Lung Trung Kiều - Giản Dung
Chương 67
72@-
Người bình thường mang thai thì nên lo lắng cái gì?
Trượng phu bởi vì chịu không được mê hoặc, không giữ được bản thân, sau đó vụng trộm có nữ nhân khác?
Yến Xu biểu thị việc này hoàn toàn không tồn tại.
Trước khi nàng gặp gỡ Hoắc Chấn Bắc gần như rất ít nghĩ đến chuyện thành hôn, sau khi gặp gỡ cũng không dám yêu cầu xa vời đối với chuyện thành hôn, cho đến lúc hai người thật sự ở bên nhau, nàng vẫn có loại cảm giác như đang nằm mơ.
Nhưng hiện tại so với chuyện này càng làm nàng cảm thấy như nằm mơ hơn chính là thái độ của bà bà nàng đối với nàng.
Ngoại trừ “tốt”, “rất tốt”, “vô cùng tốt”, Yến Xu đã nghĩ không ra được từ khác.
Nhà bình thường còn chưa chắc đối với nữ nhi tốt như vậy.
Yến Xu có lúc hốt hoảng nghĩ như vậy.
Nàng không biết trong này có mấy phần là bởi vì hài tử trong bụng nàng, nhưng Hoắc mẫu đối với nàng tốt, nàng cũng ghi tạc khắc sâu ở trong lòng, chỉ là có lúc nhìn mặt Công tử càng ngày càng bất mãn, có lúc thậm chí nàng còn sinh ra một loại cảm giác đồng tình.
Đây không phải là ảo giác của Yến Xu.
Hoắc Chấn Bắc xác thực bất mãn, rất bất mãn.
Trước khi thành hôn hắn và Yến Xu mỗi ngày đều ngủ cùng nhau, kết quả thành hôn xong rồi, bên quan phủ cũng đã đăng ký rồi, hai người vừa “chụt chụt” một chút đã bị tách riêng rồi.
Tại sao không quay về quản hạt đất?
Hoắc Chấn Bắc biểu thị hắn hiện tại đã là tri châu chính thức rồi, hắn đang ở trong phủ của tri châu, nhưng lúc hắn mang theo Yến Xu đi đến bên này để nhậm chức thì nương hắn vứt phu ( trượng phu thật sự) bỏ tử (đại nhi tử) để qua đây cùng với bọn họ.
Lão nhân gia có kinh nghiệm có thể chăm sóc Yến Xu, Hoắc Chấn Bắc đương nhiên là rất vui vẻ, nhưng điều kiện tiên quyết là, hắn đã tìm được vài đại phu giỏi, mỗi đại thu đều bảo sau ba tháng, chậm nhất là bốn tháng, thì phu thê chung phòng đã không còn vấn đề gì nữa, nhưng nương hắn vẫn canh phòng nghiêm ngặt, dường như xem thân nhi tử trở thành đạo tặc hái hoa.
À, đúng rồi, nếu như nghe được tin đồn gì giữa hắn và nữ nhân, nương hắn còn chạy nhanh hơn thê tử hắn, loại bà bà này, Hoắc Chấn Bắc phải hoài nghi năm đó có phải ôm sai hắn và Yến Xu hay không.
Hoắc Chấn Bắc nhịn một tháng lại một tháng, mãi cho đến lúc cuối cùng cũng cảm thấy bản thân đã thanh tâm quả dục lập địa thành Phật, bụng của Yến Xu cũng dần dần phồng lên.
Đến tháng thứ sáu, cái bụng kia càng giống như được thổi khí từng ngày.
Hoắc Chấn Bắc hoài nghi nương hắn một ngày năm bữa có phải bổ dưỡng quá nhiều hay không, Hoắc mẫu lại cảm thấy trong bụng này nói không chừng có hai hài tử.
Vì vậy lại mời đại phu đến cửa một vòng nữa, cuối cùng chẩn đoán chính xác là do bổ quá nhiều, thai phụ cần khống chế sức ăn, vận động thích hợp, nếu không đây là thai đầu, hài nhi quá lớn dẫn đến xác suất khó sinh rất lớn.
