Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 65

90@-

 Quê hương của Hoắc Chấn Bắc là một thôn nhỏ cách Kinh thành không quá xa.


 Chỗ đó lưng tựa núi lớn, trước có hồ lớn, địa thế rất là thưa thớt, bởi vậy không thường lui tới với bên ngoài, người già trẻ em chỗ đó, vui vẻ mãn nguyện, có vài phần mùi vị thế ngoại đào viên, ngay cả tên cũng gọi là thôn Đào Nguyên.


 Mấy đời ở thôn Đào Nguyên đều mặt trời mọc thì đi làm, mặc trời lặn thì nghỉ ngơi, mọi nhà đều có đồng ruộng, thỉnh thoảng lên núi xuống hồ làm một ít đồ vật trợ cấp cho gia đình, bởi vậy người trong thôn mặc dù không thể nói là giàu có, nhưng mọi nhà cũng không lo về ấm no.


 Bọn họ đối với chuyện làm quan cũng không phải là đặc biệt ham mê, bởi vậy lúc trước Hoắc Chấn Nam khảo trúng mặc dù mọi người đều thật lòng vui vẻ cho một nhà bọn họ, nhưng cũng không có ý tứ nịnh bợ. Lúc này một nhà bọn họ trở về quê, bọn họ cũng không có chút dáng vẻ mỉa mai châm chọc nào.


 Tiểu hài tử ở trong thôn rất ít khi nhìn thấy người ngoài, vừa nhìn thấy xe ngựa của Hoắc Chấn Bắc bọn họ liền cao hứng ồn ào, đợi đến lúc một nhà Hoắc Chấn Bắc đi đến viện tử nhà mình, hơn phân nửa người ở trong thôn đều biết bọn họ quay trở về.


 Phần lớn người trong thôn này đều là sau này mới chuyển đến, bởi vậy dòng họ rất rối ren, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến sự hòa thuận ở trong thôn, đợi đến lúc một nhà Hoắc Chấn Bắc dọn dẹp sạch sẽ viện tử đã lâu không có người ở này, thì trù phòng của bọn họ đã chất đầy đồ ăn do hàng xóm tặng.


 Hoắc mẫu và Yến Xu xào vài món ăn, sau khi người một nhà đơn giản ăn xong cơm tối, Hoắc phụ Hoắc mẫu lại để cho hai huynh đệ Hoắc Chấn Bắc đi mời hàng xóm ngày mai sang đây ăn một bữa coi như là tạ ơn, thuận tiện cũng mời người trong thôn đến tham gia lễ thành hôn của Hoắc Chấn Bắc và Yến Xu không lâu sau đó.


 Mặc dù Hoắc Chấn Bắc có thể lưu lại ở đây một hồi, nhưng thời gian cũng không dài, Hoắc mẫu sớm đã mời thầy coi được vài ngày tốt trong mấy tháng này, dự định đợi đến lúc trong nhà chọn một ngày gần nhất để tổ chức.


 Rất nhiều thứ Hoắc mẫu đã bảo nhi tử viết ra một tờ đơn, bởi vậy sau khi đến đây chỉ cần dựa theo tờ đơn để mua là được, cũng không tính là phiền phức.


 Điều duy nhất phiền phức chính là giá y của Yến Xu tốt nhất vẫn là tự nàng thêu, trừ cái này còn cần phải thêu một bộ gối đầu, chăn uyên ương, chỉ có điều Yến Xu khéo tay lại làm nhanh, lúc ở trên đường đã thêu được một nửa, mấy ngày này đẩy nhanh tốc độ liền có thể hoàn thành.


 Vì vậy Yến Xu liền ở trong nhà chuyên tâm thêu những thứ cần dùng để xuất giá, mà Hoắc mẫu lại mang theo ba sức lao động của trượng phu và nhi tử mỗi ngày đi lên trấn trên khiêng đồ, không biết còn tưởng rằng điệu bộ này của bọn họ là muốn chuyển cả trấn đi.


