Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 48: Bán được suất gà rán giòn rụm đầu tiên
96@-
Sáu giờ ba mươi sáng.
Hà Giai Vĩ vác cái đầu tóc rối bù như tổ quạ, mắt nhắm mắt mở lết đến cổng nhà thi đấu.
Cậu chàng là thành viên của câu lạc bộ bóng rổ một trường đại học trong thành phố. Câu lạc bộ ngày nào cũng triệu tập thành viên tập luyện buổi sáng. Nhưng dạo gần đây sân bóng rổ của trường đang tu sửa lại nên họ đành tạm thời dời địa điểm sang bên nhà thi đấu này.
"Kiếm gì lót bụng rồi vào, không lát nữa chạy không nổi."
Hà Giai Vĩ xoa xoa cái bụng lép kẹp.
Là dân bản địa nên cậu rành khu này lắm, hồi nghỉ hè ngày nào cậu cũng ra đây tập thể dục buổi sáng. Mấy xe đồ ăn sáng ở đây toàn bán sữa đậu nành với bánh bao, quán nào quán nấy y chang nhau, chẳng có gì đặc sắc.
Cậu liếc một vòng, thấy một chiếc xe bán hàng không có khách nào bèn lững thững đi tới mà chẳng thèm nhìn kỹ.
"Ông chủ, có gì ăn không, cho tôi một suất."
Hà Giai Vĩ vừa nói vừa rút điện thoại ra, lướt xem có đứa bạn nào trong đội cần mua giùm bữa sáng không.
Lâm Huyền, người đã ngồi chơi xơi nước nửa tiếng đồng hồ, thấy có khách tới thì mừng rỡ, vội vàng đứng bật dậy.
"Chào anh, phiền anh thanh toán trước."
"Ồ ồ."
Hà Giai Vĩ ngẩng đầu lên, định bụng quét mã.
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, cậu đứng hình toàn tập. Tấm biển hiệu trên chiếc xe ăn trước mắt ghi rành rành mấy chữ:
Gà Rán Giòn Rụm Cỡ Bự / 35 tệ một suất.
Ủa, khoan đã!
Hà Giai Vĩ dụi dụi mắt mấy lần, chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Cậu lập tức quay sang nhìn Lâm Huyền với ánh mắt không thể quái dị hơn.
Ai lại đi bán gà rán – cái thứ dầu mỡ này – vào lúc sáu rưỡi sáng tinh mơ ở cổng nhà thi đấu cơ chứ?
Mà giá này cũng chát quá đi!
"Ờm, ở đây có sữa đậu nành với bánh bao không anh?"
Hà Giai Vĩ ngập ngừng hỏi nhỏ.
"Xin lỗi anh, tôi chỉ bán gà rán thôi. Anh còn muốn mua không?"
Lâm Huyền thấy vẻ mặt của cậu khách thì biết ngay phi vụ này tám phần là toang rồi. Nhưng hắn cũng chẳng bận tâm lắm.
"Tôi..."
Hà Giai Vĩ vừa định từ chối thì thấy điện thoại có tin nhắn mới.
"Mua giùm tao suất ăn sáng, kiếm gì mặn mặn đi, đừng có mua sữa đậu nành với bánh bao nữa."
Hà Giai Vĩ nhìn tin nhắn trên điện thoại, rồi lại ngước nhìn xe gà rán trước mặt.
Cậu nhanh tay gõ chữ.
"Cổng có ông bán gà rán á, ăn không?"
"Mà hơi chát nha, 35 tệ một suất."
Rất nhanh, điện thoại lại ting ting báo tin nhắn mới.
"Hả? Gà rán? Giờ này? Ở cổng nhà thi đấu?"
Hiển nhiên, đứa bạn bên kia cũng bị cái tin này làm cho sốc nhẹ.
Nhưng ngay giây sau.
Một khoản chuyển 35 tệ được gửi tới.
"Múc một suất tao ăn thử coi, nghe thú vị phết đấy, bán gà rán ở cổng nhà thi đấu, ha ha ha ha!"
Hà Giai Vĩ ngớ người, không ngờ thằng cha này lại chịu ăn thật. Rõ ràng lúc cậu nói giá 35 tệ là có ý muốn khuyên nó đừng mua rồi mà.
"Đúng là cậu ấm."
Hà Giai Vĩ nhún vai, thôi thì người ta đã chuyển tiền rồi, mua thì mua vậy.
"Ông chủ, cho một suất đi."
Hà Giai Vĩ quét mã thanh toán.
Lâm Huyền gật đầu, lập tức bắt tay vào làm.
