Lung Trung Kiều - Giản Dung
Chương 66
72@-
Ngày tổ chức hôn lễ là một ngày thời tiết tốt, mặt trời rực rỡ từ trên cao chiếu xuống.
Hoắc mẫu vì để chăm sóc Yến Xu nên trực tiếp ở trong nhà của khuê mật, về phần tình hình chuẩn bị cho hôn sự của nhi tử ở bên kia thì toàn quyền giao cho Hoắc phụ, cùng với tân lang Hoắc Chấn Bắc sống chết muốn tổ chức hôn lễ hôm nay.
Tân nương khác thì trời còn chưa sáng phải dậy rồi, sau khi Yến Xu ngủ đến lúc tự tỉnh, Hoắc mẫu còn khuyên nàng ngủ thêm một chút nữa.
Về quy củ tân nương không thể ăn cái gì, ở trên người nàng đương nhiên cũng mất đi hiệu lực, chỉ có điều khẩu vị của Yến Xu cũng không tốt, vì vậy trong lúc vô hình còn giữ được quy củ này.
Ngày đó bị sốt nhẹ quả thật chỉ là vì quá mới khẩn trương, ban ngày nàng được Hoắc mẫu dùng rượu lau cơ thể một lần, trước khi đi ngủ lại chườm nóng nửa canh giờ sau đó ngày thứ hai liền hoàn toàn hết sốt, chẳng qua cũng có khả năng là do uống thuốc, mặc dù đó chỉ là thuốc dưỡng thai.
Yến Xu khỏi bệnh, làm cho mọi người thở phào một hơi, mặc dù phản ứng có thai của nàng vẫn còn có chút nặng, chẳng qua đó cũng không phải là bệnh, vì vậy mặc dù mọi người lo lắng, cũng không đến mức bối rối.
Bước đầu tiên trang điểm cho tân nương chính là khai mặt, dùng một sợi bông vải xoắn rớt hết những sợi lông tơ nhỏ ở trên mặt, như vậy làn da sẽ trở nên nhẵn nhụi tinh tế, nhưng cái này có chút đau, hơn nữa cũng tốn thời gian.
Vì vậy Hoắc mẫu thấy ở bên ngoài mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu, trực tiếp bảo người lược bỏ bước này.
Yến Xu sinh ra đã rất đẹp, làn da toàn thân cũng không có tỳ vết gì, cho dù không mở mặt, thoạt nhìn cũng tìm không ra lông tơ gì, vì vậy lúc trang điểm Hoắc mẫu lại bảo người ta đánh phấn mỏng một chút, má hồng nhẹ nhàng bôi một ít là được rồi.
Năm đó lúc Hoắc mẫu thành hôn đã lĩnh hội được cảm giác khó chịu của tầng trang điểm dày ở trên mặt, quả thật làm cho người ta hận không thể ngay lập tức rửa sạch nó, vì vậy lúc này bà không muốn nhi tức phụ đang mang tiểu tôn tử của mình lại bị chịu tội như vậy.
Lớp trang điểm của tân nương mặc dù dày, nhưng cũng không tính là xấu, nhưng Hoắc mẫu cảm thấy nhi tức của nhà mình chỉ cần trang điểm nhạt thôi đã vô cùng xinh đẹp rồi, huống chi đợi chút nữa phải che khăn, ai biết tân nương là dạng gì, về phần nhi tử của mình, hắn nếu dám ghét bỏ, bà sẽ đánh gãy một chân của hắn.
Hoắc mẫu lúc này đã bị hai nhi tử giày vò đến mức vô cùng hối hận vì sao năm đó không sinh một khuê nữ, bởi vậy so với mối quan hệ bất hòa giữa bà bà và tức phụ như người khác nói, bà là thật lòng thích Yến Xu, hơn nữa trong bụng Yến Xu lại có tôn tử của bà, vì vậy phần thích này lúc đầu chỉ có năm phần, hiện tại đã tám phần rồi.
Vì vậy quá trình trang điểm của tân nương khác đều cần hai ba canh giờ, nhưng Yến Xu chưa tới một canh giờ thì đã kết thúc rồi, Hoắc mẫu quả thuật là làm tất cả để Yến Xu cảm thấy thoải mái nhất có thể.
