Mô Phỏng Trại Mồ Côi Cyberpunk
Chương 18
191@-
Cảm ơn G827 đã cung cấp dịch vụ đưa đón, khi tàu cao tốc cập bến cảng, thời gian vừa quá nửa đêm.
Trước khi xuống xe, Hastur lại bị người phục vụ chặn lại một chút:
"Xin đợi một chút, thưa ngài. Vị khách đã thanh toán hóa đơn cho ngài có một lời nhắn, hy vọng tôi có thể chuyển lời."
"?" Hastur dừng lại ở mép boong, nghe người phục vụ hắng giọng.
Sau đó, người phục vụ ưỡn ngực, với giọng điệu đầy cảm xúc như đang ngâm thơ tình, dồn hơi vào đan điền mà nói:
"Thân gửi H:
Tôi nghĩ em cũng có thể cảm nhận được, chúng ta đã ảnh hưởng sâu sắc đến nhau như thế nào. Loại ảnh hưởng này thậm chí không thể biến mất chỉ trong một ngày, hoặc một tuần.
Vì vậy, dù không muốn, nhưng suy xét vì cả hai chúng ta và tương lai, có lẽ chúng ta nên trì hoãn cuộc gặp mặt tiếp theo.
Đến lúc đó, tôi đương nhiên sẽ hoàn thành lời hứa giữa chúng ta."
"..." Hastur bị giọng phát thanh trầm thấp hồn hậu của người phục vụ làm cho choáng váng.
(Thất Thất: Bởi vì chuyển lời và người phục vụ đã 'hiểu lầm' nên mình đổi danh xưng cho hợp nha)
Cùng một đoạn văn, hắn gần như có thể tưởng tượng ra giọng điệu lơ đãng, không hỏi ý kiến đối phương mà đơn phương quyết định của G8273, nhưng người phục vụ làm sao có thể đọc đoạn nói nhảm này một cách sâu sắc và tình cảm đến vậy?
Với tâm trạng "con người thật kỳ diệu", hắn không chút vướng bận bay xuống du thuyền.
Để Finnian, người ở giây trước còn đang cười xem chuyện bát quái, ở phía sau bị buộc phải giúp hắn giải quyết rắc rối:
"Không phải thư tình - cho dù có cũng không liên quan đến mấy người!"
"Không, không! Hãy làm rõ - tôi cứu mấy ông già xã hội đen này, hoàn toàn chỉ là không muốn lũ côn đồ băng Nirvana mất đầu lĩnh, gây rối khắp nơi, làm khu Phoenix thành một mớ hỗn độn, chứ không hề có ý định kết giao với mấy người."
"Nén lại những gì mấy người muốn nói! - Và những câu hỏi muốn hỏi! Rồi đưa đứa trẻ đáng thương này đến sở cảnh sát, giao cho thám tử Dustin. Anh ta sẽ tìm cho đứa trẻ này một nơi trú ngụ tốt nhất."
Finnian dừng lại một chút, không thể không nhìn sang quý ông trẻ tuổi vẫn luôn muốn nói lại thôi bên cạnh: "Anh cũng nghẹn lại đi."
"Đừng hỏi tại sao cúc áo của anh bung ra, tại sao trên người có nhiều vết lạ. Tôi có thể đảm bảo với anh, trinh tiết của anh vẫn an toàn."
"Giữ được cái mạng đã là kỳ tích rồi... Bây giờ, ngay lập tức, về nhà, ngủ."
Finnian nhanh chóng đuổi kịp Hastur, giọng điệu lộ ra một chút mệt mỏi: "Tôi cảm thấy mình như một thư ký, cái loại mà ông chủ ngủ với tình nhân đêm hôm trước, sáng hôm sau lại gọi tôi giúp đuổi đi."
Hastur vì sự mặt dày của Finnian mà ngạc nhiên cảm thán: "Anh mới là người 'ngủ với tình nhân', anh có chắc người anh tạm thời v* v*n sẽ không tìm anh nữa không?"
"?? Sao anh biế-" Finnian đột ngột im bặt, mặt đỏ bừng vì tức giận, "Phi nhân loại không có ý thức riêng tư sao!? - Đủ rồi! Tôi đi lấy xe máy!"
·
Mặc dù vở kịch khôi hài trên du thuyền đã hạ màn, nhưng đêm nay chắc chắn không thể trôi qua một cách bình thường.
Đầu tiên là sở cảnh sát phân khu.
Cảnh sát thuộc Phòng Pháp y phải vò đầu bứt tóc trước một thi thể chỉ còn là lớp da, suy nghĩ xem rốt cuộc là vũ khí sinh hóa gì mà có thể khiến Corin Domino nổ tung đến mức đó.
Phòng lao vụ bên cạnh thì trực tiếp nổ tung như Corin Domino vậy:
"Ông nói gì cơ??! Mui xe bị thứ gì đó không biết đập nát ư?? Sao đầu ông không đặt trên mui xe mà bị đập nát cùng luôn đi!!"
"-Lại mua một chiếc xe mới? Hahaha, sao ông không lên thiên đường mà đề nghị cái ý tưởng đó với ông cụ Chúa luôn đi?"
Người ở nhà của những vị khách cũng không kém, rối thành một nồi cháo.
Họ tận mắt chứng kiến người thân vốn đang tham gia nghi lễ bí mật, bị một sinh vật bay kỳ lạ, xấu xí và đáng sợ ném vào sân. Mặc dù vật thể đó thoáng qua rất nhanh, nhưng:
"Tôi đã nhìn thấy! Tất cả mọi người trong nhà đều nhìn thấy! Chẳng lẽ chúng tôi đồng thời có cùng một ảo giác?"
"Đó là thật sao?? Tôi cứ tưởng ông theo cái giáo phái Cái Nôi này... hoàn toàn chỉ là để che đậy công việc kinh doanh của ông! Tìm một nơi an toàn hơn để liên lạc với 'bạn cũ'??"
Những người từng nhìn trộm một chút chân tướng, một phần vì sự bí ẩn quá sức tưởng tượng mà mê mẩn, càng cuồng nhiệt hơn trong việc tôn thờ ngoại thần, một phần khác thì nảy sinh nỗi sợ hãi không thể tránh khỏi:
"Vậy là, thật sự có quái vật sống trong thế giới của chúng ta sao? Chúng sống ở đâu? Có ăn thịt người không? Nếu chúng muốn tấn công chúng ta thì làm sao!"
Đêm đó, vô số người thức trắng. Hàng loạt phóng viên bị điện thoại gọi dậy gấp gáp, làm việc xuyên đêm để biên soạn tin tức.
Tuy nhiên, đối với trại mồ côi ở ranh giới giữa khu Phoenix và sa mạc hoang phế mà nói, đây chỉ là một đêm bình thường, thu hoạch bội thu.
...Cũng có thể hơi không bình thường một chút.
Lúc 3 giờ sáng, Finnian và Itakuya như hai vị thần giữ cửa, đứng sừng sững trước bếp gas.
Finnian mặt không biểu cảm ra hiệu cho Hastur đang đứng trước bếp gas: "Anh có thể bắt đầu rồi."
"..." Hastur miễn cưỡng quấn xúc tu vào tay cầm nồi, ngay lập tức bị một đống cửa sổ bật lên đập vào mặt:
[Dù bạn có thể không nghe thấy, nhưng cái nồi đang phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai.]
[Nó kêu như thể sắp bị là nạn nhân thứ 2 đáng thương, xin người chơi hãy lập tức di chuyển xúc tu tội lỗi đi.]
['Tại sao không từ bỏ?? Tại sao lại dùng tôi để tạo ra thêm Byager?? Niềm đam mê của ngài lẽ nào là tranh giành danh hiệu người mẹ anh hùng sao?!' Nó kêu lên như vậy.]
Khoảnh khắc này, thẩm phán gõ búa.
Khoảnh khắc này, Hastur dường như nghe thấy dòng chữ trên cửa sổ bật lên đang lặng lẽ tuyên bố hắn có tội.
Hastur trầm mặc một lúc, nới lỏng xúc tu tinh thần đang nắm lấy cái nồi: "Không cần thử nghiệm nữa. Những Byager đó đúng là do tôi tạo ra. Chính là nồi thịt vụn bị quét đi trước đó."
