Mãng Hoang Kỷ
Chương 1497
Trước mặt Kỷ Ninh lại xuất hiện thủy triều kiếm, thủy triều hình thành vòng xoáy lỗ đen chặn lại trường mâu xám bắn tới.
Rắc!
Thời không trên cao bị xé rách miệng vết thương vặn vẹo, lực lượng màu xám xuyên qua vết thương này.
Kỷ Ninh bị chấn lại bay ra sau.
Nói thì chậm nhưng thật ra mặt trăng cong và trường mâu mộc mạc liên tiếp công kích Kỷ Ninh, đánh hắn không ngừng bay ngược ra sau. Nhưng dù Kỷ Ninh bị yếu thế lại không hộc máu, càng đừng nói tới bị thương nặng.
Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân ngây ngốc:
- Cái gì? Sao... có thể...
Phi Tuyết Thành Chủ vừa thấy tức giận vừa không cam lòng:
- Đối diện uy năng cấp Chúa Tể mà hắn ngay mặt ngăn chặn được, thậm chí không bị thương quá lớn?
Phi Tuyết Thành Chủ hiểu rằng cách biệt giữa mình và Bắc Minh Đạo Quân quá lớn. Bắc Minh Đạo Quân không chỉ có công kích lợi hại, về mặt phòng ngự cũng khủng bố, lực lượng cấp Chúa Tể bị hắn chặn lại dễ dàng.
Huyết Vân Đế Quân đau khổ nói:
- Phi Tuyết, chúng ta thua, thua thật rồi. Chúng ta không đánh lại hắn, không có chút hy vọng nào.
Huyết Vân Đế Quân xé mở đường hầm thời không hóa thành sóng máu lao vào trong chạy trốn.
Trong lòng Phi Tuyết Thành Chủ có rất nhiều suy nghĩ.
Gã từng nằm trong hàng đỉnh cao nhất Viêm Long vực giới, một trong tám Thánh Thành Chi Chủ.
Nhưng bây giờ chỉ vì một Đạo Quân đánh Phi Tuyết Thành Chủ chật vật trốn, gã biết dựa vào sức mình không có chút khả năng đấu lại Kỷ Ninh.
Phi Tuyết Thành Chủ nhìn chăm chú Kỷ Ninh ở phía xa:
- Thua, thua. Nhưng ta sẽ không bỏ qua như vậy, ta tuyệt đối không bỏ qua!
Đạo Quân lúc trước không đáng lọt vào mắt gã nay trở thành kẻ địch đáng sợ nhất. Phi Tuyết Thành Chủ không nghĩ nhiều nữa, lập tức xé rách khe hở thời không chạy đi. Vì Kỷ Ninh bị uy năng cấp Chúa Tể đánh lén, Chung Cực Kiếm Đạo chi Thiên Băng thức trấn áp thời không sớm bị phá giải nên Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân có thể dễ dàng xé thời không chạy trốn.
Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân hiểu rõ sự chênh lệch nên sáng suốt chọn chạy trốn.
Kỷ Ninh lại đứng giữa hư không, xung quanh không có tu hành giả khác. Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân đã xé rách thời không chạy trốn. Các pháp thân Đế Quân thì đã chạy tứ tán ngay khi Kỷ Ninh bị trường mâu mộc mạc, trăng khuyết công kích. Dù sao dựng dục pháp thân cường đại không dễ dàng, bọn họ không muốn vứt bỏ pháp thân.
Thế là trên bầu trời Thánh Thành chỉ có một thiếu niên áo trắng đứng lặng.
Cảnh này khiến vô số tu hành giả toàn Thánh Thành nhìn chăm chú, hàng vạn Đạo Quân ngơ ngẩn nhìn. Không ai ngờ sẽ có kết cục như vậy.
- Phi Tuyết Thành Chủ trốn, một đống Đế Quân chết, một số khác chạy thoát.
- Hoặc chết hoặc trốn, bây giờ trên bầu trời Thánh Thành chỉ còn một mình Bắc Minh Đạo Quân.
- Quá mạnh.
- Bắc Minh Đạo Quân đánh hai mươi mấy Đế Quân không chịu nổi.
- Thánh Thành Chi Chủ cũng không địch lại Bắc Minh Đạo Quân.
Vô số tu hành giả kích động phát cuồng, bọn họ thi nhau truyền tin cho bằng hữu thân thiết biết.
Tin tức trước giờ chưa từng có, khó tin chưa bao giờ nghe qua điên cuồng khuếch tán bốn phương tám hướng. Mỗi Đạo Quân được tin tức này, một số Đế Quân ẩn cư hoàn toàn bị rung động.
Cái gì? Một Đạo Quân hoàn toàn đánh bại thế lực Phi Tuyết Thánh Thành nằm trong tám Thánh Thành?
