Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 35: Lần đầu gặp quả khách lần theo mùi hương đến tận nhà đòi mua đồ ăn
106@-
Lý Đại Bảo men theo hướng có mùi thơm nồng nhất mà đi tới.
Cuối cùng, cậu dừng lại trước một cánh cửa.
Mùi lòng non xào cay đậm đà, quyến rũ len lỏi qua khe cửa, gần như bao trọn lấy cả người anh.
“Chắc chắn là nhà này rồi!”
Đứng trước cửa, Lý Đại Bảo có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay lên gõ cửa.
Lúc này, Lâm Huyền đang ở trong nhà sắp xếp mì cán tay và lòng non xào cay đã chuẩn bị xong.
Lòng non được hầm đầy ắp hai nồi lớn, ngập trong dầu ớt đỏ au, bốc khói nghi ngút.
Mì cán tay cũng được xếp đầy các thùng chứa nguyên liệu.
Mặc dù công thức lần này không có yêu cầu về số lượng, nhưng chẳng ai nói trước được liệu số người xem livestream có đạt 300 hay không, và khi nào mới đạt được.
Vì vậy, Lâm Huyền đã chuẩn bị nhiều nhất có thể, lấp đầy tất cả các nồi và thùng chứa.
Hắn chuẩn bị xuất phát đến nơi rồi.
Nghe tiếng gõ cửa, Lâm Huyền có chút ngạc nhiên.
“Ai đấy ạ?”
“Tôi là hàng xóm ở bên cạnh, có phải anh đang nấu món lòng non xào cay trong nhà không ạ?”
Nghe giọng nói bên ngoài, Lâm Huyền thoáng chốc thấy khó xử, cứ ngỡ là hàng xóm phàn nàn vì mùi nấu lòng non quá nồng.
Hắn vội vàng mở cửa.
Ngoài cửa là một thanh niên tóc tai hơi rối, tay đang xách một hộp đồ ăn ngoài.
Lần này đúng là lỗi của mình, Lâm Huyền cũng không phải người ngang ngược, đang định mở lời xin lỗi.
Thì Lý Đại Bảo đã nhanh nhảu nói trước.
“À… ờm… món lòng non anh làm thơm quá đi mất.”
“Nếu anh làm nhiều thì có thể bán cho tôi một phần được không? Giá cả không thành vấn đề!”
Lời xin lỗi Lâm Huyền định nói ra bỗng nghẹn lại nơi cổ họng.
Hóa ra không phải đến để khiếu nại, mà là bị mùi thơm dụ tới.
Lâm Huyền lập tức dở khóc dở cười.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp một vị khách lần theo mùi hương đến tận nhà để mua đồ ăn.
Nếu sớm hơn một chút, bán trước một phần cũng chẳng sao. Nhưng vì công thức lần này yêu cầu phải nhào bột làm mì từ đầu, hắn đã không ước lượng tốt thời gian.
Phải nhanh chân đến công viên Tú Thủy mới được.
“Xin lỗi cậu nhé, tôi đang vội đi bán hàng.”
“Nếu cậu muốn ăn thì có thể đến công viên Tú Thủy tìm tôi.”
Lý Đại Bảo ngẩn người, lúc này mới để ý thấy đủ các loại thùng nguyên liệu sau lưng Lâm Huyền.
Lần này, cậu ta không những không thất vọng, mà ngược lại còn mừng rơn.
Gõ cửa nhà người ta một lần thì được, chứ ai mặt dày đi gõ lần thứ hai. Giờ người ta đi bán hàng rong, thế chẳng phải là muốn ăn bao nhiêu cũng có hay sao?
“Thế thì tốt quá rồi, tôi cũng chưa ăn gì.”
“Tôi về nhà rửa mặt cái rồi ra công viên Tú Thủy tìm anh ngay.”
Lý Đại Bảo hớn hở, quay đầu đi thẳng về nhà.
Còn hộp đồ ăn vừa đặt thì sao?
