Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 56

73@-

 Sự thật quả nhiên giống như Yến Xu nghĩ, Đại tế ti căn bản không có ý định đưa người đi.


 Nếu như người không đến, ông ta cũng không có hứng đi làm một kẻ ác, đi bắt một người nữa, nhưng nếu như người đã đến, nhiều hơn một người cũng không có gì không tốt cả, ông ta cũng không có hứng đi làm một kẻ lương thiện, thả người đi.


 Đại tế ti vui tươi hớn hở nói: “Aiya, chỗ này của chúng tôi cái gì cũng có, nếu như phu nhân đã đến, phu thê các người liền ở đây đi dạo vui chơi đi.”


 Có lẽ đối với bọn họ tình hình ở trong trại đầy đủ yên lòng, Hoắc Chấn Bắc ở đây ngược lại không giống như một người bị giam lỏng, trong lúc đi lại còn có người đi theo, bởi vậy cũng coi như tự do.


 Thấy không thể đưa Yến Xu ra ngoài, hắn cũng chỉ đành buông tha, ít nhất tạm thời vẫn an toàn, nếu như thật sự có thể chữa khỏi bệnh, cho dù cuối cùng thỏa thuận có thể đạt thành hay không, vậy ít nhất bọn họ cũng có thể an toàn trở về.


 Hoắc Chấn Bắc sở dĩ nắm chắc như vậy, cũng là bởi vì từ Lưu Phương Bình hiểu được tính cách của Đại tế ti này, mặc dù lúc nói chuyện làm việc nói một không hai, có lúc có chút quá mức cường thế, nhưng lại là người rất coi nặng lời hứa hẹn, đối nhân xử thế cũng coi như lương thiện.


 Chẳng qua, hết thảy an toàn đều thành lập trên cơ sở có thể chữa khỏi bệnh.


 Bởi vậy, mặc dù Hoắc Chấn Bắc không chữa bệnh cứu người, nhưng thỉnh thoảng vẫn đi theo đại phu đi xem những người bệnh kia.


 Bởi vì người bệnh không tập trung một chỗ, chạy đến từng nhà từng nhà rất bất tiện, như vậy cũng gây bất lợi với việc thu thập bệnh trạng, vì vậy dưới yêu cầu của đại phu Đại tế ti để người trong trại đưa người bị bệnh trong nhà đến Từ Đường.


 Từ Đường là một nơi rất lớn, đem bàn và băng ghế ghép lại, lại bảo các nhà đưa khăn trải giường, chăn bông của nhà mình đến, giường nhỏ ở đây bị phân ra thành từng cái một, mỗi người đều được phân cho một cái giường nhỏ, Đại tế ti cũng phái một vài người đến giúp đỡ chăm sóc, thoạt nhìn ở đây so với y quán lớn và có tiếng nhất ở huyện Lễ còn lộ ra quy mô to lớn hơn.


 Đơn giản vì ở chỗ này không có việc gì làm, thỉnh thoảng Yến Xu cũng giúp đỡ chăm sóc một ít người bệnh.


 Mặc dù nguyên nhân chủ yếu của nàng là muốn đi theo Hoắc Chấn Bắc, nhưng Hoắc Chấn Bắc thấy nàng chăm sóc người khác trong lòng cũng không quá cao hứng.


 Nàng là nữ nhân của hắn, chỉ có thể chăm sóc hắn, sao có thể chăm sóc người khác được.



 Trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng không có nói ra khỏi miệng.


 Hắn biết Yến Xu làm như vậy là vì trợ giúp cho hắn, có lẽ nàng có ý định muốn thay hắn tạo dựng một hình tượng tốt trước mặt người Miêu, thế nhưng trong lòng hắn lại không muốn như vậy, hắn biết tâm tính như vậy có lẽ là không bình thường, hắn có chút sợ sẽ dọa Yến Xu, dù sao nàng vừa mới ồn ào mâu thuẫn với hắn.


 Nhưng cho dù Hoắc Chấn Bắc không nói, sau vài lần Yến Xu vẫn phát hiện ra.


 Ngày hôm đó, sau khi hai người từ Từ Đường trở về chỗ ở Đại tế ti sắp xếp cho bọn họ, Yến Xu liền cẩn thận hỏi: “Chàng có phải không thích ta đi đến Từ Đường hay không?”