Các nàng ăn xong cơm trưa mới bắt đầu trang điểm, nhưng sau khi trang điểm xong thời gian vẫn vô cùng dư dả, Hoắc mẫu thậm chí còn muốn Yến Xu ngủ một giấc ngủ trưa, chỉ là búi tóc của Yến Xu đã làm xong rồi, nàng cũng không muốn làm hư nó rồi làm phiền người khác làm lại một lần, bởi vậy không có ngủ.
Bộ mũ phượng khăn quàng vai lúc trước Hoắc Chấn Bắc đưa cho Yến Xu, Yến Xu bất kể là đến chỗ nào cũng mang theo, nhưng hôn lễ lần này nàng lại không mang, bởi vì Hoắc mẫu nói giá y tân nương tự mình làm mới ký thác được kỳ vọng tốt đẹp của tân nương đối với sinh hoạt trong tương lai, ký thác tín nhiệm đối với người mà mình gả cho, mặc bộ giá y này mới mỹ mãn hạnh phúc hơn, vì vậy giá y lúc này Yến Xu mặc chính là nàng tự tay thêu trong thời gian này.
Mà mũ phương chính là cái Hoắc Chấn Bắc đưa.
Như vậy chính là kỳ vọng của bản thân và cảm tình của đối phương đối với bản thân được hòa làm một thể.
Lúc Yến Xu đội lên khăn che, trong tay nắm chặt góc áo của giá ý bản thân, những khẩn trương đột nhiên tan biến đi.
Nàng sẽ hạnh phúc, đây là con đường đi đến hạnh phúc, nàng cần gì phải khẩn trương chứ.
Yến Xu chậm rãi buông lỏng tay đang nắm chặt góc áo, cúi đầu nhìn hoa văn trên giá y.
Từng châm từng đường ở phía trên đều là bản thân nàng từng chút từng chút thêu lên, mặc dù không hoa lệ bằng bộ Hoắc Chấn Bắc đưa, nhưng lại tinh xảo hơn rất nhiều, thậm chí lúc Yến Xu đặt tay lên mặt trên, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của giá y.
Từng đường vân nhỏ ở phía trên đều được thêu lên từng chút một khi nghĩ về hai người họ, Yến Xu đột nhiên hiểu được lời của Hoắc mẫu, giá y như vậy so với mua ngoài trong tiệm càng phù hộ cuộc sống sau này có thể hòa thuận mỹ mãn.
Yến Xu nhẹ nhàng vuốt giá y như vậy, mãi đến bên ngoài nghe tiếng pháo nổ, sau đó càng ngày càng náo nhiệt.
Yến Xu biết nhất định là bọn họ đang làm khó xử tân lang.
Tân lang đến nhà tân nương đón dâu đương nhiên là phải chịu một phen làm khó dễ, Yến Xu vẫn chưa từng thấy dáng vẻ Hoắc Chấn Bắc bị người khác dày vò nhưng lại không thể phản kháng, nàng có chút hiếu kỳ, chỉ là trong phòng có người, nàng cũng không tiện vén khăn đi đến bên cửa nhìn, chỉ có thể ngứa ngáy ở trong lòng đợi đối phương đột phá được vòng vây đến chỗ này của nàng.
Đoạn thời gian này cũng không tính là lâu, dù sao Yến Xu không có người nhà mẹ đẻ chân chính, những người này đều là bằng hữu của Hoắc phụ Hoắc mẫu, đương nhiên sẽ không cố ý làm khó xử Hoắc Chấn Bắc.
Yến Xu che khăn cũng không nhìn thấy cái gì, chỉ nghe thấy một hồi tiếng bước chân và tiếng rầm rì dần dần lại gần chỗ nàng, sau đó liền nghe một hồi kinh hô.
Thì ra là Hoắc Chấn Bắc trực tiếp đi đến giường ôm nàng lên.