Có món lòng non thơm nức mũi thế này, ai mà thèm ăn món gà om nhạt nhẽo kia nữa.
Nhưng vứt đi thì cũng hơi lãng phí.
Thôi thì để tối đói, cho vào lò vi sóng hâm lại ăn khuya cũng được.
…
Tại khu ẩm thực của sự kiện ở công viên Tú Thủy.
“Mẹ nó chứ, sao mình lại không nghĩ đến chuyện mang theo một hộp cơm nhỉ?”
“Anh em tốt, lát chia tao nửa hộp nhé. Phần thịt ba chỉ hôm nay tao bao!”
Bao Nhất Hải nhìn chằm chằm vào hộp cơm trong tay Khang Viễn, mắt ánh lên vẻ hối hận tột cùng.
Món thịt ba chỉ sốt tỏi ngon tuyệt cú mèo, ăn kèm với cơm trắng.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy đầu óc lâng lâng rồi.
Nếu được ăn thật thì còn gì bằng?
Nhất là cái phần nước sốt tỏi ớt đỏ au còn sót lại trong hộp, trộn với cơm trắng mà ăn. Chắc chắn sẽ là một hương vị tuyệt hảo khác.
“Nằm mơ đi nhé, mai tự mà mang!”
Khang Viễn thẳng thừng từ chối.
Đùa à, có mỗi một hộp cơm, cậu ta ăn còn chẳng đủ. Mở miệng ra là đòi chia nửa, sao không đi cướp luôn cho nhanh.
Dù Bao Nhất Hải có năn nỉ thế nào, Khang Viễn vẫn kiên quyết không đồng ý.
Hết cách, Bao Nhất Hải chỉ đành tức tối gầm lên một tiếng: “Nghỉ chơi!”
“Ông chủ Lâm chưa tới à? Hôm qua giờ này anh ấy đã đến được mấy phút rồi mà.”
Một thực khách đang chờ đợi, trông mong đến mòn cả mắt.
Tiếng nói vừa dứt.
Lâm Huyền đã cưỡi chiếc xe bán hàng của mình xuất hiện ở cuối con đường.
“Đến rồi, đến rồi!”
“Ủa, ông chủ Lâm đổi xe mới à? Sao trông khác hôm qua thế nhỉ.”
Một thực khách tinh mắt lập tức nhận ra sự khác biệt.
Chiếc xe bán hàng quả thực đã thay đổi.
Nó có thêm một chiếc thùng lớn chuyên để luộc mì. Phía trên còn có hai bếp lò, đặt hai chiếc nồi nhỏ hơn. Bên trong là nước sốt lòng non xào cay đậm đặc, thơm nức.
Hương thơm độc đáo bắt đầu lan tỏa khắp không gian.
Khi Lâm Huyền nhanh chóng đỗ xe lại, Khang Viễn, tay vẫn đang ôm khư khư hộp cơm, nhìn chiếc xe một lượt.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng cậu.
“Ông chủ Lâm. Sao tôi không thấy món thịt ba chỉ sốt tỏi đâu cả?”
Ánh mắt của Khang Viễn quét từng tấc một trên bếp lò của chiếc xe.
“Sợ mọi người ăn ngán, nên đổi món mới.”
“Từ hôm nay quán bán Mì Lòng Cay Tê. Có thể gọi mì nước, hoặc mì trộn.”
Lâm Huyền giải thích.
Công thức lần này cho phép chế biến món Mì Lòng Cay Tê theo hai cách. Mì nước, đúng như tên gọi, là mì và nước dùng, cuối cùng rưới sốt lên trên. Còn mì trộn thì mì sau khi luộc sẽ được trụng qua nước lạnh rồi mới cho sốt vào. Về hương vị thì không khác biệt nhiều, chủ yếu tùy vào khẩu vị cá nhân.
“Tôi không chịu! Tôi muốn ăn thịt ba chỉ sốt tỏi cơ!”
