Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 9

107@-

“Hả?” vẻ mặt Yến Xu đầy ngơ ngác nhìn Hoắc Chấn Bắc.


 


“Nếu ngươi muốn học, ta dạy ngươi.” Hoắc Chấn Bắc lặp lại lời nói một lần nữa.


 


Hắn không biết tại sao mình theo vô thức nói ra lời này, nhưng nếu đã nói ra, hắn cũng không phải là người sẽ hối hận, hơn nữa thỉnh thoảng đối tốt với nàng hơn một chút, để cho người cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh mình, không phải so với cưỡng ép ở lại bên mình tốt hơn hay sao? 


 


Trong lòng nói với chính mình như vậy, Hoắc Chấn Bắc tiếp tục nói: “Chờ ta có thời gian sẽ dạy ngươi, giấy bút ở thư phòng ngươi có thể tùy ý dùng.”


 


“Cái này… cái này…” Yến Xu đã kích động nói không nên lời.


 


Hoắc Chấn Bắc cũng không để ý đến câu trở lời của Yến Xu, hôm sau hắn liền nhờ người kê thêm một cái bàn ở thư phòng mình, phía trên chuẩn bị một bộ giấy và bút mực. 


 


Chờ ăn xong bữa sáng, lúc Yến Xu đang thu dọn Hoắc Chấn Bắc trực tiếp nói với Yến Xu: “Ngươi nếu không có chuyện gì vội thì đến thư phòng đi.”


 


Bây giờ mỗi ngày Yến Xu chỉ chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Hoắc Chấn Bắc, làm gì có chuyện gì quan trọng, huống chi cho dù có, Hoắc Chấn Bắc nói một câu nàng cũng sẽ lập tức để việc kia ra sau, vì vậy Yến Xu vội thu dọn chén đĩa xong thì đi theo Hoắc Chấn Bắc đến thư phòng.


 


Vừa đi vào, nàng đã nhìn thấy chỗ nàng ngồi hôm qua đã có thêm một cái bàn, trên bàn cũng có một bộ văn phòng tứ bảo* mới tinh.


*văn phòng tứ bảo: bộ đồ dùng gồm bốn món bút, mực, giấy và nghiên.


 


Trong lúc nhất thời, Yến Xu đứng ngơ ngác ở cửa.



 


Hoắc Chấn Bắc vào thư phòng một lúc lâu cũng không nghe tiếng bước chân ở đằng sau, hắn nhịn không được xoay người lại: “Ngươi không đi vào, đứng ở cửa làm gì?” 


 


“Ta…Ta…” lúc này Yến Xu đã không nói được một câu hoàn chỉnh, ánh mắt nàng vừa nhìn về phía bàn đọc sách, vừa nhìn Hoắc Chấn Bắc, cuối cùng đi đến bàn đọc sách, cuối cùng chỉ nói ra một câu: “Cảm ơn.”


 


Thật ra thì nàng có rất nhiều lời muốn nói, giống như tại sao ngài lại đối xử tốt với ta như vậy? Giống như ta còn có thể làm được gì cho ngài? Lại giống như…Tóm lại muốn nói thật nhiều, nhưng nàng lại cảm thấy hỏi những cái này có ý nghĩa gì đâu, công tử không chắc chắn sẽ trả lời, mà nàng cũng không cần công tử trả lời, nàng chỉ cần biết ân tình công tử sợ là kiếp sau đền ơn đáp nghĩa cũng không báo đáp được hết, như vậy không bằng kiếp này cứ mặc công tử sai khiến đi.


 


Nàng bước về trước mấy bước, đi tới bàn sách mà Hoắc Chấn Bắc chuẩn bị cho nàng, thấy trên bàn còn có một quyển sách, không nhịn được có chút nghi ngờ nhìn về Hoắc Chấn Bắc. 


 


Thực tế Hoắc Chấn Bắc đang quan sát vẻ mặt của Yến Xu, nhìn vẻ mặt nàng từ khiếp sợ, cảm động cuối cùng thành bình tĩnh, mặc dù không biết trong lòng nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì, nhưng bản năng của hắn biết chuyện đang phát triển hướng theo đúng ý mà hắn mong muốn, kể từ đó tâm trạng của hắn tốt hơn một chút, thấy Yến Xu hỏi, hắn liền nói: “Ngươi mở ra nhìn một chút.”


 


Trong sách cũng không phải là từng dãy chữ viết khó hiểu, mà đa số là chữ viết, hơn nữa phần lớn đều là một ít hoa, chim, cá và côn trùng, những thứ này vừa lúc nàng có thể dùng để thêu. Yến Xu vội vàng lật mấy trang sau, có chút kinh ngạc vui mừng cầm sách nhìn Hoắc Chấn Bắc.


 


Bị ánh mắt sáng quắt của Yến Xu nhìn, trong lòng Hoắc Chấn Bắc có mấy phần ngại ngùng, nhưng bây giờ vẻ mặt lại càng lạnh hơn, hắn cố gắng dùng vẻ mặt không sao cả nói: “Ta vừa lúc nhớ đến một quyển tranh về hoa và chim, nếu ngươi muốn học vẽ tranh, cái này rất có ích đối với ngươi.”


