Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 34: Đến là lạy thanh niên này…
75@-
Trưa thứ Năm.
Khang Viễn cùng đồng nghiệp trong công ty đi xuống nhà ăn.
Cậu đang làm việc cho một công ty công nghệ, đãi ngộ và phúc lợi đều rất ổn áp. Nhà ăn của công ty cũng thuộc dạng giá cả phải chăng mà hương vị lại tuyệt vời. Nghe đồn mấy đầu bếp ở đây đều là người từng mở nhà hàng hoặc đã có kinh nghiệm làm bếp chính mấy năm liền.
"Nghe nói nhà ăn mới có đầu bếp mới đó, người từ bên Tứ Xuyên qua đấy."
"Chắc trưa nay có nhiều món Tứ Xuyên lắm đây."
Đồng nghiệp hào hứng bàn tán với Khang Viễn.
Món Tứ Xuyên ư?
Khang Viễn nghĩ ngay đến món ba rọi cuộn sốt tỏi.
Món đó cũng là một món Tứ Xuyên chính hiệu.
Dù đã ăn liền tù tì ba ngày, Khang Viễn không những không ngán mà ngày nào cũng mong mau tan làm để được lao đi ăn. Cũng may lương của cậu khá cao, chứ nếu cứ tiêu pha kiểu này, e rằng sớm “viêm màng túi”.
Hai người cùng nhau đi vào nhà ăn.
Vừa bước qua cửa, Khang Viễn đã ngửi thấy ngay một mùi thơm cay nồng đặc trưng. Lại gần nhìn, quả nhiên khu đồ ăn có thêm vài món Tứ Xuyên so với mọi khi.
Cá luộc Tứ Xuyên, đậu hũ Mapo… thậm chí có cả ba rọi cuộn sốt tỏi.
"Mấy hôm nay tan làm cứ nghe cậu lải nhải về món ba rọi cuộn sốt tỏi ở công viên Tú Thủy, giờ thì cậu có thể ăn ở nhà ăn rồi này."
"Sạch sẽ vệ sinh, giá lại còn rẻ."
Người đồng nghiệp chỉ vào khay inox dài đựng thức ăn, nhanh tay gọi một phần.
Lúc mới nhìn thấy, Khang Viễn quả thực cũng có chút hứng thú. Nhưng nhìn kỹ lại, cậu liền dẹp ngay ý định đó.
Thịt ba rọi ở đây cắt rất dày, mỡ lại nhiều. Lớp dầu ớt đỏ au phủ dày đến nỗi gần như che mất cả miếng thịt bên dưới. Chưa cần ăn cũng biết, món này so với ba rọi cuộn sốt tỏi của ông chủ Lâm thì khác một trời một vực.
Hai người chọn món xong xuôi rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Anh đồng nghiệp còn nhiệt tình giới thiệu: "Món ba rọi cuộn sốt tỏi này cũng ngon phết đấy, ăn không thì hơi béo hơi ngấy, nhưng ăn với cơm thì đúng bài."
Ăn với cơm thì đúng bài?
Khang Viễn vô thức nuốt nước bọt.
Đúng rồi! Trước đây cậu cứ tiếc hùi hụi vì món của ông chủ Lâm không có cơm. Sao cậu lại không nghĩ đến chuyện tự mình mang cơm đi nhỉ?
Trưa nay mua một phần cơm ở nhà ăn, tối tan làm dùng lò vi sóng trong văn phòng hâm nóng lại rồi mang đi. Cơm trắng nóng hổi mà ăn cùng với ba rọi cuộn sốt tỏi của ông chủ Lâm, chẳng phải là thơm đến xỉu ngang hay sao?
Nghĩ đến đây, Khang Viễn lập tức đứng dậy, đi tới quầy lấy thêm một phần cơm trắng, đựng cẩn thận vào hộp.
"Cậu lấy thêm cơm làm gì thế?"
Hành động của Khang Viễn khiến cậu đồng nghiệp ngơ ngác.
"Tất nhiên là để ăn với ba rọi cuộn sốt tỏi rồi."
