Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 47: Sáu giờ sáng và món gà rán cốt lết giòn rụm
90@-
Năm giờ chiều Chủ nhật.
Thời gian bán hàng ngẫu nhiên ngày thứ Hai: từ 6 giờ đến 8 giờ sáng.
Thực đơn ngẫu nhiên: Gà rán cốt lết giòn rụm.
Xe bán đồ chiên đã được gửi đến.
Lâm Huyền đang đi dạo trong khu dân cư thì thấy thông báo của hệ thống hiện lên.
Bước chân hắn khựng lại một chút.
Trên mặt lộ ra vẻ “biết ngay mà”.
Sáu giờ sáng vác xác ra cổng sân vận động bán gà rán cốt lết.
Đúng là phong cách của hệ thống. Chuyên trị mấy trò oái oăm không giống ai.
Nghĩ bằng đầu gối cũng biết, sáu giờ sáng mò đến sân vận động thì toàn là dân tập thể dục, giảm cân.
Bán gà rán ở cái chốn này, thế này thì có mà bị người ta ghét cho thối đầu à?
Nhưng sau hai tuần kinh qua các nhiệm vụ trời ơi đất hỡi, Lâm Huyền đã tôi luyện được một trái tim sắt đá.
Hắn điềm nhiên rút điện thoại, mở App đi chợ.
Đúng như dự đoán, mục nguyên liệu mới đã được mở khóa.
Lâm Huyền đặt hàng xoèn xoẹt, rồi lại tiếp tục thong dong dạo bộ.
Phải công nhận, mảng xanh của khu Kim Ngự Hoa Phủ này làm tốt thật, nhìn là biết tác phẩm của bậc thầy thiết kế cảnh quan. Cứ cách trăm mét lại có một tiểu cảnh, trông vừa tự nhiên vừa thư thái.
Nửa tiếng sau, Lâm Huyền về nhà tắm rửa một trận thỏa thuê, rồi nhận được điện thoại từ quản gia biệt thự, Trịnh Vĩ.
“Lâm tiên sinh, đồ anh đặt đã được giao tới rồi. Anh có nhà không, để tôi mang qua cho anh.”
“Ok, làm phiền anh rồi.”
Có quản gia riêng đúng là khỏe re.
Hồi trước hắn còn phải thân chinh đi nhận, rồi khuân vác đống nguyên liệu đã đặt. Giờ thì có người giao thẳng đến tận cửa.
Một lát sau, Trịnh Vĩ lái chiếc xe điện đưa đón dừng trước cổng sân nhà số 8. Trên xe chất đầy các thùng nguyên liệu lớn nhỏ.
Lâm Huyền đợi anh đỗ xe xong là tất tả chạy ra, bắt đầu khuân đồ vào nhà.
“Để tôi giúp anh một tay.”
Trịnh Vĩ cũng nhanh nhảu xúm vào phụ.
Cả hai cùng nhau chuyển hết đống đồ vào căn bếp rộng thênh thang của biệt thự.
Nguyên liệu đã về tay, Lâm Huyền theo lệ cũ, kiểm tra hàng trước tiên.
Mấy thứ gia vị như hành, gừng, tỏi, rượu gạo, tiêu bột thì không cần phải nói nhiều.
Quan trọng nhất chính là ức gà.
Từng miếng ức gà sống hồng hào, căng bóng, tròn lẳn được xếp ngay ngắn trong thùng giữ nhiệt.
Lâm Huyền khẽ ấn tay xuống, cảm nhận được độ đàn hồi đáng kinh ngạc.
Hắn thầm nghĩ, con gà này lúc còn sống chắc là dân gymer chăm cử tạ lắm đây.
Đúng là App đi chợ do hệ thống cung cấp, hàng họ vẫn “uy tín” như mọi khi.
Lâm Huyền hài lòng gật gù.
Kiểm tra nguyên liệu xong, hắn mới phát hiện Trịnh Vĩ vẫn còn đứng bên cạnh. Trước giờ toàn một mình hắn bận bịu trong bếp nên theo thói quen cũng lơ đễnh mất anh quản gia.
“Hôm nay cảm ơn anh nhiều.”
“Không có gì đâu ạ. Nếu anh cần gì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.”
Trịnh Vĩ nở một nụ cười đúng mực rồi cáo từ ra về.
Chỉ là trong lòng anh không khỏi lẩm bẩm, anh Lâm này rốt cuộc mê mẩn món ức gà đến mức nào mà đặt hàng một lần nhiều đến thế.
