Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 57

73@-

 Yến Xu nói một địa danh, cũng không phải là địa phương đặc biệt có tiếng gì, vài ngày nay Hoắc Chấn Bắc cũng chưa nghe thấy ai nhắc đến.


 Lúc bọn họ vừa tới, cư dân ở trong trại dường như rất kháng cự đối với bọn họ, thời gian dần trôi qua, thấy bọn họ thật sự dụng tâm chữa bệnh cho người ở trong trại, liền đối với bọn họ trở nên nhiệt tình, thỉnh thoảng còn nói với bọn họ ở chỗ này có cái gì ngon, cái gì thú vị, nhưng hiển nhiên chỗ mà Yến Xu đi cũng không phải là chỗ mà mọi người thường nhắc đến.


 Thậm chí Hoắc Chấn Bắc cũng không quá rõ ràng địa phương này rốt cuộc là ở đâu.


 Yến Xu dường như biết địa phương này có lẽ Hoắc Chấn Bắc cũng không biết, liền nói với hắn: “Chính là ngọn núi ở phía trước, vừa lúc chúng ta có thể đi xem đầm nước ở bên kia có vấn đề gì hay không.”


 Hoắc Chấn Bắc sao cũng được gật đầu, không có hỏi nhiều.


 Thật ra hắn cũng không phải đặc biệt để ý muốn đi đâu, nếu như Yến Xu có chỗ muốn đi, vậy đi theo nàng cũng không sao.


 Hai người đi lên núi, lại đi xuyên qua một mảnh rừng, rốt cuộc nhìn thấy trước mắt có dòng suối nhỏ có chút thanh tịnh.


 Suối nước rất trong, mực nước cũng rất cạn, đá cuội dưới đáy suối dưới sự phản xạ của ánh nắng mặt trời sáng lấp lánh rất đẹp.


 Nhưng giống như dòng suối nhỏ ở sâu bên trong núi rừng này, không nói thường thấy, ít nhất con suối này cũng không tính là vô cùng đặc sắc, Hoắc Chấn Bắc có chút không hiểu vì sao Yến Xu lại muốn tới nơi này.


 Sau khi Yến Xu nhìn thấy dòng suối ngược lại toàn bộ cơ thể đều hưng phấn, còn cúi người xuống, bộ dáng muốn bốc một vốc nước thử mùi vị.


 Nghĩ đến vấn đề nguồn nước đại phu nói, Hoắc Chấn Bắc vội vàng kéo người lại, nói: “Đặt an toàn lên đầu, nước ở chỗ này không nên chạm loạn là tốt nhất.”


 Yến Xu nhìn dòng nước trong veo, lại nhìn Hoắc Chấn Bắc, mặc dù không cảm thấy nước ở đây có vấn đề gì, nhưng lo lắng trên mặt đối phương vẫn làm cho nàng buông tha hành động muốn thử một ngụm nước suối, chủ động nhận sai nói: “Là ta không cẩn thận.”


 “Không sao, chú ý nhiều một chút là được.” Hoắc Chấn Bắc không có nói nhiều cái gì, chỉ là vẫn có chút không hiểu hỏi: “Tại sao lại muốn đến nơi này?”



 Yến Xu không có trả lời, chỉ là theo dòng nước nhìn về phía trước, đợi sau khi phát hiện mục tiêu mới kéo tay áo Hoắc Chấn Bắc hưng phấn nói: “Công tử, chàng có nhìn thấy cây cầu ở phía trước không? Chúng ta đi qua đó xem đi.”


 Dòng suối này cạn đến nỗi chỉ cần kéo quần lên là có thể đi rồi, tại sao còn có cầu?


 Hoắc Chấn Bắc nhìn qua theo phương hướng Yến Xu nói, lại phát hiện ở không xa thật sự có một cây cầu nhỏ.


 Đợi hai người đi đến gần mới phát hiện đây cũng không tính là cây cầu được, thoạt nhìn chỉ là một đoạn thân cây mà thôi, mà phía trên có thể bởi vì không có người thường xuyên đi lại, chỗ ở gần nguồn nước đều có một tầng rêu xanh mỏng.