"Cậu có gọi món đó đâu… Ý cậu là cái quán ở công viên Tú Thủy á?"
Anh đồng nghiệp nhớ lại mấy ngày lải nhải của Khang Viễn, cạn lời toàn tập.
Đến là lạy thanh niên này, tấu hài cỡ nào mới nghĩ ra cái trò tự mang cơm đi ăn hàng rong cơ chứ?
"Cậu không hiểu đâu. Nếu cậu đã từng ăn món ba rọi cuộn sốt tỏi của ông chủ Lâm rồi, cậu sẽ biết."
Khang Viễn tỉnh bơ trước ánh mắt nhìn mình như sinh vật lạ của đồng nghiệp.
"Thôi, cậu vui là được."
Anh đồng nghiệp lắc đầu. Dù đã nghe Khang Viễn kể vài lần, nhưng anh ta không mấy hứng thú. Với cái giá 88 tệ một phần, ăn gì mà chẳng ngon. Bỏ tiền đó đi ăn hàng rong? Anh có điên đâu. Vả lại, anh đã có vợ rồi, tham gia mấy hoạt động xem mắt đó cũng không phù hợp.
…
Một giấc ngủ đến gần trưa, Lâm Huyền mới dậy đánh răng rửa mặt.
Hắn tiện thể chờ đợi những nguyên liệu và dụng cụ đã đặt trên app được giao tới tận nhà.
Lần này những thứ cần mua vẫn rất nhiều: bột mì, lòng heo sống, các loại gia vị… vô cùng lỉnh kỉnh.
Đúng vậy, công thức món ăn lần này khác hẳn mấy món trước.
Mì không phải loại có sẵn, mà là mì cán tay. Cho nên, công đoạn chuẩn bị phải bắt đầu từ việc nhào bột.
Ngay khi nguyên liệu được giao đến, Lâm Huyền lập tức bắt tay vào việc.
Hắn lấy ra chiếc thau lớn chuyên dùng để nhào bột, đổ bột mì vào. Thêm một chút muối và kiềm thực phẩm (baking soda) vào nước, rồi từ từ rưới vào thau bột. Sau đó, hắn nhanh tay trộn đều cho đến khi bột kết thành những sợi bông tơi, rồi bắt đầu dùng sức ấn và nhào. Chẳng mấy chốc, một khối bột hơi cứng, bề mặt vẫn còn lổn nhổn đã hình thành.
Lúc này, không cần vội vàng chuyển sang bước tiếp theo. Hắn dùng màng bọc thực phẩm bọc kín khối bột lại, để bột nghỉ trong nửa tiếng đồng hồ.
Tranh thủ lúc ủ bột, Lâm Huyền bắt đầu xử lý phần lòng heo.
May mà lòng mua trên app phần bên trong đã được làm sạch, không còn "nhân". Nếu không, chỉ riêng công đoạn xử lý thôi cũng đủ khiến căn bếp này không thể dùng được nữa.
Dù vậy, lòng heo vẫn còn một mùi hôi đặc trưng.
Lâm Huyền đeo hẳn ba lớp khẩu trang, bắt đầu công đoạn làm sạch sâu hơn. Hắn cho bia, bột mì, và một chút muối nở vào, dùng tay chà xát thật mạnh, sau đó xả liên tục dưới vòi nước chảy.
Sau khi rửa sạch, hắn cho lòng vào nồi nước lạnh, thêm bộ ba khử tanh (hành, gừng, rượu nấu ăn), đặc biệt là không tiếc tay đổ rượu.
Nước sôi bùng lên, hắn vớt sạch lớp bọt, tiếp tục hầm một lúc nữa rồi vớt ra. Lòng đã chần sơ được cắt thành những đoạn nhỏ, cho vào chảo dầu hạt cải xào đến khi bề mặt hơi xém vàng.
Tiếp theo, hắn cho vào tương đậu bản cay, ớt, sơn nại, đậu khấu, thảo quả và các loại gia vị khác. Đợi đến khi hương thơm của gia vị quyện hết vào dầu hạt cải, hắn mới đổ nước sôi vào và bắt đầu hầm.
