Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 49: Thấm thía hai từ – “Hội đồng”
95@-
Thành viên đội bóng rổ nhờ Hà Giai Vĩ mua đồ ăn hộ là một cậu chàng cao to vạm vỡ, cao đúng một mét chín, nên có biệt danh là “Mét Chín”.
“Đây là gà rán cốt lết bán ở cổng đấy à?”
Mét Chín nhận lấy túi giấy thấm dầu, quay đầu gọi mấy anh em thân thiết trong đội lại.
“Lại đây lại đây, nếm thử đi. Lần đầu tiên tao thấy có người bán gà rán ở cổng sân vận động vào cái giờ này đấy.”
Nghe vậy, mấy thành viên đội bóng rổ khác cũng xúm lại, mắt tròn mắt dẹt.
“Thật hay đùa đấy? Giờ này mà mua được gà rán á?”
“Tư duy kinh doanh của ông chủ này xoắn não thật sự.”
“Người ta gọi đây là không đi đường tầm thường, mà đi đường tà đạo.”
Mấy người mỗi người một câu trêu chọc. Chủ yếu là vì chuyện này mà kể ra ngoài thì nó thú vị quá, sáng sớm tinh mơ bán gà rán ở cổng sân vận động.
Đây có phải là người làm ăn chân chính không vậy?
Mét Chín cười một lúc, rồi hào phóng nói: “Thôi đừng nói nhiều nữa, nếm thử đi. Món này mà dám bán tao 35 tệ một suất đấy.”
Hà Giai Vĩ thấy bảy, tám chàng trai cao kều của đội bóng rổ vây quanh Mét Chín, khóe miệng giật giật mấy cái.
Gà rán ngon như thế, một mình ăn còn chẳng bõ dính răng. Còn gọi cả đám đông thế này vào chia phần, lát nữa có mà khóc ròng.
Mét Chín mở toang túi giấy ra, mùi thơm của gà rán bắt đầu lan tỏa.
Cả đám người ban nãy còn đang cười nói rôm rả, hít phải mùi hương này, bất giác đều im bặt. Ai nấy mắt sáng rực lên, dán chặt vào túi giấy.
“Trời đất ơi, mùi gì mà thơm dữ vậy!”
“Nghe có vẻ ngon đấy!”
Toàn là anh em cùng sân bóng, chẳng cần khách sáo làm gì.
Có người trực tiếp cầm xiên, găm một miếng gà rồi nhanh như chớp cho vào miệng.
Rộp! Rộp!
“Vãi chưởng! Gà rán này đỉnh của chóp!”
Thành viên đầu tiên được ăn miếng gà rán hét lên một tiếng kinh ngạc, rồi không thể chờ đợi mà xiên ngay miếng thứ hai.
“Thằng quỷ, từ từ thôi, có ai giành với mày đâu!”
Những người khác thấy thế, vội vàng ra tay.
Xiên không đủ thì có sao, dùng tay bốc luôn. Bẩn một tí nhưng sống lâu.
Mét Chín cũng hoảng hốt chen vào giữa đám tay chân hỗn loạn, vơ được một miếng gà rán rồi lập tức nhét vào miệng.
Lớp vỏ bột chiên giòn rụm, thơm lừng mùi dầu, thịt gà bên trong lại mềm ngọt, mọng nước, vị mặn ngọt vừa phải, hương thơm độc đáo vô cùng.
Mét Chín ngay lập tức bị hương vị này chinh phục, cảm thấy tất cả các loại gà rán mình từng ăn trước đây đều là rác rưởi!
Thế nhưng, khi cậu định lấy thêm một miếng nữa…
Cậu phát hiện ra túi giấy trong tay mình đã trống không tự lúc nào.
Không còn một mẩu!
“Chúng mày có phải là người không đấy!”
“Đây là bữa sáng tao mua đấy nhé!”
Mét Chín nổi trận lôi đình, món gà rán ngon đến mức này mà cậu mới chỉ được ăn đúng một miếng. Phần còn lại đã bị cái đám “báo con” này quét sạch!
Giờ cậu chỉ muốn khóc không ra nước mắt. Sớm biết nó ngon thế này, có cho vàng cậu cũng không chia cho ai.
