Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 61: Thế giới này bị loạn rồi hay sao?

64@-

“Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây rồi à.” 


“Cậu mà cũng chủ động rủ tôi đi tập thể dục cơ đấy?” 


“Bình thường tôi có nói gãy lưỡi cậu cũng chẳng thèm nhúc nhích.”


Cậu bạn thân của Trịnh Vĩ tên là Lâm Hoành, một huấn luyện viên thể hình. Hồi đó Trịnh Vĩ nổi hứng, mua một cái thẻ tập gym, Lâm Hoành chính là huấn luyện viên riêng của cậu. Kết quả là đến phòng tập được vài bận rồi bỏ, nhưng lại rất hợp cạ với Lâm Hoành.


“Cá mặn thì thỉnh thoảng cũng phải quẫy đuôi một cái chứ.” Dĩ nhiên, Trịnh Vĩ sẽ không bao giờ chịu nói rằng tối nay mình đến đây là để ăn vặt. 


Lý do chính hơn là vì, sau khi ăn thử món thịt chiên giòn lần trước thì anh đã coi nó như tuyệt phẩm nhân gian. 


Anh lập tức khoe với Lâm Hoành, ai ngờ lại bị mắng cho một trận. Lý do bị mắng dĩ nhiên là, ăn đồ chiên rán vào buổi tối không chỉ hại sức khỏe mà còn cực kỳ dễ béo. Lâm Hoành còn hùng hồn tuyên bố rằng mình tuyệt đối không bao giờ ăn mấy thứ đó vào buổi tối.


Không bao giờ? Đó là vì cậu chưa được nếm thử tay nghề của ông chủ Lâm thôi. Con quỷ nhỏ trong lòng Trịnh Vĩ đang cười gian xảo. 


Món ngon là phải chia sẻ với bạn thân chứ. Anh nhất định phải chứng kiến cảnh Lâm Hoành gục ngã trước tay nghề của ông chủ Lâm, cùng mình sa vào con đường ăn đêm tội lỗi.


Thấy đã gần mười giờ, Trịnh Vĩ liền viện cớ đi cửa hàng tiện lợi mua nước, kéo Lâm Hoành thẳng tiến ra cổng nhà thi đấu.


………… 



…………


Mười giờ tối, Lâm Huyền đúng giờ dọn hàng ở cổng nhà thi đấu. 


So với một giờ sáng, lúc này nhà thi đấu vẫn còn khá náo nhiệt. 


Dân công sở ban ngày bận rộn, lại phải tăng ca, muốn giữ dáng thì dĩ nhiên chỉ có thể tranh thủ buổi tối. Nhưng vào giờ này, phần lớn mọi người đã tập xong, lục tục đi từ nhà thi đấu ra.


Lâm Huyền vẫn chọn vị trí của rạng sáng hôm qua, ngay dưới một cột đèn đường. Bốn loại nhân chả giò chiên được bày ngay ngắn trên quầy. Vỏ bánh được để riêng trong một hộp khác. Khi nào khách muốn ăn, tùy theo loại nhân mà hắn sẽ gói và chiên tại chỗ. Giá lần này, Lâm Huyền định ở mức 5 tệ một cái, nhân ngọt cũng đồng giá.


Còn món sữa tươi chiên giòn sẽ bán sau mười hai giờ, Lâm Huyền cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. 


So với chả giò, việc chuẩn bị món sữa tươi chiên giòn thực ra đơn giản hơn nhiều. Chỉ cần đun nóng sữa, bơ, đường trong nồi. Cuối cùng cho bột bắp vào, khuấy đều cho đến khi hỗn hợp sệt lại. Sau đó để nguội tự nhiên rồi cắt thành từng thanh. Cuối cùng, nhúng qua trứng rồi lăn đều trong vụn bánh mì, cho vào chảo dầu chiên là xong. Những thanh sữa đã nguội được cất trong xe bán hàng, đợi đến mười hai giờ chỉ việc lấy ra là được.


Bên này, Trịnh Vĩ đứng ở cổng nhà thi đấu, đảo mắt một vòng. Anh lập tức nhìn thấy chiếc xe bán hàng quen thuộc, và cả ông chủ Lâm quen thuộc.


“Ê, Hoành, tôi thấy khách hàng tôi phụ trách rồi.”


“Đi cùng tôi ra chào một tiếng đi.” Trịnh Vĩ vờ như tình cờ gặp mặt.


Lâm Hoành biết công việc của Trịnh Vĩ là quản gia riêng, nên tò mò nhìn qua một lượt.


“Không phải cậu bảo căn số 8 mà cậu phụ trách bỏ trống lâu lắm rồi sao?”



“Không lẽ là một ông già giàu sụ nào đó chứ?” Lâm Hoành nói đùa, rồi đi theo Trịnh Vĩ đến tận trước xe bán hàng của Lâm Huyền.


Đang lúc còn thắc mắc, anh lại thấy Trịnh Vĩ chào hỏi chàng trai trẻ sau quầy hàng. “Chào Lâm tiên sinh, chúc anh buổi tối tốt lành.”


Khoan đã. 


Não Lâm Hoành nhất thời chưa xử lý kịp thông tin. Anh nhìn Lâm Huyền, rồi lại nhìn Trịnh Vĩ. 


“Giới thiệu một chút, đây là Lâm tiên sinh ở căn số 8, cũng là chủ nhà mà tôi phụ trách.” 


