Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 6: Màn tự thử thách của Thạch Xuân Yến

130@-

Chị Châu Mì Lạnh: Tin tốt trước nhé, ông chủ Lâm mở hàng rồi.


Lời này vừa thốt ra.


Group chat nổ tung ngay tức thì.


Một cái group bảy mươi người (sau này có thêm vài người nữa), ấy thế mà lại tạo ra cảm giác sôi động như một group lớn hai ba trăm người.


“Zô, bay lên nào! Chờ tuiiii!”


“Tui phải ăn, ăn, ăn cho đã cái nư!”


“Có ai ở gần đường Vườn Hoa không, ghép xe đi chung nè!”


“ch** n**c miếng (icon), ch** n**c miếng (icon), ch** n**c miếng (icon)”


Giữa lúc cả nhóm đang hân hoan như trẩy hội.


Có người tò mò hỏi: “Chị Châu ơi, còn tin xấu là gì thế ạ?”


Chị Châu Mì Lạnh: Ông chủ Lâm có lẽ hơi hướng nội, không thích vào nhóm. Cái nhóm này chắc là phải giải tán thôi.


Dù Lâm Huyền trả lời rất tùy hứng, nhưng chị Châu không thể nói thẳng ra như vậy được.


Thế thì mất lòng khách quá.


Tuy không phải nhóm của mình, nhưng chị Châu khá quý Lâm Huyền.


Hơn nữa, có Lâm Huyền bán cánh gà nướng bên cạnh, quán của chị cũng được thơm lây, buôn bán khấm khá hơn hẳn.


Chưa nói đến chuyện cảm ơn, nhưng chị Châu thấy ít nhất mình cũng không thể làm vướng chân cậu ấy được.


“Giải tán? Đừng mà chị ơi!”


“Ông chủ Lâm không vào thì thôi, giải tán làm gì ạ.”


“Chị Châu ơi, phiền chị làm người thông báo giúp tụi em với.”


“Đúng đó chị, chị thông báo đi ạ.”


“Tụi em không để chị thiệt đâu, chắc chắn sẽ ghé quán chị nhiều hơn.”


“Đúng đúng, cánh gà nướng ngon nhưng không no bụng, vẫn phải có bát mì lạnh của chị chốt hạ mới chuẩn bài!”


“Chỉ cần chị không giải tán nhóm này, em sẽ ăn thêm một bát mì lạnh!”


Nhìn những dòng tin nhắn trên màn hình.


Chị Châu có chút xúc động.



Khách hàng vừa khéo ăn nói, vừa biết điều thế này đúng là của hiếm khó tìm.


Đây chính là tệp khách hàng chất lượng cao mà bao nhiêu người làm ngành ăn uống ao ước!


Hơn nữa, chỉ cần không giải tán nhóm, mỗi ngày thông báo một tiếng.


Mì lạnh của mình cũng bán được thêm khối.


Mặc dù có cảm giác quán mì nhà mình chỉ là “hàng bán kèm”.


Nhưng chị Châu chẳng bận tâm.


Bán thêm được bát nào hay bát đó.


Kiếm tiền mà, có gì phải xấu hổ.


Chị Châu là người thực tế, đã có lợi thì cứ làm thôi.


Dù gì thì Lâm Huyền cũng chỉ bảo chị “tùy ý xử lý”, chứ không yêu cầu bắt buộc phải giải tán.


Chị Châu Mì Lạnh: Thôi được rồi, mọi người đã nói vậy thì nhóm này tôi tạm thời không giải tán nữa nhé.


Chị Châu Mì Lạnh: Mọi người yên tâm, ngay khi ông chủ Lâm dọn hàng, tôi sẽ thông báo trong nhóm ngay lập tức.


Ngay sau đó, một loạt sticker cảm ơn được thả rần rần trong nhóm.


Bên này, tại bệnh viện Thự Quang.


Có lẽ những người yêu ẩm thực thường có vận may rất tốt.


Trương Trường Đống vừa kết thúc một ca phẫu thuật.


Thạch Xuân Yến cũng vừa xong việc của mình.


Cả hai cùng lúc nhìn thấy tin nhắn trong nhóm.


Thế là gấp gáp mà thay thường phục, gặp nhau ở cổng bệnh viện, rồi cùng nhau băng thẳng qua bên kia đường.


