Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Chương 12: Nói hay thế này thì làm bác sĩ làm gì, đi làm food blogger đi cho rồi!
120@-
Liễu Minh còn chưa kịp nói gì.
Thì Liễu Thanh Thanh, người nãy giờ vẫn âm thầm hóng chuyện, đã tỏ vẻ bất bình.
Cái gì mà trông đẹp mà ăn không ra gì?
Cái gì mà hoa hòe hoa sói?
Đối với một người đã hoàn toàn bị món Cánh Gà Nướng Sốt Cay Địa Ngục chinh phục như cô, việc nghe ai đó nghi ngờ món cánh gà không ngon còn khó chịu hơn cả bị người ta chê kẻ mắt lệch.
"Em thấy anh ta mới là đồ hoa hòe hoa sói thì có!"
Liễu Thanh Thanh lườm cái ảnh đại diện tự sướng của người vừa phát biểu, mặt đầy hậm hực.
"Này, đừng công kích cá nhân thế chứ!"
"Với lại người ta có nghe thấy đâu."
Liễu Minh dở khóc dở cười.
Có người nghi ngờ cũng là chuyện bình thường.
Một món ăn có ngon hay không, cuối cùng vẫn phải xét đến hương vị. Cách chế biến chỉ là quá trình. Video thì làm sao mà nếm được mùi vị chứ.
Nhưng muốn chứng minh cánh gà ngon thì thực ra cũng rất đơn giản.
Liễu Minh lại mở camera, quay về phía mấy vị khách đang đứng bên đường xì xụp ăn cánh gà.
"Cay quá! Ngon quá! Ngon hết sẩy!"
"Chắc cả đời này tôi không ăn nổi cánh gà của quán nào khác mất."
"Xì xà xì xụp..."
Mấy vị khách tuy bị cay đến mặt mũi nhăn nhó, nhưng cái trạng thái ăn uống và giọng điệu phấn khích đó thì có diễn cũng chẳng ra.
Vị ngon như được khắc thẳng lên mặt họ vậy.
Đoạn video được gửi vào nhóm.
Nhóm chat vốn đang rôm rả bỗng dưng im bặt, chẳng ai nói năng gì nữa.
Cứ như thể sự náo nhiệt ban nãy chỉ là ảo giác.
"Ơ? Sao im re thế?"
Liễu Thanh Thanh đang mong chờ khoảnh khắc vả mặt hả hê thì sự im lặng này lại khiến cô có cảm giác như đang xem phim hay thì bị cắt ngang, cực kỳ hụt hẫng.
"Cay cú rồi chứ gì nữa."
Liễu Minh quá hiểu tâm trạng của các đầu bếp trong nhóm lúc này.
Là một đầu bếp, ai mà không muốn thấy thực khách lộ ra vẻ mặt bị tài nghệ của mình chinh phục chứ?
Lời tán thưởng đó chính là phần thưởng cao quý nhất.
Ấy thế mà giờ đây, một quán cánh gà nướng ven đường lại đạt được thành tựu cao cấp là chinh phục thực khách như thế.
Thật khiến người ta mất cân bằng tâm lý quá đi.
Liễu Minh nghĩ, nếu không phải mình đã nếm thử cánh gà, chắc cũng sẽ cay cú lắm.
Nhưng sau khi đã ăn rồi, anh chỉ cảm thấy chuyện này là hoàn toàn xứng đáng.
Đây là những lời khen mà ông chủ Lâm đáng được nhận!
...
Bên này, Chu Dương bước vào phòng bệnh.
Anh đến thăm anh bạn đồng nghiệp đáng thương tên Tiểu Trương, người đang phải nằm sấp trên giường rên hừ hừ vì cái ‘cúc họa mi’ bị thương.
Vừa thấy Chu Dương, Tiểu Trương đã tuôn một tràng khổ sở.
Phẫu thuật trĩ, ai từng trải thì biết.
