Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 10: Mắt: Tao biết làm rồi. Tay: Cút.
123@-
Lúc Liễu Thanh Thanh kéo Liễu Minh đến xe nướng.
Trương Trường Đống đang la lớn: “Thêm hai phần củ cải muối nữa!”
“Ông chủ Lâm ơi, sao cái gì cậu làm cũng ngon bá cháy vậy!”
Liễu Minh nhíu mày quan sát chiếc xe nướng và Trương Trường Đống.
Biểu cảm của người này có hơi lố quá không vậy?
Củ cải muối có ngon đến mấy thì cũng có giới hạn chứ?
Liễu Thanh Thanh thì lại gật đầu đồng cảm sâu sắc.
Cánh gà này đúng là ngon tuyệt đỉnh.
Nhưng ngay sau đó, cô chợt nhận ra, người này đang nói đến củ cải muối.
Cô nhớ lại trước khi Lâm Huyền rời đi hôm qua.
Hắn có nói hôm nay sẽ bán riêng củ cải muối.
Lúc đó cô còn khá khinh thường, đến món ăn kèm bé tẹo này cũng tính tiền.
Nếu không phải vì nể tình cánh gà, cô chắc chắn sẽ không ghé lại.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy cảnh Trương Trường Đống mặt mày hạnh phúc vừa ăn cánh gà vừa gặm củ cải muối.
Liễu Thanh Thanh không nhịn được nuốt nước bọt ừng ực.
“Ông chủ! Sáu xiên cánh gà… thêm một phần củ cải muối.”
Liễu Thanh Thanh gọi món ngay tắp lự.
Sau khi Lâm Huyền báo giá, cô quét mã thanh toán 190 tệ.
Sáu xiên cánh gà 180, một phần củ cải muối… 10 tệ!
Liễu Thanh Thanh âm thầm tính toán cơ cấu giá.
Dù biết củ cải muối phải mua riêng, cô vẫn bị cái giá này dọa cho hết hồn.
Trong lòng chỉ thiếu chút nữa là văng tục.
Hai miếng củ cải bé tí mà mười tệ!
Ăn cướp à!
Món này tốt nhất là phải ngon thật sự, đáng đồng tiền bát gạo đấy!
Liễu Thanh Thanh lén tính nhẩm lương của mình, phát hiện có lẽ đến cả “tự do ăn củ cải muối” mình cũng không xứng.
Thế giới này điên rồi sao!
Vì được em gái bao, Liễu Minh lại không để ý đến giá cả.
Anh ta lặng lẽ đi vòng ra phía sau xe nướng.
Từ góc này, anh ta có thể quan sát toàn bộ quá trình nướng của Lâm Huyền không sót một chi tiết nào.
Món cánh gà nướng này, nói thì đơn giản.
Nhưng thực tế, những ai đã từng ăn buffet nướng, hoặc tự nướng ở nhà đều biết, nó không hề dễ.
Nhiệt độ quá cao, bề mặt dễ bị cháy vàng mà bên trong vẫn còn máu.
Nhiệt độ quá thấp, lại dễ bị khô, ăn vào dai như rơm.
Đặc biệt là nướng than, càng phải chú ý đến lửa cháy lúc mạnh lúc yếu.
Thậm chí kích thước, độ dày của cánh gà cũng ảnh hưởng không nhỏ.
Kỹ thuật nướng ngon hay dở, thực ra là xem khả năng kiểm soát lửa và phán đoán độ chín của nguyên liệu trong nhiệt độ cao.
Nói tóm lại, nướng cho chín thì dễ, nướng vừa ngon tới là khó nhất.
Liễu Minh thầm tổng kết các yếu tố quan trọng trong đầu.
Thấy Lâm Huyền đặt cánh gà lên vỉ nướng, anh ta vội vàng tập trung tinh thần.
Than trong lò đang cháy rực, những luồng hơi nóng cuồn cuộn làm hình ảnh trước mắt Liễu Minh như bị bóp méo.
Lớp mỡ trên da gà nhanh chóng bị nhiệt độ cao ép ra, phát ra tiếng xèo xèo vui tai.
Liễu Thanh Thanh cũng vòng ra sau.
Cô dùng vai huých nhẹ anh trai, hỏi: “Nhìn ra được mánh khóe gì chưa?”
Liễu Minh ra dấu im lặng.
Trong ánh mắt anh ta thoáng hiện lên một sự phấn khích.
