Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 55

71@-

 Sắc mặt của người kia quả nhiên lập tức thay đổi, nhưng lại không hỏi Hoắc Chấn Bắc phương pháp gì, mà là chất vấn: “Tại sao ngươi biết trong trại chúng ta có bệnh gì?”


 Trước tiên thì lo lắng tin tức bị tiết lộ, xem ra nội bộ của bọn họ quả nhiên rất chú trọng bảo hộ tư mật bên trong trại, cho dù là việc lớn hay là việc nhỏ.


 “Ngẫu nhiên nghe nói.” Hoắc Chấn Bắc qua loa đáp.


 Người kia dường như bừng tỉnh đại ngộ nói: “Có phải là hai tên tội nhân kia đã nói với ngươi hay không?”


 Giọng điệu của ông ta đột nhiên trở nên vô cùng tức giận: “Bọn họ không chỉ tự mình bỏ trốn, còn tiết lộ tin tức của trại tử chúng ta với ngoại nhân, ta nhất định sẽ bẩm báo với Đại tế ti nghiêm trị bọn họ.”


 Hoắc Chấn Bắc không quan tâm bọn họ muốn đối phó với phản đồ như thế nào, chỉ nói: “Nếu như ngươi đã biết rồi, ngươi có muốn cân nhắc một chút để ta đi chữa bệnh cho người trong trại các ngươi hay không?”


 Hoắc Chấn Bắc nói xong lại bổ sung một câu: “Nghe nói tiểu nhi tử của Đại tế ti cũng mắc bệnh này, Đại tế ti có lẽ cũng không muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh đâu nhỉ.”


 Người đang định dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt đột nhiên trở nên trầm mặc.


 Ông ta dừng lại một hồi mới nói: “Ta muốn trở về thương lượng với Đại tế ti.”


 Hoắc Chấn Bắc gật đầu tỏ ý ông ta cứ tùy ý thương lượng, lại vô cùng có thiện ý bổ sung thêm một câu: “Chuyện chữa bệnh này, đương nhiên là chữa càng sớm càng tốt, để quá trễ sợ là Hoa Đà còn sống cũng không chữa được.”


 Người kia nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn Hoắc Chấn Bắc, nói: “Ta trở về sẽ hỏi liền, hiện tại mời ngươi đưa tội nhân của tộc chúng ta cho ta.”


 Hoắc Chấn Bắc nói: “Nếu như ta là ngươi, sẽ không lãng phí thời gian ở trên hai người sẽ không chạy được, mà sẽ nhanh chóng trở về, nói cho Tế ti đại nhân vĩ đại của chúng ta, tiểu nhi tử mà ông ta yêu thương nhất được cứu rồi.”


Sắc mặt người đó lâm vào do dự, cuối cùng hung dữ nói với Hoắc Chấn Bắc: “Hy vọng ngươi nói được làm được, nếu như lần sau trở lại, phát hiện hai người kia chạy mất, Đại tế ti của chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”



 Hoắc Chấn Bắc phất tay một cái, tỏ ý tùy ý ông ta.


 Người kia rốt cuộc vẫn cảm thấy chuyện cứu nhi tử của Đại tế ti dù sao cũng quan trọng hơn, lại cảnh cáo Hoắc Chấn Bắc một phen, vậy mà thật sự tay không mà đến, tay không mà đi.


 Đến lúc này, đám người nha môn vây quanh xem toàn bộ quá trình rốt cuộc cũng biết huyện lệnh mới đến của bọn họ e rằng không vô năng giống như biểu hiện ở mặt ngoài, nhao nhao run như cầy sấy nhìn Hoắc Chấn Bắc.


 Hoắc Chấn Bắc không để ý đến bọn họ, đợi sau khi người của Miêu trại rời đi, thu hồi vẻ mặt vui cười trên mặt, lạnh mặt quay về hậu viện, đợi tin tức lần sau người kia mang đến.


