Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật

Chương 4


04/


Hai chàng trai cao lớn ướt sũng nhưng cười như điên trông thực sự đáng ngờ, bọn họ không bắt được taxi, cứ chạy rồi dừng, khi về đến nhà đã hơn mười giờ.


Nhà Chu Thanh Mạch ở tầng trệt, căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách, là khu tập thể giáo viên được xây dựng từ thập niên 80. Nền xi măng, tường vôi trắng, bóng đèn vàng nhấp nháy liên tục. Lối đi hành lang đã bị ngập nước lớn từ lâu, nước mưa tràn lên ba bậc cầu thang dẹt.


“Này, mẹ tớ có lẽ còn chưa ngủ đâu,” Chu Thanh Mạch vừa móc chìa khóa, vừa thì thầm bên tai Trì Lãng: “Lát nữa vào trong, cậu tắm trước, tớ lấy quần áo khô cho, cậu cố gắng đừng ở riêng với mẹ tớ, tớ sẽ nói cậu cãi nhau với gia đình nên đến nhà tớ tá túc vài ngày.”


“…Cậu còn đau không.” Trì Lãng dường như chỉ quan tâm đến cái mông chảy máu của Chu Thanh Mạch lúc nãy.


“Đau thì tớ có chạy nhanh được thế này à? Thôi, biểu cảm tự nhiên lên.”


Chìa khóa xoay xoay mấy lần trong ổ khóa cửa đã sắp hỏng vì gỉ sét, Chu Thanh Mạch mới vặn được. Mở cửa ra, trong nhà tối om, cậu đang định thở phào nhẹ nhõm, thì “tách” một tiếng bật đèn trần lên, vừa nhìn đã thấy mẹ cậu ngồi trên ghế sofa, sắc mặt không được tốt cho lắm.



“Ôi chao, sao lại ướt như thế này, mau vào lau khô người đi.” Mẹ đứng dậy đi về phía hai người ướt sũng.


“Cháu chào cô ạ.” Trì Lãng ngây người chào người phụ nữ tiều tụy mà cậu đã gặp không biết bao nhiêu lần. Cậu đã ăn không dưới một trăm bữa cơm ở nhà Chu Thanh Mạch, và cũng đã nghe mẹ Chu Thanh Mạch giảng cho mình không biết bao nhiêu lần về bài tập làm văn.


Chu Thanh Mạch thì đẩy cậu ta về phía phòng tắm, dùng sức rất mạnh: “Mẹ, Trì Lãng sang nhà mình lánh nạn vài hôm. Ban ngày tụi con sẽ đi chơi, tối về sẽ mua đồ ăn về, sắp cuối kỳ rồi mẹ đừng nấu cơm nữa.”


Khoảnh khắc đóng cửa phòng tắm lại, Chu Thanh Mạch dựa vào cửa, ghì chặt ổ khóa. Cậu nghe thấy tiếng Trì Lãng mở vòi hoa sen bên trong, nhìn chằm chằm vào hành lang lờ mờ ánh sáng, cảm thấy mình vừa đóng lại chiếc hộp Pandora.


Mẹ cậu im lặng bước đến.


“Mẹ đã gọi một chiếc xe, đợi lát nữa Tiểu Trì tắm xong, con đưa nó đi.”


“Hả?” Chu Thanh Mạch kinh ngạc: “Cậu ấy không thể về nhà được. Ba mẹ cậu ấy đang nổi giận, sẽ không tha cho cậu ấy đâu.”


“Thế con nói xem, tại sao lại không tha?”



Giọng mẹ cậu khàn khàn: “Mạch Mạch, đừng nói dối mẹ.”


“…” Chu Thanh Mạch nhìn thẳng vào mặt mẹ, nhìn kỹ một lúc, nói chính xác là quan sát, cậu luôn có thể đoán được mẹ đang nghĩ gì, lòng cậu chùng xuống, nhưng không quá hoảng loạn: “Dù sao con cũng sẽ không để Trì Lãng đi. Bây giờ là vậy, sau này cũng vậy. Bất kể cậu ấy muốn đi đâu.”


Mẹ cậu cũng nhìn thẳng vào cậu, nếp nhăn ở khóe mắt đều đỏ hoe: “Cái thằng này, cứ thông minh quá mức như vật,” Bà véo sống mũi: “…Những chuyện lộn xộn của hai đứa, mẹ đều đoán được. Mạch Mạch, nghe lời mẹ. Đưa Tiểu Trì về nhà trước đi.”