Năm đó Hoắc mẫu mang thai vẫn phải xuống đất làm việc, trong nhà cũng không có đồ ăn ngon gì, đến Yến Xu bên này, điều kiện tốt, bà nghĩ không thể để khổ nhi tức phụ của mình, vì vậy cháo gà canh cá vân vân, cái gì dinh dưỡng thì làm cái đó, cũng căn bản không nghĩ đến sẽ xuất hiện tình huống như thế này.
Vì vậy Hoắc Chấn Bắc tranh thủ cơ hội trở về cùng phòng với tức phụ của mình.
Chỉ là thời điểm này hắn đương nhiên cũng không mất trí làm những việc không thể miêu tả gì đó.
Thậm chí sau khi chung phòng hắn cũng không thể ôm Yến Xu ngủ như trước, nhưng loại cảm giác có thể cảm nhận rõ ràng đối phương đang ở bên cạnh bản thân vẫn làm cho Hoắc Chấn Bắc rất hài lòng.
Hắn ngủ vốn rất nông, Yến Xu mấy tháng cuối thường xuyên bị chuột rút ở bắp chân, mỗi khi vào thời điểm này, Hoắc Chấn Bắc lập tức có thể tỉnh dậy giúp nàng vuốt chân, thậm chí có lúc Yến Xu vì để không kinh động đến Hoắc Chấn Bắc sẽ tận lực khống chế phản ứng của bản thân, nhưng đầu óc lúc này của Hoắc Chấn Bắc như dây cung, Yến Xu vừa có động tĩnh hắn liền sẽ tỉnh dậy, bất kể động tác của đối phương có nhẹ bao nhiêu.
Thần kinh của thai phụ vốn đã hết sức mẫn cảm, Yến Xu bình thường nửa đêm đều bị cảm động đến nước mắt giàn dụa, ngày thứ hai thì treo hai ánh mắt hồng hồng đi ra ngoài, làm cho Hoắc mẫu nghi ngờ đêm qua nhi tử của mình lại khi dễ tức phụ.
Chỉ là bản thân thiếu chút nữa dẫn đến chuyện nhi tức phụ khó sinh, Hoắc mẫu cũng không có tự tin để hai người phân phòng ngủ nữa, chỉ là không ngừng nói bên tai nhi tử mình, bảo hắn là nam nhân phải học được cách thương yêu tức phụ, không thể khi dễ tức phụ của mình.
Chuyện như vậy cứ cách vài ngày lại xảy ra một lần, hình tượng tối tăm cao lãnh của Hoắc Chấn Bắc đã từng có ở trước mặt Yến Xu cũng theo tình cảnh này nhiều lần xảy ra mà dần dần vỡ tan, nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của hắn lúc đàm phán vụ ăn với người trong nha môn, làm cho nàng có thể hồi tưởng lại lúc hai người vừa mới gặp nhau hắn mang theo biểu cảm ghét bỏ dùng giọng điệu không cho cự tuyệt để bản thân nàng lấy thân báo đáp.
Không nghĩ đến nàng không chỉ lấy thân báo đáp, hiện tại ngay cả hài tử cũng sắp sinh.
Yến Xu vuốt bụng của bản thân, đi cùng với Hoắc Chấn Bắc, chầm chậm dọc theo viện tử đi từng vòng một.
Đối với một thai phụ, nhất là với một thai phụ có thai nhi quá lớn mà nói, phạm vi hoạt động của Yến Xu kỳ thực rất có hạn.
Từ sau khi đại phu nói Yến Xu nên vận động thích hợp, sau khi mặt trời xuống núi Hoắc Chấn Bắc liền cùng Yến Xu dạo quanh năm sau vòng viện tử không tính là quá lớn này của bọn họ.
Ngoại trừ bụng quá to, kỳ thật Hoắc Chấn Bắc đối với hình thể hiện tại của Yến Xu rất hài lòng.
Gương mặt của nàng tròn lên một vòng, cánh tay, chân gì đó cũng không còn giống như trước chỉ cần Hoắc Chấn Bắc dùng một ít lực liền có thể gãy, mặc dù trên mặt có thêm các đốm nhỏ, nhưng cảm giác yên tĩnh và bình yên trên người nàng càng ngày càng khiến cho Hoắc Chấn Bắc cảm thấy càng không thể buông tha cho nữ nhân này.