Tân nương xuất giá tốt nhất là chân không chạm đất, bình thường đều là do huynh đệ cõng ra cửa, nhưng mà Yến Xu không có huynh đệ, hiện tại nàng lại đang mang thai, tư thế cõng như vậy cũng không phù hợp, vì vậy liền biến thành tư thế tân nang ôm ra cửa.
Tư thế như vậy quả thật là thân mật lại ít thấy, người xung quanh nhao nhao trêu ghẹo kêu la.
Mặc dù Yến Xu nghe thấy trong những âm thanh này không có ác ý gì, nhưng vẫn xấu hổ dựa đầu vào gần trong ngực Hoắc Chấn Bắc.
Vì vậy âm thanh vui đùa trêu ghẹo của người xung quanh càng lợi hại hơn.
Toàn bộ quá trình Hoắc Chấn Bắc cũng không nói cái gì, mãi đến lúc đem Yến Xu đến bên kiệu hoa rồi đặt xuống, mới nói khẽ với nàng một câu “cẩn thận”.
Yến Xu không thấy rõ gật đầu vài cái, dường như không thể chịu được mà chui vào trong kiệu hoa.
Nàng từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến thành hôn sẽ là trường hợp như vậy.
Một đám người không kiêng nể gì trêu ghẹo người mới bằng những lời chúc phúc thật lòng, nàng thậm chí còn được tướng công của mình tự mình ôm đi xuyên qua đám người, đây là một cảm giác hoàn toàn khác so với khi cô suýt ngất xỉu trên đường được ôm.
Mãi đến lúc ngồi vào trong kiệu, đi theo kiệu lung la lung lay, đỏ ửng trên mặt của Yến Xu cũng không có lui.
Thôn Đào Nguyên là một thôn không lớn, cho dù kiệu hoa vòng quanh thôn một vòng, cũng không tốn quá nhiều thời gian, thậm chí mặt trời lờ mờ ở phía chân trời, lúc nãy vẫn còn một nửa ương ngạnh ở lại chỗ đó, dường như cũng muốn xem hết trận náo nhiệt này.
Yến Xu đi ra khỏi kiệu hoa liền bị nhét vào trong tay một đoạn lụa đỏ, nàng cúi đầu, biết bên đầu kia của lụa đỏ chính là tướng công của nàng.
Nàng dùng tay khác nhẹ nhàng nhấc làn váy, vượt qua chậu than ở trước mặt, mới đi đến bên trong đại đường, tiếng hoan hô nói cười vang lên.
Lúc này Yến Xu cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy chân của mình đang mang giày thêu màu đỏ, cùng với đệm hương bồ ở dưới chân.
Tiếp theo Yến Xu liền bị đưa vào động phòng.
Tân lang theo đạo lý phải ở tiền viện mời rượu với khách mời, nhưng hắn lo lắng thân thể của Yến Xu, liền chỉ lộ mặt rồi đem những thứ này toàn quyền giao cho Huynh trưởng của bản thân.
Yến Xu chỉ cảm thấy bản thân vừa mới đến tân phòng ngồi không lâu, Hoắc Chấn Bắc liền trở lại rồi.
Chuyện vén khăn đầu này thật ra hai người đã từng làm một lần, nhưng lần này lại không giống, hai người chân chính đi qua toàn bộ quá trình của hôn lễ, cũng đi vào trong tim của đối phương, một khắc vén khăn đầu, trong nháy mắt hai người đối diện nhau dường như trong mắt đều có thiên ngôn vạn ngữ*, thế nhưng ai cũng không mở miệng nói câu gì.
(*) Thiên ngôn vạn ngữ: ngàn vạn lời muốn nói.
Cuối cùng, Hoắc Chấn Bắc bưng đến ly rượu sớm đã chuẩn bị, đem một ly đặt vào trong tay Yến Xu, nhẹ giọng nói: “Uống đi.”
Rượu hợp cẩn của tân hôn bởi vì nguyên nhân thân thể của Yến Xu đã bị đổi thành hồng trà, nhưng không biết tại sao, uống xong ly này, hai người dường như có chút men say.
Yến Xu đỏ bừng cả mặt, sóng mắt đầy nước nhìn Hoắc Chấn Bắc.