Pháp thân Kỳ Ẩn Đế Quân, An Thần Đế Quân tộc Sinh Mệnh Vĩnh Hằng đang đi trên đường bị giật mình kêu lên:
- Cái gì? Hắn... Hắn mạnh vậy sao?
- Đi nhanh lên!
- Mau!
Bọn họ lao đi với tốc độ nhanh nhất.
Trong một thế giới xinh đẹp được ánh sáng rực rỡ vô tận bao phủ, trong một cung điện nằm ở nơi cao nhất thế giới, một lão nhân tóc dài màu bạc với đôi cánh trắng bước ra.
Lão nhân vẻ mặt giật mình nói:
- Một Đạo Quân mà đánh Phi Tuyết, Huyết Vân chạy tan tác? Đối diện báu vật uy năng cấp Chúa Tể mà có thể ngay mặt ngăn chặn? Ta luôn tiềm tu hòng đến cấp Chúa Tể, không ngờ Viêm Long vực giới hiện giờ sinh ra Đạo Quân lợi hại vậy. Đạo Quân mà mạnh như thế, có lẽ ta sẽ tìm được hy vọng đến cấp Chúa Tể thông qua hắn.
Lão nhân tóc bạc cánh đen cất bước hóa thành luồng sáng chớp mắt xuyên qua thời không mất hút.
Một bà lão mặt nhăn nheo bước ra từ nhà gỗ, một số sinh linh phàm tục sống quanh bà.
- Không thể nào! Tin tức có bị sai lầm không? Đạo Quân sao mạnh vậy được? Nhưng những Đế Quân Đạo Minh cũng truyền tin giống nhau cho ta, Đạo Quân thật sự mạnh thế sao?
Khuôn mặt bà lão nhanh chóng thay đổi, rất nhanh biến thành cao quý ung dung, quần áo trở nên hoa lệ.
Nữ nhân ung dung phất tay xé khe hở thời không bước vào trong.
Rất nhiều lão già Đế Quân ẩn cư lâu thật lâu, sự sống chết đã thành điều bí ẩn, bình thường họ không tiếp xúc với bên ngoài, cùng lắm vài bạn già có cách liên lạc bí ẩn. Nhưng khi vài bạn già truyền tin cho họ biết cuộc chiến Phi Tuyết Thánh Thành thì đám già ẩn cư rục rịch.
Bọn họ ẩn cư vì không muốn bị nhiều việc quấn thân, chỉ muốn yên tĩnh tu hành, sống một cuộc sống mình thích.
Bọn họ đều theo đuổi bước chân vào Chúa Tể, vì từng có Đế Quân làm hành động Vĩnh Hằng Đế Quân tu luyện dần dần bước vào Chúa Tể.
Bây giờ có một Đạo Quân mạnh đến mức này tự nhiên hấp dẫn các phương.
***
Mang Nhai Chúa Tể đã đến từ lâu, luôn âm thầm quan sát mọi chuyện xảy ra. Mặc dù bị giật mình nhưng lão vẫn giữ sự bình tĩnh. Nhưng khi Kỷ Ninh đối diện trăng khuyết, trường mâu mộc mạc đánh lén mà có thể ngay mặt ngăn cản thì Mang Nhai Chúa Tể giật nảy mình.
Mang Nhai Chúa Tể kinh ngạc nói:
- Đó là báu vật Tây Tư tộc để lại, uy năng hoàn toàn sánh bằng một kích hết sức của Chúa Tể, chỉ yếu hơn đòn hết sức của ta chút xíu nhưng cũng đến đẳng cấp Phong Vũ, Minh Lan. Hai lần báu vật đánh lén nối tiếp nhau mà Bắc Minh chỉ ỷ vào kiếm thuật ngăn cản được.
Mang Nhai Chúa Tể bị rung động:
- Tuy hắn bị áp chế nhưng thật sự ngay mặt ngăn cản được, thực lực của hắn đã là đỉnh cao nhất trong Thánh Thành Chi Chủ, ngang ngửa hai vị lãnh tụ Đạo Minh. Khó tin, không tin được. Khuyết điểm duy nhất của hắn có lẽ là thân bất tử, tu hành kiếm đạo bình thường không có thân bất tử, vậy thì năng lực giữ mạng kém chút.
Mang Nhai Chúa Tể không biết rằng Kỷ Ninh đã tu hành ra thân bất tử: Thân Vô Ảnh, nhưng uy năng cấp Chúa Tể đánh lén chưa đủ trình độ buộc hắn sử dụng thân bất tử.
- Kiếm thuật phòng ngự của hắn quá mạnh, có lẽ chỉ dựa vào kiếm thuật hắn có thể phòng thủ được Minh Lan, Phong Vũ. Còn ta? Hắn dù sao là thành viên Mang Nhai quốc, ta sẽ không tấn công hắn.