Yến Xu đương nhiên không biết những điều này, chẳng qua nàng cũng không giống nữ nhân bình thường ngại bộ dáng khó coi của bản thân, từ tận đáy lòng nàng cảm thấy vì bảo bảo trải qua những việc này thật sự rất đáng, chỉ là vì bảo đảm bảo bảo thuận lợi sinh ra, nàng vẫn tận lực khống chế sức ăn.
Năm bữa của Hoắc mẫu cũng không biến thành ba bữa, chẳng qua lượng thức ăn thì giảm đi một nửa, cộng thêm việc Yến Xu cố ý khống chế, và hoạt động sau bữa ăn, lúc hơn tám tháng bụng của Yến Xu cuối cùng cũng xem như không to lên mỗi ngày nữa, chẳng qua lúc này cách ngày sinh cũng không xa nữa.
Có lời nói kia của đại phu, bà đỡ sớm đã được mời vào trong phủ tri châu, đại phu cũng tìm vài người chào hỏi trước, thậm chí một ít những chuyện sinh sản, Hoắc Chấn Bắc cũng hỏi rõ ràng.
Đợi đến ngày sinh đó, trong lúc Yến Xu không biết Hoắc Chấn Bắc cường điệu nhắn lại nhiều lần với những người tiến vào phòng sinh, nếu như có chuyện ngoài ý muốn, một khắc cũng không cần do dự, lập tức bảo vệ người lớn.
Lúc nói lời này giọng điệu Hoắc Chấn Bắc nghiêm túc mà chăm chú, bởi vì khẩn trương nên mặt cũng trở nên căng thẳng, lời này vừa nói ra làm cho người khác cảm thấy như muốn vứt hài tử này.
Thậm chí đối với bà đỡ mới đến tri châu không hiểu rõ lắm cũng phải hoài nghi hài tử này có phải là của vị đại nhân tri châu này hay không.
Chẳng qua, bất kể là chân tướng như thế nào, bà ta vẫn đáp ứng trong nháy mắt.
Hoắc Chấn Bắc đứng ở một chỗ cách cửa không xa, nghe được âm thanh kêu đau bên trong lúc mạnh lúc yếu, hai tay hắn bóp chặt, trên mặt không có một tia biểu cảm.
Một canh giờ qua đi.
Hoắc Chấn Bắc có thể cảm nhận được âm thanh của Yến Xu đã trở nên yếu đi rất nhiều, hắn khống chế không nổi mà đi về phía trước vài bước.
Vẫn là Hoắc mẫu ở bên cạnh chú ý đến động tác của nhi tử mình, kịp thời kéo hắn lại, trong miệng an ủi: “Không cần vội, thai đầu là như vậy, lúc trước ta sinh ca con cũng cần cả một đêm, coi như sinh con cũng không có nhanh như vậy, không sao, không cần lo lắng.”
Hoắc Chấn Bắc gật đầu, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa, dường như chỉ còn có một chút không thích hợp hắn liền sẽ xông vào.
Hoắc mẫu vốn cũng vô cùng lo lắng cho nhi tức phụ của mình, kết quả bị dáng vẻ này của nhi tử bản thân làm cho bà càng lo lắng nhi tử của bản thân sẽ phá hư chuyện hơn.
Bà vừa nghe động tĩnh ở trong phòng, vừa nhìn chằm chằm nhi tử mình.
Lại qua một canh giờ nữa.
Hoắc Chấn Bắc nhắm mắt lại, lại tiến về phía trước vài bước, dường như một khắc sau phải gần sát cửa phòng.
Nhưng vào lúc này, trong phòng truyền đến tiếng khóc to rõ, rất nhanh bà đỡ liền ôm một hài tử được bọc trong tã lót đẩy cửa ra.
Vừa nhìn thấy Hoắc Chấn Bắc sắc mặt âm thành ngăn ở của làm bà ta sợ hết hồn, lập tức bà ta thu hồi tâm tình một cách chuyên nghiệp, lại một lần nữa nở nụ cười đưa tã lót cho Hoắc Chấn Bắc, cao hứng nói: “Chúc mừng đại nhân…”
Chỉ là lời chúc mừng của bà ta còn chưa nói xong đã bị Hoắc Chấn Bắc cắt đứt.