“Món đó tôi ăn cả đời cũng không ngán!”
Khang Viễn mặt mày đau khổ phẫn uất.
Không có thịt ba chỉ cuộn tỏi giã, vậy thì cậu mang cơm theo còn ý nghĩa gì nữa?
Bao Nhất Hải đứng bên cạnh lập tức cười trên nỗi đau của người khác.
Tuy cậu ta cũng muốn ăn thịt ba chỉ, nhưng cũng không hề phản đối việc thử món mới của ông chủ Lâm. Món cánh gà nướng siêu cay và thịt ba chỉ sốt tỏi trước đó đã hoàn toàn chứng minh thực lực của chủ quán. Cậu ta thậm chí còn nghi ngờ rằng, món ăn do ông chủ Lâm làm ra, căn bản không có món nào là không ngon.
Dĩ nhiên, quan trọng nhất vẫn là được thấy thằng bạn thân của mình méo mặt.
“Có thể ăn mì kèm cơm, combo bom carbon kép đấy!”
Bao Nhất Hải tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, rồi nói: “Ông chủ Lâm, cho tôi một phần Mì Lòng Cay Tê trộn.”
“Được, đồng giá 88 tệ.”
“Nhưng anh đợi tôi một chút, tôi mở livestream đã.”
Lâm Huyền gật đầu báo giá.
Mì lòng cay tê có giá tương đương với thịt ba chỉ sốt tỏi. Ở chỗ của hắn, đúng là tiền nào của nấy, chất lượng nguyên liệu không có gì để chê.
Những thực khách khác nghe báo giá cũng không có biểu cảm gì đặc biệt. Những người có thể xếp hàng ở tốp đầu đều là khách quen, đã sớm quen với giá cả các món ăn của Lâm Huyền.
Bao Nhất Hải không phản ứng gì với giá cả, nhưng lại cực kỳ ngạc nhiên khi nghe câu sau của Lâm Huyền.
“Ông chủ Lâm, anh định livestream á?”
“Ừ, mở chơi cho vui thôi, nhanh lắm, không để anh đợi lâu đâu.”
Lâm Huyền giải thích một câu, ý bảo mình sẽ không làm chậm trễ việc chuẩn bị món ăn.
Bao Nhất Hải cũng không có ý hối thúc. Ngược lại, cậu ta tỏ ra rất hứng thú nhìn Lâm Huyền loay hoay với chiếc điện thoại, nhân cơ hội liếc nhìn vào màn hình.
Trước đó ở nhà, Lâm Huyền đã đăng ký tài khoản và nộp thông tin xong xuôi.
Rất nhanh, mọi thứ đã sẵn sàng để lên sóng.
Lâm Huyền điều chỉnh góc quay của camera, chĩa thẳng vào bếp lò. Bản thân hắn chỉ lộ nửa người. Livestream đã đủ làm khó hắn rồi, còn lộ mặt nữa thì xin kiếu.
Hắn nhấn nút bắt đầu livestream.
Khi buổi phát sóng bắt đầu, không có gì ngạc nhiên.
Số người xem hiện tại là 0.
Nhưng ngay giây tiếp theo, con số này biến thành 1.
[Khán giả Hải Hí Hải đã mua một bảng tên fan, trở thành người hâm mộ của bạn.]
[Khán giả Hải Hí Hải đã tặng streamer 10 Bắn Tim.]
[Khán giả Hải Hí Hải đã trở thành fan cứng top 1 của streamer.]
Ủa?
Lâm Huyền ngơ ngác nhìn những thông báo trên màn hình.
Một lần “Bắn Tim” là 19,9 tệ. Mười lần là 199 tệ. Nền tảng và streamer chia theo tỷ lệ 3:7, vậy là hắn được 139,3 tệ.
Thế mà đã có khán giả donate rồi á? Hắn còn chưa làm gì cả mà.
