Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 60: Nụ cười chợt khựng lại

86@-

Tạ Hồng Vũ cố gắng nhớ lại rồi kể lại một lượt.


Bao Nhất Hải nghe xong, vẻ mặt bừng tỉnh, lại nhớ đến hai tuần bán hàng trước đó.


“Liệu có khả năng nào không.”


“Ông chủ Lâm chỉ nói là bán ở cổng sân vận động, nhưng thời gian bán hàng thì không cố định?”


Lời này vừa thốt ra, những thực khách xung quanh đều quay sang nhìn anh với vẻ mặt “anh đang đùa tôi đấy à”.


Bao Nhất Hải thì trong lòng sáng như gương, càng nghĩ càng thấy có khả năng.


“Mọi người đừng dùng logic thông thường để phỏng đoán ông chủ Lâm.”


“Với độ ngang ngược của ông chủ Lâm, tôi thấy ổng rất có khả năng làm ra chuyện như vậy.”


“Bán hàng rong chứ có phải mở cửa hàng đâu mà phải có thời gian cố định.”


Bao Nhất Hải nói ra suy đoán của mình.


Có người cảm thấy hình như cũng có lý. Nhưng cũng có người cho rằng, có lẽ hôm nay ông chủ Lâm có việc nên không bán hàng, quyết định ngày mai sẽ xem xét tiếp.


Dù thế nào đi nữa, tối nay chắc là không được ăn rồi.


“Đại gia ơi, thịt chiên giòn có ngon không?”


Có người bắt đầu hỏi han Tạ Hồng Vũ, dù sao trong số những người có mặt, chỉ có anh là người may mắn được ăn món thịt chiên giòn.


“Ừm, rất ngon.”


“Vẫn là đẳng cấp cao như mọi khi.”



Tạ Hồng Vũ gật đầu.


“Ngon đến mức nào ạ?”


Người bên cạnh tiếp tục truy hỏi.


Nếu đã không được ăn, họ tự nhiên muốn nghe đánh giá của Tạ Hồng Vũ, như vậy mới có thêm niềm tin để ngày mai tiếp tục theo đuổi.


Thế nhưng Tạ Hồng Vũ lại chẳng phải blogger ẩm thực, làm sao biết cách miêu tả hương vị một món ăn cho đúng và chính xác được.


Đúng lúc đó, Trương Nhị Minh nhận được tin nhắn Tạ Hồng Vũ vừa gửi, vội vàng chạy tới. Tạ Hồng Vũ lập tức đẩy vấn đề qua.


“Anh ta cũng ăn rồi đấy, hỏi anh ta đi.”


Trương Nhị Minh vừa hớt hải chạy tới đã bị hàng loạt ánh mắt chiếu tướng, da đầu không khỏi tê rần. Nhưng đã là chỉ thị của Tạ tổng, Trương Nhị Minh đành phải vắt óc suy nghĩ.


“Cái đó… món thịt chiên giòn quả thật rất ngon, ngoài giòn trong mềm, mùi vị thì phải gọi là thơm nức…”


Nói đến đây, Trương Nhị Minh bất giác nhớ lại hương vị trong miệng ngày hôm qua, lời nói bỗng trở nên trôi chảy. Anh bắt đầu thao thao bất tuyệt miêu tả sự ngon lành của món thịt chiên giòn.


“Chịu không nổi, tôi đi trước đây!”


“Đừng nói nữa, nói nữa tối nay tôi mất ngủ mất!”


“Ông chủ Lâm đáng ghét!”


Mấy thực khách nghe được một lúc thì lập tức quay đầu bỏ đi. Đúng là không nên nhiều lời hỏi câu này. Trương Nhị Minh càng miêu tả, họ lại càng cảm thấy không được ăn là một sự hối tiếc tột độ.


Rất nhanh, các thực khách dần dần giải tán.


Trước khi đi, Tạ Hồng Vũ dặn Trương Nhị Minh tiếp tục cho người theo dõi. Một khi phát hiện ông chủ Lâm mở hàng, phải lập tức gọi điện thông báo.




Thứ Tư, vừa ăn cơm trưa xong, Lâm Huyền liền nhận được thông báo của hệ thống.


Thời gian bán hàng ngẫu nhiên thứ Tư: 22:00 – 24:00


Thực đơn đồ chiên ngẫu nhiên: Chả giò chiên


Nguyên liệu đã được mở khóa, mời ký chủ chuẩn bị bán hàng.


Chả giò chiên? Mười giờ đến mười hai giờ đêm?


Lâm Huyền bình tĩnh liếc nhìn.


Mười giờ đêm ở sân vận động, hình như vẫn còn khá nhiều người tập thể dục. Mở hàng giờ này, hoàn toàn không có độ khó nha.


Lâm Huyền học theo mấy bộ phim, tưởng tượng hệ thống đang ở trước mặt, rồi nhếch mép cười khinh bỉ một cái.


Vậy mà giây tiếp theo, nụ cười của hắn cứng đờ.


Bởi vì một dòng thông báo khác của hệ thống lại hiện lên.


Thời gian bán hàng ngẫu nhiên thứ Năm: 00:00 – 01:00


Thực đơn đồ chiên ngẫu nhiên: Sữa tươi chiên giòn.


Nguyên liệu đã được mở khóa, mời ký chủ chuẩn bị bán hàng liên tục.


Lần này thì Lâm Huyền cười không nổi nữa.


Trời đất quỷ thần ơi, hai khung giờ bán hàng lại được cập nhật liền tù tì?!