“Người ở bên trong như thế nào?” Hoắc Chấn Bắc trực tiếp hỏi.
Lo lắng thê tử của bản thân bà cũng không phải là chưa từng gặp qua, nhưng giống như thế này ngay cả liếc nhìn hài tử cũng không thèm cũng vô cùng ít thấy, bà đỡ không khỏi lại hỏi nghi vấn đề hài tử này có phải là thân sinh hay không.
Bà ta ôm lại hài từ vào trong ngực, nói với Hoắc Chấn Bắc: “Phu nhân không sao, lúc này vẫn chưa tỉnh, chỉ là sinh hài tử quá mức mệt mỏi mà thôi.”
Hoắc Chấn Bắc trực tiếp đi vào bên trong.
Rất nhanh liền nhìn thấy Yến Xu nằm ở trên giường, mặt đầy mồ hôi.
Nàng đổ mồ hôi đến mức tóc dính lại với nhau, sắc mặt cũng trắng bạch, còn có chút sưng phù, bộ dáng lúc này thật sự không tính là xinh đẹp, nhưng một khắc này Hoắc Chấn Bắc nhìn nàng lại cảm thấy trong nháy mắt tất cả âm thanh trở nên xa xôi, trong mắt của hắn chỉ còn lại nữ nhân này.
Mãi đến lúc Yến Xu cười hỏi hắn: “Hài tử như thế nào rồi?” Lúc này Hoắc Chấn Bắc mới nhớ đến chuyện phải đi nhìn hài tử của mình.
Bà đỡ vẫn luôn đợi ở bên cạnh, lúc này lập tức ôm hài tử đi qua, nói: “Phu nhân yên tâm, hài tử rất khỏe mạnh, còn là một công tử.”
Bà ta nói xong còn cố ý khom thân thể xuống, để Yến Xu nhìn rõ hài tử trong tã lót.
Hài tử vừa sinh ra toàn thân đỏ hồng có chút đen, mắt vẫn đang nhắm lại, trên đầu không có mấy cọng tóc, làn da cũng có chút nhăn, thực sự là không có nửa điểm liên quan đến hai chữ xinh đẹp, nhưng Yến Thư nhìn hài tử đã trong bụng hơn mấy tháng này, nhìn đâu cũng cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Nàng vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt của hài tử, nhìn mặt của hài tử vô thức nhíu lại, nói với Hoắc Chấn Bắc: “Hài tử này rất giống chàng.”
Hoắc Chấn Bắc nhìn bộ dạng xấu hề hề của hài tử, hoàn toàn không phát hiện ra chỗ nào tương tự với bản thân, nhưng nhìn gương mặt cao hứng của Yến Xu, vẫn che giấu lương tâm nói với Yến Xu: “Ừ, quả thật có chút giống.”
Hắn nói xong lời này lại liếc nhìn hài tử, trong lòng lặng lẽ nghĩ, hy vọng sau này con có thể nỗ lực thật lớn, bằng không nhiều năm sau ta nhớ lại lời này, sợ là sẽ nhịn không được tát cho mình một cái.
Hài tử vẫn cũng không biết cái gì nhắm mắt lại, há miệng nhấp vài cái, giống như đang ăn cái gì, vẻ mặt Yến Xu yêu thương nhìn hài tử, dường như chỉ có một mình Hoắc Chấn Bắc lo lắng cho tướng mạo tương lai của hài tử.
Bà đỡ đã lui xuống, đổi thành Hoắc mẫu ôm hài tử đến phòng cho trẻ nhỏ sớm đã chuẩn bị.
Hoắc Chấn Bắc ngồi ở bên giường Yến Xu, nhìn nàng mệt mỏi buồn ngủ, thay nàng dịch lại chăn.
Rốt cuộc là hài tử nàng sinh hạ, cho dù sau này vẫn xấu như vậy, ta cũng sẽ không ghét bỏ. Hoắc Chấn Bắc nhìn mặt của Yến Xu, trong lòng vô cùng chân thành đảm bảo với nàng.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Người bình thường mang thai thì nên lo lắng cái gì?
