Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 24: Ngô Mộng Mộng – Hôm nay không kiếm được đồng nào, còn lỗ sấp mặt!

110@-

Đáng tiếc là xe của Lâm Huyền không bán cơm trắng hay màn thầu.


Điều này khiến Khang Viễn thấy tiếc hùi hụi.


Chẳng mấy chốc, trước xe ăn của Lâm Huyền đã có thêm ba vị thực khách đang lim dim tận hưởng.


Không gì có sức quảng cáo hiệu quả hơn cảnh tượng này.


Chỉ cần nhìn cái vẻ mặt như thể cả đời này chưa được ăn của ba vị khách kia thôi, một vài người vốn chỉ định đứng xem cho vui cũng không nhịn nổi nữa.


Khách bắt đầu lục tục gọi món.


Cuối cùng Lâm Huyền cũng hết thời gian nhàn rỗi, bắt đầu tập trung vào việc kinh doanh.


Bên kia, quầy trà chanh giã tay của Dư Dao và Ngô Mộng Mộng cũng buôn may bán đắt.


Ngô Mộng Mộng phụ trách mời khách, đóng gói và thu tiền.


Dư Dao chuyên tâm pha chế.


Hai cô gái phối hợp ngày càng ăn ý.


Vì giá cả phải chăng, hương vị lại thơm ngon nên khách ghé vào không ngớt.


Tranh thủ lúc rảnh tay, Dư Dao và Ngô Mộng Mộng cũng liếc mắt sang phía Lâm Huyền cách đó không xa.


Lúc trước, khi thấy có người chỉ đứng xem rồi buông lời châm chọc, Dư Dao đã cảm thấy bất bình thay.


Cô chỉ muốn đứng ra hét lớn cho cả thế giới biết: Món thịt ba chỉ luộc sốt tỏi này tuy hơi đắt nhưng ăn ngon xỉu ngang xỉu dọc luôn!


Nhưng với bản tính hướng nội kinh niên cộng thêm cái mặt mỏng như lá lúa, cô nàng chỉ đành âm thầm cổ vũ cho Lâm Huyền trong lòng.


Bây giờ, thấy xe ăn của hắn cũng tấp nập khách gọi món, lại nghe vài người khách mua trà chanh tấm tắc khen món thịt ba chỉ luộc sốt tỏi vừa được thưởng thức, Dư Dao cũng vui lây.


Hỏi tại sao lại vui cho một người dưng nước lã, chính cô cũng chẳng giải thích được.


Có lẽ, đó chỉ là một cảm xúc mộc mạc, kiểu như “vàng thật không sợ lửa” hay “hữu xạ tự nhiên hương” mà thôi.


Công cuộc buôn bán của hai cô sinh viên kết thúc sớm hơn Lâm Huyền một bước.


Hai bà chủ tập sự lần đầu ra trận đang hí hửng tính toán doanh thu trên điện thoại.



Dù đã cộng đi cộng lại mấy lần, Ngô Mộng Mộng vẫn không kìm được mà nhắc lại lần nữa: “480 tệ đó nha!”


Bán trong ba tiếng, tổng cộng được 60 ly, trung bình cứ ba phút lại bán được một ly.


Thế này phải gọi là cháy hàng rồi.


Nếu không vì làm hỏng mất mấy ly thì doanh thu còn cao hơn nữa.


Nhưng lần đầu bán hàng mà, sai sót là chuyện khó tránh.


“Cậu nghỉ đi, để tớ dọn cho. Hôm nay cậu giã chanh mỏi nhừ tay rồi còn gì.”


Ngô Mộng Mộng xót cô bạn thân, liền chủ động gánh vác việc dọn dẹp xe hàng.


Đang dọn dẹp, cô bỗng khựng lại.


Ngô Mộng Mộng quay sang Dư Dao, trưng ra một vẻ mặt vừa như khóc vừa như cười.


“Thật ra tính kỹ lại thì… hôm nay tụi mình không kiếm được đồng nào, mà còn lỗ sấp mặt nữa cơ!”


“Sao lại thế được?!” Dư Dao không tin.