 Nha môn này không có thực quyền, người bên trong tất cả đều là ngồi ăn rồi chờ chết, Hoắc Chấn Bắc cũng không vội xử lý bọn họ.


Việc cấp bách trước mắt vẫn là làm như thế nào để thu hồi quyền lợi thuộc về quan phủ từ bên Miêu trại kia.


 Đại tế ti đối với tính mạng của nhi tử bản thân quả nhiên rất để ý, sáng sớm ngày thứ hai bên kia liền truyền đến tin tức.


 Người lần này đến không phải là người hôm qua, chỉ là một người đưa tin, hắn ta mang đến tin tức của Đại tế ti, biểu thị Đại tế ti của bọn họ đối với lời hắn nói rất có hứng thú, mời hắn đi đến Miêu trại gặp nhau nói chuyện.


 Đi đến Miêu trại thì hoàn toàn ở trên địa bàn của đối phương, huyện lệnh đời trước chết như thế nào không biết, nhưng tin đồn vẫn có, Yến Xu có chút lo lắng, ngăn Hoắc Chấn Bắc lại, không hy vọng hắn một mình đi đối đầu với nguy hiểm.


 “Nếu như bọn họ muốn chữa bệnh, vậy không bằng để bọn họ qua đây nói chuyện với chàng.” Yến Xu nói.


 Hoắc Chấn Bắc lắc đầu: “Bọn họ không phải là nhất định muốn ta chữa bệnh cho bọn họ, nhưng ta nhất định muốn đi gặp bọn họ.”


 Hoắc Chấn Bắc cầm tay Yến Xu: “Yên tâm đi, tạm thời bọn họ sẽ không dám làm gì ta.”


 Yến Xu cũng không hề yên tâm.


 Tất cả những gì nàng biết được đều là người Miêu trại ở chỗ này một tay che trời, không có cái gì không dám làm, nàng một chút cũng không cảm thấy đối phương sẽ cố kỵ thân phận của Hoắc Chấn Bắc, nếu như thật sự cố kỵ, cũng sẽ không không tự mình qua, mà ngược lại để người khác đi qua.



 Lúc nàng buông tay Hoắc Chấn Bắc ra lại bắt được ngón tay của hắn nói: “Ta đi cùng chàng.”


 “Nếu như thật sự giống như nàng lo lắng, thật sự tình huống ngoài ý muốn xảy ra, ta vẫn có thể chạy, nhưng mang theo nàng, chỉ sợ là chạy cũng chạy không được.” Hoắc Chấn Bắc nói xong nhìn thân thể yếu đuối của Yến Xu, dường như nhìn thấy tương lai nàng chạy ba bước thì đã thở gấp không ngừng.


 Yến Xu bị nói đến tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng vẫn kiên trì muốn đi cùng hắn.


 Hoắc Chấn Bắc ngoài miệng đáp ứng, nhưng lại thừa dịp lúc Yến Xu không chú ý đã cùng với người đưa tin kia rời đi.


 Yến Xu tức giận vô cùng, nhưng nàng cũng không biết đường đi đến Miêu trại, cũng không vào được Miêu trại, chỉ có thể ở trong phủ đợi tin tức.


 Hoắc Chấn Bắc đi đến Miêu trại cuối cùng cũng nhìn thấy Đại tế ti trong truyền thuyết.


 Một nam nhân tầm khoảng năm mươi tuổi, toàn thân mặc y phục trang sức đặc thù của người Miêu, con người nhìn rất có tinh thần cũng rất hiền hòa, nhưng lời ông ta nói ra không hiền hòa như vậy.


 “Ngươi nói ngươi có biện pháp chữa bệnh ở trong trại của chúng tôi?” Giọng điệu của ông ta một chút cũng không khách khí, hiển nhiên thân phận huyện lệnh của Hoắc Chấn Bắc đối với ông ta mà nói không có nửa phần uy h**p.