Anh có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, mục đích Lâm Huyền mua nhiều ức gà như vậy là để… đi bán rong.
Bởi lẽ, với một vị gia chủ có thể sống trong khu Kim Ngự Hoa Phủ, hai chữ “bán rong” thực sự là một khái niệm quá xa vời.
Bên này, Lâm Huyền bắt đầu chuẩn bị cho phiên bán hàng lúc sáu giờ sáng thứ Hai.
Căn bếp rộng rãi thế này, cuối cùng hắn cũng có thể thỏa sức tung hoành, làm gì cũng không sợ ảnh hưởng đến hàng xóm láng giềng.
Hành lá xắt khúc, gừng thái sợi, tỏi giã nhuyễn. Thêm một lượng lớn tiêu trắng và một ít rượu gạo. Cuối cùng cho muối và đường vào, thế là xong phần nước sốt để ướp ức gà.
Để nguyên cả miếng ức gà dày cộp mà chiên trực tiếp thì không ổn. Cần phải xẻ dọc ở giữa nhưng không cắt đứt, vừa giảm độ dày, vừa tăng diện tích.
Tiếp theo, cho miếng ức gà đã được xẻ và trải phẳng vào túi giữ tươi, rồi dùng búa dần thịt để “mát-xa toàn thân” cho nó.
Miếng ức gà dày bằng ngón tay, dưới những cú đập liên tiếp của búa dần thịt, dần dần mỏng ra, to hơn. Từ chỗ chỉ lớn bằng bàn tay người lớn, cuối cùng biến thành một miếng thịt sống to bằng cả khuôn mặt.
Cùng lúc đó, thớ thịt cũng được dần cho tơi ra, đứt đoạn. Làm vậy không chỉ giúp gà thấm gia vị hơn, mà khi ăn cũng không bị khô bã như khúc củi. Mấy người tập gym hay giảm cân chắc chắn thấu hiểu nỗi đau khi phải ăn món ức gà luộc không qua xử lý nó kinh khủng đến mức nào.
Sau khi dần hết toàn bộ ức gà, hắn cho chúng vào ngâm trong nước sốt để ướp.
Còn công đoạn chiên cuối cùng sẽ được thực hiện ngay tại xe bán hàng, đảm bảo thực khách sẽ được thưởng thức những miếng gà rán nóng hôi hổi, vừa vớt ra khỏi chảo.
Mọi thứ đã sẵn sàng.
Năm rưỡi sáng thứ Hai, trời vẫn chưa sáng hẳn.
Tại cổng chính khu Kim Ngự Hoa Phủ.
“Anh giai, đố anh biết hôm nay chiếc xe đầu tiên lăn bánh ra khỏi cổng là con Lambo nhà 3 hay con Mẹc nhà 2 đấy?”
“Tôi đoán là con Bentley nhà 5.”
Hai anh bảo vệ cao to đứng trong bốt gác, tán gẫu dăm ba câu cho tỉnh ngủ. Sắp đến giờ giao ca nên cả hai đều buồn ngủ rũ rượi, đành phải tìm cách cho đầu óc tỉnh táo.
“Ai thua bao bữa sáng nhé.”
“Chốt kèo.”
Hai người vừa cá cược xong, liền nghe thấy tiếng xe cộ vẳng lại từ trong khu dân cư, mỗi lúc một gần.
Cả hai cùng chấn chỉnh tinh thần, đồng loạt ngóng ra.
Ánh đèn xe lấp ló từ xa.
Sắp tới lúc công bố kết quả, xem sáng nay đứa nào phải móc hầu bao đãi bữa sáng đây.
Gần hơn rồi, đèn xe càng lúc càng sáng.
Anh bảo vệ mắt tinh hơn nhìn vào ánh đèn, lòng chợt dấy lên một nỗi nghi hoặc.
“Anh ơi, sao đèn xe này có một bên sáng vậy?”
“Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Hay là cháy mất một bóng rồi?”
Cả hai anh bảo vệ nhìn chằm chằm vào chiếc đèn xe duy nhất đang sáng ở cuối con đường, bụng dạ đầy thắc mắc.
“Chúc gia chủ thượng lộ bình an.”
Thanh chắn ở cổng tự động nâng lên cùng với giọng nói điện tử.
Trong đôi mắt ngày một trợn tròn của hai anh bảo vệ…
Một chiếc xe ba gác bán hàng rong chạy bằng điện, vèo một cái lao tới.
