Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 63: Tôi thấy cậu đói thật rồi đấy
124@-
Mấy cậu trai đại học ùa đến trước xe bán hàng.
“Ông chủ, tôi muốn ăn gà rán!”
“Tôi nữa, vị xí muội!”
“Tôi muốn ăn vị tiêu đen!”
Lâm Huyền nhìn đám sinh viên bóng rổ đang chen chúc trước mặt, có cảm giác như được quay về sáng thứ Hai.
“Xin lỗi, hôm nay bán chả giò chiên.”
Lâm Huyền giải thích một cách thành thạo, không chút bối rối.
“Cái gì? Hôm nay không bán gà rán á?!”
Mấy cậu trai đại học lập tức như bị một đòn giáng mạnh, người này nhìn người kia, người kia lại nhìn người nọ.
Dường như có thể nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ.
“Tuần này ông chủ Lâm có bán gà rán à?”
“Sao tôi không biết nhỉ? Lúc nào thế?”
Trương Nhị Minh đang chờ đồ ăn thì ngẩn người, cảm giác như vừa giác ngộ ra điều gì đó.
“Hơn bảy giờ sáng thứ Hai.”
“Gà rán ông chủ này bán ngon lắm.”
Anh chàng cao một mét chín mặt mày rầu rĩ, trông cứ như vừa bị nữ thần từ chối.
“Hơn bảy giờ sáng thứ Hai?”
Trương Nhị Minh nhanh chóng hồi tưởng lại trong đầu, rồi đưa ra kết luận.
“Nói cách khác, sáng thứ Hai ông chủ Lâm mở hàng lúc bảy giờ.”
“Thứ Ba thì là một giờ sáng.”
“Hôm nay thứ Tư, lại là mười giờ tối.”
Nói đến đây, Trương Nhị Minh nhìn Lâm Huyền với vẻ mặt đầy thắc mắc.
“Ông chủ Lâm, giờ giấc bán hàng của anh hoàn toàn không có quy luật gì cả!”
“Không có quy luật thì thôi đi, sao mỗi ngày lại đổi một món thế này.”
Lâm Huyền ngước mắt nhìn Trương Nhị Minh một cái, nghĩ ngợi rồi đáp: “Như vậy mới có bất ngờ.”
Bất ngờ cái con khỉ!
Bất an thì có!
Trương Nhị Minh cạn lời, anh chưa từng thấy ai bán hàng rong mà lại kinh doanh kiểu này.
Nhưng ngay sau đó, anh nghĩ đến việc ông chủ Lâm là người ở biệt thự lớn.
Thôi được rồi, có tiền thì có quyền làm phiền thiên hạ.
Chả giò đã chiên xong.
Lâm Huyền chia phần rồi lần lượt đưa cho Thẩm Tịnh và Trương Nhị Minh.
Bên này, mấy cậu trai đại học không ăn được gà rán, quyết định nếm thử chả giò chiên.
Thế là từng người một xếp hàng ngay ngắn, bắt đầu gọi món.
Cùng lúc đó, các thành viên trong [Biệt Đội Vây Bắt Ông Chủ Lâm] cũng lần lượt kéo đến nhà thi đấu.
Những người này vừa đến nơi, mục tiêu đã rõ ràng.
Xông thẳng đến xe bán đồ ăn của Lâm Huyền.
Tạ Hồng Vũ, với tư cách là người chia sẻ thông tin, dĩ nhiên là người đến đầu tiên.
Nhìn chiếc xe bán hàng đã có người xếp hàng, anh vội vàng đi về phía cuối hàng, chỉ sợ đến muộn một chút là không còn gì để ăn.
Chẳng mấy chốc, hàng người trước xe đã dài gấp đôi.
Lúc này ở nhà thi đấu vẫn còn khá đông người.
Thấy trước chiếc xe này lại có một hàng dài người xếp, họ cũng tò mò.
“Bán gì thế nhỉ, sao đông người xếp hàng vậy.”
“Không biết, xếp thử xem sao.”
“Có phải hot douyin nào ở đây không?”
Người qua đường chỉ trỏ bàn tán.
“Trời đất ơi, may mà chúng ta đến sớm!”
Lâm Hoành gật đầu đồng tình.
Anh cắn một miếng chả giò.
Anh không nhờ Lâm Huyền giới thiệu vị.
Ba cuốn chả giò vàng rượm trông gần như giống hệt nhau, ẩn chứa những hương vị khác nhau.
