Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 36: Lát ăn xong chừa cho tôi một ngụm nước lèo nhé
105@-
Tài khoản "Hải Hí Hải" đương nhiên là Bao Nhất Hải rồi.
Lúc nãy cậu ta vừa liếc qua điện thoại của Lâm Huyền, chỉ cần dựa vào tên tài khoản là tìm ra kênh livestream dễ như trở bàn tay.
Là một khách hàng thân thiết ngày nào cũng tiêu tiền ở quầy của Lâm Huyền, món quà 200 tệ này đối với cậu ta chẳng đáng để nhắc tới.
Bao Nhất Hải đầy mong đợi nhìn Lâm Huyền, hy vọng sẽ được nghe những câu như:
"Cảm ơn anh trai top 1 đã tặng quà", "Cảm ơn sự ủng hộ của anh ạ!"
Dù gì thì trước giờ toàn là cậu ta phải năn nỉ ông chủ Lâm nấu cho ăn, bán thêm một lúc. Giờ mới có dịp hiếm hoi để được ông chủ nịnh nọt mình một câu.
Ấy thế mà, Lâm Huyền chỉ nhìn lướt qua màn hình, hờ hững nói một tiếng "cảm ơn".
Rồi quay người bắt đầu chuẩn bị món ăn.
Hoàn toàn không có phản ứng mà Bao Nhất Hải mong muốn.
"Ông chủ Lâm, quà này trị giá 200 tệ lận đó."
Bao Nhất Hải giả vờ lơ đãng nhắc khéo.
"Ừm, tôi biết."
Lâm Huyền gật đầu, cho mì vào vợt trụng rồi nhúng vào nồi nước sôi.
Hơi nước nóng bốc lên nghi ngút.
"Không phải đâu ông chủ, streamer mới mà nhận được quà cỡ này là phải vui mừng, phấn khích lắm chứ."
"Phản ứng của ông chủ bình thản quá rồi đấy!"
Bao Nhất Hải ra cái vẻ "để tôi chỉ cho anh".
"Nấu ăn quan trọng hơn."
Vẻ mặt Lâm Huyền vẫn bình tĩnh như không.
Hắn biết tính mình, không thể nào học theo mấy streamer khác mà la lối om sòm được. Hắn cũng chẳng thể chém gió qua lại với khán giả hay bày trò câu view.
Thế mạnh duy nhất của hắn chính là nấu ăn.
Muốn giữ chân khán giả, thì chỉ có cách cố gắng làm thật tốt từng suất ăn một. Cố gắng dùng hình ảnh, dùng sự hấp dẫn của món ăn để khiến người xem nán lại một chút.
Còn có thành công hay không, hắn cũng không biết, chỉ có thể cố hết sức mình.
Nghe vậy, Bao Nhất Hải cũng tắt đài.
Giờ mà nói toạc ra cậu ta chính là khán giả kia, rồi nài nỉ ông chủ Lâm cảm ơn mình.
Thế thì mất giá quá.
Cậu ta, Bao Nhất Hải, không thể mất mặt như vậy được.
Thế nhưng, ông bạn thân Khang Viễn đứng bên cạnh vừa mới hoàn hồn sau nỗi đau tột cùng vì không được ăn thịt ba chỉ luộc sốt tỏi, nghe được đoạn đối thoại thì tò mò liếc nhìn chiếc điện thoại trên xe hàng.
Chỉ một cái liếc mắt đã nhận ra biệt danh của Bao Nhất Hải.
"Ê, đây chẳng phải là..."
Bao Nhất Hải lanh tay lẹ mắt, vội bịt miệng Khang Viễn lại.
Đồng thời quay sang nói với Lâm Huyền: "Thằng này muốn một phần mì lòng cay tê nước, tôi mời."
Tay còn lại nhanh như chớp quét mã thanh toán.
"Ok."
Lâm Huyền lại cho thêm một vắt mì vào nồi.
Khang Viễn dùng sức gỡ tay Bao Nhất Hải ra, thở hổn hển mấy hơi.
