Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật
Chương 5
05/
Một dòng sông dài như vậy, muốn ngắm nó, cũng chẳng biết nên đứng ở đâu, nhìn bằng góc độ nào.
Đêm hôm đó, hai người nằm khô khốc trên chiếc giường đơn của Chu Thanh Mạch, không dám động đậy, cũng không ngủ được, chỉ toát ra hơi ẩm như khói, cơn mưa đã làm ướt sũng, nhòa mờ cả thế giới. Nhưng mà, khi Trì Lãng đưa tay ra, mò mẫm trên ga giường và chạm vào đầu ngón tay của Chu Thanh Mạch, bọn họ lập tức ôm chặt lấy nhau.
“Đừng sợ, Mạch Mạch.” Trì Lãng nhẹ nhàng nói. “Tớ không đi đâu.” Cậu lại nói. Ôm Chu Thanh Mạch như thế, cậu thậm chí không dám chạm mạnh, sợ làm vỡ cậu ấy.
Sáng sớm hôm sau, họ gần như chạy trốn khỏi nhà, trời còn chưa sáng hẳn. Họ ăn sáng ở một quán nhỏ phải đi đường vòng, nơi mà bình thường họ sẽ không bao giờ ghé qua. Chu Thanh Mạch gọi mì hoành thánh, Trì Lãng gọi bánh bao nhân củ sen và sữa đậu nành, cùng rất nhiều đĩa dưa góp nguội, nhưng cậu ấy lại nhất quyết đòi ăn sợi mì trong bát hoành thánh mà Chu Thanh Mạch không thích.
Điện thoại của Chu Thanh Mạch lúc dùng được lúc không vì bị ngấm nước, Trì Lãng thì không dám bật nguồn, cả hai gần như bị mù thông tin. Mặc dù sông Tiền Đường chảy ngang qua toàn bộ thành phố Hàng Châu, nhưng họ cứ cảm thấy con sông trong thành phố là không chính tông. Kiến thức của họ về sông Tiền Đường chính tông chỉ giới hạn trong ký ức mơ hồ từ sách giáo khoa cấp hai, thủy triều hùng vĩ, những người lướt sóng, một cảnh tượng ngàn năm khó gặp.
Vì vậy, họ phải đi đến một nơi xa hơn để ngắm. Họ nhảy lên chuyến xe buýt sớm nhất đi về phía Đông, chuyển hết tuyến này sang tuyến khác, chỉ khăng khăng rằng phải xuống ở trạm xe buýt tên là “Trấn Tiền Đường Giang”.
“Hình như chúng ta đã đến thành phố Hải Ninh rồi.” Tấm biển “Trấn Tiền Đường Giang” nằm ngay bên cạnh, Trì Lãng nhìn chiếc xe buýt đang chạy xa dần.
“Lắc lư bảy tám tiếng đồng hồ, đương nhiên là đi xa rồi.” Chu Thanh Mạch kéo cậu ấy, đi theo tiếng sóng sông.
Thủy triều Tiền Đường thực sự diễn ra vào tháng Tám Âm lịch, nhưng năm nay mùa mưa đến sớm, lượng mưa dồi dào. Khi hai người đi đến bờ sông, nhìn ra mặt sông từ xa, quả thật có sóng cuộn, không trong nhưng khá dữ dội. Xung quanh không thấy có khách du lịch. Hai người đứng cạnh nhau dưới một cây liễu rủ lá úa, nhìn chằm chằm một lúc lâu, nhìn không phải sóng sông, mà là chặng đường lặn lội này.
“Đây là nó sao?” Chu Thanh Mạch hỏi.
“Chắc là vậy.” Trì Lãng hít một hơi thật sâu làn gió sông mát lạnh bất ngờ.
Chu Thanh Mạch lấy điện thoại ra, muốn thử vận may. Lần này màn hình sáng lên, thậm chí còn vào được mạng: “Hình như chúng ta đi nhầm rồi. Muốn xem thủy triều Tiền Đường phải đến Công viên Thắng địa Quan Triều, hoặc miếu Hải Thần,” Cậu cúi đầu đọc: “Thời điểm đẹp nhất là khoảng một hai giờ chiều, bây giờ đã qua rồi.”
“Ở lại một ngày, mai xem.”
“Mai cũng không xem được,” Chu Thanh Mạch tiếp tục lướt web: “Bây giờ chỉ là mưa lất phất. Đẹp nhất là trước và sau Tết Trung thu, còn sớm lắm.”
Trì Lãng sững người một chút: “Vậy thì đi thôi.” Cậu ấy nói.
Trên đường trở về, xe buýt vẫn trống rỗng, nhưng hai người họ lại đứng, trong mắt phủ một lớp sương mù sông.
“Xin lỗi.” Cuối cùng cậu nói.
Trì Lãng cười cười, đôi mắt cong cong, lộ tám chiếc răng: “Tớ thấy cảnh lúc nãy cũng đã đẹp rồi, đợi đến Trung thu chắc chắn sẽ còn đẹp hơn.”
“Tớ muốn thi đại học ở Bắc Kinh.” Chu Thanh Mạch đột nhiên nói.