Thịt ức gà đã được tẩm ướp qua một đêm, thấm đẫm gia vị. Hắn cho miếng gà vào đĩa bột khoai lang, lăn đều cho bột phủ kín bề mặt. Thế là có thể cho vào chảo dầu bắt đầu chiên.
"Xèoooo~"
Miếng gà sống vừa chạm vào dầu nóng đã phát ra những tiếng lèo xèo vui tai. Dưới nhiệt độ sôi sùng sục của dầu, bề mặt miếng gà nổi lên chi chít những bọt khí. Cùng lúc đó, mùi thơm của gia vị tẩm ướp trong miếng gà cũng bắt đầu lan tỏa dưới sức nóng, hòa quyện với hương thơm nức mũi của đồ chiên khuếch tán khắp không gian.
"Thơm dữ vậy trời."
Ngửi thấy mùi hương này, Hà Giai Vĩ bất giác nuốt nước bọt ừng ực.
Miếng gà rán này nghe mùi thôi đã thấy thèm rồi.
Hay là... mình cũng làm một suất nhỉ?
Nhưng mà tận 35 tệ lận, đủ tiền mua bao nhiêu sữa đậu nành với bánh bao rồi.
Nội tâm Hà Giai Vĩ diễn ra một cuộc giằng co dữ dội.
Cuối cùng, phe "thèm gà rán" đã giành chiến thắng.
Thôi kệ, dù sao cũng chỉ có 35 tệ, mua không sợ lỗ, cũng chẳng sợ bị lừa...
"Ông chủ, cho tôi thêm một suất gà rán nữa."
Hà Giai Vĩ lại quét mã thanh toán.
"Được."
Lâm Huyền chiều khách hết nấc, lại lấy ra một miếng gà sống nữa, xử lý y hệt miếng vừa rồi rồi cho vào chảo dầu.
Miếng gà đã được Lâm Huyền dùng búa dần thịt đập cho hơi mỏng, nên không cần chiên quá lâu đã ngả sang màu vàng ruộm hấp dẫn.
Suất gà đầu tiên đã xong.
Miếng gà được vớt ra to bằng nửa mặt người lớn, phải nói là suất siêu to khổng lồ.
"Anh muốn vị gì? Tôi có vị nguyên bản, cay thơm, tiêu đen, muối tiêu, xí muội, tổng cộng năm vị."
"Với cả, anh có cần cắt nhỏ không, hay để nguyên miếng?"
Lâm Huyền hỏi.
"Cắt nhỏ, vị tiêu đen."
Hà Giai Vĩ nuốt nước bọt, quyết định sẽ âm thầm tráo đổi thứ tự. Lát nữa cứ đưa suất của mình cho thằng bạn là được.
"Được, anh đợi chút."
Lâm Huyền đặt miếng gà vừa ráo dầu lên thớt, lấy kéo thoăn thoắt cắt thành những miếng vừa ăn.
Lưỡi kéo lướt trên miếng gà.
Phát ra những tiếng "rôm rốp" giòn tan.
Chỉ cần nghe âm thanh này thôi cũng đủ tưởng tượng ra món gà rán giòn rụm này ngon đến mức nào, quả không hổ danh có chữ "giòn" trong tên. Nếu không phải vì ngại, chắc Hà Giai Vĩ đã thò tay bốc một miếng nếm thử rồi.
Rất nhanh, Lâm Huyền đã cho những miếng gà cắt nhỏ vào túi giấy thấm dầu, rắc bột tiêu đen lên rồi xóc đều vài cái. Hắn xiên thêm hai que gỗ, đưa cho Hà Giai Vĩ.
Túi giấy nóng hổi, Hà Giai Vĩ phải cầm vào mép trên của túi.
Cậu chàng không thể chờ đợi thêm, dùng que gỗ xiên ngay một miếng gà còn bốc khói nghi ngút cho vào miệng.
Gà rán vừa ra lò tất nhiên là nóng bỏng lưỡi. Hà Giai Vĩ bị nóng đến mức phải xuýt xoa hít hà, sau đó mới bắt đầu nhai.
Cùng với tiếng "rắc rắc" giòn tan giữa hai hàm răng, Hà Giai Vĩ lập tức cảm nhận được một hương vị khó tả bùng nổ trong khoang miệng.
Trời đất quỷ thần ơi, món gà rán này ngon đến vô thực!
Lớp vỏ ngoài giòn rụm không thể tả, nhưng thớ thịt bên trong lại mềm mại, mọng nước. Kết hợp với hương tiêu đen thơm lừng tinh khiết. Hà Giai Vĩ cảm thấy như cả con người mình được nâng lên một tầm cao mới.