Lúc này, khối bột cũng đã ủ xong.
Qua thời gian lên men, khối bột trở nên mềm mại và ngoan ngoãn hơn hẳn. Lâm Huyền cho tay vào thau, bắt đầu nhào. Chỉ trong chốc lát, một khối bột mịn màng đã hiện ra.
Hắn rắc một ít bột khô lên thớt, lấy ra cây cán bột chuyên dụng cỡ đại và bắt đầu cán mì.
Khối bột dưới cây cán kêu lên những tiếng "bẹp bẹp" khe khẽ, nhanh chóng được cán thành một lớp phẳng lì, dày mỏng đều tăm tắp. Hắn gấp tấm bột lại, dùng dao thái thành những sợi mì đều nhau.
Chẳng mấy chốc, những vắt mì tươi ngon đã ra lò. Lâm Huyền chia mì thành từng phần, xếp ngay ngắn vào hộp đựng nguyên liệu.
Bên này, nồi lòng hầm trên bếp bắt đầu tỏa ra hương thơm nồng nàn. Mùi của tương đậu bản cay hòa quyện với các loại hương liệu, lấy căn bếp làm tâm điểm, không ngừng lan tỏa ra xung quanh. Dù máy hút mùi đã được bật ở mức công suất lớn nhất, thứ hương thơm quyến rũ này vẫn không dễ gì bị hút đi hết.
…
Trong hành lang chung cư.
Lý Đại Bảo, một streamer game quèn, vừa ngủ dậy, ngáp dài một cái rồi mở cửa ra lấy đồ ăn đặt ngoài.
Là một streamer nhỏ, cậu tất nhiên không thể có giờ giấc sinh hoạt bình thường được. Đêm qua cậu livestream đến tận ba giờ sáng mới đi ngủ.
Cửa vừa mở ra.
Một luồng hương thơm nức mũi theo cánh cửa mở ùa vào nhà.
"Vãi! Mùi gì thế này, thơm điên đảo!"
Lý Đại Bảo tỉnh cả ngủ, hít hà mùi thơm trong không khí. Trong hương thơm ấy, có một mùi vị đặc biệt quen thuộc khiến cậu nhận ra ngay đó là món gì.
"Nhà nào đang làm món phèo thế này! Thèm chết tôi rồi!"
Lý Đại Bảo đứng ngoài hành lang ngó nghiêng, cố gắng tìm ra nguồn gốc của mùi thơm.
Lòng heo là thứ mà người thích thì mê như điếu đổ, người không ăn được thì nhìn thấy đã muốn chạy xa.
Lý Đại Bảo thuộc vế đầu. Nội tạng heo luôn là món khoái khẩu của cậu.
Hồi cậu mới bắt đầu livestream, chẳng có mấy fan, cả buổi tối phòng live cũng chỉ lèo tèo vài người xem. Cho đến một lần, cậu đặt một nồi lẩu phèo siêu to khổng lồ về ăn khuya. Cậu vừa livestream vừa ăn, vì tướng ăn như hạm và ăn quá ngon miệng, ngược lại lại thu hút được một đám khán giả vào xem cậu ăn, bắt đầu có chút tiếng tăm.
Sau đó, sự nghiệp livestream của cậu dần khởi sắc, tích lũy được không ít fan. Cho đến tận bây giờ, mục "mukbang" vẫn là tiết mục giữ chân khán giả của kênh cậu. Mỗi lần ăn uống đều thu hút được rất nhiều lượt donate và theo dõi. Thậm chí, đã có lúc cậu đắn đo không biết có nên chuyển hẳn sang làm streamer ăn uống hay không. Cuối cùng, vì tình yêu với game, cậu quyết định tiếp tục kiên trì.
"Không được rồi, cái mùi này nó đỉnh quá, thèm rớt nước miếng!"
Thèm không chịu nổi, Lý Đại Bảo liền có một quyết định đậm chất "thánh xã giao".
Cậu phải tìm cho ra nhà nào đang nấu món phèo này, cùng lắm thì trả giá cao mua lại một phần là xong!