Lúc đi ngang qua bốt gác, chủ nhân của chiếc xe còn chủ động vẫy tay chào họ.
Hai anh bảo vệ mặt nghệt ra như phỗng, nhìn chiếc xe ba gác chạy xa dần. Họ vừa nhìn rõ mồn một, người trên xe chính là Lâm tiên sinh, gia chủ nhà số 8.
Tại sao trong số các gia chủ của Kim Ngự Hoa Phủ, lại có người sáng sớm tinh mơ đã cưỡi xe ba gác bán hàng rong ra ngoài cơ chứ?
Lẽ nào đây là thú vui tao nhã gì đó của hội nhà giàu?
Nhưng mà thú vui này nó lạ quá đi mất!
“Thế tóm lại là người nào thắng?” – Anh bảo vệ lớn tuổi hơn, dù gì cũng từng trải hơn, nhanh chóng kéo sự chú ý về vấn đề chính.
“Hòa cả làng, ai nấy tự lo bữa sáng của mình vậy.”
“Cũng được.”
…
Lâm Huyền phóng như bay, chiếc xe ba gác mà hắn phóng ra được cả cảm giác dính lưng vào ghế.
Cuối cùng, hắn đã đến cổng sân vận động đúng lúc sáu giờ kém năm.
Là sân vận động lớn nhất thành phố, cổng chính có không ít người già trẻ, nam nữ trong trang phục thể thao lần lượt đi vào.
Trước cổng cũng có khá nhiều xe đẩy, xe ba gác nhỏ bán mấy món ăn sáng đơn giản như sữa đậu nành, bánh bao.
Lâm Huyền liếc mắt một vòng, nhanh chóng tìm được một chỗ đẹp. Sau đó, hắn thành thạo sắp xếp lại xe hàng, chuẩn bị kinh doanh.
Sáu giờ mười phút.
Lâm Huyền nhìn quầy hàng không một bóng người của mình, lại trưng ra vẻ mặt “đúng như dự đoán”.
Sau đó, hắn lôi từ gầm xe ra một cái ghế đẩu con con, điềm nhiên ngồi xuống bắt đầu nghịch điện thoại.
Dù sao lần này cũng không có yêu cầu về doanh số, hắn có thể đường đường chính chính ngồi chơi xơi nước.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Năm giờ chiều Chủ nhật.
Thời gian bán hàng ngẫu nhiên ngày thứ Hai: từ 6 giờ đến 8 giờ sáng.
Thực đơn ngẫu nhiên: Gà rán cốt lết giòn rụm.
Xe bán đồ chiên đã được gửi đến.
Lâm Huyền đang đi dạo trong khu dân cư thì thấy thông báo của hệ thống hiện lên.
Bước chân hắn khựng lại một chút.
Trên mặt lộ ra vẻ “biết ngay mà”.
Sáu giờ sáng vác xác ra cổng sân vận động bán gà rán cốt lết.
Đúng là phong cách của hệ thống. Chuyên trị mấy trò oái oăm không giống ai.
Nghĩ bằng đầu gối cũng biết, sáu giờ sáng mò đến sân vận động thì toàn là dân tập thể dục, giảm cân.
Bán gà rán ở cái chốn này, thế này thì có mà bị người ta ghét cho thối đầu à?
Nhưng sau hai tuần kinh qua các nhiệm vụ trời ơi đất hỡi, Lâm Huyền đã tôi luyện được một trái tim sắt đá.
Hắn điềm nhiên rút điện thoại, mở App đi chợ.
Đúng như dự đoán, mục nguyên liệu mới đã được mở khóa.
Lâm Huyền đặt hàng xoèn xoẹt, rồi lại tiếp tục thong dong dạo bộ.
Phải công nhận, mảng xanh của khu Kim Ngự Hoa Phủ này làm tốt thật, nhìn là biết tác phẩm của bậc thầy thiết kế cảnh quan. Cứ cách trăm mét lại có một tiểu cảnh, trông vừa tự nhiên vừa thư thái.
Nửa tiếng sau, Lâm Huyền về nhà tắm rửa một trận thỏa thuê, rồi nhận được điện thoại từ quản gia biệt thự, Trịnh Vĩ.
“Lâm tiên sinh, đồ anh đặt đã được giao tới rồi. Anh có nhà không, để tôi mang qua cho anh.”
“Ok, làm phiền anh rồi.”
Có quản gia riêng đúng là khỏe re.
Hồi trước hắn còn phải thân chinh đi nhận, rồi khuân vác đống nguyên liệu đã đặt. Giờ thì có người giao thẳng đến tận cửa.
