Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 8

128@-

Yến Xu nhìn Hoắc Chấn Bắc đồng ý, cười vui vẻ một chút. 


 


Yến Xu cười lên rất đẹp mắt, mặc dù mười chín tuổi, nhưng bộ dáng nàng cười lên như một cô nương nhỏ, ngây thơ và xinh đẹp.


 


Hoắc Chấn Bắc nhìn nụ cười của nàng tâm trạng có chút bực bội, nàng trải qua nhiều đau khổ như vậy, tại sao vẫn có thể lộ ra biểu hiện không hiểu việc đời như vậy chứ?


 


Nếu hắn là nàng, từ nhỏ mất mẫu thân, ăn không no, hôm nay lại mất phụ thân bị người đuổi ra, thậm chí còn giống như bây giờ, gần như là bán mình cho người khác, hắn tuyệt đối không thể giống như nàng, duy trì trạng thái gần như trẻ thơ như vậy.


 


Hắn sẽ không cam lòng, hắn sẽ leo lên, hắn sẽ dùng hết thảy thủ đoạn để cho cuộc sống của hắn thay đổi, giống như kiếp trước, cho dù nhiều lần bị bãi chức, nhưng vẫn một mực ở biển quan quyền giãy giụa, mà không phải là hiện trạng an ổn giống bây giờ, còn giống như có vẻ vô cùng thỏa mãn.


 


Nhưng mà hắn không phải muốn nữ nhân này như vậy hay sao? Chỉ có như vậy, nàng mới có thể bị giữ lại ở bên cạnh mình, chỉ có như vậy, mình mới có thể yên tâm.


 


Chỉ là chẳng biết tại sao, hắn có chút không muốn thấy nàng cười, vì vậy trong nháy mắt hắn trầm mặt nói: “Cười xấu chết đi được.” 


 


Nụ cười lần này của Yến Xu quả thật là xấu, nàng cúi đầu, giọng có mấy phần khổ sở: “Thật xin lỗi.”


 


Lúc trước ở khách đ**m, nàng cười một chút, công tử nói nàng, khi đó nàng cho là công tử chỉ quan tâm nàng, không muốn nàng cố cười vui mới nói như vậy, nhưng mà bây giờ…


 


Nụ cười này của nàng cũng không hề gượng ép, công tử hẳn cũng nhìn ra được, nghĩ đến bộ dáng gần như chẳng có biểu tình gì của hắn, Yến Xu nói thầm, chắc là công tử không thích thấy người khác cười.


 


Mặc dù như vậy có chút kỳ lạ, nhưng lời nói này ở trên người công tử, cũng không có gì, mình chỉ cần không cười ở trước mặt công tử là được rồi.


 


Suy nghĩ ra ý này, Yến Xu thu hồi vẻ mặt có chút tổn thương, đứng một bên bộ dáng khôn khéo tùy ý sai bảo.


 



Hoắc Chấn Bắc nhìn bộ dạng này của Yến Xu, trong lòng hiếm khi có chút áy náy, hắn dừng lại thật lâu mới lên tiếng: “Ngươi đi ra ngoài trước đi.”


 


Chờ thấy Yến Xu quay người rời đi, lúc bóng dáng sắp biến mất, hắn mới nói thêm một câu: “Y phục làm rất tốt, ta rất thích.” 


 


Yến Xu có chút hoảng sợ quay đầu nhìn hắn một cái, nhưng Hoắc Chấn Bắc nói xong câu đó đã cúi đầu nhìn sách. Ánh mắt nhìn sách của mình, một bộ dáng chuyên tâm học hành.


 


Không nhìn thấy vẻ mặt của Hoắc Chấn Bắc, Yến Xu cũng không mất mác, nàng cố gắng dùng một giọng điệu bình tĩnh trả lời: “Công tử thích là tốt, đây đều là ta nên làm.”


 


Nói xong nàng quay người đi, nhưng nụ cười trên mặt nhịn không được càng lúc càng lớn, cuối cùng nghĩ đến Hoắc Chấn Bắc không thích nhìn người khác cười, mới nâng hai tay dùng sức xoa xoa mặt mình nói: “Cười cái gì mà cười, xấu chết đi được.”


 


Nhưng bởi vì câu “Thích” của Hoắc Chấn Bắc, cảm giác mất mát của nàng với câu nói cười xấu lúc nãy đã không còn nữa, bước chân của nàng rõ ràng rất nhanh.


 


Chờ đến khi không nghe đuược tiếng bước chân nữa, Hoắc Chấn Bắc ngẩng đầu lên, nhìn bước chân nhanh nhẹn của nữ nhân kia, hắn nhỏ giọng nói một câu: “Ngây thơ.”


 


Rồi sau đó cúi đầu một lần nữa lật sách trong tay, nhưng chẳng biết tại sao, vừa nghĩ đến nữ nhân kia để ý lời nói của hắn như vậy, tâm trạng của hắn tốt hơn nhiều, , hắn nhịn không được mà cong cong khóe miệng.