 


Có ích! Thật là quá có ích!


 


Yến Xu nhịn không được mở quyển sách kia xem kỹ mấy lần.


 


Bên trong là đủ các loại hình dáng hoa và chim, có nhợt nhạt vài nét bút đã vẽ ra được hình dạng trong đó, có tỉ mỉ miêu tả, vẽ trông rất sinh động. Trước kia Yến Xu chưa bao giờ thấy qua bản vẽ như vậy, đối với nàng đây chính là nhặt được bảo vật.


 



Ánh mắt nàng tỏa sáng lấp lánh xem quyển sách kia, sau đó nhìn về Hoắc Chấn Bắc chân thành nói: “Tạ ơn công tử!”


 


Thật, trừ cảm ơn, hôm nay nàng không biết còn có thể nói gì.


 


Giọng Hoắc Chấn Bắc nhàn nhạt: “Hôm nay tạm thời ta không rãnh dạy ngươi, ngươi có hứng thú thì tự mình xem sách này vẽ chơi đi.”


 


Lời nói này giống như dỗ nữ nhi vậy, nhưng Yến Xu hoàn toàn không để ý, nàng ra sức gật đầu, cũng không để ý Hoắc Chấn Bắc đã sớm quay người không thấy động tác của nàng.


 


Nàng đứng ở nơi đó, cầm quyền sách nhìn một lúc lâu, cho đến khi Hoắc Chấn Bắc thấy nàng vẫn không ngồi xuống, lên tiếng nói: “Luôn đứng ở đó làm gì?” nàng mới ngồi xuống.


 


Chỉ là cho dù có quyển sách này, có thể tập trung học vẽ tranh, nhưng Yến Xu vẫn nhớ mục đích chính Hoắc Chấn Bắc để nàng ở nơi này, cho nên một ngày ba bữa công thêm các loại điểm tâm ngọt nàng cũng không bỏ sót một chút nào.


 


Loại cuộc sống yên lặng dễ chịu như vậy đã rất lâu rồi Hoắc Chấn Bắc không có hưởng thụ.


 


Phủ Công chúa mặc dù có vô số người hầu, nếu hắn muốn là có thể y phục đưa đến tận tay, cơm tới tận miệng, cũng không phải không được, chỉ là cuối cùng vẫn là ăn nhờ ở đậu, mà sau khi hắn dọn ra khỏi phủ Công chúa cũng không có mời người chăm sóc, giặt đồ nấu cơm đều là chính mình tự làm, huống chi lúc ấy trong lòng còn oán hận Công chúa, một lòng chỉ muốn thành công, trả thù cho huynh trưởng, sau này lại đang ở trong biển quan trường giãy giụa chìm nổi, hắn chưa bao giờ chân chính được thanh nhàn, ngược lại loại cuộc sống hôm nay làm người ta có chút đắm chìm trong đó.


 


Chuyện hắn mời người chăm sóc mình huynh trưởng đương nhiên biết, chỉ là y cũng không hỏi quá nhiều, ngược lại là khi chính mình nói chuyện này với phụ mẫu biết, mẫu thân oán trách hắn hồi lâu, nói nếu hắn thiếu người chăm sóc, tại sao không để cho bà đi qua, cuối cùng vẫn là bị phụ thân ngăn lại.


 


Hoắc Chấn Nam cho rằng hắn không muốn để mẫu thân cực khổ chăm sóc, cũng có thể sợ mẫu thân quan tâm hắn quá nhiều. Nhưng thực tế, Hoắc Chấn Bắc không hề thiếu người chăm sóc, kiếp trước từ sau khi vào quan trường bị người hãm hại không ít, nhất là khi Công chúa cố gắng hết sức ngầm thừa nhận thậm chí là khích lệ hắn, đến nổi hắn còn bị cơ thiếp bên người hạ độc, cho nên hắn không có thói quen quá gần gũi với người khác, thậm chí không muốn có người không quen biết vào phòng ở của hắn.


 


Nhưng mà chung quy là nữ nhân này không giống vậy, hắn có mục đích khác với nàng, hơn nữa nàng đã từng vì hắn mà chết, hắn biết ít nhất nàng sẽ không hại mình.



Hoắc Chấn Bắc không biết cuộc sống của các thí sinh khác chuẩn bị đi thi như thế nào, nhưng hắn rất hài lòng cuộc sống hiện tại, ít nhất tốt hơn rất nhiều so với kiếp trước.


 


Chỉ là hắn luôn ở nơi này một mình, nhất là sau khi phụ mẫu biết hắn thuê người chăm sóc, bọn họ thường nói muốn đi qua thăm mình. 


 


Phụ mẫu muốn đi qua, ngược lại Hoắc Chấn Bắc không có ý kiến gì, chỉ là đến lúc đó nhất định huynh trưởng sẽ cùng đi, hắn có chút bận tậm phản ứng của huynh trưởng khi thấy Yến Xu.