 Thời gian lặng lẽ trôi qua trong sự chuẩn bị khua chiêng gõ trống như vậy.


 Đợi đến lúc cách hôn kỳ còn ba ngày, Yến Xu liền bị đưa đến nhà khuê mật của Hoắc mẫu lúc còn trẻ để đợi gả.


 Mặc dù Yến Xu không phụ không mẫu lại sớm có hành vi phu thê với Hoắc Chấn Bắc, nhưng đạo lý cũng không thể ở Hoắc gia xuất giá được, bởi vậy Hoắc mẫu đưa đến nhà của khuê mật đợi gả cũng là hoàn toàn theo quy củ mà thôi.


 Chỉ là không nghĩ đến mới đưa qua đến ngày thứ hai, khuê mật của bà liền truyền đến tin tức nói hình như Yến Xu bị bệnh rồi?


 Chuyện này làm cả nhà trở nên lo lắng, đặc biệt là Hoắc Chấn Bắc, sau khi nghe xong tin quả thực hận không thể lập tức chạy qua, chỉ là bị Hoắc mẫu ngăn lại. 


 “Trước hôn lễ không thể gặp mặt, đây là quy củ rồi, phá hư quy củ đối với sau này sẽ không tốt.” Thái độ của Hoắc mẫu rất kiên quyết, nói xong câu này bà lại “phì phì” vài tiếng xuống mặt đất, dường như vô cùng kiêng kị với những lời mang điềm xấu này.



 Thật sự việc hôn sự của đại nhi tử đã lưu lại bóng ma tâm lý rất lớn đối với bà.


 “Con ở lại, ta và cha con đi xem xem.” Hoắc mẫu nói xong còn bảo đại nhi tử của mình trong coi kỹ tiểu nhi tử.


 Hoắc Chấn Nam đối với đệ đệ của mình đều là muốn gì được nấy, làm sao có thể trông coi được hắn, dặn dò hắn vài lần chỉ có thể đứng ở bên ngoài tường xem thôi, không được để cha nương phát hiện, mới thả hắn đi.


 Lúc này Hoắc phụ Hoắc mẫu đã đến nơi Yến Xu tạm thời ở nhờ.


 Đại phu cũng vừa mới chạy tới.


 Hoắc phụ Hoắc mẫu cũng khẩn trương nhìn đại phu bắt mạch, lại tiếp tục thay đổi một tay khác để xem.


 Cuối cùng vẫn là Hoắc mẫu nhịn không được hỏi: “Nhi tức của ta làm sao vậy?”


 Trong thôn nhỏ này của bọn họ đương nhiên là không có đại phu có y thuật đặc biệt cao minh gì, vị này chính là vị đại phu duy nhất trong thôn bọn họ đời đời truyện thụ xuống, mặc dù trị không được những bệnh rắc rối, nhưng bệnh tật bình thường vẫn có thể trị.


 Hoắc phụ Hoắc mẫu thấy đại phu vẫn luôn bắt mạch không nói lời nào, có chút luống cuống.


 Ngược lại đại phu đối với bọn họ lộ ra một nụ cười nhẹ, trấn an nói: “Yên tâm, không phải là vấn đề lớn gì, chỉ là ta không quá xác định.”


 Ông ta nói xong lại hỏi Hoắc mẫu: “Bệnh nhân có triệu chứng gì?”


 Hoắc mẫu vừa đến cũng không quá rõ, chỉ có thể nhìn về hướng bạn tốt của mình.


 Bạn tốt của Hoắc mẫu liền mở miệng nói: “Hôm qua nàng qua đây, thoạt nhìn không có vấn đề gì, chỉ là lúc ăn cơm khẩu vị có chút không tốt, chúng ta cho rằng nàng có chút không thích ứng được, liền bảo nàng đi nghỉ ngơi, buổi tối sợ nàng đối liền làm một ít đồ ăn khuya, nhưng nàng ăn xong liền ói ra.”


