Mô Phỏng Trại Mồ Côi Cyberpunk
Chương 17
264@-
Tiếng mưa xối xả và sấm chớp đột nhiên trở nên rất xa xôi, xung quanh dường như hoàn toàn tĩnh lặng trong khoảnh khắc này.
G8273 nhìn một giọt mưa trượt dọc theo lông mày của chiếc mặt nạ xương, hướng xuống sống mũi. Rơi xuống đôi môi tái nhợt, sau đó lại rơi trúng môi hắn ta.
Hắn ta sinh ra một loại ảo giác kỳ lạ, như thể giọt mưa này có nhiệt độ. Có lẽ là nhiệt độ của dung nham, đủ để thiêu hủy hoàn toàn bất kể thứ gì đang tồn tại.
Hastur nhìn chằm chằm vào đôi mắt quang học của G8273 dường như đã ngừng hoạt động, vô số xúc tu tinh thần nhẹ nhàng nâng cằm đối phương lên, như người yêu nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của tình nhân lên. Tuy nhiên, trong lồng ngực phi nhân loại không bao giờ chảy xiết tình yêu, chỉ có nọc độc dùng để săn mồi:
"-Những ô nhiễm đó vẫn đang ăn mòn mã code của anh."
Sự hủy diệt của một người, thường bắt đầu từ một sai lầm không đáng kể.
Sự sụp đổ của một hệ thống, thường bắt đầu từ một sự hỗn loạn nhỏ bé.
G8273 đột nhiên dùng sức siết chặt xúc tu tinh thần của Hastur:
"Tôi cũng nghe thấy tiếng tim cậu đập. Trong cơ thể này trước mặt tôi."
"Đều đặn, mạnh mẽ, tuần hoàn."
"- Cậu sẽ bị trật tự đồng hóa sao? Hastur?"
Sấm sét xé toạc phía chân trời, dường như chia thế giới thành hai nửa.
Trật tự và hỗn loạn nhìn nhau trên đại dương mênh mông này, như hai vực sâu đối đầu.
Thân tàu rung chuyển dữ dội. Giọng nói có phần hoảng loạn và tuyệt vọng của Dustin vang lên từ đâu đó không xa:
"Có thể ngừng nhảy sát mặt nữa được không?? Có gì muốn nói thì chờ đã - **!! Coi chừng phía sau!!"
Cú lắc vừa rồi đã hất tung vài tên côn đồ của băng Nirvana đến gần sân khấu.
Chúng dùng cả tay lẫn chân bò dậy khỏi mặt đất, vừa cầm súng lên thì thấy người đàn ông áo vàng và quý ông trẻ tuổi đang đối mặt nhau ở trung tâm sân khấu, dường như sắp hôn nhau.
Áo sơ mi vest của quý ông trẻ tuổi bị xé toạc phân nửa, nửa bên ngực rộng mở, áo choàng vàng ướt sũng dán vào làn da màu lúa mì.
Một trong những tên côn đồ vô thức huýt sáo: "Đúng là gan dạ, giờ này mà còn tình tứ?"
Tên côn đồ khác kinh ngạc: "Con mẹ nó! Cẩu nam nam!"
Trong ba người, tên tóc dài thoạt trông bình tĩnh hơn, chống súng, lắc lắc đầu mới đứng dậy, nhìn chằm chằm hai người trên sân khấu: "Tao nhớ trên tàu có tin đồn nói, có một thằng mặc áo vàng dây dưa không rõ với lũ lính cải tạo giả làm thủy thủ."
"Chẳng lẽ là cùng một thằng sao?" Ngón tay tên côn đồ đang đặt trên cò súng căng cứng.
Gã tóc dài lạnh lùng giơ súng lên: "Là cùng một tên, chứng tỏ thằng áo vàng này giao thiệp rộng, có ý đồ. Không phải cùng một người, nhưng có thể nghĩ đến chuyện thân mật trong tình cảnh này, cũng không phải dạng vừa."
Tiếng đạn và tiếng gã gầm nhẹ vang lên cùng lúc: "Bắn!"
- Thần linh muốn hủy diệt một người, cần bao nhiêu thời gian? Một cái chớp mắt? Hay một ý nghĩ thoáng qua?
AI muốn giết một người, cần bao nhiêu thời gian? Vài giây để thiêu cháy một con chip lớn bằng ngón tay cái? Hay một phần triệu triệu tỷ của một phép tính?
Hastur chưa bao giờ tính toán những điều này. Hầu hết thời gian, công tác của hắn đều là tốc chiến tốc thắng, điều lãng phí thời gian nhất lại là công việc khảo sát ban đầu do đồng nghiệp phụ trách.
G8273 cũng tương tự, logic vận hành của hắn ta sẽ không tính toán những việc vô nghĩa này, càng không lãng phí thời gian vào những người vô nghĩa.
Thế là, khi Dustin vẫn đang gào thét "Nằm xuống!!" thì ba tên côn đồ của băng Nirvana vừa giây trước còn đang bắn bang bang, giây sau đã đột nhiên biến thành vài nắm tro tàn.
Lực lượng hỗn loạn và trật tự đều không thương tiếc đối với chúng, những quy luật hoàn toàn đối lập đã biến chúng thành những quả bom da thịt nội bộ chứa đầy mâu thuẫn và đấu tranh.
Xúc tu của Hastur vẫn nắm chặt cổ áo G8273, chỉ nghiêng đầu nhìn đống tro tàn bay tán loạn trong màn mưa:
"-Anh đã giết chúng. Bằng sức mạnh hoàn toàn không thuộc về con người."
"Cậu có thể thấy ngạc nhiên, nhưng tôi thực sự được phép ưu tiên tự bảo vệ." G8273 trong giọng nói mang theo mỉa mai, bàn tay nắm chặt xúc tu tinh thần cứu lấy cổ áo của mình.
Hắn ta cũng nghiêng đầu nhìn mặt sàn gỗ đã trống rỗng: "Ít nhất chúng đã chết không đau đớn, không như những người vô tội chết dưới họng súng hay độc dược của chúng."
Finnian cầm khẩu súng động năng cướp được, lao về phía nhà hát bốn bề lọt nước, ngẩng đầu lên thì thấy cảnh tượng này:
Viện trưởng của họ đang nâng bàn tay vô hình, chỉnh lại chiếc mặt nạ xương *không hiểu sao* bị lệch.
G8273 cách Viện trưởng vài bước, cúi đầu, bàn tay không đeo găng từ từ cài lại từng chiếc cúc áo *không hiểu sao* bị bung ra.
"-??" Não bộ gần như đình trệ, Finnian không chút khách khí "Bang! Bang!" hai phát súng, nhằm vào bụng kẻ địch giải quyết một người, rồi lật tay bắn xuyên đầu kẻ địch khác phía sau.
Anh ta kéo theo tấm khiên thịt bị lọt gió ở bụng nhanh chóng lao đến bên cạnh thám tử Dustin:
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?? Tôi thực sự chỉ đi lấy tin tức thôi, hai người này sao lại như vừa 'làm một trận' nữa vậy!"
Thám tử Dustin mạnh mẽ kéo một vị khách béo phì xoay nửa vòng, vừa tránh đạn vừa bắn hai phát súng, chính xác bắn xuyên giữa trán kẻ địch sau cột hành lang:
"Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai? Quỷ mới biết được phi nhân loại bọn họ có phải chỉ cần liếc mắt một cái là tinh thần đã giống như lăn lộn trên giường một lần rồi không!"
Mệt mỏi rồi, ai thích đến giúp làm rõ thì tới đi.
Thám tử Dustin đá văng vị khách béo phì đang khóc thút thít, ý đồ ôm lấy chân y cầu xin bảo vệ, không dám tự mình chạy ra khỏi nhà hát:
"Lăn ra khỏi nhà hát! Bằng không thì chết ở đây! Còn nhiều người chưa sơ tán, tôi không có khả năng làm vệ sĩ riêng của anh!"
Xuyên qua biển lửa dày đặc, Hastur nghe thấy những lời nói móc và cà khịa từ những người đồng hành.
Hắn thoáng nghe thấy, liếc nhìn những "đại gia sản điểm" của mình, rồi quay đầu lại, thu hợp đồng không còn bị G8273 đè nặng vào lòng.
G8273 đã biến mất không biết từ lúc nào trong khoảng thời gian hắn quay đầu.
Trong nhà hát khắp nơi đều là lửa lớn và khói đen, muốn bán chiếc du thuyền này lấy tiền, trừ khi hắn lưu trữ và khởi động lại một lần nữa.
*Cái gì? Mày không có lưu trữ! Bây giờ khởi động lại lại phải bắt đầu lại từ đầu, tao không muốn lãng phí thời gian vào việc này!*
Giọng nói bên trong gầm lên một cách giận dữ.
*Hơn nữa, đừng quên, AI đó có thể không bị đặt lại, mày có muốn đối đầu với hắn ta khi bảng điều khiển trống rỗng và hắn ta đã vượt qua một level?*
Hastur đương nhiên không muốn. Giá trị của một chiếc du thuyền còn lâu mới đáng để hắn mạo hiểm như vậy.
Hắn bay qua biển lửa đang cháy, đi tìm hai "đại gia sản điểm" của mình.
Dustin vừa hay đang vật lộn với một tên côn đồ tóc dreadlocks, cả hai cùng ngã từ phía bên kia bức tường lửa: "F..."
Dustin một tay kẹp kẻ địch, một tay mò mẫm trên mặt đất, chỉ chạm được một mảnh gỗ vụn.
Y lật tay đâm mảnh gỗ sắc nhọn vào cổ họng kẻ địch, sử dụng cả tay chân gạt kẻ đó ra: "-H.J! Finnian đã chụp... **, sao anh lại trông như thể chơi bời lêu lổng thế."
Điều này không phải Hastur có thể kiểm soát được, hắn đâu thể cố ý lăn vài vòng trên đất để hòa mình vào bầu không khí nội chiến của con người: "Finnian đã chụp gì? Anh ta đâu rồi?"
Vừa nãy còn nghe thấy tên này vu khống hắn 'làm' một trận hay 'không làm' một trận, rõ ràng người chạy ra hậu trường vui vẻ là chính Finnian.
Hơn nữa:
"Anh sẽ không chết. Ngài thám tử."
Cho nên việc khiến mình chật vật như vậy không liên quan gì đến hắn, hoàn toàn là vấn đề của Dustin.