Hoắc Chấn Bắc dường như bị cám dỗ, hắn hôn lên đôi môi hồng hào hơn vì được thoa son.
Đợi đến lúc hơi thở của hai người có chút bất ổn, mới nghe thấy phía sau lưng truyền đến tiếng kinh hô.
“Các con đang làm gì vậy? !”
Âm thanh vừa sợ vừa vội này là do Hoắc mẫu phát ra.
Chỉ thấy bà trực tiếp kéo nhi tử của mình qua một bên, sau đó nói: “May mắn ta qua đây nhìn một chút, bằng không thì…”
Có thể là vì sợ trong ngày tân hôn nó ra điềm xấu, Hoắc mẫu không nói thêm gì nữa, chỉ là nhìn nhi tử của mình vẫn luôn ở bên nhìn Yến Xu, bà phàn nàn nói: “Biết người trẻ các con kiềm nén không được, nhưng con phải suy nghĩ cho thân thể của tức phụ con.”
Yến Xu ngồi ở trên giường, đầu càng ngày càng chôn thấp, nhưng Hoắc mẫu không có chút ý tứ nào trách tội nàng, chỉ là vẫn luôn nói Hoắc Chấn Bắc hắn phải như thế này như thế kia, cuối cùng kết luận: “Gian phòng cách vách đã thu dọn xong rồi, đoạn thời gian này con ở bên kia đi.”
“! ! !”
Hoắc Chấn Bắc không dám tin nhìn về phía mẫu thân của mình, ngay cả Yến Xu cũng nhìn qua.
Thân thể hiện tại của Yến Xu, Hoắc Chấn Bắc đương nhiên là không có ý định làm chuyện thực tế gì, chỉ là ngày lành cảnh đẹp, giai nhân đang ở bên cạnh, lại là đêm tân hôn, hắn khó tránh khỏi có chút kìm lòng không nổi, chỉ là hiện tại?
Tân hôn cũng phải một mình phòng không gối chiếc?
Hoắc Chấn Bắc vô cùng nghiêm túc ung dung nói: “Một mình A Xu ngủ không quen.”
Hoắc mẫu không tin lời quỷ này của hắn.
“Các con cũng không phải chưa từng phân phòng ngủ, trong lòng con nghĩ cái gì ta còn không biết sao, đều nhịn xuống cho ta!”
Hoắc Chấn Bắc nhìn về phía Yến Xu, hy vọng nàng có thể chứng minh một chút cho bản thân.
Yến Xu lại bỏ lỡ tầm mắt của hắn, nàng cảm thấy bị bà bà nhìn thấy bản thân và tướng công thân mật thật sự là xấu hổ chết người, lúc này lời gì cũng nói không được.
Hoắc Chấn Bắc chỉ có thể tiếp tục có lý có cứ mà nói với mẫu thân của mình: “Nào có chuyện trong đêm tân hôn phu thê lại phân phòng ngủ, nương, con biết ngài đang lo lắng cho chúng con, nhưng con sẽ chú ý chừng mực.”
Ánh mắt của Hoắc mẫu không tín nhiệm nhìn Hoắc Chấn Bắc, lại nhìn son môi ngoài miệng của Yến Xu đã bị cọ sạch, cuối cùng chỉ vào miệng của nhi tử của mình.
Hoắc Chấn Bắc vươn tay sờ, là son môi đỏ tươi, cũng là chứng cứ tr*n tr**, hắn nhất thời cái gì cũng không nói được.
Người bình thường đối với Yến Xu nói một không nói hai, lúc này chỉ có thể khuất phục trong tay không tấc sắt của lão phụ nhân, thế cho nên buổi tối lúc đi ngủ, cảm giác trong ngực vắng vẻ, giày vò đến nửa đêm mới có thể chân chính đi ngủ.
Đương nhiên hắn càng không ngờ rằng, nhưng ngày tháng như vậy không phải là một ngày hai ngày, mà kéo dài rất lâu đến vài tháng, cho tới sắc mặt vì toàn gia hạnh phúc mà có điều hoà hoãn của hắn dần dần biến thành khuôn mặt không biểu tình, đương nhiên đây là nói sau.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Ngày tổ chức hôn lễ là một ngày thời tiết tốt, mặt trời rực rỡ từ trên cao chiếu xuống.