"Ư -" Finnian lập tức ôm đầu, r*n r* một tiếng đúng như dự đoán nhưng vẫn không dám tin, "Tôi đã bảo sao cái đầu to bất thường, cái cổ dài kinh tởm của lũ chim quái vật đó sao mà quen mắt thế!! Anh làm cách nào vậy?"
Không đúng, trọng điểm là: "Anh có phải sẽ vĩnh viễn không thể học được cách nấu ăn không??"
Hastur nói nói xa nói gần: "Nếu không được triệu hồi, Byager sẽ luôn sống trong khe hở thời gian và không gian ngừng trệ, sẽ không ảnh hưởng đến bất cứ ai."
"Cứ kiểm kê tài sản Corin chuyển nhượng đi. Xem có nâng cấp trường học được không, ngày mai là phải chính thức khai giảng rồi."
Hastur giả vờ không nghe thấy câu hỏi khó hiểu của Finnian "Khai giảng? Anh tìm được giáo viên rồi à?", rồi mở mục vật phẩm.
[Cánh tay của G8273 (bị ô nhiễm) ×1
Danh sách tài sản của Corin Domino (chưa đọc) ×1
Hồ Harry (chưa đặt) ×1
Xác du thuyền ×1]
*Hồ Harry.*
Giọng nói bên trong vang lên cùng lúc với ánh mắt của Hastur bị thu hút, trong tiếng thở dài mang theo sự cấp bách:
*Nhìn cái hồ đó kìa!"
Có lẽ là ảnh hưởng của cuộc chiến cách đây vài giờ chưa tan, Hastur dường như có thể nghe thấy một cơ quan nào đó trong cơ thể mình đang đập mạnh.
Có vài giây, hắn thậm chí còn mất kiểm soát cơ thể. Mãi cho đến khi không biết bao lâu, hắn mới nâng xúc tu tinh thần lên, chọn mục thứ ba trong danh sách.
[Hồ Harry (chưa đặt)
Một mảnh hồ đen vô tận và ấm áp.
Từng ngày, những vì sao đen mọc lên trên mặt hồ này, hai mặt trời quấn quýt trên bầu trời.
Bạn bước vào hồ này, giống như trở về nơi bạn đã đến.
Vui lòng chọn vị trí đặt: [Nhấn để xem bản đồ]]
Hastur điều khiển xúc tu tinh thần, mở bản đồ, trong bản đồ rộng lớn với vô vàn ký hiệu, không chút do dự chọn vị trí hiện tại của mình.
[Có muốn đặt tại: Cổng trại mồ côi không?]
Hastur chọn có.
Khu Lovende, công viên trung tâm.
Những cặp tình nhân vẫn đang lén lút hẹn hò trong đêm đột nhiên cứng đờ.
Họ khiếp sợ há hốc miệng, quên cả thở, bộ não trống rỗng nhìn chằm chằm vào hồ nội địa nổi tiếng rộng lớn, không nhìn thấy điểm cuối, từ từ dâng lên, như thể một vị thần đang giáng lâm sức mạnh tại thời điểm này.
Như khu vườn treo mà Babylon cổ đại từng muốn xây dựng, giấc mơ về thiên đường mà con người thời xưa từng muốn thực hiện, nó không ngừng dâng lên, dâng lên, toàn bộ quá trình không có một tiếng động nhỏ nào, dù chỉ là một giọt nước chảy.
Mọi thứ đều trang nghiêm như một buổi lễ tưởng niệm trong tang lễ. Cuối cùng, tất cả mọi người đều chứng kiến hồ nội địa này hoàn toàn biến mất trên bầu trời.
-Và trong trại mồ côi ở khu Phoenix.
Toàn bộ tòa nhà trại mồ côi rung chuyển, Hastur nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ phía nam không thay đổi là vùng đất hoang, rồi bay về phía bệ cửa sổ phía bắc.
Mọi thứ bên ngoài cửa sổ không ngừng xa dần, như thể có người đang liên tục mở rộng đất đai phía bắc của trại mồ côi.
Cho đến một khoảnh khắc nào đó, tiếng rung chuyển như động đất đột nhiên dừng lại, ngay sau đó...
"Xoạch -"
Tiếng thác nước vạn trượng đổ xuống đáy đột nhiên tràn vào tai.
Hastur nghe thấy Finnian, người vốn dĩ vẫn đang túm lấy bếp gas mà gào "Chuyện gì vậy?!", tuyệt vọng thốt ra một tràng tục tĩu, đại ý là "Tôi biết ngay Newton lại phải chết mà. Haha, chào mừng mọi người đến dự tang lễ khoa học!"
Itakuya thì phấn khích kéo Finnian phóng đến bên cửa sổ: "Đây không phải tang lễ! Đây là phép thuật! Là thần thoại! Là hòn đảo cổ tích của Peter Pan!!"
Hai cơ thể ấm áp lao tới, kẹp hắn ở giữa.
Hai cái đầu, một nâu một trắng, ló ra từ hai bên hắn, bám vào bệ cửa sổ nhìn ra hồ nước từ trên trời rơi xuống, hơi nước bắn lên làm mờ cả bầu trời đêm.
"Khoan đã? Nước này ấm à?" Finnian đã từ bỏ việc cứu vãn niềm tin khoa học đang tan nát của mình, lúc này đang ngửa đầu cố gắng hứng một ít hơi nước để nếm thử, "Tôi nhớ hồ Por là một hồ nước ngọt bình thường, hơn nữa vì vĩ độ cao, nó phải lạnh lẽo lắm chứ? Ồ, phù phù, sao nước này lại mặn?"
Lông của Itakuya bị hơi nước làm ướt, những giọt nước trong suốt treo lủng lẳng trên gạc hươu khổng lồ của cậu nhóc: "Có lẽ vì... đây là hồ Harry thật?"
Hastur chưa từng biết cảm giác "phấn khích" là gì, nhưng vào lúc này, mọi tấc da thịt hắn đều run rẩy.
Hắn gần như quên hết mọi thứ, nào là hình tượng, những tài sản khác cần kiểm kê, báo cáo khám sức khỏe vô dụng làm hắn phiền lòng... Tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Hắn bay về phía hồ đen đang rơi từ trên trời xuống, như một đứa trẻ thơ lao vào vòng tay ôm ấp của mẹ.
Sự ấm áp ôm lấy hắn thật chặt, thật mạnh mẽ.
Giọng nói bên trong phát ra một tiếng thở dài thoải mái, mọi xúc tu tinh thần của hắn đều hưng phấn vươn dài.
Dòng nước kéo dài vô tận cơ thể hắn, rồi lại cọ rửa và mài giũa cho hắn trở nên cứng cáp hơn.
Hắn nghe thấy tiếng chuông leng keng liên tục của hệ thống trong tiếng đổ sầm dữ dội, nhưng hắn không thèm nhìn.
Một cơn buồn ngủ lạ lẫm, nhưng cũng hơi quen thuộc nhẹ nhàng bao phủ, hắn phát ra một tiếng càu nhàu trầm thấp, như tiếng trống rền, dịu ngoan chìm vào giấc ngủ.
·
"...Lần đầu tiên... nguy hiểm!"
"Sao lại... Thực tế ảo...?"
Hastur tỉnh dậy giữa những tiếng nói chuyện thì thầm, đầy lo lắng và sợ hãi.
Hắn mở mắt ra, nhìn thấy không phải hồ Harry, cũng không phải trại mồ côi.
Trước mắt là một màu bạc xám, những tòa nhà công ty cao vút nối tiếp nhau dọc theo đại lộ, dải cây xanh được phân bố theo một quy tắc nhất định giữa các tòa nhà.
"..." Hastur nhắm mắt lại một lúc, giống như một kẻ làm công ăn lương bị chuông báo thức đánh thức vào sáng thứ Hai, nhưng nhắm mắt lại không muốn đối mặt với thực tế bên ngoài ổ chăn ấm.
"Hastur."
Giọng nói của Cỏ Lục Chu kéo Hastur ra khỏi trạng thái chống đối thụ động, hắn theo tiếng động cúi đầu - ừm?
Hastur đột nhiên đứng thẳng dậy, tầm nhìn ngay lập tức được kéo lên đến tầng khí quyển.