Mãng Hoang Kỷ
Rắc!
Thời không trên cao bị xé rách miệng vết thương vặn vẹo, lực lượng màu xám xuyên qua vết thương này.
Kỷ Ninh bị chấn lại bay ra sau.
Nói thì chậm nhưng thật ra mặt trăng cong và trường mâu mộc mạc liên tiếp công kích Kỷ Ninh, đánh hắn không ngừng bay ngược ra sau. Nhưng dù Kỷ Ninh bị yếu thế lại không hộc máu, càng đừng nói tới bị thương nặng.
Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân ngây ngốc:
- Cái gì? Sao... có thể...
Phi Tuyết Thành Chủ vừa thấy tức giận vừa không cam lòng:
- Đối diện uy năng cấp Chúa Tể mà hắn ngay mặt ngăn chặn được, thậm chí không bị thương quá lớn?
Phi Tuyết Thành Chủ hiểu rằng cách biệt giữa mình và Bắc Minh Đạo Quân quá lớn. Bắc Minh Đạo Quân không chỉ có công kích lợi hại, về mặt phòng ngự cũng khủng bố, lực lượng cấp Chúa Tể bị hắn chặn lại dễ dàng.
Huyết Vân Đế Quân đau khổ nói:
- Phi Tuyết, chúng ta thua, thua thật rồi. Chúng ta không đánh lại hắn, không có chút hy vọng nào.
Huyết Vân Đế Quân xé mở đường hầm thời không hóa thành sóng máu lao vào trong chạy trốn.
Trong lòng Phi Tuyết Thành Chủ có rất nhiều suy nghĩ.
Gã từng nằm trong hàng đỉnh cao nhất Viêm Long vực giới, một trong tám Thánh Thành Chi Chủ.
Nhưng bây giờ chỉ vì một Đạo Quân đánh Phi Tuyết Thành Chủ chật vật trốn, gã biết dựa vào sức mình không có chút khả năng đấu lại Kỷ Ninh.
Phi Tuyết Thành Chủ nhìn chăm chú Kỷ Ninh ở phía xa:
- Thua, thua. Nhưng ta sẽ không bỏ qua như vậy, ta tuyệt đối không bỏ qua!
Đạo Quân lúc trước không đáng lọt vào mắt gã nay trở thành kẻ địch đáng sợ nhất. Phi Tuyết Thành Chủ không nghĩ nhiều nữa, lập tức xé rách khe hở thời không chạy đi. Vì Kỷ Ninh bị uy năng cấp Chúa Tể đánh lén, Chung Cực Kiếm Đạo chi Thiên Băng thức trấn áp thời không sớm bị phá giải nên Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân có thể dễ dàng xé thời không chạy trốn.
Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân hiểu rõ sự chênh lệch nên sáng suốt chọn chạy trốn.
Kỷ Ninh lại đứng giữa hư không, xung quanh không có tu hành giả khác. Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân đã xé rách thời không chạy trốn. Các pháp thân Đế Quân thì đã chạy tứ tán ngay khi Kỷ Ninh bị trường mâu mộc mạc, trăng khuyết công kích. Dù sao dựng dục pháp thân cường đại không dễ dàng, bọn họ không muốn vứt bỏ pháp thân.
Thế là trên bầu trời Thánh Thành chỉ có một thiếu niên áo trắng đứng lặng.
Cảnh này khiến vô số tu hành giả toàn Thánh Thành nhìn chăm chú, hàng vạn Đạo Quân ngơ ngẩn nhìn. Không ai ngờ sẽ có kết cục như vậy.
- Phi Tuyết Thành Chủ trốn, một đống Đế Quân chết, một số khác chạy thoát.
- Hoặc chết hoặc trốn, bây giờ trên bầu trời Thánh Thành chỉ còn một mình Bắc Minh Đạo Quân.
- Quá mạnh.
- Bắc Minh Đạo Quân đánh hai mươi mấy Đế Quân không chịu nổi.
- Thánh Thành Chi Chủ cũng không địch lại Bắc Minh Đạo Quân.
Vô số tu hành giả kích động phát cuồng, bọn họ thi nhau truyền tin cho bằng hữu thân thiết biết.
Tin tức trước giờ chưa từng có, khó tin chưa bao giờ nghe qua điên cuồng khuếch tán bốn phương tám hướng. Mỗi Đạo Quân được tin tức này, một số Đế Quân ẩn cư hoàn toàn bị rung động.
Cái gì? Một Đạo Quân hoàn toàn đánh bại thế lực Phi Tuyết Thánh Thành nằm trong tám Thánh Thành?
Pháp thân Kỳ Ẩn Đế Quân, An Thần Đế Quân tộc Sinh Mệnh Vĩnh Hằng đang đi trên đường bị giật mình kêu lên:
- Cái gì? Hắn... Hắn mạnh vậy sao?
