Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc

Chương 23: Ông chủ này chắc chắn không phải dạng vừa đâu!

122@-

Lâm Huyền không ngờ sức mua của hai cô gái trẻ này lại khủng đến thế.


Họ đã góp ngay vào doanh số con số +6 tròn trĩnh.


Đối mặt với khách sộp như vậy, Lâm Huyền hiếm khi nào lại trở nên tâm lý đến thế.


“Nếu để lâu quá, món ăn sẽ không còn ngon nữa đâu.”


“Hai người cứ trả tiền trước, đợi gần cuối giờ bán, tôi sẽ làm rồi giao cho hai người sau.”


Lời đề nghị tinh tế này tất nhiên đã được hai cô gái đồng ý ngay tắp lự.


Tuy nhiên, họ vẫn nhờ Lâm Huyền làm thêm cho mỗi người một phần nữa để ăn tại chỗ.


Sau khi ăn xong một cách thỏa mãn, họ chào tạm biệt Lâm Huyền rồi quay về quầy trà chanh của mình.


Hai vị khách sộp vừa đi, quầy hàng của Lâm Huyền lại trở nên yên ắng.


Cùng lúc đó, cổng công viên bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên.


Là một sự kiện quy mô lớn do chính quyền tổ chức, công tác quảng bá được đầu tư rất kỹ lưỡng.


Phương thức tổ chức cũng có nhiều cải tiến, đổi mới.


Những ai thích sự trực tiếp có thể đến các gian lều nhỏ ở cổng công viên để gặp mặt, trao đổi thông tin cơ bản.


Còn những người thích sự tế nhị, uyển chuyển hơn thì có thể vào khu vực hoạt động bên trong công viên.


Nơi đây có rất nhiều hoạt động được thiết kế theo kiểu câu lạc bộ ở trường đại học.


Mọi người có thể làm quen với nhau qua những sở thích chung.


Bất kể cộng đồng mạng đánh giá thế nào, ít nhất thì sức nóng của sự kiện tại thành phố này là không phải bàn cãi.


Rất nhiều người trẻ tuy trong lòng bài xích chuyện xem mắt, nhưng lại không thể chống lại sự nhiệt tình của các bậc phụ huynh.


Khang Viễn chính là một thanh niên như vậy, bị gia đình ép đến tham gia sự kiện.


Người thì đã đến, nhưng cậu quyết định lát nữa sẽ chụp vài tấm ảnh, check-in một cái rồi gửi cho “mẫu hậu” ở nhà cho xong chuyện.


Thật ra, thằng bạn nối khố của cậu vốn cũng phải đi cùng.


Nhưng dạo này gã đó cứ như bị ma nhập, hành tung có chút bất thường.


Nghĩ đến thằng bạn, Khang Viễn liền bấm số gọi điện.



“Có gì nói lẹ.”


Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói uể oải, thiếu sức sống đã vang lên từ đầu dây bên kia.


Khang Viễn nghe mà cạn lời.


“Tối nay mày không phải lại định ra cổng bệnh viện Thự Quang chờ món cánh gà nướng gì đó đấy chứ?”


“Tất nhiên là phải đi rồi! Biết đâu tối nay ông chủ Lâm lại mở hàng thì sao!”


Giọng nói ở đầu dây bên kia lập tức trở nên phấn khích.


“Tao thật không hiểu nổi, cánh gà nướng thì có cái quái gì ngon chứ.”


“Đáng để mày phải mong ngóng đến mức đó à?”


Khang Viễn thực sự không tài nào thẩm thấu nổi.


Mấy hôm trước, thằng bạn gọi điện khoe rằng phát hiện ra một hàng cánh gà cay xé lưỡi ngon vô địch thiên hạ ở cổng bệnh viện Thự Quang.


Vốn dĩ đã hẹn cùng nhau đi thử.


Ai ngờ Khang Viễn cứ phải tăng ca liên tục, không có lấy một chút thời gian rảnh.


Mãi mới đến cuối tuần, thì ông chủ lại nghỉ bán cả thứ Bảy lẫn Chủ Nhật.


