậu cũng có nhịn được đâu!”


Lâm Hoành đại khái cũng đoán ra được lý do thực sự mà Trịnh Vĩ rủ mình đi “chạy bộ” tối nay. Nhưng chuyện này cũng chẳng có gì đáng giận, chỉ là một trò đùa nhỏ vô hại giữa hai người họ. Hơn nữa, được ăn món chả giò ngon thế này, nói cho cùng cũng phải cảm ơn Trịnh Vĩ.


Tuy nhiên, một cái giá nho nhỏ vẫn phải có.


Lâm Hoành mỉm cười.


“Để sau này có thể ăn nhiều hơn một chút.”


“Ngày mai chúng ta chạy thêm một tiếng nữa là được rồi.”


“Đừng hòng trốn nhé, tôi sẽ đến tận nhà tìm cậu.”


Nghe những lời này, Trịnh Vĩ lập tức cảm thấy miếng chả giò trong tay không còn thơm nữa.


Anh ơi, giờ tôi xin lỗi còn kịp không?


Trương Nhị Minh vội vã chạy đến cổng sân vận động. Vừa nhìn thấy Lâm Huyền, anh ta liền vui vẻ chạy tới.



Trương Nhị Minh trong lòng vẫn còn tơ tưởng món thịt chiên giòn, nhưng vừa đến gần xe hàng đã thấy tấm biển hiệu.


“Ừm, hôm nay bán chả giò chiên.”


Lâm Huyền giải thích.


“Ủa, sao không bán thịt chiên giòn nữa vậy, tôi nhớ nó cả ngày lẫn đêm rồi đấy!”


“Khó khăn lắm mới đợi được ông chủ ra bán hàng, không được ăn thì tôi buồn chết đi được.”


Trương Nhị Minh trông thiểu não ra mặt.


Lâm Hoành ở bên cạnh lại gọi thêm ba loại nhân còn lại mỗi thứ một phần, tò mò đánh giá Trương Nhị Minh.


“Là món thịt chiên giòn mà cậu ăn vào rạng sáng hôm đó à?”


“Cũng là của ông chủ Lâm bán?”


Anh nhớ lại chuyện Trịnh Vĩ kể với mình trên điện thoại hôm đó. Lúc ấy Trịnh Vĩ chỉ nói là được ăn món thịt chiên giòn rất ngon, chứ không nói mua ở đâu. Trương Nhị Minh vừa than thở một câu, anh liền liên kết lại được sự việc.


“Đúng rồi đúng rồi, chính là do Lâm tiên sinh làm đó.”


“Ngon tới mức nhảy cẫng lên luôn.”


Trịnh Vĩ liền tù tì gật đầu.


Lâm Hoành ngạc nhiên đánh giá Lâm Huyền, không ngờ chàng trai trông trạc tuổi mình này lại có vẻ lợi hại như vậy. Chả giò chiên đã ngon thế này, đến món thịt chiên giòn cũng khiến thực khách ngày nhớ đêm mong.



Trịnh Vĩ vẫn còn ấn tượng với Trương Nhị Minh, vào rạng sáng bán thịt chiên giòn đó, họ còn nói chuyện về Dương Vũ.


“Anh thử chả giò chiên đi, tôi đảm bảo không thua gì thịt chiên giòn đâu.”


“Thật ra thì, tôi lại thích chả giò chiên hơn. Khẩu vị phong phú.”


Trịnh Vĩ lập tức giới thiệu cho Trương Nhị Minh.


“Ồ, là cậu em hôm đó đây mà.”


Trương Nhị Minh cũng nhận ra Trịnh Vĩ, nhớ lại đó là chàng trai tự xưng là quản gia biệt thự vào rạng sáng hôm đó.


Nếu đã được giới thiệu như vậy, Trương Nhị Minh cũng đành dẹp đi nỗi tiếc nuối của mình.


“Tôi không thích ăn ngọt, ông chủ, cho tôi chả giò chay và chả giò thịt, mỗi loại ba cái nhé.”


“Được thôi, chờ một lát.”


Lâm Huyền gật đầu, trong lòng thầm giơ ngón tay cái cho Trịnh Vĩ. Đúng là kiểu thực khách có tâm, chẳng cần hắn phải tốn nước bọt giải thích.


Trong lúc Lâm Hoành và Trương Nhị Minh đang chờ chả giò ra lò, Tạ Hồng Vũ đã bắn tin ông chủ Lâm mở hàng lên Hội Vây Bắt Ông Chủ Lâm, rồi phóng xe như bay đến sân vận động.


Tin tức của Tạ Hồng Vũ không khác gì một quả bom. Tin nhắn trong nhóm nhảy lên 99+ trong nháy mắt, từng người la ó inh ỏi trong nhóm, bắt đầu lục tục ra khỏi nhà.


Bên này, tại cổng sân vận động.


Mét Chín ôm quả bóng rổ, cùng mấy thành viên trong đội vừa nói vừa cười đi ra ngoài. Bởi vì tuần sau đội bóng của họ có trận đấu với trường khác nên ngoài buổi sáng, tối họ cũng tập thêm một buổi. Còn ban ngày, đương nhiên vẫn phải đi học.



Có người đề nghị.


Lời này lập tức được hưởng ứng, tập luyện mồ hôi nhễ nhại xong, ai cũng hơi đói.


“Chậc, không biết cái quán bán gà rán buổi sáng lần trước đi đâu rồi.”


“Ai nói đâu, tao thèm mấy hôm nay rồi.”


Nhắc đến ăn uống, chủ đề tự nhiên lại chuyển sang Lâm Huyền. 


Bởi vì sáng thứ Hai được ăn món gà rán cốt lết ngon đến vậy, đến sáng thứ Ba khi họ hăm hở chạy ra cổng sân vận động thì tìm một vòng cũng không thấy. Khiến cho cả buổi tập sáng thứ Ba đều có chút lơ đãng, bị đội trưởng mắng cho một trận.


Hôm nay là thứ Tư, sáng ra vẫn không thấy chiếc xe bán gà rán đó đâu. Lần này, họ đành phải chấp nhận sự thật là ông chủ có lẽ đã đổi chỗ bán rồi.


“Ê, đợi đã, người kia có phải là…”


Bỗng nhiên có thành viên kinh ngạc kêu lên, chỉ về chiếc xe hàng cách đó không xa.


Mét Chín và những người khác theo phản xạ nhìn qua, sau đó ai nấy đều lộ vẻ vui mừng khôn xiết.


“Vãi chưởng! Ông chủ bán gà rán!”


“Thật hay giả đấy! Chắc là ổng không? Đừng nhận nhầm người!”


“Nhầm sao được, tao nằm mơ còn nghĩ đến ổng nữa là!”


Các thành viên mỗi người một câu, xác định chiếc xe hàng đó chính là chiếc xe bán gà rán vào sáng thứ Hai.


Thế là, cả đám ào ào lao tới.


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 62: Anh ơi, giờ tôi xin lỗi còn kịp không?
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...