Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 58

64@-

 Thời gian dần trôi qua, nàng phát hiện ngày càng không đúng, đây không phải là con đường mà ngày đầu tiên bọn họ đi sao?


 Ngày đó bởi vì nàng có một ít tâm tư nhỏ, vì vậy trước đó đã thăm dò con đường kia.


 Yến Xu ở phía sau giật giật y phục Hoắc Chấn Bắc, có chút không xác định hỏi: “Công tử, chúng ta có phải đi nhầm rồi không?”


 Hoắc Chấn Bắc vô cùng chắc chắn nói không có.


 Yến Xu chỉ có thể tiếp tục đi theo hắn, đợi nhìn thấy ngọn núi kia ở trước mắt, Yến Xu mới chỉ vào ngọn núi đó nói: “Công tử, chàng xem, hình như thật sự đi nhầm rồi, chúng ta từng đến đây rồi.”


 Hoắc Chấn Bắc nhìn Yến Xu, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói: “À, quả thực là như vậy, chỉ có điều đến thì đã đến rồi, chúng ta lại đi xem xem có chỗ nào bỏ xót hay không.”


 “Vâng.” Yến Xu gật đầu không có nghĩ nhiều.


 Bởi vì hai ngày này bọn họ phát hiện không chỉ là một nguồn nước phù hợp với đặc trưng mà đại phu nói, Yến Xu liền cho rằng Hoắc Chấn Bắc là muốn xác nhận xem còn có chỗ nào nữa hay không.


 Nàng đi theo Hoắc Chấn Bắc leo lên núi, nào có thể đoán được lúc đi được một nửa, đối phương lại đột nhiên ngừng lại.


 “Làm sao vậy?” Yến Xu không hiểu cho lắm nhìn Hoắc Chấn Bắc.


 Hoắc Chấn Bắc ngồi xổng trước người của Yến Xu, đưa lưng về phía nàng nói: “Ta cõng nàng.”



 “Không cần, không cần, ta không mệt.” Yến Xu vội vàng cự tuyệt.


 “Ta cõng nàng!” Hoắc Chấn Bắc dùng tới giọng điệu ra lệnh, bộ dáng không cho cự tuyệt.


 Yến Xu không hiểu ra sao, nhưng cũng biết bộ dáng này của hắn là không cho phép bản thân cự tuyệt, chỉ có thể cẩn thận nằm sấp trên lưng của Hoắc Chấn Bắc, ôm cổ của hắn.


 Đợi Hoắc Chấn Bắc cõng nàng đứng lên, nàng còn có chút mờ mịt.


 Chỉ có thể nói với Hoắc Chấn Bắc: “Công tử, ta thật sự không mệt.”


 Hoắc Chấn Bắc không nói gì, hai tay ôm chặt đùi nàng, ôm nàng vững vàng tiến về phía trước.


 Đường đi trước mắt đã không thể dùng quen thuộc để hình dung, đây căn bản là giống như đúc con đường mà bọn họ lần đầu tiên đến.


 Đợi đến lúc đi xuyên qua rừng cây nhìn thấy dòng suối nhỏ phía trước, đột nhiên Yến Xu có một suy đoán không dám tin.


 Nàng kìm lòng không được xoay đầu, nhìn cầu độc mộc nhỏ cách đó không xa.


 Mà Hoắc Chấn Bắc cũng cõng nàng đi về phía cây cầu độc mộc kia.


 Mãi đến lúc chân Hoắc Chấn Bắc đạp lên cây cầu kia, Yến Xu mới giống như bị cái gì đó đập vào, lời nói trở nên không mạch lạc: “Công tử, chàng… chàng…” 


 Nàng cảm thấy hiện tại bản thân đã nói không ra lời, chôn mặt ở trên lưng Hoắc Chấn Bắc.



 Hắn vẫn luôn cõng Yến Xu như vậy, Yến Xu vẫn còn đắm chìm trong khiếp sợ vừa nãy vẫn luôn không có phản ứng, đợi đến lúc nàng kịp phản ứng muốn đối phương thả nàng xuống, Hoắc Chấn Bắc lại không để ý nàng, bộ dáng trầm mặc cự tuyệt.


 Đối phương không chịu thả xuống, nàng cũng không dám lộn xộn ở trên lưng hắn, sợ tăng thêm gánh nặng cho hắn, nàng do dự hồi lâu, muốn hỏi xem có phải hắn biết truyền thuyết về cây cầu kia hay không, nhưng lời nói đến bên miệng lại thủy chung không có nói ra.