"Vãi chưởng, gà rán của ông chủ ngon bá cháy bọ chét!"
Hà Giai Vĩ không nhịn được mà hét lên.
"Anh thích là được rồi."
Lâm Huyền gật đầu một cách tỉnh bơ.
Những lời khen tương tự hắn đã nghe quá nhiều rồi. Thế nên dù nửa tiếng mới bán được đơn hàng đầu tiên, hắn cũng chẳng hề lo lắng. Hắn biết, chỉ cần có một vị khách chịu nếm thử món ăn hắn làm, thì tiếp theo, sẽ có càng nhiều thực khách hơn nữa sẵn lòng trả tiền cho hương vị này.
"Ông chủ, anh dám bán gà rán ở cổng nhà thi đấu, quả nhiên là có thực lực!"
"Với tay nghề này của anh, chứ đừng nói là ở cổng nhà thi đấu, có bán ở cổng nhà vệ sinh công cộng tôi cũng xơi tất!"
Hà Giai Vĩ vừa ăn vừa tấm tắc khen.
Nghe những lời này, Lâm Huyền có chút dở khóc dở cười.
Cái gì mà bán ở cổng nhà vệ sinh công cộng cũng ăn chứ.
Hệ thống có không lương tâm đến mấy, chắc cũng không bắt hắn ra cổng nhà vệ sinh công cộng bán hàng đâu nhỉ. Chắc là... không đâu ha?
Lâm Huyền không dám nghĩ đến khả năng đó.
Hà Giai Vĩ đứng trước xe hàng ăn hết sạch suất gà rán của mình, lúc này mới thỏa mãn cầm suất của cậu bạn rời đi.
Cậu đã nóng lòng muốn cho thằng cha kia biết, mình đã mang đến cho nó một món ngon tuyệt vời đến nhường nào.
Hà Giai Vĩ đi một mạch không nghỉ, nhanh chóng đến sân bóng rổ ở phía tây nhà thi đấu.
Lúc này, các thành viên trong câu lạc bộ bóng rổ về cơ bản đã có mặt đông đủ.
Hà Giai Vĩ giơ cao suất gà rán, tìm đến cậu bạn vừa nhờ mình mua đồ ăn.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Sáu giờ ba mươi sáng.
Hà Giai Vĩ vác cái đầu tóc rối bù như tổ quạ, mắt nhắm mắt mở lết đến cổng nhà thi đấu.
Cậu chàng là thành viên của câu lạc bộ bóng rổ một trường đại học trong thành phố. Câu lạc bộ ngày nào cũng triệu tập thành viên tập luyện buổi sáng. Nhưng dạo gần đây sân bóng rổ của trường đang tu sửa lại nên họ đành tạm thời dời địa điểm sang bên nhà thi đấu này.
"Kiếm gì lót bụng rồi vào, không lát nữa chạy không nổi."
Hà Giai Vĩ xoa xoa cái bụng lép kẹp.
Là dân bản địa nên cậu rành khu này lắm, hồi nghỉ hè ngày nào cậu cũng ra đây tập thể dục buổi sáng. Mấy xe đồ ăn sáng ở đây toàn bán sữa đậu nành với bánh bao, quán nào quán nấy y chang nhau, chẳng có gì đặc sắc.
Cậu liếc một vòng, thấy một chiếc xe bán hàng không có khách nào bèn lững thững đi tới mà chẳng thèm nhìn kỹ.
"Ông chủ, có gì ăn không, cho tôi một suất."
Hà Giai Vĩ vừa nói vừa rút điện thoại ra, lướt xem có đứa bạn nào trong đội cần mua giùm bữa sáng không.
Lâm Huyền, người đã ngồi chơi xơi nước nửa tiếng đồng hồ, thấy có khách tới thì mừng rỡ, vội vàng đứng bật dậy.
"Chào anh, phiền anh thanh toán trước."
"Ồ ồ."
Hà Giai Vĩ ngẩng đầu lên, định bụng quét mã.
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, cậu đứng hình toàn tập. Tấm biển hiệu trên chiếc xe ăn trước mắt ghi rành rành mấy chữ:
Gà Rán Giòn Rụm Cỡ Bự / 35 tệ một suất.
Ủa, khoan đã!
Hà Giai Vĩ dụi dụi mắt mấy lần, chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Cậu lập tức quay sang nhìn Lâm Huyền với ánh mắt không thể quái dị hơn.
Ai lại đi bán gà rán – cái thứ dầu mỡ này – vào lúc sáu rưỡi sáng tinh mơ ở cổng nhà thi đấu cơ chứ?