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Trưa thứ Năm.
Khang Viễn cùng đồng nghiệp trong công ty đi xuống nhà ăn.
Cậu đang làm việc cho một công ty công nghệ, đãi ngộ và phúc lợi đều rất ổn áp. Nhà ăn của công ty cũng thuộc dạng giá cả phải chăng mà hương vị lại tuyệt vời. Nghe đồn mấy đầu bếp ở đây đều là người từng mở nhà hàng hoặc đã có kinh nghiệm làm bếp chính mấy năm liền.
"Nghe nói nhà ăn mới có đầu bếp mới đó, người từ bên Tứ Xuyên qua đấy."
"Chắc trưa nay có nhiều món Tứ Xuyên lắm đây."
Đồng nghiệp hào hứng bàn tán với Khang Viễn.
Món Tứ Xuyên ư?
Khang Viễn nghĩ ngay đến món ba rọi cuộn sốt tỏi.
Món đó cũng là một món Tứ Xuyên chính hiệu.
Dù đã ăn liền tù tì ba ngày, Khang Viễn không những không ngán mà ngày nào cũng mong mau tan làm để được lao đi ăn. Cũng may lương của cậu khá cao, chứ nếu cứ tiêu pha kiểu này, e rằng sớm “viêm màng túi”.
Hai người cùng nhau đi vào nhà ăn.
Vừa bước qua cửa, Khang Viễn đã ngửi thấy ngay một mùi thơm cay nồng đặc trưng. Lại gần nhìn, quả nhiên khu đồ ăn có thêm vài món Tứ Xuyên so với mọi khi.
Cá luộc Tứ Xuyên, đậu hũ Mapo… thậm chí có cả ba rọi cuộn sốt tỏi.
"Mấy hôm nay tan làm cứ nghe cậu lải nhải về món ba rọi cuộn sốt tỏi ở công viên Tú Thủy, giờ thì cậu có thể ăn ở nhà ăn rồi này."
"Sạch sẽ vệ sinh, giá lại còn rẻ."
Người đồng nghiệp chỉ vào khay inox dài đựng thức ăn, nhanh tay gọi một phần.
Lúc mới nhìn thấy, Khang Viễn quả thực cũng có chút hứng thú. Nhưng nhìn kỹ lại, cậu liền dẹp ngay ý định đó.
Thịt ba rọi ở đây cắt rất dày, mỡ lại nhiều. Lớp dầu ớt đỏ au phủ dày đến nỗi gần như che mất cả miếng thịt bên dưới. Chưa cần ăn cũng biết, món này so với ba rọi cuộn sốt tỏi của ông chủ Lâm thì khác một trời một vực.
Hai người chọn món xong xuôi rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Anh đồng nghiệp còn nhiệt tình giới thiệu: "Món ba rọi cuộn sốt tỏi này cũng ngon phết đấy, ăn không thì hơi béo hơi ngấy, nhưng ăn với cơm thì đúng bài."
Ăn với cơm thì đúng bài?
Khang Viễn vô thức nuốt nước bọt.
Đúng rồi! Trước đây cậu cứ tiếc hùi hụi vì món của ông chủ Lâm không có cơm. Sao cậu lại không nghĩ đến chuyện tự mình mang cơm đi nhỉ?
Trưa nay mua một phần cơm ở nhà ăn, tối tan làm dùng lò vi sóng trong văn phòng hâm nóng lại rồi mang đi. Cơm trắng nóng hổi mà ăn cùng với ba rọi cuộn sốt tỏi của ông chủ Lâm, chẳng phải là thơm đến xỉu ngang hay sao?
Nghĩ đến đây, Khang Viễn lập tức đứng dậy, đi tới quầy lấy thêm một phần cơm trắng, đựng cẩn thận vào hộp.
"Cậu lấy thêm cơm làm gì thế?"
Hành động của Khang Viễn khiến cậu đồng nghiệp ngơ ngác.
"Tất nhiên là để ăn với ba rọi cuộn sốt tỏi rồi."
"Cậu có gọi món đó đâu… Ý cậu là cái quán ở công viên Tú Thủy á?"