Hà Giai Vĩ đứng bên cạnh, vẻ mặt “tao đã biết trước mà”.
Vậy mà giây tiếp theo, cậu ta đã bị cả đám vây lấy.
“Quầy gà rán đó ở đâu?”
“Có đồ ăn ngon thế này mà không chia sẻ ngay cho anh em?”
“Đừng lề mề nữa, dẫn bọn tao đi mau đi!”
Thành viên đội bóng rổ đa số đều cao to lực lưỡng. Bị vây kín giữa vòng vây, Hà Giai Vĩ vào khoảnh khắc này, đột nhiên thấu hiểu sâu sắc ý nghĩa của hai từ – “hội đồng”.
Nhìn ánh mắt như sói như hổ của các thành viên, Hà Giai Vĩ dùng tốc độ nói nhanh nhất trong cuộc đời mình để khai ra vị trí của quầy hàng, chỉ sợ chậm một giây nữa thôi là sẽ bị đám người này coi như gà rán mà xé xác.
Lời vừa dứt, đám thành viên này lập tức co giò chạy về phía cổng sân vận động.
Cảnh tượng mấy người la lối om sòm, hùng hùng hổ hổ như vậy, đương nhiên đã thu hút sự chú ý của các thành viên khác trên sân bóng.
“Họ làm gì thế, sao lại chạy hết ra ngoài vậy?”
“Không lẽ là đi choảng nhau à?”
“Mau đi theo xem, đừng để xảy ra chuyện gì!”
Trong nháy mắt, hơn hai mươi thành viên của đội bóng rổ cùng nhau hùng hổ lao đi, thu hút vô số ánh mắt tò mò của những người đang tập thể dục trên đường.
Đội trưởng đội bóng rổ vừa đi vệ sinh về, trong đầu còn đang mải nghĩ về kế hoạch tập luyện sắp tới. Thế nhưng khi bước vào sân bóng, anh ta đột nhiên đứng hình.
Ủa, người đâu?
Người đi đâu hết rồi?
…
Lâm Huyền vừa mới bán được hai suất gà rán, lại tiếp tục ngồi chơi xơi nước.
Nhưng đang lướt điện thoại, hắn bỗng nghe thấy một trận ồn ào.
Ngẩng đầu lên, hắn thấy một đám đàn ông cao to vạm vỡ đang chạy về phía mình. Đám người này vừa chạy vừa chỉ về hướng này.
“Quầy hàng đó đúng không?”
“Chắc chắn không sai, làm gì có quầy nào khác bán gà rán!”
Một đám người la hét ầm ĩ.
Mặt Lâm Huyền tái mét.
Tình hình gì đây?
Mình chỉ ngồi đây bán gà rán, lướt điện thoại thôi mà. Có chọc ghẹo ai đâu?
Nhanh như cắt, Lâm Huyền chuyển màn hình điện thoại sang giao diện gọi điện, bấm sẵn số 113, chuẩn bị sẵn sàng gọi đi bất cứ lúc nào.
“Ông… chủ… cho… một… suất gà rán!”
Người đầu tiên chạy tới nơi, thở không ra hơi, đã bắt đầu gọi món.
“Tôi… cũng… một suất.”
Những người phía sau lục tục kéo đến vây quanh xe hàng.
Hóa ra là đến mua đồ ăn, Lâm Huyền vừa định thở phào nhẹ nhõm.
Thì lại thấy bảy, tám cậu trai cao lớn khác vừa chạy vừa hét.
“Đừng manh động!”
“Có gì từ từ nói, đừng dùng vũ lực!”
Tiếng hét này ngay lập tức khiến những người xung quanh chú ý, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía này.
Mà trái tim vừa mới đặt xuống của Lâm Huyền lại vọt lên tận cổ họng, y như chơi tàu lượn siêu tốc.
“Mấy người rốt cuộc là đến gọi món hay đến kiếm chuyện với tôi thế?”
“Tôi báo công an thật đấy nhé!”
Lâm Huyền lặng lẽ lùi lại hai bước, cảnh giác giơ điện thoại lên.
“Đừng báo công an!! Chúng tôi thật sự đến mua gà rán mà!”