 Đáp án đã rất rõ ràng, nếu hắn cõng bản thân đi qua cầu chỉ là nhất thời cao hứng, vậy hành động sau khi trở về bằng đường cũ cũng chứng minh hắn đi đến nơi này cũng là vì cõng nàng đi qua cây cầu kia một lần.


 Yến Xu đột nhiên không cảm thấy hứng thú đối với chuyện “đá tình nhân” đó nữa, nàng cảm thấy Công tử đã cõng nàng đi qua cây “cầu một đời” đó một lần, vậy cần gì phải đi quan tâm tảng đá kia, thậm chí nàng cảm thấy tâm tình thấp thỏm trước đó hiện tại đã không còn rồi.


 Đương nhiên, lúc này nàng cho rằng Hoắc Chấn Bắc nói đến chuyện toàn miếu kia chỉ là lấy cớ, hôm nay hắn căn bản không có dự định đi đến đó, vì vậy đợi đến lúc bọn họ đứng trước đá tình nhân ở trong truyền thuyết nói, trên mặt Yến Xu đã không biết nên bày ra vẻ mặt gì.


 “Công tử?” Nàng hô một tiếng, nhìn Hoắc Chấn Bắc, lại nhìn hai tảng đá tình nhân kia, không biết nên dùng lời gì để bày tỏ tâm tình của bản thân lúc này.


 Mặc dù bọn họ không có hôn thư, không có hôn lễ, thậm chí phụ mẫu thân hữu cũng không biết, nhưng mà lúc này Yến Xu lại cảm nhận được hạnh phúc rất lớn, cảm nhận được một loại lời hứa trong im lặng.


 Hoắc Chấn Bắc vẫn không có giải thích như cũ, chỉ là thả Yến Xu từ trên lưng xuống, chỉ vào hai tảng đá nói: “Nghe nói chỉ cần hai người lưng dán lưng, mỗi người đối với tảng đá mỗi bên hứa hẹn là được rồi.”


 Nói xong liền mang theo Yến Xu đứng ở giữa hai tảng đá.


 Cảm nhận được đối phương ở phía sau lưng mình, Yến Xu nhìn tảng đá phía trước còn cao hơn người nàng rất nhiều, chầm chậm nhắm hai mắt lại.


 “Yến Xu hy vọng có thể cùng Hoắc Chấn Bắc một đời một kiếp, bạc đầu không rời.” Yến Xu ở trong lòng thầm đọc.


 Một giọt nước mắt khống chế không được lưu ở khóe mắt nàng.



 Hoắc Chấn Bắc cũng ôm lại Yến Xu, vỗ nhẹ trên đầu nàng, nói: “Ta là tướng công của nàng, nàng muốn cái gì ta cũng sẽ cho nàng.”


 Âm thanh của hắn rất bình tĩnh, giọng điệu đương nhiên, giống như những chuyện này là bình thường mà thôi.


 Yến Xu ở trong ngực của hắn khóc đỏ cả mắt, ngay cả nói cũng nói không ra lời.


 Nàng biết Hoắc Chấn Bắc là người không để ý những thứ này, thậm chí nàng mang đối phương đi “cầu một đời” cũng chỉ dám giả bộ bộ dáng không để ý, chính là sợ đối phương nói một câu “những thứ này có tác dụng gì”.


 Nàng không nghĩ tới sau khi Hoắc Chấn Bắc biết tất cả, không chỉ không có tỏ ra khinh thường đối với tâm tính tiểu nữ nhi này của nàng, mà còn tự mình cõng nàng đi qua “cầu một đời” một lần nữa, lại còn mang nàng đến đá tình nhân để hứa hẹn.


 Nàng còn có thể càng thích ở trong ngực người này sao? 


 Yến Xu tự hỏi bản thân.


 Chỉ sợ là không thể, nếu như thật sự có một ngày hắn không thích nàng nữa, hắn muốn lấy một thê tử khác, vậy nàng cũng sẽ không mất hứng, nàng sẽ yên lặng chúc phúc hắn, sau đó trở về đây, ở chỗ cây “cầu một đời” kia kết thúc cuộc đời mình.