Ngoài cảm giác khó chịu và đau đớn thể xác, điều khiến Tiểu Trương thống khổ nhất chính là miệng lưỡi nhạt thếch nhạt toẹt ra rồi.
"Anh Chu, đợi em khỏi bệnh. Em mời anh đi ăn lẩu, xiên nướng, tôm hùm đất cay..."
Tiểu Trương tuôn ra một chuỗi tên món ăn như đang đọc rap.
Chu Dương lặng lẽ nhìn Tiểu Trương, thầm nghĩ mời khách là giả, mà chính cậu ta thèm ăn mới là thật.
Cũng tội cho Tiểu Trương, không biết cậu đã nằm trên giường bệnh tương tư về đồ ăn bao lâu rồi.
Nếu mà thực sự ăn một trận như thế, e là Tiểu Trương sẽ phải ghé lại bệnh viện Thự Quang lần nữa.
Nhắc đến ăn uống, Chu Dương lại nhớ đến quán cánh gà ở cổng bệnh viện.
"À phải rồi, cậu có biết ở bên kia đường có một quán cánh gà nướng không..."
Lời còn chưa dứt, Tiểu Trương bỗng lộ ra vẻ mặt vừa bi thương vừa phẫn uất.
"Biết chứ, sao lại không biết!"
"Cánh Gà Nướng Sốt Cay Địa Ngục! 30 tệ một xiên, ông chủ họ Lâm, tám giờ tối mới mở hàng!"
Tiểu Trương thuộc làu làu, kể vanh vách thông tin về quán cánh gà như thể đó là báu vật nhà mình.
"Thằng nhóc này ăn mảnh à? Cánh gà ngon thế mà không bảo anh sớm?"
Chu Dương tưởng Tiểu Trương đã ăn rồi nên mới rành rọt như vậy, bèn nói đùa một câu.
"Em ăn được cái gì đâu, toàn nghe người khác kể thôi!"
Nhắc tới chuyện này, Tiểu Trương lại sôi máu.
Trước đây cậu từng nghe nói, có một số bác sĩ thích tán gẫu lúc phẫu thuật.
Tán gẫu thì cũng thôi đi.
Nhưng có ai lại đi kể về món cánh gà nướng siêu cay trong lúc đang mổ trĩ cho người ta không?!
Đây là ác quỷ chứ người gì nữa?
Thế nhưng, điều quá đáng nhất là vị bác sĩ mổ chính đó miêu tả sống động đến mức không thể tả nổi.
Từ hình thức, mùi thơm, cho đến hương vị...
Nói hay thế này thì làm bác sĩ làm gì, đi làm food blogger đi cho rồi!
Tiểu Trương ấm ức đầy một bụng.
Nguồn cơn của sự ấm ức này chủ yếu là vì cậu tạm thời chưa được ăn.
Chu Dương nhìn bộ dạng buồn thiu của Tiểu Trương, vỗ về đầy thông cảm.
"Giờ phẫu thuật trĩ đều là tiểu phẫu xâm lấn tối thiểu, nhiều lắm là mười ngày nửa tháng là hết phải kiêng khem rồi."
"Đến lúc đó anh mời cậu ăn."
"Dù sao quán cánh gà vẫn ở đó, có chạy đi đâu được đâu, đúng không?"
Tiểu Trương thở dài, cũng chỉ biết gật đầu.
Trong lòng thầm quyết tâm, nhất định phải tuân thủ y lệnh, cố gắng dưỡng bệnh cho mau khỏi.
Đến lúc đó, cậu nhất định phải nếm thử xem món cánh gà này rốt cuộc ngon đến mức nào!
...
Trong hành lang bệnh viện.
Trương Trường Đống vừa kết thúc ca mổ thì nhận được thông báo, viện trưởng bảo anh qua chỗ ông một chuyến gấp.
Anh vừa vội vã đi về phía văn phòng viện trưởng, vừa đoán xem rốt cuộc có chuyện gì mà gấp gáp thế.
Chẳng lẽ có bệnh nhân khiếu nại?