Hoắc mẫu vì để chăm sóc Yến Xu nên trực tiếp ở trong nhà của khuê mật, về phần tình hình chuẩn bị cho hôn sự của nhi tử ở bên kia thì toàn quyền giao cho Hoắc phụ, cùng với tân lang Hoắc Chấn Bắc sống chết muốn tổ chức hôn lễ hôm nay.
Tân nương khác thì trời còn chưa sáng phải dậy rồi, sau khi Yến Xu ngủ đến lúc tự tỉnh, Hoắc mẫu còn khuyên nàng ngủ thêm một chút nữa.
Về quy củ tân nương không thể ăn cái gì, ở trên người nàng đương nhiên cũng mất đi hiệu lực, chỉ có điều khẩu vị của Yến Xu cũng không tốt, vì vậy trong lúc vô hình còn giữ được quy củ này.
Ngày đó bị sốt nhẹ quả thật chỉ là vì quá mới khẩn trương, ban ngày nàng được Hoắc mẫu dùng rượu lau cơ thể một lần, trước khi đi ngủ lại chườm nóng nửa canh giờ sau đó ngày thứ hai liền hoàn toàn hết sốt, chẳng qua cũng có khả năng là do uống thuốc, mặc dù đó chỉ là thuốc dưỡng thai.
Yến Xu khỏi bệnh, làm cho mọi người thở phào một hơi, mặc dù phản ứng có thai của nàng vẫn còn có chút nặng, chẳng qua đó cũng không phải là bệnh, vì vậy mặc dù mọi người lo lắng, cũng không đến mức bối rối.
Bước đầu tiên trang điểm cho tân nương chính là khai mặt, dùng một sợi bông vải xoắn rớt hết những sợi lông tơ nhỏ ở trên mặt, như vậy làn da sẽ trở nên nhẵn nhụi tinh tế, nhưng cái này có chút đau, hơn nữa cũng tốn thời gian.
Vì vậy Hoắc mẫu thấy ở bên ngoài mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu, trực tiếp bảo người lược bỏ bước này.
Yến Xu sinh ra đã rất đẹp, làn da toàn thân cũng không có tỳ vết gì, cho dù không mở mặt, thoạt nhìn cũng tìm không ra lông tơ gì, vì vậy lúc trang điểm Hoắc mẫu lại bảo người ta đánh phấn mỏng một chút, má hồng nhẹ nhàng bôi một ít là được rồi.
Năm đó lúc Hoắc mẫu thành hôn đã lĩnh hội được cảm giác khó chịu của tầng trang điểm dày ở trên mặt, quả thật làm cho người ta hận không thể ngay lập tức rửa sạch nó, vì vậy lúc này bà không muốn nhi tức phụ đang mang tiểu tôn tử của mình lại bị chịu tội như vậy.
Lớp trang điểm của tân nương mặc dù dày, nhưng cũng không tính là xấu, nhưng Hoắc mẫu cảm thấy nhi tức của nhà mình chỉ cần trang điểm nhạt thôi đã vô cùng xinh đẹp rồi, huống chi đợi chút nữa phải che khăn, ai biết tân nương là dạng gì, về phần nhi tử của mình, hắn nếu dám ghét bỏ, bà sẽ đánh gãy một chân của hắn.
Hoắc mẫu lúc này đã bị hai nhi tử giày vò đến mức vô cùng hối hận vì sao năm đó không sinh một khuê nữ, bởi vậy so với mối quan hệ bất hòa giữa bà bà và tức phụ như người khác nói, bà là thật lòng thích Yến Xu, hơn nữa trong bụng Yến Xu lại có tôn tử của bà, vì vậy phần thích này lúc đầu chỉ có năm phần, hiện tại đã tám phần rồi.
Vì vậy quá trình trang điểm của tân nương khác đều cần hai ba canh giờ, nhưng Yến Xu chưa tới một canh giờ thì đã kết thúc rồi, Hoắc mẫu quả thuật là làm tất cả để Yến Xu cảm thấy thoải mái nhất có thể.
