Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 11: Thể chất Thánh thể nướng cánh gà trong truyền thuyết?
94@-
Thế nhưng, vừa nghe tin củ cải muối đã hết sạch, những thực khách còn đang xếp hàng phía sau lập tức cuống cả lên.
“Ủa ông chủ Lâm, cậu dọn hàng sớm thì thôi đi.”
“Sao đến cả củ cải muối mà cậu cũng không chuẩn bị nhiều thêm một chút vậy?”
“Đúng đó, đúng đó! Ông chủ Lâm ơi, mai làm nhiều củ cải lên nhé!”
Mọi người nhao nhao góp ý.
“Xin lỗi mọi người, củ cải muối mỗi ngày đều có hạn thôi.”
Lâm Huyền cũng bất lực lắm, mỗi ngày hắn chỉ có thể đặt được một trăm phần củ cải muối mà thôi.
Liễu Minh vẫn chưa rời đi, thấy Lâm Huyền bị đám đông vây lấy, anh ta bỗng nhận ra đây chính là cơ hội vàng để ghi điểm.
“Ông chủ Lâm, củ cải muối của cậu ăn kèm với cánh gà nướng mới đúng là tuyệt phối.”
“Vì số lượng có hạn, hay là cậu đừng bán lẻ nữa mà đổi thành combo cánh gà đi.”
“Ví dụ như, một combo cánh gà sẽ bao gồm một xiên cánh gà và một phần củ cải muối.”
“Số lượng combo mỗi ngày sẽ dựa vào số lượng củ cải, ai đến trước được trước.”
Để chuẩn bị mở tiệm cánh gà nướng, Liễu Minh cũng đã học hỏi một vài chiêu thức kinh doanh. Bán kèm là một kỹ thuật bán hàng rất phổ biến. Có điều, người ta thường bán kèm những món ế ẩm, còn Lâm Huyền ở đây thì hoàn toàn ngược lại.
“Mọi người thấy sao?”
Lâm Huyền quyết định tôn trọng ý kiến của thực khách.
“Ý kiến của anh bạn này không tồi đâu.”
“Quyết định vậy đi!”
Thế là, đám đông mỗi người một câu, cứ thế quyết định luôn kế hoạch bán combo cánh gà của Lâm Huyền cho ngày mai.
Mấy người khách xung quanh chẳng hiểu mô tê gì, chỉ hóng chuyện cho vui, thấy cảnh này thì trợn mắt kinh ngạc.
Cái ông chủ này số má cỡ nào vậy?
Bán cánh gà vỉa hè mà cũng để khách quyết định cách bán hàng luôn á?
Sống đến giờ chưa thấy chuyện lạ đời thế này bao giờ!
Liễu Minh, sau khi ghi điểm một cách âm thầm, lặng lẽ lùi về một góc, trong lòng thầm tính toán lát nữa có nên đến xin ông chủ Lâm này truyền cho vài chiêu hay không.
Thật lòng mà nói, sau khi ăn cánh gà của Lâm Huyền, Liễu Minh đã bắt đầu hoài nghi sâu sắc về chính bản thân mình.
Anh ta vừa phải đi học nghề, lại còn lặn lội ra nước ngoài tầm sư học đạo.
Kết quả quay về, lại chẳng bằng một thanh niên trẻ tuổi.
Liễu Minh chợt nhớ tới một cái “meme” dạo này hay thấy trên mạng, bèn nói đùa với Liễu Thanh Thanh: “Em nói xem, có khi nào ông chủ Lâm chính là Thánh thể nướng cánh gà trong truyền thuyết không?”
“Anh đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy,” Liễu Thanh Thanh lườm một cái, buông lời châm chọc.
Trong đám đông.
Chu Dương tò mò lắng nghe cuộc bàn tán của mọi người.
Hôm nay anh đến bệnh viện thăm đồng nghiệp, vừa tan làm là chạy qua ngay, đến bữa tối cũng chưa kịp ăn. Thấy ở đây xếp hàng dài dằng dặc, trong không khí lại thoang thoảng mùi cánh gà nướng thơm nức mũi, bụng Chu Dương lập tức réo lên ùng ục.
Mãi mới chen được đến trước xe nướng, anh liếc nhìn bảng giá mà giật mình thon thót.
30 tệ một xiên?
Cướp à!
Suy nghĩ đầu tiên của Chu Dương là quay đầu đi thẳng. Ba chục tệ ăn gì mà chẳng được, lại đi ăn một xiên cánh gà ư?
“Cho… cho một xiên đi.”
Chu Dương đành nén đau thương quét mã trả 30 tệ.