 Bà ấy lúc thì nói với đại phu lúc thì nói với Hoắc mẫu, hiển nhiên là sợ Hoắc mẫu hiểu lầm.


 “Sau đó chúng ta liền muốn mời đại phu cho nàng, kết quả nàng không chịu, nói chỉ cần ngủ nhiều một chút, có thể đầu có chút khó chịu.” Nói đến đây bà ấy dừng lại một chút, giống như nhớ đến cái gì đó bổ sung: “Đúng rồi, buổi chiều hôm qua nàng ngủ rất lâu, tận hai canh giờ.” Bổ sung xong bà ấy mới tiếp tục nói: “Thái độ của nàng kiên quyết, chúng ta thấy nàng trừ lúc đó cũng không có triệu chứng khác, mới nghĩ trước để nàng nghỉ ngơi một đêm, ngày mai nếu như còn khó chịu thì lại đi mời đại phu, kết quả lúc sáng sớm nàng dậy, vừa ăn một ngụm cơm liền ói ra, người còn hơi sốt nhẹ. Sau đó…”


 Sau đó chính là tình huống như bây giờ.


 Câu này không nói ra thì mọi người cũng đã hiểu rồi.


 “À…” Đại phu gật gật đầu, trầm ngâm thật lâu mới nói: “Lúc nãy ta bắt mạch là hoạt mạch, nhưng tháng còn ít, còn chưa thể chắc chắn, nghe những bệnh trạng ngươi vừa nói ban nãy trái lại phần lớn đều phù hợp.”



 Hai vị nữ nhân ở chỗ này đều từng sinh hài tử, vì vậy mặc dù đại phu nói là “hoạt mạch”, nhưng bọn họ cũng hiểu đây là mang thai.


 Bạn tốt của Hoắc mẫu không nghĩ đến lại có chuyện mang thai trước khi thành hôn, có chút phản ứng không kịp, ngược lại Hoắc mẫu đối với chuyện này sớm đã dự bị, đối với chuyện mang thai này không có kinh ngạc, nhưng tình trạng này của Yến Xu lại làm cho nàng lo lắng.


 Thích ngủ, thèm ăn, không phấn chấn, nôn khan, đúng là triệu chứng của phần lớn nữ nhân mang thai, chỉ là tại sao lại phát sốt?


 Hoắc mẫu vô cùng lo lắng.


 Đại phu đương nhiên cũng biết chuyện Hoắc gia vừa mới quay về không lâu, vì vậy ông ấy mang theo vài phần suy đoán nói: “Có lẽ là các người đường dài bôn ba, nữ nhân mang thai không được chiếu cố tốt, sau khi trở về liền vội vàng chuẩn bị hôn sự, mệt mỏi cộng thêm lo lắng như vậy liền lập tức bộc phát trước ngày thành hôn vài ngày.”


 Trên đường không được chăm sóc tốt? Vậy hài tử này chẳng lẽ có trước lúc bọn họ quay về quê?


 Nhưng đoạn thời gian này bà rõ ràng đã nghiêm cấm hai người cùng phòng!


 Hoắc mẫu nhịn không được hỏi: “Hài tử này được bao lâu rồi?”


 “Còn chưa đến một tháng, vì vậy hiện tại mạch tượng vẫn chưa rõ ràng, nhưng có lẽ sẽ không phạm sai lầm.” Đại phu nói, nói xong liền cúi đầu viết phương thuốc.


 Thai phụ uống thuốc đối với thân thể cũng không tốt, vì vậy ông ấy khai chỉ là vài đơn thuốc dưỡng thai mà thôi.


 Mà Hoắc mẫu sau khi nghe đại phu nói, trong lòng đã mắng nhi tử vài trăm lần.


 Không đến một tháng, vậy chính là ở trên đường hoài thai, bà cảm thấy đi đường vất vả, bởi vậy chỉ dặn dò nhiều hơn vài câu, nhìn hai người mỗi người một phòng, cũng không đi chen lấn ngủ với Yến Xu, kết quả liền hoài thai rồi?