Các nàng ăn xong cơm trưa mới bắt đầu trang điểm, nhưng sau khi trang điểm xong thời gian vẫn vô cùng dư dả, Hoắc mẫu thậm chí còn muốn Yến Xu ngủ một giấc ngủ trưa, chỉ là búi tóc của Yến Xu đã làm xong rồi, nàng cũng không muốn làm hư nó rồi làm phiền người khác làm lại một lần, bởi vậy không có ngủ.
Bộ mũ phượng khăn quàng vai lúc trước Hoắc Chấn Bắc đưa cho Yến Xu, Yến Xu bất kể là đến chỗ nào cũng mang theo, nhưng hôn lễ lần này nàng lại không mang, bởi vì Hoắc mẫu nói giá y tân nương tự mình làm mới ký thác được kỳ vọng tốt đẹp của tân nương đối với sinh hoạt trong tương lai, ký thác tín nhiệm đối với người mà mình gả cho, mặc bộ giá y này mới mỹ mãn hạnh phúc hơn, vì vậy giá y lúc này Yến Xu mặc chính là nàng tự tay thêu trong thời gian này.
Mà mũ phương chính là cái Hoắc Chấn Bắc đưa.
Như vậy chính là kỳ vọng của bản thân và cảm tình của đối phương đối với bản thân được hòa làm một thể.
Lúc Yến Xu đội lên khăn che, trong tay nắm chặt góc áo của giá ý bản thân, những khẩn trương đột nhiên tan biến đi.
Nàng sẽ hạnh phúc, đây là con đường đi đến hạnh phúc, nàng cần gì phải khẩn trương chứ.
Yến Xu chậm rãi buông lỏng tay đang nắm chặt góc áo, cúi đầu nhìn hoa văn trên giá y.
Từng châm từng đường ở phía trên đều là bản thân nàng từng chút từng chút thêu lên, mặc dù không hoa lệ bằng bộ Hoắc Chấn Bắc đưa, nhưng lại tinh xảo hơn rất nhiều, thậm chí lúc Yến Xu đặt tay lên mặt trên, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của giá y.
Từng đường vân nhỏ ở phía trên đều được thêu lên từng chút một khi nghĩ về hai người họ, Yến Xu đột nhiên hiểu được lời của Hoắc mẫu, giá y như vậy so với mua ngoài trong tiệm càng phù hộ cuộc sống sau này có thể hòa thuận mỹ mãn.
Yến Xu nhẹ nhàng vuốt giá y như vậy, mãi đến bên ngoài nghe tiếng pháo nổ, sau đó càng ngày càng náo nhiệt.
Yến Xu biết nhất định là bọn họ đang làm khó xử tân lang.
Tân lang đến nhà tân nương đón dâu đương nhiên là phải chịu một phen làm khó dễ, Yến Xu vẫn chưa từng thấy dáng vẻ Hoắc Chấn Bắc bị người khác dày vò nhưng lại không thể phản kháng, nàng có chút hiếu kỳ, chỉ là trong phòng có người, nàng cũng không tiện vén khăn đi đến bên cửa nhìn, chỉ có thể ngứa ngáy ở trong lòng đợi đối phương đột phá được vòng vây đến chỗ này của nàng.
Đoạn thời gian này cũng không tính là lâu, dù sao Yến Xu không có người nhà mẹ đẻ chân chính, những người này đều là bằng hữu của Hoắc phụ Hoắc mẫu, đương nhiên sẽ không cố ý làm khó xử Hoắc Chấn Bắc.
Yến Xu che khăn cũng không nhìn thấy cái gì, chỉ nghe thấy một hồi tiếng bước chân và tiếng rầm rì dần dần lại gần chỗ nàng, sau đó liền nghe một hồi kinh hô.
Thì ra là Hoắc Chấn Bắc trực tiếp đi đến giường ôm nàng lên.
Tân nương xuất giá tốt nhất là chân không chạm đất, bình thường đều là do huynh đệ cõng ra cửa, nhưng mà Yến Xu không có huynh đệ, hiện tại nàng lại đang mang thai, tư thế cõng như vậy cũng không phù hợp, vì vậy liền biến thành tư thế tân nang ôm ra cửa.