Cậu ta gắt lên: "Mày muốn giết tao à? Tay chân gì mạnh dữ vậy!"
"Với lại, tao muốn ăn mì khô!"
Thấy ông bạn chí cốt không vạch trần mình, Bao Nhất Hải liền cười hề hề.
"Tao làm thế là vì tốt cho mày thôi, mày gọi mì nước, lát nữa còn thừa nước lèo chan cơm ăn, quá tuyệt vời còn gì."
Khang Viễn đảo mắt xem thường.
Nước mì chan cơm, vậy mà thằng cha này cũng nói được.
Mình phải mạt hạng đến mức nào mới đi lấy nước mì thừa để chan cơm ăn cho sạch chứ. Cứ như tám kiếp chưa được ăn cơm vậy.
Mấy vị khách đang chờ phía sau bị hai tên hề này chọc cho một trận, cũng biết là hôm nay không có thịt luộc sốt tỏi để ăn rồi.
Có người thất vọng, nghĩ hay là thôi bỏ về.
Cũng có người muốn ăn thử xem sao.
"Cho tôi một phần mì nước."
"Tôi một phần mì khô."
Lâm Huyền lên tiếng đáp lời, lần lượt cho từng vắt mì vào nồi.
Nồi trụng mì này một lần nấu được năm phần, nên tốc độ cũng rất nhanh.
Chẳng mấy chốc, phần mì của Bao Nhất Hải đã chín.
Lâm Huyền vớt mì ra, xả qua nước lạnh rồi cho vào hộp.
Sau đó, hắn mở nắp nồi lòng cay tê đang được giữ nóng trên lửa nhỏ.
Ngay khoảnh khắc nắp nồi được mở ra, một mùi hương đậm đà theo gió lan tỏa.
Những miếng lòng trong nồi đã được kho lên màu cánh gián đậm đà, ngâm mình trong lớp dầu ớt đỏ au đang sủi bọt lăn tăn.
Miếng lòng béo ngậy, óng ánh trong làn dầu ớt trong veo.
Bao Nhất Hải và Khang Viễn đang đấu võ mồm cũng phải im bặt, cả hai cùng lúc ngoảnh đầu nhìn sang.
"Cái mùi này, chưa cần ăn cũng biết là ngon nhức nách!"
Bao Nhất Hải nuốt nước bọt ừng ực, mắt không rời khỏi tô mì của mình.
Khang Viễn hít hà mùi thơm này, nỗi tiếc nuối vì không được ăn thịt luộc sốt tỏi cũng vơi đi rất nhiều. Cậu bắt đầu mong chờ tô mì nước của mình.
Lâm Huyền dùng muỗng múc một vá đầy ắp lòng, rưới lên trên mì.
Sau đó, hắn lồng một lớp giấy cách nhiệt bên ngoài hộp rồi đưa cho Bao Nhất Hải. Dù mì đã được xả qua nước lạnh nhưng vẫn sẽ hơi nóng tay, nên hắn đã chuẩn bị sẵn rất nhiều giấy cách nhiệt.
Bao Nhất Hải lập tức nhận lấy, bước sang một bên, cầm đũa lên, trộn đều mì với sốt lòng cay tê.
Đợi đến khi từng sợi mì đều được nhuộm một màu đỏ bóng của dầu ớt.
Bao Nhất Hải gắp một miếng lòng đưa vào miệng trước tiên.
Ngay khoảnh khắc ấy, hương vị đặc trưng của lòng quyện với vị cay nồng của dầu ớt bùng nổ trong khoang miệng.
Với người không ăn được, lòng già có thể bị xem là hôi. Nhưng với dân sành ăn, cái mùi này phải gọi là thơm ná thở.
Miếng lòng được hầm trong thời gian dài, lớp mỡ bên trong đã mềm rục, nhưng lớp vỏ ngoài vẫn giữ được độ dai sần sật vốn có.
Cảm giác khi nhai phải gọi là tuyệt cú mèo.
Món lòng cay tê này mà bán riêng, chắc chắn sẽ là một mỹ vị không hề thua kém thịt ba chỉ luộc sốt tỏi!