 Hoắc Chấn Bắc gật đầu, lại hỏi: “Nếu như ta chữa được bệnh ông có thể đáp ứng ta cái gì?”


 Lão nhân cười lạnh một tiếng: “Ngươi không khỏi quá xem trọng bản thân rồi, là bản thân ngươi đưa ra lời đề nghị muốn tới đây chữa bệnh, không phải bọn ta cầu xin ngươi chữa.”


 Ông ta nghĩ rằng Hoắc Chấn Bắc không dám đối nghịch với ông ta, nhiều huyện lệch khác cũng không dám cùng bọn họ đối nghịch.


 Hoắc Chấn Bắc chỉ trầm mặc, không nói lời nào.


 Bệnh của nhi tử Đại tế ti đã rất nghiêm trọng rồi, hiện tại cả ngày đều nôn mửa, ngửa bụng nằm trên giường căn bản dậy không nổi nữa.


 Đó là nhi tử nhỏ nhất của ông ta, hiện tại mới chỉ mười lăm tuổi, mặc dù Miêu trại của bọn họ xưa nay không có đạo lý để Vu y bên ngoài xem bệnh, nhưng tuổi tác của ông ta đã lớn rồi, ông ta không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.



 Hai người trầm mặc giằng co như vậy, cuối cùng vẫn là lão nhân mở miệng trước: “Nếu như ngươi có thể chữa được bệnh này, ta có thể không truy cứu trách nhiệm của hai người kia.”


 Hoắc Chấn Bắc đối với đáp án này cũng không hài lòng, hắn nói: “Đó là chuyện trong Miêu trại của các người, có quan hệ gì với ta?”


 “Ngươi!” Đại tế ti cho rằng Hoắc Chấn Bắc là một lòng muốn cứu hai phụ tử kia, lúc này bị phản ứng của hắn làm cho có chút nói không ra lời.


 “Vậy ngươi muốn cái gì?” Cuối cùng ông ta không thể không hỏi.


 “Sau này các người không được can thiệp vào sự vụ của nha môn nữa.” Hoắc Chấn Bắc biết để bọn chúng trực tiếp quy phục quan phủ là không thể nào, cuối cùng chỉ đưa ra yêu cầu này.


 Nghe được yêu cầu này, sắc mặt Đại tế ti tốt hơn rất nhiều: “Chúng ta vốn chưa từng quản việc của nha môn, việc của quan phủ các ngươi không có quan hệ gì với chúng ta.”


 Ông ta đem lời của Hoắc Chấn Bắc trả lại cho hắn.


 Hoắc Chấn Bắc không nói gì, ánh mắt không e dè nhìn thẳng Đại tế ti.


 Hắn biết hắn phải biểu hiện cường thế một chút, một khi có một tia thỏa hiệp, sau này gặp phải chính là sự thỏa hiệp vô hạn.


 Huống chi, bị bệnh không phải là hắn, phương pháp chữa bệnh cũng nắm giữ trong tay hắn, hắn căn bản không cần thỏa hiệp.


 Đại tế ti dường như không nghĩ đến Hoắc Chấn Bắc một bước cũng không nhường như vậy, đối mặt một lúc lâu với Hoắc Chấn Bắc, cuối cùng thỏa hiệp nói: “Ta sẽ để người của ta đều rút về, về phần nội bộ của các ngươi sẽ xử lý như thế nào thì không có quan hệ với ta.”


 Đây là đã đủ rồi.


 Hoắc Chấn Bắc rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Biết chữa bệnh không phải là ta, mà là một đại phu dưới tay ta, sau khi trở về ta sẽ đi mời y sang đây.”


 Đại tế ti vẫn cho rằng là Hoắc Chấn Bắc sẽ chữa bệnh, không nghĩ đến nói chuyện nửa ngày lại là người khác sẽ chữa bệnh, ông ta ra hiệu thủ hạ chặn cửa lại, đứng dậy nói với Hoắc Chấn Bắc: “Vị đại phu đó đang ở đâu, vẫn xin Hoắc đại nhân nói cho ta, để cho ta phái người đi mời qua đây, về phần đại nhân, một đường cũng đã vất vả rồi, không bằng ở chỗ chúng tôi vài ngày rồi đi.”