Ăn trúng vị nào cũng chắc chắn là một sự bất ngờ thú vị.
“Vị mè đậu phộng!”
Lâm Hoành lập tức tròn mắt.
Hương thơm đặc trưng của các loại hạt lập tức lan tỏa trong khoang miệng, quyện với vị ngọt ngào.
“Tôi không chịu nổi nữa rồi!”
Lâm Hoành nhai ngấu nghiến cuốn chả giò.
Đôi mắt híp lại vì hạnh phúc.
Cảm giác như cả người đang đắm chìm trong một bầu không khí ấm nóng, ngọt ngào.
Anh đã quên mất bao lâu rồi mình mới được thưởng thức món ngon một cách thỏa thích như vậy.
Mấy cậu trai đại học đang xếp hàng phía sau, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Lâm Hoành, ai nấy đều kêu gào thảm thiết.
Mắt họ dán chặt vào chảo dầu.
Lâm Huyền phải vận dụng tốc độ tay 25 năm đơn thân của mình, không ngừng gói chả giò rồi cho vào chảo dầu.
Trạng thái bận rộn này khiến hắn có cảm giác như được quay về thời ở bệnh viện và khu ẩm thực.
Mở hàng lúc mười giờ, kết quả mười giờ bốn mươi phút, toàn bộ số chả giò Lâm Huyền chuẩn bị đã bán sạch sành sanh.
Coi như đã phá kỷ lục bán nhanh nhất trong tuần này.
Những thực khách không mua được đều tiếc nuối ra về.
Còn không ít khách quen thì ở lại, xì xào bàn tán.
“Lát nữa nhất định phải hỏi ông chủ Lâm giờ bán ngày mai.”
“Ông chủ Lâm có nói không?”
“Sao lại không nói chứ, ông chủ Lâm không muốn kiếm tiền à?”
“Ờ, cũng đúng ha…”
“Thôi giải tán.”
Các khách quen đối với Lâm Huyền có thể nói là vừa yêu vừa hận.
Yêu là yêu cái tài nghệ nấu nướng nắm trọn dạ dày của người khác.
Hận là hận cái người này luôn hành động chẳng giống ai, không đổi địa điểm thì cũng đổi thời gian.
Còn việc đổi món thì cũng tạm ổn, dù sao khách quen cũng đã theo lâu rồi.
Nghi ngờ cái gì chứ chẳng ai nghi ngờ món ăn do Lâm Huyền làm ra.
Bên này, Lâm Huyền dọn dẹp xe xong nhưng không rời đi.
Lịch bán của ngày thứ Năm sẽ bắt đầu sau một tiếng nữa.
Giờ mà về thì lại mất thời gian, chi bằng ở đây đợi một lát.
Hắn lấy ra chiếc ghế đẩu, ngồi đó nghịch điện thoại.
Những khách quen đang định rời đi, vừa đi được một đoạn không xa, quay đầu lại phát hiện Lâm Huyền chưa đi, ai nấy đều nhận ra có gì đó không ổn.
“Không phải lần nào dọn hàng ông chủ Lâm cũng chạy như ma đuổi sao, lần này sao không vội đi thế?”
“Cậu mà bị một bầy sói đói vây quanh thì cậu cũng chạy thôi.”
“Có phải lát nữa có hẹn hò không?”
“Ai mà cưới được ông chủ Lâm, cả đời này coi như có lộc ăn rồi.”
“Chắc kiếp trước phải giải cứu cả dải ngân hà mới được.”
“Hy vọng ông chủ không quá khắt khe về giới tính, tôi là được rồi.”
“Tôi thấy cậu đói thật rồi đấy.”
Chủ đề của các khách quen lập tức bị một người nào đó bẻ lái.
Nhưng rất nhanh lại quay về chủ đề chính.
“Rốt cuộc tại sao hôm nay ông chủ Lâm không vội đi thế, không phải bán hết đồ rồi sao?”
“Hay là lát nữa có người mang nguyên liệu đến bán tiếp?”
“Đứng đây đoán già đoán non làm gì, hỏi thẳng luôn đi.”
Lâm Huyền đang lướt điện thoại, bỗng cảm thấy ánh đèn trên đầu tối sầm lại.
Hắn ngẩng lên, liền thấy tám chín cái đầu đang mắt to trừng mắt nhỏ nhìn mình.