Kỹ thuật nướng cánh gà quá điêu luyện, không thể tìm ra một lỗi nào.
Người ngoài nghề chỉ thấy, bài này hay.
Còn người trong nghề thì có thể nghe ra nốt cao có trong không, chuyển giọng thật giả có tự nhiên không, hơi thở có vững không.
Liễu Minh, với tư cách là một người “trong nghề” chính hiệu, tự nhiên có thể nhìn ra rất nhiều điểm khác biệt.
Cao thủ!
Đây thực sự là một cao thủ!
Dù có chút không muốn thừa nhận, nhưng Liễu Minh cảm thấy, tay nghề nướng cánh gà của ông chủ này.
E là còn hơn cả sư phụ của mình.
Chỉ riêng kỹ thuật nướng này thôi, cánh gà chắc chắn không thể nào dở được.
“Nói em nghe với.”
Liễu Thanh Thanh không bỏ cuộc mà hỏi tiếp.
“Em là dân ngoại đạo, nói em cũng không hiểu đâu.”
Liễu Minh vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy phần thịt mềm bên hông đau điếng.
Liễu Thanh Thanh thì mặt không cảm xúc thu hai ngón tay lại, lườm một cái rồi quay về phía trước tiếp tục chờ đợi.
Liễu Minh nhăn nhó xoa eo, tiếp tục “chôm nghề”.
Khi Lâm Huyền rắc lớp bột ớt cuối cùng, từng lớp phủ chồng lên nhau.
Bề mặt cánh gà hiện lên những đường vân đỏ đậm nhạt khác nhau, đẹp đến mức khó tin.
Liễu Minh càng kinh ngạc như gặp phải người trời.
Cánh gà mà cũng có thể nướng như thế này sao?
Anh ta có chút hối hận vì lúc nãy không lấy điện thoại ra quay lại.
Đến bước này, cánh gà đã hoàn thành.
Thấy Liễu Thanh Thanh cầm lấy một nắm xiên.
Liễu Minh gần như dùng cách giật lấy, đoạt một xiên.
Vội vàng thưởng thức.
“Ngon quá! Sao lại có thể ngon đến thế này!”
Liễu Minh cảm nhận vô vàn hương vị tuyệt diệu đang bùng nổ trên đầu lưỡi.
Anh ta đã đoán được cánh gà Lâm Huyền làm ra sẽ rất ngon, nhưng mức độ ngon này.
Vẫn hoàn toàn vượt xa dự liệu của anh ta.
Vị cay bỏng rát của ớt, vị ngọt đậm đà của nước thịt, sự mềm mại của từng thớ gà.
Tất cả như một tấm lưới mỹ vị được đan dày đặc, giam chặt anh ta vào trong.
So với cánh gà mình làm… ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Liễu Minh.
Anh ta liền cảm thấy, tay nghề của mình đến xách dép cho ông chủ này cũng không xứng.
Cách biệt quá lớn!
Liễu Thanh Thanh thì thỏa mãn gặm xong một xiên cánh gà.
“Anh hai, anh mà có tay nghề này, quán cánh gà nướng chắc chắn sẽ hot rần rần.”
Liễu Minh nghe vậy, trong lòng lệ đổ thành sông.
Anh ta cũng muốn có tay nghề như vậy lắm chứ!
Dù lúc nãy nhìn ra rất nhiều mánh khóe, nhưng bảo anh ta tái hiện lại, thì đúng là làm khó người ta quá.
Mắt: Tao biết làm rồi.
Tay: Cút.
Liễu Thanh Thanh vừa ăn vừa xuýt xoa hít hà, rồi đưa miếng củ cải muối vào miệng.
Cùng với tiếng nhai giòn rôm rốp.
Liễu Thanh Thanh trợn tròn mắt, kinh ngạc kêu lên với Liễu Minh: “Anh hai, anh mau thử miếng củ cải muối này đi!”
“Không ăn, em thừa biết anh không thích ăn củ cải từ nhỏ rồi mà.”
“Bây giờ anh chỉ muốn ăn cánh gà thôi.”
Liễu Minh lập tức từ chối.
“Ha, đàn ông, nhớ kỹ lời anh nói bây giờ đấy.”
Liễu Thanh Thanh không nói nhiều lời, ép thẳng một miếng vào miệng Liễu Minh.
Rôm rốp, rôm rốp.
Năm mươi tệ, mười miếng củ cải muối.
Nói ra chắc ai cũng thấy vô lý.