“Có thật là ngon đến thế không nhỉ? Không phải bị lùa gà đấy chứ?” Chu Dương lẩm bẩm.
Đứng bên cạnh, một vị khách vừa gặm xong cánh gà rõ ràng vẫn còn thòm thèm. Bất thình lình nghe thấy tiếng lầm bầm của Chu Dương, mắt gã ta bỗng sáng rực lên.
“Anh bạn ơi, cánh gà này dở tệ, lừa người ta đấy. Hay là anh nhượng lại xiên này cho tôi đi.” Anh ta nói tỉnh bơ: “Tôi đây lại cực thích bị lừa.”
Lời này thì chỉ có thằng ngốc mới tin.
Nhất là khi nhìn cái cách anh ta kia vừa rồi chỉ hận không thể m*t sạch cả cái que tre.
Cánh gà này e là ngon đến mức không đùa được đâu.
Chu Dương câm nín nhìn vị khách nọ, chỉ muốn hỏi một câu: “Tôi với anh không thù không oán, cớ sao anh lại coi tôi là một thằng ngốc?”
Không đạt được mục đích, vị khách kia đành tiếc nuối thở dài.
Rất nhanh sau đó, Chu Dương đã nhận được xiên cánh gà của mình.
Vẻ ngoài hoàn hảo, hương thơm lan tỏa ngào ngạt.
Chu Dương vốn định ngắm nghía thêm một chút, nhưng không tài nào cầm cự nổi với dòng nước miếng đang ứa ra trong miệng.
Anh ngoạm một miếng thật to.
Lớp da gà được nướng giòn rụm, bột ớt quyện với lớp mỡ nóng chảy tạo thành một lớp vỏ giòn tan khác. Răng vừa chạm tới, một tiếng “rốp” vui tai vang lên. Ẩn sau lớp vỏ giòn đáng kinh ngạc ấy là vị cay bùng nổ và nước thịt ngọt thơm ứa ra trong khoảnh khắc.
Chu Dương bị chinh phục ngay tức thì.
Giờ thì anh đã hoàn toàn thấu hiểu biểu cảm của vị khách ban nãy rồi!
Vừa ăn, Chu Dương vừa không nhịn được mà thầm mắng mình ngu.
Rõ ràng bao nhiêu người xếp hàng, bao nhiêu người khen ngợi.
Sao mình lại không quyết đoán hơn một chút chứ?
Một xiên cánh gà trôi vào bụng, Chu Dương chỉ cảm thấy mình càng đói hơn.
Tuy nhiên, liếc nhìn hàng người dài ngoằng, anh cũng đành thở dài.
Việc chính vẫn quan trọng hơn, hôm nay anh đến để thăm đồng nghiệp. Anh vừa nghe loáng thoáng có người nói rằng quầy cánh gà này tối nào cũng bán ở đây.
Cùng lắm thì mai lại đến!
Nghĩ đến đây, Chu Dương lại nhìn vào “quỹ đen” đang teo tóp của mình mà lòng não nề. Đã đến tuổi trung niên, trên có già dưới có trẻ, lương tháng nào cũng nộp cho “nóc nhà” đúng hạn. Chút tiền lẻ mua thuốc này sao dám tiêu xài hoang phí.
Hay là… mai dắt theo “sếp tổng” quản lý tài chính của gia đình đến ăn.
Đến lúc đó, mình vừa có thể đường đường chính chính ăn ké, lại vừa bảo toàn được quỹ đen.
Hoàn hảo, đôi bên cùng có lợi!
Nghĩ thông suốt, tâm trạng Chu Dương mới tốt lên được một chút.
………………
…………
Liễu Minh vẫn đang mải mê quan sát kỹ thuật nướng cánh gà của Lâm Huyền.
Lúc đầu còn lén lén lút lút, có chút ngại ngùng. Sau thấy Lâm Huyền cũng không phản đối, anh ta bèn “học lỏm” một cách công khai.
Càng nhìn, Liễu Minh càng thấy ngứa ngáy trong lòng, càng thêm khâm phục.
Đến cuối cùng, anh ta không nhịn được mà rút điện thoại ra, lén quay một đoạn video.
Liễu Thanh Thanh nhìn không nổi nữa.
“Anh đã được ông chủ đồng ý chưa? Lỡ người ta nổi giận thì sao?”
Thực ra, điều Liễu Thanh Thanh muốn nói là: Đừng có làm ảnh hưởng đến việc sau này em còn mua cánh gà ăn đấy.
“Anh chỉ gửi cho mấy sư huynh xem thôi, không có ý định đăng lung tung đâu,” Liễu Minh vội vàng giải thích.