Trượng phu bởi vì chịu không được mê hoặc, không giữ được bản thân, sau đó vụng trộm có nữ nhân khác?
Yến Xu biểu thị việc này hoàn toàn không tồn tại.
Trước khi nàng gặp gỡ Hoắc Chấn Bắc gần như rất ít nghĩ đến chuyện thành hôn, sau khi gặp gỡ cũng không dám yêu cầu xa vời đối với chuyện thành hôn, cho đến lúc hai người thật sự ở bên nhau, nàng vẫn có loại cảm giác như đang nằm mơ.
Nhưng hiện tại so với chuyện này càng làm nàng cảm thấy như nằm mơ hơn chính là thái độ của bà bà nàng đối với nàng.
Ngoại trừ “tốt”, “rất tốt”, “vô cùng tốt”, Yến Xu đã nghĩ không ra được từ khác.
Nhà bình thường còn chưa chắc đối với nữ nhi tốt như vậy.
Yến Xu có lúc hốt hoảng nghĩ như vậy.
Nàng không biết trong này có mấy phần là bởi vì hài tử trong bụng nàng, nhưng Hoắc mẫu đối với nàng tốt, nàng cũng ghi tạc khắc sâu ở trong lòng, chỉ là có lúc nhìn mặt Công tử càng ngày càng bất mãn, có lúc thậm chí nàng còn sinh ra một loại cảm giác đồng tình.
Đây không phải là ảo giác của Yến Xu.
Hoắc Chấn Bắc xác thực bất mãn, rất bất mãn.
Trước khi thành hôn hắn và Yến Xu mỗi ngày đều ngủ cùng nhau, kết quả thành hôn xong rồi, bên quan phủ cũng đã đăng ký rồi, hai người vừa “chụt chụt” một chút đã bị tách riêng rồi.
Tại sao không quay về quản hạt đất?
Hoắc Chấn Bắc biểu thị hắn hiện tại đã là tri châu chính thức rồi, hắn đang ở trong phủ của tri châu, nhưng lúc hắn mang theo Yến Xu đi đến bên này để nhậm chức thì nương hắn vứt phu ( trượng phu thật sự) bỏ tử (đại nhi tử) để qua đây cùng với bọn họ.
Lão nhân gia có kinh nghiệm có thể chăm sóc Yến Xu, Hoắc Chấn Bắc đương nhiên là rất vui vẻ, nhưng điều kiện tiên quyết là, hắn đã tìm được vài đại phu giỏi, mỗi đại thu đều bảo sau ba tháng, chậm nhất là bốn tháng, thì phu thê chung phòng đã không còn vấn đề gì nữa, nhưng nương hắn vẫn canh phòng nghiêm ngặt, dường như xem thân nhi tử trở thành đạo tặc hái hoa.
À, đúng rồi, nếu như nghe được tin đồn gì giữa hắn và nữ nhân, nương hắn còn chạy nhanh hơn thê tử hắn, loại bà bà này, Hoắc Chấn Bắc phải hoài nghi năm đó có phải ôm sai hắn và Yến Xu hay không.
Hoắc Chấn Bắc nhịn một tháng lại một tháng, mãi cho đến lúc cuối cùng cũng cảm thấy bản thân đã thanh tâm quả dục lập địa thành Phật, bụng của Yến Xu cũng dần dần phồng lên.
Đến tháng thứ sáu, cái bụng kia càng giống như được thổi khí từng ngày.
Hoắc Chấn Bắc hoài nghi nương hắn một ngày năm bữa có phải bổ dưỡng quá nhiều hay không, Hoắc mẫu lại cảm thấy trong bụng này nói không chừng có hai hài tử.
Vì vậy lại mời đại phu đến cửa một vòng nữa, cuối cùng chẩn đoán chính xác là do bổ quá nhiều, thai phụ cần khống chế sức ăn, vận động thích hợp, nếu không đây là thai đầu, hài nhi quá lớn dẫn đến xác suất khó sinh rất lớn.