 Hoắc Chấn Bắc trầm mặc, không có giấu giếm, cho một đáp án khẳng định.


 Yến Xu cũng trầm mặc.


 Yến Xu không phải người ngu, lúc trước cảm thấy thái độ lúc lạnh lúc nóng của Công tử đối với bản thân là bởi vì không thích bản thân, kể từ sau khi biết cảm tình của hắn đối với bản thân, nàng nhớ lại từng ly từng tí những ngày ở chung, phát hiện dường như mỗi lần hắn mặt lạnh, đều có liên quan đến việc bản thân cùng người khác giới giao lưu, bất luận là thời gian bản thân ra ngoài quá lâu, hay là bản thân trò chuyện với người khác quá vui, những điều này dường như đều gây nên nộ khí của Công tử, mà lần này chỉ sợ cũng là như vậy.


 Công tử dường như muốn nuôi dưỡng nàng trở thành vật của riêng một mình hắn, trong lòng chỉ có hắn.


 Loại cảm tình có phương thức làm mất đi tự do này nàng sợ hãi sao? Yến Xu hỏi bản thân.


 Không, nàng không sợ.


 Từ nhỏ nàng đã mất đi tình thương của mẫu thân, một năm trước lại mất đi tình thương duy nhất của phụ thân, tương đối tự do, nàng càng khát vọng có người bồi bạn hơn, loại cảm tình có tính kiểm soát này của Hoắc Chấn Bắc ngược lại làm nàng có một loại cảm giác an toàn, bởi vì đối phương để ý bản thân nàng như vậy.


 Qua một hồi lâu, nàng thoải mái cười một cái, nói: “Vậy về sau ta sẽ không đi nữa, lúc chàng đi, ta ở đây đợi chàng trở về.”


 Lần này đến lượt Hoắc Chấn Bắc có chút kinh ngạc, hắn do dự một chút hỏi: “Nàng không muốn biết nguyên nhân sao?”


 Yến Xu lắc đầu: “Chỉ cần Công tử không thích, ta sẽ không đi làm.”



 Hoắc Chấn Bắc nhìn Yến Xu, dường như bị mấy câu này của Yến Xu làm cho cảm động.


 Yến Xu nhìn biểu cảm của Hoắc Chấn Bắc, nhịn không được mà được một tấc lại tiến thêm một tấc hỏi một câu: “Công tử sẽ luôn luôn chỉ có một mình ta phải không?”


 Yến Xu hỏi câu này cũng không phải tâm huyết dâng trào mà hỏi, lúc nàng đáp ứng Hoắc Chấn Bắc, đột nhiên nghĩ đến tam nữ nhi của Tế ti vài ngày này đi Từ đường còn nhiều lần hơn nàng.


 Nàng ta đi đương nhiên là vì chăm sóc đệ đệ, nhưng mỗi lần đều sẽ cố ý đi tìm Hoắc Chấn Bắc hỏi thăm một vài vấn đề, mặc dù nghe thì đều liên quan đến bệnh tình, nhưng mà đại phu ở bên cạnh, nàng không hỏi, ngược lại tới hỏi một người đối với bệnh tình một chữ cũng không biết như Hoắc Chấn Bắc, Yến Xu luôn cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.


 Hoắc Chấn Bắc nhíu mày, dường như không hiểu vì sao Yến Xu lại hỏi như vậy, hắn đáp: “Đương nhiên.”


 Nhìn biểu hiện này của Hoắc Chấn Bắc thì biết hắn căn bản không đem nữ nhi kia của Tế ti đặt ở trong lòng, Yến Xu vừa định thở dài một hơi, cửa viện liền có người không mời mà tới.


 Người tới chính là tam nữ nhi kia của Tế ti mà Yến Xu vừa mới nghĩ đến.


 “Hoắc đại nhân.” Nàng ta vừa thấy Hoắc Chấn Bắc liền trực tiếp gọi hắn, một chút cũng không khách khí.


 Tuy nói ở đây là nhà của Tế ti, nhưng Hoắc Chấn Bắc đối với hành động đối phương không mời mà tới như vậy, vả lại sau khi tới liền trực tiếp đi vào trong phòng hắn cảm thấy vô cùng bất mãn, sắc mặt của hắn không quá tốt nhìn người tới, tỏ ý nàng ta có chuyện thì mau nói.