Một lát sau, Trịnh Vĩ lái chiếc xe điện đưa đón dừng trước cổng sân nhà số 8. Trên xe chất đầy các thùng nguyên liệu lớn nhỏ.
Lâm Huyền đợi anh đỗ xe xong là tất tả chạy ra, bắt đầu khuân đồ vào nhà.
“Để tôi giúp anh một tay.”
Trịnh Vĩ cũng nhanh nhảu xúm vào phụ.
Cả hai cùng nhau chuyển hết đống đồ vào căn bếp rộng thênh thang của biệt thự.
Nguyên liệu đã về tay, Lâm Huyền theo lệ cũ, kiểm tra hàng trước tiên.
Mấy thứ gia vị như hành, gừng, tỏi, rượu gạo, tiêu bột thì không cần phải nói nhiều.
Quan trọng nhất chính là ức gà.
Từng miếng ức gà sống hồng hào, căng bóng, tròn lẳn được xếp ngay ngắn trong thùng giữ nhiệt.
Lâm Huyền khẽ ấn tay xuống, cảm nhận được độ đàn hồi đáng kinh ngạc.
Hắn thầm nghĩ, con gà này lúc còn sống chắc là dân gymer chăm cử tạ lắm đây.
Đúng là App đi chợ do hệ thống cung cấp, hàng họ vẫn “uy tín” như mọi khi.
Lâm Huyền hài lòng gật gù.
Kiểm tra nguyên liệu xong, hắn mới phát hiện Trịnh Vĩ vẫn còn đứng bên cạnh. Trước giờ toàn một mình hắn bận bịu trong bếp nên theo thói quen cũng lơ đễnh mất anh quản gia.
“Hôm nay cảm ơn anh nhiều.”
“Không có gì đâu ạ. Nếu anh cần gì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.”
Trịnh Vĩ nở một nụ cười đúng mực rồi cáo từ ra về.
Chỉ là trong lòng anh không khỏi lẩm bẩm, anh Lâm này rốt cuộc mê mẩn món ức gà đến mức nào mà đặt hàng một lần nhiều đến thế.
Anh có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, mục đích Lâm Huyền mua nhiều ức gà như vậy là để… đi bán rong.
Bởi lẽ, với một vị gia chủ có thể sống trong khu Kim Ngự Hoa Phủ, hai chữ “bán rong” thực sự là một khái niệm quá xa vời.
Bên này, Lâm Huyền bắt đầu chuẩn bị cho phiên bán hàng lúc sáu giờ sáng thứ Hai.
Căn bếp rộng rãi thế này, cuối cùng hắn cũng có thể thỏa sức tung hoành, làm gì cũng không sợ ảnh hưởng đến hàng xóm láng giềng.
Hành lá xắt khúc, gừng thái sợi, tỏi giã nhuyễn. Thêm một lượng lớn tiêu trắng và một ít rượu gạo. Cuối cùng cho muối và đường vào, thế là xong phần nước sốt để ướp ức gà.
Để nguyên cả miếng ức gà dày cộp mà chiên trực tiếp thì không ổn. Cần phải xẻ dọc ở giữa nhưng không cắt đứt, vừa giảm độ dày, vừa tăng diện tích.
Tiếp theo, cho miếng ức gà đã được xẻ và trải phẳng vào túi giữ tươi, rồi dùng búa dần thịt để “mát-xa toàn thân” cho nó.
Miếng ức gà dày bằng ngón tay, dưới những cú đập liên tiếp của búa dần thịt, dần dần mỏng ra, to hơn. Từ chỗ chỉ lớn bằng bàn tay người lớn, cuối cùng biến thành một miếng thịt sống to bằng cả khuôn mặt.
Cùng lúc đó, thớ thịt cũng được dần cho tơi ra, đứt đoạn. Làm vậy không chỉ giúp gà thấm gia vị hơn, mà khi ăn cũng không bị khô bã như khúc củi. Mấy người tập gym hay giảm cân chắc chắn thấu hiểu nỗi đau khi phải ăn món ức gà luộc không qua xử lý nó kinh khủng đến mức nào.
Sau khi dần hết toàn bộ ức gà, hắn cho chúng vào ngâm trong nước sốt để ướp.
Còn công đoạn chiên cuối cùng sẽ được thực hiện ngay tại xe bán hàng, đảm bảo thực khách sẽ được thưởng thức những miếng gà rán nóng hôi hổi, vừa vớt ra khỏi chảo.