Mà giá này cũng chát quá đi!
"Ờm, ở đây có sữa đậu nành với bánh bao không anh?"
Hà Giai Vĩ ngập ngừng hỏi nhỏ.
"Xin lỗi anh, tôi chỉ bán gà rán thôi. Anh còn muốn mua không?"
Lâm Huyền thấy vẻ mặt của cậu khách thì biết ngay phi vụ này tám phần là toang rồi. Nhưng hắn cũng chẳng bận tâm lắm.
"Tôi..."
Hà Giai Vĩ vừa định từ chối thì thấy điện thoại có tin nhắn mới.
"Mua giùm tao suất ăn sáng, kiếm gì mặn mặn đi, đừng có mua sữa đậu nành với bánh bao nữa."
Hà Giai Vĩ nhìn tin nhắn trên điện thoại, rồi lại ngước nhìn xe gà rán trước mặt.
Cậu nhanh tay gõ chữ.
"Cổng có ông bán gà rán á, ăn không?"
"Mà hơi chát nha, 35 tệ một suất."
Rất nhanh, điện thoại lại ting ting báo tin nhắn mới.
"Hả? Gà rán? Giờ này? Ở cổng nhà thi đấu?"
Hiển nhiên, đứa bạn bên kia cũng bị cái tin này làm cho sốc nhẹ.
Nhưng ngay giây sau.
Một khoản chuyển 35 tệ được gửi tới.
"Múc một suất tao ăn thử coi, nghe thú vị phết đấy, bán gà rán ở cổng nhà thi đấu, ha ha ha ha!"
Hà Giai Vĩ ngớ người, không ngờ thằng cha này lại chịu ăn thật. Rõ ràng lúc cậu nói giá 35 tệ là có ý muốn khuyên nó đừng mua rồi mà.
"Đúng là cậu ấm."
Hà Giai Vĩ nhún vai, thôi thì người ta đã chuyển tiền rồi, mua thì mua vậy.
"Ông chủ, cho một suất đi."
Hà Giai Vĩ quét mã thanh toán.
Lâm Huyền gật đầu, lập tức bắt tay vào làm.
Thịt ức gà đã được tẩm ướp qua một đêm, thấm đẫm gia vị. Hắn cho miếng gà vào đĩa bột khoai lang, lăn đều cho bột phủ kín bề mặt. Thế là có thể cho vào chảo dầu bắt đầu chiên.
"Xèoooo~"
Miếng gà sống vừa chạm vào dầu nóng đã phát ra những tiếng lèo xèo vui tai. Dưới nhiệt độ sôi sùng sục của dầu, bề mặt miếng gà nổi lên chi chít những bọt khí. Cùng lúc đó, mùi thơm của gia vị tẩm ướp trong miếng gà cũng bắt đầu lan tỏa dưới sức nóng, hòa quyện với hương thơm nức mũi của đồ chiên khuếch tán khắp không gian.
"Thơm dữ vậy trời."
Ngửi thấy mùi hương này, Hà Giai Vĩ bất giác nuốt nước bọt ừng ực.
Miếng gà rán này nghe mùi thôi đã thấy thèm rồi.
Hay là... mình cũng làm một suất nhỉ?
Nhưng mà tận 35 tệ lận, đủ tiền mua bao nhiêu sữa đậu nành với bánh bao rồi.
Nội tâm Hà Giai Vĩ diễn ra một cuộc giằng co dữ dội.
Cuối cùng, phe "thèm gà rán" đã giành chiến thắng.
Thôi kệ, dù sao cũng chỉ có 35 tệ, mua không sợ lỗ, cũng chẳng sợ bị lừa...
"Ông chủ, cho tôi thêm một suất gà rán nữa."
Hà Giai Vĩ lại quét mã thanh toán.
"Được."
Lâm Huyền chiều khách hết nấc, lại lấy ra một miếng gà sống nữa, xử lý y hệt miếng vừa rồi rồi cho vào chảo dầu.
Miếng gà đã được Lâm Huyền dùng búa dần thịt đập cho hơi mỏng, nên không cần chiên quá lâu đã ngả sang màu vàng ruộm hấp dẫn.
Suất gà đầu tiên đã xong.
Miếng gà được vớt ra to bằng nửa mặt người lớn, phải nói là suất siêu to khổng lồ.
"Anh muốn vị gì? Tôi có vị nguyên bản, cay thơm, tiêu đen, muối tiêu, xí muội, tổng cộng năm vị."