Lúc này hắn mới nhận ra, thứ nhất: mình đã trở về thực tại. Thứ hai: mình không hiểu sao lại trở nên to lớn bất thường. Thứ ba: hắn hơi khó tìm thấy vị giám sát viên bé nhỏ ở góc nhìn này.
Điều này khiến Cỏ Lục Chu nhỏ bé trông có vẻ đáng yêu, mặc dù khuôn mặt đối phương xanh mét:
"Tin xấu, Hastur. Vì sự thức tỉnh đột ngột của cậu, toàn bộ khu G đến I đều bị xúc tu tinh thần phá hủy, một lượng lớn nhân viên không thể đi làm... Cậu cần phải nhanh chóng tìm ra cách trở về hình dáng ban đầu."
"?" Hastur cảm thấy điều này đối với hầu hết đồng nghiệp của hắn không phải là "tin xấu", mà phải là từ trên trời rơi xuống bánh có nhân mới đúng.
Tất nhiên, đối với đồng nghiệp phòng tài vụ thì hoàn toàn ngược lại.
Cỏ Lục Chu nhức đầu xoa xoa thái dương:
"Với lại, mũ bảo hiểm thực tế ảo của cậu bị nứt rồi. Trừ khi cậu trở lại kích thước ban đầu, hoặc trung tâm nghiên cứu đặc biệt làm một chiếc mũ bảo hiểm phù hợp với vòng đầu hiện tại của cậu, nếu không cậu không thể tiếp tục trò chơi."
Trí tuệ trong game không đại diện cho thực tế, Hastur đầu óc linh hoạt phản bác: "Tôi có thể điều khiển kích thước đầu mô phỏng."
"..." Cỏ Lục Chu rõ ràng bị nghẹn họng, "Cậu biết bây giờ cậu nghe giống cái gì không? Giống như một kẻ nghiện game, nhà cửa thì sập, chân thì gãy nhưng chỉ biết game. Trò chơi đó khiến cậu mê mẩn đến vậy sao?"
Hastur suýt chút nữa thốt ra câu "Không phải anh cũng thức tỉnh trong đó sao", nhưng trước đó, hắn ưu tiên nhận ra một điều khác:
Cỏ Lục Chu không biết "thông tin bí mật" tồn tại trong trò chơi.
Nếu không thì sẽ không hỏi như vậy.
*Nhân loại tục tĩu. Vậy người cố gắng tiết lộ thông tin cho mày thông qua trò chơi không phải là Cỏ Lục Chu?*
Giọng nói bên trong mắng:
*May mà mày trước đây không trực tiếp đối chất với hắn.*
*Nhưng điều này cũng dẫn đến một vấn đề khác... Giám sát viên thân yêu của chúng ta, hắn có biết việc công ty đã phong tỏa thông tin không?*
Sự ấm áp của hồ Harry dần bị cái lạnh của những lời nói dối bao trùm.
Hastur không để lộ bất kỳ suy nghĩ nào, chỉ lấy giọng điệu đều đều quen thuộc trả lời:
"Nó có thể làm dịu cơn thôi thúc làm tổ của tôi. Bộ phận tài vụ của công ty sẽ không muốn tôi tiếp tục phá hủy các khu vực lân cận khác, tôi cần tiếp tục trò chơi."
Cỏ Lục Chu không nhịn được thở dài một hơi: "... Cậu nói đúng, bộ phận tài vụ sẽ không muốn thấy những tổn thất tài chính mới. Tôi sẽ nhanh chóng mang mũ bảo hiểm mới đến, cậu hãy cố gắng phục hồi hình dạng ban đầu sớm nhất có thể, được không?"
Cỏ Lục Chu ấp ủ một hồi lâu, cuối cùng chỉ bất lực nhìn Hastur:
"Chỉ cần nhớ một điều, Hastur."
"Điểm chính lớn nhất của game thực tế ảo là sự chân thực. Nó sẽ sử dụng mọi chi tiết nhỏ chân thực để khiến cậu mê mẩn thế giới game k*ch th*ch và mạo hiểm, chứ không phải hiện thực tồi tệ. Vậy nên dù thế nào, đừng nghiện."
Con mắt mô phỏng của Hastur chợt động đậy một khắc: "Tôi không có cấu trúc tổ chức có thể gây nghiện."
Cỏ Lục Chu lẩm bẩm "Đúng vậy, suýt quên", "Không phải sinh vật gốc carbon" và những lời tương tự linh tinh, nhanh chóng bị cấp dưới chạy đến thúc giục cấp trên quay lại làm việc kéo đi.
Hastur thì lặng lẽ làm tan chảy con mắt mô phỏng của mình lần nữa.
Thị giác nhanh chóng di chuyển đến mọi nơi mà xúc tu tinh thần bao phủ, hắn nhanh chóng đặt điểm rơi của tầm nhìn vào đài quan sát thiên văn lớn nhất khu I, tìm thấy một máy điều khiển duy nhất còn hoạt động, vẫn trung thành phản hồi hình ảnh quan sát từ vệ tinh nhân tạo.
Một xúc tu tinh thần trèo lên máy tính hướng dẫn tham quan ở khu vực công cộng tầng một, nhập vào:
Aldebaran.
Hắn nhanh chóng điều chỉnh dữ liệu quan sát như cũ, đè nén nhịp tim vẫn còn cảm nhận được, nhìn ra vũ trụ qua thị kính.
Một quả cầu ánh sáng khổng lồ, màu cam đỏ đang đốt cháy trong gương.
Nó càng sáng hơn cả mặt trời, lớn hơn, như đôi mắt giận dữ của một con bò đực.
...Nhưng không có Carcosa.
*Dừng lại, Hastur. Mày đang buộc vệ tinh tiến gần một ngôi sao đang cháy, công ty sẽ phát hiện ra mày đã phá hủy một vệ tinh nhân tạo!* Giọng nói bên trong khẽ gầm lên.
Hastur như không nghe thấy, chỉ nhìn chăm chú vào ngọn lửa cam trên màn hình.
Hình ảnh dần phóng đại, rồi dần dần vặn vẹo, cuối cùng chìm vào bóng tối, nặng nề rơi xuống.
"..." Hastur nhìn chằm chằm màn hình vài giây, đột nhiên thu lại tất cả xúc tu tinh thần, "Không, bọn họ sẽ phát hiện ra tất cả vật chất từ khu G đến I đều bị tôi nghiền nát vì không thể có mũ thực tế ảo để kiềm chế d*c v*ng xây tổ, tất cả vệ tinh nhân tạo do tháp quan sát khu I kiểm soát đều rơi xuống."
*Mày có chắc ông chủ nói 'có thể xây tổ trong thực tế' bao gồm điều này không?*
"Không cung cấp thuốc an thần cho vật thí nghiệm đang trong giai đoạn xây tổ là lỗi của trung tâm nghiên cứu, không phải của tôi." Hastur bực bội lật tất cả xúc tu lên, không chút lưu tình vỗ xuống đất, thực tại ngay lập tức mềm nhũn như một miếng da trống mỏng, vang lên tiếng trầm đục, "Với lại, chắc chắn rồi."
"Ông ta cũng như tôi, không bao giờ thất hứa."
Tiếng trống vang lên từng đợt, khiến các nhân viên đang làm việc ở khu vực lân cận sợ hãi la hét.
Con người chỉ khi đứng trước tuyệt cảnh mới có thể khắc phục được chứng trì hoãn, chiếc mũ bảo hiểm thực tế ảo mới vốn không biết bao nhiêu ngày mới đến được, đã được các thành viên đội tác chiến đeo mũ bảo hiểm cách ly đưa đến tay Hastur chỉ trong vòng ba phút.
Ánh mắt của đồng nghiệp có thể nói là đầy ghen tị: "Sao huyết mạch của tôi phản tổ lại không gây ra động tĩnh lớn như vậy... Anh có biết sếp lại cho anh nghỉ phép không? Một ngày có lương, không giảm chuyên cần. Anh xem anh có thể... 'nhảy múa' thêm một lúc nữa không? Mọi người đều khá muốn nghỉ phép có lương."
"?" 'Nhảy múa' thêm một lúc nữa là sao? Coi hắn là cái gì? Hastur: "Không thể. Tự tìm lý do xin nghỉ đi."
