Mãng Hoang Kỷ
Chương 1496
Huyết Vân Đế Quân lập tức thi triển ra thủ đoạn thân bất tử biến thành biển máu hùng hồn tràn ngập xung quanh bảo vệ Phi Tuyết Thành Chủ.
Phập!
Một luồng kiếm quang xé rách sóng biển đỏ máu.
Huyết Vân Đế Quân, Phi Tuyết Thành Chủ biến sắc mặt kêu lên:
- Là Bắc Minh!
Kỷ Ninh áo trắng ba đầu sáu tay hiện hình, tay cầm sáu thanh Bắc Hồng kiếm xé rách sóng biển màu máu giết hướng Phi Tuyết Thành Chủ.
Kỷ Ninh lạnh lùng quát:
- Phi Tuyết, chịu chết đi!
Tốc độ của cánh vàng bí thuật Thần Dực Kiếm Quang nhanh vượt sức tưởng tượng, Kỷ Ninh thì chậm hơn chút nhưng vẫn mau hơn Phi Tuyết Thành Chủ. Đặc biệt lúc này Phi Tuyết Thành Chủ bị ảnh chiếu thế giới áp chế, nhưng gã không nhận thua, cũng biến ra sáu cánh tay cầm sáu thanh chiến đao xông hướng Kỷ Ninh.
Xoẹt!
Kiếm như nước, sóng nước như triều.
Từng đợt sóng triều hết sức dịu dàng triền miên như cánh tay tình nhân.
Phi Tuyết Thành Chủ biến sắc mặt:
- A?
Phi Tuyết Thành Chủ hết sức vận dụng sáu thanh chiến đao ngăn cản kiếm thuật âm nhu vô hình của Kỷ Ninh. Nhưng hắn thi triển Tâm kiếm thuật khiến kiếm càng thêm quỷ mị, tốc độ mau hơn nhiều, Phi Tuyết Thành Chủ không cản nổi.
Hai luồng kiếm quang nhanh chóng quấn người Phi Tuyết Thành Chủ tựa như nhiễu chỉ nhu, từng vòng từng vòng quấn quanh gã.
Vèo!
Phi Tuyết Thành Chủ hóa thành các hạt tuyết chạy trốn rồi ngưng tụ ở phía xa.
Kỷ Ninh nhức đầu:
- Trốn?
Kỷ Ninh không có nắm chắc giết Phi Tuyết Thành Chủ, vì thân bất tử của đối phương rất khó chơi.
Phi Tuyết Thành Chủ hoảng hốt tim đập nhanh:
- Tại sao mạnh như thế? Kiếm của hắn quá nhanh, mới đụng độ đã đánh bại ta.
Lúc trước Phi Tuyết Thành Chủ dễ dàng nghiền áp Kỷ Ninh, nếu không nhờ Chúa Tể giáp y thì gã đã thành công chém chết hắn. Giờ phút này chênh lệch giữa Phi Tuyết Thành Chủ và Kỷ Ninh giống như cách biệt của hai người lúc trước. Ưu thế của Kỷ Ninh thậm chí lớn hơn chút.
Kỷ Ninh thu về năm thanh Bắc Hồng kiếm, sáu cánh tay cùng nắm một thanh kiếm dốc hết sức thi triển thức uy lực lớn nhất: Chung Cực Kiếm Đạo chi Thiên Băng thức.
- Diệt cho ta!
Bùm!
Bầu trời Thánh Thành tựa như cả không gian sụp đổ.
Trên bầu trời tối đen dường như dấy lên sóng triều hùng dũng, đó là sóng triều diệt tuyệt tất cả. Từng đợt kiếm sóng làm những người xem sinh ra cảm giác không thể địch lại.
Mang Nhai Chúa Tể núp trong bóng tối phía xa thầm giật mình:
- Kiếm chiêu mạnh quá!
Vào khoảnh khắc này nhân quả cũng bị trấn áp.
Thời không dao động ngừng lan tỏa.
Huyết Vân Đế Quân hóa thành biển máu cũng sinh ra nỗi sợ kinh hoàng.