Hay là xảy ra sự cố y khoa nào?
Trương Trường Đống mang theo tâm trạng thấp thỏm, đến trước cửa văn phòng viện trưởng.
Gõ cửa.
"Vào đi."
Được cho phép, Trương Trường Đống đẩy cửa bước vào.
Anh nhìn về phía viện trưởng sau bàn làm việc – Lưu Đức Dân.
"Viện trưởng Lưu, ngài tìm tôi ạ?"
Lưu Đức Dân cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Bác sĩ Hoàng lão bên bệnh viện Tứ Xuyên ngày mai sẽ đến bệnh viện chúng ta để hướng dẫn phẫu thuật."
"Ai cũng biết cậu là tay sành ăn, nhiệm vụ đặt nhà hàng giao cho cậu đấy."
Hóa ra là chuyện này.
Trương Trường Đống vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa không kìm được phấn khích.
Hoàng lão của Tứ Xuyên, trong ngành hậu môn – trực tràng chính là một sự tồn tại tầm cỡ thần thánh.
Trên các tài liệu, sách giáo khoa lớn đều có thể thấy tên của vị này.
Nhất định phải tiếp đãi Hoàng lão cho thật chu đáo.
Trong đầu Trương Trường Đống thoáng chốc liệt kê ra mấy nhà hàng cao cấp trong thành phố có hương vị, phục vụ và không gian đều ổn.
Thế nhưng anh còn chưa kịp mở miệng.
Thì đã nghe Lưu Đức Dân nói.
"Hoàng lão tuổi đã cao, lại đi đường xa tới, nhà hàng đừng ở quá xa."
"Hơn nữa, Hoàng lão không thích phô trương lãng phí, về mặt giá cả cũng phải cân nhắc một chút."
"Quan trọng nhất là phải có nét đặc sắc riêng."
Trương Trường Đống vốn đang phấn chấn, nghe xong ba yêu cầu này, mặt anh xịu xuống.
Không quá xa, giá cả phải chăng, lại còn phải có đặc sắc.
Đây chẳng phải là đang làm khó người ta sao?
Thế thì chi bằng về nhà nấu một bữa cho Hoàng lão luôn đi cho rồi.
Trương Trường Đống thầm ca cẩm trong lòng, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài.
"Yêu cầu là vậy, cậu cứ chuẩn bị vài phương án."
"Cụ thể đi đâu thì ngày mai xem ý của Hoàng lão thế nào."
Lưu Đức Dân ném cho Trương Trường Đống một ánh mắt "cậu làm việc tôi yên tâm".
Lãnh đạo đã nói vậy, Trương Trường Đống cũng chỉ đành nhận lời.
Rời khỏi văn phòng viện trưởng.
Trương Trường Đống vắt óc suy nghĩ lại những nhà hàng mình từng ăn ở gần đây.
"Lẩu cá ở Trang trại Vị Mỹ cũng ngon..."
"Món xào ở quán Hương Vị Tương Giang cũng được..."
Nghĩ một lèo mấy nhà hàng, gần như không có nơi nào đáp ứng đủ yêu cầu.
Ngay lúc Trương Trường Đống đang vò đầu bứt tai, một mùi thơm quen thuộc thoang thoảng bay tới.
Phía trước là phòng nghỉ của trạm y tá.
Trương Trường Đống cứ ngửi theo mùi hương, rồi bỗng vỗ trán một cái.
Khoảng cách gần?
Giá cả hợp lý?
Có đặc sắc?
Thì đây chẳng phải là Cánh Gà Nướng Sốt Cay Địa Ngục của ông chủ Lâm sao? Rõ rành rành còn gì!
Nhưng vấn đề là, mời một bậc tiền bối như Hoàng lão đi ăn cánh gà nướng ở quán ven đường...
Liệu có ổn không đây?
Trương Trường Đống lập tức rơi vào trạng thái rối bời.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Liễu Minh còn chưa kịp nói gì.