Anh đồng nghiệp nhớ lại mấy ngày lải nhải của Khang Viễn, cạn lời toàn tập.
Đến là lạy thanh niên này, tấu hài cỡ nào mới nghĩ ra cái trò tự mang cơm đi ăn hàng rong cơ chứ?
"Cậu không hiểu đâu. Nếu cậu đã từng ăn món ba rọi cuộn sốt tỏi của ông chủ Lâm rồi, cậu sẽ biết."
Khang Viễn tỉnh bơ trước ánh mắt nhìn mình như sinh vật lạ của đồng nghiệp.
"Thôi, cậu vui là được."
Anh đồng nghiệp lắc đầu. Dù đã nghe Khang Viễn kể vài lần, nhưng anh ta không mấy hứng thú. Với cái giá 88 tệ một phần, ăn gì mà chẳng ngon. Bỏ tiền đó đi ăn hàng rong? Anh có điên đâu. Vả lại, anh đã có vợ rồi, tham gia mấy hoạt động xem mắt đó cũng không phù hợp.
…
Một giấc ngủ đến gần trưa, Lâm Huyền mới dậy đánh răng rửa mặt.
Hắn tiện thể chờ đợi những nguyên liệu và dụng cụ đã đặt trên app được giao tới tận nhà.
Lần này những thứ cần mua vẫn rất nhiều: bột mì, lòng heo sống, các loại gia vị… vô cùng lỉnh kỉnh.
Đúng vậy, công thức món ăn lần này khác hẳn mấy món trước.
Mì không phải loại có sẵn, mà là mì cán tay. Cho nên, công đoạn chuẩn bị phải bắt đầu từ việc nhào bột.
Ngay khi nguyên liệu được giao đến, Lâm Huyền lập tức bắt tay vào việc.
Hắn lấy ra chiếc thau lớn chuyên dùng để nhào bột, đổ bột mì vào. Thêm một chút muối và kiềm thực phẩm (baking soda) vào nước, rồi từ từ rưới vào thau bột. Sau đó, hắn nhanh tay trộn đều cho đến khi bột kết thành những sợi bông tơi, rồi bắt đầu dùng sức ấn và nhào. Chẳng mấy chốc, một khối bột hơi cứng, bề mặt vẫn còn lổn nhổn đã hình thành.
Lúc này, không cần vội vàng chuyển sang bước tiếp theo. Hắn dùng màng bọc thực phẩm bọc kín khối bột lại, để bột nghỉ trong nửa tiếng đồng hồ.
Tranh thủ lúc ủ bột, Lâm Huyền bắt đầu xử lý phần lòng heo.
May mà lòng mua trên app phần bên trong đã được làm sạch, không còn "nhân". Nếu không, chỉ riêng công đoạn xử lý thôi cũng đủ khiến căn bếp này không thể dùng được nữa.
Dù vậy, lòng heo vẫn còn một mùi hôi đặc trưng.
Lâm Huyền đeo hẳn ba lớp khẩu trang, bắt đầu công đoạn làm sạch sâu hơn. Hắn cho bia, bột mì, và một chút muối nở vào, dùng tay chà xát thật mạnh, sau đó xả liên tục dưới vòi nước chảy.
Sau khi rửa sạch, hắn cho lòng vào nồi nước lạnh, thêm bộ ba khử tanh (hành, gừng, rượu nấu ăn), đặc biệt là không tiếc tay đổ rượu.
Nước sôi bùng lên, hắn vớt sạch lớp bọt, tiếp tục hầm một lúc nữa rồi vớt ra. Lòng đã chần sơ được cắt thành những đoạn nhỏ, cho vào chảo dầu hạt cải xào đến khi bề mặt hơi xém vàng.
Tiếp theo, hắn cho vào tương đậu bản cay, ớt, sơn nại, đậu khấu, thảo quả và các loại gia vị khác. Đợi đến khi hương thơm của gia vị quyện hết vào dầu hạt cải, hắn mới đổ nước sôi vào và bắt đầu hầm.
Lúc này, khối bột cũng đã ủ xong.