Uy năng tuyệt đối đó làm người sợ hãi nhất.
- Không thể nào!
Phi Tuyết Thành Chủ không dám tin, gã vận dụng sáu thanh chiến đao hết sức ngăn cản.
Bùm!
Tựa như châu chấu đá xe, trước kiếm quang đáng sợ hóa thành sóng triều, Phi Tuyết Thành Chủ bị nghiền áp trong khoảnh khắc, thần thể tan vỡ thành vô số bông tuyết. Tuyết lất phất ở phía xa ngưng tụ thành Phi Tuyết Thành Chủ mặt trắng bệch. Phi Tuyết Thành Chủ không bị thương tích gì nhưng tâm linh chịu trùng kích quá lớn.
Huyết Vân Đế Quân muốn trốn:
- Phi Tuyết, Bắc Minh quá mạnh, không thể nào so sánh, chúng ta đi thôi.
Phi Tuyết Thành Chủ như phát cuồng truyền âm hét to:
- Đi? Làm sao đi? Kiếm của hắn uy năng quá mạnh, trấn áp thời không, chúng ta muốn xé rách thời không chạy trốn cũng không được! Phải nhờ vào báu vật mới có thể chạy thoát. Đã nhất định phải dùng báu vật vậy thì chúng ta hãy sử dụng vật giữ mạng liều với hắn một phen, hai chúng ta mỗi người dùng một món có lẽ có thể chém giết hắn!
Huyết Vân Đế Quân cứng người.
Phi Tuyết Thành Chủ truyền âm thuyết phục:
- Không giết hắn thì ngày nào hắn sống là ngày đó chúng ta phải trốn chui trốn nhủi. Liều một phen đi, hắn không có thân bất tử, có lẽ sẽ chết.
Huyết Vân Đế Quân cũng cảm thấy lần này quá uất nghẹn:
- Được!
Nếu hai người sợ hãi chạy cuống cuồng thì hễ Kỷ Ninh còn sống là họ cứ trốn mãi.
Liều một phen đi, có lẽ sẽ giết được Đạo Quân đáng sợ này.
Phi Tuyết Thành Chủ lấy ra trường mâu màu xám đã gãy:
- Đi!
Trường mâu xám bay qua không trung, rất bình thường, chẳng lộ ra hơi thở gì. Nhưng vô số tu hành giả xem cuộc chiến trong Thánh Thành cảm giác nỗi sợ hãi hùng đến từ bản năng. Bọn họ hiểu rằng trường mâu màu xám đó hơi phát tán chút uy năng đủ giết họ rồi.
Tay Huyết Vân Đế Quân cũng cầm một vầng sáng cong cong, mắt thường khó thấy rõ hình dạng thật:
- Giết!
Huyết Vân Đế Quân cắn răng, vầng sáng bay khỏi tay lão.
Xoẹt!
Trên bầu trời xuất hiện vầng trăng sáng rực rỡ, ánh trăng mông lung, ánh sáng dịu dàng. Vầng trăng khuyết xinh đẹp bay hướng Kỷ Ninh, nhìn như chậm chạp nhưng mau hơn trường mâu xám một chút.
Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân khát vọng nhìn, đây đã là hy vọng cuối cùng của họ:
- Phải chết!
Một vầng trăng khuyết nhìn chậm nhưng thật ra tốc độ mau đến khó tin. Nó tỏa ánh sáng mông lung bao phủ Kỷ Ninh làm hắn muốn dựa vào "Vô ảnh độn thuật" tránh né cũng không được.
Kỷ Ninh hừng hực chiến ý, ba đầu sáu tay cầm sáu thanh Bắc Hồng kiếm thi triển kiếm thuật phòng ngự:
- Đây là lực lượng đẳng cấp Chúa Tể sao? Vừa lúc để ta thử uy lực của nó.
Vút!
Trăng khuyết chớp mắt bay đến trước mặt Kỷ Ninh, vật xinh đẹp nhưng mang theo uy hiếp đáng sợ.