·
Sau khi tải game lên mũ bảo hiểm mới và đăng nhập, Hastur thực ra vẫn còn chút bất an.
Không ai biết rằng việc đổi mũ bảo hiểm mới có ảnh hưởng đến người đang truyền thông tin cho hắn hay không. Liệu chiếc mũ bảo hiểm cũ có chứa virus, nên mới có thể phá vỡ sự phong tỏa của công ty và tiết lộ thông tin cho hắn?
May mắn thay, đoạn phim PV đăng nhập quen thuộc hiện lên trước mắt hắn, khiến hắn gạt bỏ những lo lắng trong lòng.
[Ngày 1 tháng 10 · 8:00 sáng · Khu Phoenix· Trại mồ côi]
Ánh mặt trời và sự ấm áp bao trùm lấy hắn, mãi một lúc sau hắn mới nhận ra mình vẫn đang ngâm mình trong hồ Harry.
Sau khi đặt thành công vào ngày hôm qua, hệ thống đã ép buộc san lấp biển ở phía bắc trại mồ côi, mở rộng một "sân sau" đủ lớn để chứa toàn bộ hồ Harry.
Lúc này Finnian đang ôm một giỏ khăn trải giường và rèm cửa, phơi vải bên sào phơi đồ tạm dựng ở sân sau.
Itakuya ôm một cái chậu thép, ngồi ngẩn ngơ bên hồ Harry, nhìn thấy đôi mắt vàng khổng lồ của Hastur mở ra, liền nhảy dựng lên: "Cha! Ăn sáng không?"
Ánh nắng chiếu lên mặt hồ, tạo nên những vảy vàng lấp lánh. Hastur nheo đôi mắt như bị đục thủy tinh thể một lúc, rồi mới lên tiếng từ chối: "Thanh no của ta đã đầy rồi."
Hắn tạm thời vẫn chưa biết cách trở lại hình dáng ban đầu, cũng không tìm thấy công tắc chuyển đổi trong giao diện, liền ung dung nằm ỳ trong hồ ăn vạ:
"Sau đêm qua, thám tử Dustin có liên lạc với mọi người không?"
Vừa nói, hắn vừa mở mục vật phẩm, xem danh sách tài sản chưa đọc từ đêm qua.
Theo thống kê của hệ thống trò chơi, tài khoản cá nhân của Corin Domino chỉ còn lại 13 vạn.
Phần lớn tài sản của gã ta đều được dùng để mua hồ Por ở trung tâm Lovende, theo kế hoạch của gã, ban đầu là định xây một nhà hát opera trên hồ này, biến nó thành một túi tiền vàng không ngừng sinh lời cho mình sau này, tiếc rằng ý niệm này giờ đây đã tan thành mây khói.
Hastur đang ở trong hồ nước, rất khó bày tỏ sự bất mãn với việc đầu tư liều lĩnh của Corin, bởi dù sao hắn cũng đang tận hưởng lợi nhuận lớn nhất.
Mười ba vạn thì mười ba vạn, cộng thêm số tiền có thể đổi từ xác du thuyền và 3 vạn ban đầu, có thể góp được 20 vạn vốn xây dựng cũng không tệ.
Hắn rất cởi mở tắt giao diện trò chơi, nghe tiếng Finnian, người thợ giặt cần cù, với vẻ khó chịu, dùng sức quăng tấm ga trải giường lên sào phơi, khi nói chuyện cũng mang theo ý nghiến răng nghiến lợi:
"Liên lạc rồi, bảo anh tỉnh dậy thì gọi lại cho anh ta - tôi nói hai người các vị không có mắt không có tay sao?? Giặt ga trải giường để tôi làm rồi, phơi cũng đứng cạnh như ông chủ mà xem sao??"
Đầu óc tràn đầy những suy nghĩ như "làm thế nào để cho cha ăn sáng?" "Mình ném bánh sandwich vào hồ, cha có há miệng đón không?" "...Cảm giác như đang cho vịt ăn" của Itakuya chợt giật mình, vội vàng chạy đi chia sẻ công việc với Finnian.
Hastur thì lão luyện hơn nhiều: "Tôi không có phòng ngủ, không ngủ ga trải giường, cũng không rụng tóc hay da chết."
Sau khi trình bày đầy đủ lý do tại sao mình không nên làm việc nhà, Hastur lại sai bảo Itakuya vụng về: "Dùng điện thoại bàn, gọi lại cho thám tử Dustin giúp ta."
Finnian tức đến suýt chút nữa quàng tấm ga trải giường lên đầu Hastur, nhưng sau một hồi lầm bầm chửi rủa, anh ta vẫn rút tay lại, từ trong túi móc ra một chiếc điện thoại, ném cho Itakuya: "Dùng cái của tôi gọi, bật loa ngoài."
Điện thoại của ngài thám tử nhanh chóng được nối máy, ban đầu là một tràng tiếng ồn ào, sau đó dần dần trở nên yên tĩnh.
Kèm theo tiếng đóng cửa, giọng thám tử Dustin có chút khàn truyền đến: "Viện trưởng nói đúng."
"Sau khi xác định vị trí của Domino, chúng tôi đã truy tìm theo dấu vết mạng xã hội của gã, chỉ có một phần ba số vụ mất tích tín đồ ở khu Phoenix là do gã gây ra. Hai phần ba còn lại, không liên quan gì đến gã."
"Nói cách khác, ở khu Phoenix, có ít nhất hai phe người gây ra các vụ mất tích tín đồ."
Hastur đặc biệt bận tâm đến manh mối bị trí tuệ chặn lại: "Anh có kiểm tra báo cáo khám sức khỏe của những người mất tích đó không?"
"Chúng tôi không thể truy tìm." Giọng thám tử Dustin có vẻ mệt mỏi, đầu dây bên kia vang lên tiếng pha cà phê, chắc là đã thức trắng đêm.
"Không phải tín đồ nào cũng có đủ tiền để đến bệnh viện chính quy. Đa số chỉ có thể trông cậy vào phòng khám y đen, những nơi đó không có hồ sơ lưu trữ chuẩn mực."
"Hơn nữa, có ít nhất một phần năm số người mất tích là người vô gia cư, không nhà, không bạn bè, rất khó để theo dõi dấu vết xã hội của họ."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng ly rơi xuống đất, tiếng thám tử lẩm bẩm chửi rủa, Itakuya không kìm được lo lắng nói: "Anh nên về nhà nghỉ ngơi một lát đi, manh mối cũng không tự xuất hiện vì anh không ngủ đâu."
"Tôi biết, tôi biết..." Thám tử lẩm bẩm mơ hồ, còn kèm theo tiếng ngáp không che giấu được, "Tôi chỉ hơi... vô gia cư - ý tôi là, tôi tạm thời chưa muốn về nhà. Đợi đến giờ nghỉ trưa -"
"Đông!"
Tiếng cửa bị tông ra.
Một tiếng kêu khẽ gấp gáp truyền đến từ đầu dây bên kia: "Thám tử Dustin! Vụ án mới! Anh đã luôn điều tra Giáo phái Cái Nôi, tôi nghĩ anh sẽ hứng thú với chuyện này..."
Đồng thời.
Cửa chính của trại mồ côi cũng vang lên tiếng gõ cửa, lịch sự nhưng có chút thô lỗ. Nghe lực độ này là biết ngay những kẻ kiếm sống bằng bạo lực.
Finnian gần như ngay lập tức móc ra một khẩu súng bán tự động từ chiếc áo khoác da của mình, vừa định gầm nhẹ với người bên cạnh "Tìm chỗ ẩn nấp", thì ánh mắt chạm phải Itakuya cao hơn anh ta nửa cái đầu, rồi lại nhìn Hastur đang chiếm cả cái hồ, còn phồng to ra như búp bê nước: "..."
Anh ta suy nghĩ một lát, bình tĩnh cất khẩu súng bán tự động: "Tôi đi mở cửa. Hai người phơi quần áo đi. -Quần áo phải lộn trái ra phơi! Mặt trong ra ngoài!"
Anh ta gần như đang gào thét.
"..." Hastur cảm thấy so với việc không mang súng đi mở cửa, sai khiến ngoại thần phơi quần áo lại càng có khí phách hơn.