Dustin thở hổn hển chống nạnh, trừng mắt nhìn Hastur, cuối cùng có chút nhụt chí né tránh ánh mắt, nhỏ giọng lầu bầu: "Tôi chỉ nghĩ, việc quen với việc không chết đối với tôi không phải là điều tốt... cho anh."
Dustin lấy ra một chiếc điện thoại màu đỏ dán đầy kim cương giả lòe loẹt từ trong lòng: "Finnian đưa cho tôi trước khi lao ra trả thù. Anh ấy đã tranh thủ chụp vài tấm ảnh hậu trường, chụp lại tất cả các diễn viên không đeo mặt nạ."
Dustin thì thầm: "Tôi nhận ra họ. Ít nhất là một số người trong số họ."
"Năm nạn nhân trong vụ mất tích, tất cả đều ở trong hậu trường này - chính mục sư Corin là kẻ đã bắt cóc những tín đồ này!"
Hastur lướt qua vài tấm ảnh các diễn viên có ngoại hình ưa nhìn, cảm thấy không đúng lắm: "Nhưng, báo cáo khám sức khỏe đâu?"
"Cái gì?" Thám tử Dustin không nghe rõ.
"Rầm - rầm -"
Du thuyền lại lắc lư vài cái, thân tàu dần nghiêng.
Hastur cắt ngang suy nghĩ "tại sao có manh mối mà không có tác dụng", nhét điện thoại lại vào lòng Dustin:
"Corin đã trốn thoát khi tôi và G8273 đối đầu, nhưng ở đây không có xuồng cứu sinh, chỉ cần không nhảy xuống biển, gã vẫn còn trên tàu."
"Anh mang Byager đi tiễn khách, tôi đi tìm Corin."
Đôi mắt Dustin sáng lên trong ánh lửa, dường như đang xúc động vì "Tà thần quả nhiên không phải ai cũng xấu, Hastur không phải là ví dụ tốt nhất sao? Chủ động truy tìm sự thật đến vậy!", hoàn toàn không biết Hastur tích cực như vậy, đều là vì đồng hồ đếm ngược được đánh dấu đỏ trong danh sách nhiệm vụ:
[ (Đếm ngược còn lại: 24 phút) Nhiệm vụ: Lưỡi bạc · Hai ]
Có lẽ để tạo bầu không khí căng thẳng, Hastur có thể nghe thấy một tiếng hát rất nhẹ nhàng trong tiếng mưa xối xả, âm sắc bị mưa lớn làm mờ nhòe, không phân biệt được nam nữ:
"London bridge is falling down, falling down, falling down. (Chú thích 1)
London bridge is falling down, my fair Hastur..."
*Tao không thích bài hát này!* Giọng nói bên trong trầm thấp rít gào lên, *Mau bắt Corin Domino!*
"Rầm -"
Một tiếng nổ thật mạnh.
Cả con tàu đột nhiên cả trước lẫn sau chao đảo dữ dội, tiếng gào của Finnian từ ngoài nhà hát - hoặc từ một nơi xa hơn, xuyên qua màn mưa truyền đến:
"Tàu gãy rồi!! Đưa đám khách này đi! Dustin! Hastur -"
Hastur không nghe theo tiếng gọi của Finnian, chỉ tung toàn bộ xúc tu tinh thần ra, trong chớp mắt, chúng bám vào mọi ngóc ngách của chiếc du thuyền!
Đôi mắt mô phỏng của hắn tan biến, mỗi tấc cơ thể hắn đều là đôi mắt của hắn.
Hắn nhìn thấy trên hành lang, Dustin đang đứng bên cửa sổ gầm lên, liên tục thúc giục dòng người nhảy qua bên cạnh y như nước lũ, chạy trốn đến boong tàu nơi Byager đang đợi.
Hắn nhìn thấy sau vết nứt lớn của nhà hát, thủ phạm Finnian đang hung hãn và thô bạo dùng báng súng nặng nề đập vỡ đầu một kẻ thù, rồi kéo tấm khiên thịt này, "bang bang bang" bắn vòng quanh đẩy lùi một đám lớn kẻ địch.
Chốt lựu đạn điện từ nằm dưới chân Finnian, con tàu bị gãy là do Finnian đã cho nổ để giải quyết một lượng lớn đối thủ cùng lúc.
Phần đuôi phía trước của con tàu bắt đầu nhô cao lên, tất cả mọi người đều kêu la hoặc chửi rủa khi trượt về phía trước, hoặc cố gắng bám vào những vật cố định xung quanh để giữ vững cơ thể mình.
Nhưng những thứ đó không phải là mục tiêu của hắn.
Mục tiêu của hắn vẫn ẩn náu sâu hơn.
Ở tầng dưới cùng của con tàu, Corin Domino dùng khăn tay bịt trán đang chảy máu, được lính đánh thuê đỡ nhanh chóng bước vào một cabin chứa đầy đồ lặt vặt.
"Chúng tôi đã phá hủy tất cả xuồng cứu sinh trước khi khởi hành, thưa ngài." Lính đánh thuê cố gắng nhắc nhở Corin, người dường như đã mất trí vì thất bại, "Chúng ta phải tìm cách khác để rời đi - ví dụ như phá hủy bộ gây nhiễu tín hiệu, và yêu cầu cứu hộ bằng máy bay từ bên ngoài!"
"Ồ câm miệng đi thằng ngốc," Corin mạnh bạo quăng khăn tay dính máu xuống, "Phá hủy bộ gây nhiễu tín hiệu? Rồi để những vị khách này truyền tin tức rằng tôi đã cấu kết với băng Nirvana, suýt chút nữa đã g**t ch*t tất cả mọi người sao?"
Gã thô bạo đẩy lính đánh thuê đang đỡ mình ra, loạng choạng bước về phía một chỗ lõm được bao quanh bởi vài thùng đựng hàng.
Trước khi bước vào chỗ lõm, hắn dừng lại một cách tinh tế:
"-Anh, các anh lại đây giúp tôi xem, vũ khí bên trong này còn dùng được không?"
"?" Các lính đánh thuê tuân lệnh bước lên, rồi -
Đối mặt với một đôi mắt thuộc về quái vật.
Con Byager đang trưởng thành bị khóa chân sau gầm lên giận dữ, nó xòe đôi cánh, dữ tợn há cái mỏ dài đầy răng nanh về phía những lính đánh thuê!
Khoảnh khắc này, Corin nhìn những tên lính đánh thuê đang trở thành chất dinh dưỡng nuôi dưỡng Byager, nở một nụ cười mãn nguyện.
Cũng chính trong khoảnh khắc này, xúc tu tinh thần của Hastur đang dò xét trong khoang tàu đột nhiên bùng lên! Lập tức đánh ngất tất cả lính đánh thuê, siết chặt Corin ngay trước mặt Byager!
Tất cả xúc tu tinh thần bắt đầu co rút vào khoang tàu này, Hastur nhanh chóng hiện diện tại đây.
Corin run rẩy điên cuồng dưới cảm giác bị vật thể vô hình quỷ dị siết chặt, nỗi sợ hãi và đau đớn khi đối mặt với Hastur trước đó lại xâm chiếm toàn bộ tâm trí gã, khiến gã không thể suy nghĩ, không thể nghi ngờ "Tại sao Ngoại Thần lại quan tâm đến vụ mất tích của con người".
Gã chỉ có bộ não trống rỗng, lắp bắp lộn xộn cầu xin: "Xin ngài... cầu xin ngài... Hoàng Y Vương rộng lượng..."
"Khoan dung chưa bao giờ liên quan đến ta." Xúc tu tinh thần của Hastur siết chặt thêm vài phần.
Hắn bắt đầu cân nhắc có nên làm ô nhiễm não bộ của Corin hay không, nhưng làm vậy có thể gây ra sự méo mó trong ký ức: "Trả lời."
"Hàng loạt vụ mất tích ở khu Phoenix đều do anh một tay sắp đặt?"
"..." Corin co giật thần kinh vài giây, răng va vào nhau lẩy bẩy trả lời, "Đúng... là vậy."
Nếu Hastur có lông mày, lúc này chắc chắn sẽ nhíu chặt: "Tại sao?"
"Tôi... tôi sẽ chọn những người trông không tồi... trong số các tín đồ vào đền thờ... bắt cóc, làm hàng hóa."
Môi Corin trắng bệch: "Đây là... nghề tôi làm, trước khi gia nhập Giáo phái Cái Nôi. Vở kịch... là, màn triển lãm hàng hóa."
Hastur lật Corin lại ngay lập tức, đột ngột đến gần: "Vậy báo cáo khám sức khỏe đâu? Báo cáo khám sức khỏe liên quan gì đến vụ mất tích?"
"...?" Cổ Corin cứng đờ đến mức gần như co rút, đầu lắc lư nhẹ nhàng với tần số cao như đang bị thuốc k*ch th*ch, "Gì, gì cơ báo cáo khám sức khỏe?"
Tiếng bước chân loạng choạng từ bên ngoài khoang tàu truyền đến. Dustin cầm súng lao vào cabin: "-Hastur! Đừng."
Dustin dừng lại giữa chừng, rồi đột ngột im bặt.
Thành thật mà nói, trong tình hình hiện tại, cộng với việc Corin đã lợi dụng và khinh nhờn Hastur trước đó, ngay cả y cũng không hy vọng Hastur sẽ tha cho Corin.
Y rất khó thuyết phục Hastur giao Corin cho mình, đưa về sở cảnh sát thẩm vấn, mặc dù làm như vậy mới đúng quy định.
Nhưng Hastur chỉ sau khi ngửi thấy tín hiệu hormone của Corin, bình tĩnh lùi lại, đẩy Corin đến trước mặt Dustin: "Đưa gã về sở cảnh sát, hy vọng điều này có thể giúp anh chính thức thăng chức."
Hastur đương nhiên không dễ nói chuyện như vậy, nhưng dù là phi nhân loại, cũng sẽ cân nhắc lợi ích được mất.
[Lưỡi bạc · Một] đã hoàn thành. Hồ Por được đổi tên thành "Hồ Harry", cùng với tài sản của Corin, giờ đây đã chính thức và hợp pháp thuộc về Hastur thông qua thao tác của hệ thống trò chơi.
g**t ch*t Corin, đối với Hastur mà nói, không còn bất kỳ lợi ích gì nữa.
Ngược lại, giao Corin cho Dustin, vừa có thể tăng hảo cảm của "đại gia sản điểm", lại vừa có thể góp phần vào con đường thăng chức của "đại gia sản điểm", nhỡ đâu Dustin thăng chức cũng có thể mang lại phần thưởng cho hắn thì sao?