Bao Nhất Hải thầm cảm thán trong lòng, rồi lại gắp một đũa mì đầy cho vào miệng.
Cắn một miếng, từng sợi mì đứt ra, lại có độ đàn hồi đáng kinh ngạc, cực kỳ dai ngon.
Khi vừa cho vào miệng, hương vị tổng hòa của lòng già và dầu ớt lan tỏa, nhưng sau khi nhai kỹ, mùi thơm đặc trưng của lúa mạch từ sợi mì bắt đầu lan ra.
Mùi thơm của tinh bột này lại không hề bị cái vị đậm đà của lòng cay tê lấn át. Ngược lại, nó giống như đóa sen "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn", chiếm một vị trí riêng trên đầu lưỡi.
Bao Nhất Hải có chút kinh ngạc.
Cậu ta vốn nghĩ điểm nhấn của món mì này nằm ở phần lòng cay tê.
Nhưng sợi mì này cũng quá ngon đi, ăn một miếng lại muốn ăn miếng nữa, không thể nào dừng lại được.
Não của cậu ta dường như tự động ra lệnh "đừng dừng lại", điều khiển cơ thể ăn theo bản năng.
Bên kia, Khang Viễn cũng đã nhận được tô mì lòng cay tê nước của mình.
Lâm Huyền rất chu đáo, đã chuẩn bị cả muỗng dùng một lần. Không phải loại muỗng nhựa rẻ tiền, mềm oặt, mà là loại muỗng nhựa cứng cán dài.
Tô mì nước bốc hơi nóng nghi ngút, trên bề mặt là một lớp dầu ớt đỏ au và những miếng lòng già hấp dẫn, điểm xuyết thêm chút ngò rí và hành lá xanh mướt.
Khang Viễn nóng lòng ghé miệng vào tô.
Nhân lúc lớp dầu ớt chưa lan ra hết, cậu muốn húp trước một ngụm nước dùng nguyên bản.
Đây là thói quen ăn mì của cậu ta.
Một chút nước dùng vừa vào miệng.
Hương thơm thoang thoảng của mì hòa quyện với một chút vị ngọt thanh.
Ngon tuyệt!
Nước dùng thôi đã thơm đến thế, vậy thì mì sẽ còn ngon đến mức nào!
Khang Viễn vội vàng trộn đều, gắp một đũa mì kèm theo cả miếng lòng cho vào miệng.
Bên này, Bao Nhất Hải đã xử xong suất mì khô của mình. Dù sao thì nhiệt độ của mì khô cũng thích hợp để ăn nhanh hơn.
Dù rất muốn gọi thêm một phần nữa, nhưng Bao Nhất Hải biết mình chắc chắn không thể ăn hết.
Khác với thịt ba chỉ luộc hay cánh gà nướng, phần mì lòng cay tê lần này cực kỳ đầy đặn, một người đàn ông trưởng thành ăn no căng bụng là chuyện chắc chắn.
Nếu là ở những quán khác, thỉnh thoảng lãng phí một chút, gọi một tô ăn nửa tô, Bao Nhất Hải cũng chẳng bận tâm.
Nhưng nếu lãng phí đồ ăn do ông chủ Lâm làm...
Bao Nhất Hải lại có cảm giác tội lỗi không thể tha thứ.
Mì khô ngon thế này, không biết mì nước thì sẽ ra sao.
Bao Nhất Hải bắt đầu tính kế ông bạn thân của mình.
Đặt mình vào vị trí của bạn, chắc chắn nó sẽ không đời nào chia mì cho mình.
Nhưng nước lèo thì có thể xin một ngụm chứ nhỉ?
Bao Nhất Hải nói: "Lát ăn xong chừa cho tao một ngụm nước lèo nhé."
"Mơ đi cưng!"
Khang Viễn, trong lúc đang húp mì sùm sụp, thẳng thừng giơ một ngón giữa, từ chối một cách tàn nhẫn.
Cùng lúc đó.
Streamer game Lý Đại Bảo vừa đến cổng công viên Tú Thủy.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Tài khoản "Hải Hí Hải" đương nhiên là Bao Nhất Hải rồi.