“Xin lỗi, chả giò chiên bán hết rồi.”
Lâm Huyền tưởng là khách đến gọi món, theo phản xạ nói một câu.
“Đồ bán hết rồi, sao ông chủ Lâm còn chưa đi?” – Đây là một người thẳng tính.
“Ông chủ Lâm, có hẹn hò phải không ạ?” – Đây là một người thích hóng chuyện.
“Ông chủ Lâm, anh thấy tôi thế nào, có nhà có xe.” – Đây là một người mơ mộng hão huyền.
Lâm Huyền lập tức bị làm cho ngơ ngác.
Đám người này sao nói chuyện lung tung thế, khó hiểu thật.
Nhưng hắn cũng đoán được, việc mình ở lại đây đã khiến đối phương tò mò.
Lâm Huyền cũng không phải là người thích úp úp mở mở.
Hắn nói thẳng: “Sau mười hai giờ sẽ bán thêm một tiếng nữa, mọi người có thể đợi một lát rồi quay lại.”
Cái gì?
Sau mười hai giờ lại bán tiếp?
Các khách quen đều lộ vẻ kinh ngạc.
Nhưng không phải chả giò chiên bán hết rồi sao?
Lẽ nào thật sự có hàng bổ sung?
Các khách quen lập tức phấn chấn hẳn lên, phải biết rằng trước đây ông chủ Lâm bán hết là hết thật.
Chưa bao giờ có chuyện nói lát nữa sẽ bán tiếp.
“Ối giời ơi, tốt quá rồi, vừa nãy tôi ăn chả giò vẫn chưa đã thèm.”
“Tôi cũng vậy, ban đầu cứ nghĩ nhân ngọt không ngon, nên chỉ mua một cái nếm thử. Giờ tôi hối hận chết đi được.”
“Tôi thì ngược lại với cậu, tôi lại nghĩ nhân mặn không ngon…”
Đám người này không cần phải nói cũng biết đang phấn khích đến mức nào.
Thế nhưng, Lâm Huyền thản nhiên nói: “Mọi người hiểu lầm rồi, mười hai giờ không bán chả giò chiên nữa.”
“Mà bán sữa tươi chiên giòn.”
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Mấy cậu trai đại học ùa đến trước xe bán hàng.
“Ông chủ, tôi muốn ăn gà rán!”
“Tôi nữa, vị xí muội!”
“Tôi muốn ăn vị tiêu đen!”
Lâm Huyền nhìn đám sinh viên bóng rổ đang chen chúc trước mặt, có cảm giác như được quay về sáng thứ Hai.
“Xin lỗi, hôm nay bán chả giò chiên.”
Lâm Huyền giải thích một cách thành thạo, không chút bối rối.
“Cái gì? Hôm nay không bán gà rán á?!”
Mấy cậu trai đại học lập tức như bị một đòn giáng mạnh, người này nhìn người kia, người kia lại nhìn người nọ.
Dường như có thể nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ.
“Tuần này ông chủ Lâm có bán gà rán à?”
“Sao tôi không biết nhỉ? Lúc nào thế?”
Trương Nhị Minh đang chờ đồ ăn thì ngẩn người, cảm giác như vừa giác ngộ ra điều gì đó.
“Hơn bảy giờ sáng thứ Hai.”
“Gà rán ông chủ này bán ngon lắm.”
Anh chàng cao một mét chín mặt mày rầu rĩ, trông cứ như vừa bị nữ thần từ chối.
“Hơn bảy giờ sáng thứ Hai?”
Trương Nhị Minh nhanh chóng hồi tưởng lại trong đầu, rồi đưa ra kết luận.
“Nói cách khác, sáng thứ Hai ông chủ Lâm mở hàng lúc bảy giờ.”
“Thứ Ba thì là một giờ sáng.”
“Hôm nay thứ Tư, lại là mười giờ tối.”
Nói đến đây, Trương Nhị Minh nhìn Lâm Huyền với vẻ mặt đầy thắc mắc.
“Ông chủ Lâm, giờ giấc bán hàng của anh hoàn toàn không có quy luật gì cả!”
“Không có quy luật thì thôi đi, sao mỗi ngày lại đổi một món thế này.”
Lâm Huyền ngước mắt nhìn Trương Nhị Minh một cái, nghĩ ngợi rồi đáp: “Như vậy mới có bất ngờ.”
Bất ngờ cái con khỉ!