Mấy thành viên đội bóng rổ đến trước vội vàng giải thích cho những người còn đang ngơ ngác phía sau.
Lúc này, những người chạy theo sau mới hiểu ra tình hình.
Chỉ là họ thực sự không tài nào hiểu nổi.
Sáng sớm ở cổng sân vận động bán gà rán đã đủ kỳ quặc rồi, lại còn làm ra cái bộ dạng như sắp đi đánh nhau.
Có cần phải làm quá lên thế không? Bộ chưa ăn gà rán bao giờ à?
“Mấy ông chỉ cần nếm thử một miếng thôi là sẽ hiểu ngay.” – Mấy thành viên đã được thưởng thức hương vị tuyệt diệu của món gà rán cốt lết giòn rụm đồng loạt trưng ra vẻ mặt “chuyện hiển nhiên”.
Món ngon bậc này, đương nhiên là phải được ăn ngay và luôn rồi.
Câu nói này lập tức khiến mấy thành viên chạy theo sau cũng tò mò dữ dội.
“Nếu đã nói vậy, chúng tôi cũng phải thử mới được.”
“Ông chủ, tôi cũng một suất!”
Thấy hiểu lầm đã được giải quyết, Lâm Huyền lặng lẽ cất điện thoại, chuyển sang chế độ kinh doanh chuyên nghiệp.
“Xếp hàng ngay ngắn.”
“Quét mã để gọi món.”
Lâm Huyền lập tức chỉ huy, đồng thời thả từng miếng ức gà sống vào chảo dầu.
Khi nhiệt độ dầu tăng lên, hương thơm của gà rán bắt đầu lan tỏa ngào ngạt.
Mùi hương này vừa bốc lên, mấy cậu trai đội bóng rổ ban nãy còn bán tín bán nghi, giờ đã tin đến tám, chín phần.
Mới ngửi mùi thôi đã thơm nức mũi thế này, thì ăn vào miệng nó phải ngon tới cỡ nào nữa?
Gà rán thông thường, làm gì có được mùi thơm quyến rũ như thế này.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Thành viên đội bóng rổ nhờ Hà Giai Vĩ mua đồ ăn hộ là một cậu chàng cao to vạm vỡ, cao đúng một mét chín, nên có biệt danh là “Mét Chín”.
“Đây là gà rán cốt lết bán ở cổng đấy à?”
Mét Chín nhận lấy túi giấy thấm dầu, quay đầu gọi mấy anh em thân thiết trong đội lại.
“Lại đây lại đây, nếm thử đi. Lần đầu tiên tao thấy có người bán gà rán ở cổng sân vận động vào cái giờ này đấy.”
Nghe vậy, mấy thành viên đội bóng rổ khác cũng xúm lại, mắt tròn mắt dẹt.
“Thật hay đùa đấy? Giờ này mà mua được gà rán á?”
“Tư duy kinh doanh của ông chủ này xoắn não thật sự.”
“Người ta gọi đây là không đi đường tầm thường, mà đi đường tà đạo.”
Mấy người mỗi người một câu trêu chọc. Chủ yếu là vì chuyện này mà kể ra ngoài thì nó thú vị quá, sáng sớm tinh mơ bán gà rán ở cổng sân vận động.
Đây có phải là người làm ăn chân chính không vậy?
Mét Chín cười một lúc, rồi hào phóng nói: “Thôi đừng nói nhiều nữa, nếm thử đi. Món này mà dám bán tao 35 tệ một suất đấy.”
Hà Giai Vĩ thấy bảy, tám chàng trai cao kều của đội bóng rổ vây quanh Mét Chín, khóe miệng giật giật mấy cái.
Gà rán ngon như thế, một mình ăn còn chẳng bõ dính răng. Còn gọi cả đám đông thế này vào chia phần, lát nữa có mà khóc ròng.
Mét Chín mở toang túi giấy ra, mùi thơm của gà rán bắt đầu lan tỏa.
Cả đám người ban nãy còn đang cười nói rôm rả, hít phải mùi hương này, bất giác đều im bặt. Ai nấy mắt sáng rực lên, dán chặt vào túi giấy.
