Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 5: Câu trả lời đầy tùy hứng

131@-

Sáng sớm hôm sau.


Lâm Huyền đặt mua trên app đi chợ 400 cái cánh gà, tổng cộng 200 xiên.


Không phải hắn không muốn mua nhiều hơn, mà vì tủ lạnh của hắn chỉ chứa được 400 cái là hết cỡ. Cánh gà đã tẩm ướp bắt buộc phải giữ lạnh mới không bị hỏng.


Đợi nhiệm vụ tuần này hoàn thành xong, Lâm Huyền tính sẽ thuê một nơi chuyên dụng để xử lý và bảo quản nguyên liệu.


Ướp xong toàn bộ số cánh gà, cất hết vào tủ lạnh.


Lâm Huyền leo lên giường ngủ bù.


Trong mơ, hắn thấy một củ cải con trắng nõn mập mạp đang nhảy điệu Hawaii trước mặt mình.


Lắc qua lắc lại.


Lắc một hồi, củ cải con bỗng biến thành từng miếng củ cải muối.


Lâm Huyền cắn thử một miếng.


Chua ngọt giòn tan, ứa cả nước miếng.


Mười một giờ trưa.


Đối diện bệnh viện, đã có không ít hàng quán bắt đầu mở bán.


Trương Trường Đống đi đến đúng vị trí hôm qua Lâm Huyền bán hàng.


"Bác sĩ Trương, làm bát mì lạnh không anh ơi."


Chị gái bán hàng nhiệt tình mời chào.


Chị bán hàng ở ngay cổng bệnh viện, trưa, chiều, tối đều mở cửa.


Hôm nay Trương Trường Đống không muốn ăn mì lạnh.


Anh chỉ muốn ăn cánh gà nướng cay xé địa ngục mọng nước thôi.


Thế nhưng anh nhìn trái ngó phải, vẫn không thấy chiếc xe nướng quen thuộc trong lòng đâu cả.


"Mười một giờ rồi mà sao chưa thấy bán hàng!"


"Còn trẻ thế này mà lười biếng là không được rồi."


Trương Trường Đống vừa chờ vừa lẩm bẩm trong miệng.


Bên phía chị gái đã làm xong mấy bát mì lạnh.


Quay đầu lại thấy bác sĩ Trương vẫn còn đứng chờ, mắt đảo lia lịa.



Chị gái liếc nhìn đồng hồ.


Trời ạ, chờ gần nửa tiếng rồi.


Thấy giờ này mà Lâm Huyền vẫn chưa tới.


Chị gái chợt nghĩ đến một khả năng.


"Bác sĩ Trương, anh đừng chờ nữa. Chắc là ông chủ Lâm buổi trưa không bán đâu."


"Hôm qua cũng gần tám giờ tối cậu ấy mới tới mà."


Chị gái khuyên một câu.


"Cái gì!"


"Chỉ bán buổi tối thôi á?!"


Lần này, tâm hồn của Trương Trường Đống chính thức vỡ tan tành.


Chị gái thật sự không nỡ nhìn nữa.


Bác sĩ Trương này cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá cố chấp với miếng ăn.


"Hay là thế này, anh cho tôi xin số điện thoại."


"Lúc nào ông chủ Lâm ra bán, tôi gọi báo cho anh."


Nghe câu này, bác sĩ Trương lập tức sống lại.


"Được không ạ? Có phiền chị quá không?"


Nói gì thì nói, cùng bán hàng ở một chỗ thực chất cũng có quan hệ cạnh tranh khách hàng.


Dù sao thì bụng người ta cũng chỉ có hạn.


Trương Trường Đống trước đó không dám mở lời.


Nhưng chị gái đã chủ động đề nghị thì chẳng có gì phải do dự nữa.


Anh dứt khoát kết bạn với chị gái, dặn đi dặn lại rằng khi nào ông chủ Lâm ra bán nhất định phải báo cho mình ngay lập tức.


Sau đó Trương Trường Đống mới quay về bệnh viện.


Vừa vào đại sảnh đã thấy Thạch Xuân Yến mặc thường phục, đang chuẩn bị đi ra ngoài.


Hai người chạm mặt nhau.


Trong nháy mắt đã đọc được vô số thông tin từ vẻ mặt của đối phương.


Thạch Xuân Yến vừa nhìn biểu cảm của Trương Trường Đống là biết ngay chắc chắn chưa ăn được rồi.



Vậy thì cô có đi cũng uổng công.


Thế là Thạch Xuân Yến không nói một lời, quay đầu đi ngược trở vào.


Trương Trường Đống nhìn bóng lưng vội vã của Thạch Xuân Yến, tâm trạng bỗng nhiên không còn tồi tệ nữa.


Dù sao thì người bị dày vò cũng đâu chỉ có mình anh.


Năm giờ chiều, Trương Trường Đống bắt đầu đếm ngược thời gian.


Còn ba tiếng nữa là được ăn cánh gà nướng rồi.


Đúng lúc này, điện thoại bỗng hiện lên một thông báo.


Anh mở ra xem, phát hiện mình bị ai đó lôi vào một nhóm chat.


Cái nhóm chat tào lao nào đây?


Trương Trường Đống nhíu mày, tưởng là nhóm quảng cáo gì đó.


Đang định thoát ra.


Thì bỗng thấy một tài khoản tên "Chị Châu Mì Lạnh" gửi một tin nhắn.


"Khi nào ông chủ Lâm ra bán mình sẽ thông báo cho mọi người ở đây nhé."


Tin nhắn vừa gửi đi.


Nhóm chat vốn đang im ắng bỗng nhiên nhảy lên mười mấy tin nhắn mới.