Nhưng Liễu Minh lại cảm thấy rất đáng.
Món củ cải muối này kết hợp với cánh gà nướng, đúng là không có đối thủ.
Thế là, hai anh em vừa hít hà xuýt xoa, vừa nhai giòn rôm rốp.
Hoàn toàn bị chinh phục.
Lúc này, Lâm Huyền cũng bắt đầu bận rộn.
Có khách quen nhận được tin báo mở hàng.
Cũng có khách mới bị hàng người xếp hàng và mùi thơm trong không khí hấp dẫn.
Tóm lại, hàng người trước xe nướng của Lâm Huyền ngày càng dài.
Thế nhưng, điều bất ngờ đối với Lâm Huyền là.
Cánh gà còn chưa bán hết, thì củ cải muối đã hết sạch trước một bước.
Dù 10 tệ cho hai miếng củ cải muối có vẻ hơi đắt.
Nhưng bản thân 10 tệ cũng không phải là số tiền lớn, một số thực khách sau khi ăn thử.
Lập tức quay lại mua thêm, một lần mua năm, mười phần.
Hơn nữa, củ cải muối vốn đã được đóng gói sẵn, không cần Lâm Huyền chế biến lại.
Bán cũng thuận tay, chỉ cần đưa trực tiếp cho khách là xong.
Một số khách quen đã đến liên tục ba ngày, đối với cánh gà đã dùng hết mọi lời khen.
Giờ chuyển sang ca ngợi củ cải muối.
“Cánh gà của ông chủ Lâm là số một rồi, tôi không nói nhiều nữa, nhưng củ cải muối này ngon thật sự!”
“Ông chủ Lâm chỉ bán củ cải muối thôi chắc cũng phát tài to.”
“Ban đầu tôi ăn hai xiên là không chịu nổi cay nữa rồi, có củ cải muối này, tôi có thể quất thêm ba xiên!”
“Cánh gà không dám mua nhiều, chứ củ cải muối này tôi phải mua thêm mấy phần, về ăn với cháo trắng cũng ngon bá cháy.”
Những khách quen đến sau, nghe thấy mọi người bàn tán.
Ai nấy đều sốt ruột không chờ được.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Lúc Liễu Thanh Thanh kéo Liễu Minh đến xe nướng.
Trương Trường Đống đang la lớn: “Thêm hai phần củ cải muối nữa!”
“Ông chủ Lâm ơi, sao cái gì cậu làm cũng ngon bá cháy vậy!”
Liễu Minh nhíu mày quan sát chiếc xe nướng và Trương Trường Đống.
Biểu cảm của người này có hơi lố quá không vậy?
Củ cải muối có ngon đến mấy thì cũng có giới hạn chứ?
Liễu Thanh Thanh thì lại gật đầu đồng cảm sâu sắc.
Cánh gà này đúng là ngon tuyệt đỉnh.
Nhưng ngay sau đó, cô chợt nhận ra, người này đang nói đến củ cải muối.
Cô nhớ lại trước khi Lâm Huyền rời đi hôm qua.
Hắn có nói hôm nay sẽ bán riêng củ cải muối.
Lúc đó cô còn khá khinh thường, đến món ăn kèm bé tẹo này cũng tính tiền.
Nếu không phải vì nể tình cánh gà, cô chắc chắn sẽ không ghé lại.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy cảnh Trương Trường Đống mặt mày hạnh phúc vừa ăn cánh gà vừa gặm củ cải muối.
Liễu Thanh Thanh không nhịn được nuốt nước bọt ừng ực.
“Ông chủ! Sáu xiên cánh gà… thêm một phần củ cải muối.”
Liễu Thanh Thanh gọi món ngay tắp lự.
Sau khi Lâm Huyền báo giá, cô quét mã thanh toán 190 tệ.
Sáu xiên cánh gà 180, một phần củ cải muối… 10 tệ!
Liễu Thanh Thanh âm thầm tính toán cơ cấu giá.
Dù biết củ cải muối phải mua riêng, cô vẫn bị cái giá này dọa cho hết hồn.
Trong lòng chỉ thiếu chút nữa là văng tục.
Hai miếng củ cải bé tí mà mười tệ!
Ăn cướp à!
Món này tốt nhất là phải ngon thật sự, đáng đồng tiền bát gạo đấy!
Liễu Thanh Thanh lén tính nhẩm lương của mình, phát hiện có lẽ đến cả “tự do ăn củ cải muối” mình cũng không xứng.