Kiếm quang của Kỷ Ninh lóe sáng tựa như thủy triều dịu dàng nhất, thủy triều hình thành vòng xoáy xung quanh hắn cũng biến thành lỗ đen. Mép lỗ đen lăn tăn thủy triều kiếm quang.
Phụp!
Trăng khuyết nhẹ nhàng bay vào lỗ đen.
Bùm!
Bầu trời Thánh Thành nổ tung, thời không nổ, từng tầng duy độ không gian vặn vẹo khác nhau.
Kỷ Ninh không kiềm được bị chấn bay ngược nhanh ra sau.
Cảm nhận lực lượng bị nhiều lớp suy yếu vẫn đánh trúng toàn thân, Kỷ Ninh nở nụ cười, cơ thể tê tê khá dễ chịu. Kỷ Ninh tu luyện lâu như vậy cộng thêm nhiều cơ duyên rốt cuộc có thể nhẹ nhàng ngăn chặn lực lượng cấp Chúa Tể công kích.
Mặc dù vẫn bị nó áp chế nhưng khí huyết Kỷ Ninh vững vàng, không bị chấn hộc máu, có thể thấy chênh lệch không phải quá mức.
Kỷ Ninh nở nụ cười:
- Bây giờ ta đã đứng trên đỉnh Thánh Thành Chi Chủ, cách cấp Chúa Tể rất gần. Hơn nữa kiếm thuật của ta rất giỏi về phòng ngự, báu vật Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân liều mạng không có sức uy hiếp gì lớn với ta.
Xoẹt!
Trường mâu màu xám thoạt trông bình thường bay đến trước mắt Kỷ Ninh. Trường mâu bình thường, mũi mâu ẩn chứa uy năng hủy diệt siêu đáng sợ.
Kỷ Ninh nhìn trường mâu bay tới gần mình, hắn còn rảnh rỗi quan sát đánh giá:
- Xem phong cách thì giống Tây Tư tộc để lại. Không biết Tây Tư tộc dùng thủ đoạn gì khiến mũi trường mâu ẩn chứa uy lực đáng sợ như vậy.
Mãng Hoang Kỷ
Phập!
Một luồng kiếm quang xé rách sóng biển đỏ máu.
Huyết Vân Đế Quân, Phi Tuyết Thành Chủ biến sắc mặt kêu lên:
- Là Bắc Minh!
Kỷ Ninh áo trắng ba đầu sáu tay hiện hình, tay cầm sáu thanh Bắc Hồng kiếm xé rách sóng biển màu máu giết hướng Phi Tuyết Thành Chủ.
Kỷ Ninh lạnh lùng quát:
- Phi Tuyết, chịu chết đi!
Tốc độ của cánh vàng bí thuật Thần Dực Kiếm Quang nhanh vượt sức tưởng tượng, Kỷ Ninh thì chậm hơn chút nhưng vẫn mau hơn Phi Tuyết Thành Chủ. Đặc biệt lúc này Phi Tuyết Thành Chủ bị ảnh chiếu thế giới áp chế, nhưng gã không nhận thua, cũng biến ra sáu cánh tay cầm sáu thanh chiến đao xông hướng Kỷ Ninh.
Xoẹt!
Kiếm như nước, sóng nước như triều.
Từng đợt sóng triều hết sức dịu dàng triền miên như cánh tay tình nhân.
Phi Tuyết Thành Chủ biến sắc mặt:
- A?
Phi Tuyết Thành Chủ hết sức vận dụng sáu thanh chiến đao ngăn cản kiếm thuật âm nhu vô hình của Kỷ Ninh. Nhưng hắn thi triển Tâm kiếm thuật khiến kiếm càng thêm quỷ mị, tốc độ mau hơn nhiều, Phi Tuyết Thành Chủ không cản nổi.
Hai luồng kiếm quang nhanh chóng quấn người Phi Tuyết Thành Chủ tựa như nhiễu chỉ nhu, từng vòng từng vòng quấn quanh gã.
Vèo!
Phi Tuyết Thành Chủ hóa thành các hạt tuyết chạy trốn rồi ngưng tụ ở phía xa.