"Đây là nhóm của ông chủ Lâm ạ?"


"Ông chủ Lâm ơi mau bán đi! Tụi tôi đói xỉu đây này!"


"Thiếu cánh gà cay xé địa ngục, cuộc đời em mất hết thú vị rồi!"


Chị Châu Mì Lạnh: Không phải ông chủ Lâm đâu, tôi là người bán mì lạnh cạnh xe của cậu ấy.


Chị Châu Mì Lạnh: Tại nhiều người hỏi quá nên tôi lập nhóm chat cho tiện thông báo. Lát nữa tôi sẽ chuyển lại nhóm cho ông chủ Lâm.


Chị Châu Mì Lạnh: Nhân tiện mời mọi người ghé ăn mì lạnh nhà tôi nha, cũng ngon bá cháy đó.


Trương Trường Đống lặng lẽ hóng chuyện.


Rồi liếc nhìn số lượng thành viên trong nhóm.


Những 62 người!


Không ngờ hàng cánh gà nướng mới mở này chỉ trong một buổi tối đã thu về 62 thực khách trung thành!


Trương Trường Đống đầu tiên là đắc ý, món ngon mà mình công nhận quả nhiên đáng sợ như vậy.



Nhưng ngay sau đó, anh lại dấy lên một cảm giác cấp bách.


Thế này thì sau này đi trễ có khi không mua được mất!


Mình phải nhận được tin tức đầu tiên, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.


Dù sao mình cũng ở gần nhất, chỉ cần ra khỏi cửa qua đường là tới.


Trương Trường Đống, người đến cả nhóm chat của đồng nghiệp bệnh viện cũng để chế độ không làm phiền.


Lần đầu tiên ghim một nhóm chat lên đầu và cài đặt thông báo quan trọng.


Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn có khả năng bỏ sót.


Trương Trường Đống ra khỏi văn phòng, tìm Thạch Xuân Yến, lôi cô vào nhóm chat luôn.


Cả hai người cùng ở trong nhóm, không tin là không ăn được!


…………


…………


Cũng tầm giờ hôm qua, gần tám giờ tối.


Lâm Huyền đạp xe nướng đến vị trí cũ.


Chị Châu bán mì lạnh vừa thấy Lâm Huyền liền vội vàng chạy tới.


"Ối giời ơi, ông chủ Lâm, cuối cùng cậu cũng ra bán rồi."


"Cậu không biết đâu, từ trưa đến chiều, không biết bao nhiêu người đến hỏi chị đấy."


Nghe vậy, Lâm Huyền hơi ngẩn người.


Không ngờ hôm qua mình cũng chỉ bán có hơn một tiếng. Mà đã có thực khách lùng hỏi rồi.


Quả nhiên không thể xem thường các tín đồ ẩm thực được.


"Xin lỗi, làm phiền chị quá."


Lâm Huyền có chút ngại ngùng.


"Phiền phức gì đâu, cậu bé này, khách sáo quá đấy."


Chị Châu xua tay, lấy điện thoại ra.


"À đúng rồi, chị lập giúp cậu một cái nhóm chat, sau này cậu ra bán là thông báo cho họ được luôn."


"Cậu kết bạn với chị đi, chị chuyển quyền chủ nhóm cho cậu."


Nhóm chat?



Lâm Huyền khẽ nhíu mày.


Hắn lại nhớ đến cái lần bị trừ sạch điểm thi đua chỉ vì không trả lời tin nhắn công việc trong nhóm chat sau năm phút.


Nếu tham gia nhóm chat, chẳng phải ngày nào cũng phải giao tiếp với khách hàng, trả lời các câu hỏi ư.


Thế thì khác gì đi làm công sở đâu.


Nhìn tình hình kinh doanh hôm qua, cánh gà của hắn căn bản không lo không bán được.


Dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ tuần này, nhận thưởng năm trăm nghìn.


Hà cớ gì phải tự tìm phiền phức cho mình?


Nghĩ đến đây, Lâm Huyền lắc đầu.


"Thôi ạ, phiền phức lắm, em không thích."


Chị Châu bị câu trả lời đầy "tùy hứng" của Lâm Huyền làm cho sững sờ.


Biết bao nhiêu người làm quán ăn phải chạy khắp nơi quảng cáo lôi kéo khách, còn phải tặng kèm quà nhỏ để mời người ta vào nhóm.


Tất cả cũng chỉ để tăng thêm nguồn khách.


Lâm Huyền thì hay rồi.


Có người lùng sục, van nài xin vào nhóm, hỏi giờ giấc bán hàng.


Kết quả tên này phán một câu không thích, từ chối thẳng thừng.


Chị Châu nhất thời không biết nói gì.


Chỉ đành bối rối hỏi: "Thế... thế chị giải tán nhóm nhé?"


"Chị cứ tự nhiên ạ."


Lâm Huyền thờ ơ xua tay, sau đó cố định lại xe nướng của mình.


Bật lò lên, chuẩn bị theo lệ cũ làm một xiên lót dạ trước.


Bên này, chị Châu cầm điện thoại với vẻ mặt rối rắm.


Suy nghĩ một lúc, chị vội vàng gõ chữ.


Chị Châu Mì Lạnh: Một tin tốt, một tin xấu, mọi người muốn nghe tin nào trước?


Tin nhắn vừa gửi đi.


Lập tức có người trả lời.


"Chị cứ úp mở làm gì, nói thẳng đi ạ."


"Em chỉ muốn biết ông chủ Lâm đã bán hàng chưa thôi?"


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 5: Câu trả lời đầy tùy hứng
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...