Bất an thì có!
Trương Nhị Minh cạn lời, anh chưa từng thấy ai bán hàng rong mà lại kinh doanh kiểu này.
Nhưng ngay sau đó, anh nghĩ đến việc ông chủ Lâm là người ở biệt thự lớn.
Thôi được rồi, có tiền thì có quyền làm phiền thiên hạ.
Chả giò đã chiên xong.
Lâm Huyền chia phần rồi lần lượt đưa cho Thẩm Tịnh và Trương Nhị Minh.
Bên này, mấy cậu trai đại học không ăn được gà rán, quyết định nếm thử chả giò chiên.
Thế là từng người một xếp hàng ngay ngắn, bắt đầu gọi món.
Cùng lúc đó, các thành viên trong [Biệt Đội Vây Bắt Ông Chủ Lâm] cũng lần lượt kéo đến nhà thi đấu.
Những người này vừa đến nơi, mục tiêu đã rõ ràng.
Xông thẳng đến xe bán đồ ăn của Lâm Huyền.
Tạ Hồng Vũ, với tư cách là người chia sẻ thông tin, dĩ nhiên là người đến đầu tiên.
Nhìn chiếc xe bán hàng đã có người xếp hàng, anh vội vàng đi về phía cuối hàng, chỉ sợ đến muộn một chút là không còn gì để ăn.
Chẳng mấy chốc, hàng người trước xe đã dài gấp đôi.
Lúc này ở nhà thi đấu vẫn còn khá đông người.
Thấy trước chiếc xe này lại có một hàng dài người xếp, họ cũng tò mò.
“Bán gì thế nhỉ, sao đông người xếp hàng vậy.”
“Không biết, xếp thử xem sao.”
“Có phải hot douyin nào ở đây không?”
Người qua đường chỉ trỏ bàn tán.
“Trời đất ơi, may mà chúng ta đến sớm!”
Lâm Hoành gật đầu đồng tình.
Anh cắn một miếng chả giò.
Anh không nhờ Lâm Huyền giới thiệu vị.
Ba cuốn chả giò vàng rượm trông gần như giống hệt nhau, ẩn chứa những hương vị khác nhau.
Ăn trúng vị nào cũng chắc chắn là một sự bất ngờ thú vị.
“Vị mè đậu phộng!”
Lâm Hoành lập tức tròn mắt.
Hương thơm đặc trưng của các loại hạt lập tức lan tỏa trong khoang miệng, quyện với vị ngọt ngào.
“Tôi không chịu nổi nữa rồi!”
Lâm Hoành nhai ngấu nghiến cuốn chả giò.
Đôi mắt híp lại vì hạnh phúc.
Cảm giác như cả người đang đắm chìm trong một bầu không khí ấm nóng, ngọt ngào.
Anh đã quên mất bao lâu rồi mình mới được thưởng thức món ngon một cách thỏa thích như vậy.
Mấy cậu trai đại học đang xếp hàng phía sau, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Lâm Hoành, ai nấy đều kêu gào thảm thiết.
Mắt họ dán chặt vào chảo dầu.
Lâm Huyền phải vận dụng tốc độ tay 25 năm đơn thân của mình, không ngừng gói chả giò rồi cho vào chảo dầu.
Trạng thái bận rộn này khiến hắn có cảm giác như được quay về thời ở bệnh viện và khu ẩm thực.
Mở hàng lúc mười giờ, kết quả mười giờ bốn mươi phút, toàn bộ số chả giò Lâm Huyền chuẩn bị đã bán sạch sành sanh.
Coi như đã phá kỷ lục bán nhanh nhất trong tuần này.
Những thực khách không mua được đều tiếc nuối ra về.
Còn không ít khách quen thì ở lại, xì xào bàn tán.
“Lát nữa nhất định phải hỏi ông chủ Lâm giờ bán ngày mai.”
“Ông chủ Lâm có nói không?”
“Sao lại không nói chứ, ông chủ Lâm không muốn kiếm tiền à?”
“Ờ, cũng đúng ha…”
“Thôi giải tán.”
Các khách quen đối với Lâm Huyền có thể nói là vừa yêu vừa hận.
Yêu là yêu cái tài nghệ nấu nướng nắm trọn dạ dày của người khác.
Hận là hận cái người này luôn hành động chẳng giống ai, không đổi địa điểm thì cũng đổi thời gian.