Lúc nãy cậu ta vừa liếc qua điện thoại của Lâm Huyền, chỉ cần dựa vào tên tài khoản là tìm ra kênh livestream dễ như trở bàn tay.
Là một khách hàng thân thiết ngày nào cũng tiêu tiền ở quầy của Lâm Huyền, món quà 200 tệ này đối với cậu ta chẳng đáng để nhắc tới.
Bao Nhất Hải đầy mong đợi nhìn Lâm Huyền, hy vọng sẽ được nghe những câu như:
"Cảm ơn anh trai top 1 đã tặng quà", "Cảm ơn sự ủng hộ của anh ạ!"
Dù gì thì trước giờ toàn là cậu ta phải năn nỉ ông chủ Lâm nấu cho ăn, bán thêm một lúc. Giờ mới có dịp hiếm hoi để được ông chủ nịnh nọt mình một câu.
Ấy thế mà, Lâm Huyền chỉ nhìn lướt qua màn hình, hờ hững nói một tiếng "cảm ơn".
Rồi quay người bắt đầu chuẩn bị món ăn.
Hoàn toàn không có phản ứng mà Bao Nhất Hải mong muốn.
"Ông chủ Lâm, quà này trị giá 200 tệ lận đó."
Bao Nhất Hải giả vờ lơ đãng nhắc khéo.
"Ừm, tôi biết."
Lâm Huyền gật đầu, cho mì vào vợt trụng rồi nhúng vào nồi nước sôi.
Hơi nước nóng bốc lên nghi ngút.
"Không phải đâu ông chủ, streamer mới mà nhận được quà cỡ này là phải vui mừng, phấn khích lắm chứ."
"Phản ứng của ông chủ bình thản quá rồi đấy!"
Bao Nhất Hải ra cái vẻ "để tôi chỉ cho anh".
"Nấu ăn quan trọng hơn."
Vẻ mặt Lâm Huyền vẫn bình tĩnh như không.
Hắn biết tính mình, không thể nào học theo mấy streamer khác mà la lối om sòm được. Hắn cũng chẳng thể chém gió qua lại với khán giả hay bày trò câu view.
Thế mạnh duy nhất của hắn chính là nấu ăn.
Muốn giữ chân khán giả, thì chỉ có cách cố gắng làm thật tốt từng suất ăn một. Cố gắng dùng hình ảnh, dùng sự hấp dẫn của món ăn để khiến người xem nán lại một chút.
Còn có thành công hay không, hắn cũng không biết, chỉ có thể cố hết sức mình.
Nghe vậy, Bao Nhất Hải cũng tắt đài.
Giờ mà nói toạc ra cậu ta chính là khán giả kia, rồi nài nỉ ông chủ Lâm cảm ơn mình.
Thế thì mất giá quá.
Cậu ta, Bao Nhất Hải, không thể mất mặt như vậy được.
Thế nhưng, ông bạn thân Khang Viễn đứng bên cạnh vừa mới hoàn hồn sau nỗi đau tột cùng vì không được ăn thịt ba chỉ luộc sốt tỏi, nghe được đoạn đối thoại thì tò mò liếc nhìn chiếc điện thoại trên xe hàng.
Chỉ một cái liếc mắt đã nhận ra biệt danh của Bao Nhất Hải.
"Ê, đây chẳng phải là..."
Bao Nhất Hải lanh tay lẹ mắt, vội bịt miệng Khang Viễn lại.
Đồng thời quay sang nói với Lâm Huyền: "Thằng này muốn một phần mì lòng cay tê nước, tôi mời."
Tay còn lại nhanh như chớp quét mã thanh toán.
"Ok."
Lâm Huyền lại cho thêm một vắt mì vào nồi.
Khang Viễn dùng sức gỡ tay Bao Nhất Hải ra, thở hổn hển mấy hơi.
Cậu ta gắt lên: "Mày muốn giết tao à? Tay chân gì mạnh dữ vậy!"
"Với lại, tao muốn ăn mì khô!"