Kỷ Ninh nhức đầu:
- Trốn?
Kỷ Ninh không có nắm chắc giết Phi Tuyết Thành Chủ, vì thân bất tử của đối phương rất khó chơi.
Phi Tuyết Thành Chủ hoảng hốt tim đập nhanh:
- Tại sao mạnh như thế? Kiếm của hắn quá nhanh, mới đụng độ đã đánh bại ta.
Lúc trước Phi Tuyết Thành Chủ dễ dàng nghiền áp Kỷ Ninh, nếu không nhờ Chúa Tể giáp y thì gã đã thành công chém chết hắn. Giờ phút này chênh lệch giữa Phi Tuyết Thành Chủ và Kỷ Ninh giống như cách biệt của hai người lúc trước. Ưu thế của Kỷ Ninh thậm chí lớn hơn chút.
Kỷ Ninh thu về năm thanh Bắc Hồng kiếm, sáu cánh tay cùng nắm một thanh kiếm dốc hết sức thi triển thức uy lực lớn nhất: Chung Cực Kiếm Đạo chi Thiên Băng thức.
- Diệt cho ta!
Bùm!
Bầu trời Thánh Thành tựa như cả không gian sụp đổ.
Trên bầu trời tối đen dường như dấy lên sóng triều hùng dũng, đó là sóng triều diệt tuyệt tất cả. Từng đợt kiếm sóng làm những người xem sinh ra cảm giác không thể địch lại.
Mang Nhai Chúa Tể núp trong bóng tối phía xa thầm giật mình:
- Kiếm chiêu mạnh quá!
Vào khoảnh khắc này nhân quả cũng bị trấn áp.
Thời không dao động ngừng lan tỏa.
Huyết Vân Đế Quân hóa thành biển máu cũng sinh ra nỗi sợ kinh hoàng.
Uy năng tuyệt đối đó làm người sợ hãi nhất.
- Không thể nào!
Phi Tuyết Thành Chủ không dám tin, gã vận dụng sáu thanh chiến đao hết sức ngăn cản.
Bùm!
Tựa như châu chấu đá xe, trước kiếm quang đáng sợ hóa thành sóng triều, Phi Tuyết Thành Chủ bị nghiền áp trong khoảnh khắc, thần thể tan vỡ thành vô số bông tuyết. Tuyết lất phất ở phía xa ngưng tụ thành Phi Tuyết Thành Chủ mặt trắng bệch. Phi Tuyết Thành Chủ không bị thương tích gì nhưng tâm linh chịu trùng kích quá lớn.
Huyết Vân Đế Quân muốn trốn:
- Phi Tuyết, Bắc Minh quá mạnh, không thể nào so sánh, chúng ta đi thôi.
Phi Tuyết Thành Chủ như phát cuồng truyền âm hét to:
- Đi? Làm sao đi? Kiếm của hắn uy năng quá mạnh, trấn áp thời không, chúng ta muốn xé rách thời không chạy trốn cũng không được! Phải nhờ vào báu vật mới có thể chạy thoát. Đã nhất định phải dùng báu vật vậy thì chúng ta hãy sử dụng vật giữ mạng liều với hắn một phen, hai chúng ta mỗi người dùng một món có lẽ có thể chém giết hắn!
Huyết Vân Đế Quân cứng người.
Phi Tuyết Thành Chủ truyền âm thuyết phục:
- Không giết hắn thì ngày nào hắn sống là ngày đó chúng ta phải trốn chui trốn nhủi. Liều một phen đi, hắn không có thân bất tử, có lẽ sẽ chết.
Huyết Vân Đế Quân cũng cảm thấy lần này quá uất nghẹn:
- Được!
Nếu hai người sợ hãi chạy cuống cuồng thì hễ Kỷ Ninh còn sống là họ cứ trốn mãi.
Liều một phen đi, có lẽ sẽ giết được Đạo Quân đáng sợ này.
Phi Tuyết Thành Chủ lấy ra trường mâu màu xám đã gãy:
- Đi!