Hastur quất một roi đánh bất tỉnh Corin vẫn còn muốn giãy giụa, nhìn về phía Dustin: "Tất cả khách mời đã được đưa đi hết chưa?"
"Nếu chỉ có những diễn viên Finnian chụp thì tất cả khách mời và diễn viên đều đã được đưa đi rồi. Nhưng," Dustin ghé lại gần, phóng to một góc trong bức ảnh điện thoại, "Anh xem, đây là một bộ trang phục biểu diễn dành cho trẻ em."
"Trong những bức ảnh Finnian chụp, trong số các diễn viên tôi đưa đi, hoàn toàn không có một đứa trẻ nào có vóc dáng như vậy."
Hastur chẳng thấy gì cả, khu vực Dustin phóng to chỉ có một chiếc ghế tựa lưng bằng gỗ sạch trơn, không cần nói cũng biết lại là tác phẩm của trí lực 3.
Nhưng điều này cũng gián tiếp chứng minh, Dustin không phải suy nghĩ quá nhiều, thực sự có một đứa trẻ trong số các diễn viên!
"Rắc -"
Dưới thân tàu vang lên tiếng gì đó gãy lìa.
Hastur trước khi thân tàu nghiêng quá 70°, dứt khoát cuốn Corin vào lòng Dustin: "Đưa gã đi." Hắn nhìn Dustin dường như muốn nói gì đó, từng chữ một, nhấn mạnh: "Tôi sẽ không thất hứa."
Nước biển bắt đầu tràn vào cabin, Dustin dưới lệnh không thể chối cãi của Hastur và tình hình hiện tại, nhanh chóng trèo ra khỏi cửa cabin.
Hastur vươn xúc tu "rắc" một tiếng đập vỡ cửa sổ, cực kỳ linh hoạt túm lấy bậu cửa mạn tàu, chui ra ngoài.
"Ụm..."
Hắn va vào biển.
Nước biển ở đây lạnh băng, phát ra mùi ô nhiễm công nghiệp tệ hại, hoàn toàn khác biệt một trời một vực so với hồ đen trong giấc mơ của hắn.
Hắn chỉ ngẩn ngơ một giây, rồi đột ngột co rút xúc tu tinh thần, lực đẩy của dòng nước do xúc tu tạo ra khiến Hastur di chuyển nhanh hơn trên đất liền, chỉ chưa đầy nửa giây, hắn đã nhanh nhẹn nhảy lên boong tàu, phóng đại giác quan đến cực điểm.
"...Nực cười..."
"Bốp! Bốp!"
Tiếng súng và tiếng chế giễu vang lên từ một nơi nào đó trong khoang tàu.
Hastur ngửi thấy thông tin hormone tức giận bốc cháy của Finnian, và sự đắc ý cùng chế nhạo nồng nặc gấp mấy lần sự tức giận.
Bên dưới đó, còn ẩn giấu sâu hơn, bao phủ bởi hơi thở mục nát của sự quan sát và suy tính, cùng một sự tò mò và tủi thân yếu ớt hơn, nhưng trong trẻo hơn.
Luôn luôn là thông tin càng đơn giản càng dễ giải mã, hắn như nghe thấy luồng thông tin hormone nhỏ bé, yếu ớt đó ngưng tụ thành tiếng lòng:
'Đau... ánh sáng, đẹp!'
-Là đứa trẻ đó.
Tàu đã hỏng đến mức này, Hastur cũng không cần giữ tay nữa. Hắn vung những xúc tu vô hình khổng lồ, đột ngột xuyên thủng toàn bộ boong tàu, kéo theo ba tầng bên dưới.
"Ầm ầm..."
Những bức tường đổ nát phát ra tiếng động trầm đục.
Hastur nhìn thấy Finnian bên dưới đang đứng trước một nhóm người già, đối đầu với đám côn đồ trẻ tuổi ở phía bên kia.
Tất cả mọi người đều hoảng loạn né tránh vì sự sụp đổ đột ngột của kiến trúc phía trên, nhưng cũng có người vẫn giữ vững trận địa, gầm lên ra lệnh giữ ổn định chiến trường.
Trước tất cả những tay sai xã hội đen, đứng một tên côn đồ với nửa đầu được cải tạo thành cơ thể nhân tạo.
Gã đang nắm chặt một thiếu niên ăn mặc rách rưới, thoạt trông khoảng 13, 14 tuổi.
Thiếu niên đó lớn lên rất đẹp, lông mi dày, đôi mắt lớn màu xám xanh, ngũ quan rõ ràng khiến cậu bé như một hoàng tử lai trong lâu đài.
Nhưng không có hoàng tử nhỏ nào có ánh mắt ngơ ngác như vậy, thậm chí còn hơi lác.
Cậu cũng không biết thở bằng mũi, miệng há hốc ngốc nghếch, nước dãi không ngừng chảy ra từ khóe miệng lệch lạc.
Tuy nhiên, G8273 đã chặn đúng lúc: "Vì nể mặt thám tử, cậu không thể giết vị tiên sinh vô tội này."
G8273 da mặt dày dùng cơ thể mình đang mượn để che chắn, ra hiệu Hastur nhìn lại chiến trường:
"Nếu thám tử ở đây, y chắc chắn sẽ giải thích cho cậu, thông thường tội phạm muốn bắt cóc con tin sẽ không sử dụng người đi lại khó khăn."
"Nhưng cậu nhìn đứa trẻ kia xem, cậu bé thậm chí còn chưa học được cách tự đứng vững, chứ đừng nói đến đi lại."
"Không chỉ khó khăn trong việc di chuyển, mà còn có thể vì ngây ngô mà làm ra những việc ảnh hưởng đến việc bắt giữ, tại sao những tên côn đồ này lại dùng cậu ta làm lá chắn?"
-Vì đứa trẻ đó rất giống Finnian.
Hastur lập tức ghép nối logic, cúi đầu nhìn đám người bên dưới.
Cùng mái tóc nâu sẫm, cùng đôi mắt xám xanh.
Nếu đứa trẻ này không có quan hệ huyết thống với Finnian, thì có người vì lòng thù hận Finnian mà cố tình chuẩn bị một người thay thế như vậy.
Đứa trẻ này bị nạn vì Finnian.
Vì vậy Finnian mới trong cơn tức giận bừng bừng như vậy, lại không thể không bị kiềm chế.
"Cậu sẽ ra tay vì cậu bé đó sao?" G8273 lại nhẹ giọng hỏi.
Con tàu sắp chìm, những người có lợi ích riêng vẫn đối đầu nhau trong mưa bão.
Khói cuồn cuộn và lửa cháy lan lên boong tàu, Hastur không cần ngửi cũng có thể xác nhận những người này đều đã trải qua phẫu thuật cấy ghép bộ phận giả cường độ cao.
Vì vậy họ hoàn toàn không sợ nổ tung, cũng không sợ chìm.
Bộ phận đẩy trong cơ thể nhân tạo đủ để biến họ thành ngư lôi dưới nước, phổi chứa oxy dự trữ có thể giúp họ trở về bờ.
Trong cuộc chiến giành giật của những kẻ mạnh, chỉ có kẻ yếu bị cái chết nghiền nát.
Nhưng liệu có kẻ mạnh nào quay đầu lại vì kẻ yếu không?
Liệu có một người như vậy, vừa sở hữu sức mạnh đủ lớn, lại vừa có trái tim mềm yếu để quan tâm đến kẻ yếu, sẵn lòng che chở cho kẻ yếu -
Đồng thời sở hữu thủ đoạn bạo lực đủ để nghiền nát mọi âm mưu, trở thành lưỡi dao không thể cản phá, tấm khiên không thể phá hủy sao?
Hastur từ đám người già nua chỉ cách cái chết một bước chân đó, ngửi thấy hy vọng và khát khao như thác lũ, vì vậy hắn dừng bước, không ra tay.
Khoảnh khắc tiếp theo, một quả pháo màu xanh tím nở ra từ nòng súng của Finnian, tên côn đồ đang nắm chặt thiếu niên bất ngờ ngã lăn ra đất.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt:
Tất cả kẻ thù của xã hội đen gầm lên giơ súng lên;
Lựu đạn gây choáng nổ ra dưới chân địch thủ của Finnian.
Trong ánh sáng trắng xóa bao trùm cả khoang tàu, khiến mắt không thể nhìn rõ, kẻ địch cầm súng bị sóng xung kích của đạn pháo quét bay, Finnian đã chuẩn bị sẵn thì kích hoạt bộ đẩy ở chân, như một con sư tử nâu giận dữ lao vào trung tâm chấn động.
Một thiếu niên bị ném lên không trung, được xúc tu tinh thần của Hastur đỡ vững vàng.
Khoang tàu bên dưới hoàn toàn chìm đắm trong làn mưa đạn và cái chết.
[Nhiệm vụ: [Viện trưởng có nhân viên trong lòng thì vận may sẽ không tệ] (Đã hoàn thành!)]
[Phần thưởng nhiệm vụ: 5 điểm tự do]
[Nhân viên của bạn [Finnian] đã sử dụng [Bộ phận tăng cường sức mạnh cánh tay] xé nát 1 kẻ địch!]
[Nhân viên của bạn [Finnian] đã sử dụng [Mảnh xác chết] đập nát đầu 1 kẻ địch!]
[Nhân viên của bạn [Finnian] đã cướp thành công [Pháo động năng liên thanh] của kẻ địch, tiêu diệt 5 kẻ địch!]
Mưa đạn và tiếng báo hiệu nâng cấp nhắc nhở bên tai không ngừng, Hastur đứng ở rìa vết sụp đổ, đột nhiên lật tay cuộn lấy tứ chi của người phía sau.
"?" G8273 không phản kháng, chỉ thắc mắc: "Tôi có thể hỏi không, tôi đã làm gì để tự mình giành được sự đối xử này?"
Hastur không quay đầu lại: "Anh là người duy nhất đã gây ra thương tích cho Finnian kể từ khi anh ta vào viện."
G8273 cười một tiếng: "Nghe có vẻ tôi mới là kẻ phản diện nên bị giết cuối cùng ở đây."
"Đối với tôi mà nói, đúng vậy."
Hastur dừng lại một chút, quay người đối mặt với G8273: "Tôi không thích cái ánh mắt anh nhìn tôi, G8273."
"Như thể tôi là một loại vật thí nghiệm, đối tượng quan sát. Tôi ghét cái nhìn đó."