Năm đó Hoắc mẫu mang thai vẫn phải xuống đất làm việc, trong nhà cũng không có đồ ăn ngon gì, đến Yến Xu bên này, điều kiện tốt, bà nghĩ không thể để khổ nhi tức phụ của mình, vì vậy cháo gà canh cá vân vân, cái gì dinh dưỡng thì làm cái đó, cũng căn bản không nghĩ đến sẽ xuất hiện tình huống như thế này.
Vì vậy Hoắc Chấn Bắc tranh thủ cơ hội trở về cùng phòng với tức phụ của mình.
Chỉ là thời điểm này hắn đương nhiên cũng không mất trí làm những việc không thể miêu tả gì đó.
Thậm chí sau khi chung phòng hắn cũng không thể ôm Yến Xu ngủ như trước, nhưng loại cảm giác có thể cảm nhận rõ ràng đối phương đang ở bên cạnh bản thân vẫn làm cho Hoắc Chấn Bắc rất hài lòng.
Hắn ngủ vốn rất nông, Yến Xu mấy tháng cuối thường xuyên bị chuột rút ở bắp chân, mỗi khi vào thời điểm này, Hoắc Chấn Bắc lập tức có thể tỉnh dậy giúp nàng vuốt chân, thậm chí có lúc Yến Xu vì để không kinh động đến Hoắc Chấn Bắc sẽ tận lực khống chế phản ứng của bản thân, nhưng đầu óc lúc này của Hoắc Chấn Bắc như dây cung, Yến Xu vừa có động tĩnh hắn liền sẽ tỉnh dậy, bất kể động tác của đối phương có nhẹ bao nhiêu.
Thần kinh của thai phụ vốn đã hết sức mẫn cảm, Yến Xu bình thường nửa đêm đều bị cảm động đến nước mắt giàn dụa, ngày thứ hai thì treo hai ánh mắt hồng hồng đi ra ngoài, làm cho Hoắc mẫu nghi ngờ đêm qua nhi tử của mình lại khi dễ tức phụ.
Chỉ là bản thân thiếu chút nữa dẫn đến chuyện nhi tức phụ khó sinh, Hoắc mẫu cũng không có tự tin để hai người phân phòng ngủ nữa, chỉ là không ngừng nói bên tai nhi tử mình, bảo hắn là nam nhân phải học được cách thương yêu tức phụ, không thể khi dễ tức phụ của mình.
Chuyện như vậy cứ cách vài ngày lại xảy ra một lần, hình tượng tối tăm cao lãnh của Hoắc Chấn Bắc đã từng có ở trước mặt Yến Xu cũng theo tình cảnh này nhiều lần xảy ra mà dần dần vỡ tan, nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của hắn lúc đàm phán vụ ăn với người trong nha môn, làm cho nàng có thể hồi tưởng lại lúc hai người vừa mới gặp nhau hắn mang theo biểu cảm ghét bỏ dùng giọng điệu không cho cự tuyệt để bản thân nàng lấy thân báo đáp.
Không nghĩ đến nàng không chỉ lấy thân báo đáp, hiện tại ngay cả hài tử cũng sắp sinh.
Yến Xu vuốt bụng của bản thân, đi cùng với Hoắc Chấn Bắc, chầm chậm dọc theo viện tử đi từng vòng một.
Đối với một thai phụ, nhất là với một thai phụ có thai nhi quá lớn mà nói, phạm vi hoạt động của Yến Xu kỳ thực rất có hạn.
Từ sau khi đại phu nói Yến Xu nên vận động thích hợp, sau khi mặt trời xuống núi Hoắc Chấn Bắc liền cùng Yến Xu dạo quanh năm sau vòng viện tử không tính là quá lớn này của bọn họ.
Ngoại trừ bụng quá to, kỳ thật Hoắc Chấn Bắc đối với hình thể hiện tại của Yến Xu rất hài lòng.
Gương mặt của nàng tròn lên một vòng, cánh tay, chân gì đó cũng không còn giống như trước chỉ cần Hoắc Chấn Bắc dùng một ít lực liền có thể gãy, mặc dù trên mặt có thêm các đốm nhỏ, nhưng cảm giác yên tĩnh và bình yên trên người nàng càng ngày càng khiến cho Hoắc Chấn Bắc cảm thấy càng không thể buông tha cho nữ nhân này.