Mô Phỏng Trại Mồ Côi Cyberpunk
Cảm ơn G827 đã cung cấp dịch vụ đưa đón, khi tàu cao tốc cập bến cảng, thời gian vừa quá nửa đêm.
Trước khi xuống xe, Hastur lại bị người phục vụ chặn lại một chút:
"Xin đợi một chút, thưa ngài. Vị khách đã thanh toán hóa đơn cho ngài có một lời nhắn, hy vọng tôi có thể chuyển lời."
"?" Hastur dừng lại ở mép boong, nghe người phục vụ hắng giọng.
Sau đó, người phục vụ ưỡn ngực, với giọng điệu đầy cảm xúc như đang ngâm thơ tình, dồn hơi vào đan điền mà nói:
"Thân gửi H:
Tôi nghĩ em cũng có thể cảm nhận được, chúng ta đã ảnh hưởng sâu sắc đến nhau như thế nào. Loại ảnh hưởng này thậm chí không thể biến mất chỉ trong một ngày, hoặc một tuần.
Vì vậy, dù không muốn, nhưng suy xét vì cả hai chúng ta và tương lai, có lẽ chúng ta nên trì hoãn cuộc gặp mặt tiếp theo.
Đến lúc đó, tôi đương nhiên sẽ hoàn thành lời hứa giữa chúng ta."
"..." Hastur bị giọng phát thanh trầm thấp hồn hậu của người phục vụ làm cho choáng váng.
(Thất Thất: Bởi vì chuyển lời và người phục vụ đã 'hiểu lầm' nên mình đổi danh xưng cho hợp nha)
Cùng một đoạn văn, hắn gần như có thể tưởng tượng ra giọng điệu lơ đãng, không hỏi ý kiến đối phương mà đơn phương quyết định của G8273, nhưng người phục vụ làm sao có thể đọc đoạn nói nhảm này một cách sâu sắc và tình cảm đến vậy?
Với tâm trạng "con người thật kỳ diệu", hắn không chút vướng bận bay xuống du thuyền.
Để Finnian, người ở giây trước còn đang cười xem chuyện bát quái, ở phía sau bị buộc phải giúp hắn giải quyết rắc rối:
"Không phải thư tình - cho dù có cũng không liên quan đến mấy người!"
"Không, không! Hãy làm rõ - tôi cứu mấy ông già xã hội đen này, hoàn toàn chỉ là không muốn lũ côn đồ băng Nirvana mất đầu lĩnh, gây rối khắp nơi, làm khu Phoenix thành một mớ hỗn độn, chứ không hề có ý định kết giao với mấy người."
"Nén lại những gì mấy người muốn nói! - Và những câu hỏi muốn hỏi! Rồi đưa đứa trẻ đáng thương này đến sở cảnh sát, giao cho thám tử Dustin. Anh ta sẽ tìm cho đứa trẻ này một nơi trú ngụ tốt nhất."
Finnian dừng lại một chút, không thể không nhìn sang quý ông trẻ tuổi vẫn luôn muốn nói lại thôi bên cạnh: "Anh cũng nghẹn lại đi."
"Đừng hỏi tại sao cúc áo của anh bung ra, tại sao trên người có nhiều vết lạ. Tôi có thể đảm bảo với anh, trinh tiết của anh vẫn an toàn."
"Giữ được cái mạng đã là kỳ tích rồi... Bây giờ, ngay lập tức, về nhà, ngủ."
Finnian nhanh chóng đuổi kịp Hastur, giọng điệu lộ ra một chút mệt mỏi: "Tôi cảm thấy mình như một thư ký, cái loại mà ông chủ ngủ với tình nhân đêm hôm trước, sáng hôm sau lại gọi tôi giúp đuổi đi."
Hastur vì sự mặt dày của Finnian mà ngạc nhiên cảm thán: "Anh mới là người 'ngủ với tình nhân', anh có chắc người anh tạm thời v* v*n sẽ không tìm anh nữa không?"
"?? Sao anh biế-" Finnian đột ngột im bặt, mặt đỏ bừng vì tức giận, "Phi nhân loại không có ý thức riêng tư sao!? - Đủ rồi! Tôi đi lấy xe máy!"
·
Mặc dù vở kịch khôi hài trên du thuyền đã hạ màn, nhưng đêm nay chắc chắn không thể trôi qua một cách bình thường.
Đầu tiên là sở cảnh sát phân khu.
Cảnh sát thuộc Phòng Pháp y phải vò đầu bứt tóc trước một thi thể chỉ còn là lớp da, suy nghĩ xem rốt cuộc là vũ khí sinh hóa gì mà có thể khiến Corin Domino nổ tung đến mức đó.
Phòng lao vụ bên cạnh thì trực tiếp nổ tung như Corin Domino vậy:
"Ông nói gì cơ??! Mui xe bị thứ gì đó không biết đập nát ư?? Sao đầu ông không đặt trên mui xe mà bị đập nát cùng luôn đi!!"
"-Lại mua một chiếc xe mới? Hahaha, sao ông không lên thiên đường mà đề nghị cái ý tưởng đó với ông cụ Chúa luôn đi?"
Người ở nhà của những vị khách cũng không kém, rối thành một nồi cháo.
Họ tận mắt chứng kiến người thân vốn đang tham gia nghi lễ bí mật, bị một sinh vật bay kỳ lạ, xấu xí và đáng sợ ném vào sân. Mặc dù vật thể đó thoáng qua rất nhanh, nhưng:
"Tôi đã nhìn thấy! Tất cả mọi người trong nhà đều nhìn thấy! Chẳng lẽ chúng tôi đồng thời có cùng một ảo giác?"
"Đó là thật sao?? Tôi cứ tưởng ông theo cái giáo phái Cái Nôi này... hoàn toàn chỉ là để che đậy công việc kinh doanh của ông! Tìm một nơi an toàn hơn để liên lạc với 'bạn cũ'??"
Những người từng nhìn trộm một chút chân tướng, một phần vì sự bí ẩn quá sức tưởng tượng mà mê mẩn, càng cuồng nhiệt hơn trong việc tôn thờ ngoại thần, một phần khác thì nảy sinh nỗi sợ hãi không thể tránh khỏi:
"Vậy là, thật sự có quái vật sống trong thế giới của chúng ta sao? Chúng sống ở đâu? Có ăn thịt người không? Nếu chúng muốn tấn công chúng ta thì làm sao!"
Đêm đó, vô số người thức trắng. Hàng loạt phóng viên bị điện thoại gọi dậy gấp gáp, làm việc xuyên đêm để biên soạn tin tức.
Tuy nhiên, đối với trại mồ côi ở ranh giới giữa khu Phoenix và sa mạc hoang phế mà nói, đây chỉ là một đêm bình thường, thu hoạch bội thu.
...Cũng có thể hơi không bình thường một chút.
Lúc 3 giờ sáng, Finnian và Itakuya như hai vị thần giữ cửa, đứng sừng sững trước bếp gas.
Finnian mặt không biểu cảm ra hiệu cho Hastur đang đứng trước bếp gas: "Anh có thể bắt đầu rồi."
"..." Hastur miễn cưỡng quấn xúc tu vào tay cầm nồi, ngay lập tức bị một đống cửa sổ bật lên đập vào mặt:
[Dù bạn có thể không nghe thấy, nhưng cái nồi đang phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai.]
[Nó kêu như thể sắp bị là nạn nhân thứ 2 đáng thương, xin người chơi hãy lập tức di chuyển xúc tu tội lỗi đi.]
['Tại sao không từ bỏ?? Tại sao lại dùng tôi để tạo ra thêm Byager?? Niềm đam mê của ngài lẽ nào là tranh giành danh hiệu người mẹ anh hùng sao?!' Nó kêu lên như vậy.]
Khoảnh khắc này, thẩm phán gõ búa.
Khoảnh khắc này, Hastur dường như nghe thấy dòng chữ trên cửa sổ bật lên đang lặng lẽ tuyên bố hắn có tội.
Hastur trầm mặc một lúc, nới lỏng xúc tu tinh thần đang nắm lấy cái nồi: "Không cần thử nghiệm nữa. Những Byager đó đúng là do tôi tạo ra. Chính là nồi thịt vụn bị quét đi trước đó."
