Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật
Chương 3
03/
Từ vườn hoa nhỏ trước cửa tòa nhà dạy học đến cổng sắt lớn của trường là 133 bước. Dưới con mắt của tất cả mọi người, Chu Thanh Mạch bước đi rất thoải mái. Cậu ôm Trì Lãng chẳng khác nào ôm tiên nữ, đi hết con đường này giống như bước lên bậc thang lên trời. Sau đó, cậu bước ra khỏi cổng trường, ném lại phía sau những quy tắc, danh hiệu học sinh giỏi, và cả kỳ thi đại học, cái hình thái nghệ thuật mang tính toàn quốc đầy hà khắc này, không bao giờ quay đầu lại.
Trì Lãng nói bên tai cậu: “Mưa to có một lợi thế, là kín đáo hơn.”
Chu Thanh Mạch nói: “Cậu có nghe thấy tiếng sấm không? Cả ông trời cũng đang vỗ tay cho cậu đấy.”
Bọn họ lại một lần nữa trốn thoát thành công khỏi tầm mắt của tài xế.
Tìm một khách sạn gần đó, cả hai chạy như gà mắc mưa xông vào đại sảnh, đều cười điên cuồng. Khoảnh khắc lấy thẻ căn cước ra khỏi hộp bút chuyên dùng để thi cử đặc biệt sảng khoái. Cô nhân viên lễ tân nhìn thấy thẻ dự thi trong túi trong suốt thì mắt tròn xoe, nhưng vì cả hai đã đủ tuổi trưởng thành, cô ấy chỉ có thể tiến hành làm thủ tục nhận phòng cho họ.
“Mưa lớn quá không về nhà được à.” Lễ tân ngượng nghịu đưa cho họ một chiếc thẻ phòng.
“Ừm.” Chu Thanh Mạch ôm Trì Lãng, nhéo vai cậu ấy như chưa đủ, nhận thẻ phòng rồi đi về phía thang máy.
Nhưng Trì Lãng không chịu, đột ngột hỏi, nghếch cổ lên: “Trong phòng có bao cao su không? Cả gel bôi trơn nữa?”
Lễ tân cười khan một tiếng: “Có cả, tính phí.”
Hai người lúc này mới hài lòng bước vào thang máy, phòng ở tầng mười, Chu Thanh Mạch nhìn số tầng nhảy lên từng số một, nói: “Đại ca, cậu dữ dội quá.”
Trì Lãng vặn nước mưa ở vạt áo phông, cúi đầu cười: “Tớ không chờ được nữa.”
Điện thoại Chu Thanh Mạch reo lên, là mẹ cậu gọi. Hai người vừa ra khỏi thang máy có hơi hoảng hốt, Trì Lãng định nói đừng nghe nữa, thì thấy Chu Thanh Mạch lấy điện thoại từ trong túi ra.
“Mẹ, con về muộn một chút. Gì cơ? Chuyện nhanh thế đã truyền đến tai mẹ rồi ạ. Ồ, cô Tô đang coi thi ở đây nên nghe thấy à. Ha ha, Trì Lãng nói đùa đấy mẹ, tụi con đang chuẩn bị đi xem phim, xem liền hai suất, rồi đi ăn cái gì ngon ngon. Ừm, con sẽ không để cậu ấy mời mãi đâu. Ngày mai mẹ có giờ dạy công khai phải không, mẹ nghỉ sớm đi. Không cần để cửa cho con đâu, con mang chìa khóa rồi. Mẹ yên tâm, con làm bài chắc là ổn. Ừm, mở phòng gì chứ, chỉ là nói đùa thôi, mẹ nói với cô Tô đừng lo lắng vớ vẩn.”
Chu Thanh Mạch cúp điện thoại, lau vội nước mưa trên mặt, rồi tắt hẳn nguồn điện thoại.
Chu Thanh Mạch vừa quẹt thẻ vào ổ khóa cửa phòng, vừa hổn hển hôn cậu ta loạn xạ: “Tớ cũng không.”
Lần đầu tiên diễn ra không được suôn sẻ cho lắm, Chu Thanh Mạch bị chảy máu, không chỉ ở phía sau. Cậu đau đến mức cắn chặt môi, khi hôn cũng toàn là vị máu, bản thân cậu không rơi nước mắt, nhưng lại làm Trì Lãng bật khóc vì xót.