Trường mâu xám bay qua không trung, rất bình thường, chẳng lộ ra hơi thở gì. Nhưng vô số tu hành giả xem cuộc chiến trong Thánh Thành cảm giác nỗi sợ hãi hùng đến từ bản năng. Bọn họ hiểu rằng trường mâu màu xám đó hơi phát tán chút uy năng đủ giết họ rồi.
Tay Huyết Vân Đế Quân cũng cầm một vầng sáng cong cong, mắt thường khó thấy rõ hình dạng thật:
- Giết!
Huyết Vân Đế Quân cắn răng, vầng sáng bay khỏi tay lão.
Xoẹt!
Trên bầu trời xuất hiện vầng trăng sáng rực rỡ, ánh trăng mông lung, ánh sáng dịu dàng. Vầng trăng khuyết xinh đẹp bay hướng Kỷ Ninh, nhìn như chậm chạp nhưng mau hơn trường mâu xám một chút.
Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân khát vọng nhìn, đây đã là hy vọng cuối cùng của họ:
- Phải chết!
Một vầng trăng khuyết nhìn chậm nhưng thật ra tốc độ mau đến khó tin. Nó tỏa ánh sáng mông lung bao phủ Kỷ Ninh làm hắn muốn dựa vào "Vô ảnh độn thuật" tránh né cũng không được.
Kỷ Ninh hừng hực chiến ý, ba đầu sáu tay cầm sáu thanh Bắc Hồng kiếm thi triển kiếm thuật phòng ngự:
- Đây là lực lượng đẳng cấp Chúa Tể sao? Vừa lúc để ta thử uy lực của nó.
Vút!
Trăng khuyết chớp mắt bay đến trước mặt Kỷ Ninh, vật xinh đẹp nhưng mang theo uy hiếp đáng sợ.
Kiếm quang của Kỷ Ninh lóe sáng tựa như thủy triều dịu dàng nhất, thủy triều hình thành vòng xoáy xung quanh hắn cũng biến thành lỗ đen. Mép lỗ đen lăn tăn thủy triều kiếm quang.
Phụp!
Trăng khuyết nhẹ nhàng bay vào lỗ đen.
Bùm!
Bầu trời Thánh Thành nổ tung, thời không nổ, từng tầng duy độ không gian vặn vẹo khác nhau.
Kỷ Ninh không kiềm được bị chấn bay ngược nhanh ra sau.
Cảm nhận lực lượng bị nhiều lớp suy yếu vẫn đánh trúng toàn thân, Kỷ Ninh nở nụ cười, cơ thể tê tê khá dễ chịu. Kỷ Ninh tu luyện lâu như vậy cộng thêm nhiều cơ duyên rốt cuộc có thể nhẹ nhàng ngăn chặn lực lượng cấp Chúa Tể công kích.
Mặc dù vẫn bị nó áp chế nhưng khí huyết Kỷ Ninh vững vàng, không bị chấn hộc máu, có thể thấy chênh lệch không phải quá mức.
Kỷ Ninh nở nụ cười:
- Bây giờ ta đã đứng trên đỉnh Thánh Thành Chi Chủ, cách cấp Chúa Tể rất gần. Hơn nữa kiếm thuật của ta rất giỏi về phòng ngự, báu vật Phi Tuyết Thành Chủ, Huyết Vân Đế Quân liều mạng không có sức uy hiếp gì lớn với ta.
Xoẹt!
Trường mâu màu xám thoạt trông bình thường bay đến trước mắt Kỷ Ninh. Trường mâu bình thường, mũi mâu ẩn chứa uy năng hủy diệt siêu đáng sợ.
Kỷ Ninh nhìn trường mâu bay tới gần mình, hắn còn rảnh rỗi quan sát đánh giá:
- Xem phong cách thì giống Tây Tư tộc để lại. Không biết Tây Tư tộc dùng thủ đoạn gì khiến mũi trường mâu ẩn chứa uy lực đáng sợ như vậy.
Mãng Hoang Kỷ
Đánh giá:
Truyện Mãng Hoang Kỷ
Story
Chương 1496
10.0/10 từ 21 lượt.