Vừa nhìn thấy Lâm Huyền.


Trương Trường Đống gần như muốn rưng rưng nước mắt.


Là một tín đồ ẩm thực kỳ cựu, việc đi mua hụt đến hai lần chẳng khác nào một cực hình.


May sao lần này cuối cùng cũng gặp được.


Hơn nữa xem ra, lại còn là vị khách đầu tiên trong ngày.


Đúng là “nhà gần thì được hưởng lộc trước”.


“Ông chủ! Mười xiên cánh gà!”



Trong vòng ba giây sau khi đứng vững trước quầy hàng.


Trương Trường Đống đã hoàn thành một loạt động tác: gọi món, quét mã, thanh toán, nhét điện thoại vào túi.


Chẳng biết anh đã diễn tập trong đầu bao nhiêu lần nữa.


“Mười xiên sao đủ, thêm năm xiên nữa.”


“Sao mà ki bo kẹt xỉn thế.”


Thạch Xuân Yến cảm thấy ăn không đủ đã.


“Đừng đừng, tôi ba cậu bảy.”


Trương Trường Đống vội vàng ngăn lại, nói: “Cánh gà ngon thật, nhưng cay quá. Tôi ba xiên là đủ rồi, cậu ăn cay giỏi, cậu ăn bảy xiên.”


“Không phải tôi keo kiệt đâu, đừng lãng phí.”


“Đồ cùi bắp.”


Thạch Xuân Yến nghĩ nghĩ, thấy bảy xiên đúng là đủ cho mình ăn.


Thế là bèn châm chọc Trương Trường Đống một câu.


Trương Trường Đống cũng chẳng để bụng, nhìn Lâm Huyền đặt cánh gà lên nướng.


Anh ta vui vẻ nói đùa: “Ông chủ Lâm, cô bạn học cũ này của tôi là chuyên gia nghiên cứu về đồ cay đó nhé, cậu phải nướng ra một trăm phần trăm công lực ra đấy.”


“Nếu mà nướng cháy, hoặc là chưa chín, tụi tôi không nhận hàng đâu nha.”


Lâm Huyền không đáp lời, chỉ gật đầu.


Đùa à, với kỹ thuật nướng cánh gà hiện tại của hắn, tuyệt đối không thể có sai sót như vậy được.


Có thể nói, mỗi một thay đổi nhỏ của cánh gà trên ngọn lửa, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.


Trương Trường Đống bật chế độ lảm nhảm.


Còn Thạch Xuân Yến thì tập trung dán mắt vào từng động tác nướng cánh của Lâm Huyền.


Đến cuối cùng, khi Lâm Huyền lấy ra hộp bột ớt và bắt đầu rắc lên.


Ánh mắt của Thạch Xuân Yến đột nhiên trở nên nghiêm túc và sắc bén.


Một cơn gió nhẹ thoảng qua.


Thạch Xuân Yến ngửi thấy mùi ớt bột nồng cay xộc thẳng vào mũi.


“Nhị Kinh Điều, Tiểu Mễ Tiêu, Đăng Lung Tiêu…”


Thạch Xuân Yến vừa hít hít mũi, vừa cẩn thận phân biệt.



Cô nói một lèo tên của sáu bảy loại ớt.


Ngay cả Lâm Huyền đang tập trung nướng cánh cũng không khỏi có chút kinh ngạc.


Người phụ nữ này có cái mũi thật sự thính, khả năng nhận biết các loại ớt cũng quá đỉnh.


Mười hai loại bột ớt, cô ấy quả thực đã nói đúng tên của mấy loại này.


Nhưng sau đó, Thạch Xuân Yến bắt đầu không chắc chắn nữa, cô nói liền mấy cái tên rồi lại tự mình phủ nhận.


“Cậu hỏi thẳng ông chủ Lâm luôn đi!”


Trương Trường Đống không nhịn được nói.


“Đợi lát nữa nếm thử biết đâu lại nhận ra.”


Thạch Xuân Yến bướng bỉnh không chịu hỏi, cũng không cho Trương Trường Đống hỏi.


Dường như cô đã xem vấn đề này như một thử thách dành cho chính mình.


“Cánh gà của hai vị xong rồi đây.”