Tư thế như vậy quả thật là thân mật lại ít thấy, người xung quanh nhao nhao trêu ghẹo kêu la.
Mặc dù Yến Xu nghe thấy trong những âm thanh này không có ác ý gì, nhưng vẫn xấu hổ dựa đầu vào gần trong ngực Hoắc Chấn Bắc.
Vì vậy âm thanh vui đùa trêu ghẹo của người xung quanh càng lợi hại hơn.
Toàn bộ quá trình Hoắc Chấn Bắc cũng không nói cái gì, mãi đến lúc đem Yến Xu đến bên kiệu hoa rồi đặt xuống, mới nói khẽ với nàng một câu “cẩn thận”.
Yến Xu không thấy rõ gật đầu vài cái, dường như không thể chịu được mà chui vào trong kiệu hoa.
Nàng từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến thành hôn sẽ là trường hợp như vậy.
Một đám người không kiêng nể gì trêu ghẹo người mới bằng những lời chúc phúc thật lòng, nàng thậm chí còn được tướng công của mình tự mình ôm đi xuyên qua đám người, đây là một cảm giác hoàn toàn khác so với khi cô suýt ngất xỉu trên đường được ôm.
Mãi đến lúc ngồi vào trong kiệu, đi theo kiệu lung la lung lay, đỏ ửng trên mặt của Yến Xu cũng không có lui.
Thôn Đào Nguyên là một thôn không lớn, cho dù kiệu hoa vòng quanh thôn một vòng, cũng không tốn quá nhiều thời gian, thậm chí mặt trời lờ mờ ở phía chân trời, lúc nãy vẫn còn một nửa ương ngạnh ở lại chỗ đó, dường như cũng muốn xem hết trận náo nhiệt này.
Yến Xu đi ra khỏi kiệu hoa liền bị nhét vào trong tay một đoạn lụa đỏ, nàng cúi đầu, biết bên đầu kia của lụa đỏ chính là tướng công của nàng.
Nàng dùng tay khác nhẹ nhàng nhấc làn váy, vượt qua chậu than ở trước mặt, mới đi đến bên trong đại đường, tiếng hoan hô nói cười vang lên.
Lúc này Yến Xu cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy chân của mình đang mang giày thêu màu đỏ, cùng với đệm hương bồ ở dưới chân.
Tiếp theo Yến Xu liền bị đưa vào động phòng.
Tân lang theo đạo lý phải ở tiền viện mời rượu với khách mời, nhưng hắn lo lắng thân thể của Yến Xu, liền chỉ lộ mặt rồi đem những thứ này toàn quyền giao cho Huynh trưởng của bản thân.
Yến Xu chỉ cảm thấy bản thân vừa mới đến tân phòng ngồi không lâu, Hoắc Chấn Bắc liền trở lại rồi.
Chuyện vén khăn đầu này thật ra hai người đã từng làm một lần, nhưng lần này lại không giống, hai người chân chính đi qua toàn bộ quá trình của hôn lễ, cũng đi vào trong tim của đối phương, một khắc vén khăn đầu, trong nháy mắt hai người đối diện nhau dường như trong mắt đều có thiên ngôn vạn ngữ*, thế nhưng ai cũng không mở miệng nói câu gì.
(*) Thiên ngôn vạn ngữ: ngàn vạn lời muốn nói.
Cuối cùng, Hoắc Chấn Bắc bưng đến ly rượu sớm đã chuẩn bị, đem một ly đặt vào trong tay Yến Xu, nhẹ giọng nói: “Uống đi.”
Rượu hợp cẩn của tân hôn bởi vì nguyên nhân thân thể của Yến Xu đã bị đổi thành hồng trà, nhưng không biết tại sao, uống xong ly này, hai người dường như có chút men say.
Yến Xu đỏ bừng cả mặt, sóng mắt đầy nước nhìn Hoắc Chấn Bắc.
Hoắc Chấn Bắc dường như bị cám dỗ, hắn hôn lên đôi môi hồng hào hơn vì được thoa son.