“Trời đất ơi, mùi gì mà thơm dữ vậy!”
“Nghe có vẻ ngon đấy!”
Toàn là anh em cùng sân bóng, chẳng cần khách sáo làm gì.
Có người trực tiếp cầm xiên, găm một miếng gà rồi nhanh như chớp cho vào miệng.
Rộp! Rộp!
“Vãi chưởng! Gà rán này đỉnh của chóp!”
Thành viên đầu tiên được ăn miếng gà rán hét lên một tiếng kinh ngạc, rồi không thể chờ đợi mà xiên ngay miếng thứ hai.
“Thằng quỷ, từ từ thôi, có ai giành với mày đâu!”
Những người khác thấy thế, vội vàng ra tay.
Xiên không đủ thì có sao, dùng tay bốc luôn. Bẩn một tí nhưng sống lâu.
Mét Chín cũng hoảng hốt chen vào giữa đám tay chân hỗn loạn, vơ được một miếng gà rán rồi lập tức nhét vào miệng.
Lớp vỏ bột chiên giòn rụm, thơm lừng mùi dầu, thịt gà bên trong lại mềm ngọt, mọng nước, vị mặn ngọt vừa phải, hương thơm độc đáo vô cùng.
Mét Chín ngay lập tức bị hương vị này chinh phục, cảm thấy tất cả các loại gà rán mình từng ăn trước đây đều là rác rưởi!
Thế nhưng, khi cậu định lấy thêm một miếng nữa…
Cậu phát hiện ra túi giấy trong tay mình đã trống không tự lúc nào.
Không còn một mẩu!
“Chúng mày có phải là người không đấy!”
“Đây là bữa sáng tao mua đấy nhé!”
Mét Chín nổi trận lôi đình, món gà rán ngon đến mức này mà cậu mới chỉ được ăn đúng một miếng. Phần còn lại đã bị cái đám “báo con” này quét sạch!
Giờ cậu chỉ muốn khóc không ra nước mắt. Sớm biết nó ngon thế này, có cho vàng cậu cũng không chia cho ai.
Hà Giai Vĩ đứng bên cạnh, vẻ mặt “tao đã biết trước mà”.
Vậy mà giây tiếp theo, cậu ta đã bị cả đám vây lấy.
“Quầy gà rán đó ở đâu?”
“Có đồ ăn ngon thế này mà không chia sẻ ngay cho anh em?”
“Đừng lề mề nữa, dẫn bọn tao đi mau đi!”
Thành viên đội bóng rổ đa số đều cao to lực lưỡng. Bị vây kín giữa vòng vây, Hà Giai Vĩ vào khoảnh khắc này, đột nhiên thấu hiểu sâu sắc ý nghĩa của hai từ – “hội đồng”.
Nhìn ánh mắt như sói như hổ của các thành viên, Hà Giai Vĩ dùng tốc độ nói nhanh nhất trong cuộc đời mình để khai ra vị trí của quầy hàng, chỉ sợ chậm một giây nữa thôi là sẽ bị đám người này coi như gà rán mà xé xác.
Lời vừa dứt, đám thành viên này lập tức co giò chạy về phía cổng sân vận động.
Cảnh tượng mấy người la lối om sòm, hùng hùng hổ hổ như vậy, đương nhiên đã thu hút sự chú ý của các thành viên khác trên sân bóng.
“Họ làm gì thế, sao lại chạy hết ra ngoài vậy?”
“Không lẽ là đi choảng nhau à?”
“Mau đi theo xem, đừng để xảy ra chuyện gì!”
Trong nháy mắt, hơn hai mươi thành viên của đội bóng rổ cùng nhau hùng hổ lao đi, thu hút vô số ánh mắt tò mò của những người đang tập thể dục trên đường.
Đội trưởng đội bóng rổ vừa đi vệ sinh về, trong đầu còn đang mải nghĩ về kế hoạch tập luyện sắp tới. Thế nhưng khi bước vào sân bóng, anh ta đột nhiên đứng hình.
Ủa, người đâu?
Người đi đâu hết rồi?
…
Lâm Huyền vừa mới bán được hai suất gà rán, lại tiếp tục ngồi chơi xơi nước.