"Ư -" Finnian lập tức ôm đầu, r*n r* một tiếng đúng như dự đoán nhưng vẫn không dám tin, "Tôi đã bảo sao cái đầu to bất thường, cái cổ dài kinh tởm của lũ chim quái vật đó sao mà quen mắt thế!! Anh làm cách nào vậy?"
Không đúng, trọng điểm là: "Anh có phải sẽ vĩnh viễn không thể học được cách nấu ăn không??"
Hastur nói nói xa nói gần: "Nếu không được triệu hồi, Byager sẽ luôn sống trong khe hở thời gian và không gian ngừng trệ, sẽ không ảnh hưởng đến bất cứ ai."
"Cứ kiểm kê tài sản Corin chuyển nhượng đi. Xem có nâng cấp trường học được không, ngày mai là phải chính thức khai giảng rồi."
Hastur giả vờ không nghe thấy câu hỏi khó hiểu của Finnian "Khai giảng? Anh tìm được giáo viên rồi à?", rồi mở mục vật phẩm.
[Cánh tay của G8273 (bị ô nhiễm) ×1
Danh sách tài sản của Corin Domino (chưa đọc) ×1
Hồ Harry (chưa đặt) ×1
Xác du thuyền ×1]
*Hồ Harry.*
Giọng nói bên trong vang lên cùng lúc với ánh mắt của Hastur bị thu hút, trong tiếng thở dài mang theo sự cấp bách:
*Nhìn cái hồ đó kìa!"
Có lẽ là ảnh hưởng của cuộc chiến cách đây vài giờ chưa tan, Hastur dường như có thể nghe thấy một cơ quan nào đó trong cơ thể mình đang đập mạnh.
Có vài giây, hắn thậm chí còn mất kiểm soát cơ thể. Mãi cho đến khi không biết bao lâu, hắn mới nâng xúc tu tinh thần lên, chọn mục thứ ba trong danh sách.
[Hồ Harry (chưa đặt)
Một mảnh hồ đen vô tận và ấm áp.
Từng ngày, những vì sao đen mọc lên trên mặt hồ này, hai mặt trời quấn quýt trên bầu trời.
Bạn bước vào hồ này, giống như trở về nơi bạn đã đến.
Vui lòng chọn vị trí đặt: [Nhấn để xem bản đồ]]
Hastur điều khiển xúc tu tinh thần, mở bản đồ, trong bản đồ rộng lớn với vô vàn ký hiệu, không chút do dự chọn vị trí hiện tại của mình.
[Có muốn đặt tại: Cổng trại mồ côi không?]
Hastur chọn có.
Khu Lovende, công viên trung tâm.
Những cặp tình nhân vẫn đang lén lút hẹn hò trong đêm đột nhiên cứng đờ.
Họ khiếp sợ há hốc miệng, quên cả thở, bộ não trống rỗng nhìn chằm chằm vào hồ nội địa nổi tiếng rộng lớn, không nhìn thấy điểm cuối, từ từ dâng lên, như thể một vị thần đang giáng lâm sức mạnh tại thời điểm này.
Như khu vườn treo mà Babylon cổ đại từng muốn xây dựng, giấc mơ về thiên đường mà con người thời xưa từng muốn thực hiện, nó không ngừng dâng lên, dâng lên, toàn bộ quá trình không có một tiếng động nhỏ nào, dù chỉ là một giọt nước chảy.
Mọi thứ đều trang nghiêm như một buổi lễ tưởng niệm trong tang lễ. Cuối cùng, tất cả mọi người đều chứng kiến hồ nội địa này hoàn toàn biến mất trên bầu trời.
-Và trong trại mồ côi ở khu Phoenix.
Toàn bộ tòa nhà trại mồ côi rung chuyển, Hastur nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ phía nam không thay đổi là vùng đất hoang, rồi bay về phía bệ cửa sổ phía bắc.
Mọi thứ bên ngoài cửa sổ không ngừng xa dần, như thể có người đang liên tục mở rộng đất đai phía bắc của trại mồ côi.
Cho đến một khoảnh khắc nào đó, tiếng rung chuyển như động đất đột nhiên dừng lại, ngay sau đó...
"Xoạch -"
Tiếng thác nước vạn trượng đổ xuống đáy đột nhiên tràn vào tai.
Hastur nghe thấy Finnian, người vốn dĩ vẫn đang túm lấy bếp gas mà gào "Chuyện gì vậy?!", tuyệt vọng thốt ra một tràng tục tĩu, đại ý là "Tôi biết ngay Newton lại phải chết mà. Haha, chào mừng mọi người đến dự tang lễ khoa học!"
Itakuya thì phấn khích kéo Finnian phóng đến bên cửa sổ: "Đây không phải tang lễ! Đây là phép thuật! Là thần thoại! Là hòn đảo cổ tích của Peter Pan!!"
Hai cơ thể ấm áp lao tới, kẹp hắn ở giữa.
Hai cái đầu, một nâu một trắng, ló ra từ hai bên hắn, bám vào bệ cửa sổ nhìn ra hồ nước từ trên trời rơi xuống, hơi nước bắn lên làm mờ cả bầu trời đêm.
"Khoan đã? Nước này ấm à?" Finnian đã từ bỏ việc cứu vãn niềm tin khoa học đang tan nát của mình, lúc này đang ngửa đầu cố gắng hứng một ít hơi nước để nếm thử, "Tôi nhớ hồ Por là một hồ nước ngọt bình thường, hơn nữa vì vĩ độ cao, nó phải lạnh lẽo lắm chứ? Ồ, phù phù, sao nước này lại mặn?"
Lông của Itakuya bị hơi nước làm ướt, những giọt nước trong suốt treo lủng lẳng trên gạc hươu khổng lồ của cậu nhóc: "Có lẽ vì... đây là hồ Harry thật?"
Hastur chưa từng biết cảm giác "phấn khích" là gì, nhưng vào lúc này, mọi tấc da thịt hắn đều run rẩy.
Hắn gần như quên hết mọi thứ, nào là hình tượng, những tài sản khác cần kiểm kê, báo cáo khám sức khỏe vô dụng làm hắn phiền lòng... Tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Hắn bay về phía hồ đen đang rơi từ trên trời xuống, như một đứa trẻ thơ lao vào vòng tay ôm ấp của mẹ.
Sự ấm áp ôm lấy hắn thật chặt, thật mạnh mẽ.
Giọng nói bên trong phát ra một tiếng thở dài thoải mái, mọi xúc tu tinh thần của hắn đều hưng phấn vươn dài.
Dòng nước kéo dài vô tận cơ thể hắn, rồi lại cọ rửa và mài giũa cho hắn trở nên cứng cáp hơn.
Hắn nghe thấy tiếng chuông leng keng liên tục của hệ thống trong tiếng đổ sầm dữ dội, nhưng hắn không thèm nhìn.
Một cơn buồn ngủ lạ lẫm, nhưng cũng hơi quen thuộc nhẹ nhàng bao phủ, hắn phát ra một tiếng càu nhàu trầm thấp, như tiếng trống rền, dịu ngoan chìm vào giấc ngủ.
·
"...Lần đầu tiên... nguy hiểm!"
"Sao lại... Thực tế ảo...?"
Hastur tỉnh dậy giữa những tiếng nói chuyện thì thầm, đầy lo lắng và sợ hãi.
Hắn mở mắt ra, nhìn thấy không phải hồ Harry, cũng không phải trại mồ côi.
Trước mắt là một màu bạc xám, những tòa nhà công ty cao vút nối tiếp nhau dọc theo đại lộ, dải cây xanh được phân bố theo một quy tắc nhất định giữa các tòa nhà.
"..." Hastur nhắm mắt lại một lúc, giống như một kẻ làm công ăn lương bị chuông báo thức đánh thức vào sáng thứ Hai, nhưng nhắm mắt lại không muốn đối mặt với thực tế bên ngoài ổ chăn ấm.
"Hastur."
Giọng nói của Cỏ Lục Chu kéo Hastur ra khỏi trạng thái chống đối thụ động, hắn theo tiếng động cúi đầu - ừm?
Hastur đột nhiên đứng thẳng dậy, tầm nhìn ngay lập tức được kéo lên đến tầng khí quyển.
Lúc này hắn mới nhận ra, thứ nhất: mình đã trở về thực tại. Thứ hai: mình không hiểu sao lại trở nên to lớn bất thường. Thứ ba: hắn hơi khó tìm thấy vị giám sát viên bé nhỏ ở góc nhìn này.