“Cậu quên rồi à? Tụi mình vừa khai trương đã bay mất 528 tệ để ăn tối rồi còn gì?” Ngô Mộng Mộng u sầu nói.


Ừ nhỉ…


Dư Dao cũng nhớ ra bọn họ còn 4 phần thịt ba chỉ luộc sốt tỏi chưa lấy.


Tính ra thì:


Tiền ăn hết 528 tệ, doanh thu được 480 tệ, vị chi là còn âm 48 tệ!


Đấy là còn chưa tính tiền vốn của đống đồ uống.


“Hay là… phần tiền này mình về xin bố mẹ trả hộ nhỉ…” Dư Dao nói với giọng yếu xìu.


“Ai lại làm thế? Hôm nay dù sao cũng là ngày đầu tiên tụi mình kiếm ra tiền, cậu không thấy ngượng khi về nhà ngửa tay xin tiền nữa à?” Ngô Mộng Mộng phản đối.


Nói thế cũng đúng.


Dư Dao đành chấp nhận sự thật phũ phàng rằng ngày đầu tiên đi bán hàng của các cô đã phải chịu lỗ.


Tất cả là tại món thịt ba chỉ luộc sốt tỏi ngon quá cơ!



Nghĩ đến hương vị tuyệt đỉnh khiến người ta phải vỗ đùi đen đét khen ngon, hai cô sinh viên cũng được an ủi phần nào.


Cùng lắm thì ngày mai không mua nữa… à không, mua ít đi một chút là được.


Hai cô bạn thân tâm linh tương thông, trong đầu cùng lóe lên một suy nghĩ y hệt nhau.


Cặm cụi bán đến tận tám rưỡi tối, Lâm Huyền cũng bắt đầu dọn hàng.


Hôm nay hắn bán được tổng cộng 38 phần thịt ba chỉ luộc sốt tỏi.


Con số này không nhiều, dù về sau có bận rộn hơn một chút. Nhưng dù sao thì địa điểm và giá cả cũng khiến không ít người chùn bước, chỉ dám đứng nhìn.


Dù vậy, Lâm Huyền không hề nản lòng. Hôm nay mới là ngày đầu tiên.


Tiếng lành cần có thời gian để đồn xa.


Đã có rất nhiều khách hẹn mai sẽ quay lại.


Trong lúc đó, tại cổng bệnh viện Thự Quang.


Trương Trường Đống buồn rười rượi nhìn sang bên kia đường, ảo tưởng sẽ có một người đàn ông phóng chiếc xe nướng thịt lao tới như một cơn lốc.


Nhưng đã tám rưỡi rồi.


Chẳng có gì cả.


Vị trí mà ông chủ Lâm hay bán hàng trong ký ức của anh, giờ trống không.


Ông chủ Lâm đã không bán hàng ba ngày rồi!


BA NGÀY!


Lúc này, Trương Trường Đống chỉ muốn gọi điện báo cảnh sát, hỏi xem có phải người ngoài hành tinh đã bắt cóc ông chủ Lâm rồi không.


Điều anh hối hận nhất bây giờ là, rõ ràng ngày nào cũng đến ăn cánh gà, tại sao lại không nghĩ đến việc xin số điện thoại của ông chủ Lâm cơ chứ.


Nhưng người sầu não, bị món cánh gà hành hạ không chỉ có mình Trương Trường Đống.


Trong nhóm chat “Hóng Ông Chủ Lâm Mở Hàng”:


Nhà Thám Hiểm Chăn Bông: Ông chủ Lâm hôm nay lại không bán hàng!


Cà Phê Không Sữa: Hu hu hu, cánh gà! Cánh gà của tuiiii!



Đừng Yêu Tui Vô Vọng: Nếu ông trời cho tôi một cơ hội làm lại, tôi nhất định sẽ không bao giờ ép ông chủ Lâm tăng ca nữa!


Chanh Chua Lè: Ông chủ Lâm ơi tụi em sai rồi, ngài muốn bán bao lâu thì bán, muốn mấy giờ dọn hàng thì dọn, cầu xin ngài mau xuất hiện đi mà!