Nhưng đang lướt điện thoại, hắn bỗng nghe thấy một trận ồn ào.
Ngẩng đầu lên, hắn thấy một đám đàn ông cao to vạm vỡ đang chạy về phía mình. Đám người này vừa chạy vừa chỉ về hướng này.
“Quầy hàng đó đúng không?”
“Chắc chắn không sai, làm gì có quầy nào khác bán gà rán!”
Một đám người la hét ầm ĩ.
Mặt Lâm Huyền tái mét.
Tình hình gì đây?
Mình chỉ ngồi đây bán gà rán, lướt điện thoại thôi mà. Có chọc ghẹo ai đâu?
Nhanh như cắt, Lâm Huyền chuyển màn hình điện thoại sang giao diện gọi điện, bấm sẵn số 113, chuẩn bị sẵn sàng gọi đi bất cứ lúc nào.
“Ông… chủ… cho… một… suất gà rán!”
Người đầu tiên chạy tới nơi, thở không ra hơi, đã bắt đầu gọi món.
“Tôi… cũng… một suất.”
Những người phía sau lục tục kéo đến vây quanh xe hàng.
Hóa ra là đến mua đồ ăn, Lâm Huyền vừa định thở phào nhẹ nhõm.
Thì lại thấy bảy, tám cậu trai cao lớn khác vừa chạy vừa hét.
“Đừng manh động!”
“Có gì từ từ nói, đừng dùng vũ lực!”
Tiếng hét này ngay lập tức khiến những người xung quanh chú ý, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía này.
Mà trái tim vừa mới đặt xuống của Lâm Huyền lại vọt lên tận cổ họng, y như chơi tàu lượn siêu tốc.
“Mấy người rốt cuộc là đến gọi món hay đến kiếm chuyện với tôi thế?”
“Tôi báo công an thật đấy nhé!”
Lâm Huyền lặng lẽ lùi lại hai bước, cảnh giác giơ điện thoại lên.
“Đừng báo công an!! Chúng tôi thật sự đến mua gà rán mà!”
Mấy thành viên đội bóng rổ đến trước vội vàng giải thích cho những người còn đang ngơ ngác phía sau.
Lúc này, những người chạy theo sau mới hiểu ra tình hình.
Chỉ là họ thực sự không tài nào hiểu nổi.
Sáng sớm ở cổng sân vận động bán gà rán đã đủ kỳ quặc rồi, lại còn làm ra cái bộ dạng như sắp đi đánh nhau.
Có cần phải làm quá lên thế không? Bộ chưa ăn gà rán bao giờ à?
“Mấy ông chỉ cần nếm thử một miếng thôi là sẽ hiểu ngay.” – Mấy thành viên đã được thưởng thức hương vị tuyệt diệu của món gà rán cốt lết giòn rụm đồng loạt trưng ra vẻ mặt “chuyện hiển nhiên”.
Món ngon bậc này, đương nhiên là phải được ăn ngay và luôn rồi.
Câu nói này lập tức khiến mấy thành viên chạy theo sau cũng tò mò dữ dội.
“Nếu đã nói vậy, chúng tôi cũng phải thử mới được.”
“Ông chủ, tôi cũng một suất!”
Thấy hiểu lầm đã được giải quyết, Lâm Huyền lặng lẽ cất điện thoại, chuyển sang chế độ kinh doanh chuyên nghiệp.
“Xếp hàng ngay ngắn.”
“Quét mã để gọi món.”
Lâm Huyền lập tức chỉ huy, đồng thời thả từng miếng ức gà sống vào chảo dầu.
Khi nhiệt độ dầu tăng lên, hương thơm của gà rán bắt đầu lan tỏa ngào ngạt.
Mùi hương này vừa bốc lên, mấy cậu trai đội bóng rổ ban nãy còn bán tín bán nghi, giờ đã tin đến tám, chín phần.
Mới ngửi mùi thôi đã thơm nức mũi thế này, thì ăn vào miệng nó phải ngon tới cỡ nào nữa?
Gà rán thông thường, làm gì có được mùi thơm quyến rũ như thế này.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 49: Thấm thía hai từ – “Hội đồng”
10.0/10 từ 24 lượt.