 


Sách trong tay đối với Hoắc Chấn Bắc không hề xa lạ, dù sao năm đó hắn đã từng nghiên cứu xem qua, chỉ là lần này hắn không muốn suýt chút mà qua, không muốn đến kỳ thi mùa xuân sang năm chỉ đi thử một chuyến, cho nên sách trong tay cho dù có quen thuộc, hắn cũng xem rất nghiêm túc.


 


Bởi vì nguyên nhân từ phụ thân, Yến Xu luôn rất thích người nghiêm túc đọc sách.


 


Hôm nay thời tiết càng nóng bức, nhìn Hoắc Chấn Bắc cả ngày ở trong thư phòng đọc sách, nàng nghĩ cách muốn làm cho hắn hạ nhiệt, có lúc nấu chút canh đậu xanh, để lạnh, bỏ vào ít băng vụn, có lúc để dưa hấu vào trong giếng một đêm, chờ ngày hôm sau lấy ra cắt, cực kỳ mát lạnh.


 


Thật ra thì có lúc huynh trưởng sẽ phái người đưa băng đến, cho nên Hoắc Chấn Bắc ở trong thư phòng cũng không phải đặc biệt nóng, Hoắc Chấn Bắc nhìn nữ nhân kia thường xuyên chảy đầy mồ hôi vì đưa đồ giải nhiệt cho hắn, trong lòng cũng có chút ấm áp khó hiểu.


 


“Ngươi tạm thời ở đây hầu hạ đi.” Hoắc Chấn Bắc nhìn nữ nhân này đưa canh xong cũng không kịp lau một chút mồ hôi mà rời đi, nhịn không được nói.



Thật ra thì nơi này của hắn không cần hầu hạ, chỉ là trong phòng tương đối mát mẻ, hắn muốn cho nàng nghỉ ngơi một chút mà thôi.


 


Nghe nói cần mình hầu hạ, Yến Xu quả nhiên ngoan ngoãn ở lại.


 


Chỉ là nàng đứng ở bên cạnh ngay cả thở cũng không dám lớn tiếng, rất sợ ảnh hưởng đến Hoắc Chấn Bắc.


 


Ở trong mắt nàng thi hương là một chuyện rất quan trọng, qua thi hương chính là cử nhân, trong mắt Yến Xu cử nhân không phải là người.


 


Mặc dù Yến Xu luôn ở kinh thành, nhưng người tiếp xúc đều giống nàng, ở trong mắt bọn họ có thể đậu tú tài là đại biểu cho học vấn, đậu cử nhân chính là mỗi tháng đều có nhận bạc, vì vậy Yến Xu mỗi lần đưa đồ cho Hoắc Chấn Bắc đều vội đến vội đi, sợ mình làm chậm trễ hắn. 


 


Hoắc Chấn Bắc xem sách một lúc, thấy để cho nàng hầu hạ, nàng quả nhiên vẫn đứng ở cạnh mình, thậm chí còn như một cây cọc gỗ không động đậy một chút nào, hắn bất đắc dĩ thở dài nói: “Tạm thời bên này của ta không có chuyện làm, ngươi làm ở bên kia trước một chút, nếu là thấy chán, tùy ý xem sách ở bên kia.”


 


Yến Xu chớp mắt nhìn Hoắc Chấn Bắc, sau đó lắc đầu một cái: “Ta đứng ở chỗ này, công tử cần gì ta liền biết ngay.”


 


“Ngươi cảm thấy muốn tự chủ trương không cần nghe lời ta phải không?” Hoắc Chấn Bắc giọng nói trở nên cứng rắn lạnh lùng.


 


Yến Xu vội vàng lắc đầu, ngồi vào nơi được hắn chỉ định dưới ánh nhìn soi mói của Hoắc Chấn Bắc.


 


Sau khi khôn khéo ngồi xuống thấy đối phương còn nhìn mình, nghĩ đến lời hắn vừa nói, nàng tùy tiện cầm một quyển sách lên xem.


 


Mặc dù Yến Xu biết chữ, nhưng có một số sách tương đối khó hiểu sẽ không thể xem hiểu hoàn toàn, quyển sách trong tay của nàng đang xem chỉ hiểu mơ hồ, vẻ mặt hết sức đau khổ.


 


Nàng cẩn thận nhìn Hoắc Chấn Bắc một cái, thấy đối phương đang chuyên tâm đọc sách, nàng liền nhìn về phía kệ sách, tính khả năng đổi một quyển sách khác.


 


Mặc dù nàng thích xem dáng vẻ người khác nghiêm túc đọc sách, nhưng so với đọc sách, nàng càng thích vẽ hơn, nàng thích cảm giác nhìn tranh mình vẽ, sau đó bị mình thêu thành một bức tranh thành phẩm, thậm chí cuối cùng thành tranh thêu trên y phục, trên giày.



 


Nhìn kệ sách một hồi, nàng cũng không tìm ra được sách gì thích hợp với mình, nàng chỉ có thể tiếp tục đấu tranh với quyển sách trong tay này.