Nói cách khác, hắn phải bán từ mười giờ tối nay, cho đến một giờ sáng hôm sau.


Nhưng may là, thời gian bán hàng của thứ Năm chỉ có một tiếng.



Để không làm lỡ việc bán hàng tối nay, Lâm Huyền nhanh chóng rút điện thoại, bắt đầu đặt mua nguyên liệu cần thiết cho cả hai món. Tranh thủ lúc chờ giao hàng, hắn đi ngâm mình trong bồn tắm, chuẩn bị nạp đủ năng lượng cho ca bán hàng kéo dài đêm nay.


Không ngoài dự đoán, lần này nguyên liệu vẫn do Trịnh Vĩ lái xe điện chở tới.


Có kinh nghiệm hai lần trước, lại được ăn món thịt chiên giòn một lần, lần này Trịnh Vĩ đã quen rồi. Hơn nữa, anh còn nhạy bén phát hiện ra một sự thật: mỗi lần ông chủ Lâm bán hàng dường như đều bán những thứ khác nhau.


Ví dụ như thứ Hai, anh giao toàn là ức gà.


Thứ Ba thì là thịt thăn heo.


Hôm nay, những thứ được giao tới còn tạp nham hơn nữa. Có bột mì, rau củ, thịt bằm, đậu đỏ, sữa, bơ, v.v…


Nếu là mấy loại đầu, anh còn nghĩ Lâm Huyền định làm bánh bao. Nhưng mấy thứ sau như sữa và bơ thì anh chịu, không tài nào hiểu nổi.


“Lâm tiên sinh, đây là những thứ anh bán tối nay ạ?”


Trịnh Vĩ tò mò hỏi một câu.


“Ừm, tôi định bán chả giò chiên và sữa tươi chiên.”


Lâm Huyền gật đầu.


“Vậy thì tốt quá, hôm nay lại có lộc ăn rồi.”


“Anh vẫn bán lúc một giờ sáng ạ?”


Trịnh Vĩ vừa mừng vừa lo. Mừng là hôm nay lại được ăn ngon, lo là lại phải thức khuya. Cứ thế này, tối thì đồ chiên, lại còn thức đêm, thế này thì không biết tóc còn bao nhiêu cọng nữa.


“Không, hôm nay mười giờ tôi đã bắt đầu bán rồi.”


Lâm Huyền giải thích một câu, lập tức giải tỏa nỗi lo của Trịnh Vĩ.


“Vậy tôi không làm phiền anh chuẩn bị nữa.”



“Tối gặp lại nhé.”


Trịnh Vĩ mặt mày hớn hở, vừa ra khỏi cửa đã nhắn tin cho người bạn, lấy cớ “chạy bộ ban đêm” để dụ bạn ra ngoài.


Bên này, Lâm Huyền bắt đầu bận rộn.


Đầu tiên là chả giò chiên.


Là món ăn vặt phổ biến ở cả hai miền Nam Bắc, miền Bắc chủ yếu là nhân ngọt, còn miền Nam là nhân mặn. Để chiều lòng khẩu vị của đa số mọi người, Lâm Huyền quyết định chuẩn bị bốn loại nhân.


Hai loại nhân ngọt: nhân đậu đỏ, nhân mè đậu phộng.


Hai loại nhân mặn: nhân ba sợi, nhân thịt heo.


Chỉ riêng phần nhân đã là một công trình lớn. Chơi thì chơi, nhưng đã làm ăn đàng hoàng, việc chuẩn bị món ăn, Lâm Huyền luôn yêu cầu bản thân theo tiêu chuẩn cao nhất.


Đậu đỏ vo sạch cho vào nồi hấp, chuẩn bị làm nhân đậu đỏ.


Trong lúc chờ đậu đỏ chín, Lâm Huyền bắc chảo lên bếp, rang khô đậu phộng cho giòn, sau đó cho thêm mè đen, hạt óc chó vào rang cùng cho dậy mùi. 


Cuối cùng cho đường nâu vào. Xay nhuyễn tất cả nguyên liệu thành dạng hạt mịn, cho vào hộp để sẵn.


Tiếp theo là chả giò chay, Lâm Huyền dùng nhân ba sợi, tức là bắp cải thái sợi, nấm hương thái sợi và măng thái sợi. 


Bắp cải rửa sạch có thể thái sợi trực tiếp. Còn nấm hương và măng thì cần thái sợi xong phải trụng sơ qua nước sôi cho chín. 


Sau đó cho vào chảo xào sơ, thêm một ít xì dầu, dầu mè, muối. Cuối cùng, trước khi vớt ra thì rắc thêm mè trắng, trộn đều, thế là xong phần nhân ba sợi hoàn hảo.


Nhân cuối cùng là nhân thịt, dùng thịt heo băm, Lâm Huyền còn đặc biệt cho thêm một ít củ năng băm nhỏ để tăng độ giòn, giúp thịt có vị ngọt thanh hơn.


Cứ như vậy, Lâm Huyền bận rộn đến tận hơn tám, gần chín giờ tối mới chuẩn bị xong xuôi tất cả nguyên liệu.


Nghỉ ngơi một lát, hắn liền chất tất cả nguyên liệu lên xe hàng, bắt đầu thẳng tiến ra sân vận động.


Cùng lúc đó, tại cổng sân vận động, Trịnh Vĩ và cậu bạn thân đang mặc đồ thể thao, chạy bộ trên đường chạy bên trong.


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 60: Nụ cười chợt khựng lại
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...