Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 25: Cậu em, hồi trước học chuyên Thể dục à?

89@-

Dư Dao vừa về đến nhà đã được bố mẹ xúm vào hỏi han.


Nào là có mệt không, có bị ai bắt nạt không. Còn chuyện kiếm được tiền hay không, nhà cô chẳng thiếu chút tiền cỏn con ấy. Nếu không phải sự kiện xem mắt lần này có giới hạn, chỉ dành cho người độc th*n d*** 35 tuổi, thì hai ông bà đã đòi đi theo vào trong rồi.


Làm cha làm mẹ, ai cũng vừa sợ con mình không chịu được khổ, lại vừa xót khi con mình phải chịu khổ.


"Chắc con chưa ăn gì phải không, để mẹ đi hâm lại cơm. Có món canh sườn hầm khoai mỡ con thích nhất đấy, mẹ hầm mấy tiếng đồng hồ rồi."


Bà Dư nói rồi định đi vào bếp.


"Con ăn ở ngoài rồi ạ, còn mang về cho bố mẹ một ít đây này."


Dư Dao vội chỉ vào túi đồ đặt ở cửa.


"Mua ở ngoài à?"


Bà Dư cau mày.


"Cơm nhà ngon lành không ăn, lại đi ăn đồ ăn ngoài đường vừa bẩn thỉu?"


"Con có biết đồ ăn bên ngoài toàn dùng dầu cống không hả?"


Thấy tình hình căng thẳng, ông Dư vội vàng giảng hòa: "Thôi thôi, bà cũng làm quá lên rồi."


"Con gái kiếm được tiền, nghĩ đến chúng ta đầu tiên, hiếu thảo quá còn gì. Bà cứ sướng âm ỉ đi là vừa."


Nói rồi, ông nháy mắt với con gái.


Dư Dao gật đầu lia lịa: "Mẹ, món ba rọi luộc sốt tỏi này ngon lắm thật đấy, mẹ cứ nếm thử là biết ngay."


"Tôi không ăn đâu, hai bố con ăn đi."



Bà Dư hất mặt, quay người vào bếp múc một bát canh sườn.


"Không sao đâu con gái, mẹ con tính thế đấy. Bố ăn."


Ông Dư cười hề hề, lấy đồ trong túi ra đặt lên bàn ăn.


Nhìn ba hộp ba rọi luộc sốt tỏi, ông Dư dù lạc quan đến mấy cũng phải sững người. Ông cứ ngỡ là ba món khác nhau, ai ngờ lại y hệt.


"Tại vì nó ngon lắm ạ."


Dư Dao dúi đôi đũa vào tay bố, không cho ông từ chối.


Ngon đến mấy cũng không thể mua một lúc ba phần được chứ!


Ông Dư thầm ca thán trong lòng nhưng không dám nói ra, sợ con gái buồn.


Sau khi mở hộp thức ăn, ông Dư chỉ cần liếc qua là biết đầu bếp làm món này không phải dạng vừa. Là người quanh năm phải tiếp đãi khách hàng, ông cũng là người sành ăn. Thái được miếng ba rọi mỏng tang thế này, bào được sợi dưa chuột, củ cải mảnh thế này, tuyệt đối không phải là trình độ mà một nhà hàng bình thường có thể đạt tới.


Chắc chắn phải là đầu bếp lão làng!


Giờ chỉ còn xem mùi vị thế nào thôi.


Ông Dư gắp một cuốn thịt, cho vào miệng.


Vừa cắn một miếng, sắc mặt ông lập tức thay đổi.


Độ ngon của món ba rọi luộc sốt tỏi này quả thực ngon một cách vô lý. Mấy nhà hàng Tứ Xuyên nổi tiếng trong thành phố ông đều đã đến, cũng từng gọi món này. Nhưng so với món đang ăn, quả thực kém xa một trời một vực.


"Bà xã, bà mau thử đi."


"Chỉ cần bà chê một câu không ngon thôi, tôi bỏ thuốc lá luôn!"


Ông Dư không phải loại người có của ngon vật lạ là quên vợ.



Bà Dư bán tín bán nghi, nhưng phản ứng của chồng bà quả là hơi lố. Chuyện cai thuốc, bà đã nói không biết bao nhiêu lần mà chẳng ăn thua. Hôm nay ông lại dám nói ra câu này.


Kể cả có ngon thì mình cũng nhất định phải nói là không ngon mới được.


Bà Dư vẻ mặt ghét bỏ gắp một cuốn thịt, cắn một miếng nhỏ.


Sau một thoáng ngập ngừng, bà ăn hết cả cuốn.


Dù trong lòng rất muốn nói "không ngon" để chồng cai thuốc, nhưng hai chữ ấy đến bên môi, bà Dư lại chẳng tài nào thốt ra được.


Chủ yếu là vì nó... ngon thật.


Chẳng lẽ lại vừa nói không ngon vừa ăn lấy ăn để hay sao?


Mỹ thực ở ngay trước mắt, bà Dư cũng chẳng còn giận dỗi nữa. Bà vào bếp múc cho chồng và con gái mỗi người một bát canh sườn. Cả gia đình lại quây quần ăn cơm vui vẻ.


Đợi đến khi ăn gần xong, ông Dư bỗng nhớ ra một chuyện.