Lâm Huyền đặt những xiên cánh gà vào túi giấy rồi đưa qua.


Đồng thời hắn cũng thầm quan sát Thạch Xuân Yến, muốn biết đối phương rốt cuộc có nếm ra được mười hai loại bột ớt hay không.


“Đẹp quá.”


Thạch Xuân Yến nhìn xiên cánh gà mà trầm trồ.


Cánh gà vừa ra lò, trông đẹp hơn nhiều so với cái được ủ trong túi giấy hôm qua.


Đặc biệt là lớp vỏ ớt giòn rụm bên ngoài.


Thoạt nhìn còn có cảm giác như một ngọn lửa đang bùng cháy trên cánh gà.


Sau đó, Thạch Xuân Yến lại một lần nữa không thể chờ đợi mà đưa cánh gà vào miệng.


Vị cay nóng rực như lửa hôm qua lại tràn ngập khoang miệng.


Nước thịt ngọt lịm dường như đang phun trào từ từng thớ thịt.


Ngon! Ngon quá đi mất!


Thạch Xuân Yến thầm thỏa mãn thở dài trong lòng.


Cô chén bay một lèo ba xiên, lúc này mới nhớ ra mình vẫn chưa hoàn thành thử thách nhận biết ớt.


Đến xiên thứ tư, cô bắt đầu dùng vị giác của mình để phân biệt các loại ớt khác.


Nhưng sau khi nhai một lúc lâu, Thạch Xuân Yến vẫn không nhận ra được.



Thôi được rồi, thử thách thất bại.


Nhưng xin lỗi nhé, không có hình phạt đâu.


“Ông chủ, ngoài mấy loại ớt này ra, những loại khác tôi ăn không ra, hình như không phải là những loại ớt thông thường, cậu có tiện nói không?”


Thạch Xuân Yến khiêm tốn thỉnh giáo.


“Cô không nếm ra cũng là chuyện bình thường, có mấy loại bột ớt của nước ngoài. Có nguồn gốc từ các nước như Ấn Độ, Mexico…”


Lâm Huyền nói ra mấy cái tên khó đọc.


Nghe vậy, Thạch Xuân Yến bừng tỉnh ngộ.


Hai quốc gia này cũng là những “đại gia” ăn cay.


“Đúng là một sự kết hợp tỷ lệ các loại ớt tuyệt vời, hoàn hảo.”


“Tiền vốn cho chỗ ớt này chắc chắn không thấp, cậu định giá 30 tệ thật sự không đắt chút nào.”


“Đợi sau này cậu mở tiệm, tôi nhất định sẽ là khách quen.”


Thạch Xuân Yến cảm thán một câu, sau đó chuyên tâm vào sự nghiệp gặm cánh gà.


Đồng thời trong lòng cô chắc mẩm, với tay nghề của ông chủ Lâm này, e là chẳng bao lâu nữa.


Cậu ấy sẽ có một cửa hàng cánh gà nướng của riêng mình.


Hơn nữa còn là loại buôn may bán đắt, khách nườm nượp.


Ít nhất thì cô chắc chắn sẽ là khách ruột.


Hai người sung sướng gặm xong mười xiên cánh gà, lúc này mới thỏa mãn trở về bệnh viện.


Cùng lúc đó, những vị khách khác cũng lục đục kéo đến.


Lâm Huyền lập tức trở nên bận rộn.


Còn ở một nơi khác, cô y tá nhỏ Thẩm Dung hôm nay hiếm hoi được nghỉ.


Đang không ngừng gọi điện thúc giục cô bạn thân.


“Cậu nhanh lên đi! Không đến nhanh là cánh gà bán hết bây giờ!”


“Không có cánh gà ăn, mình sẽ biến thành quỷ đói, gặm luôn cái móng giò của cậu thay cánh gà đó!”


Bên kia, Liễu Thanh Thanh nhận được điện thoại của Thẩm Dung.


“Trời ạ, cánh gà thì có gì ngon chứ, hay là hai đứa mình đi ăn lẩu đi.”


“Với lại, quán cánh gà của anh trai mình hai tháng nữa là khai trương rồi, đến lúc đó mời cậu ăn cho đã đời.”


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 6: Màn tự thử thách của Thạch Xuân Yến
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...