Thấy ông bạn chí cốt không vạch trần mình, Bao Nhất Hải liền cười hề hề.
"Tao làm thế là vì tốt cho mày thôi, mày gọi mì nước, lát nữa còn thừa nước lèo chan cơm ăn, quá tuyệt vời còn gì."
Khang Viễn đảo mắt xem thường.
Nước mì chan cơm, vậy mà thằng cha này cũng nói được.
Mình phải mạt hạng đến mức nào mới đi lấy nước mì thừa để chan cơm ăn cho sạch chứ. Cứ như tám kiếp chưa được ăn cơm vậy.
Mấy vị khách đang chờ phía sau bị hai tên hề này chọc cho một trận, cũng biết là hôm nay không có thịt luộc sốt tỏi để ăn rồi.
Có người thất vọng, nghĩ hay là thôi bỏ về.
Cũng có người muốn ăn thử xem sao.
"Cho tôi một phần mì nước."
"Tôi một phần mì khô."
Lâm Huyền lên tiếng đáp lời, lần lượt cho từng vắt mì vào nồi.
Nồi trụng mì này một lần nấu được năm phần, nên tốc độ cũng rất nhanh.
Chẳng mấy chốc, phần mì của Bao Nhất Hải đã chín.
Lâm Huyền vớt mì ra, xả qua nước lạnh rồi cho vào hộp.
Sau đó, hắn mở nắp nồi lòng cay tê đang được giữ nóng trên lửa nhỏ.
Ngay khoảnh khắc nắp nồi được mở ra, một mùi hương đậm đà theo gió lan tỏa.
Những miếng lòng trong nồi đã được kho lên màu cánh gián đậm đà, ngâm mình trong lớp dầu ớt đỏ au đang sủi bọt lăn tăn.
Miếng lòng béo ngậy, óng ánh trong làn dầu ớt trong veo.
Bao Nhất Hải và Khang Viễn đang đấu võ mồm cũng phải im bặt, cả hai cùng lúc ngoảnh đầu nhìn sang.
"Cái mùi này, chưa cần ăn cũng biết là ngon nhức nách!"
Bao Nhất Hải nuốt nước bọt ừng ực, mắt không rời khỏi tô mì của mình.
Khang Viễn hít hà mùi thơm này, nỗi tiếc nuối vì không được ăn thịt luộc sốt tỏi cũng vơi đi rất nhiều. Cậu bắt đầu mong chờ tô mì nước của mình.
Lâm Huyền dùng muỗng múc một vá đầy ắp lòng, rưới lên trên mì.
Sau đó, hắn lồng một lớp giấy cách nhiệt bên ngoài hộp rồi đưa cho Bao Nhất Hải. Dù mì đã được xả qua nước lạnh nhưng vẫn sẽ hơi nóng tay, nên hắn đã chuẩn bị sẵn rất nhiều giấy cách nhiệt.
Bao Nhất Hải lập tức nhận lấy, bước sang một bên, cầm đũa lên, trộn đều mì với sốt lòng cay tê.
Đợi đến khi từng sợi mì đều được nhuộm một màu đỏ bóng của dầu ớt.
Bao Nhất Hải gắp một miếng lòng đưa vào miệng trước tiên.
Ngay khoảnh khắc ấy, hương vị đặc trưng của lòng quyện với vị cay nồng của dầu ớt bùng nổ trong khoang miệng.
Với người không ăn được, lòng già có thể bị xem là hôi. Nhưng với dân sành ăn, cái mùi này phải gọi là thơm ná thở.
Miếng lòng được hầm trong thời gian dài, lớp mỡ bên trong đã mềm rục, nhưng lớp vỏ ngoài vẫn giữ được độ dai sần sật vốn có.
Cảm giác khi nhai phải gọi là tuyệt cú mèo.
Món lòng cay tê này mà bán riêng, chắc chắn sẽ là một mỹ vị không hề thua kém thịt ba chỉ luộc sốt tỏi!
Bao Nhất Hải thầm cảm thán trong lòng, rồi lại gắp một đũa mì đầy cho vào miệng.