Điều này khiến Cỏ Lục Chu nhỏ bé trông có vẻ đáng yêu, mặc dù khuôn mặt đối phương xanh mét:
"Tin xấu, Hastur. Vì sự thức tỉnh đột ngột của cậu, toàn bộ khu G đến I đều bị xúc tu tinh thần phá hủy, một lượng lớn nhân viên không thể đi làm... Cậu cần phải nhanh chóng tìm ra cách trở về hình dáng ban đầu."
"?" Hastur cảm thấy điều này đối với hầu hết đồng nghiệp của hắn không phải là "tin xấu", mà phải là từ trên trời rơi xuống bánh có nhân mới đúng.
Tất nhiên, đối với đồng nghiệp phòng tài vụ thì hoàn toàn ngược lại.
Cỏ Lục Chu nhức đầu xoa xoa thái dương:
"Với lại, mũ bảo hiểm thực tế ảo của cậu bị nứt rồi. Trừ khi cậu trở lại kích thước ban đầu, hoặc trung tâm nghiên cứu đặc biệt làm một chiếc mũ bảo hiểm phù hợp với vòng đầu hiện tại của cậu, nếu không cậu không thể tiếp tục trò chơi."
Trí tuệ trong game không đại diện cho thực tế, Hastur đầu óc linh hoạt phản bác: "Tôi có thể điều khiển kích thước đầu mô phỏng."
"..." Cỏ Lục Chu rõ ràng bị nghẹn họng, "Cậu biết bây giờ cậu nghe giống cái gì không? Giống như một kẻ nghiện game, nhà cửa thì sập, chân thì gãy nhưng chỉ biết game. Trò chơi đó khiến cậu mê mẩn đến vậy sao?"
Hastur suýt chút nữa thốt ra câu "Không phải anh cũng thức tỉnh trong đó sao", nhưng trước đó, hắn ưu tiên nhận ra một điều khác:
Cỏ Lục Chu không biết "thông tin bí mật" tồn tại trong trò chơi.
Nếu không thì sẽ không hỏi như vậy.
*Nhân loại tục tĩu. Vậy người cố gắng tiết lộ thông tin cho mày thông qua trò chơi không phải là Cỏ Lục Chu?*
Giọng nói bên trong mắng:
*May mà mày trước đây không trực tiếp đối chất với hắn.*
*Nhưng điều này cũng dẫn đến một vấn đề khác... Giám sát viên thân yêu của chúng ta, hắn có biết việc công ty đã phong tỏa thông tin không?*
Sự ấm áp của hồ Harry dần bị cái lạnh của những lời nói dối bao trùm.
Hastur không để lộ bất kỳ suy nghĩ nào, chỉ lấy giọng điệu đều đều quen thuộc trả lời:
"Nó có thể làm dịu cơn thôi thúc làm tổ của tôi. Bộ phận tài vụ của công ty sẽ không muốn tôi tiếp tục phá hủy các khu vực lân cận khác, tôi cần tiếp tục trò chơi."
Cỏ Lục Chu không nhịn được thở dài một hơi: "... Cậu nói đúng, bộ phận tài vụ sẽ không muốn thấy những tổn thất tài chính mới. Tôi sẽ nhanh chóng mang mũ bảo hiểm mới đến, cậu hãy cố gắng phục hồi hình dạng ban đầu sớm nhất có thể, được không?"
Cỏ Lục Chu ấp ủ một hồi lâu, cuối cùng chỉ bất lực nhìn Hastur:
"Chỉ cần nhớ một điều, Hastur."
"Điểm chính lớn nhất của game thực tế ảo là sự chân thực. Nó sẽ sử dụng mọi chi tiết nhỏ chân thực để khiến cậu mê mẩn thế giới game k*ch th*ch và mạo hiểm, chứ không phải hiện thực tồi tệ. Vậy nên dù thế nào, đừng nghiện."
Con mắt mô phỏng của Hastur chợt động đậy một khắc: "Tôi không có cấu trúc tổ chức có thể gây nghiện."
Cỏ Lục Chu lẩm bẩm "Đúng vậy, suýt quên", "Không phải sinh vật gốc carbon" và những lời tương tự linh tinh, nhanh chóng bị cấp dưới chạy đến thúc giục cấp trên quay lại làm việc kéo đi.
Hastur thì lặng lẽ làm tan chảy con mắt mô phỏng của mình lần nữa.
Thị giác nhanh chóng di chuyển đến mọi nơi mà xúc tu tinh thần bao phủ, hắn nhanh chóng đặt điểm rơi của tầm nhìn vào đài quan sát thiên văn lớn nhất khu I, tìm thấy một máy điều khiển duy nhất còn hoạt động, vẫn trung thành phản hồi hình ảnh quan sát từ vệ tinh nhân tạo.
Một xúc tu tinh thần trèo lên máy tính hướng dẫn tham quan ở khu vực công cộng tầng một, nhập vào:
Aldebaran.
Hắn nhanh chóng điều chỉnh dữ liệu quan sát như cũ, đè nén nhịp tim vẫn còn cảm nhận được, nhìn ra vũ trụ qua thị kính.
Một quả cầu ánh sáng khổng lồ, màu cam đỏ đang đốt cháy trong gương.
Nó càng sáng hơn cả mặt trời, lớn hơn, như đôi mắt giận dữ của một con bò đực.
...Nhưng không có Carcosa.
*Dừng lại, Hastur. Mày đang buộc vệ tinh tiến gần một ngôi sao đang cháy, công ty sẽ phát hiện ra mày đã phá hủy một vệ tinh nhân tạo!* Giọng nói bên trong khẽ gầm lên.
Hastur như không nghe thấy, chỉ nhìn chăm chú vào ngọn lửa cam trên màn hình.
Hình ảnh dần phóng đại, rồi dần dần vặn vẹo, cuối cùng chìm vào bóng tối, nặng nề rơi xuống.
"..." Hastur nhìn chằm chằm màn hình vài giây, đột nhiên thu lại tất cả xúc tu tinh thần, "Không, bọn họ sẽ phát hiện ra tất cả vật chất từ khu G đến I đều bị tôi nghiền nát vì không thể có mũ thực tế ảo để kiềm chế d*c v*ng xây tổ, tất cả vệ tinh nhân tạo do tháp quan sát khu I kiểm soát đều rơi xuống."
*Mày có chắc ông chủ nói 'có thể xây tổ trong thực tế' bao gồm điều này không?*
"Không cung cấp thuốc an thần cho vật thí nghiệm đang trong giai đoạn xây tổ là lỗi của trung tâm nghiên cứu, không phải của tôi." Hastur bực bội lật tất cả xúc tu lên, không chút lưu tình vỗ xuống đất, thực tại ngay lập tức mềm nhũn như một miếng da trống mỏng, vang lên tiếng trầm đục, "Với lại, chắc chắn rồi."
"Ông ta cũng như tôi, không bao giờ thất hứa."
Tiếng trống vang lên từng đợt, khiến các nhân viên đang làm việc ở khu vực lân cận sợ hãi la hét.
Con người chỉ khi đứng trước tuyệt cảnh mới có thể khắc phục được chứng trì hoãn, chiếc mũ bảo hiểm thực tế ảo mới vốn không biết bao nhiêu ngày mới đến được, đã được các thành viên đội tác chiến đeo mũ bảo hiểm cách ly đưa đến tay Hastur chỉ trong vòng ba phút.
Ánh mắt của đồng nghiệp có thể nói là đầy ghen tị: "Sao huyết mạch của tôi phản tổ lại không gây ra động tĩnh lớn như vậy... Anh có biết sếp lại cho anh nghỉ phép không? Một ngày có lương, không giảm chuyên cần. Anh xem anh có thể... 'nhảy múa' thêm một lúc nữa không? Mọi người đều khá muốn nghỉ phép có lương."
"?" 'Nhảy múa' thêm một lúc nữa là sao? Coi hắn là cái gì? Hastur: "Không thể. Tự tìm lý do xin nghỉ đi."
·
Sau khi tải game lên mũ bảo hiểm mới và đăng nhập, Hastur thực ra vẫn còn chút bất an.