Thì Liễu Thanh Thanh, người nãy giờ vẫn âm thầm hóng chuyện, đã tỏ vẻ bất bình.
Cái gì mà trông đẹp mà ăn không ra gì?
Cái gì mà hoa hòe hoa sói?
Đối với một người đã hoàn toàn bị món Cánh Gà Nướng Sốt Cay Địa Ngục chinh phục như cô, việc nghe ai đó nghi ngờ món cánh gà không ngon còn khó chịu hơn cả bị người ta chê kẻ mắt lệch.
"Em thấy anh ta mới là đồ hoa hòe hoa sói thì có!"
Liễu Thanh Thanh lườm cái ảnh đại diện tự sướng của người vừa phát biểu, mặt đầy hậm hực.
"Này, đừng công kích cá nhân thế chứ!"
"Với lại người ta có nghe thấy đâu."
Liễu Minh dở khóc dở cười.
Có người nghi ngờ cũng là chuyện bình thường.
Một món ăn có ngon hay không, cuối cùng vẫn phải xét đến hương vị. Cách chế biến chỉ là quá trình. Video thì làm sao mà nếm được mùi vị chứ.
Nhưng muốn chứng minh cánh gà ngon thì thực ra cũng rất đơn giản.
Liễu Minh lại mở camera, quay về phía mấy vị khách đang đứng bên đường xì xụp ăn cánh gà.
"Cay quá! Ngon quá! Ngon hết sẩy!"
"Chắc cả đời này tôi không ăn nổi cánh gà của quán nào khác mất."
"Xì xà xì xụp..."
Mấy vị khách tuy bị cay đến mặt mũi nhăn nhó, nhưng cái trạng thái ăn uống và giọng điệu phấn khích đó thì có diễn cũng chẳng ra.
Vị ngon như được khắc thẳng lên mặt họ vậy.
Đoạn video được gửi vào nhóm.
Nhóm chat vốn đang rôm rả bỗng dưng im bặt, chẳng ai nói năng gì nữa.
Cứ như thể sự náo nhiệt ban nãy chỉ là ảo giác.
"Ơ? Sao im re thế?"
Liễu Thanh Thanh đang mong chờ khoảnh khắc vả mặt hả hê thì sự im lặng này lại khiến cô có cảm giác như đang xem phim hay thì bị cắt ngang, cực kỳ hụt hẫng.
"Cay cú rồi chứ gì nữa."
Liễu Minh quá hiểu tâm trạng của các đầu bếp trong nhóm lúc này.
Là một đầu bếp, ai mà không muốn thấy thực khách lộ ra vẻ mặt bị tài nghệ của mình chinh phục chứ?
Lời tán thưởng đó chính là phần thưởng cao quý nhất.
Ấy thế mà giờ đây, một quán cánh gà nướng ven đường lại đạt được thành tựu cao cấp là chinh phục thực khách như thế.
Thật khiến người ta mất cân bằng tâm lý quá đi.
Liễu Minh nghĩ, nếu không phải mình đã nếm thử cánh gà, chắc cũng sẽ cay cú lắm.
Nhưng sau khi đã ăn rồi, anh chỉ cảm thấy chuyện này là hoàn toàn xứng đáng.
Đây là những lời khen mà ông chủ Lâm đáng được nhận!
...
Bên này, Chu Dương bước vào phòng bệnh.
Anh đến thăm anh bạn đồng nghiệp đáng thương tên Tiểu Trương, người đang phải nằm sấp trên giường rên hừ hừ vì cái ‘cúc họa mi’ bị thương.
Vừa thấy Chu Dương, Tiểu Trương đã tuôn một tràng khổ sở.
Phẫu thuật trĩ, ai từng trải thì biết.
Ngoài cảm giác khó chịu và đau đớn thể xác, điều khiến Tiểu Trương thống khổ nhất chính là miệng lưỡi nhạt thếch nhạt toẹt ra rồi.
"Anh Chu, đợi em khỏi bệnh. Em mời anh đi ăn lẩu, xiên nướng, tôm hùm đất cay..."