Đây là một sự giằng co kéo dài, Chu Thanh Mạch nhìn mẹ mình với vẻ không thể tin được, mẹ cậu cũng nhìn con trai mình với vẻ không thể tin được. Cuối cùng, Chu Thanh Mạch là người phá vỡ sự bế tắc. Cậu lắng nghe tiếng nước trong phòng tắm, như thể đã hấp thụ đủ dưỡng chất: “Mẹ, nếu mẹ nhất quyết bắt cậu ấy đi, con cũng sẽ đi cùng. Bắt đầu từ tối nay, con sẽ không bao giờ về nữa, sau này con kiếm được tiền, sẽ chuyển khoản định kỳ cho mẹ.”


Đôi mắt lớn của mẹ cậu chứa đầy kinh ngạc, bà nâng cao giọng: “Chu Thanh Mạch! Mẹ không phản đối con yêu đương, nhưng mẹ nói là yêu con gái! Con bây giờ thế này—”


“Cậu ấy có gì khác so với con gái không ạ?” Nụ cười của Chu Thanh Mạch biến mất, cậu không cảm xúc, vẫn ghì chặt tay nắm cửa, che chắn cánh cửa kính màu cũ kỹ của phòng tắm phía sau lưng: “Chính mẹ đã từng nói mà, chỉ cần là tình cảm xuất phát từ trái tim, đều đáng được tôn trọng. Mẹ đã qua lại với bao nhiêu người đàn ông, lần nào mẹ cũng nói là thật lòng, và lần nào con cũng ủng hộ và tôn trọng lựa chọn của mẹ.”


Môi mẹ cậu run rẩy, không nói nên lời.


Chu Thanh Mạch đột nhiên lại mỉm cười: “Bây giờ con cũng đã thi đại học xong rồi, không có sai sót lớn. Con đảm bảo sẽ không để mẹ phải lo lắng, sau này nhất định sẽ nuôi dưỡng mẹ. Con đương nhiên có thể đường đường chính chính ở bên người con thích.”



“Nhưng mẹ ơi, mẹ sinh ra và nuôi dưỡng con, thì có hạnh phúc không?”


Mẹ cậu ngồi xổm xuống, khóc nức nở.


Chu Thanh Mạch đau khổ xoa mặt, lòng bàn tay và má đều nóng ran. Cậu đi ngang qua mẹ, nhanh chóng quay về phòng ngủ của mình lấy hai bộ quần áo khô, rồi đi trở lại, một lần nữa đi ngang qua mẹ, không gõ cửa mà bước vào phòng tắm.


Trong hơi nước mờ ảo, Trì Lãng đã tắm xong, mắt mở rất to, nhìn cậu.


“Gì vậy, choáng váng rồi à.” Giọng Chu Thanh Mạch trầm xuống, có lẽ vì không gian hẹp thu âm. Cậu cúi đầu thu dọn quần áo ướt của Trì Lãng, rồi lại cúi đầu c** q**n áo của mình: “Cậu đừng ra ngoài vội, đợi tớ mười phút.”


Phòng tắm và nhà vệ sinh nhà Chu Thanh Mạch là chung một phòng. Giữa bồn cầu và vòi sen có một tấm rèm chống nước. Trì Lãng ngồi trên bồn cầu, ôm khăn tắm và quần áo để thay, im lặng lắng nghe tiếng nước phía bên kia rèm.


Tai cậu ấy rất thính, còn có thể nghe thấy tiếng khóc than nức nở bên ngoài, giống như cậu vừa nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại bên ngoài, hoàn toàn, rõ ràng từng chữ.


Tấm rèm chống nước thực ra cũng không chống nước, chủ yếu là quá ngắn. Đôi khi Trì Lãng có thể nhìn thấy mắt cá chân của Chu Thanh Mạch, trắng bệch, như muốn tan chảy trong hơi nước. Cậu ấy đột nhiên sợ hãi, vì thế cậu ấy cứ nhìn chằm chằm. Khi Trì Lãng thấy những sợi máu đỏ mảnh lẫn với bọt xà phòng trắng chảy qua các khe gạch lát sàn màu xanh, chảy vào cống thoát nước bên dưới ống sưởi, và hiểu ra đó là gì, cậu nghe thấy Chu Thanh Mạch nói:


“Trì Lãng, cậu có muốn đi xem sông Tiền Đường không?”



Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật Truyện Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật Story Chương 4
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...