“À? Tốt thôi.”
“Cậu cũng có thể vào được, Bắc Kinh có rất nhiều trường đại học, cậu nhất định sẽ thi đỗ một trường.”
“Ừm, tốt thôi.”
“Rồi Trung thu chúng ta sẽ đi tàu cao tốc về xem, không tìm nhầm chỗ, không đến sai thời điểm nữa,” Đôi mắt Chu Thanh Mạch sáng lên, cậu trực tiếp nắm lấy bàn tay Trì Lãng đang vịn thanh vịn, siết chặt trong lòng bàn tay: “Sóng cao chín mét đấy, cái gọi là Thủy triều mùa thu Tiền Đường— Người lướt sóng đứng trên đỉnh sóng, tay cầm cờ hồng mà cờ không ướt. Bao lần về đây trong mơ để ngắm, tỉnh mộng lòng vẫn còn lạnh.”
Cậu cứ ngâm nga những câu thơ cũ kỹ đó, cười tươi, thần thái rạng rỡ. Trì Lãng vui mừng từ tận đáy lòng, như thể đó là do chính mình viết ra vậy. Nhìn Chu Thanh Mạch một cách chăm chú, Trì Lãng đột nhiên nói: “Đi cùng tớ về nhà một chuyến nhé.”
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Chu Thanh Mạch, cậu ấy lại giải thích: “Lẻn về thôi, tớ có một thứ muốn lấy trộm ra, tặng cho cậu.”
Cậu ấy vào trong 13 phút 32 giây. Trong lúc đó, Chu Thanh Mạch vừa bẻ xúc xích cho chó ăn, vừa nhìn chằm chằm vào căn biệt thự ba tầng, nó giống như một bóng ma khổng lồ, Chu Thanh Mạch sợ rằng chỉ cần lơ là một chút, không canh chừng được bóng ma này, một ngọn đèn nào đó sẽ được bật sáng, hoặc một tiếng vỡ vụn nào đó sẽ phá vỡ sự tĩnh lặng, và ngay sau đó, cả căn nhà sẽ sáng đèn, gà bay chó chạy.
Khi đó, cậu chắc chắn sẽ xông vào, thà chết cũng phải kéo Trì Lãng ra ngoài.
May mắn thay, Trì Lãng tự mình bước ra, ánh trăng chiếu vào cậu ấy thành màu xanh lam, cậu ấy đưa qua khe cửa sắt một cái túi lớn, phẳng và cứng cho Chu Thanh Mạch, rồi nhanh nhẹn trèo qua bức tường cao.
“Mau đi!” Cậu ấy khẽ quát một tiếng, đeo balo lên lưng và kéo Chu Thanh Mạch chạy thục mạng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Khoảng nửa giờ sau, họ dừng lại ở một khu vực trông có vẻ an toàn, một quảng trường nhỏ bên bờ Tây Hồ. Đêm đã quá khuya, ngay cả khu thương mại lớn cũng không một bóng người, Trì Lãng ngồi xổm xuống, kéo khóa balo, lấy ra một cây đàn violon.
Thực ra, ngay từ khi nhận lấy vật nặng này từ tay cậu ấy, Chu Thanh Mạch đã đoán được cậu ấy mang theo thứ gì. Trì Lãng bắt đầu tập đàn violon từ năm sáu tuổi, cây đàn là người bạn duy nhất đi cùng cậu ấy lâu hơn cả Chu Thanh Mạch.
“Chu Thanh Mạch, tớ đã viết cho cậu một bản nhạc,” Trì Lãng đứng thẳng người, đặt thân đàn lên vai, giơ tay lên, cây đàn violon lướt đi với những giai điệu liên miên, tuôn chảy trong tay cậu như ánh trăng: “Tên là [Mạch Mạch] hôm nay tớ tặng nó cho cậu.”
Tây Hồ như trăng, trăng như nước, Chu Thanh Mạch và Trì Lãng, bên hồ dưới ánh trăng này, một người độc tấu, một người độc hưởng. Bản nhạc dường như còn dài hơn nửa đời người. Hóa ra thứ Trì Lãng mạo hiểm lấy trộm ra, thứ muốn tặng làm quà, không phải là một món đồ nào cả, mà là một bản nhạc, bản nhạc được đặt tên theo một người.
Ánh trăng khiến Trì Lãng trở nên cao quý, giống như một hoàng tử. Chu Thanh Mạch ngạc nhiên vì sự sáo rỗng của chính mình, nhưng lại chợt nhớ đến một câu thơ cổ: ‘Oanh oanh nhất thủy gian, Mạch Mạch bất đắc ngữ’*. Nhưng cậu quyết sẽ không ngâm câu này, không may mắn, không tốt. Cậu không muốn sự xa cách, không muốn sao Ngưu Lang và Tiên nữ sông Ngân, cậu chỉ muốn nhìn Trì Lãng, bất giác mỉm cười, cười không ngừng.
(*Cách một dòng nước biếc, đưa tình không nên lời)
Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật
Đánh giá:
Truyện Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật
Story
Chương 5
10.0/10 từ 42 lượt.