Yến Xu đương nhiên không biết những điều này, chẳng qua nàng cũng không giống nữ nhân bình thường ngại bộ dáng khó coi của bản thân, từ tận đáy lòng nàng cảm thấy vì bảo bảo trải qua những việc này thật sự rất đáng, chỉ là vì bảo đảm bảo bảo thuận lợi sinh ra, nàng vẫn tận lực khống chế sức ăn.
Năm bữa của Hoắc mẫu cũng không biến thành ba bữa, chẳng qua lượng thức ăn thì giảm đi một nửa, cộng thêm việc Yến Xu cố ý khống chế, và hoạt động sau bữa ăn, lúc hơn tám tháng bụng của Yến Xu cuối cùng cũng xem như không to lên mỗi ngày nữa, chẳng qua lúc này cách ngày sinh cũng không xa nữa.
Có lời nói kia của đại phu, bà đỡ sớm đã được mời vào trong phủ tri châu, đại phu cũng tìm vài người chào hỏi trước, thậm chí một ít những chuyện sinh sản, Hoắc Chấn Bắc cũng hỏi rõ ràng.
Đợi đến ngày sinh đó, trong lúc Yến Xu không biết Hoắc Chấn Bắc cường điệu nhắn lại nhiều lần với những người tiến vào phòng sinh, nếu như có chuyện ngoài ý muốn, một khắc cũng không cần do dự, lập tức bảo vệ người lớn.
Lúc nói lời này giọng điệu Hoắc Chấn Bắc nghiêm túc mà chăm chú, bởi vì khẩn trương nên mặt cũng trở nên căng thẳng, lời này vừa nói ra làm cho người khác cảm thấy như muốn vứt hài tử này.
Thậm chí đối với bà đỡ mới đến tri châu không hiểu rõ lắm cũng phải hoài nghi hài tử này có phải là của vị đại nhân tri châu này hay không.
Chẳng qua, bất kể là chân tướng như thế nào, bà ta vẫn đáp ứng trong nháy mắt.
Hoắc Chấn Bắc đứng ở một chỗ cách cửa không xa, nghe được âm thanh kêu đau bên trong lúc mạnh lúc yếu, hai tay hắn bóp chặt, trên mặt không có một tia biểu cảm.
Một canh giờ qua đi.
Hoắc Chấn Bắc có thể cảm nhận được âm thanh của Yến Xu đã trở nên yếu đi rất nhiều, hắn khống chế không nổi mà đi về phía trước vài bước.
Vẫn là Hoắc mẫu ở bên cạnh chú ý đến động tác của nhi tử mình, kịp thời kéo hắn lại, trong miệng an ủi: “Không cần vội, thai đầu là như vậy, lúc trước ta sinh ca con cũng cần cả một đêm, coi như sinh con cũng không có nhanh như vậy, không sao, không cần lo lắng.”
Hoắc Chấn Bắc gật đầu, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa, dường như chỉ còn có một chút không thích hợp hắn liền sẽ xông vào.
Hoắc mẫu vốn cũng vô cùng lo lắng cho nhi tức phụ của mình, kết quả bị dáng vẻ này của nhi tử bản thân làm cho bà càng lo lắng nhi tử của bản thân sẽ phá hư chuyện hơn.
Bà vừa nghe động tĩnh ở trong phòng, vừa nhìn chằm chằm nhi tử mình.
Lại qua một canh giờ nữa.
Hoắc Chấn Bắc nhắm mắt lại, lại tiến về phía trước vài bước, dường như một khắc sau phải gần sát cửa phòng.
Nhưng vào lúc này, trong phòng truyền đến tiếng khóc to rõ, rất nhanh bà đỡ liền ôm một hài tử được bọc trong tã lót đẩy cửa ra.
Vừa nhìn thấy Hoắc Chấn Bắc sắc mặt âm thành ngăn ở của làm bà ta sợ hết hồn, lập tức bà ta thu hồi tâm tình một cách chuyên nghiệp, lại một lần nữa nở nụ cười đưa tã lót cho Hoắc Chấn Bắc, cao hứng nói: “Chúc mừng đại nhân…”
Chỉ là lời chúc mừng của bà ta còn chưa nói xong đã bị Hoắc Chấn Bắc cắt đứt.