 Hoắc mẫu không biết là lúc này Hoắc Chấn Bắc đã vụng trộm chạy tới dưới cửa sổ của gian phòng bọn họ, vừa lúc nghe thấy Hoắc mẫu hỏi câu kia “Hài tử được bao lâu rồi?” và đáp án phía sau của đại phu.


 Hắn nhất thời sững sờ đứng ở ngoài tường.


 Hài tử? Yến Xu mang thai rồi?


 Mặc dù hắn đã dừng thuốc nhưng cũng không nghĩ đến hài tử này lại đến nhanh như vậy, thậm chí còn trước hôn lễ của bọn họ.


 Hắn nhịn không được đi về phía trước vài bước, muốn nghe rõ hơn những lời nói ở bên trong.


 Chỉ nghe thấy cha hắn nói một câu: “Thằng ranh con này!”



 Hiển nhiên ngay cả Hoắc phụ cũng cảm thấy việc hắn làm là không đúng.


 Cách một bức tường, một cánh cửa sổ, Hoắc Chấn Bắc không nhìn thấy được sắc mặt của người bên trong, nhưng thông qua phản ứng của mọi người hắn vẫn có thể đoán được tình huống của Yến Xu không tính là tốt, bằng không thì bất kể như thế nào mang thai là một chuyện đáng để cao hứng.


 Hắn nhịn không được từ cửa sổ vòng quanh đi qua trước cửa, trực tiếp đẩy cửa ra.


 Lần này, lửa giận ngập tràng trong lòng Hoắc mẫu lập tức bạo phát.


 “Không phải là không cho phép gặp mặt sao, con đến đây làm gì?” Hoắc mẫu chân chính nghiêm nghị lại ngược lại có vài phần tương tự Hoắc Chấn Bắc.


 Hoắc Chấn Bắc cũng không phản bác, chỉ cúi đầu nói: “Đều là lỗi của con, nhưng con muốn nhìn nàng một chút.”


 “Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn chuyện tốt của con làm đi, ta đã nói với con nhiều lần rồi, trước khi thành hôn con không thể nhịn một chút sao? Hiện tại làm sao đây?” Lần này Hoắc mẫu cũng không phải ngoài lạnh trong yếu, mà là thật sự tức giận.


 Với tư cách là một nữ nhân bà đương nhiên biết chuyện mang thai trước hôn kỳ có ảnh hưởng lớn bao nhiêu đối với thanh danh của một nữ nhân, nếu như bọn họ trực tiếp ôm một hài tử đến nói là bọn họ sinh, bà cũng không cảm thấy cái gì, kết quả trước khi thành hôn vài ngày lại phát sinh loại chuyện này, Hoắc mẫu cảm thấy hai huynh đệ bọn họ thật sự không làm bà bớt lo được.


 Cộng thêm tình huống hiện tại của Yến Xu lại như vậy, mang thai cũng đã phát sốt nhẹ, bà càng cảm thấy hết thảy, nhi tử của mình chính là đầu sỏ gây tội.


 Hoắc Chấn Bắc hiển nhiên cũng cảm thấy như vậy, bởi vậy chỉ cúi đầu nghe dạy bảo, nửa câu cũng không phản bác, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn người trên giường.


 Yến Xu có hơi sốt nhẹ, nằm ở trên giường đầu óc có chút không tỉnh táo, trong quá tình đợi đại phu đã sắp ngủ được một giấc, bởi vậy đầu óc có vài phần không tỉnh táo, mãi đến lúc Hoắc mẫu sắp mắng Hoắc Chấn Bắc từ sợi tóc đến gót chân, nàng mới phản ứng được là đang có chuyện gì xảy ra, âm thanh mang theo vài phần yếu ớt nói: “Nương, chuyện này không liên quan đến tướng công.”