Qua thời gian lên men, khối bột trở nên mềm mại và ngoan ngoãn hơn hẳn. Lâm Huyền cho tay vào thau, bắt đầu nhào. Chỉ trong chốc lát, một khối bột mịn màng đã hiện ra.
Hắn rắc một ít bột khô lên thớt, lấy ra cây cán bột chuyên dụng cỡ đại và bắt đầu cán mì.
Khối bột dưới cây cán kêu lên những tiếng "bẹp bẹp" khe khẽ, nhanh chóng được cán thành một lớp phẳng lì, dày mỏng đều tăm tắp. Hắn gấp tấm bột lại, dùng dao thái thành những sợi mì đều nhau.
Chẳng mấy chốc, những vắt mì tươi ngon đã ra lò. Lâm Huyền chia mì thành từng phần, xếp ngay ngắn vào hộp đựng nguyên liệu.
Bên này, nồi lòng hầm trên bếp bắt đầu tỏa ra hương thơm nồng nàn. Mùi của tương đậu bản cay hòa quyện với các loại hương liệu, lấy căn bếp làm tâm điểm, không ngừng lan tỏa ra xung quanh. Dù máy hút mùi đã được bật ở mức công suất lớn nhất, thứ hương thơm quyến rũ này vẫn không dễ gì bị hút đi hết.
…
Trong hành lang chung cư.
Lý Đại Bảo, một streamer game quèn, vừa ngủ dậy, ngáp dài một cái rồi mở cửa ra lấy đồ ăn đặt ngoài.
Là một streamer nhỏ, cậu tất nhiên không thể có giờ giấc sinh hoạt bình thường được. Đêm qua cậu livestream đến tận ba giờ sáng mới đi ngủ.
Cửa vừa mở ra.
Một luồng hương thơm nức mũi theo cánh cửa mở ùa vào nhà.
"Vãi! Mùi gì thế này, thơm điên đảo!"
Lý Đại Bảo tỉnh cả ngủ, hít hà mùi thơm trong không khí. Trong hương thơm ấy, có một mùi vị đặc biệt quen thuộc khiến cậu nhận ra ngay đó là món gì.
"Nhà nào đang làm món phèo thế này! Thèm chết tôi rồi!"
Lý Đại Bảo đứng ngoài hành lang ngó nghiêng, cố gắng tìm ra nguồn gốc của mùi thơm.
Lòng heo là thứ mà người thích thì mê như điếu đổ, người không ăn được thì nhìn thấy đã muốn chạy xa.
Lý Đại Bảo thuộc vế đầu. Nội tạng heo luôn là món khoái khẩu của cậu.
Hồi cậu mới bắt đầu livestream, chẳng có mấy fan, cả buổi tối phòng live cũng chỉ lèo tèo vài người xem. Cho đến một lần, cậu đặt một nồi lẩu phèo siêu to khổng lồ về ăn khuya. Cậu vừa livestream vừa ăn, vì tướng ăn như hạm và ăn quá ngon miệng, ngược lại lại thu hút được một đám khán giả vào xem cậu ăn, bắt đầu có chút tiếng tăm.
Sau đó, sự nghiệp livestream của cậu dần khởi sắc, tích lũy được không ít fan. Cho đến tận bây giờ, mục "mukbang" vẫn là tiết mục giữ chân khán giả của kênh cậu. Mỗi lần ăn uống đều thu hút được rất nhiều lượt donate và theo dõi. Thậm chí, đã có lúc cậu đắn đo không biết có nên chuyển hẳn sang làm streamer ăn uống hay không. Cuối cùng, vì tình yêu với game, cậu quyết định tiếp tục kiên trì.
"Không được rồi, cái mùi này nó đỉnh quá, thèm rớt nước miếng!"
Thèm không chịu nổi, Lý Đại Bảo liền có một quyết định đậm chất "thánh xã giao".
Cậu phải tìm cho ra nhà nào đang nấu món phèo này, cùng lắm thì trả giá cao mua lại một phần là xong!
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 34: Đến là lạy thanh niên này…
10.0/10 từ 24 lượt.