 Đây là giam lỏng?


 Cũng may trước khi Hoắc Chấn Bắc đến cũng không có ôm hy vọng có thể toàn thân mà lui, vì vậy đối mặt với kết quả này cũng không ngoài dự đoán, hắn chỉ là đâm phá tình cảnh của đối phương, trực tiếp nói: “Vậy ta lúc nào có thể đi?”


 Đại tế ti không hổ là lớn tuổi lại làm lãnh đạo lâu như vậy, cho dù bị đâm phá, vẫn xuôi theo lời vừa nãy nói: “Nếu như đại nhân quan tâm bệnh tình ở chỗ chúng tôi như thế, chẳn hẳn phải đợi mọi người khỏi bệnh mới yên tâm.”


 Đây là để bản thân hắn ở lại đây đến khi hết bệnh mới thôi?


 Nói thật, đối với việc đại phu kia cuối cùng có thể hoàn toàn chữa khỏi bệnh này hay không hắn cũng không phải vô cùng tin chắc, ngày đó cũng chỉ nhìn thấy phương pháp của y có hiệu quả mà thôi, sỡ dĩ ngày đó nói ra có thể chữa được bệnh, cũng chỉ là bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, nhanh trí nói ra mà thôi, không nghĩ đến hiện tại đối phương lại có ý định muốn hắn ở lại đến khi chữa hết bệnh mới được đi.


 Hoắc Chấn Bắc cau mày nói: “Thời gian có phần quá lâu rồi, nha môn cũng không thể vẫn luôn không có người được.”


 Đại tế ti lại cười híp mắt nói: “Chắc hẳn đại nhân vừa mới tới nên chưa biết, trước khi ngươi đến nha môn đã như rắn mất đầu từ rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa xảy ra chuyện gì.”


 Hoắc Chấn Bắc cứ như vậy bị giữ lại, nói cho bọn họ chỗ ở của đại phu.


 Để phu thê chủ quán trong khách đ**m không bị lộ, hắn chỉ có thể để bọn họ đi tìm Yến Xu, hắn từng cùng Yến Xu nói qua những thứ này.


 Nhưng hắn không nghĩ đến nữ nhân kia không chỉ mang đại phu qua đây, bản thân nàng cũng đi qua theo.


 Đợi đến khi đại phu bị mang đi xem bệnh, hắn mới dẫn nữ nhân này sang một bên, thấp giọng hỏi: “Ai bảo nàng đi qua theo, không phải đã nói nếu nàng đến đây cũng chỉ tăng thêm phiền phức cho ta thôi sao?”


 Yến Xu nháy mắt mấy cái giả ngu: “Không phải chàng bảo bọn họ đến tìm ta sao?”


 Nàng cũng không phải chưa từng suy xét việc bản thân tới đây có trở thành gánh nặng của Hoắc Chấn Bắc hay không, sau đó nàng liền phát hiện, dựa theo hiểu biết của nàng đối với Miêu trại, con đường bọn họ cần đi đến để chạy trốn và khả năng thành công chạy trốn là cực kì nhỏ, vì vậy cũng sẽ không tồn tại tình huống nàng chạy hai bước thì đã chạy không nổi làm kéo chân sau của Hoắc Chấn Bắc.


 Hoắc Chấn Bắc nhìn Yến Xu giả ngu cắn răng nói: “Lát nữa ta sẽ để bọn họ đưa nàng ra ngoài.”


 “Ừm.” Yến Xu gật đầu, phản ứng vô cùng nhu thuận, một chút cũng không lo lắng việc bản thân lập tức sẽ bị đưa ra ngoài.


Lung Trung Kiều - Giản Dung
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Story Chương 55
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...