 Không thể không nói, ấn tượng của Hoắc mẫu đối với Yến Xu thay đổi một cách vô tri vô giác ngày càng lớn, Yến Xu đi theo Hoắc Chấn Bắc ba bốn năm cũng không có thay đổi thói quen gọi Hoắc Chấn Bắc là tướng công, kết quả ở chung với Hoắc mẫu một hai tháng, xưng hô đã thay đổi toàn bộ.


 Hoắc mẫu nghe thấy âm thanh của Yến Xu cuối cùng cũng phục hồi tinh thần từ trong tức giận, ý thức được bản thân đã đánh thức nhi tức rồi, bà trợn mắt nhìn Hoắc Chấn Bắc, cuối cùng buông bỏ chuyện phê bình nhi tử, ngược lại ân cần đi đến bên Yến Xu hỏi: “Thế nào rồi, thân thể có chỗ nào không thoải mái không? Không thoải mái thì không cần gắng gượng, chúng ta dời ngày thành hôn là được rồi.”


 Yến Xu vẫn luôn hôn mê, căn bản không nghe rõ những lời vừa nãy đại phu nói, bởi vậy còn chưa biết bản thân mang thai, nàng cảm thấy bản thân đây là bệnh nhỏ, cũng không muốn bởi vậy mà làm chậm trễ hôn lễ, lắc đầu nói: “Không sao, con rất nhanh thì ổn rồi.” 


 Hoắc Chấn Bắc vừa nãy còn bị nương của mình giáo huấn không nói gì, lúc này vừa thấy bộ dáng cậy mạnh của Yến Xu, vô thức cường thế như trước đây nói: “Nàng đã mang thai rồi, đương nhiên là phải tĩnh dưỡng cho tốt trước, lấy thân thể làm trọng, những chuyện còn lại quản nó làm gì.”


 Lời này vừa nói ra khỏi miệng kết quả chính là bị Hoắc mẫu đang đứng trước mặt Yến Xu mắng vỏn vẹn một khắc đồng hồ.


 Đáng thương cho Hoắc đại nhân đã từng ở trên quan trường mười mấy năm cho dù gặp đã gì cũng không thay đổi sắc mặt, lúc này lại thành một tiểu hài tử không hiểu chuyện suốt ngày tìm mắng trong mắt Hoắc mẫu.


 Thê tử mang thai, phụ mẫu còn sinh long hoạt hổ, khóe miệng Hoắc Chấn Bắc nhịn không được lộ ra một nụ cười, kết quả bị Hoắc mẫu nhìn thấy, lại bị yêu thương giáo dục thêm một khắc nữa.



 Hoắc Chấn Bắc cảm thấy khóe mắt khóe miệng đã co rút, nhưng ánh mắt vẫn nhịn không được âm thầm nhìn Yến Xu.


 Yến Xu từ lúc câu “nàng đã mang thai” bắt đầu, toàn bộ cơ thể đều an tĩnh lại, chỉ thấy nàng vô thức vuốt bụng của bản thân, trong miệng lẩm bẩm nói: “Mang thai rồi?”


 Nàng không nghĩ đến hài tử nàng trong chờ lâu như vậy, lại có thể bất ngờ tới trong lúc này như vậy.


 Lúc này nàng không có nghĩ đến chuyện có thai trước hôn kỳ là một chuyện làm bại hoại thanh danh cỡ nào, ngược lại nàng cảm thấy hài tử này đến trước hôn kỳ của phụ mẫu như vậy, sẽ cùng bọn họ chứng kiến hôn lễ của phụ mẫu, đây là chuyện thần kỳ lại mỹ lệ cỡ nào.


 Vì vậy nàng nhìn Hoắc Chấn Bắc bị Hoắc mẫu giáo huấn, đột nhiên mang theo vài phần chờ mong nói: “Nếu như hai ngày này thân thể của ta tốt lại, chúng ta vẫn như thường tổ chức hôn lễ được không?”