Mọi thứ đã sẵn sàng.
Năm rưỡi sáng thứ Hai, trời vẫn chưa sáng hẳn.
Tại cổng chính khu Kim Ngự Hoa Phủ.
“Anh giai, đố anh biết hôm nay chiếc xe đầu tiên lăn bánh ra khỏi cổng là con Lambo nhà 3 hay con Mẹc nhà 2 đấy?”
“Tôi đoán là con Bentley nhà 5.”
Hai anh bảo vệ cao to đứng trong bốt gác, tán gẫu dăm ba câu cho tỉnh ngủ. Sắp đến giờ giao ca nên cả hai đều buồn ngủ rũ rượi, đành phải tìm cách cho đầu óc tỉnh táo.
“Ai thua bao bữa sáng nhé.”
“Chốt kèo.”
Hai người vừa cá cược xong, liền nghe thấy tiếng xe cộ vẳng lại từ trong khu dân cư, mỗi lúc một gần.
Cả hai cùng chấn chỉnh tinh thần, đồng loạt ngóng ra.
Ánh đèn xe lấp ló từ xa.
Sắp tới lúc công bố kết quả, xem sáng nay đứa nào phải móc hầu bao đãi bữa sáng đây.
Gần hơn rồi, đèn xe càng lúc càng sáng.
Anh bảo vệ mắt tinh hơn nhìn vào ánh đèn, lòng chợt dấy lên một nỗi nghi hoặc.
“Anh ơi, sao đèn xe này có một bên sáng vậy?”
“Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Hay là cháy mất một bóng rồi?”
Cả hai anh bảo vệ nhìn chằm chằm vào chiếc đèn xe duy nhất đang sáng ở cuối con đường, bụng dạ đầy thắc mắc.
“Chúc gia chủ thượng lộ bình an.”
Thanh chắn ở cổng tự động nâng lên cùng với giọng nói điện tử.
Trong đôi mắt ngày một trợn tròn của hai anh bảo vệ…
Một chiếc xe ba gác bán hàng rong chạy bằng điện, vèo một cái lao tới.
Lúc đi ngang qua bốt gác, chủ nhân của chiếc xe còn chủ động vẫy tay chào họ.
Hai anh bảo vệ mặt nghệt ra như phỗng, nhìn chiếc xe ba gác chạy xa dần. Họ vừa nhìn rõ mồn một, người trên xe chính là Lâm tiên sinh, gia chủ nhà số 8.
Tại sao trong số các gia chủ của Kim Ngự Hoa Phủ, lại có người sáng sớm tinh mơ đã cưỡi xe ba gác bán hàng rong ra ngoài cơ chứ?
Lẽ nào đây là thú vui tao nhã gì đó của hội nhà giàu?
Nhưng mà thú vui này nó lạ quá đi mất!
“Thế tóm lại là người nào thắng?” – Anh bảo vệ lớn tuổi hơn, dù gì cũng từng trải hơn, nhanh chóng kéo sự chú ý về vấn đề chính.
“Hòa cả làng, ai nấy tự lo bữa sáng của mình vậy.”
“Cũng được.”
…
Lâm Huyền phóng như bay, chiếc xe ba gác mà hắn phóng ra được cả cảm giác dính lưng vào ghế.
Cuối cùng, hắn đã đến cổng sân vận động đúng lúc sáu giờ kém năm.
Là sân vận động lớn nhất thành phố, cổng chính có không ít người già trẻ, nam nữ trong trang phục thể thao lần lượt đi vào.
Trước cổng cũng có khá nhiều xe đẩy, xe ba gác nhỏ bán mấy món ăn sáng đơn giản như sữa đậu nành, bánh bao.
Lâm Huyền liếc mắt một vòng, nhanh chóng tìm được một chỗ đẹp. Sau đó, hắn thành thạo sắp xếp lại xe hàng, chuẩn bị kinh doanh.
Sáu giờ mười phút.
Lâm Huyền nhìn quầy hàng không một bóng người của mình, lại trưng ra vẻ mặt “đúng như dự đoán”.
Sau đó, hắn lôi từ gầm xe ra một cái ghế đẩu con con, điềm nhiên ngồi xuống bắt đầu nghịch điện thoại.
Dù sao lần này cũng không có yêu cầu về doanh số, hắn có thể đường đường chính chính ngồi chơi xơi nước.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 47: Sáu giờ sáng và món gà rán cốt lết giòn rụm
10.0/10 từ 24 lượt.