Làm streamer trông cũng dễ xơi phết nhỉ.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Lý Đại Bảo men theo hướng có mùi thơm nồng nhất mà đi tới.
Cuối cùng, cậu dừng lại trước một cánh cửa.
Mùi lòng non xào cay đậm đà, quyến rũ len lỏi qua khe cửa, gần như bao trọn lấy cả người anh.
“Chắc chắn là nhà này rồi!”
Đứng trước cửa, Lý Đại Bảo có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay lên gõ cửa.
Lúc này, Lâm Huyền đang ở trong nhà sắp xếp mì cán tay và lòng non xào cay đã chuẩn bị xong.
Lòng non được hầm đầy ắp hai nồi lớn, ngập trong dầu ớt đỏ au, bốc khói nghi ngút.
Mì cán tay cũng được xếp đầy các thùng chứa nguyên liệu.
Mặc dù công thức lần này không có yêu cầu về số lượng, nhưng chẳng ai nói trước được liệu số người xem livestream có đạt 300 hay không, và khi nào mới đạt được.
Vì vậy, Lâm Huyền đã chuẩn bị nhiều nhất có thể, lấp đầy tất cả các nồi và thùng chứa.
Hắn chuẩn bị xuất phát đến nơi rồi.
Nghe tiếng gõ cửa, Lâm Huyền có chút ngạc nhiên.
“Ai đấy ạ?”
“Tôi là hàng xóm ở bên cạnh, có phải anh đang nấu món lòng non xào cay trong nhà không ạ?”
Nghe giọng nói bên ngoài, Lâm Huyền thoáng chốc thấy khó xử, cứ ngỡ là hàng xóm phàn nàn vì mùi nấu lòng non quá nồng.
Hắn vội vàng mở cửa.
Ngoài cửa là một thanh niên tóc tai hơi rối, tay đang xách một hộp đồ ăn ngoài.
Lần này đúng là lỗi của mình, Lâm Huyền cũng không phải người ngang ngược, đang định mở lời xin lỗi.
Thì Lý Đại Bảo đã nhanh nhảu nói trước.
“À… ờm… món lòng non anh làm thơm quá đi mất.”
“Nếu anh làm nhiều thì có thể bán cho tôi một phần được không? Giá cả không thành vấn đề!”
Lời xin lỗi Lâm Huyền định nói ra bỗng nghẹn lại nơi cổ họng.
Hóa ra không phải đến để khiếu nại, mà là bị mùi thơm dụ tới.
Lâm Huyền lập tức dở khóc dở cười.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp một vị khách lần theo mùi hương đến tận nhà để mua đồ ăn.
Nếu sớm hơn một chút, bán trước một phần cũng chẳng sao. Nhưng vì công thức lần này yêu cầu phải nhào bột làm mì từ đầu, hắn đã không ước lượng tốt thời gian.
Phải nhanh chân đến công viên Tú Thủy mới được.
“Xin lỗi cậu nhé, tôi đang vội đi bán hàng.”
“Nếu cậu muốn ăn thì có thể đến công viên Tú Thủy tìm tôi.”
Lý Đại Bảo ngẩn người, lúc này mới để ý thấy đủ các loại thùng nguyên liệu sau lưng Lâm Huyền.
Lần này, cậu ta không những không thất vọng, mà ngược lại còn mừng rơn.
Gõ cửa nhà người ta một lần thì được, chứ ai mặt dày đi gõ lần thứ hai. Giờ người ta đi bán hàng rong, thế chẳng phải là muốn ăn bao nhiêu cũng có hay sao?
“Thế thì tốt quá rồi, tôi cũng chưa ăn gì.”
“Tôi về nhà rửa mặt cái rồi ra công viên Tú Thủy tìm anh ngay.”
Lý Đại Bảo hớn hở, quay đầu đi thẳng về nhà.
Còn hộp đồ ăn vừa đặt thì sao?
Có món lòng non thơm nức mũi thế này, ai mà thèm ăn món gà om nhạt nhẽo kia nữa.