“Một thằng chưa được ăn cánh gà của ông chủ Lâm như mày thì hiểu cái gì!”


“Để tao nói cho mày nghe…”


Thằng bạn ở đầu dây bên kia bắt đầu thao thao bất tuyệt về hương vị của món cánh gà.


Mặc dù Khang Viễn cảm thấy lời lẽ của bạn mình quá ư là phóng đại.


Nhưng nghe nó tả thôi mà bụng cậu cũng bắt đầu réo lên vì đói.


Cậu dứt khoát cúp máy, chấm dứt màn tra tấn vị giác không hồi kết của thằng bạn.


Ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy một tấm biển chỉ dẫn đến khu ẩm thực.


“Kiếm gì đó bỏ bụng rồi về nhà.”


Nghĩ vậy, Khang Viễn liền đi về hướng đó.


Khu ẩm thực lúc này cũng đã dần đông người.


Khang Viễn vừa đi vừa ngó nghiêng, toàn là kẹo hồ lô, bánh gạo nướng…



Chắc là để giữ gìn hình tượng cho các cặp đôi, những món ăn vặt này đa phần đều có thể ăn một cách thanh lịch.


Cũng không có mùi quá nồng, lại tiện để chia sẻ cho nhau.


Là một tín đồ trung thành của thịt, Khang Viễn chẳng có chút hứng thú nào với mấy món này.


Đoán rằng phía trước chắc cũng chỉ có những món tương tự, cậu có chút thất vọng, định quay gót rời đi.


Thì đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của những người đi đường bên cạnh.


Khang Viễn nhạy bén bắt được cụm từ “Thịt heo luộc sốt tỏi 88 tệ một phần”.


Về giá cả, cậu không để tâm lắm, nghĩ chắc mình nghe nhầm.


Nhưng vừa nghe đến “thịt heo luộc sốt tỏi”, Khang Viễn lập tức bừng bừng hứng thú.


Lại có người bán món thịt heo luộc sốt tỏi trong khu ẩm thực của một sự kiện xem mắt ư?


Trời đất, cha nội nào mà ngang ngược, nổi loạn dữ vậy trời?


Mặc kệ người khác nghĩ sao, Khang Viễn lại thấy thú vị ra phết.


Thế là cậu tiếp tục đi về phía trước.


Quầy hàng của Lâm Huyền lúc này cũng đã có lác đác vài người đi qua.


Nhưng cái giá 88 tệ một phần khiến ai nấy đều chùn bước.


Không ít người chỉ trỏ, thậm chí có người còn chụp ảnh.


Nhưng tuyệt nhiên không một ai gọi món.


Đối với tình hình này, Lâm Huyền chẳng hề ngạc nhiên, hắn vẫn rất kiên nhẫn.


Khang Viễn rẽ qua một khúc cua, cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc xe bán đồ ăn đang là tâm điểm của những lời bàn tán.


Đúng là 88 tệ một phần thật này!


Khang Viễn kinh ngạc nhìn tấm biển hiệu.


Ông chủ này chắc chắn không phải dạng vừa đâu!


Tuy hơi đắt một chút, nhưng Khang Viễn sẵn sàng trả tiền cho sự nổi loạn và cá tính này của ông chủ.


Giữa những ánh mắt của người xung quanh như đang nhìn một tên khờ lắm của.


Khang Viễn hăm hở chạy tới.



“Để tôi nếm thử xem thịt heo luộc sốt tỏi 88 tệ nó có vị gì.”


Khang Viễn dứt khoát quét mã trả tiền.


Lâm Huyền lập tức bắt tay vào làm.


Lưỡi dao nhẹ nhàng lướt qua, một lát thịt ba rọi mỏng tang rơi xuống.


“U là trời! Tay dao của ông chủ ngầu bá cháy!”


Chỉ riêng màn lạng thịt này thôi, Khang Viễn đã cảm thấy đáng đồng tiền bát gạo rồi.


Quá điêu luyện, quá mượt mà!