Chị Châu Mì Lạnh: Haiz! Tưởng hôm đó ông chủ Lâm chỉ nói đùa thôi chứ. Ai ngờ nghỉ bán thật à!


Teemo Đại Ma Vương: Chị Châu! Chị đừng nói gở thế chứ! Ông chủ Lâm chắc chắn chỉ bận đột xuất thôi! Anh ấy sẽ không bỏ rơi con dân đâu!


Cả nhóm chat gào khóc thảm thiết.


Bao Nhất Hải nhìn tin nhắn nhảy liên tục, định gửi một cái sticker “tui cũng vậy” thì không biết thế nào, chủ đề lại chuyển sang spam ảnh cánh gà nướng cay xé lưỡi.


Bao Nhất Hải nhìn mà bụng đói cồn cào hơn.


“Đúng là một lũ dở hơi! Ăn không được còn thích đăng ảnh!”


Cậu bực bội chửi một câu rồi tắt ngay nhóm chat.


Tiện tay mở vòng bạn bè, định bụng lướt xem có gì vui để dời sự chú ý.


Vừa mở ra, cậu đã thấy thằng bạn trời đánh của mình đăng một bài mới.


Ảnh là mấy tấm thịt ba chỉ luộc sốt tỏi.


Dòng trạng thái: Một chữ thôi, ĐỈNH!


Món thịt ba chỉ này trông cũng ngon phết.


Bao Nhất Hải nghĩ bụng lát nữa gọi đồ ăn ngoài thì gọi một phần thịt ba chỉ luộc.


Đang xem, đầu ngón tay cậu bỗng khựng lại.


Cậu bấm vào tấm ảnh ở giữa.


Trong ảnh, một người đàn ông đang cúi đầu thái thịt.


Mắt Bao Nhất Hải trợn tròn!


Đây chẳng phải là ông chủ Lâm sao?!


Đây chẳng phải là ông chủ Lâm mà cậu ngày đêm mong nhớ sao!


Mà khoan, ông chủ Lâm không phải bán cánh gà à? Sao lại chuyển sang thái thịt rồi?



Lẽ nào là món mới?


Nghĩ không ra thì gọi điện hỏi cho nhanh.


Bao Nhất Hải gọi thẳng cho thằng bạn.


“Mày gặp ông chủ Lâm ở đâu đấy?! Nói mau!”


Khang Viễn đang kịch chiến trong trận chiến thì nhận được điện thoại, ngơ ngác không hiểu gì.


“Ông chủ Lâm, ông chủ Lý nào, mày nói cái gì thế?”


Bao Nhất Hải lúc này mới nhớ ra, cái thằng nhóc báo đời này chưa được ăn cánh gà lần nào.


Càng chưa từng gặp mặt ông chủ Lâm.


“Là cái người trong ảnh mày vừa đăng đó,” Bao Nhất Hải nói.


“Ở công viên Tú Thủy… Mẹ kiếp mày có biết chơi game không hả! Đồng đội như heo!”


Bao Nhất Hải giờ đã hiểu ra.


Thì ra là ông chủ Lâm đã đổi chỗ bán, thảo nào mấy hôm nay không thấy tăm hơi đâu.


Cậu đang định hỏi thêm.


Thì đầu dây bên kia gầm lên một tiếng: “Vãi chưởng, tao sắp được pentakill rồi, cúp máy đây!”


Sau đó là tiếng tút tút.


“Càng gà lại càng ham!”


Bao Nhất Hải lẩm bẩm chửi một câu, cũng chẳng hỏi nữa, dù sao cũng biết địa điểm rồi.


Cậu liếc nhìn đồng hồ, mới tám rưỡi.


Bắt xe đến công viên Tú Thủy chắc chỉ mất mười lăm phút.


Bao Nhất Hải lập tức gọi xe công nghệ, vội vàng chạy xuống lầu.


Trong lúc chờ xe, nghĩ đến việc sắp được ăn cánh gà, cậu lại vui như mở cờ trong bụng.


He he he, ông chủ Lâm, tôi đến đây!


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 24: Ngô Mộng Mộng – Hôm nay không kiếm được đồng nào, còn lỗ sấp mặt!
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...