 Lời này của nàng vừa nói cho Hoắc Chấn Bắc, cũng vừa nói cho Hoắc phụ Hoắc mẫu.


 Kỳ thật hôn lễ lúc này mà đổi ngày thì vô cùng phiền phức, nhất là dưới tình huống còn vài ngày nữa, nhưng bất kể chuyện gì cũng không quan trọng bằng thân thể con người, bởi vậy Hoắc mẫu không đồng ý.


 Mà Hoắc Chấn Bắc nhìn ánh mắt của Yến Xu đột nhiên hiểu rõ ý tưởng của nàng, lúc Hoắc mẫu phản đối hắn nói: “Vậy thì theo như ý tứ của A Xu đi!”


 Hoắc mẫu giận dữ nhìn Hoắc Chấn Bắc, Hoắc Chấn Bắc đột nhiên hỏi đại phu đang viết đơn thuốc được nữa canh giờ: “Ông cảm thấy như vậy có vấn đề gì không?”


 Đại phu không tham dự vào loại tranh đấu gia đình này, lúc này cũng chỉ ăn ngay nói thật: “Tình huống của thân thể thai phụ không thích hợp.”


 “Nếu như tân nương chỉ cần đổi y phục ngồi kiệu hoa, từ nơi này đến nhà ta thì sao?” Hoắc Chấn Bắc mở miệng nói.


 Hôn lễ bình thường, tân nương canh bốn đã phải thức dậy, rửa mặt, trang điểm, cáo biệt phụ mẫu vân vân, sau đó mãi cho đến lúc hoàng hôn tân lang mang kiệu hoa qua rước, sau khi bái đường lại đợi ở trong phòng, đợi phu quân quay lại, lại vén khăn che đầu, uống rượu hợp cẩn, động phòng, mãi đến rất khuya mới đi ngủ, cường độ như vậy không cần nói đến thân thể hiện tại của Yến Xu, cho dù là thân thể ban đầu của Yến Xu, Hoắc Chấn Bắc cũng hoài nghi nàng chịu không được.


 Vì vậy dự định của Hoắc Chấn Bắc rất đơn giản, hai người dù sao đã coi là phu thê già rồi, có hình thức là được rồi, quá trình còn lại tất cả đều giản lược.


 Đại phu cũng chưa từng thấy hôn lễ nào đơn giản như vậy, sửng sốt nửa ngày mới nói: “Như vậy thì không có vấn đề gì.”


 “Vậy thì cứ như thế đi.” Hoắc Chấn Bắc trực tiếp gõ nhịp quyết định.


 Mỗi nữ nhân đều khát vọng một hôn lễ long trọng và lãng mạn, nhưng khát vọng này có thể bị thỏa hiệp một cách thích đáng khi kết hôn với người mà bản thân đã ngưỡng mộ từ lâu, chỉ cần hai người có loại quan hệ này thì đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi, bởi vậy Yến Xu cũng không phản đối, cho dù lúc nàng và Hoắc mẫu thương lượng đã tưởng tượng rất nhiều, nhưng hiển nhiên thân thể của nàng không cho phép.


 Yến Xu cũng không muốn nhất định phải vội vã tổ chức hôn lễ này, chỉ là sau khi biết được bản thân mang thai, loại xúc động này liền trở nên mãnh liệt, cộng thêm ngày tổ chức hôn để vốn đã định xong rồi, nàng càng không muốn dời lại, huống chi trừ bỏ ý nguyện của nàng, nàng cũng biết nếu kéo dài chỉ sợ là sẽ tạo thành nhiều hậu quả không tốt, một là phải giải thích với khách mời bên kia, hai là có thể làm chậm trễ Hoắc Chấn Bắc đi nhậm chức.


 Vì vậy ngày tổ chức hôn lễ được định dưới sự đồng ý của đổi tiểu phu phụ Hoắc thị và dưới sự bất mãn của Hoắc mẫu.


Lung Trung Kiều - Giản Dung
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Story Chương 65
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...