 Người tới giống như hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt của Hoắc Chấn Bắc, nói với hắn: “Mấy ngày nay a đệ của ta vẫn luôn nôn không ngừng, ngay cả cơm cũng không chịu ăn gì, như vậy thật sự có thể chữa bệnh sao?”


 Thấy đối phương hỏi thăm là bệnh tình, Hoắc Chấn Bắc đành phải kiên nhẫn đáp: “Vừa mới bắt đầu đều sẽ như vậy, hơn nữ bệnh tình của lệnh đệ tương đối nghiêm trọng, khả năng phản ứng đối với dược cũng tương đối lớn.”


 Hoắc Chấn Bắc nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Tình huống cụ thể ngươi có thể đi hỏi đại phu, hắn hiểu rõ hơn ta.”


 “Ta từng nghe a đa nói, chuyện này là ngài đáp ứng, tất cả đều là ngài quản, ta đương nhiên là hỏi ngài sẽ yên tâm hơn.” Đối phương tìm lý do cho hành động của bản thân rất tốt.


 Hoắc Chấn Bắc không nghĩ nhiều, chỉ mang theo vài phần cười yếu ớt tiếp tục giải thích: “Ta chỉ là nhắc tới chuyện này với Đại tế ti mà thôi, nhưng chân chính có thể chữa được hay không vẫn là đại phu, ta ở chỗ này chẳng qua là xem tình huống mà thôi.”



 Yến Xu nhìn cuộc giao lưu của hai người bọn họ, đột nhiên nói: “Ta mệt rồi, về phòng trước đây.”


 Hoắc Chấn Bắc chỉ có thể cười cười nói xin lỗi với người tới: “Phu nhân của ta mấy ngày gần đây có lẽ đã mệt lắm rồi, ta đi xem nàng ấy, nếu như ngươi có cái gì không xác định thì cứ đi hỏi đại phu, hắn thật sự hiểu biết rõ ràng hơn so với ta.”


 Câu “phu nhân” kia của Hoắc Chấn Bắc đã làm cho nữ nhi của Tế ti thay đổi sắc mặt, huống chi là lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, nàng ta chỉ có thể gật đầu nói: “Nhưng nếu như về sau xuất hiện vấn đề gì, xin Hoắc đại nhân có thể giải thích nghi hoặc cho tiểu nữ.”


 Hoắc Chấn Bắc cười đáp ứng, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn vào trong phòng, bộ dáng tỏ vẻ đối phương ở chỗ này làm chậm trễ việc hắn đi vào phòng nhìn kiều thê, nữ nhi của Tế ti đành phải cắn môi rời đi.


 Thấy người đã rời đi, Hoắc Chấn Bắc cũng vội vàng quay về phòng, lúc thấy người vẫn êm đẹp nằm ở trên giường, hỏi: “Làm sao vậy, thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?”


 Yến Xu cúi đầu không nói gì.


 Qua một lúc lại hỏi lại một lần nữa: “Chàng sẽ luôn chỉ có một mình ta sao?”


 Lần này Hoắc Chấn Bắc nhíu mày càng chặt hơn, hắn đi đến trước giường, hỏi: “Tại sao nàng luôn hỏi vấn đề này?”


 Yến Xu ngẩng đầu nhìn người trước mắt, chần chờ một chút, vẫn nói: “Nữ nhi kia của Tế ti, nàng, nàng ta tại sao cứ đi tìm chàng?”


 Lời này vừa nói ra, Hoắc Chấn bắc lập tức, hiểu được ý nghĩ của Yến Xu, thậm chí hắn cảm thấy ý nghĩ này của nàng có chút hoang đường, nhưng vẫn nghiêm túc giải thích: “Ta sẽ không thích nàng ta.”


 “Thế nhưng nàng ta…” Thế nhưng nàng ta rõ ràng có ý nghĩ này đối với chàng!


 Lời này Yến Xu cũng không nói ra, nàng sợ Hoắc Chấn Bắc rõ ràng không chú ý nàng ta, bị nàng nói như vậy ngược lại sẽ không tự giác chú ý đến người khác.


 Nàng có chút gian nan cười một cái, nói: “Vậy thì tốt.”