Đợi đến lúc hơi thở của hai người có chút bất ổn, mới nghe thấy phía sau lưng truyền đến tiếng kinh hô.
“Các con đang làm gì vậy? !”
Âm thanh vừa sợ vừa vội này là do Hoắc mẫu phát ra.
Chỉ thấy bà trực tiếp kéo nhi tử của mình qua một bên, sau đó nói: “May mắn ta qua đây nhìn một chút, bằng không thì…”
Có thể là vì sợ trong ngày tân hôn nó ra điềm xấu, Hoắc mẫu không nói thêm gì nữa, chỉ là nhìn nhi tử của mình vẫn luôn ở bên nhìn Yến Xu, bà phàn nàn nói: “Biết người trẻ các con kiềm nén không được, nhưng con phải suy nghĩ cho thân thể của tức phụ con.”
Yến Xu ngồi ở trên giường, đầu càng ngày càng chôn thấp, nhưng Hoắc mẫu không có chút ý tứ nào trách tội nàng, chỉ là vẫn luôn nói Hoắc Chấn Bắc hắn phải như thế này như thế kia, cuối cùng kết luận: “Gian phòng cách vách đã thu dọn xong rồi, đoạn thời gian này con ở bên kia đi.”
“! ! !”
Hoắc Chấn Bắc không dám tin nhìn về phía mẫu thân của mình, ngay cả Yến Xu cũng nhìn qua.
Thân thể hiện tại của Yến Xu, Hoắc Chấn Bắc đương nhiên là không có ý định làm chuyện thực tế gì, chỉ là ngày lành cảnh đẹp, giai nhân đang ở bên cạnh, lại là đêm tân hôn, hắn khó tránh khỏi có chút kìm lòng không nổi, chỉ là hiện tại?
Tân hôn cũng phải một mình phòng không gối chiếc?
Hoắc Chấn Bắc vô cùng nghiêm túc ung dung nói: “Một mình A Xu ngủ không quen.”
Hoắc mẫu không tin lời quỷ này của hắn.
“Các con cũng không phải chưa từng phân phòng ngủ, trong lòng con nghĩ cái gì ta còn không biết sao, đều nhịn xuống cho ta!”
Hoắc Chấn Bắc nhìn về phía Yến Xu, hy vọng nàng có thể chứng minh một chút cho bản thân.
Yến Xu lại bỏ lỡ tầm mắt của hắn, nàng cảm thấy bị bà bà nhìn thấy bản thân và tướng công thân mật thật sự là xấu hổ chết người, lúc này lời gì cũng nói không được.
Hoắc Chấn Bắc chỉ có thể tiếp tục có lý có cứ mà nói với mẫu thân của mình: “Nào có chuyện trong đêm tân hôn phu thê lại phân phòng ngủ, nương, con biết ngài đang lo lắng cho chúng con, nhưng con sẽ chú ý chừng mực.”
Ánh mắt của Hoắc mẫu không tín nhiệm nhìn Hoắc Chấn Bắc, lại nhìn son môi ngoài miệng của Yến Xu đã bị cọ sạch, cuối cùng chỉ vào miệng của nhi tử của mình.
Hoắc Chấn Bắc vươn tay sờ, là son môi đỏ tươi, cũng là chứng cứ tr*n tr**, hắn nhất thời cái gì cũng không nói được.
Người bình thường đối với Yến Xu nói một không nói hai, lúc này chỉ có thể khuất phục trong tay không tấc sắt của lão phụ nhân, thế cho nên buổi tối lúc đi ngủ, cảm giác trong ngực vắng vẻ, giày vò đến nửa đêm mới có thể chân chính đi ngủ.
Đương nhiên hắn càng không ngờ rằng, nhưng ngày tháng như vậy không phải là một ngày hai ngày, mà kéo dài rất lâu đến vài tháng, cho tới sắc mặt vì toàn gia hạnh phúc mà có điều hoà hoãn của hắn dần dần biến thành khuôn mặt không biểu tình, đương nhiên đây là nói sau.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung
Story
Chương 66
10.0/10 từ 31 lượt.