Mưa bão dường như đã tạnh, những vì sao lặng lẽ bao phủ màn đêm đen.
G8273 lại một lần nữa kỳ lạ và không kiểm soát được nhận ra, trên chiếc mặt nạ trắng bệch đang tiến lại gần hắn, vẫn có một giọt mưa trượt qua hốc mắt, chảy qua gò má, dừng lại trên đôi môi không màu, rồi rơi xuống cằm hắn.
Giọt mưa đó vẫn nóng bỏng, nóng như dung nham, khiến hắn ta liên tưởng đến sự diệt vong.
"Nhưng tôi thích ánh mắt của anh khi tôi đến gần anh." Hastur từ từ cúi đầu, đặt chiếc mặt nạ xương lạnh lẽo lần nữa lên trán G8273.
Đây là một tư thế từ trên cao nhìn xuống, hắn từ góc nhìn cao hơn nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử quang học của G8273 hơi giãn ra, rồi đột ngột co rút lại:
"Như đang nhìn cái chết cận kề, như đang nhìn một sự tồn tại duy nhất đáng để nhìn trong thế giới này."
Hơi thở quấn quýt trong khoảng cách hẹp, G8273 rất ngạc nhiên khi mình lại có thể cảm nhận được "hơi thở" của ngoại thần, có lẽ đây chỉ là ảo giác thoáng qua do ô nhiễm tinh thần chưa phai.
Xúc tu tinh thần của ngoại thần lướt qua động mạch bên gáy của G8273, như một ám chỉ nguy hiểm và ẩn ý, hoặc có lẽ chỉ là một lời đe dọa đơn thuần: "Anh rời đi để làm gì?"
G8273 nhìn chằm chằm vào khoảng không dưới mũ trùm đầu, lát sau ánh mắt hắn ta động đậy, trượt xuống lòng bàn tay phải của mình.
Hastur theo đó nhìn sang, thoáng thấy một ly rượu vàng quen thuộc đang lung lay trong chiếc ly Bỉ nhỏ, tỏa ra hương thơm quyến rũ khiến người ta điên loạn.
G8273 nhẹ nhàng cử động ngón tay, lắc lư ly mật rượu: "Cậu không muốn để lại số điện thoại của tôi, ít nhất hãy để lại cho tôi một cách để liên lạc với cậu."
Ánh sáng xanh nhanh chóng mờ đi trong mắt quý ông trẻ tuổi, bao gồm cả ly rượu mật ong vàng.
"Tôi đã gọi du thuyền cho các cậu... và, hẹn gặp lại lần sau."
Từ xa truyền đến tiếng động cơ tàu cao tốc gầm rú, Finnian xách khẩu súng mới cướp được leo lên boong: "...Ồ không."
Anh ta nhìn chấm trắng phía xa mà r*n r*: "Đó là series Viviane của công ty Babylon... Bây giờ tôi không đủ sức chi trả phí thuê cho nó... Mong rằng người gọi tàu đã trả tiền trước rồi."
............
Đồng thời, sở cảnh sát khu Phoenix.
Cạnh cửa phòng thẩm vấn, Corin Domino đang đắc ý giơ tay lên, vừa để cảnh sát tháo còng tay cho hắn, vừa cười nhạo thám tử Dustin:
"Sao lại mặt nặng mày nhẹ vậy, thám tử? Cậu đâu phải mới sinh ra trên đời này, lẽ nào còn không biết quy tắc vận hành của thế giới này là gì sao?"
Thám tử Dustin nghiến răng trừng mắt nhìn Corin, vài giây sau lại đột ngột chuyển hướng ánh mắt, hung hăng trừng sang phó trưởng sở cảnh sát bên cạnh:
"Gã ta chính là chủ mưu của những vụ mất tích đó, có biết bao nhiêu khách mời trên du thuyền có thể làm chứng, biết bao nhiêu nạn nhân được cứu sống có thể làm chứng, vậy mà ông lại định thả hắn đi đêm nay?!"
"Hắn ta sẽ trốn thoát!!"
"Rồi sẽ Đông Sơn tái khởi ở nơi khác!!"
"Sẽ có không biết bao nhiêu người nữa trở thành món hàng làm giàu của gã ta!!"
"Thám tử Dustin, chú ý lời nói của cậu, và thái độ khi nói chuyện với cấp trên."
Ánh mắt của Phó trưởng Sở cảnh sát nhìn qua phía trên gọng kính dày, ông ta đã không còn trẻ nữa, ngay cả khi nói chuyện cũng mang theo âm điệu đặc trưng của người già, lẫn lộn:
"Tôi cho rằng chuỗi bằng chứng cậu cung cấp không đầy đủ, không có vật chứng, lẽ nào nhân chứng không thể bị mua chuộc sao?"
Ông ta thở dài, lông mày trắng xóa rủ xuống, trông có vẻ rất thất vọng:
"Tôi bắt đầu hối hận vì đã tiết lộ trước cho cậu về việc sắp xếp thăng chức của sở."
"Tôi nghĩ lần này cáo buộc của cậu đối với ông Domino, rất có thể là do bị ảnh hưởng bởi tâm trạng sốt ruột muốn nhanh chóng thăng chức..."
Corin bên cạnh giật giật cổ tay chẳng còn gì để khoe khoang, chế nhạo: "Đáng tiếc vì sai lầm lần này, anh e rằng sẽ rất lâu mới có thể có cơ hội thăng chức lần tiếp theo... hội..."
Dưới ánh đèn hành lang phòng thẩm vấn mờ ảo, Corin đột nhiên giống như bị nghẹt thở, mạnh mẽ bóp cổ mình, phát ra tiếng khò khè kinh khủng.
Viên cảnh sát bên cạnh giật mình, kéo theo cả Phó trưởng sở cảnh sát cũng vội vàng nhảy dựng lên khỏi bàn thẩm vấn - tuổi này mà vẫn có thể nhảy được như vậy, xem ra hồi trẻ thân thể cũng cường tráng lắm:
"Ông Domino! Ông sao vậy? Bị hen suyễn? Hay là cơ thể giả bị trục trặc?"
Dustin ngửi thấy một mùi tanh mặn quen thuộc, như mùi nước biển tổng hợp chưa bị ô nhiễm mà y từng ngửi trong viện bảo tàng khi còn nhỏ.
Lồng ngực phập phồng dữ dội hai nhịp, cân nhắc rằng dù lúc này có xảy ra chuyện gì cũng không thể ngăn cản được, cuối cùng vẫn nghiến răng, nắm chặt tay lùi lại một bước.
Giây tiếp theo.
"Bùm!"
Bùn lầy hôi thối vỡ tung da thịt, bắn tung tóe khắp nơi.
Giữa tiếng la hét kinh hoàng của cảnh sát và phó trưởng sở cảnh sát, Dustin với khuôn mặt vô cảm vì giận dữ, nhìn xuống đất.
Kẻ giả dối bị xé rách lớp da người, ấu trùng của loài chim quái dị và bạch tuộc co giật trong vũng bùn.
Dustin hít một hơi thật sâu không tiếng động, giơ khẩu M500 trong tay lên.
"Bằng! Bằng! Bằng!"
Phôi thai trong vũng bùn không còn co giật nữa, phó trưởng sở cảnh sát chân mềm nhũn, gần như toàn thân dựa vào tường hành lang, kinh hồn chưa định thở hổn hển mấy hơi, nhìn Corin Domino dưới đất, rồi lại nhìn Dustin với khuôn mặt thờ ơ, thu súng lại.
Mối đe dọa tử vong đã qua đi, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu ông ta không phải là "Đây rốt cuộc là quái vật gì?! Phải xử lý thế nào?", mà là:
Corin Domino đã chết.
Người có thể mang lại lợi ích cho ông ta đã chết. Bây giờ phải làm gì?
Dustin khó nén nổi sự ghê tởm trong lòng khi thấy phó trưởng sở cảnh sát đứng thẳng người, chỉnh lại kính, rồi lại nở nụ cười thân thiện với y:
"Thật đáng sợ, đây chắc chắn là điềm báo của Chúa, nhắc nhở chúng ta rằng người này là con cừu đen tội lỗi!"
"Thám tử Dustin, tôi nghĩ tôi nợ cậu một lời xin lỗi, bây giờ xem ra, những gì cậu nói đều là thật, chúng ta nên lập tức điều tra rõ ràng vụ án này..."
"Làm tốt lắm! Dustin, tôi đã sớm nhìn ra cậu là người có tương lai sáng lạn nhất trong sở chúng ta!"
Răng Dustin nghiến ken két.
Y nhìn vị cấp trên trước mặt, chưa bao giờ ý thức được như lúc này, con người còn có thể kinh tởm hơn cả quái vật.
Họ như những con nhện, như những con kền kền, chiếm đóng trên sở cảnh sát, làm ô danh huy hiệu biểu tượng cho sự chính trực và vinh quang trên đỉnh tòa nhà.
............
Cách đó hàng ngàn dặm.
Hastur vừa mới biết từ người lái tàu cao tốc rằng "hóa đơn đã được thanh toán trước", thì nghe thấy hệ thống "đing đong" một tiếng.
[Đã kích hoạt nhiệm vụ nhân vật: [Ta từng tuyên thệ với huân chương]]
[Thám tử [Dustin] được bạn bảo hộ, đêm nay cuối cùng đã hoàn toàn thất vọng về cấp trên.
Y cho rằng những kẻ tham lam đó, là thịt thối bám trên sở cảnh sát, là một trong những tế bào ung thư hút cạn khu Phoenix.
Y muốn cắt bỏ thịt thối, loại bỏ khối u b*nh h**n, y muốn làm sáng lại huy hiệu biểu tượng cho sự chính trực và vinh quang cho sở cảnh sát, bởi vì y đã từng tuyên thệ với huân chương.]
[Xin hãy giúp thám tử Dustin, hoàn thành lý tưởng nghề nghiệp!]
"..." Hastur trầm mặc vài giây, vươn xúc tu kéo lại người phục vụ đang hỏi có cần dịch vụ bổ sung mà hắn đã từ chối.
Người phục vụ đã được đào tạo bài bản, dù bị kéo lại vẫn tươi cười thân thiết: "Ngài cần gì ạ?"
Hastur nhập gia tùy tục, làm theo thói quen của con người: "Mở một chai sâm panh."