 


Mỗi một chữ nàng đều biết, nhưng ghép lại nàng không biết đang nói gì. Mỗi ngày công tử đều đang xem những quyển sách này sao? 


 


Nàng nhịn không được lại nhìn Hoắc Chấn Bắc một cái.


 


Thấy bộ dáng công tử rất chăm chú,  không có cảm giác nóng nảy giống như mình. Quả nhiên loại chuyện đọc sách này không phải ai cũng thích hợp làm.


 


Yến Xu suy nghĩ một chút, ánh mắt dần dần nhìn giấy bút trước mặt Hoắc Chấn Bắc.


 


Nhà nàng ban đầu cũng có giấy bút, chỉ là đồ vật này rất đắt, nàng và phụ thân bình thường cũng không dám dùng, cuối cùng nàng cũng đem những thứ kia đốt cho ông ấy, bây giờ suy nghĩ một chút đã rất lâu rồi chính mình không có đụng vào những thứ này đâu, gần đây chính mình thêu những cái kia đều không có vẽ nháp, đều là dựa vào kinh nghiệm ngày trước. 


 


Nàng suy nghĩ những cái này, anh mắt nhìn những giấy bút kia lộ ra một phần khao khát.


 


Mà phần khao khát này giống như dần dần bị Hoắc Chấn Bắc nhận thấy.


 


Ban đầu hắn cho là nữ nhân kia lại đang nhìn hắn, nhưng hắn quay đầu thấy ánh mắt nữ nhân kia ở lúc hắn xoay người cũng không thay đổi, hắn nhìn theo ánh mắt nàng nhìn sang, phát hiện ra ánh mắt nàng nhìn chính là giấy bút ở trước mặt hắn.


 


Hắn cầm lên một cây bút hỏi Yến Xu: “Ngươi muốn cái này?”


 


Yến Xu do dự nhìn Hoắc Chấn Bắc một lúc, vẫn cắn môi gật đầu một cái. 


 


Thật ra thì nàng rất thích vẽ một chút, trước kia không có cơ hội, cũng không dám nói với phụ thân, hôm nay nhìn Hoắc Chấn Bắc, chẳng biết tại sao liền nói ra.


 



 


“Ngươi biết vẽ tranh?” Ngược lại lần này Hoắc Chấn Bắc kinh ngạc, hắn chỉ biết nàng hẳn là biết chữ, nhưng không nghĩ nàng còn biết vẽ tranh. 


 


Đối với gia cảnh như của Yến Xu mà nói, cô nương có thể biết mấy chữ đã là rất giỏi rồi, còn nhưng thứ cầm kỳ thi họa này, nếu không phải người nhà có ý đồ khác, gần như sẽ không có cơ hội tiếp xúc đến.


 


Chẳng biết tại sao, trong đầu Hoắc Chấn Bắc đột nhiên có một suy nghĩ không tốt, giọng hắn nhất thời có chút không tốt: “Ai dạy ngươi cái này?”


 


Yến Xu còn đang ở trong tâm trạng của mình, không chú ý đến cảm xúc của Hoắc Chấn Bắc, đầu tiên nàng lắc đầu một cái, giải thích: “Không tính là biết vẽ tranh, chẳng qua là bình thường làm đồ thêu, có lúc sẽ tự mình vẽ.”


 


Nàng nói tới chỗ này dừng lại một chút, mới tiếp tục nói: “Phụ thân dạy ta một chút, chỉ là…”


 


Chỉ là lúc đó phụ thân cũng không học quá nhiều, cho nên dạy cũng chỉ là cơ bản nhất mà thôi, hơn nữa vẽ tranh không giống viết chữ, có thể tùy ý vẽ trên đất, trên cát, mà giấy và bút mực quá đắt, cho nên cái nàng gọi là vẽ tranh ở trong mắt người chân chính biết vẽ tranh ước chừng chỉ là vẽ nghệch ngoạc mà thôi.


 


Những lời này Yến Xu không có nói ra, chỉ là Hoắc Chấn Bắc nhìn vẻ mặt nàng cũng biết ý nghĩ của nàng.


 


Nói cho cùng Công chúa luôn miệng nói dụ dỗ đã ảnh hưởng đến hắn, trong vô thức hắn luôn nghĩ không tốt về nữ nhân kia.


 


Mặc dù hắn căm ghét Công chúa, nhưng lại bị nàng ta ảnh hưởng, thậm chí trong tiềm thức còn tin lời nàng ta.


 


Hoắc Chấn Bắc nghĩ tới đây sắc mặt càng lạnh.


 


Yến Xu thấy vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc, cho rằng mình làm hắn không vui, nàng vội vàng nói: “Ta chính là tùy tiện nói một chút, công tử không cần để trong lòng.”


 


Nàng vừa nói vừa đứng lên, có chút lo sợ nắm vạt áo mình: “Cái đó, công tử, ta đã đợi lâu ở đây, công tử nếu là không có chuyện gì, ta trước hết…”


 


“Ta dạy ngươi.”


Lung Trung Kiều - Giản Dung
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Story Chương 8
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...