Tiểu Trương tuôn ra một chuỗi tên món ăn như đang đọc rap.
Chu Dương lặng lẽ nhìn Tiểu Trương, thầm nghĩ mời khách là giả, mà chính cậu ta thèm ăn mới là thật.
Cũng tội cho Tiểu Trương, không biết cậu đã nằm trên giường bệnh tương tư về đồ ăn bao lâu rồi.
Nếu mà thực sự ăn một trận như thế, e là Tiểu Trương sẽ phải ghé lại bệnh viện Thự Quang lần nữa.
Nhắc đến ăn uống, Chu Dương lại nhớ đến quán cánh gà ở cổng bệnh viện.
"À phải rồi, cậu có biết ở bên kia đường có một quán cánh gà nướng không..."
Lời còn chưa dứt, Tiểu Trương bỗng lộ ra vẻ mặt vừa bi thương vừa phẫn uất.
"Biết chứ, sao lại không biết!"
"Cánh Gà Nướng Sốt Cay Địa Ngục! 30 tệ một xiên, ông chủ họ Lâm, tám giờ tối mới mở hàng!"
Tiểu Trương thuộc làu làu, kể vanh vách thông tin về quán cánh gà như thể đó là báu vật nhà mình.
"Thằng nhóc này ăn mảnh à? Cánh gà ngon thế mà không bảo anh sớm?"
Chu Dương tưởng Tiểu Trương đã ăn rồi nên mới rành rọt như vậy, bèn nói đùa một câu.
"Em ăn được cái gì đâu, toàn nghe người khác kể thôi!"
Nhắc tới chuyện này, Tiểu Trương lại sôi máu.
Trước đây cậu từng nghe nói, có một số bác sĩ thích tán gẫu lúc phẫu thuật.
Tán gẫu thì cũng thôi đi.
Nhưng có ai lại đi kể về món cánh gà nướng siêu cay trong lúc đang mổ trĩ cho người ta không?!
Đây là ác quỷ chứ người gì nữa?
Thế nhưng, điều quá đáng nhất là vị bác sĩ mổ chính đó miêu tả sống động đến mức không thể tả nổi.
Từ hình thức, mùi thơm, cho đến hương vị...
Nói hay thế này thì làm bác sĩ làm gì, đi làm food blogger đi cho rồi!
Tiểu Trương ấm ức đầy một bụng.
Nguồn cơn của sự ấm ức này chủ yếu là vì cậu tạm thời chưa được ăn.
Chu Dương nhìn bộ dạng buồn thiu của Tiểu Trương, vỗ về đầy thông cảm.
"Giờ phẫu thuật trĩ đều là tiểu phẫu xâm lấn tối thiểu, nhiều lắm là mười ngày nửa tháng là hết phải kiêng khem rồi."
"Đến lúc đó anh mời cậu ăn."
"Dù sao quán cánh gà vẫn ở đó, có chạy đi đâu được đâu, đúng không?"
Tiểu Trương thở dài, cũng chỉ biết gật đầu.
Trong lòng thầm quyết tâm, nhất định phải tuân thủ y lệnh, cố gắng dưỡng bệnh cho mau khỏi.
Đến lúc đó, cậu nhất định phải nếm thử xem món cánh gà này rốt cuộc ngon đến mức nào!
...
Trong hành lang bệnh viện.
Trương Trường Đống vừa kết thúc ca mổ thì nhận được thông báo, viện trưởng bảo anh qua chỗ ông một chuyến gấp.
Anh vừa vội vã đi về phía văn phòng viện trưởng, vừa đoán xem rốt cuộc có chuyện gì mà gấp gáp thế.
Chẳng lẽ có bệnh nhân khiếu nại?
Hay là xảy ra sự cố y khoa nào?
Trương Trường Đống mang theo tâm trạng thấp thỏm, đến trước cửa văn phòng viện trưởng.
Gõ cửa.
"Vào đi."