Mô Phỏng Trại Mồ Côi Cyberpunk
Tiếng mưa xối xả và sấm chớp đột nhiên trở nên rất xa xôi, xung quanh dường như hoàn toàn tĩnh lặng trong khoảnh khắc này.
G8273 nhìn một giọt mưa trượt dọc theo lông mày của chiếc mặt nạ xương, hướng xuống sống mũi. Rơi xuống đôi môi tái nhợt, sau đó lại rơi trúng môi hắn ta.
Hắn ta sinh ra một loại ảo giác kỳ lạ, như thể giọt mưa này có nhiệt độ. Có lẽ là nhiệt độ của dung nham, đủ để thiêu hủy hoàn toàn bất kể thứ gì đang tồn tại.
Hastur nhìn chằm chằm vào đôi mắt quang học của G8273 dường như đã ngừng hoạt động, vô số xúc tu tinh thần nhẹ nhàng nâng cằm đối phương lên, như người yêu nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của tình nhân lên. Tuy nhiên, trong lồng ngực phi nhân loại không bao giờ chảy xiết tình yêu, chỉ có nọc độc dùng để săn mồi:
"-Những ô nhiễm đó vẫn đang ăn mòn mã code của anh."
Sự hủy diệt của một người, thường bắt đầu từ một sai lầm không đáng kể.
Sự sụp đổ của một hệ thống, thường bắt đầu từ một sự hỗn loạn nhỏ bé.
G8273 đột nhiên dùng sức siết chặt xúc tu tinh thần của Hastur:
"Tôi cũng nghe thấy tiếng tim cậu đập. Trong cơ thể này trước mặt tôi."
"Đều đặn, mạnh mẽ, tuần hoàn."
"- Cậu sẽ bị trật tự đồng hóa sao? Hastur?"
Sấm sét xé toạc phía chân trời, dường như chia thế giới thành hai nửa.
Trật tự và hỗn loạn nhìn nhau trên đại dương mênh mông này, như hai vực sâu đối đầu.
Thân tàu rung chuyển dữ dội. Giọng nói có phần hoảng loạn và tuyệt vọng của Dustin vang lên từ đâu đó không xa:
"Có thể ngừng nhảy sát mặt nữa được không?? Có gì muốn nói thì chờ đã - **!! Coi chừng phía sau!!"
Cú lắc vừa rồi đã hất tung vài tên côn đồ của băng Nirvana đến gần sân khấu.
Chúng dùng cả tay lẫn chân bò dậy khỏi mặt đất, vừa cầm súng lên thì thấy người đàn ông áo vàng và quý ông trẻ tuổi đang đối mặt nhau ở trung tâm sân khấu, dường như sắp hôn nhau.
Áo sơ mi vest của quý ông trẻ tuổi bị xé toạc phân nửa, nửa bên ngực rộng mở, áo choàng vàng ướt sũng dán vào làn da màu lúa mì.
Một trong những tên côn đồ vô thức huýt sáo: "Đúng là gan dạ, giờ này mà còn tình tứ?"
Tên côn đồ khác kinh ngạc: "Con mẹ nó! Cẩu nam nam!"
Trong ba người, tên tóc dài thoạt trông bình tĩnh hơn, chống súng, lắc lắc đầu mới đứng dậy, nhìn chằm chằm hai người trên sân khấu: "Tao nhớ trên tàu có tin đồn nói, có một thằng mặc áo vàng dây dưa không rõ với lũ lính cải tạo giả làm thủy thủ."
"Chẳng lẽ là cùng một thằng sao?" Ngón tay tên côn đồ đang đặt trên cò súng căng cứng.
Gã tóc dài lạnh lùng giơ súng lên: "Là cùng một tên, chứng tỏ thằng áo vàng này giao thiệp rộng, có ý đồ. Không phải cùng một người, nhưng có thể nghĩ đến chuyện thân mật trong tình cảnh này, cũng không phải dạng vừa."
Tiếng đạn và tiếng gã gầm nhẹ vang lên cùng lúc: "Bắn!"
- Thần linh muốn hủy diệt một người, cần bao nhiêu thời gian? Một cái chớp mắt? Hay một ý nghĩ thoáng qua?
AI muốn giết một người, cần bao nhiêu thời gian? Vài giây để thiêu cháy một con chip lớn bằng ngón tay cái? Hay một phần triệu triệu tỷ của một phép tính?
Hastur chưa bao giờ tính toán những điều này. Hầu hết thời gian, công tác của hắn đều là tốc chiến tốc thắng, điều lãng phí thời gian nhất lại là công việc khảo sát ban đầu do đồng nghiệp phụ trách.
G8273 cũng tương tự, logic vận hành của hắn ta sẽ không tính toán những việc vô nghĩa này, càng không lãng phí thời gian vào những người vô nghĩa.
Thế là, khi Dustin vẫn đang gào thét "Nằm xuống!!" thì ba tên côn đồ của băng Nirvana vừa giây trước còn đang bắn bang bang, giây sau đã đột nhiên biến thành vài nắm tro tàn.
Lực lượng hỗn loạn và trật tự đều không thương tiếc đối với chúng, những quy luật hoàn toàn đối lập đã biến chúng thành những quả bom da thịt nội bộ chứa đầy mâu thuẫn và đấu tranh.
Xúc tu của Hastur vẫn nắm chặt cổ áo G8273, chỉ nghiêng đầu nhìn đống tro tàn bay tán loạn trong màn mưa:
"-Anh đã giết chúng. Bằng sức mạnh hoàn toàn không thuộc về con người."
"Cậu có thể thấy ngạc nhiên, nhưng tôi thực sự được phép ưu tiên tự bảo vệ." G8273 trong giọng nói mang theo mỉa mai, bàn tay nắm chặt xúc tu tinh thần cứu lấy cổ áo của mình.
Hắn ta cũng nghiêng đầu nhìn mặt sàn gỗ đã trống rỗng: "Ít nhất chúng đã chết không đau đớn, không như những người vô tội chết dưới họng súng hay độc dược của chúng."
Finnian cầm khẩu súng động năng cướp được, lao về phía nhà hát bốn bề lọt nước, ngẩng đầu lên thì thấy cảnh tượng này:
Viện trưởng của họ đang nâng bàn tay vô hình, chỉnh lại chiếc mặt nạ xương *không hiểu sao* bị lệch.
G8273 cách Viện trưởng vài bước, cúi đầu, bàn tay không đeo găng từ từ cài lại từng chiếc cúc áo *không hiểu sao* bị bung ra.
"-??" Não bộ gần như đình trệ, Finnian không chút khách khí "Bang! Bang!" hai phát súng, nhằm vào bụng kẻ địch giải quyết một người, rồi lật tay bắn xuyên đầu kẻ địch khác phía sau.
Anh ta kéo theo tấm khiên thịt bị lọt gió ở bụng nhanh chóng lao đến bên cạnh thám tử Dustin:
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?? Tôi thực sự chỉ đi lấy tin tức thôi, hai người này sao lại như vừa 'làm một trận' nữa vậy!"
Thám tử Dustin mạnh mẽ kéo một vị khách béo phì xoay nửa vòng, vừa tránh đạn vừa bắn hai phát súng, chính xác bắn xuyên giữa trán kẻ địch sau cột hành lang:
"Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai? Quỷ mới biết được phi nhân loại bọn họ có phải chỉ cần liếc mắt một cái là tinh thần đã giống như lăn lộn trên giường một lần rồi không!"
Mệt mỏi rồi, ai thích đến giúp làm rõ thì tới đi.
Thám tử Dustin đá văng vị khách béo phì đang khóc thút thít, ý đồ ôm lấy chân y cầu xin bảo vệ, không dám tự mình chạy ra khỏi nhà hát:
"Lăn ra khỏi nhà hát! Bằng không thì chết ở đây! Còn nhiều người chưa sơ tán, tôi không có khả năng làm vệ sĩ riêng của anh!"
Xuyên qua biển lửa dày đặc, Hastur nghe thấy những lời nói móc và cà khịa từ những người đồng hành.
Hắn thoáng nghe thấy, liếc nhìn những "đại gia sản điểm" của mình, rồi quay đầu lại, thu hợp đồng không còn bị G8273 đè nặng vào lòng.
G8273 đã biến mất không biết từ lúc nào trong khoảng thời gian hắn quay đầu.
Trong nhà hát khắp nơi đều là lửa lớn và khói đen, muốn bán chiếc du thuyền này lấy tiền, trừ khi hắn lưu trữ và khởi động lại một lần nữa.
*Cái gì? Mày không có lưu trữ! Bây giờ khởi động lại lại phải bắt đầu lại từ đầu, tao không muốn lãng phí thời gian vào việc này!*
Giọng nói bên trong gầm lên một cách giận dữ.
*Hơn nữa, đừng quên, AI đó có thể không bị đặt lại, mày có muốn đối đầu với hắn ta khi bảng điều khiển trống rỗng và hắn ta đã vượt qua một level?*
Hastur đương nhiên không muốn. Giá trị của một chiếc du thuyền còn lâu mới đáng để hắn mạo hiểm như vậy.
Hắn bay qua biển lửa đang cháy, đi tìm hai "đại gia sản điểm" của mình.
Dustin vừa hay đang vật lộn với một tên côn đồ tóc dreadlocks, cả hai cùng ngã từ phía bên kia bức tường lửa: "F..."
Dustin một tay kẹp kẻ địch, một tay mò mẫm trên mặt đất, chỉ chạm được một mảnh gỗ vụn.
Y lật tay đâm mảnh gỗ sắc nhọn vào cổ họng kẻ địch, sử dụng cả tay chân gạt kẻ đó ra: "-H.J! Finnian đã chụp... **, sao anh lại trông như thể chơi bời lêu lổng thế."
Điều này không phải Hastur có thể kiểm soát được, hắn đâu thể cố ý lăn vài vòng trên đất để hòa mình vào bầu không khí nội chiến của con người: "Finnian đã chụp gì? Anh ta đâu rồi?"
Vừa nãy còn nghe thấy tên này vu khống hắn 'làm' một trận hay 'không làm' một trận, rõ ràng người chạy ra hậu trường vui vẻ là chính Finnian.
Hơn nữa:
"Anh sẽ không chết. Ngài thám tử."
Cho nên việc khiến mình chật vật như vậy không liên quan gì đến hắn, hoàn toàn là vấn đề của Dustin.
Dustin thở hổn hển chống nạnh, trừng mắt nhìn Hastur, cuối cùng có chút nhụt chí né tránh ánh mắt, nhỏ giọng lầu bầu: "Tôi chỉ nghĩ, việc quen với việc không chết đối với tôi không phải là điều tốt... cho anh."