 Thế nhưng nàng cũng không yên tâm, mọi người đều nói nữ theo đuổi nam như cách một tầng sa, hơn nữa Yến Xu còn nghe nói những nữ tử ngoại tộc này từ trước đến nay luôn luôn rất nhiệt tình, thậm chí nàng còn muốn lật lại những việc bản thân vừa đáp ứng, hỏi Hoắc Chấn Bắc xem nàng vẫn có thể tiếp tục đi cùng hắn đến Từ đường mỗi ngày nữa không.



 “Thật sao?” Ánh mắt Yến Xu sáng lên.


 “Ta có lúc nào lừa nàng chưa?” Hoắc Chấn Bắc nói.


 “Không có, không có.” Yến Xu vội vàng gật đầu.


 Nếu như Công tử không đi Từ đường thì sẽ không đơn độc ở chung với nữ nhân kia, cho dù nữ nhân kia nhiệt tình, vậy thì có sức lực nhưng lại không có chỗ để sử dụng, nhưng chỉ sợ nữ nhân kia lại giống như hôm nay trực tiếp chạy đến chỗ bọn họ ở, dù sao ở đây chính là nhà của nàng ta.


 Yến Xu suy nghĩ một chút, lại nói: “Vậy Công tử chàng có thể cùng ta đi nhìn xung quanh ở trong trại này không?”


 Vì không để cho ý đồ của bản thân quá mức rõ ràng, nàng lại bổ sung nói: “Ta thấy ở đây rất nhiều núi, có lẽ phong cảnh cũng không tệ.”


 Nàng cảm thấy chỉ cần ban ngày bọn họ không thường xuyên ở đây, nữ nhân kia cũng sẽ không tìm đến.


 Hoắc Chấn Bắc không có do dự gật đầu đồng ý, ngoại trừ thưởng thức phong cảnh ra, hắn còn có một mục đích khác.


 Hắn nói với Yến Xu: “Chúng ta thuận tiện nhìn đầm nước ở đây một lần, nhìn một chút xem nguyên nhân bệnh tình rốt cuộc là ở đâu.”


 Đại phu từng nói bệnh này là do nguồn nước không sạch sẽ gây nên, mà nước dùng của Miêu trại đều là nước suối, nhưng bệnh này lại không phải tất cả mọi người đều bị, vì vậy có lẽ không phải là do nước suối, đại phu cũng nói chỉ sợ nguồn nước quá mức khép kín, Hoắc Chấn Bắc liền suy đoán đền các loại đầm nước hoặc hồ nước.


 Chỉ là trong khoảng thời gian này mọi người trước hết đều bận rộn hiểu rõ tình huống đại khái của tất cả người bệnh ở trong trại và xác định tình trạng dùng thuốc, vì vậy vẫn chưa kịp đi tìm nguồn nước gây nên việc phát bệnh, vừa vẹn lúc này có thể vừa thưởng thức phong cảnh ở đây, vừa đi tìm nguồn nước này.


 Hoắc Chấn Bắc nói chuyện này cho đại phu, đại phu cũng cảm thấy tranh thủ thời gian đi tìm nguồn nước ngăn chặn loại bệnh này rất quan trọng, liền nói cho hắn một ít đặc điểm lúc trước tìm hiểu được liên quan về nguyên nhân gây bệnh, chất lượng nước sạch sẽ, nhưng bên trong con ốc nhỏ dài mảnh, có thể tương đối nhiều thực vật thủy sinh, nhưng có lẽ sẽ không có các loại như cá ếch.


 “Chủ yếu là nhìn xem có ốc nhỏ hay không, sau khi phát hiện ngàn vạn đừng tự mình đụng vào, sau khi ghi nhớ địa điểm, đợi ta bên này sau khi hết bận thì sẽ đi xác nhận.” Đại phu cuối cùng dặn dò một câu.


 Hoắc Chấn Bắc ghi nhớ từng cái một, vốn định để Đại tế ti phái người đi tìm cùng bọn họ, nhưng nghĩ đến việc Yến Xu lo lắng hắn liền không nói gì.


 Hơn nữa, hắn cảm thấy trên đường chỉ có hai người bọn họ, như vậy dường như càng tốt hơn.


Lung Trung Kiều - Giản Dung
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Story Chương 56
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...