“Người ở bên trong như thế nào?” Hoắc Chấn Bắc trực tiếp hỏi.
Lo lắng thê tử của bản thân bà cũng không phải là chưa từng gặp qua, nhưng giống như thế này ngay cả liếc nhìn hài tử cũng không thèm cũng vô cùng ít thấy, bà đỡ không khỏi lại hỏi nghi vấn đề hài tử này có phải là thân sinh hay không.
Bà ta ôm lại hài từ vào trong ngực, nói với Hoắc Chấn Bắc: “Phu nhân không sao, lúc này vẫn chưa tỉnh, chỉ là sinh hài tử quá mức mệt mỏi mà thôi.”
Hoắc Chấn Bắc trực tiếp đi vào bên trong.
Rất nhanh liền nhìn thấy Yến Xu nằm ở trên giường, mặt đầy mồ hôi.
Nàng đổ mồ hôi đến mức tóc dính lại với nhau, sắc mặt cũng trắng bạch, còn có chút sưng phù, bộ dáng lúc này thật sự không tính là xinh đẹp, nhưng một khắc này Hoắc Chấn Bắc nhìn nàng lại cảm thấy trong nháy mắt tất cả âm thanh trở nên xa xôi, trong mắt của hắn chỉ còn lại nữ nhân này.
Mãi đến lúc Yến Xu cười hỏi hắn: “Hài tử như thế nào rồi?” Lúc này Hoắc Chấn Bắc mới nhớ đến chuyện phải đi nhìn hài tử của mình.
Bà đỡ vẫn luôn đợi ở bên cạnh, lúc này lập tức ôm hài tử đi qua, nói: “Phu nhân yên tâm, hài tử rất khỏe mạnh, còn là một công tử.”
Bà ta nói xong còn cố ý khom thân thể xuống, để Yến Xu nhìn rõ hài tử trong tã lót.
Hài tử vừa sinh ra toàn thân đỏ hồng có chút đen, mắt vẫn đang nhắm lại, trên đầu không có mấy cọng tóc, làn da cũng có chút nhăn, thực sự là không có nửa điểm liên quan đến hai chữ xinh đẹp, nhưng Yến Thư nhìn hài tử đã trong bụng hơn mấy tháng này, nhìn đâu cũng cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Nàng vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt của hài tử, nhìn mặt của hài tử vô thức nhíu lại, nói với Hoắc Chấn Bắc: “Hài tử này rất giống chàng.”
Hoắc Chấn Bắc nhìn bộ dạng xấu hề hề của hài tử, hoàn toàn không phát hiện ra chỗ nào tương tự với bản thân, nhưng nhìn gương mặt cao hứng của Yến Xu, vẫn che giấu lương tâm nói với Yến Xu: “Ừ, quả thật có chút giống.”
Hắn nói xong lời này lại liếc nhìn hài tử, trong lòng lặng lẽ nghĩ, hy vọng sau này con có thể nỗ lực thật lớn, bằng không nhiều năm sau ta nhớ lại lời này, sợ là sẽ nhịn không được tát cho mình một cái.
Hài tử vẫn cũng không biết cái gì nhắm mắt lại, há miệng nhấp vài cái, giống như đang ăn cái gì, vẻ mặt Yến Xu yêu thương nhìn hài tử, dường như chỉ có một mình Hoắc Chấn Bắc lo lắng cho tướng mạo tương lai của hài tử.
Bà đỡ đã lui xuống, đổi thành Hoắc mẫu ôm hài tử đến phòng cho trẻ nhỏ sớm đã chuẩn bị.
Hoắc Chấn Bắc ngồi ở bên giường Yến Xu, nhìn nàng mệt mỏi buồn ngủ, thay nàng dịch lại chăn.
Rốt cuộc là hài tử nàng sinh hạ, cho dù sau này vẫn xấu như vậy, ta cũng sẽ không ghét bỏ. Hoắc Chấn Bắc nhìn mặt của Yến Xu, trong lòng vô cùng chân thành đảm bảo với nàng.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung
Story
Chương 67
10.0/10 từ 31 lượt.