 Nhưng dường như Yến Xu cũng không chú ý đến, muốn lôi kéo Hoắc Chấn Bắc cùng nàng đi một lần.


 Đây dường như là lần đầu tiên nữ nhân này biểu hiện ra một mặt bất đồng trước mặt hắn, Hoắc Chấn Bắc không cự tuyệt, chỉ là sợ nàng ngã xuống, một đường đều nắm chặt tay của nàng.


 Chỉ là đợi sau khi qua cầu hai người dường như đều quên mất chuyện này, vẫn luôn dắt tay nhau như vậy, thuận tiện kiểm tra một phen tất cả nguồn nước thường xuyên có người đi có thể tìm thấy được trên ngọn núi này.


 Cũng không có phát hiện gì.


 Chẳng qua, đây mới là ngày đầu tiên, hai người vốn cũng chưa nghĩ đến trong một ngày có thể tìm được, bởi vậy cũng không cảm thấy thất bại, ngược lại, Yến Xu từ sau khi đi qua cây cầu kia, cả người mang theo bộ dáng cười vô cùng cao hứng.


 Hoắc Chấn Bắc ở trước mặt không có hỏi, lại âm thầm đặt chuyện này ở trong lòng.


 Đợi có một ngày, hắn cố ý đi hỏi thăm người dân địa phương, mới biết cây cầu kia có tên gọi là “cầu một đời”.


 Nghe nói là lúc thê tử của một người có một lần đi qua khe suối, không cẩn thận ngã một phát, sau khi trở về thì phàn nàn với trượng phu, sau đó trượng phu của người này liền đi đốn cây làm ra cây cầu độc mộc này, về sau mỗi lần thê tử muốn đi qua khe suối, hắn ta đều sẽ cõng vợ đi qua cây cầu kia, vẫn luôn như vậy đến lúc hai người già đi, đã đi không được nữa, bọn họ vẫn sẽ thường thường đi đến bên này, thê tử đều sẽ nói về chuyện lúc đó hắn nghe xong liền lập tức suốt đêm đi chặt một thân cây.


 Về sau mãi đến lúc hai người qua đời, có người đặt tên cho cây cầu này là “cầu một đời”, nói nếu như trượng phu cõng thê tử mình đi qua cây cầu kia, hai người sẽ một đời một kiếp ân ái giống như hai vị lão nhân kia.


 Bởi vì câu chuyện này không có tính truyền kỳ gì, cây cầu kia thực sự cũng rất đơn sơ, vì vậy “cầu một đời” này ở chỗ của bọn họ cũng không tính là nổi danh, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có tiểu nam nữ trong tình yêu cuồng nhiệt đi qua xem.



 Chẳng lẽ nàng thật sự lo lắng cảm tình của bản thân đối với nàng như vậy sao?


 Thế nhưng hôm đó nàng không có nhắc đến để bản thân cõng nàng.


 Người kia thấy Hoắc Chấn Bắc sửng sốt, liền hỏi: “Đại nhân muốn đi chỗ đó? Nhưng chỗ đó cũng không có chuẩn như vậy, ở chỗ chúng tôi cầu tình duyên chuẩn nhất vẫn là đá tình nhân, nghe nói hai người yêu nhau hứa hẹn vĩnh viễn ở chỗ đó, thì sẽ nhận được sự đồng ý của Thiên Đình.


 Hoắc Chấn Bắc phục hồi lại tinh thần, hỏi: “Ở chỗ nào?”


 Hai người chỉ về một phương hướng: “Chính là ngọn núi ở sau miếu kia, chỗ đó có hai tảng đá lớn đối lập nhau, nghe nói hai người đưa lưng về phía nhau, mỗi người hứa hẹn với tảng đá ở mỗi bên, thì Thiên Đình sẽ biết, nếu như trong lòng hai người nghĩ đến không phải là đối phương, Nguyệt lão sẽ không buộc tơ hồng cho hai người.”