Sau đó, anh ta gửi toàn bộ đoạn video vào một nhóm chat mấy chục người.
Thực ra, sư phụ mà Liễu Minh theo học vốn là một đầu bếp khá có tiếng trong giới, từng làm việc nhiều năm trong một nhà hàng quốc doanh cao cấp, vì thế cũng có không ít đệ tử.
Loại như Liễu Minh chỉ học món cánh gà nướng, thực chất còn chưa được tính là đệ tử ký danh. Nhờ có cái miệng dẻo, biết điều, anh ta mới trà trộn được vào nhóm đệ tử này.
Bây giờ đã hơn chín giờ, đa số người trong nhóm vẫn còn đang bận rộn trong bếp.
Liễu Minh vốn nghĩ sẽ chẳng có ai để ý đến mình.
Nào ngờ, chỉ vài phút sau, trong nhóm bắt đầu nhảy lên đủ loại tin nhắn.
“Ể? Tay nghề của ông chủ này thuần thục ghê!”
“Cao thủ! Nướng than khó kiểm soát lửa hơn nướng điện nhiều đấy.”
“Ủa khúc cuối rắc ớt kiểu gì mà thành từng lớp vậy? Sao tôi nhìn không hiểu gì hết?”
“Đây là nướng cánh gà hay là đang vẽ tranh nghệ thuật vậy?”
Nếu nói kỹ thuật nướng của Lâm Huyền chỉ khiến những người đồng nghiệp đầu bếp này công nhận và tán thưởng, thì bước rắc bột ớt cuối cùng lại làm họ kinh ngạc đến mức coi hắn là thiên tài.
Bất kể họ có tua đi tua lại video bao nhiêu lần, cũng không tài nào hiểu nổi làm thế nào mà bột ớt lại có thể tạo thành những đường vân sáng tối tựa như ngọn lửa trên cánh gà.
Đừng nói là họ.
Ngay cả Liễu Minh đứng gần như vậy mà cũng chẳng nhìn ra đó là kỹ thuật gì.
“Chắc không phải kiểu đẹp mã mà ăn dở ẹc chứ? Thấy cứ màu mè hoa lá hẹ thế nào ấy.”
Trong nhóm, đột nhiên có người lên tiếng nghi ngờ.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Thế nhưng, vừa nghe tin củ cải muối đã hết sạch, những thực khách còn đang xếp hàng phía sau lập tức cuống cả lên.
“Ủa ông chủ Lâm, cậu dọn hàng sớm thì thôi đi.”
“Sao đến cả củ cải muối mà cậu cũng không chuẩn bị nhiều thêm một chút vậy?”
“Đúng đó, đúng đó! Ông chủ Lâm ơi, mai làm nhiều củ cải lên nhé!”
Mọi người nhao nhao góp ý.
“Xin lỗi mọi người, củ cải muối mỗi ngày đều có hạn thôi.”
Lâm Huyền cũng bất lực lắm, mỗi ngày hắn chỉ có thể đặt được một trăm phần củ cải muối mà thôi.
Liễu Minh vẫn chưa rời đi, thấy Lâm Huyền bị đám đông vây lấy, anh ta bỗng nhận ra đây chính là cơ hội vàng để ghi điểm.
“Ông chủ Lâm, củ cải muối của cậu ăn kèm với cánh gà nướng mới đúng là tuyệt phối.”
“Vì số lượng có hạn, hay là cậu đừng bán lẻ nữa mà đổi thành combo cánh gà đi.”
“Ví dụ như, một combo cánh gà sẽ bao gồm một xiên cánh gà và một phần củ cải muối.”
“Số lượng combo mỗi ngày sẽ dựa vào số lượng củ cải, ai đến trước được trước.”
Để chuẩn bị mở tiệm cánh gà nướng, Liễu Minh cũng đã học hỏi một vài chiêu thức kinh doanh. Bán kèm là một kỹ thuật bán hàng rất phổ biến. Có điều, người ta thường bán kèm những món ế ẩm, còn Lâm Huyền ở đây thì hoàn toàn ngược lại.
“Mọi người thấy sao?”
Lâm Huyền quyết định tôn trọng ý kiến của thực khách.
“Ý kiến của anh bạn này không tồi đâu.”
“Quyết định vậy đi!”
Thế là, đám đông mỗi người một câu, cứ thế quyết định luôn kế hoạch bán combo cánh gà của Lâm Huyền cho ngày mai.
Mấy người khách xung quanh chẳng hiểu mô tê gì, chỉ hóng chuyện cho vui, thấy cảnh này thì trợn mắt kinh ngạc.