 


Tuy nói chuyện của kiếp trước chưa xảy ra, nhưng bởi vì huynh trưởng vì nữ nhân này mà chết, Hoắc Chấn Bắc không thể không lo lắng.


 


Chỉ là hắn không có nghĩ đến là, phụ mẫu không nói tiếng nào đã đến đây.


 


Ban đầu nghe được tiếng gõ cửa tiểu nữ nhân chạy đi mở cửa, sau đó Hoắc Chấn Bắc đợi hồi lâu cũng không thấy nữ nhân kia quay lại, hắn nhịn không được đi ra xem tình huống bên ngoài một chút.


 


Còn chưa đi đến cửa, đã thấy nữ nhân kia đứng ở cửa, trước mặt nàng giống như có hai người, chỉ là bị người nàng chắn một phần nên Hoắc Chấn Bắc không có nhận ra là phụ mẫu mình.


 


Hắn thấy Yến Xu đứng ở cửa không cho người đi vào, cũng không để người rời đi, liền nhíu mày hỏi: “Ngươi đứng ở cửa làm gì?”


 


Nghe thanh âm của Hoắc Chấn Bắc, vẻ mặt Yến Xu đầy rối rắm quay lại nhìn hắn nói: “Bọn họ nói là ngài…”


 


“Nhi tử!”


 


Hai chữ “phụ mẫu” còn chưa nói ra, Yến Xu liền bị tiếng gọi của mẫu thân Hoắc cắt đứt.



 


Nghe thanh âm của mẫu thân mình, Hoắc Chấn Bắc mới nhìn kỹ hai người ở cửa, chờ sau đó thấy rõ là ai, vẻ mặt hắn lộ ra kinh ngạc: “Phụ thân, mẫu thân, sao hai người tới đây?”


 


Hắn vừa nói vừa dẫn người đi vào nhà: “Sao tới cũng không đi vào, luôn đứng ở cửa.”


 


Vừa nói, Hoắc Chấn Bắc dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Yến Xu, muốn biết chuyện gì xảy ra, sao ba người bọn họ luôn đứng ở cửa.


 


Yến Xu không biết nên giải thích như thế nào, nàng nghe được tiếng gõ cửa, đi mở cửa, hỏi đối phương tìm ai, đối phương liền nói tìm nhi tử mình, đương nhiên nàng hỏi nhi tử bọn họ là ai, sau khi biết bọn họ là phụ mẫu của công tử, nàng còn chưa kịp mời đối phương vào, đối phương đã hỏi nàng là ai.


 


Lúc nàng nói mình đi theo công tử sống ở đây, ánh mắt của hại vị lão nhân nhìn mình liền không được bình thường, nhất là mẫu thân công tử, đơn giản là quan sát từ đầu đến chân nàng một lần, quan sát xong còn không nói gì, vẫn luôn trao đổi ánh mắt cùng phụ thân công tử, nàng cũng chỉ có thể đầy mặt lúng túng đứng cùng họ, lúc này còn cảm giác được ánh mắt của mẫu thân công tử luôn ở trên người mình, Yến Xu thật là hy vọng giờ phút này mình tàng hình, như vậy thì không cần vừa đối mặt với ánh mắt hỏi thăm của công tử, vừa đối mặt với ánh mắt quan sát của mẫu thân công tử.


 


Rốt cuộc Hoắc Chấn Bắc cũng chú ý tới ánh mắt của mẫu thân mình, cố ý đi chậm lại, lùi lại mấy bước, người hơi chắn Yến Xu, sau đó mới hỏi: “Mẫu thân, ngài đang nhìn cái gì?”


 


Mẫu thân Hoắc có chút ngượng ngùng thu hồi ánh mắt nói: “Không có gì, không có gì.”


 


Sau đó không thông thạo chuyển sang chuyện khác: “Mấy ngày nay con vẫn ở nơi này hả?”


 


Hoắc Chấn Bắc gật đầu một cái, sợ tẻ nhạt, lại bổ sung một câu: “Nơi này vô cùng tốt.”


 


Với phụ thân Hoắc, mẫu thân Hoắc mà nói thì nhà không rách, có thể chắn gió che mưa là được, cho nên bọn họ cũng không cảm thấy nơi này có gì không tốt, nghe Hoắc Chấn Bắc nói như vậy, bọn họ chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ đồng ý.


 


Sau đó mẫu thân Hoắc lại câu được câu không hỏi tình huống của Hoắc Chấn Bắc trong thời gian này, nhưng mà ai cũng có thể nghe ra trong giọng điệu của bà không được bình tĩnh, rốt cuộc khi đến phòng Hoắc Chấn Bắc, nhìn Yến Xu rời đi, mẫu thân Hoắc vội vàng đóng cửa lại hỏi: “Ngươi không phải nói là đi ra ngoài đọc sách sao, như thế nào còn có một cô nương xinh đẹp như vậy đi theo bên người?”


Lung Trung Kiều - Giản Dung
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Story Chương 9
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...