Thế giới này điên rồi sao!
Vì được em gái bao, Liễu Minh lại không để ý đến giá cả.
Anh ta lặng lẽ đi vòng ra phía sau xe nướng.
Từ góc này, anh ta có thể quan sát toàn bộ quá trình nướng của Lâm Huyền không sót một chi tiết nào.
Món cánh gà nướng này, nói thì đơn giản.
Nhưng thực tế, những ai đã từng ăn buffet nướng, hoặc tự nướng ở nhà đều biết, nó không hề dễ.
Nhiệt độ quá cao, bề mặt dễ bị cháy vàng mà bên trong vẫn còn máu.
Nhiệt độ quá thấp, lại dễ bị khô, ăn vào dai như rơm.
Đặc biệt là nướng than, càng phải chú ý đến lửa cháy lúc mạnh lúc yếu.
Thậm chí kích thước, độ dày của cánh gà cũng ảnh hưởng không nhỏ.
Kỹ thuật nướng ngon hay dở, thực ra là xem khả năng kiểm soát lửa và phán đoán độ chín của nguyên liệu trong nhiệt độ cao.
Nói tóm lại, nướng cho chín thì dễ, nướng vừa ngon tới là khó nhất.
Liễu Minh thầm tổng kết các yếu tố quan trọng trong đầu.
Thấy Lâm Huyền đặt cánh gà lên vỉ nướng, anh ta vội vàng tập trung tinh thần.
Than trong lò đang cháy rực, những luồng hơi nóng cuồn cuộn làm hình ảnh trước mắt Liễu Minh như bị bóp méo.
Lớp mỡ trên da gà nhanh chóng bị nhiệt độ cao ép ra, phát ra tiếng xèo xèo vui tai.
Liễu Thanh Thanh cũng vòng ra sau.
Cô dùng vai huých nhẹ anh trai, hỏi: “Nhìn ra được mánh khóe gì chưa?”
Liễu Minh ra dấu im lặng.
Trong ánh mắt anh ta thoáng hiện lên một sự phấn khích.
Kỹ thuật nướng cánh gà quá điêu luyện, không thể tìm ra một lỗi nào.
Người ngoài nghề chỉ thấy, bài này hay.
Còn người trong nghề thì có thể nghe ra nốt cao có trong không, chuyển giọng thật giả có tự nhiên không, hơi thở có vững không.
Liễu Minh, với tư cách là một người “trong nghề” chính hiệu, tự nhiên có thể nhìn ra rất nhiều điểm khác biệt.
Cao thủ!
Đây thực sự là một cao thủ!
Dù có chút không muốn thừa nhận, nhưng Liễu Minh cảm thấy, tay nghề nướng cánh gà của ông chủ này.
E là còn hơn cả sư phụ của mình.
Chỉ riêng kỹ thuật nướng này thôi, cánh gà chắc chắn không thể nào dở được.
“Nói em nghe với.”
Liễu Thanh Thanh không bỏ cuộc mà hỏi tiếp.
“Em là dân ngoại đạo, nói em cũng không hiểu đâu.”
Liễu Minh vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy phần thịt mềm bên hông đau điếng.
Liễu Thanh Thanh thì mặt không cảm xúc thu hai ngón tay lại, lườm một cái rồi quay về phía trước tiếp tục chờ đợi.
Liễu Minh nhăn nhó xoa eo, tiếp tục “chôm nghề”.
Khi Lâm Huyền rắc lớp bột ớt cuối cùng, từng lớp phủ chồng lên nhau.
Bề mặt cánh gà hiện lên những đường vân đỏ đậm nhạt khác nhau, đẹp đến mức khó tin.
Liễu Minh càng kinh ngạc như gặp phải người trời.
Cánh gà mà cũng có thể nướng như thế này sao?
Anh ta có chút hối hận vì lúc nãy không lấy điện thoại ra quay lại.
Đến bước này, cánh gà đã hoàn thành.
Thấy Liễu Thanh Thanh cầm lấy một nắm xiên.
Liễu Minh gần như dùng cách giật lấy, đoạt một xiên.
Vội vàng thưởng thức.
“Ngon quá! Sao lại có thể ngon đến thế này!”
Liễu Minh cảm nhận vô vàn hương vị tuyệt diệu đang bùng nổ trên đầu lưỡi.