Gần đây ông sắp phải tiếp một khách hàng cũ. Vị khách này đã hợp tác nhiều lần, các nhà hàng cao cấp trong thành phố gần như đã ăn nát rồi. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy món ấy, chẳng có gì bất ngờ. Món ba rọi luộc sốt tỏi này xuất hiện đúng lúc quá, khách hàng chắc chắn sẽ rất hài lòng.


Một nhà hàng có thể mời được đầu bếp lão làng thế này, không gian chắc chắn cũng phải tương xứng.


"Dao Dao, đây là nhà hàng nào vậy con?" Ông Dư vội vàng hỏi.


"Không phải nhà hàng đâu ạ, chỉ là một cái xe hàng rong thôi. Ở ngay chỗ con với Mộng Mộng bán hàng ấy ạ." Dư Dao đáp.


Xe... xe hàng rong?


Ông Dư dở khóc dở cười.


Ông biết con gái không cần phải nói dối chuyện này. Chỉ là... một món ba rọi luộc sốt tỏi ngon tuyệt đỉnh thế này mà lại là sản phẩm của một quán vỉa hè.


Với tay nghề này, đến bất kỳ nhà hàng nào cũng sẽ được người ta trải thảm đỏ mời về với mức lương cao ngất. Tại sao lại phải đầu tắt mặt tối làm một người bán hàng rong?



...


Bên này, Bao Nhất Hải vừa xuống xe đã lao thẳng vào công viên Tú Thủy.


Sợ không được ăn cánh gà nướng, Bao Nhất Hải gần như dùng tốc độ chạy nước rút, bắt đầu tìm kiếm vòng quanh công viên rộng lớn.


Thế nhưng, mắt thấy sắp chạy hết một vòng mà cậu vẫn chưa thấy chiếc xe nướng thịt quen thuộc trong mộng.


Ngay lúc Bao Nhất Hải đang thở hổn hển, định quay lại tìm thêm vòng nữa, sau lưng cậu bỗng vang lên những tiếng th* d*c dồn dập.


Quay đầu lại, Bao Nhất Hải giật bắn mình.


Chỉ thấy bảy, tám ông cụ đang chạy theo sau cậu, xếp thành một hàng dài chỉnh tề.


"Các bác... các bác làm gì vậy ạ?"


Bao Nhất Hải lập tức dừng lại, mặt đầy nghi hoặc.


Ông cụ dẫn đầu cũng thở không ra hơi, nhưng vẫn giơ ngón tay cái lên.


"Cậu em, hồi trước học chuyên Thể dục à? Sức bền tốt thật đấy."


"Đúng là người dẫn tốc tiêu chuẩn."


Dẫn tốc?


Lúc này Bao Nhất Hải mới hiểu ra, hóa ra các ông cụ thấy cậu chạy bộ nên tưởng cậu là người dẫn đầu cho buổi tập thể dục! Bảo sao lại xếp thành một hàng dài chạy theo sau.


Còn bảo cậu học chuyên Thể dục nữa chứ.


Hồi đi học, Bao Nhất Hải sợ nhất là môn chạy bền. Lần nào chạy xong cũng như mất nửa cái mạng.


Các ông cụ không nói thì thôi, vừa nói ra, Bao Nhất Hải mới nhận ra mình đã chạy một quãng đường dài như vậy. Nếu không phải vì mải mê tìm xe thịt nướng, có lẽ cậu đã sớm ngã quỵ vì mệt rồi.



Bây giờ cậu đã cảm thấy đôi chân mình nặng như đeo chì. Chạy thì hết nổi rồi.


"Các bác hiểu lầm rồi, cháu không phải đến đây chạy bộ, cháu đến để ăn cánh gà nướng ạ."


"Các bác ơi, các bác có biết trong công viên này có quầy nào bán cánh gà nướng không ạ?"


Bao Nhất Hải khóc không ra nước mắt.


Vài ông cụ lộ rõ vẻ ngơ ngác trên mặt.


Ông cụ dẫn đầu nói thẳng: "Muốn ăn cánh gà nướng thì cháu ra tiệm cánh gà nướng ấy, trong công viên Tú Thủy không cho bán hàng rong đâu."


"Đúng vậy, tối nào bác cũng ra đây tập thể dục, có thấy ai bán cánh gà nướng ở đây đâu."


"Cậu em, có phải cháu nhầm chỗ rồi không?"


Các ông cụ nhao nhao lên.


Bao Nhất Hải nghe vậy mà lòng tan nát.


Công viên Tú Thủy không cho bán hàng rong? Thế sao Khang Viễn lại bảo nó gặp ông chủ Lâm ở công viên Tú Thủy?


Chẳng lẽ thằng quỷ đó lừa mình?


Tình bạn này còn có bền lâu được không!


Trong cơn tức giận, Bao Nhất Hải gọi cho Khang Viễn.


Điện thoại vừa kết nối đã là một tràng chửi xối xả.


Khang Viễn ở đầu dây bên kia bị chửi cho đần mặt ra, phải mất một lúc mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Cậu ta lập tức cười trên nỗi đau của người khác.


"Người ta bán ở khu ẩm thực của sự kiện xem mắt, mà sự kiện tám rưỡi là kết thúc rồi!"


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 25: Cậu em, hồi trước học chuyên Thể dục à?
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...