Còn việc đổi món thì cũng tạm ổn, dù sao khách quen cũng đã theo lâu rồi.
Nghi ngờ cái gì chứ chẳng ai nghi ngờ món ăn do Lâm Huyền làm ra.
Bên này, Lâm Huyền dọn dẹp xe xong nhưng không rời đi.
Lịch bán của ngày thứ Năm sẽ bắt đầu sau một tiếng nữa.
Giờ mà về thì lại mất thời gian, chi bằng ở đây đợi một lát.
Hắn lấy ra chiếc ghế đẩu, ngồi đó nghịch điện thoại.
Những khách quen đang định rời đi, vừa đi được một đoạn không xa, quay đầu lại phát hiện Lâm Huyền chưa đi, ai nấy đều nhận ra có gì đó không ổn.
“Không phải lần nào dọn hàng ông chủ Lâm cũng chạy như ma đuổi sao, lần này sao không vội đi thế?”
“Cậu mà bị một bầy sói đói vây quanh thì cậu cũng chạy thôi.”
“Có phải lát nữa có hẹn hò không?”
“Ai mà cưới được ông chủ Lâm, cả đời này coi như có lộc ăn rồi.”
“Chắc kiếp trước phải giải cứu cả dải ngân hà mới được.”
“Hy vọng ông chủ không quá khắt khe về giới tính, tôi là được rồi.”
“Tôi thấy cậu đói thật rồi đấy.”
Chủ đề của các khách quen lập tức bị một người nào đó bẻ lái.
Nhưng rất nhanh lại quay về chủ đề chính.
“Rốt cuộc tại sao hôm nay ông chủ Lâm không vội đi thế, không phải bán hết đồ rồi sao?”
“Hay là lát nữa có người mang nguyên liệu đến bán tiếp?”
“Đứng đây đoán già đoán non làm gì, hỏi thẳng luôn đi.”
Lâm Huyền đang lướt điện thoại, bỗng cảm thấy ánh đèn trên đầu tối sầm lại.
Hắn ngẩng lên, liền thấy tám chín cái đầu đang mắt to trừng mắt nhỏ nhìn mình.
“Xin lỗi, chả giò chiên bán hết rồi.”
Lâm Huyền tưởng là khách đến gọi món, theo phản xạ nói một câu.
“Đồ bán hết rồi, sao ông chủ Lâm còn chưa đi?” – Đây là một người thẳng tính.
“Ông chủ Lâm, có hẹn hò phải không ạ?” – Đây là một người thích hóng chuyện.
“Ông chủ Lâm, anh thấy tôi thế nào, có nhà có xe.” – Đây là một người mơ mộng hão huyền.
Lâm Huyền lập tức bị làm cho ngơ ngác.
Đám người này sao nói chuyện lung tung thế, khó hiểu thật.
Nhưng hắn cũng đoán được, việc mình ở lại đây đã khiến đối phương tò mò.
Lâm Huyền cũng không phải là người thích úp úp mở mở.
Hắn nói thẳng: “Sau mười hai giờ sẽ bán thêm một tiếng nữa, mọi người có thể đợi một lát rồi quay lại.”
Cái gì?
Sau mười hai giờ lại bán tiếp?
Các khách quen đều lộ vẻ kinh ngạc.
Nhưng không phải chả giò chiên bán hết rồi sao?
Lẽ nào thật sự có hàng bổ sung?
Các khách quen lập tức phấn chấn hẳn lên, phải biết rằng trước đây ông chủ Lâm bán hết là hết thật.
Chưa bao giờ có chuyện nói lát nữa sẽ bán tiếp.
“Ối giời ơi, tốt quá rồi, vừa nãy tôi ăn chả giò vẫn chưa đã thèm.”
“Tôi cũng vậy, ban đầu cứ nghĩ nhân ngọt không ngon, nên chỉ mua một cái nếm thử. Giờ tôi hối hận chết đi được.”
“Tôi thì ngược lại với cậu, tôi lại nghĩ nhân mặn không ngon…”
Đám người này không cần phải nói cũng biết đang phấn khích đến mức nào.
Thế nhưng, Lâm Huyền thản nhiên nói: “Mọi người hiểu lầm rồi, mười hai giờ không bán chả giò chiên nữa.”
“Mà bán sữa tươi chiên giòn.”
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 63: Tôi thấy cậu đói thật rồi đấy
10.0/10 từ 24 lượt.