Cái ông chủ này số má cỡ nào vậy?
Bán cánh gà vỉa hè mà cũng để khách quyết định cách bán hàng luôn á?
Sống đến giờ chưa thấy chuyện lạ đời thế này bao giờ!
Liễu Minh, sau khi ghi điểm một cách âm thầm, lặng lẽ lùi về một góc, trong lòng thầm tính toán lát nữa có nên đến xin ông chủ Lâm này truyền cho vài chiêu hay không.
Thật lòng mà nói, sau khi ăn cánh gà của Lâm Huyền, Liễu Minh đã bắt đầu hoài nghi sâu sắc về chính bản thân mình.
Anh ta vừa phải đi học nghề, lại còn lặn lội ra nước ngoài tầm sư học đạo.
Kết quả quay về, lại chẳng bằng một thanh niên trẻ tuổi.
Liễu Minh chợt nhớ tới một cái “meme” dạo này hay thấy trên mạng, bèn nói đùa với Liễu Thanh Thanh: “Em nói xem, có khi nào ông chủ Lâm chính là Thánh thể nướng cánh gà trong truyền thuyết không?”
“Anh đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy,” Liễu Thanh Thanh lườm một cái, buông lời châm chọc.
Trong đám đông.
Chu Dương tò mò lắng nghe cuộc bàn tán của mọi người.
Hôm nay anh đến bệnh viện thăm đồng nghiệp, vừa tan làm là chạy qua ngay, đến bữa tối cũng chưa kịp ăn. Thấy ở đây xếp hàng dài dằng dặc, trong không khí lại thoang thoảng mùi cánh gà nướng thơm nức mũi, bụng Chu Dương lập tức réo lên ùng ục.
Mãi mới chen được đến trước xe nướng, anh liếc nhìn bảng giá mà giật mình thon thót.
30 tệ một xiên?
Cướp à!
Suy nghĩ đầu tiên của Chu Dương là quay đầu đi thẳng. Ba chục tệ ăn gì mà chẳng được, lại đi ăn một xiên cánh gà ư?
“Cho… cho một xiên đi.”
Chu Dương đành nén đau thương quét mã trả 30 tệ.
“Có thật là ngon đến thế không nhỉ? Không phải bị lùa gà đấy chứ?” Chu Dương lẩm bẩm.
Đứng bên cạnh, một vị khách vừa gặm xong cánh gà rõ ràng vẫn còn thòm thèm. Bất thình lình nghe thấy tiếng lầm bầm của Chu Dương, mắt gã ta bỗng sáng rực lên.
“Anh bạn ơi, cánh gà này dở tệ, lừa người ta đấy. Hay là anh nhượng lại xiên này cho tôi đi.” Anh ta nói tỉnh bơ: “Tôi đây lại cực thích bị lừa.”
Lời này thì chỉ có thằng ngốc mới tin.
Nhất là khi nhìn cái cách anh ta kia vừa rồi chỉ hận không thể m*t sạch cả cái que tre.
Cánh gà này e là ngon đến mức không đùa được đâu.
Chu Dương câm nín nhìn vị khách nọ, chỉ muốn hỏi một câu: “Tôi với anh không thù không oán, cớ sao anh lại coi tôi là một thằng ngốc?”
Không đạt được mục đích, vị khách kia đành tiếc nuối thở dài.
Rất nhanh sau đó, Chu Dương đã nhận được xiên cánh gà của mình.
Vẻ ngoài hoàn hảo, hương thơm lan tỏa ngào ngạt.
Chu Dương vốn định ngắm nghía thêm một chút, nhưng không tài nào cầm cự nổi với dòng nước miếng đang ứa ra trong miệng.
Anh ngoạm một miếng thật to.
Lớp da gà được nướng giòn rụm, bột ớt quyện với lớp mỡ nóng chảy tạo thành một lớp vỏ giòn tan khác. Răng vừa chạm tới, một tiếng “rốp” vui tai vang lên. Ẩn sau lớp vỏ giòn đáng kinh ngạc ấy là vị cay bùng nổ và nước thịt ngọt thơm ứa ra trong khoảnh khắc.
Chu Dương bị chinh phục ngay tức thì.
Giờ thì anh đã hoàn toàn thấu hiểu biểu cảm của vị khách ban nãy rồi!
Vừa ăn, Chu Dương vừa không nhịn được mà thầm mắng mình ngu.
Rõ ràng bao nhiêu người xếp hàng, bao nhiêu người khen ngợi.
Sao mình lại không quyết đoán hơn một chút chứ?