“Lâm tiên sinh, đây là bạn thân của tôi, Lâm Hoành. Sau này nếu anh có nhu cầu tập gym thì có thể tìm cậu ấy nhé.” 


“Lâm Hoành chuyên nghiệp lắm đó.” Trịnh Vĩ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lâm Hoành, trong lòng cười thầm. Nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra nghiêm túc giới thiệu hai người với nhau.


Lâm Hoành lộ ra vẻ mặt "cậu điên rồi phải không". 


Kim Ngự Hoa Phủ là nơi thế nào, người khác có thể không rõ, nhưng là bạn thân của Trịnh Vĩ, anh đã nghe kể không ít lần. 


Bây giờ, Trịnh Vĩ lại nói chàng trai trẻ bán hàng rong này chính là chủ sở hữu của một căn biệt thự ở Kim Ngự Hoa Phủ. Lâm Hoành cảm thấy thế giới quan của mình như bị một cú đấm trời giáng. Từ bao giờ mà bán hàng rong cũng mua nổi biệt thự ở Kim Ngự Hoa Phủ rồi? Thế giới này có phải đã hoàn toàn bị loạn vào một khoảnh khắc nào đó mà anh không hề hay biết không?


“Bán hàng rong chỉ là sở thích của Lâm tiên sinh thôi.” Trịnh Vĩ quá hiểu tâm trạng của Lâm Hoành lúc này. 


Sau khi giải thích sơ qua, anh liền hào hứng nói: “Đã đến đây rồi thì ăn chút gì đi.” 



“A Hoành, cậu thì sao?”


Lâm Hoành khó khăn lắm mới chấp nhận được cái sự thật rằng người giàu thường có những sở thích kỳ quái. Nhìn thấy món chả giò chiên trên bảng hiệu, anh theo phản xạ định từ chối. 


Dù sao thì với tư cách là một huấn luyện viên thể hình, dù là do thói quen nghề nghiệp hay ý thức bản thân, đều không cho phép anh ăn đồ chiên rán vào buổi tối. Nhưng ngay sau đó, anh nghĩ dù sao đây cũng là khách hàng của bạn mình. 


Nếu từ chối, liệu có làm khó cho công việc của bạn thân sau này không. 


“Vậy... cho tôi một cái chay thôi.” Lâm Hoành nghĩ ngợi, rồi gọi một cái chả giò chay. 


Tuy vẫn là đồ chiên, nhưng ít nhất lượng calo cũng thấp hơn các loại nhân khác. Trịnh Vĩ nhanh chóng quét mã trả 25 tệ.


“Chờ một lát.” Lâm Huyền gật đầu, lập tức bắt tay vào gói chả giò.


Bên trong công trường đang được quây kín của nhà thi đấu. 


Mười giờ đúng là lúc đổi ca. 


Dương Vũ vừa đội mũ bảo hộ lên, đã nghe Trương Nhị Minh gọi cậu ở đằng xa. 


“Tiểu Dương, khoan hãy vào làm đã.” 


“Ra cổng dạo một vòng xem ông chủ Lâm dọn hàng chưa.” Trương Nhị Minh dặn dò một tiếng. 



Nhắc đến ông chủ Lâm, Dương Vũ không khỏi nuốt nước bọt. 


Món thịt chiên giòn hôm đó thật sự quá ngon. 


Dù bây giờ cậu vẫn chưa mua nổi, nhưng trong lòng cũng có một niềm mong mỏi. Cậu tin rằng mình không thể cứ mãi thế này. Sớm muộn gì cũng có một ngày, cậu sẽ đường đường chính chính đứng trước xe bán đồ ăn của ông chủ Lâm, ăn một bữa cho đã thèm.


Dương Vũ vừa nghĩ vừa chạy một mạch ra cổng nhà thi đấu. Cậu nhanh chóng phát hiện Lâm Huyền đã dọn hàng, rồi lập tức quay về báo cho Trương Nhị Minh.


"Ông chủ Lâm quả nhiên đã đổi giờ bán hàng."


Trương Nhị Minh nhớ lại suy đoán của Bao Nhất Hải vào rạng sáng hôm nay, không ngờ tên đó lại đoán đúng.


Không nói hai lời, anh lập tức báo tin cho Tạ Hồng Vũ rằng Lâm Huyền đã dọn hàng. Sau đó, anh cúp máy, chạy như bay ra cổng nhà thi đấu.


Nghĩ bụng: Đã biết ông chủ Lâm bắt đầu bán rồi, thì mình gần nước hưởng lợi trước, tất nhiên phải ưu tiên thỏa mãn cái bụng đã.


Món thịt chiên giòn đó, anh đã thèm cả ngày nay rồi.


Trong chảo dầu, những cuốn chả giò trắng nõn, từ từ ngả sang màu vàng ươm. 


Tuy vẻ ngoài trông khá giống nhau, nhưng hắn nhớ rõ nhân bên trong. 


Để tiện cho việc thưởng thức, Lâm Huyền dùng que tre xiên những cuốn chả giò đã chiên lại. Hắn lần lượt đưa cho Trịnh Vĩ, và nói rõ đó là vị nào. Trịnh Vĩ nhận lấy que xiên, đưa xiên chả giò chay cho Lâm Hoành . Anh háo hức nói: “Cậu ăn thử xem thế nào đi.” 


Vừa nói, chính anh cũng không nhịn được, cầm một xiên chả giò nhân đậu đỏ lên, cắn một miếng.


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 61: Thế giới này bị loạn rồi hay sao?
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...