 Yến Xu nghĩ, cười ngẩng đầu nhìn Hoắc Chấn Bắc: “Công tử, cảm ơn chàng, ta thật sự rất vui vẻ.”


 Hoắc Chấn Bắc mặt không biểu tình gật đầu.


 Đủ rồi, hắn từng vì nàng làm những việc này là đủ rồi, Yến Xu nói với bản thân.


 Nàng từ trong ngực Hoắc Chấn Bắc lui ra ngoài, dắt tay hắn, nước mắt ở khóe mắt vẫn còn chưa lâu khô, vẻ mặt vui vẻ nói với hắn: “Vậy chúng ta đi về trước đi.”



 Mấy ngày sau bọn họ đều đi xem một lần những chỗ chưa đi, tổng cộng tìm thấy được năm nguồn nước khả nghi, đợi sau khi đại phu xác nhận, xác nhận được ba chỗ có vấn đề.


 Hoắc Chấn Bắc đem những chuyện này nói cho Đại tế ti, đại phu cũng đem một ít phán đoán của bản thân và phương pháp phán đoán nguồn nước có vấn đề nói cho Đại tế ti, để người trong trại của bọn họ sau này không nên đụng đến nước ở những chỗ này.


 Về vấn đề nguồn gốc của căn bệnh này, ngày thứ nhất Hoắc Chấn Bắc tiến vào trong trại đã nói với Đại tế ti, lúc đó Đại tế ti nói người ở chỗ này không được phép tuyên dương, sau đó lại thông báo cho người trong trại ngoại trừ nước giếng của nhà mình, nước ở bên ngoài đều không được đụng vào, lúc đó mặc dù mọi người không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn nghe theo, đương nhiên cũng dẫn tới một trận suy đoán.


 Lúc này nguyên nhân của bệnh đã tìm được, Đại tế ti cũng nói rõ cho mọi người, chỉ là không nghĩ đến vậy mà không chỉ là một chỗ, ông ta quyết định nói cho mọi người, để bọn họ về sau ngoại trừ dòng suối lớn nhất có thể giặt rửa đồ đạc, nước ở chỗ khác tận lực không nên đụng vào.


 Những thứ này đương nhiên là không có liên quan gì đến Hoắc Chấn Bắc, lúc này Hoắc Chấn Bắc liền muốn rời đi, mặc dù nha môn không có việc gì, nhưng cũng không thể vẫn luôn không quản, hơn nữa vị nữ nhi kia của Tế ti vẫn giống như cũ thỉnh thoảng lại đi đến viện tử của bọn họ, việc này cũng làm cho hắn rất không vui.


 Mặc dù nữ nhân kia không giống như ngày đầu tiên biểu lộ tâm tình rõ ràng như vậy, thế nhưng hắn cũng không muốn để nàng hiểu lầm.


 Ai biết sau khi hắn nói muốn rời đi, vị Đại tế ti còn đang có bộ dàng cảm kích cũng không hề thả bọn họ rời đi.


 “Phong cảnh ở chỗ này Hoắc đại nhân đều xem hết rồi chứ? Qua vài ngày nữa ở chỗ này của chúng tôi sẽ có một lễ hội, đại nhân không ngại ở lại đây chúc mừng cùng chúng tôi chứ?” Giọng điệu lần này của Đại tế ti mặc dù uyển chuyển hơn rất nhiều, nhưng rõ ràng vẫn là bộ dáng không chịu thả người.


 Hoắc Chấn Bắc cũng không làm ra vẻ nữa, trực tiếp hỏi: “Rốt cuộc đến lúc nào ông mới bằng lòng thả chúng tôi đi?”


 Đại tế ti không tiếp lời này, chỉ nói: “Đại nhân không ngại cùng chúng tôi tham gia hoạt động chúc mừng của mấy ngày tới, có lẽ đại nhân sẽ thích.”


 Hoắc Chấn Bắc không muốn tham gia hoạt động chúc mừng gì đó, nhưng hiện tại hắn không thể cự tuyệt, chỉ là Yến Xu có thích không? Dường như nàng đối với nơi này có chút hứng thú.


 Mà thôi, vậy thì ở lại thêm vài ngày vậy.


 Chỉ là sau khi Hoắc Chấn Bắc tham gia xong hoạt động chúc mừng đó, lại vô cùng hối hận quyết định của hôm nay.


Lung Trung Kiều - Giản Dung
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Story Chương 58
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...