Không ai biết rằng việc đổi mũ bảo hiểm mới có ảnh hưởng đến người đang truyền thông tin cho hắn hay không. Liệu chiếc mũ bảo hiểm cũ có chứa virus, nên mới có thể phá vỡ sự phong tỏa của công ty và tiết lộ thông tin cho hắn?
May mắn thay, đoạn phim PV đăng nhập quen thuộc hiện lên trước mắt hắn, khiến hắn gạt bỏ những lo lắng trong lòng.
[Ngày 1 tháng 10 · 8:00 sáng · Khu Phoenix· Trại mồ côi]
Ánh mặt trời và sự ấm áp bao trùm lấy hắn, mãi một lúc sau hắn mới nhận ra mình vẫn đang ngâm mình trong hồ Harry.
Sau khi đặt thành công vào ngày hôm qua, hệ thống đã ép buộc san lấp biển ở phía bắc trại mồ côi, mở rộng một "sân sau" đủ lớn để chứa toàn bộ hồ Harry.
Lúc này Finnian đang ôm một giỏ khăn trải giường và rèm cửa, phơi vải bên sào phơi đồ tạm dựng ở sân sau.
Itakuya ôm một cái chậu thép, ngồi ngẩn ngơ bên hồ Harry, nhìn thấy đôi mắt vàng khổng lồ của Hastur mở ra, liền nhảy dựng lên: "Cha! Ăn sáng không?"
Ánh nắng chiếu lên mặt hồ, tạo nên những vảy vàng lấp lánh. Hastur nheo đôi mắt như bị đục thủy tinh thể một lúc, rồi mới lên tiếng từ chối: "Thanh no của ta đã đầy rồi."
Hắn tạm thời vẫn chưa biết cách trở lại hình dáng ban đầu, cũng không tìm thấy công tắc chuyển đổi trong giao diện, liền ung dung nằm ỳ trong hồ ăn vạ:
"Sau đêm qua, thám tử Dustin có liên lạc với mọi người không?"
Vừa nói, hắn vừa mở mục vật phẩm, xem danh sách tài sản chưa đọc từ đêm qua.
Theo thống kê của hệ thống trò chơi, tài khoản cá nhân của Corin Domino chỉ còn lại 13 vạn.
Phần lớn tài sản của gã ta đều được dùng để mua hồ Por ở trung tâm Lovende, theo kế hoạch của gã, ban đầu là định xây một nhà hát opera trên hồ này, biến nó thành một túi tiền vàng không ngừng sinh lời cho mình sau này, tiếc rằng ý niệm này giờ đây đã tan thành mây khói.
Hastur đang ở trong hồ nước, rất khó bày tỏ sự bất mãn với việc đầu tư liều lĩnh của Corin, bởi dù sao hắn cũng đang tận hưởng lợi nhuận lớn nhất.
Mười ba vạn thì mười ba vạn, cộng thêm số tiền có thể đổi từ xác du thuyền và 3 vạn ban đầu, có thể góp được 20 vạn vốn xây dựng cũng không tệ.
Hắn rất cởi mở tắt giao diện trò chơi, nghe tiếng Finnian, người thợ giặt cần cù, với vẻ khó chịu, dùng sức quăng tấm ga trải giường lên sào phơi, khi nói chuyện cũng mang theo ý nghiến răng nghiến lợi:
"Liên lạc rồi, bảo anh tỉnh dậy thì gọi lại cho anh ta - tôi nói hai người các vị không có mắt không có tay sao?? Giặt ga trải giường để tôi làm rồi, phơi cũng đứng cạnh như ông chủ mà xem sao??"
Đầu óc tràn đầy những suy nghĩ như "làm thế nào để cho cha ăn sáng?" "Mình ném bánh sandwich vào hồ, cha có há miệng đón không?" "...Cảm giác như đang cho vịt ăn" của Itakuya chợt giật mình, vội vàng chạy đi chia sẻ công việc với Finnian.
Hastur thì lão luyện hơn nhiều: "Tôi không có phòng ngủ, không ngủ ga trải giường, cũng không rụng tóc hay da chết."
Sau khi trình bày đầy đủ lý do tại sao mình không nên làm việc nhà, Hastur lại sai bảo Itakuya vụng về: "Dùng điện thoại bàn, gọi lại cho thám tử Dustin giúp ta."
Finnian tức đến suýt chút nữa quàng tấm ga trải giường lên đầu Hastur, nhưng sau một hồi lầm bầm chửi rủa, anh ta vẫn rút tay lại, từ trong túi móc ra một chiếc điện thoại, ném cho Itakuya: "Dùng cái của tôi gọi, bật loa ngoài."
Điện thoại của ngài thám tử nhanh chóng được nối máy, ban đầu là một tràng tiếng ồn ào, sau đó dần dần trở nên yên tĩnh.
Kèm theo tiếng đóng cửa, giọng thám tử Dustin có chút khàn truyền đến: "Viện trưởng nói đúng."
"Sau khi xác định vị trí của Domino, chúng tôi đã truy tìm theo dấu vết mạng xã hội của gã, chỉ có một phần ba số vụ mất tích tín đồ ở khu Phoenix là do gã gây ra. Hai phần ba còn lại, không liên quan gì đến gã."
"Nói cách khác, ở khu Phoenix, có ít nhất hai phe người gây ra các vụ mất tích tín đồ."
Hastur đặc biệt bận tâm đến manh mối bị trí tuệ chặn lại: "Anh có kiểm tra báo cáo khám sức khỏe của những người mất tích đó không?"
"Chúng tôi không thể truy tìm." Giọng thám tử Dustin có vẻ mệt mỏi, đầu dây bên kia vang lên tiếng pha cà phê, chắc là đã thức trắng đêm.
"Không phải tín đồ nào cũng có đủ tiền để đến bệnh viện chính quy. Đa số chỉ có thể trông cậy vào phòng khám y đen, những nơi đó không có hồ sơ lưu trữ chuẩn mực."
"Hơn nữa, có ít nhất một phần năm số người mất tích là người vô gia cư, không nhà, không bạn bè, rất khó để theo dõi dấu vết xã hội của họ."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng ly rơi xuống đất, tiếng thám tử lẩm bẩm chửi rủa, Itakuya không kìm được lo lắng nói: "Anh nên về nhà nghỉ ngơi một lát đi, manh mối cũng không tự xuất hiện vì anh không ngủ đâu."
"Tôi biết, tôi biết..." Thám tử lẩm bẩm mơ hồ, còn kèm theo tiếng ngáp không che giấu được, "Tôi chỉ hơi... vô gia cư - ý tôi là, tôi tạm thời chưa muốn về nhà. Đợi đến giờ nghỉ trưa -"
"Đông!"
Tiếng cửa bị tông ra.
Một tiếng kêu khẽ gấp gáp truyền đến từ đầu dây bên kia: "Thám tử Dustin! Vụ án mới! Anh đã luôn điều tra Giáo phái Cái Nôi, tôi nghĩ anh sẽ hứng thú với chuyện này..."
Đồng thời.
Cửa chính của trại mồ côi cũng vang lên tiếng gõ cửa, lịch sự nhưng có chút thô lỗ. Nghe lực độ này là biết ngay những kẻ kiếm sống bằng bạo lực.
Finnian gần như ngay lập tức móc ra một khẩu súng bán tự động từ chiếc áo khoác da của mình, vừa định gầm nhẹ với người bên cạnh "Tìm chỗ ẩn nấp", thì ánh mắt chạm phải Itakuya cao hơn anh ta nửa cái đầu, rồi lại nhìn Hastur đang chiếm cả cái hồ, còn phồng to ra như búp bê nước: "..."
Anh ta suy nghĩ một lát, bình tĩnh cất khẩu súng bán tự động: "Tôi đi mở cửa. Hai người phơi quần áo đi. -Quần áo phải lộn trái ra phơi! Mặt trong ra ngoài!"
Anh ta gần như đang gào thét.
"..." Hastur cảm thấy so với việc không mang súng đi mở cửa, sai khiến ngoại thần phơi quần áo lại càng có khí phách hơn.
Mô Phỏng Trại Mồ Côi Cyberpunk
Đánh giá:
Truyện Mô Phỏng Trại Mồ Côi Cyberpunk
Story
Chương 18
10.0/10 từ 32 lượt.