Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 46: Gặp được là có duyên á?

101@-

Điện thoại được kết nối.


“Sao lại cúp máy của tôi? Hử?”


Lâm Huyền nghe thấy giọng nói có vẻ tức tối ở đầu dây bên kia, đầu óc lùng bùng mấy dấu chấm hỏi.


Trong ký ức của hắn, cái giọng điệu tra hỏi kiểu này thường chỉ xuất hiện trong mấy mối quan hệ yêu đương thôi mà. 


Ai cũng biết, Lâm Huyền là đàn ông. Theo lý mà nói, đầu dây bên kia ít nhất phải là một cô gái.


Ấy thế mà, giọng nói này lại là của một ông đực rựa.


“Anh gọi nhầm số rồi à?”


Lâm Huyền ngập ngừng hỏi.


Hắn không cúp máy ngay vì cảm thấy giọng nói này nghe quen quen.


“Anh không phải ông chủ Lâm sao?”


“Thịt ba chỉ cuộn tỏi, mì lòng cay xé lưỡi?”


Tạ Hồng Vũ ở đầu dây bên kia cũng hơi khựng lại, bị Lâm Huyền làm cho hoang mang.


Lẽ nào mình bấm nhầm số thật?


Anh bèn đọc tên hai món ăn, như thể đang đọc mật khẩu để khớp lệnh.


“Là tôi đây. Có chuyện gì không ạ?”


Lâm Huyền lúc này mới dám chắc người ta tìm mình.


Có chuyện gì không? Tạ Hồng Vũ nghe câu này mà tức anh ách.


Bộ mình đọc tên món ăn ra rồi mà ý tứ còn chưa đủ rõ ràng hay sao?


Mấy vị thực khách đang ghé tai nghe điện thoại bên cạnh sốt ruột muốn chết. Hai cha nội này gọi điện sao cứ cà kê dê ngỗng thế nhỉ. Không vào thẳng vấn đề chính được à?



Có người bèn chẳng giữ kẽ nữa, gân cổ lên hét vào điện thoại: “Ông chủ Lâm ơi, sao nay không dọn hàng thế! Dân tình hóng dài cổ rồi này!”


“Đúng đó ông chủ ơi, mau đến đi, bọn nhỏ ở nhà sắp chết đói rồi đây này!”


Các thực khách nhao nhao lên qua điện thoại.


Tạ Hồng Vũ thấy vậy, lặng lẽ bật loa ngoài, đưa điện thoại ra xa một chút.


Lâm Huyền nghe thấy tiếng ồn ào trong điện thoại, cuối cùng cũng mường tượng được tình hình bên kia.


“Xin lỗi mọi người nhé, hôm nay tôi không bán đâu, mọi người đừng đợi nữa, về nhà đi ạ.”


Vừa nghe Lâm Huyền nói hôm nay không bán, các thực khách càng thêm kích động.


“Đừng mà ông chủ Lâm! Mau ra bán đi mà.”


“Không bán thì tối nay tôi biết ăn gì?”


“Ông chủ Lâm ơi, nếu anh không tiện đến, anh cho địa chỉ đi, tôi qua chỗ anh cũng được!”


“Phải đó phải đó, muộn một chút cũng không sao, miễn là hôm nay có bán.”


Giọng nói đầy nhiệt huyết của các thực khách truyền vào tai Lâm Huyền.


Nhưng vấn đề là, có bột mới gột nên hồ.


Dù hắn có đồng ý thì cũng chẳng có gì để mà làm. Đến cả cái xe bán hàng cũng bị thu hồi mất rồi.


Đúng là không thể bán được thật mà.


“Xin lỗi mọi người nhiều, hôm nay thật sự không có cách nào bán được đâu ạ.”


“Mọi người mau đi ăn tối đi, đừng đợi nữa thật đấy.” Lâm Huyền lựa lời khuyên nhủ.


Nghe đến đây, các thực khách chỉ biết thở dài thườn thượt.


Người ta đã nói đến nước này thì hôm nay chắc chắn không được ăn mì lòng cay rồi.


Nhưng vẫn có người chưa từ bỏ, tiếp tục hỏi dồn.



“Vậy còn ngày mai thì sao? Mai ông chủ sẽ bán chứ ạ?”


Ngày mai?


Ngày mai đương nhiên… cũng không bán.


Lâm Huyền tự dưng thấy chột dạ, nhưng vẫn phải cứng rắn đáp: “Mai tôi cũng không bán.”


“Mai cũng không bán á?”


“Ông chủ Lâm ơi, sao anh nhẫn tâm vậy, anh định để tôi chết đói à!”


“Ông chủ ơi làm ơn đó, mai bán hàng đi mà?”


Tim gan thực khách nguội đi một nửa. Hôm nay không bán đã đành, ngày mai cũng không nốt?


Như thế thì sống sao nổi?


Tạ Hồng Vũ lại lên tiếng.


“Mai cũng không bán? Vậy anh cho một thời gian cụ thể đi, khi nào thì anh bán lại?”


“Ít nhất cũng phải cho mọi người có cái mà trông chứ.”


Nghe vậy, Lâm Huyền suy nghĩ một lúc rồi quyết định nói thật. Dù sao cứ để các thực khách chờ đợi thế này cũng không hay ho gì. Làm người không thể như vậy được.


“Xin lỗi mọi người, món mì lòng cay tôi không định bán tiếp nữa.”


Câu này vừa thốt ra, các thực khách ai nấy đều trưng ra vẻ mặt không thể chấp nhận nổi.


Tạ Hồng Vũ còn nói thẳng: “Không bán nữa? Anh gặp khó khăn gì à?”