 Hoắc Chấn Bắc nhìn sang phương hướng kia, đương nhiên là cái gì cũng không thấy, nhưng nữ nhân kia tình nguyện mang hắn đi đến chỗ vắng vẻ như vậy, cũng không mang hắn đi đến chỗ nổi danh này, trong lòng nàng đang nghĩ cái gì đây, sợ sau khi bản thân biết sẽ không muốn đi sao?”


 Hai ngày này hai người dường như đã sắp dạo hết mọi nơi trong trại này, nguồn nước có vấn đề cũng tìm được vài chỗ, thế nhưng cho tới bây giờ nữ nhân kia vẫn không có nhắc đến chỗ kia, nhưng thấy nàng ngày đó cố chấp đi tìm cây “cầu một đời” đó, có lẽ nàng cũng muốn đi chỗ này.


 Sau khi Hoắc Chấn Bắc nói tạ ơn với người kia, xoay người trở về viện tử của bản thân.


 Yến Xu đang ở trong trù phòng chuẩn bị lương khô cho hai người để ngày mai xuất hành.


 Mấy ngày nay đều là như vậy, bọn họ sáng sớm đi ra ngoài, buổi trưa ăn lương khô, buổi tối lại trở về. Nếu như thời gian còn sớm, Hoắc Chấn Bắc sẽ đi Từ đường xem một chút, nhưng căn bản chỉ cùng đại phu nói vài câu rồi quay trở về, cũng cố ý tránh nữ nhi của Tế ti.


 Mà Yến Xu từ sau hôm đó nói qua, cũng không có đi Từ đường nữa.


 Hoắc Chấn Bắc đi trù phòng, đứng ở cửa ra vào, nhìn Yến Xu bận trước bận sau, lên tiếng nói: “Không cần chuẩn bị nhiều như vậy, chúng ta tùy tiện ăn một chút là được rồi.”


 “Không sao, ta thích làm, ta cảm thấy làm những thứ này trở nên ngon miệng, cảm giác đặc biệt vui vẻ.” Yến Xu thuận miệng đáp Hoắc Chấn Bắc, động tác trong tay một chút cũng không dừng.


 Hoắc Chấn Bắc tiến lên, thỉnh thoảng giúp Yến Xu cầm đồ, đợi đến khi thấy Yến Xu dường như đã làm xong, chỉ chuyên tâm đợi đến sau khi đồ vật đưa đưa ra khỏi nồi, đột nhiên nói: “Hành trình ngày mai, để ta chọn đi.”



 “Hả? Làm sao vậy, Công tử đột nhiên có chỗ muốn đi sao?” Yến Xu cũng không đặc biệt chú ý đến việc ai sẽ chọn hành trình, chỗ nàng muốn đi hai ngày này đều đã đi rồi, chỉ là đối với việc Hoắc Chấn Bắc đột nhiên nhắc đến có chút nghi hoặc, dù sao hai ngày nay bộ dáng của hắn đều là đi chỗ nào cũng được.


 Hoắc Chấn Bắc gật đầu, nói: “Đột nhiên phát hiện một chỗ vẫn chưa đi.”


 “Chỗ nào vậy?” Yến Xu thuận miệng hỏi.


 Hoắc Chấn Bắc không có giấu diếm, trực tiếp nói tên của tòa miếu kia.


 Hắn nói xong liền quan sát phản ứng của Yến Xu.


 Yến Xu sửng sốt một chút, hiển nhiên là nghĩ đến cái gì, sau đó mới giả bộ bộ dáng không hiểu, cười hỏi: “Tại sao chàng lại muốn đến chỗ đó?”


Nhìn nữ nhân này xác thực là biết chỗ đó, có lẽ cũng biết “đá tình nhân”.


 Hoắc Chấn Bắc liền hàm hồ nói: “Ừ, trong lúc vô tình nghe nói một ít chuyện, muốn đi xem một chút.”