Anh ta đã đoán được cánh gà Lâm Huyền làm ra sẽ rất ngon, nhưng mức độ ngon này.
Vẫn hoàn toàn vượt xa dự liệu của anh ta.
Vị cay bỏng rát của ớt, vị ngọt đậm đà của nước thịt, sự mềm mại của từng thớ gà.
Tất cả như một tấm lưới mỹ vị được đan dày đặc, giam chặt anh ta vào trong.
So với cánh gà mình làm… ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Liễu Minh.
Anh ta liền cảm thấy, tay nghề của mình đến xách dép cho ông chủ này cũng không xứng.
Cách biệt quá lớn!
Liễu Thanh Thanh thì thỏa mãn gặm xong một xiên cánh gà.
“Anh hai, anh mà có tay nghề này, quán cánh gà nướng chắc chắn sẽ hot rần rần.”
Liễu Minh nghe vậy, trong lòng lệ đổ thành sông.
Anh ta cũng muốn có tay nghề như vậy lắm chứ!
Dù lúc nãy nhìn ra rất nhiều mánh khóe, nhưng bảo anh ta tái hiện lại, thì đúng là làm khó người ta quá.
Mắt: Tao biết làm rồi.
Tay: Cút.
Liễu Thanh Thanh vừa ăn vừa xuýt xoa hít hà, rồi đưa miếng củ cải muối vào miệng.
Cùng với tiếng nhai giòn rôm rốp.
Liễu Thanh Thanh trợn tròn mắt, kinh ngạc kêu lên với Liễu Minh: “Anh hai, anh mau thử miếng củ cải muối này đi!”
“Không ăn, em thừa biết anh không thích ăn củ cải từ nhỏ rồi mà.”
“Bây giờ anh chỉ muốn ăn cánh gà thôi.”
Liễu Minh lập tức từ chối.
“Ha, đàn ông, nhớ kỹ lời anh nói bây giờ đấy.”
Liễu Thanh Thanh không nói nhiều lời, ép thẳng một miếng vào miệng Liễu Minh.
Rôm rốp, rôm rốp.
Năm mươi tệ, mười miếng củ cải muối.
Nói ra chắc ai cũng thấy vô lý.
Nhưng Liễu Minh lại cảm thấy rất đáng.
Món củ cải muối này kết hợp với cánh gà nướng, đúng là không có đối thủ.
Thế là, hai anh em vừa hít hà xuýt xoa, vừa nhai giòn rôm rốp.
Hoàn toàn bị chinh phục.
Lúc này, Lâm Huyền cũng bắt đầu bận rộn.
Có khách quen nhận được tin báo mở hàng.
Cũng có khách mới bị hàng người xếp hàng và mùi thơm trong không khí hấp dẫn.
Tóm lại, hàng người trước xe nướng của Lâm Huyền ngày càng dài.
Thế nhưng, điều bất ngờ đối với Lâm Huyền là.
Cánh gà còn chưa bán hết, thì củ cải muối đã hết sạch trước một bước.
Dù 10 tệ cho hai miếng củ cải muối có vẻ hơi đắt.
Nhưng bản thân 10 tệ cũng không phải là số tiền lớn, một số thực khách sau khi ăn thử.
Lập tức quay lại mua thêm, một lần mua năm, mười phần.
Hơn nữa, củ cải muối vốn đã được đóng gói sẵn, không cần Lâm Huyền chế biến lại.
Bán cũng thuận tay, chỉ cần đưa trực tiếp cho khách là xong.
Một số khách quen đã đến liên tục ba ngày, đối với cánh gà đã dùng hết mọi lời khen.
Giờ chuyển sang ca ngợi củ cải muối.
“Cánh gà của ông chủ Lâm là số một rồi, tôi không nói nhiều nữa, nhưng củ cải muối này ngon thật sự!”
“Ông chủ Lâm chỉ bán củ cải muối thôi chắc cũng phát tài to.”
“Ban đầu tôi ăn hai xiên là không chịu nổi cay nữa rồi, có củ cải muối này, tôi có thể quất thêm ba xiên!”
“Cánh gà không dám mua nhiều, chứ củ cải muối này tôi phải mua thêm mấy phần, về ăn với cháo trắng cũng ngon bá cháy.”
Những khách quen đến sau, nghe thấy mọi người bàn tán.
Ai nấy đều sốt ruột không chờ được.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 10: Mắt: Tao biết làm rồi. Tay: Cút.
10.0/10 từ 24 lượt.