Cắn một miếng, từng sợi mì đứt ra, lại có độ đàn hồi đáng kinh ngạc, cực kỳ dai ngon.
Khi vừa cho vào miệng, hương vị tổng hòa của lòng già và dầu ớt lan tỏa, nhưng sau khi nhai kỹ, mùi thơm đặc trưng của lúa mạch từ sợi mì bắt đầu lan ra.
Mùi thơm của tinh bột này lại không hề bị cái vị đậm đà của lòng cay tê lấn át. Ngược lại, nó giống như đóa sen "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn", chiếm một vị trí riêng trên đầu lưỡi.
Bao Nhất Hải có chút kinh ngạc.
Cậu ta vốn nghĩ điểm nhấn của món mì này nằm ở phần lòng cay tê.
Nhưng sợi mì này cũng quá ngon đi, ăn một miếng lại muốn ăn miếng nữa, không thể nào dừng lại được.
Não của cậu ta dường như tự động ra lệnh "đừng dừng lại", điều khiển cơ thể ăn theo bản năng.
Bên kia, Khang Viễn cũng đã nhận được tô mì lòng cay tê nước của mình.
Lâm Huyền rất chu đáo, đã chuẩn bị cả muỗng dùng một lần. Không phải loại muỗng nhựa rẻ tiền, mềm oặt, mà là loại muỗng nhựa cứng cán dài.
Tô mì nước bốc hơi nóng nghi ngút, trên bề mặt là một lớp dầu ớt đỏ au và những miếng lòng già hấp dẫn, điểm xuyết thêm chút ngò rí và hành lá xanh mướt.
Khang Viễn nóng lòng ghé miệng vào tô.
Nhân lúc lớp dầu ớt chưa lan ra hết, cậu muốn húp trước một ngụm nước dùng nguyên bản.
Đây là thói quen ăn mì của cậu ta.
Một chút nước dùng vừa vào miệng.
Hương thơm thoang thoảng của mì hòa quyện với một chút vị ngọt thanh.
Ngon tuyệt!
Nước dùng thôi đã thơm đến thế, vậy thì mì sẽ còn ngon đến mức nào!
Khang Viễn vội vàng trộn đều, gắp một đũa mì kèm theo cả miếng lòng cho vào miệng.
Bên này, Bao Nhất Hải đã xử xong suất mì khô của mình. Dù sao thì nhiệt độ của mì khô cũng thích hợp để ăn nhanh hơn.
Dù rất muốn gọi thêm một phần nữa, nhưng Bao Nhất Hải biết mình chắc chắn không thể ăn hết.
Khác với thịt ba chỉ luộc hay cánh gà nướng, phần mì lòng cay tê lần này cực kỳ đầy đặn, một người đàn ông trưởng thành ăn no căng bụng là chuyện chắc chắn.
Nếu là ở những quán khác, thỉnh thoảng lãng phí một chút, gọi một tô ăn nửa tô, Bao Nhất Hải cũng chẳng bận tâm.
Nhưng nếu lãng phí đồ ăn do ông chủ Lâm làm...
Bao Nhất Hải lại có cảm giác tội lỗi không thể tha thứ.
Mì khô ngon thế này, không biết mì nước thì sẽ ra sao.
Bao Nhất Hải bắt đầu tính kế ông bạn thân của mình.
Đặt mình vào vị trí của bạn, chắc chắn nó sẽ không đời nào chia mì cho mình.
Nhưng nước lèo thì có thể xin một ngụm chứ nhỉ?
Bao Nhất Hải nói: "Lát ăn xong chừa cho tao một ngụm nước lèo nhé."
"Mơ đi cưng!"
Khang Viễn, trong lúc đang húp mì sùm sụp, thẳng thừng giơ một ngón giữa, từ chối một cách tàn nhẫn.
Cùng lúc đó.
Streamer game Lý Đại Bảo vừa đến cổng công viên Tú Thủy.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 36: Lát ăn xong chừa cho tôi một ngụm nước lèo nhé
10.0/10 từ 24 lượt.