Hai người không có kinh nghiệm, cũng không thấy thoải mái, nhưng đều xuất tinh rất nhanh, với sự hoảng loạn và vội vã, như thể mọi thứ sẽ muộn, sẽ không bao giờ kịp nữa nếu để qua ngày hôm nay. Xong việc, Chu Thanh Mạch rút bao cao su ra khỏi mông mình, lau sạch chất lỏng và máu bên ngoài, cẩn thận thắt nút, rồi ném xuống sàn nhà.
“Trì Lãng, tớ là người của cậu rồi. Sau này, dù thế nào đi nữa, sẽ mãi mãi là người của cậu.” Mặt cậu đỏ bừng, giọng nói cũng hơi khản đi vì rên, nhưng vẻ mặt lại nghiêm trọng như vừa hoàn thành một nghi lễ.
Trì Lãng kéo cậu trở lại giường nằm yên, vùi mặt vào xương quai xanh của cậu, im lặng lau mồ hôi cho cậu và nước mắt của chính mình.
Chu Thanh Mạch vỗ vỗ vai cậu, kiên nhẫn v**t v*: “Đừng khóc nữa, lát nữa tớ không nỡ xuống tay thì phải làm sao.”
“Cậu không nỡ xuống tay thì tớ sẽ ưỡn mông ra cho cậu, vẫn không dám nữa thì tớ sẽ tự kéo thằng em của cậu vào tring…” Vừa nói, cậu ấy vừa lần xuống bụng Chu Thanh Mạch, chạm vào thằng em của Chu Thanh Mạch.
“Kéo? Cậu muốn tớ đau chết à!” Chu Thanh Mạch hét lên, nhưng kết quả là bị xoa hai cái đã cứng lên trở lại, cậu bóp một ít gel bôi trơn vào tay, ẩm ướt bôi lên giữa hai đùi Trì Lãng, nhưng lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Chu Thanh Mạch thở dài: “Là của cậu, tớ tắt máy rồi.”
Trì Lãng sững sờ, lập tức nhảy dựng lên để lấy điện thoại: “Chết rồi, ba tớ,” Cậu quỳ trên mép giường, nhìn Chu Thanh Mạch: “Chuyện tụi mình vừa rồi, có lẽ đã lan truyền khắp vòng bạn bè rồi… Chắc chắn ba tớ đã nghe thấy.”
Chu Thanh Mạch ngồi khoanh chân, vẻ mặt không chút sợ hãi: “Cậu sợ à?”
“Không, ba tớ có thể định vị được tớ qua điện thoại, hoặc ông ấy sẽ trực tiếp tra thẻ căn cước để tìm khách sạn… Gọi cho tớ, chắc chắn là sắp đến nơi rồi.” Trì Lãng nhấn từ chối cuộc gọi, như cầm một quả bom hẹn giờ: “Mạch Mạch, tớ sợ bọn họ tìm đến cậu.”
Chết tiệt, Chu Thanh Mạch thầm chửi một tiếng, ném quần áo vẫn còn ướt cho Trì Lãng, mình cũng bắt đầu mặc quần. Cả hai người cứ thế dính nhớp nháp mặc quần áo lộn xộn, vội vã rời đi, chuẩn bị trả phòng.
Trong thang máy, Chu Thanh Mạch nhìn số tầng lần lượt nhảy xuống, giống như cách chúng lần lượt nhảy lên không lâu trước đó. Cậu nắm chặt tay Trì Lãng: “Hôm nay cậu còn muốn về nhà không. Ba mẹ cậu có đánh cậu không.”
“Tớ không muốn.” Trì Lãng nắm chặt tay cậu lại.
“Tớ cũng không muốn cậu về,” Chu Thanh Mạch cười, cậu nhanh chóng trả phòng, kéo Trì Lãng chạy vọt ra ngoài trời mưa như trút nước: “Vậy thì tớ sẽ bắt cóc người một lần vậy, bán cậu về nhà tớ, ít nhất nhà tớ không có ai đánh người.”
Trì Lãng lập tức cười toe toét, cậu ấy vừa chạy, vừa lén thò tay vào túi đeo chéo, tắt điện thoại đi. Đèn neon trên phố đã bật sáng, cùng với đèn đường và đèn xe. Tất cả cảnh tượng rực rỡ đó, trong màn mưa oi bức của mùa hè hoàn toàn không nhìn rõ, nhưng lại vô cùng tươi đẹp, giống như một giấc mộng xuân qua đêm, một cuộc bỏ trốn.
Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật
Đánh giá:
Truyện Mối Tình Đầu – Tha Tự Mật
Story
Chương 3
10.0/10 từ 42 lượt.