- Đi nhanh lên!
- Mau!
Bọn họ lao đi với tốc độ nhanh nhất.
Trong một thế giới xinh đẹp được ánh sáng rực rỡ vô tận bao phủ, trong một cung điện nằm ở nơi cao nhất thế giới, một lão nhân tóc dài màu bạc với đôi cánh trắng bước ra.
Lão nhân vẻ mặt giật mình nói:
- Một Đạo Quân mà đánh Phi Tuyết, Huyết Vân chạy tan tác? Đối diện báu vật uy năng cấp Chúa Tể mà có thể ngay mặt ngăn chặn? Ta luôn tiềm tu hòng đến cấp Chúa Tể, không ngờ Viêm Long vực giới hiện giờ sinh ra Đạo Quân lợi hại vậy. Đạo Quân mà mạnh như thế, có lẽ ta sẽ tìm được hy vọng đến cấp Chúa Tể thông qua hắn.
Lão nhân tóc bạc cánh đen cất bước hóa thành luồng sáng chớp mắt xuyên qua thời không mất hút.
Một bà lão mặt nhăn nheo bước ra từ nhà gỗ, một số sinh linh phàm tục sống quanh bà.
- Không thể nào! Tin tức có bị sai lầm không? Đạo Quân sao mạnh vậy được? Nhưng những Đế Quân Đạo Minh cũng truyền tin giống nhau cho ta, Đạo Quân thật sự mạnh thế sao?
Khuôn mặt bà lão nhanh chóng thay đổi, rất nhanh biến thành cao quý ung dung, quần áo trở nên hoa lệ.
Nữ nhân ung dung phất tay xé khe hở thời không bước vào trong.
Rất nhiều lão già Đế Quân ẩn cư lâu thật lâu, sự sống chết đã thành điều bí ẩn, bình thường họ không tiếp xúc với bên ngoài, cùng lắm vài bạn già có cách liên lạc bí ẩn. Nhưng khi vài bạn già truyền tin cho họ biết cuộc chiến Phi Tuyết Thánh Thành thì đám già ẩn cư rục rịch.
Bọn họ ẩn cư vì không muốn bị nhiều việc quấn thân, chỉ muốn yên tĩnh tu hành, sống một cuộc sống mình thích.
Bọn họ đều theo đuổi bước chân vào Chúa Tể, vì từng có Đế Quân làm hành động Vĩnh Hằng Đế Quân tu luyện dần dần bước vào Chúa Tể.
Bây giờ có một Đạo Quân mạnh đến mức này tự nhiên hấp dẫn các phương.
***
Mang Nhai Chúa Tể đã đến từ lâu, luôn âm thầm quan sát mọi chuyện xảy ra. Mặc dù bị giật mình nhưng lão vẫn giữ sự bình tĩnh. Nhưng khi Kỷ Ninh đối diện trăng khuyết, trường mâu mộc mạc đánh lén mà có thể ngay mặt ngăn cản thì Mang Nhai Chúa Tể giật nảy mình.
Mang Nhai Chúa Tể kinh ngạc nói:
- Đó là báu vật Tây Tư tộc để lại, uy năng hoàn toàn sánh bằng một kích hết sức của Chúa Tể, chỉ yếu hơn đòn hết sức của ta chút xíu nhưng cũng đến đẳng cấp Phong Vũ, Minh Lan. Hai lần báu vật đánh lén nối tiếp nhau mà Bắc Minh chỉ ỷ vào kiếm thuật ngăn cản được.
Mang Nhai Chúa Tể bị rung động:
- Tuy hắn bị áp chế nhưng thật sự ngay mặt ngăn cản được, thực lực của hắn đã là đỉnh cao nhất trong Thánh Thành Chi Chủ, ngang ngửa hai vị lãnh tụ Đạo Minh. Khó tin, không tin được. Khuyết điểm duy nhất của hắn có lẽ là thân bất tử, tu hành kiếm đạo bình thường không có thân bất tử, vậy thì năng lực giữ mạng kém chút.
Mang Nhai Chúa Tể không biết rằng Kỷ Ninh đã tu hành ra thân bất tử: Thân Vô Ảnh, nhưng uy năng cấp Chúa Tể đánh lén chưa đủ trình độ buộc hắn sử dụng thân bất tử.
- Kiếm thuật phòng ngự của hắn quá mạnh, có lẽ chỉ dựa vào kiếm thuật hắn có thể phòng thủ được Minh Lan, Phong Vũ. Còn ta? Hắn dù sao là thành viên Mang Nhai quốc, ta sẽ không tấn công hắn.
Mãng Hoang Kỷ
Đánh giá:
Truyện Mãng Hoang Kỷ
Story
Chương 1497
10.0/10 từ 21 lượt.