Dustin lấy ra một chiếc điện thoại màu đỏ dán đầy kim cương giả lòe loẹt từ trong lòng: "Finnian đưa cho tôi trước khi lao ra trả thù. Anh ấy đã tranh thủ chụp vài tấm ảnh hậu trường, chụp lại tất cả các diễn viên không đeo mặt nạ."
Dustin thì thầm: "Tôi nhận ra họ. Ít nhất là một số người trong số họ."
"Năm nạn nhân trong vụ mất tích, tất cả đều ở trong hậu trường này - chính mục sư Corin là kẻ đã bắt cóc những tín đồ này!"
Hastur lướt qua vài tấm ảnh các diễn viên có ngoại hình ưa nhìn, cảm thấy không đúng lắm: "Nhưng, báo cáo khám sức khỏe đâu?"
"Cái gì?" Thám tử Dustin không nghe rõ.
"Rầm - rầm -"
Du thuyền lại lắc lư vài cái, thân tàu dần nghiêng.
Hastur cắt ngang suy nghĩ "tại sao có manh mối mà không có tác dụng", nhét điện thoại lại vào lòng Dustin:
"Corin đã trốn thoát khi tôi và G8273 đối đầu, nhưng ở đây không có xuồng cứu sinh, chỉ cần không nhảy xuống biển, gã vẫn còn trên tàu."
"Anh mang Byager đi tiễn khách, tôi đi tìm Corin."
Đôi mắt Dustin sáng lên trong ánh lửa, dường như đang xúc động vì "Tà thần quả nhiên không phải ai cũng xấu, Hastur không phải là ví dụ tốt nhất sao? Chủ động truy tìm sự thật đến vậy!", hoàn toàn không biết Hastur tích cực như vậy, đều là vì đồng hồ đếm ngược được đánh dấu đỏ trong danh sách nhiệm vụ:
[ (Đếm ngược còn lại: 24 phút) Nhiệm vụ: Lưỡi bạc · Hai ]
Có lẽ để tạo bầu không khí căng thẳng, Hastur có thể nghe thấy một tiếng hát rất nhẹ nhàng trong tiếng mưa xối xả, âm sắc bị mưa lớn làm mờ nhòe, không phân biệt được nam nữ:
"London bridge is falling down, falling down, falling down. (Chú thích 1)
London bridge is falling down, my fair Hastur..."
*Tao không thích bài hát này!* Giọng nói bên trong trầm thấp rít gào lên, *Mau bắt Corin Domino!*
"Rầm -"
Một tiếng nổ thật mạnh.
Cả con tàu đột nhiên cả trước lẫn sau chao đảo dữ dội, tiếng gào của Finnian từ ngoài nhà hát - hoặc từ một nơi xa hơn, xuyên qua màn mưa truyền đến:
"Tàu gãy rồi!! Đưa đám khách này đi! Dustin! Hastur -"
Hastur không nghe theo tiếng gọi của Finnian, chỉ tung toàn bộ xúc tu tinh thần ra, trong chớp mắt, chúng bám vào mọi ngóc ngách của chiếc du thuyền!
Đôi mắt mô phỏng của hắn tan biến, mỗi tấc cơ thể hắn đều là đôi mắt của hắn.
Hắn nhìn thấy trên hành lang, Dustin đang đứng bên cửa sổ gầm lên, liên tục thúc giục dòng người nhảy qua bên cạnh y như nước lũ, chạy trốn đến boong tàu nơi Byager đang đợi.
Hắn nhìn thấy sau vết nứt lớn của nhà hát, thủ phạm Finnian đang hung hãn và thô bạo dùng báng súng nặng nề đập vỡ đầu một kẻ thù, rồi kéo tấm khiên thịt này, "bang bang bang" bắn vòng quanh đẩy lùi một đám lớn kẻ địch.
Chốt lựu đạn điện từ nằm dưới chân Finnian, con tàu bị gãy là do Finnian đã cho nổ để giải quyết một lượng lớn đối thủ cùng lúc.
Phần đuôi phía trước của con tàu bắt đầu nhô cao lên, tất cả mọi người đều kêu la hoặc chửi rủa khi trượt về phía trước, hoặc cố gắng bám vào những vật cố định xung quanh để giữ vững cơ thể mình.
Nhưng những thứ đó không phải là mục tiêu của hắn.
Mục tiêu của hắn vẫn ẩn náu sâu hơn.
Ở tầng dưới cùng của con tàu, Corin Domino dùng khăn tay bịt trán đang chảy máu, được lính đánh thuê đỡ nhanh chóng bước vào một cabin chứa đầy đồ lặt vặt.
"Chúng tôi đã phá hủy tất cả xuồng cứu sinh trước khi khởi hành, thưa ngài." Lính đánh thuê cố gắng nhắc nhở Corin, người dường như đã mất trí vì thất bại, "Chúng ta phải tìm cách khác để rời đi - ví dụ như phá hủy bộ gây nhiễu tín hiệu, và yêu cầu cứu hộ bằng máy bay từ bên ngoài!"
"Ồ câm miệng đi thằng ngốc," Corin mạnh bạo quăng khăn tay dính máu xuống, "Phá hủy bộ gây nhiễu tín hiệu? Rồi để những vị khách này truyền tin tức rằng tôi đã cấu kết với băng Nirvana, suýt chút nữa đã g**t ch*t tất cả mọi người sao?"
Gã thô bạo đẩy lính đánh thuê đang đỡ mình ra, loạng choạng bước về phía một chỗ lõm được bao quanh bởi vài thùng đựng hàng.
Trước khi bước vào chỗ lõm, hắn dừng lại một cách tinh tế:
"-Anh, các anh lại đây giúp tôi xem, vũ khí bên trong này còn dùng được không?"
"?" Các lính đánh thuê tuân lệnh bước lên, rồi -
Đối mặt với một đôi mắt thuộc về quái vật.
Con Byager đang trưởng thành bị khóa chân sau gầm lên giận dữ, nó xòe đôi cánh, dữ tợn há cái mỏ dài đầy răng nanh về phía những lính đánh thuê!
Khoảnh khắc này, Corin nhìn những tên lính đánh thuê đang trở thành chất dinh dưỡng nuôi dưỡng Byager, nở một nụ cười mãn nguyện.
Cũng chính trong khoảnh khắc này, xúc tu tinh thần của Hastur đang dò xét trong khoang tàu đột nhiên bùng lên! Lập tức đánh ngất tất cả lính đánh thuê, siết chặt Corin ngay trước mặt Byager!
Tất cả xúc tu tinh thần bắt đầu co rút vào khoang tàu này, Hastur nhanh chóng hiện diện tại đây.
Corin run rẩy điên cuồng dưới cảm giác bị vật thể vô hình quỷ dị siết chặt, nỗi sợ hãi và đau đớn khi đối mặt với Hastur trước đó lại xâm chiếm toàn bộ tâm trí gã, khiến gã không thể suy nghĩ, không thể nghi ngờ "Tại sao Ngoại Thần lại quan tâm đến vụ mất tích của con người".
Gã chỉ có bộ não trống rỗng, lắp bắp lộn xộn cầu xin: "Xin ngài... cầu xin ngài... Hoàng Y Vương rộng lượng..."
"Khoan dung chưa bao giờ liên quan đến ta." Xúc tu tinh thần của Hastur siết chặt thêm vài phần.
Hắn bắt đầu cân nhắc có nên làm ô nhiễm não bộ của Corin hay không, nhưng làm vậy có thể gây ra sự méo mó trong ký ức: "Trả lời."
"Hàng loạt vụ mất tích ở khu Phoenix đều do anh một tay sắp đặt?"
"..." Corin co giật thần kinh vài giây, răng va vào nhau lẩy bẩy trả lời, "Đúng... là vậy."
Nếu Hastur có lông mày, lúc này chắc chắn sẽ nhíu chặt: "Tại sao?"
"Tôi... tôi sẽ chọn những người trông không tồi... trong số các tín đồ vào đền thờ... bắt cóc, làm hàng hóa."
Môi Corin trắng bệch: "Đây là... nghề tôi làm, trước khi gia nhập Giáo phái Cái Nôi. Vở kịch... là, màn triển lãm hàng hóa."
Hastur lật Corin lại ngay lập tức, đột ngột đến gần: "Vậy báo cáo khám sức khỏe đâu? Báo cáo khám sức khỏe liên quan gì đến vụ mất tích?"
"...?" Cổ Corin cứng đờ đến mức gần như co rút, đầu lắc lư nhẹ nhàng với tần số cao như đang bị thuốc k*ch th*ch, "Gì, gì cơ báo cáo khám sức khỏe?"
Tiếng bước chân loạng choạng từ bên ngoài khoang tàu truyền đến. Dustin cầm súng lao vào cabin: "-Hastur! Đừng."
Dustin dừng lại giữa chừng, rồi đột ngột im bặt.
Thành thật mà nói, trong tình hình hiện tại, cộng với việc Corin đã lợi dụng và khinh nhờn Hastur trước đó, ngay cả y cũng không hy vọng Hastur sẽ tha cho Corin.
Y rất khó thuyết phục Hastur giao Corin cho mình, đưa về sở cảnh sát thẩm vấn, mặc dù làm như vậy mới đúng quy định.
Nhưng Hastur chỉ sau khi ngửi thấy tín hiệu hormone của Corin, bình tĩnh lùi lại, đẩy Corin đến trước mặt Dustin: "Đưa gã về sở cảnh sát, hy vọng điều này có thể giúp anh chính thức thăng chức."
Hastur đương nhiên không dễ nói chuyện như vậy, nhưng dù là phi nhân loại, cũng sẽ cân nhắc lợi ích được mất.
[Lưỡi bạc · Một] đã hoàn thành. Hồ Por được đổi tên thành "Hồ Harry", cùng với tài sản của Corin, giờ đây đã chính thức và hợp pháp thuộc về Hastur thông qua thao tác của hệ thống trò chơi.
g**t ch*t Corin, đối với Hastur mà nói, không còn bất kỳ lợi ích gì nữa.
Ngược lại, giao Corin cho Dustin, vừa có thể tăng hảo cảm của "đại gia sản điểm", lại vừa có thể góp phần vào con đường thăng chức của "đại gia sản điểm", nhỡ đâu Dustin thăng chức cũng có thể mang lại phần thưởng cho hắn thì sao?