Không biết hương vị sẽ thế nào đây!


Khang Viễn bắt đầu mong chờ, lại không kìm được mà rút điện thoại ra.


Cậu quay lại cảnh Lâm Huyền lạng thịt, thái sợi.


Định bụng lát nữa sẽ đăng lên vòng bạn bè khoe một phen.


Rất nhanh, món ăn đã được làm xong.


Khang Viễn cầm hộp đồ ăn, lại không nhịn được mà chụp thêm một tấm nữa.


Những lát thịt ba rọi mỏng tang cuộn lấy sợi rau củ, bên trên rưới một lớp sốt tỏi trắng muốt và dầu ớt đỏ au.


Cả một bức tranh màu sắc rực rỡ, đẹp đến nao lòng.


Hòa quyện với hương thơm mời gọi của tỏi giã và dầu ớt lan tỏa.


Khang Viễn chẳng màng đến hình tượng mà nuốt nước bọt ừng ực.


Cậu tách đũa ra, bắt đầu thưởng thức.


Miếng thịt cuộn vừa vào miệng, Khang Viễn mới hiểu thế nào là mỹ vị nhân gian!


Gia vị được nêm nếm vừa vặn đến hoàn hảo, vị tỏi, dầu ớt và chút chua nhẹ của giấm hòa quyện thành một tổng thể gần như tuyệt đối.


Vị giác vừa có thể cảm nhận rõ ràng từng hương vị riêng biệt, lại vừa có thể thưởng thức được sự hòa quyện diệu kỳ của chúng.


Khi răng chạm vào miếng thịt ba rọi.


Lần đầu tiên Khang Viễn biết rằng.


Thịt mỡ cũng có thể giòn rụm đến thế!



Đầu tiên là độ giòn của lớp bì heo, ngay sau đó là độ giòn của dưa chuột và cà rốt.


Cắn một miếng, cả khoang miệng vang lên tiếng “rôm rốp” vui tai.


Nhìn vẻ mặt tận hưởng của Khang Viễn.


Lại thêm làn gió nhẹ thoảng qua mang theo hương thơm quyến rũ.


Một cặp nam nữ đứng gần đó không kìm được mà nuốt nước bọt.


Nhìn dáng vẻ có phần gượng gạo của hai người.


Rõ ràng là họ mới quen nhau qua xem mắt, vẫn chưa thân thiết lắm.


“Hay để anh mời em ăn nhé?”


Chàng trai rất ga lăng đề nghị.


“Vậy có được không… Ăn xong miệng sẽ có mùi lắm đấy?”


Cô gái lộ rõ vẻ thèm thuồng, nhưng lại cảm thấy như vậy thì thất lễ quá.


“Không sao đâu, lát nữa miệng em thơm mùi tỏi, miệng anh cũng thơm mùi tỏi.”


“Coi như mình ‘đồng hương’, ai chê ai được nữa.”


Chàng trai cười sảng khoái, bước lên phía trước, quét mã trả tiền.


“Ông chủ, cho hai phần.”


“Được thôi, xin chờ một lát.”


Lâm Huyền gật đầu, lập tức bắt tay vào làm.


Khang Viễn nhanh chóng xử lý xong một phần, rồi lại gọi thêm một phần nữa.


Nếu như phần đầu tiên chỉ là vì tò mò, muốn thử cho biết.


Thì phần này là vì cậu thực sự, thực sự ăn chưa đã thèm.


Trong lúc chờ đợi, Khang Viễn không nhịn được mà hỏi một câu.


“Ông chủ, ở đây có cơm hay bánh màn thầu không ạ?”


Món thịt heo luộc sốt tỏi này, ăn không đã ngon đến thế này.


Nếu được ăn kèm với bát cơm nóng hổi, thơm phức, hoặc một chiếc màn thầu trắng mềm, xốp mịn…


Trên đời này chắc không còn gì hạnh phúc hơn thế nữa.


Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc Story Chương 23: Ông chủ này chắc chắn không phải dạng vừa đâu!
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...