 “À, vậy sao, vậy thì đi thôi.” Yến Xu nói như vậy, nhưng Hoắc Chấn Bắc có thể cảm giác được động tác kế tiếp của nàng có chút không tập trung.


 Xem ra nữ nhân này là cố ý đi chỗ kia, chỉ là tại sao nàng không nói với hắn, cũng chưa bao giờ nói bản thân muốn đi.


 Hoắc Chấn Bắc không có truy hỏi, chỉ nói: “Vậy sáng sớm ngày mai chúng ta đi.”


 Yến Xu đáp một tiếng được, lại giả bộ bộ dáng bận rộn, qua một lúc lâu, nàng mới đi qua thuyết phục Hoắc Chấn Bắc đi ra khỏi phòng bếp.


 Đợi đến lúc chỉ còn một mình ở trù phòng, nàng có chút tinh thần không yên đem thức ăn của bữa trưa ngày mai gói lại, mới bắt đầu làm đồ ăn cho buổi tối.


 Kết quả vốn định cắt khoai tây thành từng miếng làm món gà quay lại biến thành cắt thành sợi, chỉ có thể trở thành một đĩa gà quay, một đĩa khoai tây sợi, vốn định xào quả cà, lại bị nàng cắt thành sợi, đặt ở trong nồi chưng lên.



 Yến Xu vẫn luôn nghĩ đến những chuyện này, ngay cả đồ ăn làm cho buổi tối cũng không như dự định ban đầu của nàng, may những gia vị kia đều không nêm nếm sai, vì vậy không đến mức nấu ra phải cái gì không thể ăn.


 Đợi đến buổi tối, lúc hai người ngủ ở trên giường, trong đầu Yến Xu vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, vẫn luôn không thể ngủ được.


 Cảm nhận được cánh tay của đối phương ôm chặt bản thân, nàng có chút muốn ngẩng đầu nhìn mặt của đối phương, không nghĩ đến nàng vừa mới khẽ động, đỉnh đầu liền truyền đến âm thanh.


 “Làm sao vậy, ngủ không được sao?” Hoắc Chấn Bắc hỏi.


 Yến Xu lắc đầu, nhắm hai mắt lại.


 Hoắc Chấn Bắc vỗ vỗ lưng của Yến Xu: “Đi ngủ sớm một chút, buổi sáng hôm nay đi tới đi lui, nàng cũng mệt rồi, ngày mai nếu như dậy không được, chúng ta liền đi trễ một chút.”


 “Vâng.” Yến Xu nhẹ giọng đáp.


 Nhưng đã dưỡng thành thói quen dậy sớm trong thời gian dài, muốn nàng dậy trễ một chút cũng có chút khó khăn.


 Bởi vậy mặc dù mấy ngày hôm nay đi lại chút eo đau chân mỏi, ngày thứ hai nàng đúng giờ thức dậy.


 Đợi sau khi ăn xong cơm sáng, mang đồ vật cần để ra cửa, mặt trời bên ngoài mới vừa vẹn hoàn toàn lộ ra.


 Bởi vì trong lòng ôm một chút chờ mong nhỏ, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, vì vậy cả một đường tâm tình của Yến Xu đều có chút thấp thỏm, cũng không nói gì, chỉ cúi đầu, nhìn chân Hoắc Chấn Bắc ở phía trước.


 Thế nhưng càng đi nàng lại cảm thấy con đường này càng ngày càng quen thuộc.


 Chẳng lẽ, đường đi đến toàn miếu kia bọn họ từng đi qua sao?


 Trong ấn tượng của Yến Xu, bọn họ dường như chưa từng đi qua con đường nào gần chỗ kia, thậm chí nàng còn có thể nói là tránh đi chỗ kia.


 Thế nhưng nhìn bộ dáng vô cùng chắc chắn của Hoắc Chấn Bắc, nàng cũng không dám nói ra nghi ngờ, chỉ yên lặng đi phía sau hắn.


Lung Trung Kiều - Giản Dung
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Story Chương 57
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...