Nhưng vứt đi thì cũng hơi lãng phí.
Thôi thì để tối đói, cho vào lò vi sóng hâm lại ăn khuya cũng được.
…
Tại khu ẩm thực của sự kiện ở công viên Tú Thủy.
“Mẹ nó chứ, sao mình lại không nghĩ đến chuyện mang theo một hộp cơm nhỉ?”
“Anh em tốt, lát chia tao nửa hộp nhé. Phần thịt ba chỉ hôm nay tao bao!”
Bao Nhất Hải nhìn chằm chằm vào hộp cơm trong tay Khang Viễn, mắt ánh lên vẻ hối hận tột cùng.
Món thịt ba chỉ sốt tỏi ngon tuyệt cú mèo, ăn kèm với cơm trắng.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy đầu óc lâng lâng rồi.
Nếu được ăn thật thì còn gì bằng?
Nhất là cái phần nước sốt tỏi ớt đỏ au còn sót lại trong hộp, trộn với cơm trắng mà ăn. Chắc chắn sẽ là một hương vị tuyệt hảo khác.
“Nằm mơ đi nhé, mai tự mà mang!”
Khang Viễn thẳng thừng từ chối.
Đùa à, có mỗi một hộp cơm, cậu ta ăn còn chẳng đủ. Mở miệng ra là đòi chia nửa, sao không đi cướp luôn cho nhanh.
Dù Bao Nhất Hải có năn nỉ thế nào, Khang Viễn vẫn kiên quyết không đồng ý.
Hết cách, Bao Nhất Hải chỉ đành tức tối gầm lên một tiếng: “Nghỉ chơi!”
“Ông chủ Lâm chưa tới à? Hôm qua giờ này anh ấy đã đến được mấy phút rồi mà.”
Một thực khách đang chờ đợi, trông mong đến mòn cả mắt.
Tiếng nói vừa dứt.
Lâm Huyền đã cưỡi chiếc xe bán hàng của mình xuất hiện ở cuối con đường.
“Đến rồi, đến rồi!”
“Ủa, ông chủ Lâm đổi xe mới à? Sao trông khác hôm qua thế nhỉ.”
Một thực khách tinh mắt lập tức nhận ra sự khác biệt.
Chiếc xe bán hàng quả thực đã thay đổi.
Nó có thêm một chiếc thùng lớn chuyên để luộc mì. Phía trên còn có hai bếp lò, đặt hai chiếc nồi nhỏ hơn. Bên trong là nước sốt lòng non xào cay đậm đặc, thơm nức.
Hương thơm độc đáo bắt đầu lan tỏa khắp không gian.
Khi Lâm Huyền nhanh chóng đỗ xe lại, Khang Viễn, tay vẫn đang ôm khư khư hộp cơm, nhìn chiếc xe một lượt.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng cậu.
“Ông chủ Lâm. Sao tôi không thấy món thịt ba chỉ sốt tỏi đâu cả?”
Ánh mắt của Khang Viễn quét từng tấc một trên bếp lò của chiếc xe.
“Sợ mọi người ăn ngán, nên đổi món mới.”
“Từ hôm nay quán bán Mì Lòng Cay Tê. Có thể gọi mì nước, hoặc mì trộn.”
Lâm Huyền giải thích.
Công thức lần này cho phép chế biến món Mì Lòng Cay Tê theo hai cách. Mì nước, đúng như tên gọi, là mì và nước dùng, cuối cùng rưới sốt lên trên. Còn mì trộn thì mì sau khi luộc sẽ được trụng qua nước lạnh rồi mới cho sốt vào. Về hương vị thì không khác biệt nhiều, chủ yếu tùy vào khẩu vị cá nhân.
“Tôi không chịu! Tôi muốn ăn thịt ba chỉ sốt tỏi cơ!”
“Món đó tôi ăn cả đời cũng không ngán!”
Khang Viễn mặt mày đau khổ phẫn uất.