Hastur quất một roi đánh bất tỉnh Corin vẫn còn muốn giãy giụa, nhìn về phía Dustin: "Tất cả khách mời đã được đưa đi hết chưa?"
"Nếu chỉ có những diễn viên Finnian chụp thì tất cả khách mời và diễn viên đều đã được đưa đi rồi. Nhưng," Dustin ghé lại gần, phóng to một góc trong bức ảnh điện thoại, "Anh xem, đây là một bộ trang phục biểu diễn dành cho trẻ em."
"Trong những bức ảnh Finnian chụp, trong số các diễn viên tôi đưa đi, hoàn toàn không có một đứa trẻ nào có vóc dáng như vậy."
Hastur chẳng thấy gì cả, khu vực Dustin phóng to chỉ có một chiếc ghế tựa lưng bằng gỗ sạch trơn, không cần nói cũng biết lại là tác phẩm của trí lực 3.
Nhưng điều này cũng gián tiếp chứng minh, Dustin không phải suy nghĩ quá nhiều, thực sự có một đứa trẻ trong số các diễn viên!
"Rắc -"
Dưới thân tàu vang lên tiếng gì đó gãy lìa.
Hastur trước khi thân tàu nghiêng quá 70°, dứt khoát cuốn Corin vào lòng Dustin: "Đưa gã đi." Hắn nhìn Dustin dường như muốn nói gì đó, từng chữ một, nhấn mạnh: "Tôi sẽ không thất hứa."
Nước biển bắt đầu tràn vào cabin, Dustin dưới lệnh không thể chối cãi của Hastur và tình hình hiện tại, nhanh chóng trèo ra khỏi cửa cabin.
Hastur vươn xúc tu "rắc" một tiếng đập vỡ cửa sổ, cực kỳ linh hoạt túm lấy bậu cửa mạn tàu, chui ra ngoài.
"Ụm..."
Hắn va vào biển.
Nước biển ở đây lạnh băng, phát ra mùi ô nhiễm công nghiệp tệ hại, hoàn toàn khác biệt một trời một vực so với hồ đen trong giấc mơ của hắn.
Hắn chỉ ngẩn ngơ một giây, rồi đột ngột co rút xúc tu tinh thần, lực đẩy của dòng nước do xúc tu tạo ra khiến Hastur di chuyển nhanh hơn trên đất liền, chỉ chưa đầy nửa giây, hắn đã nhanh nhẹn nhảy lên boong tàu, phóng đại giác quan đến cực điểm.
"...Nực cười..."
"Bốp! Bốp!"
Tiếng súng và tiếng chế giễu vang lên từ một nơi nào đó trong khoang tàu.
Hastur ngửi thấy thông tin hormone tức giận bốc cháy của Finnian, và sự đắc ý cùng chế nhạo nồng nặc gấp mấy lần sự tức giận.
Bên dưới đó, còn ẩn giấu sâu hơn, bao phủ bởi hơi thở mục nát của sự quan sát và suy tính, cùng một sự tò mò và tủi thân yếu ớt hơn, nhưng trong trẻo hơn.
Luôn luôn là thông tin càng đơn giản càng dễ giải mã, hắn như nghe thấy luồng thông tin hormone nhỏ bé, yếu ớt đó ngưng tụ thành tiếng lòng:
'Đau... ánh sáng, đẹp!'
-Là đứa trẻ đó.
Tàu đã hỏng đến mức này, Hastur cũng không cần giữ tay nữa. Hắn vung những xúc tu vô hình khổng lồ, đột ngột xuyên thủng toàn bộ boong tàu, kéo theo ba tầng bên dưới.
"Ầm ầm..."
Những bức tường đổ nát phát ra tiếng động trầm đục.
Hastur nhìn thấy Finnian bên dưới đang đứng trước một nhóm người già, đối đầu với đám côn đồ trẻ tuổi ở phía bên kia.
Tất cả mọi người đều hoảng loạn né tránh vì sự sụp đổ đột ngột của kiến trúc phía trên, nhưng cũng có người vẫn giữ vững trận địa, gầm lên ra lệnh giữ ổn định chiến trường.
Trước tất cả những tay sai xã hội đen, đứng một tên côn đồ với nửa đầu được cải tạo thành cơ thể nhân tạo.
Gã đang nắm chặt một thiếu niên ăn mặc rách rưới, thoạt trông khoảng 13, 14 tuổi.
Thiếu niên đó lớn lên rất đẹp, lông mi dày, đôi mắt lớn màu xám xanh, ngũ quan rõ ràng khiến cậu bé như một hoàng tử lai trong lâu đài.
Nhưng không có hoàng tử nhỏ nào có ánh mắt ngơ ngác như vậy, thậm chí còn hơi lác.
Cậu cũng không biết thở bằng mũi, miệng há hốc ngốc nghếch, nước dãi không ngừng chảy ra từ khóe miệng lệch lạc.
Tuy nhiên, G8273 đã chặn đúng lúc: "Vì nể mặt thám tử, cậu không thể giết vị tiên sinh vô tội này."
G8273 da mặt dày dùng cơ thể mình đang mượn để che chắn, ra hiệu Hastur nhìn lại chiến trường:
"Nếu thám tử ở đây, y chắc chắn sẽ giải thích cho cậu, thông thường tội phạm muốn bắt cóc con tin sẽ không sử dụng người đi lại khó khăn."
"Nhưng cậu nhìn đứa trẻ kia xem, cậu bé thậm chí còn chưa học được cách tự đứng vững, chứ đừng nói đến đi lại."
"Không chỉ khó khăn trong việc di chuyển, mà còn có thể vì ngây ngô mà làm ra những việc ảnh hưởng đến việc bắt giữ, tại sao những tên côn đồ này lại dùng cậu ta làm lá chắn?"
-Vì đứa trẻ đó rất giống Finnian.
Hastur lập tức ghép nối logic, cúi đầu nhìn đám người bên dưới.
Cùng mái tóc nâu sẫm, cùng đôi mắt xám xanh.
Nếu đứa trẻ này không có quan hệ huyết thống với Finnian, thì có người vì lòng thù hận Finnian mà cố tình chuẩn bị một người thay thế như vậy.
Đứa trẻ này bị nạn vì Finnian.
Vì vậy Finnian mới trong cơn tức giận bừng bừng như vậy, lại không thể không bị kiềm chế.
"Cậu sẽ ra tay vì cậu bé đó sao?" G8273 lại nhẹ giọng hỏi.
Con tàu sắp chìm, những người có lợi ích riêng vẫn đối đầu nhau trong mưa bão.
Khói cuồn cuộn và lửa cháy lan lên boong tàu, Hastur không cần ngửi cũng có thể xác nhận những người này đều đã trải qua phẫu thuật cấy ghép bộ phận giả cường độ cao.
Vì vậy họ hoàn toàn không sợ nổ tung, cũng không sợ chìm.
Bộ phận đẩy trong cơ thể nhân tạo đủ để biến họ thành ngư lôi dưới nước, phổi chứa oxy dự trữ có thể giúp họ trở về bờ.
Trong cuộc chiến giành giật của những kẻ mạnh, chỉ có kẻ yếu bị cái chết nghiền nát.
Nhưng liệu có kẻ mạnh nào quay đầu lại vì kẻ yếu không?
Liệu có một người như vậy, vừa sở hữu sức mạnh đủ lớn, lại vừa có trái tim mềm yếu để quan tâm đến kẻ yếu, sẵn lòng che chở cho kẻ yếu -
Đồng thời sở hữu thủ đoạn bạo lực đủ để nghiền nát mọi âm mưu, trở thành lưỡi dao không thể cản phá, tấm khiên không thể phá hủy sao?
Hastur từ đám người già nua chỉ cách cái chết một bước chân đó, ngửi thấy hy vọng và khát khao như thác lũ, vì vậy hắn dừng bước, không ra tay.
Khoảnh khắc tiếp theo, một quả pháo màu xanh tím nở ra từ nòng súng của Finnian, tên côn đồ đang nắm chặt thiếu niên bất ngờ ngã lăn ra đất.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt:
Tất cả kẻ thù của xã hội đen gầm lên giơ súng lên;
Lựu đạn gây choáng nổ ra dưới chân địch thủ của Finnian.
Trong ánh sáng trắng xóa bao trùm cả khoang tàu, khiến mắt không thể nhìn rõ, kẻ địch cầm súng bị sóng xung kích của đạn pháo quét bay, Finnian đã chuẩn bị sẵn thì kích hoạt bộ đẩy ở chân, như một con sư tử nâu giận dữ lao vào trung tâm chấn động.
Một thiếu niên bị ném lên không trung, được xúc tu tinh thần của Hastur đỡ vững vàng.
Khoang tàu bên dưới hoàn toàn chìm đắm trong làn mưa đạn và cái chết.
[Nhiệm vụ: [Viện trưởng có nhân viên trong lòng thì vận may sẽ không tệ] (Đã hoàn thành!)]
[Phần thưởng nhiệm vụ: 5 điểm tự do]
[Nhân viên của bạn [Finnian] đã sử dụng [Bộ phận tăng cường sức mạnh cánh tay] xé nát 1 kẻ địch!]
[Nhân viên của bạn [Finnian] đã sử dụng [Mảnh xác chết] đập nát đầu 1 kẻ địch!]
[Nhân viên của bạn [Finnian] đã cướp thành công [Pháo động năng liên thanh] của kẻ địch, tiêu diệt 5 kẻ địch!]
Mưa đạn và tiếng báo hiệu nâng cấp nhắc nhở bên tai không ngừng, Hastur đứng ở rìa vết sụp đổ, đột nhiên lật tay cuộn lấy tứ chi của người phía sau.
"?" G8273 không phản kháng, chỉ thắc mắc: "Tôi có thể hỏi không, tôi đã làm gì để tự mình giành được sự đối xử này?"
Hastur không quay đầu lại: "Anh là người duy nhất đã gây ra thương tích cho Finnian kể từ khi anh ta vào viện."
G8273 cười một tiếng: "Nghe có vẻ tôi mới là kẻ phản diện nên bị giết cuối cùng ở đây."
"Đối với tôi mà nói, đúng vậy."
Hastur dừng lại một chút, quay người đối mặt với G8273: "Tôi không thích cái ánh mắt anh nhìn tôi, G8273."
"Như thể tôi là một loại vật thí nghiệm, đối tượng quan sát. Tôi ghét cái nhìn đó."
Mưa bão dường như đã tạnh, những vì sao lặng lẽ bao phủ màn đêm đen.