Được cho phép, Trương Trường Đống đẩy cửa bước vào.
Anh nhìn về phía viện trưởng sau bàn làm việc – Lưu Đức Dân.
"Viện trưởng Lưu, ngài tìm tôi ạ?"
Lưu Đức Dân cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Bác sĩ Hoàng lão bên bệnh viện Tứ Xuyên ngày mai sẽ đến bệnh viện chúng ta để hướng dẫn phẫu thuật."
"Ai cũng biết cậu là tay sành ăn, nhiệm vụ đặt nhà hàng giao cho cậu đấy."
Hóa ra là chuyện này.
Trương Trường Đống vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa không kìm được phấn khích.
Hoàng lão của Tứ Xuyên, trong ngành hậu môn – trực tràng chính là một sự tồn tại tầm cỡ thần thánh.
Trên các tài liệu, sách giáo khoa lớn đều có thể thấy tên của vị này.
Nhất định phải tiếp đãi Hoàng lão cho thật chu đáo.
Trong đầu Trương Trường Đống thoáng chốc liệt kê ra mấy nhà hàng cao cấp trong thành phố có hương vị, phục vụ và không gian đều ổn.
Thế nhưng anh còn chưa kịp mở miệng.
Thì đã nghe Lưu Đức Dân nói.
"Hoàng lão tuổi đã cao, lại đi đường xa tới, nhà hàng đừng ở quá xa."
"Hơn nữa, Hoàng lão không thích phô trương lãng phí, về mặt giá cả cũng phải cân nhắc một chút."
"Quan trọng nhất là phải có nét đặc sắc riêng."
Trương Trường Đống vốn đang phấn chấn, nghe xong ba yêu cầu này, mặt anh xịu xuống.
Không quá xa, giá cả phải chăng, lại còn phải có đặc sắc.
Đây chẳng phải là đang làm khó người ta sao?
Thế thì chi bằng về nhà nấu một bữa cho Hoàng lão luôn đi cho rồi.
Trương Trường Đống thầm ca cẩm trong lòng, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài.
"Yêu cầu là vậy, cậu cứ chuẩn bị vài phương án."
"Cụ thể đi đâu thì ngày mai xem ý của Hoàng lão thế nào."
Lưu Đức Dân ném cho Trương Trường Đống một ánh mắt "cậu làm việc tôi yên tâm".
Lãnh đạo đã nói vậy, Trương Trường Đống cũng chỉ đành nhận lời.
Rời khỏi văn phòng viện trưởng.
Trương Trường Đống vắt óc suy nghĩ lại những nhà hàng mình từng ăn ở gần đây.
"Lẩu cá ở Trang trại Vị Mỹ cũng ngon..."
"Món xào ở quán Hương Vị Tương Giang cũng được..."
Nghĩ một lèo mấy nhà hàng, gần như không có nơi nào đáp ứng đủ yêu cầu.
Ngay lúc Trương Trường Đống đang vò đầu bứt tai, một mùi thơm quen thuộc thoang thoảng bay tới.
Phía trước là phòng nghỉ của trạm y tá.
Trương Trường Đống cứ ngửi theo mùi hương, rồi bỗng vỗ trán một cái.
Khoảng cách gần?
Giá cả hợp lý?
Có đặc sắc?
Thì đây chẳng phải là Cánh Gà Nướng Sốt Cay Địa Ngục của ông chủ Lâm sao? Rõ rành rành còn gì!
Nhưng vấn đề là, mời một bậc tiền bối như Hoàng lão đi ăn cánh gà nướng ở quán ven đường...
Liệu có ổn không đây?
Trương Trường Đống lập tức rơi vào trạng thái rối bời.
Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Đánh giá:
Truyện Món Ngon Của Tôi Ngẫu Nhiên Làm Mới, Khách Hàng Thèm Khóc
Story
Chương 12: Nói hay thế này thì làm bác sĩ làm gì, đi làm food blogger đi cho rồi!
10.0/10 từ 24 lượt.