“Có khó khăn gì anh cứ nói với tôi, thiếu tiền hay là gì?”


Hiếm hoi lắm mới tìm được món ăn hợp gu mình đến thế, nếu sau này không được ăn nữa, Tạ Hồng Vũ cảm thấy cuộc đời mình sẽ mất đi rất nhiều niềm vui. Hơn nữa, đây biết đâu lại là một cơ hội. Nếu có thể giúp ông chủ Lâm giải quyết khó khăn, anh có thể thuận nước đẩy thuyền, tiếp tục thực hiện mục tiêu mở nhà hàng của mình.


Khó khăn? Tiền?


Lâm Huyền bất giác liếc nhìn phòng ngủ rộng thênh thang của mình.



Đương nhiên không thể là vấn đề tiền bạc được.


Nhưng hắn cũng không thể nói ra lý do thật sự với những người này. Đối phó với những tình huống thế này, đúng là hắn dở tệ. So ra thì hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống còn dễ hơn nhiều.


“Hiện tại quyết định là như vậy, xin lỗi mọi người.”


“Nhưng mọi người yên tâm, tôi vẫn sẽ tiếp tục bán hàng rong, mang đến những món ăn ngon cho mọi người.” Lâm Huyền nghĩ ngợi, quyết định hé lộ một chút thông tin.


“Tuần sau có thể tôi sẽ bán ở sân vận động, mọi người có thời gian thì ghé qua chơi.”


Nghe tin Lâm Huyền vẫn sẽ tiếp tục bán hàng, các thực khách mới thở phào nhẹ nhõm.


Hôm nay là thứ Bảy. Tới thứ Hai tuần sau cũng chỉ cách một ngày Chủ Nhật. Một ngày thì mọi người vẫn đợi được.


“Thời gian cụ thể thì sao?” Tạ Hồng Vũ hỏi tiếp.


“Thời gian cụ thể thì chưa chắc chắn đâu ạ!”


“Nói chung mọi người không cần cố tình đến tìm, gặp được là có duyên rồi.”


“À, tôi có chút việc, cúp máy trước nhé!”


Dứt lời, hắn cúp máy cái rụp, rồi bật luôn chế độ máy bay để khỏi bị gọi điện tra hỏi nữa.


Đáng sợ quá đi mất.


Hồi còn ở Thự Quang, hắn nhất quyết không vào nhóm chat cũng vì không muốn phải đối mặt với những chuyện thế này. Những người kinh doanh ăn uống khác thì tìm kiếm khách hàng, hy vọng duy trì được một lượng lớn thực khách trung thành.


Nhưng hắn thì khác.


Huống chi, nhiệm vụ lần này lại không có yêu cầu về doanh số. Cần gì phải tự tìm phiền phức cho mình.


Nằm ngửa hưởng thụ không sướng hơn à?


Khó khăn lắm mới thoát khỏi kiếp trâu ngựa chốn công sở, hắn chẳng muốn lại rơi vào cảnh bị thực khách vây quanh, một giây cũng không được yên thân.


Việc lộ số điện thoại đã cảnh tỉnh Lâm Huyền, hắn quyết định ngày mai phải đi đổi ngay số mới. Dù sao số này cũng chẳng có liên lạc gì quan trọng.


Bên này, tại khu ăn uống.



Tạ Hồng Vũ trừng mắt nhìn điện thoại.


Mình lại bị cúp máy ngang xương!


Lẽ nào mình lại khiến ông chủ Lâm khó ở đến vậy?


Dù rất muốn dỗi hờn tuyên bố sau này sẽ không ăn nữa, nhưng cứ nghĩ đến món thịt sốt tỏi và mì lòng cay đã từng ăn, câu nói đó lại nghẹn cứng ở cổ họng.


Món ngon hợp vị đến mức này, đúng là bị người này nắm thóp mất rồi. Gần đây, ngay cả mấy nhà hàng quen thuộc anh hay lui tới, ăn uống cũng thấy nhạt nhẽo vô vị.


Chết tiệt, cái người này rốt cuộc có lấy một chút ý thức phục vụ của người làm ngành ăn uống nào không vậy?


Bỏ qua nỗi oán hận của Tạ Hồng Vũ, các thực khách xung quanh thì đang ngơ ngác trước mấy câu nói của Lâm Huyền.


Gặp được là có duyên là cái quái gì?


Thời gian bán hàng không cố định là sao?


Ông chủ Lâm này tùy hứng quá vậy?


“Quanh sân vận động có chỗ nào bán hàng rong không nhỉ? Thường thì mấy giờ người ta dọn hàng?”


“Tôi từng đến khu sân vận động rồi, đúng là có nhiều xe bán đồ ăn vặt lắm, khoảng năm sáu giờ tối là có hàng rồi.”


“Chắc ông chủ Lâm cũng sẽ bán vào giờ đó nhỉ?”


Các thực khách bắt đầu bàn tán xôn xao.


Họ thật sự không tài nào hiểu nổi cái “duyên phận” này nghĩa là gì.


Từ bao giờ, ăn một bữa cơm hàng rong mà cũng phải trông chờ vào duyên phận cơ đấy?


Dù sao đi nữa, không ít người đã quyết định thứ Hai sẽ ra sân vận động lượn thử một vòng.


Thậm chí có người còn chủ động lập một nhóm chat mới.


Tên là: [Hội Vây Bắt Ông Chủ Lâm].


Mọi người giao kèo với nhau, nếu có ai phát hiện ra ông chủ Lâm, nhất định phải thông báo ngay lập tức.


Đến lúc đó, nhất định phải đích thân lên án cái người tùy hứng này một trận ra trò!


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 46: Gặp được là có duyên á?
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...