Một xiên cánh gà trôi vào bụng, Chu Dương chỉ cảm thấy mình càng đói hơn.
Tuy nhiên, liếc nhìn hàng người dài ngoằng, anh cũng đành thở dài.
Việc chính vẫn quan trọng hơn, hôm nay anh đến để thăm đồng nghiệp. Anh vừa nghe loáng thoáng có người nói rằng quầy cánh gà này tối nào cũng bán ở đây.
Cùng lắm thì mai lại đến!
Nghĩ đến đây, Chu Dương lại nhìn vào “quỹ đen” đang teo tóp của mình mà lòng não nề. Đã đến tuổi trung niên, trên có già dưới có trẻ, lương tháng nào cũng nộp cho “nóc nhà” đúng hạn. Chút tiền lẻ mua thuốc này sao dám tiêu xài hoang phí.
Hay là… mai dắt theo “sếp tổng” quản lý tài chính của gia đình đến ăn.
Đến lúc đó, mình vừa có thể đường đường chính chính ăn ké, lại vừa bảo toàn được quỹ đen.
Hoàn hảo, đôi bên cùng có lợi!
Nghĩ thông suốt, tâm trạng Chu Dương mới tốt lên được một chút.
………………
…………
Liễu Minh vẫn đang mải mê quan sát kỹ thuật nướng cánh gà của Lâm Huyền.
Lúc đầu còn lén lén lút lút, có chút ngại ngùng. Sau thấy Lâm Huyền cũng không phản đối, anh ta bèn “học lỏm” một cách công khai.
Càng nhìn, Liễu Minh càng thấy ngứa ngáy trong lòng, càng thêm khâm phục.
Đến cuối cùng, anh ta không nhịn được mà rút điện thoại ra, lén quay một đoạn video.
Liễu Thanh Thanh nhìn không nổi nữa.
“Anh đã được ông chủ đồng ý chưa? Lỡ người ta nổi giận thì sao?”
Thực ra, điều Liễu Thanh Thanh muốn nói là: Đừng có làm ảnh hưởng đến việc sau này em còn mua cánh gà ăn đấy.
“Anh chỉ gửi cho mấy sư huynh xem thôi, không có ý định đăng lung tung đâu,” Liễu Minh vội vàng giải thích.
Sau đó, anh ta gửi toàn bộ đoạn video vào một nhóm chat mấy chục người.
Thực ra, sư phụ mà Liễu Minh theo học vốn là một đầu bếp khá có tiếng trong giới, từng làm việc nhiều năm trong một nhà hàng quốc doanh cao cấp, vì thế cũng có không ít đệ tử.
Loại như Liễu Minh chỉ học món cánh gà nướng, thực chất còn chưa được tính là đệ tử ký danh. Nhờ có cái miệng dẻo, biết điều, anh ta mới trà trộn được vào nhóm đệ tử này.
Bây giờ đã hơn chín giờ, đa số người trong nhóm vẫn còn đang bận rộn trong bếp.
Liễu Minh vốn nghĩ sẽ chẳng có ai để ý đến mình.
Nào ngờ, chỉ vài phút sau, trong nhóm bắt đầu nhảy lên đủ loại tin nhắn.
“Ể? Tay nghề của ông chủ này thuần thục ghê!”
“Cao thủ! Nướng than khó kiểm soát lửa hơn nướng điện nhiều đấy.”
“Ủa khúc cuối rắc ớt kiểu gì mà thành từng lớp vậy? Sao tôi nhìn không hiểu gì hết?”
“Đây là nướng cánh gà hay là đang vẽ tranh nghệ thuật vậy?”
Nếu nói kỹ thuật nướng của Lâm Huyền chỉ khiến những người đồng nghiệp đầu bếp này công nhận và tán thưởng, thì bước rắc bột ớt cuối cùng lại làm họ kinh ngạc đến mức coi hắn là thiên tài.
Bất kể họ có tua đi tua lại video bao nhiêu lần, cũng không tài nào hiểu nổi làm thế nào mà bột ớt lại có thể tạo thành những đường vân sáng tối tựa như ngọn lửa trên cánh gà.
Đừng nói là họ.
Ngay cả Liễu Minh đứng gần như vậy mà cũng chẳng nhìn ra đó là kỹ thuật gì.
“Chắc không phải kiểu đẹp mã mà ăn dở ẹc chứ? Thấy cứ màu mè hoa lá hẹ thế nào ấy.”
Trong nhóm, đột nhiên có người lên tiếng nghi ngờ.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 11: Thể chất Thánh thể nướng cánh gà trong truyền thuyết?
10.0/10 từ 24 lượt.