"Với cả, anh có cần cắt nhỏ không, hay để nguyên miếng?"
Lâm Huyền hỏi.
"Cắt nhỏ, vị tiêu đen."
Hà Giai Vĩ nuốt nước bọt, quyết định sẽ âm thầm tráo đổi thứ tự. Lát nữa cứ đưa suất của mình cho thằng bạn là được.
"Được, anh đợi chút."
Lâm Huyền đặt miếng gà vừa ráo dầu lên thớt, lấy kéo thoăn thoắt cắt thành những miếng vừa ăn.
Lưỡi kéo lướt trên miếng gà.
Phát ra những tiếng "rôm rốp" giòn tan.
Chỉ cần nghe âm thanh này thôi cũng đủ tưởng tượng ra món gà rán giòn rụm này ngon đến mức nào, quả không hổ danh có chữ "giòn" trong tên. Nếu không phải vì ngại, chắc Hà Giai Vĩ đã thò tay bốc một miếng nếm thử rồi.
Rất nhanh, Lâm Huyền đã cho những miếng gà cắt nhỏ vào túi giấy thấm dầu, rắc bột tiêu đen lên rồi xóc đều vài cái. Hắn xiên thêm hai que gỗ, đưa cho Hà Giai Vĩ.
Túi giấy nóng hổi, Hà Giai Vĩ phải cầm vào mép trên của túi.
Cậu chàng không thể chờ đợi thêm, dùng que gỗ xiên ngay một miếng gà còn bốc khói nghi ngút cho vào miệng.
Gà rán vừa ra lò tất nhiên là nóng bỏng lưỡi. Hà Giai Vĩ bị nóng đến mức phải xuýt xoa hít hà, sau đó mới bắt đầu nhai.
Cùng với tiếng "rắc rắc" giòn tan giữa hai hàm răng, Hà Giai Vĩ lập tức cảm nhận được một hương vị khó tả bùng nổ trong khoang miệng.
Trời đất quỷ thần ơi, món gà rán này ngon đến vô thực!
Lớp vỏ ngoài giòn rụm không thể tả, nhưng thớ thịt bên trong lại mềm mại, mọng nước. Kết hợp với hương tiêu đen thơm lừng tinh khiết. Hà Giai Vĩ cảm thấy như cả con người mình được nâng lên một tầm cao mới.
"Vãi chưởng, gà rán của ông chủ ngon bá cháy bọ chét!"
Hà Giai Vĩ không nhịn được mà hét lên.
"Anh thích là được rồi."
Lâm Huyền gật đầu một cách tỉnh bơ.
Những lời khen tương tự hắn đã nghe quá nhiều rồi. Thế nên dù nửa tiếng mới bán được đơn hàng đầu tiên, hắn cũng chẳng hề lo lắng. Hắn biết, chỉ cần có một vị khách chịu nếm thử món ăn hắn làm, thì tiếp theo, sẽ có càng nhiều thực khách hơn nữa sẵn lòng trả tiền cho hương vị này.
"Ông chủ, anh dám bán gà rán ở cổng nhà thi đấu, quả nhiên là có thực lực!"
"Với tay nghề này của anh, chứ đừng nói là ở cổng nhà thi đấu, có bán ở cổng nhà vệ sinh công cộng tôi cũng xơi tất!"
Hà Giai Vĩ vừa ăn vừa tấm tắc khen.
Nghe những lời này, Lâm Huyền có chút dở khóc dở cười.
Cái gì mà bán ở cổng nhà vệ sinh công cộng cũng ăn chứ.
Hệ thống có không lương tâm đến mấy, chắc cũng không bắt hắn ra cổng nhà vệ sinh công cộng bán hàng đâu nhỉ. Chắc là... không đâu ha?
Lâm Huyền không dám nghĩ đến khả năng đó.
Hà Giai Vĩ đứng trước xe hàng ăn hết sạch suất gà rán của mình, lúc này mới thỏa mãn cầm suất của cậu bạn rời đi.
Cậu đã nóng lòng muốn cho thằng cha kia biết, mình đã mang đến cho nó một món ngon tuyệt vời đến nhường nào.
Hà Giai Vĩ đi một mạch không nghỉ, nhanh chóng đến sân bóng rổ ở phía tây nhà thi đấu.
Lúc này, các thành viên trong câu lạc bộ bóng rổ về cơ bản đã có mặt đông đủ.
Hà Giai Vĩ giơ cao suất gà rán, tìm đến cậu bạn vừa nhờ mình mua đồ ăn.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 48: Bán được suất gà rán giòn rụm đầu tiên
10.0/10 từ 24 lượt.