Không có thịt ba chỉ cuộn tỏi giã, vậy thì cậu mang cơm theo còn ý nghĩa gì nữa?
Bao Nhất Hải đứng bên cạnh lập tức cười trên nỗi đau của người khác.
Tuy cậu ta cũng muốn ăn thịt ba chỉ, nhưng cũng không hề phản đối việc thử món mới của ông chủ Lâm. Món cánh gà nướng siêu cay và thịt ba chỉ sốt tỏi trước đó đã hoàn toàn chứng minh thực lực của chủ quán. Cậu ta thậm chí còn nghi ngờ rằng, món ăn do ông chủ Lâm làm ra, căn bản không có món nào là không ngon.
Dĩ nhiên, quan trọng nhất vẫn là được thấy thằng bạn thân của mình méo mặt.
“Có thể ăn mì kèm cơm, combo bom carbon kép đấy!”
Bao Nhất Hải tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, rồi nói: “Ông chủ Lâm, cho tôi một phần Mì Lòng Cay Tê trộn.”
“Được, đồng giá 88 tệ.”
“Nhưng anh đợi tôi một chút, tôi mở livestream đã.”
Lâm Huyền gật đầu báo giá.
Mì lòng cay tê có giá tương đương với thịt ba chỉ sốt tỏi. Ở chỗ của hắn, đúng là tiền nào của nấy, chất lượng nguyên liệu không có gì để chê.
Những thực khách khác nghe báo giá cũng không có biểu cảm gì đặc biệt. Những người có thể xếp hàng ở tốp đầu đều là khách quen, đã sớm quen với giá cả các món ăn của Lâm Huyền.
Bao Nhất Hải không phản ứng gì với giá cả, nhưng lại cực kỳ ngạc nhiên khi nghe câu sau của Lâm Huyền.
“Ông chủ Lâm, anh định livestream á?”
“Ừ, mở chơi cho vui thôi, nhanh lắm, không để anh đợi lâu đâu.”
Lâm Huyền giải thích một câu, ý bảo mình sẽ không làm chậm trễ việc chuẩn bị món ăn.
Bao Nhất Hải cũng không có ý hối thúc. Ngược lại, cậu ta tỏ ra rất hứng thú nhìn Lâm Huyền loay hoay với chiếc điện thoại, nhân cơ hội liếc nhìn vào màn hình.
Trước đó ở nhà, Lâm Huyền đã đăng ký tài khoản và nộp thông tin xong xuôi.
Rất nhanh, mọi thứ đã sẵn sàng để lên sóng.
Lâm Huyền điều chỉnh góc quay của camera, chĩa thẳng vào bếp lò. Bản thân hắn chỉ lộ nửa người. Livestream đã đủ làm khó hắn rồi, còn lộ mặt nữa thì xin kiếu.
Hắn nhấn nút bắt đầu livestream.
Khi buổi phát sóng bắt đầu, không có gì ngạc nhiên.
Số người xem hiện tại là 0.
Nhưng ngay giây tiếp theo, con số này biến thành 1.
[Khán giả Hải Hí Hải đã mua một bảng tên fan, trở thành người hâm mộ của bạn.]
[Khán giả Hải Hí Hải đã tặng streamer 10 Bắn Tim.]
[Khán giả Hải Hí Hải đã trở thành fan cứng top 1 của streamer.]
Ủa?
Lâm Huyền ngơ ngác nhìn những thông báo trên màn hình.
Một lần “Bắn Tim” là 19,9 tệ. Mười lần là 199 tệ. Nền tảng và streamer chia theo tỷ lệ 3:7, vậy là hắn được 139,3 tệ.
Thế mà đã có khán giả donate rồi á? Hắn còn chưa làm gì cả mà.
Làm streamer trông cũng dễ xơi phết nhỉ.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 35: Lần đầu gặp quả khách lần theo mùi hương đến tận nhà đòi mua đồ ăn
10.0/10 từ 24 lượt.