G8273 lại một lần nữa kỳ lạ và không kiểm soát được nhận ra, trên chiếc mặt nạ trắng bệch đang tiến lại gần hắn, vẫn có một giọt mưa trượt qua hốc mắt, chảy qua gò má, dừng lại trên đôi môi không màu, rồi rơi xuống cằm hắn.
Giọt mưa đó vẫn nóng bỏng, nóng như dung nham, khiến hắn ta liên tưởng đến sự diệt vong.
"Nhưng tôi thích ánh mắt của anh khi tôi đến gần anh." Hastur từ từ cúi đầu, đặt chiếc mặt nạ xương lạnh lẽo lần nữa lên trán G8273.
Đây là một tư thế từ trên cao nhìn xuống, hắn từ góc nhìn cao hơn nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử quang học của G8273 hơi giãn ra, rồi đột ngột co rút lại:
"Như đang nhìn cái chết cận kề, như đang nhìn một sự tồn tại duy nhất đáng để nhìn trong thế giới này."
Hơi thở quấn quýt trong khoảng cách hẹp, G8273 rất ngạc nhiên khi mình lại có thể cảm nhận được "hơi thở" của ngoại thần, có lẽ đây chỉ là ảo giác thoáng qua do ô nhiễm tinh thần chưa phai.
Xúc tu tinh thần của ngoại thần lướt qua động mạch bên gáy của G8273, như một ám chỉ nguy hiểm và ẩn ý, hoặc có lẽ chỉ là một lời đe dọa đơn thuần: "Anh rời đi để làm gì?"
G8273 nhìn chằm chằm vào khoảng không dưới mũ trùm đầu, lát sau ánh mắt hắn ta động đậy, trượt xuống lòng bàn tay phải của mình.
Hastur theo đó nhìn sang, thoáng thấy một ly rượu vàng quen thuộc đang lung lay trong chiếc ly Bỉ nhỏ, tỏa ra hương thơm quyến rũ khiến người ta điên loạn.
G8273 nhẹ nhàng cử động ngón tay, lắc lư ly mật rượu: "Cậu không muốn để lại số điện thoại của tôi, ít nhất hãy để lại cho tôi một cách để liên lạc với cậu."
Ánh sáng xanh nhanh chóng mờ đi trong mắt quý ông trẻ tuổi, bao gồm cả ly rượu mật ong vàng.
"Tôi đã gọi du thuyền cho các cậu... và, hẹn gặp lại lần sau."
Từ xa truyền đến tiếng động cơ tàu cao tốc gầm rú, Finnian xách khẩu súng mới cướp được leo lên boong: "...Ồ không."
Anh ta nhìn chấm trắng phía xa mà r*n r*: "Đó là series Viviane của công ty Babylon... Bây giờ tôi không đủ sức chi trả phí thuê cho nó... Mong rằng người gọi tàu đã trả tiền trước rồi."
............
Đồng thời, sở cảnh sát khu Phoenix.
Cạnh cửa phòng thẩm vấn, Corin Domino đang đắc ý giơ tay lên, vừa để cảnh sát tháo còng tay cho hắn, vừa cười nhạo thám tử Dustin:
"Sao lại mặt nặng mày nhẹ vậy, thám tử? Cậu đâu phải mới sinh ra trên đời này, lẽ nào còn không biết quy tắc vận hành của thế giới này là gì sao?"
Thám tử Dustin nghiến răng trừng mắt nhìn Corin, vài giây sau lại đột ngột chuyển hướng ánh mắt, hung hăng trừng sang phó trưởng sở cảnh sát bên cạnh:
"Gã ta chính là chủ mưu của những vụ mất tích đó, có biết bao nhiêu khách mời trên du thuyền có thể làm chứng, biết bao nhiêu nạn nhân được cứu sống có thể làm chứng, vậy mà ông lại định thả hắn đi đêm nay?!"
"Hắn ta sẽ trốn thoát!!"
"Rồi sẽ Đông Sơn tái khởi ở nơi khác!!"
"Sẽ có không biết bao nhiêu người nữa trở thành món hàng làm giàu của gã ta!!"
"Thám tử Dustin, chú ý lời nói của cậu, và thái độ khi nói chuyện với cấp trên."
Ánh mắt của Phó trưởng Sở cảnh sát nhìn qua phía trên gọng kính dày, ông ta đã không còn trẻ nữa, ngay cả khi nói chuyện cũng mang theo âm điệu đặc trưng của người già, lẫn lộn:
"Tôi cho rằng chuỗi bằng chứng cậu cung cấp không đầy đủ, không có vật chứng, lẽ nào nhân chứng không thể bị mua chuộc sao?"
Ông ta thở dài, lông mày trắng xóa rủ xuống, trông có vẻ rất thất vọng:
"Tôi bắt đầu hối hận vì đã tiết lộ trước cho cậu về việc sắp xếp thăng chức của sở."
"Tôi nghĩ lần này cáo buộc của cậu đối với ông Domino, rất có thể là do bị ảnh hưởng bởi tâm trạng sốt ruột muốn nhanh chóng thăng chức..."
Corin bên cạnh giật giật cổ tay chẳng còn gì để khoe khoang, chế nhạo: "Đáng tiếc vì sai lầm lần này, anh e rằng sẽ rất lâu mới có thể có cơ hội thăng chức lần tiếp theo... hội..."
Dưới ánh đèn hành lang phòng thẩm vấn mờ ảo, Corin đột nhiên giống như bị nghẹt thở, mạnh mẽ bóp cổ mình, phát ra tiếng khò khè kinh khủng.
Viên cảnh sát bên cạnh giật mình, kéo theo cả Phó trưởng sở cảnh sát cũng vội vàng nhảy dựng lên khỏi bàn thẩm vấn - tuổi này mà vẫn có thể nhảy được như vậy, xem ra hồi trẻ thân thể cũng cường tráng lắm:
"Ông Domino! Ông sao vậy? Bị hen suyễn? Hay là cơ thể giả bị trục trặc?"
Dustin ngửi thấy một mùi tanh mặn quen thuộc, như mùi nước biển tổng hợp chưa bị ô nhiễm mà y từng ngửi trong viện bảo tàng khi còn nhỏ.
Lồng ngực phập phồng dữ dội hai nhịp, cân nhắc rằng dù lúc này có xảy ra chuyện gì cũng không thể ngăn cản được, cuối cùng vẫn nghiến răng, nắm chặt tay lùi lại một bước.
Giây tiếp theo.
"Bùm!"
Bùn lầy hôi thối vỡ tung da thịt, bắn tung tóe khắp nơi.
Giữa tiếng la hét kinh hoàng của cảnh sát và phó trưởng sở cảnh sát, Dustin với khuôn mặt vô cảm vì giận dữ, nhìn xuống đất.
Kẻ giả dối bị xé rách lớp da người, ấu trùng của loài chim quái dị và bạch tuộc co giật trong vũng bùn.
Dustin hít một hơi thật sâu không tiếng động, giơ khẩu M500 trong tay lên.
"Bằng! Bằng! Bằng!"
Phôi thai trong vũng bùn không còn co giật nữa, phó trưởng sở cảnh sát chân mềm nhũn, gần như toàn thân dựa vào tường hành lang, kinh hồn chưa định thở hổn hển mấy hơi, nhìn Corin Domino dưới đất, rồi lại nhìn Dustin với khuôn mặt thờ ơ, thu súng lại.
Mối đe dọa tử vong đã qua đi, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu ông ta không phải là "Đây rốt cuộc là quái vật gì?! Phải xử lý thế nào?", mà là:
Corin Domino đã chết.
Người có thể mang lại lợi ích cho ông ta đã chết. Bây giờ phải làm gì?
Dustin khó nén nổi sự ghê tởm trong lòng khi thấy phó trưởng sở cảnh sát đứng thẳng người, chỉnh lại kính, rồi lại nở nụ cười thân thiện với y:
"Thật đáng sợ, đây chắc chắn là điềm báo của Chúa, nhắc nhở chúng ta rằng người này là con cừu đen tội lỗi!"
"Thám tử Dustin, tôi nghĩ tôi nợ cậu một lời xin lỗi, bây giờ xem ra, những gì cậu nói đều là thật, chúng ta nên lập tức điều tra rõ ràng vụ án này..."
"Làm tốt lắm! Dustin, tôi đã sớm nhìn ra cậu là người có tương lai sáng lạn nhất trong sở chúng ta!"
Răng Dustin nghiến ken két.
Y nhìn vị cấp trên trước mặt, chưa bao giờ ý thức được như lúc này, con người còn có thể kinh tởm hơn cả quái vật.
Họ như những con nhện, như những con kền kền, chiếm đóng trên sở cảnh sát, làm ô danh huy hiệu biểu tượng cho sự chính trực và vinh quang trên đỉnh tòa nhà.
............
Cách đó hàng ngàn dặm.
Hastur vừa mới biết từ người lái tàu cao tốc rằng "hóa đơn đã được thanh toán trước", thì nghe thấy hệ thống "đing đong" một tiếng.
[Đã kích hoạt nhiệm vụ nhân vật: [Ta từng tuyên thệ với huân chương]]
[Thám tử [Dustin] được bạn bảo hộ, đêm nay cuối cùng đã hoàn toàn thất vọng về cấp trên.
Y cho rằng những kẻ tham lam đó, là thịt thối bám trên sở cảnh sát, là một trong những tế bào ung thư hút cạn khu Phoenix.
Y muốn cắt bỏ thịt thối, loại bỏ khối u b*nh h**n, y muốn làm sáng lại huy hiệu biểu tượng cho sự chính trực và vinh quang cho sở cảnh sát, bởi vì y đã từng tuyên thệ với huân chương.]
[Xin hãy giúp thám tử Dustin, hoàn thành lý tưởng nghề nghiệp!]
"..." Hastur trầm mặc vài giây, vươn xúc tu kéo lại người phục vụ đang hỏi có cần dịch vụ bổ sung mà hắn đã từ chối.
Người phục vụ đã được đào tạo bài bản, dù bị kéo lại vẫn tươi cười thân thiết: "Ngài cần gì ạ?"
Hastur nhập gia tùy tục, làm theo thói quen của con người: "Mở một chai sâm panh."
Mô Phỏng Trại Mồ Côi Cyberpunk
Đánh giá:
Truyện Mô Phỏng Trại Mồ Côi Cyberpunk
Story
Chương 17
10.0/10 từ 32 lượt.